Ngoại Cảm
-
Chương 37: Phốt to
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Toàn bộ tổ trọng án đều đang tăng ca ở sở cảnh sát, nghe thấy giọng nói nghiêm nghị cao vút của Trang Chân, cả đám nháo nhào nhìn qua.
Liêu Phương khẩn trương hỏi: "Đội trưởng, sao vậy?"
Trang Chân mở Weibo của Phạn Già La lên, nhìn chằm chằm ba chữ đơn giản nhưng lại khiến người ta hãi hùng khiếp vía kia, lắc đầu nói: "Có lẽ Tiếu Kim đã xảy ra chuyện."
Liêu Phương đi tới bên cạnh y, vươn cổ nhìn vào điện thoại của y, sắc mặt tức thì ảm đạm. Những người còn lại cũng xúm vào xem xét tình hình, rồi một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ hãi bị "status ba chữ" của Phạn Già La chi phối.
"Có khi nào Nguyễn Diệp là người thứ năm không?" - Liêu Phương không hề có chút nghi ngờ gì đối với status này.
"Tôi mới gọi cho bệnh viện, Nguyễn Diệp vẫn khỏe, dưới sự bảo vệ của chúng ta..." - Trang Chân còn chưa dứt lời, thì điện thoại chợt reo lên, trưởng trại tạm giam nói với giọng run rẩy: "Sếp Trang, mau dẫn đội của anh tới đây đi, Tiếu Kim chết rồi."
Nội tâm căng thẳng của Trang Chân cuối cùng vẫn vỡ vụn, trầm mặc bốn năm giây mới đáp một tiếng "Được".
"Tiếu Kim chết rồi, nói với người bên phòng pháp chứng đi, chúng ta cùng đến trại tạm giam." - Y mặc áo khoác vào, vội vã đi tới bãi đậu xe.
Nửa tiếng sau, tất cả thành viên của tổ trọng án đứng bên ngoài phòng giam Tiếu Kim, vẻ mặt người này càng nghiêm trọng hơn người kia. Liêu Phương che miệng quay đầu đi, không dám nhìn tiếp.
"Sếp Trang, là tự sát." - Pháp y kiểm tra thi thể cẩn thận, giọng nói có chút bi thương: "Quyết tâm muốn chết của anh ta rất lớn. Người thường cầm dao cắt cổ tay đều không dám quá mạnh tay, sẽ luôn để lại vài vết thương cạn do cắt thử, nhưng anh xem anh ta đi," - pháp y chỉ chỉ cổ tay trái máu thịt lẫn lộn của Tiếu Kim, "Anh ta trực tiếp cắn đứt hai động mạch của mình, da thịt cũng cắn đứt một miếng to, cứ như không hề biết đau vậy. Anh ta còn lấy chăn quấn vết thương lại, khiến cai ngục không thể phát hiện ra thương tích của mình, tránh việc được cứu sống. Chiếc chăn thấm hút rất tốt, đẩy nhanh tốc độ mất máu, từ lúc cắn đứt động mạch đến lúc chết, toàn bộ quá trình chỉ mất hơn 10 phút."
Trang Chân nhìn chằm chằm thi thể rất lâu mới mở miệng, "Hiện trường giao cho các anh, tôi đi xem camera."
"Được." - Pháp y gật đầu đáp ứng, chần chừ chốc lát lại thở dài, nói: "Thật đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc cả, dù sao lúc ra tòa anh ta cũng sẽ bị kết án tử hình." - Giọng điệu Trang Chân rất lạnh lùng cứng rắn, nhưng trong con ngươi lại lóe lên một tia không đành lòng.
Tổ trọng án bắt đầu điều tra cai ngục tại trại tạm giam và những tù nhân nhốt gần Tiếu Kim, nhưng không phát hiện tình huống khả nghi, camera cũng cho thấy Tiếu Kim quả thật là tự sát, không có ai đến gần phòng giam của gã lúc vụ án xảy ra.
Mọi thành viên của tổ trọng án đều bận rộn, cũng đều trầm mặc.
Liêu Phương ghi xong lời khai thì đi đến một góc không người, bấm gọi số điện thoại đã lưu từ lâu nhưng vẫn chưa dám gọi, một giọng nam dịu dàng truyền tới, tựa như hồ nước trong vắt tĩnh lặng đầu hạ, thấm vào lòng người, nhưng lại khiến cô bỗng dưng đỏ hoe vành mắt.
"Phạn Già La, Tiếu Kim chết rồi." - Chỉ một câu nói, Liêu Phương đã không ngăn được sự nghẹn ngào.
"Ừ." - Phạn Già La trả lời ngắn gọn, nhưng một tiếng này lại không có chút ý nghĩa nào.
"Cậu biết anh ta sẽ chết, tại sao cậu không nói sớm chứ?" - Liêu Phương không hiểu tại sao lòng dạ Phạn Già La lại sắt đá như vậy, cứ như sẽ không bao giờ xúc động vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì.
"Nói ra thì sao?" - Phạn Già La vô cùng dịu dàng mà hỏi ngược lại.
"Nói ra thì cậu có thể cứu được anh ta!" - Giọng điệu Liêu Phương chất chứa vài tia tức giận.
"Tôi không phải thần, tôi không cứu được anh ta." - Giọng nói trầm thấp chậm rãi của Phạn Già La như được truyền tới từ một chiều không gian khác, nghe vô cùng trống rỗng: "Anh ta cắn đứt động mạch của mình đúng không? Ý chí muốn chết mãnh liệt đến vậy, ai có thể ngăn được? Liệu cô có thể tháo xương cằm anh ta, nhổ hết răng của anh ta không? Nếu không thì một ngày nào đó anh ta vẫn sẽ lựa chọn con đường tương tự. Mỗi người sống trên đời đều sẽ gieo nhân quả, tạo nghiệp báo, từ đầu đến cuối, bọn họ luôn tự nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, chứ không phải thần linh."
Liêu Phương không cách nào phản bác lời đối phương nói. Thật vậy, Tiếu Kim đã chọn cách chết thảm thiết nhất, chính gã cũng không muốn cứu mình, thì ai có thể ngăn cản cái chết của gã đây? Còn việc tại sao Phạn Già La lại biết kiểu chết của gã, Liêu Phương không còn muốn hỏi nữa. Hắn là nhà ngoại cảm, nên hẳn là chuyện gì cũng biết.
Phạn Già La tiếp tục nói: "Những gì anh ta từng làm với người khác, cuối cùng đều sẽ ứng nghiệm lên người anh ta. Mọi tội ác đều sẽ trở về với cát bụi, đây không chỉ là một câu Phật kệ thôi đâu."
Liêu Phương rơi vào một khoảng lặng dài, chỉ có thể nấc nghẹn từng tiếng đáp lại người ở đầu dây bên kia.
Phạn Già La âm thầm thở dài, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Cùng lúc đó, Trang Chân cũng tìm một chỗ yên tĩnh gọi cho Tống Duệ, "Tiếu Kim tự sát, cậu không đoán được à?" - Trong đầu y cứ liên tục hiện lên những lời Tống Duệ nói với Tiếu Kim hôm đưa đối phương đến trại tạm giam. Y nói với Tiếu Kim rằng Nguyễn Diệp điên rồi, ngay vào lúc đó, Tiếu Kim vốn vẫn không cam lòng lại hoàn toàn nhẹ nhõm, bình thường trở lại, cười rộ lên rồi nghênh ngang rời đi.
Xét từ những vụ án trước đây, Tống Duệ luôn nắm rất rõ tâm lý của nghi phạm, nói y liệu sự như thần cũng không ngoa. Thân là một chuyên gia tâm lý học, y không thể không biết lời nói của mình sẽ ảnh hưởng đến Tiếu Kim như thế nào. Nói cách khác, y mặc kệ mọi chuyện xảy ra, y thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn Tiếu Kim bước vào đường cùng.
Đây vẫn là tiến sĩ Tống tao nhã lịch sự, hiền lành nhân hậu, học thức uyên bác mà Trang Chân biết đó ư?
Trang Chân rất mất bình tĩnh, y không thể nào chấp nhận cách làm của bạn mình. Cũng chính vào giờ phút này, y mới dần dần lĩnh ngộ được —— Nhận xét của Phạn Già La về bạn mình có vẻ cũng không phải nói xàm nói nhảm, mà là sâu sắc nhìn thấu.
Tống Duệ chỉ có thể im lặng chống đỡ. Y biết Trang Chân không phải kẻ ngu, không thể nào sau khi mọi chuyện đã xảy ra mà còn không liên tưởng đến y. Hôm đó đúng là y đã kích động, thật ra y cũng không hiểu tại sao mình lại khác thường như vậy, đi làm chuyện thừa thãi. Thế nhưng, làm cũng đã làm rồi, trái lại còn chưa từng hối hận.
"Xin lỗi, " - Y tháo mắt kính xuống, từ tốn nói: "Tôi nghĩ, đối với Tiếu Kim mà nói, đầu sỏ hại chết Tiếu Nhụy chưa bao giờ là Nguyễn Diệp, mà chính là anh ta. Anh ta không cần sự phán quyết của công chúng, anh ta đã tự phán quyết bản thân mình từ lâu rồi. Ngày này sớm muộn gì cũng đến, không ai trong chúng ta có thể ngăn được."
Trang Chân lắng nghe mà không ngừng cắn răng, mỉa mai: "Không một ai có thể thay thế pháp luật, chỉ tòa án mới có quyền phán quyết! Tống Duệ, tôi thấy cậu có lẽ đã trúng độc của Phạn Già La rồi! Cậu đường đường là chuyên gia tâm lý học, vậy mà lại bị cậu ta tẩy não à?"
Hơi thở Tống Duệ hơi ngừng, sau đó cúp máy. Y đi vào phòng tắm, quỳ xuống mặt sàn lót gạch men sứ lạnh băng, cầm một cây roi da, bắt đầu hung hăng quất lên lưng mình, mãi đến khi máu thịt lẫn lộn... Y làm vậy không phải xuất phát từ áy náy và tự trách, mà là muốn dùng sự đau đớn để nhắc nhở mình —— Nếu muốn sống phóng túng* và áp đảo người khác, thì mày nhất định không được động những quy tắc ngu xuẩn kia, mà pháp luật trùng hợp lại là thứ không thể động vào nhất trong số quy tắc đó. Nhưng điều càng nguy hiểm hơn chính là: Có một người, cậu ta đã nhìn thấu mày, và đang nhìn chằm chằm mày!
*Phóng túng (恣): tức là muốn làm gì thì làm, không kiêng dè, nể nang ai. (chứ không phải hoang râm vô độ nha mấy cô:>)
Trang Chân cũng không biết bạn mình chịu đựng điều gì, y rất tức giận với thảm kịch bất ngờ xảy ra này, nhưng cũng không cách nào vãn hồi. Chuyện đã xảy ra, có tiếp tục trách móc bất kỳ ai đều không có ý nghĩa gì, ngay khi Tiếu Nhụy tự kết thúc sinh mạng của chính mình, thì những kẻ từng ngược đãi cô tàn nhẫn đều có thể nhờ đó mà rửa sạch tội ác. Hai chữ "Công lý" nghe thì thật vinh quang, nhưng lại thật khó tìm.
Trang Chân cố nén nỗi bất bình trong lòng xuống, nhưng không ngờ cục trưởng lại đột ngột gọi tới, hỏi cặn kẽ chuyện Tiếu Kim tự sát.
"... Giờ thì căng rồi! Cậu nói xem có nên công khai chuyện này không?" - Cục trưởng xoắn xuýt không thôi mà hỏi.
"Chắc chắn phải công bố." - Trang Chân quyết đoán hơn ông nhiều: "Weibo hẹn giờ đăng tải đó của Tiếu Kim đã đẩy vụ án này lên đầu gió ngọn sóng, bây giờ mọi người đều chú ý đến chuyện này và đang chờ đợi phán quyết cuối cùng. Nếu chúng ta không công bố việc Tiếu Kim tự sát, đến khi truyền thông tuồn ra, phân cục của chúng ta sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất, bởi anh ta đã chết trong trại tạm giam của chúng ta. Chuyện bây giờ có thể nói rõ mà cứ kéo dài sau này mới nói thì sẽ trở thành huyền án, lúc đó, công chúng sẽ không chỉ lên án chúng ta kịch liệt thôi đâu. Không chừng đồn tới đồn lui, chúng ta lại biến thành hung thủ hại chết Tiếu Kim."
"Đúng đúng đúng, cậu nói đúng. Tôi lập tức kêu phòng tuyên truyền đăng thông báo."
Không lâu sau khi cục trưởng cúp máy, tin tức Tiếu Kim tự sát tin tức lập tức lan truyền khắp Internet. Lần này, Weibo của phân cục giải thích chi tiết nguyên nhân cái chết của gã, không hề che giấu chút nào, quả nhiên số người chất vấn đã giảm xuống, số người nói đáng tiếc cũng rất nhiều.
Tiếu Kim cũng không phải loại côn đồ làm đủ mọi chuyện ác, bi kịch của gã và Tiếu Nhụy là do kẻ khác gây ra, là hoàn toàn có thể tránh được. Gã thậm chí còn tự sát để sám hối. Cũng vì thế, số người đau buồn, tiếc thương gã đã vượt xa số người trách cứ. Thiện là gì, ác là gì, làm sao phân định được chúng? Đây vốn là vấn đề cực kỳ phức tạp vẫn luôn đan cài trong vụ thảm án này, nó khiến toàn bộ công chúng đều phải suy ngẫm và soi lại trái tim mình.
Vụ án Cao Nhất Trạch té lầu đã trở thành sự kiện bị chú ý nhất năm nay, thế nhưng Tôn Ảnh vốn mải miết cọ nhiệt Cao Nhất Trạch lại không thể cao hứng nổi dù chỉ là một chút. Vào lúc này, gã đang bận xóa bỏ status thương tiếc Cao Nhất Trạch và lên án Phạn Già La, Tào Hiểu Phong thì ôm một cái tablet, chăm chăm theo dõi chiều hướng dư luận.
"Phạn Già La trở mình rồi! Bây giờ mọi người đều đang bàn xem rốt cuộc cậu ta có phải là nhà ngoại cảm hay không. Danh tiếng hiện tại của cậu ta còn tốt hơn cả ảnh đế Lưu nữa, thật không ngờ mà!" - Tào Hiểu Phong cực kỳ nuối tiếc mà thở dài.
"Anh Tào, anh đừng chơi tablet nữa, mau viết giúp em thông báo phủi sạch quan hệ với Cao Nhất Trạch đi! Nhóm fan lớn nhất của em đã tuyên bố giải tán rồi!" - Tôn Ảnh chực khóc.
Tào Hiểu Phong không nhịn được mà nói: "Cậu không biết gọi cho phòng PR kêu họ viết giúp cậu hả? Hồi đó lúc cọ nhiệt..." Cổ họng gã như bị đôi bàn tay vô hình bóp nghẹt, không nói nên lời, bởi vì gã nhìn thấy một Weibo cực kỳ kinh khủng:
Một dân mạng tên là "Sao băng phố Mã Nông" bình luận trên trang Weibo của Phạn Già La:【Nhanh nhanh nhanh, mọi người mau đến xem, bây giờ tôi sẽ chọc thủng bộ mặt của Phạn Già La! Nhà ngoại cảm cái gì, tôi chỉ thấy một đống cứt chó thôi! Mọi người đợi một lát, để tôi tạo Weibo dài (*) đã! Có bằng chứng có chân tướng, bảo đảm siêu hot!】
"Sao băng phố Mã Nông" để lại những lời này xong thì biến mất, nhưng mọi người đều đã bị thu hút, tiện tay nhấp vào Weibo của cậu ta, lót dép ngồi hóng sự thật hót hòn họt. Tào Hiểu Phong cũng không nằm ngoài cuộc.
Hiện tại, Weibo dài của "Sao băng phố Mã Nông" rốt cuộc cũng được đăng tải, có đính kèm hai tấm ảnh, một tấm là hiện trường Cao Nhất Trạch tử vong, tấm kia là bức tranh chết chóc của Phạn Già La. Hóa ra, lúc Cao Nhất Trạch té lầu, "Sao băng phố Mã Nông" trùng hợp có mặt tại hiện trường, người nọ chụp hình xác chết lại rồi đăng lên Weibo. Qua hai phút, cậu ta thấy tấm hình này quá đẫm máu, có thể sẽ bị report, nên lập tức xóa đi.
Hôm nay, cậu ta lại đăng tấm hình này lên là muốn nói với mọi người, trên thế giới không có nhà ngoại cảm, cũng không có cái gọi là dự báo cái chết, mọi lời nói của Phạn Già La đều vô căn cứ, bởi người có mắt đều có thể nhìn ra, "bức tranh chết chóc" kia rõ ràng là vẽ theo hình chụp thi thể của cậu ta, từ góc độ cho đến chi tiết, không hề khác một nét nào.
【Mọi người xem rõ rồi chứ? Xem rõ rồi thì tôi xóa đây! Tôi nhớ tấm hình này là hình chụp hiện trường Cao Nhất Trạch tử vong duy nhất được đăng lên mạng, tuy tôi chỉ để nó có 2 phút, nhưng đã đủ cho một số người save lại. Tôi rất có lý do nghi ngờ một số người do nhìn thấy tấm hình này nên mới có ý định giả làm nhà ngoại cảm. Hắn vẽ lại ảnh chụp của tôi rồi cầm đi lăng xê bản thân. Vì nổi tiếng lần nữa, hắn quả thật là không từ bất cứ thủ đoạn nào! Tấm hình rõ ràng được chụp lúc Cao Nhất Trạch chết, bức tranh vẽ theo cũng hiển nhiên là có sau, sao lại thành dự báo cái chết được? Một số người lúc giả thần giả quỷ cũng không biết xóa sạch chứng cứ, hắn cho rằng tôi xóa hình rồi thì không tìm lại được chắc? Chỉ số thông minh thấp như vậy, giả dạng thầy đồng gì chứ? Còn nữa, cuối cùng tôi muốn hỏi hắn một câu, ăn bánh bao máu của Cao Nhất Trạch có ngon không?】
"Sao băng phố Mã Nông" lăng mạ Phạn Già La một phen, sau đó xóa mất tấm hình.
Do danh tiếng của Phạn Già La đã đảo ngược, số fan não tàn ủng hộ hắn cũng rất nhiều, thế nên, tuy Weibo này có gây được một sự chú ý nhất định, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng nhiều đến hắn. Mọi người vốn cũng không tin hắn là nhà ngoại cảm, nên rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật bức tranh chết chóc là giả. Mặc dù status báo hiệu cái chết của Tiếu Kim có hơi mơ hồ, nhưng cũng rất có thể là tình cờ đoán trúng.
Tuy nhiên, vẫn có một vài người khăng khăng nhục mạ Phạn Già La, nói hắn mượn người chết để lăng xê bản thân, thủ đoạn quá mức xấu xa, đạo đức quá mức suy đồi.
Xem xong Weibo dài này, người bị chấn động lớn nhất hiển nhiên không ai ngoài Tào Hiểu Phong. Gã đưa tablet cho Tôn Ảnh, để đối phương cùng xem, sau đó cả hai lập tức cứng người.
Tôn Ảnh rung giọng nói: "Anh Tào, chính mắt em nhìn thấy Phạn Già La vẽ bức tranh chết chóc đó, khi đó anh Nhất Trạch vẫn còn sống rất khỏe mà, em không nhớ lầm chứ?"
"Không, cậu không nhớ lầm. Lúc Cao Nhất Trạch và cậu bước ra từ khu cầu thang, cậu ta đã có bức tranh đó rồi, tôi với cậu cùng bước lên xem, rồi còn nổi nóng một trận nữa. Tôi nhớ rất rõ, không thể sai được." - Tào Hiểu Phong cảm thấy rét lạnh thấu xương. Những người lăn lộn trong giới showbiz như bọn họ vốn tin tưởng những chuyện quỷ thần hơn người thường rất nhiều, nên đương nhiên sẽ kinh hãi sâu sắc hơn.
Trước đây, bọn họ không để bức tranh chết chóc vào mắt là vì bọn họ cảm thấy đa số thi thể của những người té lầu chết đều giống nhau, tùy tiện quẹt vài nét là có thể gán cho ai cũng được. Những thứ như tay chân vặn vẹo, vũng máu lớn, đám đông vây xem, đặt vào bất cứ hiện trường té lầu chết nào cũng như nhau. Phạn Già La biết có người sẽ đẩy Cao Nhất Trạch xuống lầu và biết cả địa điểm, cho nên hắn có thể vẽ ra cảnh tượng tương ứng, không có gì quá ly kỳ ở đây.
Thế nhưng hiện tại, hai người cẩn thận so sánh hai tấm hình mới phát hiện, bức tranh chết chóc thật sự là trực tiếp in cảnh tượng trong tấm hình kia ra, góc độ bức ảnh và góc độ người chụp không khác chút nào, ngay cả đám đông vây xem náo nhiệt xung quanh cũng hoàn toàn trùng khớp. Nói cách khác, bức tranh này căn bản không phải do Phạn Già La tùy tiện quẹt ra, mà hắn đã thấy được chuyện sắp xảy ra trong tương lai thông qua đôi mắt của vị "Sao băng phố Mã Nông" này.
Bức tranh của một tuần trước giống hệt với tấm ảnh chụp của một tuần sau đó, lại còn thể hiện cùng một cảnh chết, nếu như vậy còn chưa được xem là thông linh, thì cái gì mới phải đây? "Sao băng phố Mã Nông" căn bản không biết mình đăng Weibo vạch trần cái gì mà! Đây không phải là vạch trần Phạn Già La giả thần giả quỷ, mà là bằng chứng cho thấy hắn thật sự có năng lực quỷ dị!
Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm!
Sau khi ý thức được điều này, Tôn Ảnh hoàn toàn hoảng hồn, lúc nói chuyện môi cũng run lẩy bẩy: "Anh Tào, Phạn Già La thật, thật sự có thể thông linh! Nó nhìn thấy, nó thật sự nhìn thấy!"
"Cậu nhỏ tiếng chút đi!" - Giọng của Tào Hiểu Phong cũng đang phát run: "Chúng ta không nói thì không ai biết đâu!"
"Nhưng mà Phạn Già La có thể thông linh đó! Nó sẽ biết chúng ta làm chuyện gì sau lưng nó! Em đạp lên nó để nổi tiếng, có khi nào nó sẽ trả thù em không?" - Tôn Ảnh đã sợ đến mất mật, gì mà nhờ Phạn Già La nhờ giúp đỡ; để đối phương lên tiếng, hỗ trợ khôi phục danh dự; tái hợp nhóm nhạc chờ sách lược PR, bây giờ đừng nói là làm, ngay cả nghĩ gã cũng không dám nghĩ!
Tào Hiểu Phong xoay tới xoay lui trong phòng làm việc liên tục, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa sợ hãi. Cuối cùng gã cũng nhận ra mình đã chọc phải một nhân vật kinh khủng nhường nào. Một người có thể thông qua đôi mắt, lỗ tai của người khác mà đoán được tương lai và cái chết là đáng sợ đến cỡ nào? Sao gã lại dám đâm sau lưng Phạn Già La chứ? Không chừng trong đầu gã chỉ vừa nổi lên ý niệm đó thì người ta đã biết mất rồi!
Bây giờ, Tào Hiểu Phong quả thật rất hâm mộ vị "Sao băng phố Mã Nông" kia, bởi đối phương không biết gì hết, nên mới có thể lớn mật châm chọc và thậm chí là chửi rủa Phạn Già La. Cái gọi là điếc không sợ súng, chính là nói người nọ chăng?
Một cảm giác trần trụi chợt dâng tràn trong nội tâm của Tào Hiểu Phong, khiến gã rất muốn chui vào góc tối trốn một chút. Giờ đây, thái độ của gã đối với Phạn Già La không chỉ là hối tiếc, mà còn cả sợ hãi.
___________________________
(*) Weibo dài (长微博): Tôi không biết tiếng Việt mình gọi cái này là gì nữa nên biên word by word luôn, cô nào rành Weibo chỉ giúp tôi nha. Hình minh họa:
___________________________
Ngự Chi Tuyệt: Chương này siêu dài luôn các cô ơi, tận 4 nghìn chữ.^.
Với tôi có đôi lời tâm sự các cô ạ:> Hôm nọ tôi vô tình phát hiện bản edit của mình và bản edit bộ Ra Vẻ Mang Tool Hack Dễ Chết Nhất của cô Trèo bị bưng lên web kia mà không một lời xin phép:)
Thú thật là bọn tôi khá thoải mái chuyện repost, chỉ cần giữ nguyên tên edit, dẫn nguồn về wattpad của bọn tôi là được.
Chúng tôi dễ tính là thế, nhưng các bạn repost cũng nên cho chúng tôi một sự tôn trọng tối thiểu chứ nhỉ:> Các bạn có thể để lại một lời nhắn, xin phép gì đó chẳng hạn, để chúng tôi thấy công sức mình bỏ ra được người khác trân trọng. Tôi nói điều này k chỉ cho riêng tôi mà cho cả các editor khác nữa, hãy văn minh lên nhé các bạn repost thân thương:3
Anyway, đọc truyện tại trang chính chủ vẫn là nhất nha các độc giả mến yêu, tôi thích đọc cmt của các cô lắm, đọc trên wattpad của tôi để cmt cho tôi xem với chứ nào:">
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Toàn bộ tổ trọng án đều đang tăng ca ở sở cảnh sát, nghe thấy giọng nói nghiêm nghị cao vút của Trang Chân, cả đám nháo nhào nhìn qua.
Liêu Phương khẩn trương hỏi: "Đội trưởng, sao vậy?"
Trang Chân mở Weibo của Phạn Già La lên, nhìn chằm chằm ba chữ đơn giản nhưng lại khiến người ta hãi hùng khiếp vía kia, lắc đầu nói: "Có lẽ Tiếu Kim đã xảy ra chuyện."
Liêu Phương đi tới bên cạnh y, vươn cổ nhìn vào điện thoại của y, sắc mặt tức thì ảm đạm. Những người còn lại cũng xúm vào xem xét tình hình, rồi một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ hãi bị "status ba chữ" của Phạn Già La chi phối.
"Có khi nào Nguyễn Diệp là người thứ năm không?" - Liêu Phương không hề có chút nghi ngờ gì đối với status này.
"Tôi mới gọi cho bệnh viện, Nguyễn Diệp vẫn khỏe, dưới sự bảo vệ của chúng ta..." - Trang Chân còn chưa dứt lời, thì điện thoại chợt reo lên, trưởng trại tạm giam nói với giọng run rẩy: "Sếp Trang, mau dẫn đội của anh tới đây đi, Tiếu Kim chết rồi."
Nội tâm căng thẳng của Trang Chân cuối cùng vẫn vỡ vụn, trầm mặc bốn năm giây mới đáp một tiếng "Được".
"Tiếu Kim chết rồi, nói với người bên phòng pháp chứng đi, chúng ta cùng đến trại tạm giam." - Y mặc áo khoác vào, vội vã đi tới bãi đậu xe.
Nửa tiếng sau, tất cả thành viên của tổ trọng án đứng bên ngoài phòng giam Tiếu Kim, vẻ mặt người này càng nghiêm trọng hơn người kia. Liêu Phương che miệng quay đầu đi, không dám nhìn tiếp.
"Sếp Trang, là tự sát." - Pháp y kiểm tra thi thể cẩn thận, giọng nói có chút bi thương: "Quyết tâm muốn chết của anh ta rất lớn. Người thường cầm dao cắt cổ tay đều không dám quá mạnh tay, sẽ luôn để lại vài vết thương cạn do cắt thử, nhưng anh xem anh ta đi," - pháp y chỉ chỉ cổ tay trái máu thịt lẫn lộn của Tiếu Kim, "Anh ta trực tiếp cắn đứt hai động mạch của mình, da thịt cũng cắn đứt một miếng to, cứ như không hề biết đau vậy. Anh ta còn lấy chăn quấn vết thương lại, khiến cai ngục không thể phát hiện ra thương tích của mình, tránh việc được cứu sống. Chiếc chăn thấm hút rất tốt, đẩy nhanh tốc độ mất máu, từ lúc cắn đứt động mạch đến lúc chết, toàn bộ quá trình chỉ mất hơn 10 phút."
Trang Chân nhìn chằm chằm thi thể rất lâu mới mở miệng, "Hiện trường giao cho các anh, tôi đi xem camera."
"Được." - Pháp y gật đầu đáp ứng, chần chừ chốc lát lại thở dài, nói: "Thật đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc cả, dù sao lúc ra tòa anh ta cũng sẽ bị kết án tử hình." - Giọng điệu Trang Chân rất lạnh lùng cứng rắn, nhưng trong con ngươi lại lóe lên một tia không đành lòng.
Tổ trọng án bắt đầu điều tra cai ngục tại trại tạm giam và những tù nhân nhốt gần Tiếu Kim, nhưng không phát hiện tình huống khả nghi, camera cũng cho thấy Tiếu Kim quả thật là tự sát, không có ai đến gần phòng giam của gã lúc vụ án xảy ra.
Mọi thành viên của tổ trọng án đều bận rộn, cũng đều trầm mặc.
Liêu Phương ghi xong lời khai thì đi đến một góc không người, bấm gọi số điện thoại đã lưu từ lâu nhưng vẫn chưa dám gọi, một giọng nam dịu dàng truyền tới, tựa như hồ nước trong vắt tĩnh lặng đầu hạ, thấm vào lòng người, nhưng lại khiến cô bỗng dưng đỏ hoe vành mắt.
"Phạn Già La, Tiếu Kim chết rồi." - Chỉ một câu nói, Liêu Phương đã không ngăn được sự nghẹn ngào.
"Ừ." - Phạn Già La trả lời ngắn gọn, nhưng một tiếng này lại không có chút ý nghĩa nào.
"Cậu biết anh ta sẽ chết, tại sao cậu không nói sớm chứ?" - Liêu Phương không hiểu tại sao lòng dạ Phạn Già La lại sắt đá như vậy, cứ như sẽ không bao giờ xúc động vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì.
"Nói ra thì sao?" - Phạn Già La vô cùng dịu dàng mà hỏi ngược lại.
"Nói ra thì cậu có thể cứu được anh ta!" - Giọng điệu Liêu Phương chất chứa vài tia tức giận.
"Tôi không phải thần, tôi không cứu được anh ta." - Giọng nói trầm thấp chậm rãi của Phạn Già La như được truyền tới từ một chiều không gian khác, nghe vô cùng trống rỗng: "Anh ta cắn đứt động mạch của mình đúng không? Ý chí muốn chết mãnh liệt đến vậy, ai có thể ngăn được? Liệu cô có thể tháo xương cằm anh ta, nhổ hết răng của anh ta không? Nếu không thì một ngày nào đó anh ta vẫn sẽ lựa chọn con đường tương tự. Mỗi người sống trên đời đều sẽ gieo nhân quả, tạo nghiệp báo, từ đầu đến cuối, bọn họ luôn tự nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, chứ không phải thần linh."
Liêu Phương không cách nào phản bác lời đối phương nói. Thật vậy, Tiếu Kim đã chọn cách chết thảm thiết nhất, chính gã cũng không muốn cứu mình, thì ai có thể ngăn cản cái chết của gã đây? Còn việc tại sao Phạn Già La lại biết kiểu chết của gã, Liêu Phương không còn muốn hỏi nữa. Hắn là nhà ngoại cảm, nên hẳn là chuyện gì cũng biết.
Phạn Già La tiếp tục nói: "Những gì anh ta từng làm với người khác, cuối cùng đều sẽ ứng nghiệm lên người anh ta. Mọi tội ác đều sẽ trở về với cát bụi, đây không chỉ là một câu Phật kệ thôi đâu."
Liêu Phương rơi vào một khoảng lặng dài, chỉ có thể nấc nghẹn từng tiếng đáp lại người ở đầu dây bên kia.
Phạn Già La âm thầm thở dài, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Cùng lúc đó, Trang Chân cũng tìm một chỗ yên tĩnh gọi cho Tống Duệ, "Tiếu Kim tự sát, cậu không đoán được à?" - Trong đầu y cứ liên tục hiện lên những lời Tống Duệ nói với Tiếu Kim hôm đưa đối phương đến trại tạm giam. Y nói với Tiếu Kim rằng Nguyễn Diệp điên rồi, ngay vào lúc đó, Tiếu Kim vốn vẫn không cam lòng lại hoàn toàn nhẹ nhõm, bình thường trở lại, cười rộ lên rồi nghênh ngang rời đi.
Xét từ những vụ án trước đây, Tống Duệ luôn nắm rất rõ tâm lý của nghi phạm, nói y liệu sự như thần cũng không ngoa. Thân là một chuyên gia tâm lý học, y không thể không biết lời nói của mình sẽ ảnh hưởng đến Tiếu Kim như thế nào. Nói cách khác, y mặc kệ mọi chuyện xảy ra, y thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn Tiếu Kim bước vào đường cùng.
Đây vẫn là tiến sĩ Tống tao nhã lịch sự, hiền lành nhân hậu, học thức uyên bác mà Trang Chân biết đó ư?
Trang Chân rất mất bình tĩnh, y không thể nào chấp nhận cách làm của bạn mình. Cũng chính vào giờ phút này, y mới dần dần lĩnh ngộ được —— Nhận xét của Phạn Già La về bạn mình có vẻ cũng không phải nói xàm nói nhảm, mà là sâu sắc nhìn thấu.
Tống Duệ chỉ có thể im lặng chống đỡ. Y biết Trang Chân không phải kẻ ngu, không thể nào sau khi mọi chuyện đã xảy ra mà còn không liên tưởng đến y. Hôm đó đúng là y đã kích động, thật ra y cũng không hiểu tại sao mình lại khác thường như vậy, đi làm chuyện thừa thãi. Thế nhưng, làm cũng đã làm rồi, trái lại còn chưa từng hối hận.
"Xin lỗi, " - Y tháo mắt kính xuống, từ tốn nói: "Tôi nghĩ, đối với Tiếu Kim mà nói, đầu sỏ hại chết Tiếu Nhụy chưa bao giờ là Nguyễn Diệp, mà chính là anh ta. Anh ta không cần sự phán quyết của công chúng, anh ta đã tự phán quyết bản thân mình từ lâu rồi. Ngày này sớm muộn gì cũng đến, không ai trong chúng ta có thể ngăn được."
Trang Chân lắng nghe mà không ngừng cắn răng, mỉa mai: "Không một ai có thể thay thế pháp luật, chỉ tòa án mới có quyền phán quyết! Tống Duệ, tôi thấy cậu có lẽ đã trúng độc của Phạn Già La rồi! Cậu đường đường là chuyên gia tâm lý học, vậy mà lại bị cậu ta tẩy não à?"
Hơi thở Tống Duệ hơi ngừng, sau đó cúp máy. Y đi vào phòng tắm, quỳ xuống mặt sàn lót gạch men sứ lạnh băng, cầm một cây roi da, bắt đầu hung hăng quất lên lưng mình, mãi đến khi máu thịt lẫn lộn... Y làm vậy không phải xuất phát từ áy náy và tự trách, mà là muốn dùng sự đau đớn để nhắc nhở mình —— Nếu muốn sống phóng túng* và áp đảo người khác, thì mày nhất định không được động những quy tắc ngu xuẩn kia, mà pháp luật trùng hợp lại là thứ không thể động vào nhất trong số quy tắc đó. Nhưng điều càng nguy hiểm hơn chính là: Có một người, cậu ta đã nhìn thấu mày, và đang nhìn chằm chằm mày!
*Phóng túng (恣): tức là muốn làm gì thì làm, không kiêng dè, nể nang ai. (chứ không phải hoang râm vô độ nha mấy cô:>)
Trang Chân cũng không biết bạn mình chịu đựng điều gì, y rất tức giận với thảm kịch bất ngờ xảy ra này, nhưng cũng không cách nào vãn hồi. Chuyện đã xảy ra, có tiếp tục trách móc bất kỳ ai đều không có ý nghĩa gì, ngay khi Tiếu Nhụy tự kết thúc sinh mạng của chính mình, thì những kẻ từng ngược đãi cô tàn nhẫn đều có thể nhờ đó mà rửa sạch tội ác. Hai chữ "Công lý" nghe thì thật vinh quang, nhưng lại thật khó tìm.
Trang Chân cố nén nỗi bất bình trong lòng xuống, nhưng không ngờ cục trưởng lại đột ngột gọi tới, hỏi cặn kẽ chuyện Tiếu Kim tự sát.
"... Giờ thì căng rồi! Cậu nói xem có nên công khai chuyện này không?" - Cục trưởng xoắn xuýt không thôi mà hỏi.
"Chắc chắn phải công bố." - Trang Chân quyết đoán hơn ông nhiều: "Weibo hẹn giờ đăng tải đó của Tiếu Kim đã đẩy vụ án này lên đầu gió ngọn sóng, bây giờ mọi người đều chú ý đến chuyện này và đang chờ đợi phán quyết cuối cùng. Nếu chúng ta không công bố việc Tiếu Kim tự sát, đến khi truyền thông tuồn ra, phân cục của chúng ta sẽ bị nghi ngờ nhiều nhất, bởi anh ta đã chết trong trại tạm giam của chúng ta. Chuyện bây giờ có thể nói rõ mà cứ kéo dài sau này mới nói thì sẽ trở thành huyền án, lúc đó, công chúng sẽ không chỉ lên án chúng ta kịch liệt thôi đâu. Không chừng đồn tới đồn lui, chúng ta lại biến thành hung thủ hại chết Tiếu Kim."
"Đúng đúng đúng, cậu nói đúng. Tôi lập tức kêu phòng tuyên truyền đăng thông báo."
Không lâu sau khi cục trưởng cúp máy, tin tức Tiếu Kim tự sát tin tức lập tức lan truyền khắp Internet. Lần này, Weibo của phân cục giải thích chi tiết nguyên nhân cái chết của gã, không hề che giấu chút nào, quả nhiên số người chất vấn đã giảm xuống, số người nói đáng tiếc cũng rất nhiều.
Tiếu Kim cũng không phải loại côn đồ làm đủ mọi chuyện ác, bi kịch của gã và Tiếu Nhụy là do kẻ khác gây ra, là hoàn toàn có thể tránh được. Gã thậm chí còn tự sát để sám hối. Cũng vì thế, số người đau buồn, tiếc thương gã đã vượt xa số người trách cứ. Thiện là gì, ác là gì, làm sao phân định được chúng? Đây vốn là vấn đề cực kỳ phức tạp vẫn luôn đan cài trong vụ thảm án này, nó khiến toàn bộ công chúng đều phải suy ngẫm và soi lại trái tim mình.
Vụ án Cao Nhất Trạch té lầu đã trở thành sự kiện bị chú ý nhất năm nay, thế nhưng Tôn Ảnh vốn mải miết cọ nhiệt Cao Nhất Trạch lại không thể cao hứng nổi dù chỉ là một chút. Vào lúc này, gã đang bận xóa bỏ status thương tiếc Cao Nhất Trạch và lên án Phạn Già La, Tào Hiểu Phong thì ôm một cái tablet, chăm chăm theo dõi chiều hướng dư luận.
"Phạn Già La trở mình rồi! Bây giờ mọi người đều đang bàn xem rốt cuộc cậu ta có phải là nhà ngoại cảm hay không. Danh tiếng hiện tại của cậu ta còn tốt hơn cả ảnh đế Lưu nữa, thật không ngờ mà!" - Tào Hiểu Phong cực kỳ nuối tiếc mà thở dài.
"Anh Tào, anh đừng chơi tablet nữa, mau viết giúp em thông báo phủi sạch quan hệ với Cao Nhất Trạch đi! Nhóm fan lớn nhất của em đã tuyên bố giải tán rồi!" - Tôn Ảnh chực khóc.
Tào Hiểu Phong không nhịn được mà nói: "Cậu không biết gọi cho phòng PR kêu họ viết giúp cậu hả? Hồi đó lúc cọ nhiệt..." Cổ họng gã như bị đôi bàn tay vô hình bóp nghẹt, không nói nên lời, bởi vì gã nhìn thấy một Weibo cực kỳ kinh khủng:
Một dân mạng tên là "Sao băng phố Mã Nông" bình luận trên trang Weibo của Phạn Già La:【Nhanh nhanh nhanh, mọi người mau đến xem, bây giờ tôi sẽ chọc thủng bộ mặt của Phạn Già La! Nhà ngoại cảm cái gì, tôi chỉ thấy một đống cứt chó thôi! Mọi người đợi một lát, để tôi tạo Weibo dài (*) đã! Có bằng chứng có chân tướng, bảo đảm siêu hot!】
"Sao băng phố Mã Nông" để lại những lời này xong thì biến mất, nhưng mọi người đều đã bị thu hút, tiện tay nhấp vào Weibo của cậu ta, lót dép ngồi hóng sự thật hót hòn họt. Tào Hiểu Phong cũng không nằm ngoài cuộc.
Hiện tại, Weibo dài của "Sao băng phố Mã Nông" rốt cuộc cũng được đăng tải, có đính kèm hai tấm ảnh, một tấm là hiện trường Cao Nhất Trạch tử vong, tấm kia là bức tranh chết chóc của Phạn Già La. Hóa ra, lúc Cao Nhất Trạch té lầu, "Sao băng phố Mã Nông" trùng hợp có mặt tại hiện trường, người nọ chụp hình xác chết lại rồi đăng lên Weibo. Qua hai phút, cậu ta thấy tấm hình này quá đẫm máu, có thể sẽ bị report, nên lập tức xóa đi.
Hôm nay, cậu ta lại đăng tấm hình này lên là muốn nói với mọi người, trên thế giới không có nhà ngoại cảm, cũng không có cái gọi là dự báo cái chết, mọi lời nói của Phạn Già La đều vô căn cứ, bởi người có mắt đều có thể nhìn ra, "bức tranh chết chóc" kia rõ ràng là vẽ theo hình chụp thi thể của cậu ta, từ góc độ cho đến chi tiết, không hề khác một nét nào.
【Mọi người xem rõ rồi chứ? Xem rõ rồi thì tôi xóa đây! Tôi nhớ tấm hình này là hình chụp hiện trường Cao Nhất Trạch tử vong duy nhất được đăng lên mạng, tuy tôi chỉ để nó có 2 phút, nhưng đã đủ cho một số người save lại. Tôi rất có lý do nghi ngờ một số người do nhìn thấy tấm hình này nên mới có ý định giả làm nhà ngoại cảm. Hắn vẽ lại ảnh chụp của tôi rồi cầm đi lăng xê bản thân. Vì nổi tiếng lần nữa, hắn quả thật là không từ bất cứ thủ đoạn nào! Tấm hình rõ ràng được chụp lúc Cao Nhất Trạch chết, bức tranh vẽ theo cũng hiển nhiên là có sau, sao lại thành dự báo cái chết được? Một số người lúc giả thần giả quỷ cũng không biết xóa sạch chứng cứ, hắn cho rằng tôi xóa hình rồi thì không tìm lại được chắc? Chỉ số thông minh thấp như vậy, giả dạng thầy đồng gì chứ? Còn nữa, cuối cùng tôi muốn hỏi hắn một câu, ăn bánh bao máu của Cao Nhất Trạch có ngon không?】
"Sao băng phố Mã Nông" lăng mạ Phạn Già La một phen, sau đó xóa mất tấm hình.
Do danh tiếng của Phạn Già La đã đảo ngược, số fan não tàn ủng hộ hắn cũng rất nhiều, thế nên, tuy Weibo này có gây được một sự chú ý nhất định, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng nhiều đến hắn. Mọi người vốn cũng không tin hắn là nhà ngoại cảm, nên rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật bức tranh chết chóc là giả. Mặc dù status báo hiệu cái chết của Tiếu Kim có hơi mơ hồ, nhưng cũng rất có thể là tình cờ đoán trúng.
Tuy nhiên, vẫn có một vài người khăng khăng nhục mạ Phạn Già La, nói hắn mượn người chết để lăng xê bản thân, thủ đoạn quá mức xấu xa, đạo đức quá mức suy đồi.
Xem xong Weibo dài này, người bị chấn động lớn nhất hiển nhiên không ai ngoài Tào Hiểu Phong. Gã đưa tablet cho Tôn Ảnh, để đối phương cùng xem, sau đó cả hai lập tức cứng người.
Tôn Ảnh rung giọng nói: "Anh Tào, chính mắt em nhìn thấy Phạn Già La vẽ bức tranh chết chóc đó, khi đó anh Nhất Trạch vẫn còn sống rất khỏe mà, em không nhớ lầm chứ?"
"Không, cậu không nhớ lầm. Lúc Cao Nhất Trạch và cậu bước ra từ khu cầu thang, cậu ta đã có bức tranh đó rồi, tôi với cậu cùng bước lên xem, rồi còn nổi nóng một trận nữa. Tôi nhớ rất rõ, không thể sai được." - Tào Hiểu Phong cảm thấy rét lạnh thấu xương. Những người lăn lộn trong giới showbiz như bọn họ vốn tin tưởng những chuyện quỷ thần hơn người thường rất nhiều, nên đương nhiên sẽ kinh hãi sâu sắc hơn.
Trước đây, bọn họ không để bức tranh chết chóc vào mắt là vì bọn họ cảm thấy đa số thi thể của những người té lầu chết đều giống nhau, tùy tiện quẹt vài nét là có thể gán cho ai cũng được. Những thứ như tay chân vặn vẹo, vũng máu lớn, đám đông vây xem, đặt vào bất cứ hiện trường té lầu chết nào cũng như nhau. Phạn Già La biết có người sẽ đẩy Cao Nhất Trạch xuống lầu và biết cả địa điểm, cho nên hắn có thể vẽ ra cảnh tượng tương ứng, không có gì quá ly kỳ ở đây.
Thế nhưng hiện tại, hai người cẩn thận so sánh hai tấm hình mới phát hiện, bức tranh chết chóc thật sự là trực tiếp in cảnh tượng trong tấm hình kia ra, góc độ bức ảnh và góc độ người chụp không khác chút nào, ngay cả đám đông vây xem náo nhiệt xung quanh cũng hoàn toàn trùng khớp. Nói cách khác, bức tranh này căn bản không phải do Phạn Già La tùy tiện quẹt ra, mà hắn đã thấy được chuyện sắp xảy ra trong tương lai thông qua đôi mắt của vị "Sao băng phố Mã Nông" này.
Bức tranh của một tuần trước giống hệt với tấm ảnh chụp của một tuần sau đó, lại còn thể hiện cùng một cảnh chết, nếu như vậy còn chưa được xem là thông linh, thì cái gì mới phải đây? "Sao băng phố Mã Nông" căn bản không biết mình đăng Weibo vạch trần cái gì mà! Đây không phải là vạch trần Phạn Già La giả thần giả quỷ, mà là bằng chứng cho thấy hắn thật sự có năng lực quỷ dị!
Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm!
Sau khi ý thức được điều này, Tôn Ảnh hoàn toàn hoảng hồn, lúc nói chuyện môi cũng run lẩy bẩy: "Anh Tào, Phạn Già La thật, thật sự có thể thông linh! Nó nhìn thấy, nó thật sự nhìn thấy!"
"Cậu nhỏ tiếng chút đi!" - Giọng của Tào Hiểu Phong cũng đang phát run: "Chúng ta không nói thì không ai biết đâu!"
"Nhưng mà Phạn Già La có thể thông linh đó! Nó sẽ biết chúng ta làm chuyện gì sau lưng nó! Em đạp lên nó để nổi tiếng, có khi nào nó sẽ trả thù em không?" - Tôn Ảnh đã sợ đến mất mật, gì mà nhờ Phạn Già La nhờ giúp đỡ; để đối phương lên tiếng, hỗ trợ khôi phục danh dự; tái hợp nhóm nhạc chờ sách lược PR, bây giờ đừng nói là làm, ngay cả nghĩ gã cũng không dám nghĩ!
Tào Hiểu Phong xoay tới xoay lui trong phòng làm việc liên tục, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa sợ hãi. Cuối cùng gã cũng nhận ra mình đã chọc phải một nhân vật kinh khủng nhường nào. Một người có thể thông qua đôi mắt, lỗ tai của người khác mà đoán được tương lai và cái chết là đáng sợ đến cỡ nào? Sao gã lại dám đâm sau lưng Phạn Già La chứ? Không chừng trong đầu gã chỉ vừa nổi lên ý niệm đó thì người ta đã biết mất rồi!
Bây giờ, Tào Hiểu Phong quả thật rất hâm mộ vị "Sao băng phố Mã Nông" kia, bởi đối phương không biết gì hết, nên mới có thể lớn mật châm chọc và thậm chí là chửi rủa Phạn Già La. Cái gọi là điếc không sợ súng, chính là nói người nọ chăng?
Một cảm giác trần trụi chợt dâng tràn trong nội tâm của Tào Hiểu Phong, khiến gã rất muốn chui vào góc tối trốn một chút. Giờ đây, thái độ của gã đối với Phạn Già La không chỉ là hối tiếc, mà còn cả sợ hãi.
___________________________
(*) Weibo dài (长微博): Tôi không biết tiếng Việt mình gọi cái này là gì nữa nên biên word by word luôn, cô nào rành Weibo chỉ giúp tôi nha. Hình minh họa:
___________________________
Ngự Chi Tuyệt: Chương này siêu dài luôn các cô ơi, tận 4 nghìn chữ.^.
Với tôi có đôi lời tâm sự các cô ạ:> Hôm nọ tôi vô tình phát hiện bản edit của mình và bản edit bộ Ra Vẻ Mang Tool Hack Dễ Chết Nhất của cô Trèo bị bưng lên web kia mà không một lời xin phép:)
Thú thật là bọn tôi khá thoải mái chuyện repost, chỉ cần giữ nguyên tên edit, dẫn nguồn về wattpad của bọn tôi là được.
Chúng tôi dễ tính là thế, nhưng các bạn repost cũng nên cho chúng tôi một sự tôn trọng tối thiểu chứ nhỉ:> Các bạn có thể để lại một lời nhắn, xin phép gì đó chẳng hạn, để chúng tôi thấy công sức mình bỏ ra được người khác trân trọng. Tôi nói điều này k chỉ cho riêng tôi mà cho cả các editor khác nữa, hãy văn minh lên nhé các bạn repost thân thương:3
Anyway, đọc truyện tại trang chính chủ vẫn là nhất nha các độc giả mến yêu, tôi thích đọc cmt của các cô lắm, đọc trên wattpad của tôi để cmt cho tôi xem với chứ nào:">
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook