Ngoại Cảm
-
Chương 15: Tôi là nhà ngoại cảm
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Người bình thường khi nhìn thấy thi thể sẽ phản ứng như thế nào? Không nói tới mức sợ té đái, nhưng ít nhiều cũng nảy sinh những cảm giác kháng cự như buồn nôn, hoảng loạn, hay sợ hãi. Thế mà Phạn Già La lại một lần nữa dùng hành động chứng minh hắn không phải người bình thường. Hắn nhìn chằm chằm bốn tấm ảnh mấy lần, khóe môi đỏ thẫm hơi nhếch lên, trông có chút thờ ơ, tầm mắt đảo tới đảo lui trên mỗi tấm hình, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua, thoải mái giống như đang thưởng thức mấy bức tranh phong cảnh vậy.
Khi hắn đối mặt với khuôn mặt trắng xanh và cơ thể biến dạng của người chết, hô hấp của hắn không có chút hỗn loạn, đôi mắt thâm thúy không hề có nửa điểm dao động.
"Tôi không biết." - Hắn lắc đầu, sau đó vươn đầu ngón tay thon dài ra, gom những bức ảnh đó lại, rồi xếp chồng từng tấm lên nhau. Tấm ảnh bị hắn đặt trên cùng chính là tấm Cao Nhất Trạch té lầu chết thảm, mà lòng bàn tay của hắn thì đặt ở phần óc ác vỡ toạc, mặt mày hoàn toàn biến dạng của Cao Nhất Trạch.
Có người bình thường nào dám làm như vậy chứ? Nếu người bình thường đặt tay lên mặt người chết, thì dù đó chỉ là một tấm hình, cũng sẽ vì sợ hãi mà cảm thấy ngón tay như bị cắn một cái rồi kinh hoàng giựt ra.
Trang Chân gần như bị Phạn Già La làm tức đến bật cười. Chỉ có sát thủ máu lạnh vô tình mới có thể sở hữu tố chất tâm lý mạnh mẽ như vậy. Nói vụ án này không liên quan đến hắn? Người này định gạt ai đây?
"Không biết thì cậu đăng dự báo cái chết làm gì?" - Trang Chân vỗ mạnh xuống mặt bàn, hùng hổ dọa người mà nói: "Đừng nói với tôi cậu không biết gì hết, không biết thì làm sao vẽ ra bức tranh tử vong kia? Không biết thì sao lại đăng cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư gì đó lên? Cậu lừa quỷ chắc?"
Phạn Già La dời tầm mắt thâm thúy từ những tấm ảnh lên người Trang Chân, nụ cười nơi khóe miệng hơi sâu hơn một chút, toát ra một loại ý tứ như "Tình huống này thật thú vị, tôi khá thích đấy".
Trang Chân cắn răng, nói chắc như đinh đóng cột: "Để tôi đoán thử, cậu không đích thân tham gia vào những vụ giết người này, nhưng cậu đã từng tiếp xúc với hung thủ thực sự đúng không?"
Không đợi Phạn Già La lắc đầu phủ nhận, Trang Chân đã nhanh chóng tiếp lời: "Cậu tình cờ biết được kế hoạch giết người của hung thủ, nhưng do cậu có thù oán với Cao Nhất Trạch, cậu ta hủy hoại cậu, cho nên cậu chỉ hận cậu ta không thể chết ngay lập tức, vì vậy cậu chẳng những không tố cáo hung thủ, mà trái lại còn chủ động tham gia vào vụ giết người hàng loạt này."
Trang Chân nói với giọng vô cùng chắc chắn: "Hung thủ đứng đằng trước giết người, còn cậu thì coi như trả ơn hắn ta đã giết chết Cao Nhất Trạch, nên đã đứng phía sau giúp hắn thu hút sự chú ý của công chúng, gây nhiễu loạn mạch điều tra của cảnh sát, để kế hoạch của các người có thể thuận lợi tiến hành. Cậu vẽ ra bức tranh tử vong, dự báo cái chết, bao gồm cả chứng cứ ngoại phạm ban đầu, tất cả đều được cậu chuẩn bị từ trước, từ đó, hung thủ được cậu bao che sẽ có thể thuận lợi trốn thoát, mà cậu cũng có thể rút lui an toàn."
Phạn Già La im lặng lắng nghe, chưa từng phản bác một câu một chữ nào.
Trang Chân tiếp tục bổ sung kế hoạch phạm tội và chi tiết gây án của hai người, như thể mình tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình vậy, đây là phương pháp thẩm vấn mà y và Tống Duệ đã bàn bạc trước giờ thẩm vấn. Bọn họ dựa trên suy đoán mà bịa ra một câu chuyện, rồi gắng sức hoàn thiện các chi tiết, dùng thứ này dẫn dụ Phạn Già La mở miệng. Trong quá trình lắng nghe câu chuyện, chắc chắn Phạn Già La sẽ nghĩ mọi biện pháp để chối bỏ, và Trang Chân sẽ nhiều lần làm gián đoạn sự chối bỏ của hắn, tiếp đó gây nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, kích động thần kinh của hắn. Một khi đầu óc của hắn hỗn loạn lên, trong lúc phản bác câu chuyện hiển nhiên sẽ đưa ra một số chi tiết hòng chứng minh mình vô tội, những chi tiết này thật giả lẫn lộn, song chúng chính là cơ sở chuẩn xác mà Tống Duệ và Trang Chân vô cùng mong muốn có được.
Có cơ sở chuẩn xác này rồi, rốt cuộc Phạn Già La có phải là hung thủ hay không chỉ cần liếc qua là biết ngay. Cho dù hắn đưa ra bao nhiêu lời nói dối, chỉ cần cảnh sát nhìn thấu hắn, hắn lập tức không còn chỗ nào để trốn.
Nhưng trước mắt, Trang Chân trông hùng hổ dọa người, nói chắc như đinh đóng cột, thực ra là càng nói trong lòng càng không dám chắc, bởi vì Phạn Già La không nói một câu phản bác nào cả, chỉ im lặng bình tĩnh lắng nghe, khi giọng nói chợt dừng lại, hắn còn hơi nhếch cằm, ra hiệu kêu Trang Chân nói tiếp. Trông hắn như đang nghe kể câu chuyện của người khác, chứ không phải lời tố cáo nghiêm khắc về mình.
Đám người Lưu Thao tránh trong phòng giám sát đã gấp đến phát điên, Tống Duệ trước nay luôn bình tĩnh cũng nhíu chặt mày, có hơi hết đường xoay xở. Mặc dù bọn họ đoán được sau lưng Phạn Già La có tồn tại một người như vậy, thế nhưng khi điều tra tất cả mạng lưới quan hệ và bối cảnh xã hội của đối phương, họ vẫn tìm không ra, nếu không thì quá trình phá án sẽ không mãi dậm chân tại chỗ như thế này.
Phạn Già La căn bản không giống một bệnh nhân mắc chứng hưng cảm dễ đánh mất kiểm soát như trong tài liệu ghi chép, mà hoàn toàn ngược lại, tâm lý của người mắc chứng hưng cảm chỉ e còn cứng rắn hơn cả sắt thép, lạnh lùng hơn cả sông băng. Muốn xuyên thủng phòng tuyến tâm lý của hắn, tìm ra hung thủ sau màn, nỗi khó khăn đó không thua gì việc cầm một cây búa nhỏ mà muốn đập vỡ cả con đập.
Trang Chân nhấn mạnh, chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Cậu cho là bản thân không tham gia giết người thì có thể rút lui an toàn sao? Sai rồi! Một khi chúng tôi bắt được hung thủ, cậu cũng phải ngồi tù! Cậu hiểu chứ, bây giờ cậu đã phạm vào tội che giấu tội phạm, sẽ bị kết án từ ba năm tù giam trở xuống! Cậu từng là đại thiếu gia của Phạm gia, là minh tinh idol của giới giải trí, nhưng sau này cậu chính là một tên tù nhân, là một con chuột qua đường ai cũng đòi đánh chết! Nếu bây giờ cậu thẳng thắn khai ra hung thủ, chúng tôi sẽ xin quan tòa giảm nhẹ hình phạt cho cậu. Còn nếu cậu u mê không tỉnh, thì sẽ cân nhắc tăng thêm mức phạt của cậu. Ba năm sau mới ra tù, cậu lăn lộn thế nào đây? Thân bại danh liệt còn có thể tìm nơi khác bắt đầu lại, thế nhưng tiền án kia chính là vết nhơ cả đời! Cậu suy nghĩ cho kỹ đi!"
Trang Chân chống hai tay lên mặt bàn, khom người thấp xuống, dùng ánh mắt sắc bén mà vững vàng khóa chặt Phạn Già La.
Phạn Già La cúi đầu lắng nghe, trên mặt không có biểu cảm gì, ngón tay tùy ý đùa nghịch những tấm ảnh kia. Trước tiên, hắn đẩy hình của Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ sang bên phải, để hình của Cao Nhất Trạch ở phía trên, hình Vương Vĩ thì để ở phía dưới, mép ảnh ngay ngắn nối tiếp nhau; rồi đẩy hình của Triệu Khai và Mao Tiểu Minh sang bên trái, hai tấm ảnh này đều được đặt ở bên dưới, ngang với tấm ảnh của Vương Vĩ, còn chỗ ngang tấm ảnh của Cao Nhất Trạch lại trống không.
Sau khi sắp xếp xong, hắn chợt làm xáo trộn toàn bộ đống hình, rồi lại dựa theo cùng một vị trí, cùng một thứ tự mà bày ra lần nữa, tiếp đó là lần thứ hai, lần thứ ba... Có thể thấy rõ, hiện tại hắn đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đúng vậy, không phải khẩn trương, hốt hoảng, sợ hãi, mà là nhàm chán, buồn bực ngán ngẩm đến tột độ.
Đối mặt với dáng vẻ này của hắn, Trang Chân ngoại trừ tức hộc máu thì không thể làm gì được. Khả năng tự chủ mà trước nay y luôn lấy làm tự hào dường như sắp sụp đổ tới nơi, y dùng sức vỗ mạnh lên mặt bàn, trầm giọng rống giận: "Rốt cuộc cậu có quan hệ gì với hung thủ? Làm sao cậu biết được kế hoạch giết người của hắn ta? Nói rõ ra thì có lẽ chúng tôi sẽ giúp cậu giảm nhẹ hình phạt, còn không nói thì cậu cứ chờ ngồi tù rục xương đi! Chắc chắn tin tức cậu ngồi tù sẽ truyền khắp trên mạng, đến lúc đó thì cậu thực sự tiếng xấu đồn xa, mãi mãi không thể trở mình!"
Những lời cuối cùng này dường như đã chọt trúng dây thần kinh nào đó của Phạn Già La. Năm ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoạt một cái gom tất cả các tấm ảnh lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Trang Chân chòng chọc. Gương mặt của hắn vô cùng tái nhợt, đôi môi lại đỏ tươi như máu, nhưng chói mắt nhất vẫn là đôi mắt đen láy của hắn, một màu đen thuần khiết, đen đến sâu thẳm, tựa như có thể câu mất hồn phách người khác.
Nụ cười biếng nhác thờ ơ trên mặt hắn chợt biến mất, thân thể của hắn hơi nghiêng về phía trước, áp sát Trang Chân, hơi thở quấn lấy hơi thở của đối phương, mở miệng nói từng câu từng chữ: "Anh hỏi tôi sao tôi biết? Được, tôi nói cho anh, là tôi đã nhìn thấy."
Chỉ một câu này đã lập tức khiến cho đám người Trang Chân, La Hồng, Lưu Thao, Tống Duệ nín thở tập thể. Giao chiến nhiều lần như vậy, đối thủ vốn tưởng là khó đánh bại nhất lại đột ngột quyết định thẳng thắn. Tại sao? Là điều gì đã chạm đến phòng tuyến tâm lý của hắn?
Vấn đề này quấy nhiễu Trang Chân và Tống Duệ một cách sâu sắc, nhưng bây giờ bọn họ không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe những lời tiếp theo của Phạn Già La. Có thể phá được vụ giết người hàng loạt này hay không, mọi sự thành bại đều ở chỗ này!
"Cậu nhìn thấy như thế nào? Hung thủ là ai?" - Trang Chân quăng kíp nổ ra.
"Tôi không biết hung thủ là ai." - Phạn Già La nhìn chằm chằm vào Trang Chân hai giây, chợt cười yếu ớt mà nói.
Dây thần kinh nào đó đã căng thẳng đến tột độ của Trang Chân vốn đang ngập trong ý nghĩ rốt cuộc có thể thả lỏng được một chút, lại bị câu trả lời đột ngột quay ngoắt 180 độ này cắt đứt. Gân xanh bên cổ y cấp tốc nổi lên, lúc mở miệng lần nữa giống như có thể khạc ra lửa: "Phạn Già La, cậu đang đùa tôi?!"
"Tôi đùa anh làm gì? Bộ vui lắm hả?" - Tuy là nói như vậy, nhưng nụ cười càng lúc càng sâu sắc nơi khóe miệng của Phạn Già La đã thể hiện rõ hắn thật sự chơi rất vui.
Đương lúc Trang Chân sắp bùng nổ giới hạn, Phạn Già La lại dựa sát hơn, chóp mũi chỉ kém chút nữa là đụng vào chóp mũi đối phương, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi đương nhiên là dùng mắt nhìn thấy rồi, nhưng đó chỉ là một ít ánh sáng và những đoạn hình ảnh mơ hồ mà thôi, cũng không quá rõ ràng, sao có thể nói cho anh hung thủ là ai. Không biết anh có từng nghe qua chưa, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không cần tiếp xúc trực tiếp với bất cứ thứ gì, mà chỉ cần một tia linh cảm hoặc một ý nghĩ chợt loé lên, thì lập tức có thể biết được rất nhiều thứ. Đôi mắt của họ có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, thấy rõ thực tại, khám phá tương lai. Bọn họ có thể xuyên qua đôi mắt của anh mà thấy thứ anh thấy, cũng có thể xuyên qua mũi của anh ngửi được mùi hương anh ngửi, hoặc là xuyên qua lưỡi của anh nếm được mùi vị anh nếm, thậm chí có thể xuyên thấu nội tâm của anh nhìn trộm suy nghĩ của anh."
Phạn Già La thè đầu lưỡi đỏ hồng ra, liếm nhẹ bờ môi đỏ thẫm của mình, đổng tử vốn đen nhánh chẳng biết đã càng trở nên mơ hồ diễm lệ tự lúc nào, tựa như một yêu nghiệt nghìn năm.
Lời nói của hắn không có chút logic lại khái niệm mơ hồ, khiến người khác căn bản không thể hiểu rõ hắn đang biểu đạt ý tứ gì. Nhưng tất cả mọi người lại không thể không nhìn hắn, không nghe lời hắn, không nghĩ đến hắn. Khi hắn biểu lộ ra khía cạnh chân thực nhất, không một ai có thể chống đỡ loại ma lực câu hồn nhiếp phách này.
Trang Chân bị hơi thở của người nọ bao vây, không thể tiến cũng không thể lùi, toàn thân như bị bao bọc chặt chẽ bởi một tầng từ trường vô hình, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ. Trên mặt y vẫn là biểu cảm lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt sắc bén từ đầu chí cuối, thế nhưng một tầng da gà dày đặc đã lặng lẽ lan từ lỗ tai đến bên cổ y, để lộ tâm trạng bồn chồn hỗn loạn không thể kiểm soát của y.
Phạn Già La lại dựa sát hơn nữa, lúc chóp mũi sắp chạm vào chóp mũi của Trang Chân thì chợt hơi nghiêng đầu, mỉm cười liếc nhìn y, tiếp tục nói: "Chỉ cần tôi muốn, thì cảm giác của anh chính là cảm giác của tôi, suy nghĩ của anh chính là suy nghĩ của tôi, quá khứ của anh chính là quá khứ của tôi, hiện tại của anh chính là hiện tại của tôi, và tương lai của anh, cũng có thể chính là tương lai của tôi. Anh có sáu giác quan, thị giác, khướu giác, vị giác, thính giác, xúc giác và ý thức; mà tôi có đến tám giác quan, ngoài sáu giác quan kia thì nhiều hơn anh một cái Mạt na thức (1) và A lại da thức (2). Anh chỉ có thể điều khiển cơ thể đi tìm hiểu thế giới này, còn tôi thì đã có thể điều khiển toàn bộ cảm giác hay thậm chí là cả ý thức đi khám phá những thứ mà tôi không biết. Toàn thể thế gian này, đều là phương tiện của tôi."
Phạn Già La chậm rãi lùi về phía sau, cùng lúc đó, tầng từ trường vô hình cũng đột ngột biến mất. Thân là con mồi bị từ trường khống chế chặt chẽ, loại cảm giác huyễn hoặc khó hiểu này khiến cho từng chân tơ kẽ tóc của Trang Chân đều dựng hết cả lên.
Đôi môi đỏ mọng của Phạn Già La khẽ nhếch, từ tốn nói: "Người giống như tôi, dường như được xã hội gọi là —— Nhà ngoại cảm."
_______________________________
(1) Mạt na thức: Là thức thứ bảy, có nghĩa là suy nghĩ, cân nhắc và so đo vì thức này có đặc tính là liên tục suy tư, hằng thẩm và tư lương. Thức này nương theo A lại da thức và lấy thức thứ tám này làm căn bản mà chuyển hiện. Cho nên có A lại da thức là có Mạt na thức và A lại da thức sinh về cõi nào thì Mạt na thức chuyển hiện theo cõi ấy. Mạt na thức theo A lại da thức như bóng theo hình, nhưng Mạt na luôn lấy cảnh sở duyên nơi A lại da mà suy xét và so đo, khiến cho tâm bị dấy động và ô nhiễm. Thí dụ: A lại da thức nếu ví như là nước trong những con sông thì Mạt na thức chính là gốc rễ của những cây lục bình trôi nổi trên mặt nước và ý thức và tiền ngũ thức bây giờ cũng như là thân và cánh là lục bình.
(2) A lại da thức: Là một trong tám thức (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, mạt na, và a lại da). Thức này là gốc rễ của các pháp, cho nên gọi là Bản thức; vì nó có tác dụng mạnh nhất trong các thức, nên cũng gọi là Thức chủ. Thức này là gốc của vũ trụ vạn hữu, cất chứa muôn vật khiến cho không bị mất mát, nên gọi là Tàng thức. Lại vì nó là hạt giống có khả năng cất chứa và sinh trưởng muôn vật, nên cũng gọi là Chủng tử thức (thức hạt giống).
Người bình thường khi nhìn thấy thi thể sẽ phản ứng như thế nào? Không nói tới mức sợ té đái, nhưng ít nhiều cũng nảy sinh những cảm giác kháng cự như buồn nôn, hoảng loạn, hay sợ hãi. Thế mà Phạn Già La lại một lần nữa dùng hành động chứng minh hắn không phải người bình thường. Hắn nhìn chằm chằm bốn tấm ảnh mấy lần, khóe môi đỏ thẫm hơi nhếch lên, trông có chút thờ ơ, tầm mắt đảo tới đảo lui trên mỗi tấm hình, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua, thoải mái giống như đang thưởng thức mấy bức tranh phong cảnh vậy.
Khi hắn đối mặt với khuôn mặt trắng xanh và cơ thể biến dạng của người chết, hô hấp của hắn không có chút hỗn loạn, đôi mắt thâm thúy không hề có nửa điểm dao động.
"Tôi không biết." - Hắn lắc đầu, sau đó vươn đầu ngón tay thon dài ra, gom những bức ảnh đó lại, rồi xếp chồng từng tấm lên nhau. Tấm ảnh bị hắn đặt trên cùng chính là tấm Cao Nhất Trạch té lầu chết thảm, mà lòng bàn tay của hắn thì đặt ở phần óc ác vỡ toạc, mặt mày hoàn toàn biến dạng của Cao Nhất Trạch.
Có người bình thường nào dám làm như vậy chứ? Nếu người bình thường đặt tay lên mặt người chết, thì dù đó chỉ là một tấm hình, cũng sẽ vì sợ hãi mà cảm thấy ngón tay như bị cắn một cái rồi kinh hoàng giựt ra.
Trang Chân gần như bị Phạn Già La làm tức đến bật cười. Chỉ có sát thủ máu lạnh vô tình mới có thể sở hữu tố chất tâm lý mạnh mẽ như vậy. Nói vụ án này không liên quan đến hắn? Người này định gạt ai đây?
"Không biết thì cậu đăng dự báo cái chết làm gì?" - Trang Chân vỗ mạnh xuống mặt bàn, hùng hổ dọa người mà nói: "Đừng nói với tôi cậu không biết gì hết, không biết thì làm sao vẽ ra bức tranh tử vong kia? Không biết thì sao lại đăng cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư gì đó lên? Cậu lừa quỷ chắc?"
Phạn Già La dời tầm mắt thâm thúy từ những tấm ảnh lên người Trang Chân, nụ cười nơi khóe miệng hơi sâu hơn một chút, toát ra một loại ý tứ như "Tình huống này thật thú vị, tôi khá thích đấy".
Trang Chân cắn răng, nói chắc như đinh đóng cột: "Để tôi đoán thử, cậu không đích thân tham gia vào những vụ giết người này, nhưng cậu đã từng tiếp xúc với hung thủ thực sự đúng không?"
Không đợi Phạn Già La lắc đầu phủ nhận, Trang Chân đã nhanh chóng tiếp lời: "Cậu tình cờ biết được kế hoạch giết người của hung thủ, nhưng do cậu có thù oán với Cao Nhất Trạch, cậu ta hủy hoại cậu, cho nên cậu chỉ hận cậu ta không thể chết ngay lập tức, vì vậy cậu chẳng những không tố cáo hung thủ, mà trái lại còn chủ động tham gia vào vụ giết người hàng loạt này."
Trang Chân nói với giọng vô cùng chắc chắn: "Hung thủ đứng đằng trước giết người, còn cậu thì coi như trả ơn hắn ta đã giết chết Cao Nhất Trạch, nên đã đứng phía sau giúp hắn thu hút sự chú ý của công chúng, gây nhiễu loạn mạch điều tra của cảnh sát, để kế hoạch của các người có thể thuận lợi tiến hành. Cậu vẽ ra bức tranh tử vong, dự báo cái chết, bao gồm cả chứng cứ ngoại phạm ban đầu, tất cả đều được cậu chuẩn bị từ trước, từ đó, hung thủ được cậu bao che sẽ có thể thuận lợi trốn thoát, mà cậu cũng có thể rút lui an toàn."
Phạn Già La im lặng lắng nghe, chưa từng phản bác một câu một chữ nào.
Trang Chân tiếp tục bổ sung kế hoạch phạm tội và chi tiết gây án của hai người, như thể mình tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình vậy, đây là phương pháp thẩm vấn mà y và Tống Duệ đã bàn bạc trước giờ thẩm vấn. Bọn họ dựa trên suy đoán mà bịa ra một câu chuyện, rồi gắng sức hoàn thiện các chi tiết, dùng thứ này dẫn dụ Phạn Già La mở miệng. Trong quá trình lắng nghe câu chuyện, chắc chắn Phạn Già La sẽ nghĩ mọi biện pháp để chối bỏ, và Trang Chân sẽ nhiều lần làm gián đoạn sự chối bỏ của hắn, tiếp đó gây nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, kích động thần kinh của hắn. Một khi đầu óc của hắn hỗn loạn lên, trong lúc phản bác câu chuyện hiển nhiên sẽ đưa ra một số chi tiết hòng chứng minh mình vô tội, những chi tiết này thật giả lẫn lộn, song chúng chính là cơ sở chuẩn xác mà Tống Duệ và Trang Chân vô cùng mong muốn có được.
Có cơ sở chuẩn xác này rồi, rốt cuộc Phạn Già La có phải là hung thủ hay không chỉ cần liếc qua là biết ngay. Cho dù hắn đưa ra bao nhiêu lời nói dối, chỉ cần cảnh sát nhìn thấu hắn, hắn lập tức không còn chỗ nào để trốn.
Nhưng trước mắt, Trang Chân trông hùng hổ dọa người, nói chắc như đinh đóng cột, thực ra là càng nói trong lòng càng không dám chắc, bởi vì Phạn Già La không nói một câu phản bác nào cả, chỉ im lặng bình tĩnh lắng nghe, khi giọng nói chợt dừng lại, hắn còn hơi nhếch cằm, ra hiệu kêu Trang Chân nói tiếp. Trông hắn như đang nghe kể câu chuyện của người khác, chứ không phải lời tố cáo nghiêm khắc về mình.
Đám người Lưu Thao tránh trong phòng giám sát đã gấp đến phát điên, Tống Duệ trước nay luôn bình tĩnh cũng nhíu chặt mày, có hơi hết đường xoay xở. Mặc dù bọn họ đoán được sau lưng Phạn Già La có tồn tại một người như vậy, thế nhưng khi điều tra tất cả mạng lưới quan hệ và bối cảnh xã hội của đối phương, họ vẫn tìm không ra, nếu không thì quá trình phá án sẽ không mãi dậm chân tại chỗ như thế này.
Phạn Già La căn bản không giống một bệnh nhân mắc chứng hưng cảm dễ đánh mất kiểm soát như trong tài liệu ghi chép, mà hoàn toàn ngược lại, tâm lý của người mắc chứng hưng cảm chỉ e còn cứng rắn hơn cả sắt thép, lạnh lùng hơn cả sông băng. Muốn xuyên thủng phòng tuyến tâm lý của hắn, tìm ra hung thủ sau màn, nỗi khó khăn đó không thua gì việc cầm một cây búa nhỏ mà muốn đập vỡ cả con đập.
Trang Chân nhấn mạnh, chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Cậu cho là bản thân không tham gia giết người thì có thể rút lui an toàn sao? Sai rồi! Một khi chúng tôi bắt được hung thủ, cậu cũng phải ngồi tù! Cậu hiểu chứ, bây giờ cậu đã phạm vào tội che giấu tội phạm, sẽ bị kết án từ ba năm tù giam trở xuống! Cậu từng là đại thiếu gia của Phạm gia, là minh tinh idol của giới giải trí, nhưng sau này cậu chính là một tên tù nhân, là một con chuột qua đường ai cũng đòi đánh chết! Nếu bây giờ cậu thẳng thắn khai ra hung thủ, chúng tôi sẽ xin quan tòa giảm nhẹ hình phạt cho cậu. Còn nếu cậu u mê không tỉnh, thì sẽ cân nhắc tăng thêm mức phạt của cậu. Ba năm sau mới ra tù, cậu lăn lộn thế nào đây? Thân bại danh liệt còn có thể tìm nơi khác bắt đầu lại, thế nhưng tiền án kia chính là vết nhơ cả đời! Cậu suy nghĩ cho kỹ đi!"
Trang Chân chống hai tay lên mặt bàn, khom người thấp xuống, dùng ánh mắt sắc bén mà vững vàng khóa chặt Phạn Già La.
Phạn Già La cúi đầu lắng nghe, trên mặt không có biểu cảm gì, ngón tay tùy ý đùa nghịch những tấm ảnh kia. Trước tiên, hắn đẩy hình của Cao Nhất Trạch và Vương Vĩ sang bên phải, để hình của Cao Nhất Trạch ở phía trên, hình Vương Vĩ thì để ở phía dưới, mép ảnh ngay ngắn nối tiếp nhau; rồi đẩy hình của Triệu Khai và Mao Tiểu Minh sang bên trái, hai tấm ảnh này đều được đặt ở bên dưới, ngang với tấm ảnh của Vương Vĩ, còn chỗ ngang tấm ảnh của Cao Nhất Trạch lại trống không.
Sau khi sắp xếp xong, hắn chợt làm xáo trộn toàn bộ đống hình, rồi lại dựa theo cùng một vị trí, cùng một thứ tự mà bày ra lần nữa, tiếp đó là lần thứ hai, lần thứ ba... Có thể thấy rõ, hiện tại hắn đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đúng vậy, không phải khẩn trương, hốt hoảng, sợ hãi, mà là nhàm chán, buồn bực ngán ngẩm đến tột độ.
Đối mặt với dáng vẻ này của hắn, Trang Chân ngoại trừ tức hộc máu thì không thể làm gì được. Khả năng tự chủ mà trước nay y luôn lấy làm tự hào dường như sắp sụp đổ tới nơi, y dùng sức vỗ mạnh lên mặt bàn, trầm giọng rống giận: "Rốt cuộc cậu có quan hệ gì với hung thủ? Làm sao cậu biết được kế hoạch giết người của hắn ta? Nói rõ ra thì có lẽ chúng tôi sẽ giúp cậu giảm nhẹ hình phạt, còn không nói thì cậu cứ chờ ngồi tù rục xương đi! Chắc chắn tin tức cậu ngồi tù sẽ truyền khắp trên mạng, đến lúc đó thì cậu thực sự tiếng xấu đồn xa, mãi mãi không thể trở mình!"
Những lời cuối cùng này dường như đã chọt trúng dây thần kinh nào đó của Phạn Già La. Năm ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoạt một cái gom tất cả các tấm ảnh lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Trang Chân chòng chọc. Gương mặt của hắn vô cùng tái nhợt, đôi môi lại đỏ tươi như máu, nhưng chói mắt nhất vẫn là đôi mắt đen láy của hắn, một màu đen thuần khiết, đen đến sâu thẳm, tựa như có thể câu mất hồn phách người khác.
Nụ cười biếng nhác thờ ơ trên mặt hắn chợt biến mất, thân thể của hắn hơi nghiêng về phía trước, áp sát Trang Chân, hơi thở quấn lấy hơi thở của đối phương, mở miệng nói từng câu từng chữ: "Anh hỏi tôi sao tôi biết? Được, tôi nói cho anh, là tôi đã nhìn thấy."
Chỉ một câu này đã lập tức khiến cho đám người Trang Chân, La Hồng, Lưu Thao, Tống Duệ nín thở tập thể. Giao chiến nhiều lần như vậy, đối thủ vốn tưởng là khó đánh bại nhất lại đột ngột quyết định thẳng thắn. Tại sao? Là điều gì đã chạm đến phòng tuyến tâm lý của hắn?
Vấn đề này quấy nhiễu Trang Chân và Tống Duệ một cách sâu sắc, nhưng bây giờ bọn họ không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe những lời tiếp theo của Phạn Già La. Có thể phá được vụ giết người hàng loạt này hay không, mọi sự thành bại đều ở chỗ này!
"Cậu nhìn thấy như thế nào? Hung thủ là ai?" - Trang Chân quăng kíp nổ ra.
"Tôi không biết hung thủ là ai." - Phạn Già La nhìn chằm chằm vào Trang Chân hai giây, chợt cười yếu ớt mà nói.
Dây thần kinh nào đó đã căng thẳng đến tột độ của Trang Chân vốn đang ngập trong ý nghĩ rốt cuộc có thể thả lỏng được một chút, lại bị câu trả lời đột ngột quay ngoắt 180 độ này cắt đứt. Gân xanh bên cổ y cấp tốc nổi lên, lúc mở miệng lần nữa giống như có thể khạc ra lửa: "Phạn Già La, cậu đang đùa tôi?!"
"Tôi đùa anh làm gì? Bộ vui lắm hả?" - Tuy là nói như vậy, nhưng nụ cười càng lúc càng sâu sắc nơi khóe miệng của Phạn Già La đã thể hiện rõ hắn thật sự chơi rất vui.
Đương lúc Trang Chân sắp bùng nổ giới hạn, Phạn Già La lại dựa sát hơn, chóp mũi chỉ kém chút nữa là đụng vào chóp mũi đối phương, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi đương nhiên là dùng mắt nhìn thấy rồi, nhưng đó chỉ là một ít ánh sáng và những đoạn hình ảnh mơ hồ mà thôi, cũng không quá rõ ràng, sao có thể nói cho anh hung thủ là ai. Không biết anh có từng nghe qua chưa, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không cần tiếp xúc trực tiếp với bất cứ thứ gì, mà chỉ cần một tia linh cảm hoặc một ý nghĩ chợt loé lên, thì lập tức có thể biết được rất nhiều thứ. Đôi mắt của họ có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, thấy rõ thực tại, khám phá tương lai. Bọn họ có thể xuyên qua đôi mắt của anh mà thấy thứ anh thấy, cũng có thể xuyên qua mũi của anh ngửi được mùi hương anh ngửi, hoặc là xuyên qua lưỡi của anh nếm được mùi vị anh nếm, thậm chí có thể xuyên thấu nội tâm của anh nhìn trộm suy nghĩ của anh."
Phạn Già La thè đầu lưỡi đỏ hồng ra, liếm nhẹ bờ môi đỏ thẫm của mình, đổng tử vốn đen nhánh chẳng biết đã càng trở nên mơ hồ diễm lệ tự lúc nào, tựa như một yêu nghiệt nghìn năm.
Lời nói của hắn không có chút logic lại khái niệm mơ hồ, khiến người khác căn bản không thể hiểu rõ hắn đang biểu đạt ý tứ gì. Nhưng tất cả mọi người lại không thể không nhìn hắn, không nghe lời hắn, không nghĩ đến hắn. Khi hắn biểu lộ ra khía cạnh chân thực nhất, không một ai có thể chống đỡ loại ma lực câu hồn nhiếp phách này.
Trang Chân bị hơi thở của người nọ bao vây, không thể tiến cũng không thể lùi, toàn thân như bị bao bọc chặt chẽ bởi một tầng từ trường vô hình, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ. Trên mặt y vẫn là biểu cảm lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt sắc bén từ đầu chí cuối, thế nhưng một tầng da gà dày đặc đã lặng lẽ lan từ lỗ tai đến bên cổ y, để lộ tâm trạng bồn chồn hỗn loạn không thể kiểm soát của y.
Phạn Già La lại dựa sát hơn nữa, lúc chóp mũi sắp chạm vào chóp mũi của Trang Chân thì chợt hơi nghiêng đầu, mỉm cười liếc nhìn y, tiếp tục nói: "Chỉ cần tôi muốn, thì cảm giác của anh chính là cảm giác của tôi, suy nghĩ của anh chính là suy nghĩ của tôi, quá khứ của anh chính là quá khứ của tôi, hiện tại của anh chính là hiện tại của tôi, và tương lai của anh, cũng có thể chính là tương lai của tôi. Anh có sáu giác quan, thị giác, khướu giác, vị giác, thính giác, xúc giác và ý thức; mà tôi có đến tám giác quan, ngoài sáu giác quan kia thì nhiều hơn anh một cái Mạt na thức (1) và A lại da thức (2). Anh chỉ có thể điều khiển cơ thể đi tìm hiểu thế giới này, còn tôi thì đã có thể điều khiển toàn bộ cảm giác hay thậm chí là cả ý thức đi khám phá những thứ mà tôi không biết. Toàn thể thế gian này, đều là phương tiện của tôi."
Phạn Già La chậm rãi lùi về phía sau, cùng lúc đó, tầng từ trường vô hình cũng đột ngột biến mất. Thân là con mồi bị từ trường khống chế chặt chẽ, loại cảm giác huyễn hoặc khó hiểu này khiến cho từng chân tơ kẽ tóc của Trang Chân đều dựng hết cả lên.
Đôi môi đỏ mọng của Phạn Già La khẽ nhếch, từ tốn nói: "Người giống như tôi, dường như được xã hội gọi là —— Nhà ngoại cảm."
_______________________________
(1) Mạt na thức: Là thức thứ bảy, có nghĩa là suy nghĩ, cân nhắc và so đo vì thức này có đặc tính là liên tục suy tư, hằng thẩm và tư lương. Thức này nương theo A lại da thức và lấy thức thứ tám này làm căn bản mà chuyển hiện. Cho nên có A lại da thức là có Mạt na thức và A lại da thức sinh về cõi nào thì Mạt na thức chuyển hiện theo cõi ấy. Mạt na thức theo A lại da thức như bóng theo hình, nhưng Mạt na luôn lấy cảnh sở duyên nơi A lại da mà suy xét và so đo, khiến cho tâm bị dấy động và ô nhiễm. Thí dụ: A lại da thức nếu ví như là nước trong những con sông thì Mạt na thức chính là gốc rễ của những cây lục bình trôi nổi trên mặt nước và ý thức và tiền ngũ thức bây giờ cũng như là thân và cánh là lục bình.
(2) A lại da thức: Là một trong tám thức (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, mạt na, và a lại da). Thức này là gốc rễ của các pháp, cho nên gọi là Bản thức; vì nó có tác dụng mạnh nhất trong các thức, nên cũng gọi là Thức chủ. Thức này là gốc của vũ trụ vạn hữu, cất chứa muôn vật khiến cho không bị mất mát, nên gọi là Tàng thức. Lại vì nó là hạt giống có khả năng cất chứa và sinh trưởng muôn vật, nên cũng gọi là Chủng tử thức (thức hạt giống).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook