Ngộ Xà
-
Quyển 3 - Chương 94
Editor: Phác Hồng
Trầm Giác nói: “Nếu ngươi chết, kiếp sau chưa chắc sẽ gặp lại. Kiếp này giao hết tại đây, ngươi cam lòng sao?”
“Có gì mà cam lòng hay không cam lòng, đây là việc ta nên làm.” Hứa Minh Thế đáp.
Chính vì không biết kiếp sau có thể gặp được hắn hay không, vậy nên làm xong chuyện kiếp này mới là điều quan trọng.
Cả đời lão trải bao thăng trầm, náo nhiệt mấy cũng đã đi qua, phồn hoa mấy cũng đã thưởng qua. Mà cuối cùng đọng lại trong đầu chỉ có mùa đông tuyết bay đầy trời kia, lão cùng bọn họ ngồi giữa ngôi đình tám góc phủ kín màn, vận áo lông ôm lô hoả nhìn tuyết trắng tung bay, uống rượu tán chuyện giữa không gian cách biệt với gió rét bên ngoài. Trầm Thanh Hiên miệng lưỡi lưu loát, dù là chuyện đơn giản nhưng kể ra lại thú vị lắm. Khi đó lão xuân phong phơi phới, tâm tính chưa ổn, thường bị trêu chọc đến cười vang vang, không cẩn thận liền vãi rượu khắp nơi. Khi đó Trầm Giác còn gọi lão là “Hứa thúc thúc”, một đứa nhỏ mặt mũi ngây thơ chạy quanh nhóm người lớn, thấy Hứa thúc thúc điên cuồng cười, mất cả hình tượng thì cũng hi ha cười ngây ngô. Y Mặc kiệm lời nhưng cũng cười theo, rót những chung rượu ngon ấm nồng.
Đó chỉ là một mùa đông bình thường, hoa mai nở rộ trong sân, Trầm Thanh Hiên mời lão ngắm hoa.
Không quá sôi động. Nhưng bông tuyết tung bay, hoa mai thoang thoảng, hoả than cháy rực, đậu phộng nướng trong chậu nổ lách tách, chung rượu nồng hết đầy lại vơi.
Đó mới là cảnh đẹp ý vui, phồn hoa rực rỡ.
Khi đó bọn họ không biết con đường phía trước gập ghềnh khúc khuỷ như vậy, càng không biết lại có nhiều ly tán thế này. Bọn họ không có năng lực đoán trước, tương lai mịt mờ, là đà ngả nghiêng.
Khi đó bọn họ cho rằng chỉ là bằng hữu của kiếp này thôi, tận đến nay mới biết hoá ra duyên phận ấy rất dài. Tình nghĩa không vì thời gian trôi chảy mà giảm đi, ngược lại được thời gian mài thêm sáng bóng.
Chết rất đáng sợ, cho dù lão đã già mục nát nhưng vẫn sợ hãi với bóng tối vĩnh hằng sắp đến.
Nhưng tình và nghĩa lại là nguyên nhân để lão liều chết.
Lúc còn khí lực vươn tay – kéo lấy bằng hữu, không phải vì cái danh xưng hoa mỹ và được tán tụng. Chỉ bởi vì dẫu cho mất đi sinh mạng cũng phải bảo vệ nó, không thẹn với lòng giữ lấy nó.
Đó là cứu giúp, là nâng đỡ, là yêu mến, là tình nghĩa.
Thế gian bởi vì có nó mà những người mãi luôn truy cầu mới có thể tốt đẹp, ngày càng tốt đẹp.
Ý lão đã quyết, nhưng Trầm Giác mãi luôn suy nghĩ. Nguyện ước luôn tốt đẹp mà quá trình lại quá nhiều tàn khốc trắc trở. Lấy tính mệnh của Hứa Minh Thế đổi lấy sự trở về của Y Mặc, Trầm Giác không muốn cái tình và lý ấy.
“Chuyện liên quan đến phụ thân thì nên hỏi ý của cha.” Trầm Giác nói: “Phụ thân không thể quyết định, vậy thì do cha quyết định.”
Hứa Minh Thế hỏi: “Ngươi không thể đồng ý sao?”
“Không thể.” Trầm Giác chuẩn xác đáp.
“Trầm Giác.” Hứa Minh Thế nhìn hắn, nghĩ ngợi hỏi: “Mấy năm nay có việc nào trong nhà là do ngươi quyết định không?”
Trầm Giác nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu. Lắc đầu ấy tràn đầy hổ thẹn.
Đứa trẻ trong những gia đình khác đã sớm trở thành trụ cột, thay người nhà tính toán và chủ trương mọi chuyện. Mà hắn chưa bao giờ làm thế.
Khi Trầm Thanh Hiên qua đời, hắn còn bé thơ nên vẫn đi theo Y Mặc. Tánh Y Mặc lãnh đạm, hiếm khi dây vào thị phi tranh chấp, nếu đã dây vào thì do hắn cố tình nên không cần người ngoài nhiều lời. Trầm Giác chỉ cần theo sau là được. Dần dà trưởng thành, bước chân theo sau vẫn không hề dừng lại, cũng chưa từng nghĩ có một ngày phải dừng lại. Bọn họ ở đâu, hắn ngay tại đó. Dẫu vì dọc đường có sự xuất hiện của hoàng đế mà tạm dừng, giữa chia ly ngắn ngủn ấy hắn vẫn giữ liên lạc với Y Mặc. Dừng lại ấy không phải để tách ra, mà bởi vì trong lòng hiểu được rất nhanh sẽ trở về. Đây là thói quen kéo dài đã trăm năm, khó lòng đổi dời.
Nhưng Hứa Minh Thế lại hỏi: “Sau khi bọn họ qua đời, ngươi sẽ làm gì?”
“Ta đi tìm bọn họ.” Trầm Giác theo bản năng muốn trả lời như vậy, lời đến bên môi đành nuốt ngược trở về, bởi vì nhớ đến còn có một người, hắn cũng hứa hẹn sẽ đi tìm. Trước khi tìm được người ấy, hắn không thể đi tìm cha và phụ thân.
Lòng chợt thoáng giật mình, Trầm Giác đứng thất thần, đầu óc không biết nên làm gì. Nếu như tìm không thấy? Buông bỏ không phải nguyên tắc làm việc của hắn, huống hồ hắn đã hứa. Lời hứa như lời thề – dĩ mệnh thệ, dĩ huyết tiễn! Hắn chỉ đành một mực tìm cho đến lúc tìm được, chấm dứt chuyện này rồi mới có thể đi tìm chuyển thế của cha và phụ thân. Chắc chắn bọn họ không nhận ra hắn đâu.
Làm yêu quái thì có gì tốt. Trầm Giác nghĩ, đây không phải lần đầu hắn nghĩ như vậy, nhưng lần đầu tiên hắn hiểu rõ ràng suy nghĩ này.
Hứa Minh Thế nhìn thần sắc của hắn, dằn không được thầm thở dài, thật ra hắn chỉ là một đứa trẻ.
Không thể trách Trầm Thanh Hiên không cùng Y Mặc đồng loạt qua đời, không thể trách Trầm Thanh Hiên thà rằng trông chừng một con rắn vẫn phải muốn sống sót. Y hiểu hơn ai hết đứa con này, thế nên vẫn luôn không an lòng.
Mấy năm nay Y Mặc chăm sóc hắn quá mức chu đáo, thế nên ngay cả Y Mặc cũng đã quên, chim non đủ đầy lông cánh nên rời tổ độc lập, tìm kiếm nơi nương tựa và ràng buộc mới. Thế nhưng hắn vẫn luôn mang theo Trầm Giác bên người.
Nên thế giới của Trầm Giác chỉ có ba người, Y Mặc, Trầm Thanh Hiên và hoàng đế kia.
Nếu bọn họ không tồn tại, người nọ lại không nhận ra hắn, tương lai của Trầm Giác như thế nào còn chưa biết được.
Hứa Minh Thế do dự nói: “Ngươi quyết định đi. Ngươi là nhi tử của bọn họ, dù quyết định gì cũng đều có tư cách.”
Trầm Giác do dự, thật lâu sau vẫn không gật đầu.
Đương lúc giằng co, Liễu Diên đã trở lại.
Từ ngoài cửa trông thấy bọn họ hiển nhiên là mừng rỡ, Liễu Diên buông giỏ trúc trên lưng xuống, để lộ rất nhiều nấm tươi. “Hái được rất nhiều, tối đến sẽ nấu một nồi canh nấm.”
Nếu y đã trở về, Hứa Minh Thế không gặng hỏi Trầm Giác nữa, chỉ âm thầm lắc đầu.
Liễu Diên thấy vẻ mặt khác thường của họ nên hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Có một vài chuyện.” Hứa Minh Thế vòng qua Trầm Giác đi đến. “Chúng ta nói chuyện.”
Bày bánh ngọt và trà xanh lên bàn đá, Trầm Giác xách giỏ trúc vào trù phòng để rửa nấm, trả không gian lại cho bọn họ.
Liễu Diên ngồi xuống trước, ánh mắt sâu sắc sáng tỏ tựa như đã biết chuyện gì. Hứa Minh Thế chợt không biết nên bắt đầu từ đâu, im lặng rơi vào tầm mắt của y mà cân nhắc chọn lời.
Nếu lão chưa nghĩ xong, Liễu Diên đành mở miệng, trực tiếp hỏi: “Là chuyện của Y Mặc?”
Hứa Minh Thế ngẩn ra, sau thì gật đầu.
“Ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được vài phần.” Liễu Diên bình tĩnh nhìn lão, nói: “Ngươi không cần làm gì cả, như thế này rất tốt.”
“Rất tốt sao?” Hứa Minh Thế bấy giờ mới lên tiếng. “Kỳ thật ta cũng biết ngươi nghĩ thế nào. Nhưng ngươi có nghĩ, năm nay ngươi giữ được hắn, sang năm sẽ thế nào? Năm sau nữa? Nếu hắn thật sự thích rắn cái, muốn đi cùng nó, ngươi sẽ làm gì?”
“Sẽ không.” Liễu Diên nhanh chóng đáp.
“Ngươi lấy gì để khẳng định?” Hứa Minh Thế cười, im lặng một lúc lại nghiêm túc nói: “Hiện tại hắn là rắn, ngay cả có tình nghĩa, hiểu được ngươi đối tốt với hắn nhưng chưa chắc sẽ không muốn một cuộc sống thích hợp hơn. Hắn sẽ rời khỏi ngươi, sớm hay muộn sẽ có ngày này.”
Nói xong, Hứa Minh Thế lại chắc chắn mà lặp lại một lần, nói: “Lòng ngươi cũng biết rõ.”
“Núi không là ta, ta là núi.” Liễu Diên vẫn dáng vẻ thong dong: “Hắn đi đến đâu, ta theo đến đó. Nếu hắn cùng kẻ khác ngày đêm khăng khít, ta sẽ ở đó. Nếu quả thật không cách nào nhịn được, ta sẽ giết thứ đã làm hắn lưu luyến, khiến hắn trở lại bên cạnh ta. Thế nào?”
Liễu Diên nâng mày, chậm rãi nói: “Ta chung quy muốn trói chặt hắn, bất kể hắn thích hay không. Ba trăm năm trước đã như vậy, ba trăm năm sau vẫn như vậy.”
Hứa Minh Thế nói: “Trước mắt có một cách tốt hơn, không phải sao?”
“Ngươi phải trả giá những gì?” Liễu Diên hỏi, không lộ ra chút gì kinh ngạc. Lõi đời thấu đáo như đã biết được mọi chuyện. Y vẫn luôn tỉnh táo ẩn nhẫn, bắt lấy từng động tĩnh nhỏ nhất, cân nhắc từng dấu vết kín nhất, dùng những điều này khái quát vấn đề rồi đưa ra lựa chọn thoả đáng nhất. Chưa chắc tốt nhất nhưng chắc chắn phải thoả đáng nhất.
Y hỏi: “Ngươi phải trả giá những gì? Hứa Minh Thế.”
“Ta già rồi, không sống được mấy ngày.” Hứa Minh Thế không trực tiếp trả lời, uyển chuyển đưa ra một đáp án không tính là lừa gạt. “Hắn là bằng hữu, tri kỷ, cũng là huynh đệ của ta. Luận tình luận nghĩa, ta nên làm như vậy.”
“Sau đó.” Liễu Diên nói: “Sau khi ngươi chết, đầu thai đi tìm bé thỏ trắng của ngươi sao?”
“Đương nhiên.” Hứa Minh Thế cẩn thận giấu đi mất mác trong đáy mắt. “Ta buông bỏ tu tiên là vì đi tìm nàng, nếu có chút vận may thì có thể cùng nàng kết phu thê… Lúc trước nếu ta cẩn thận, đưa nàng về quán trọ rồi mới lên đường thì sẽ không khiến nàng chết không toàn thây như vậy.”
“Ngươi để ta suy nghĩ một lát.” Liễu Diên nói. “Ngươi phải để ta suy nghĩ một lát.”
Hứa Minh Thế thở dài: “Vậy ngươi suy nghĩ đi.”
Liễu Diên ngồi trên ghế trúc bảo phải suy nghĩ một lát, đúng là ngồi đến khi trời tối đen cũng không ai quấy rầy. Chỉ có một con rắn lúc tỉnh dậy không thấy Liễu Diên thì ngủ thêm một giấc, tỉnh lại vẫn không thấy Liễu Diên thì toan ngủ tiếp, nhưng cảm thấy trong chăn không ấm nên trườn ra, trườn qua bậc cửa tìm được Liễu Diên đang ngồi đơn độc trong sân.
Hắn tự nhiên nương theo mắt cá chân trườn lên người Liễu Diên, hệt như một người thân thiết cùng một rắn là lẽ dĩ nhiên vậy.
Liễu Diên vươn tay, hắn quấn qua liền được ôm vào lòng, hắn ngẩng đầu liếm nhẹ vào người đang ôm hắn rồi lần lượt cọ qua, bấy giờ mới tìm được vị trí quen thuộc, cuộn tròn lại tiếp tục biếng lười.
Sắc trời tối sầm, Trầm Giác bưng thức ăn đến, nói: “Cha cả ngày vẫn chưa ăn gì.”
Liễu Diên gật đầu, nhìn xuyên qua cạnh hắn bắt gặp những dải sáng xanh tản ra từ người Hứa Minh Thế, trầm giọng hỏi: “Hứa Minh Thế, ngươi còn giấu ta điều gì?”
Cả hai đều sửng sốt.
“Ta cẩn thận suy xét, tánh nết như người sẽ vui mừng nói chuyện này cho ta biết.” Liễu Diên ôm rắn đen đứng dậy, chậm rãi bước về phía lão: “Ngươi biết, ta cũng biết, tuổi tác ngươi đã cao, chưa hẳn sống qua năm nay. Tại mấy ngày cuối đời có thể hoàn thành một việc cuối cùng, ngươi sẽ vui vẻ nói cho ta biết, rằng Y Mặc còn có biện pháp trở lại hình người.”
“Nhưng ngươi không vậy.” Liễu Diên hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi giấu giếm gì đó nên mới chần chừ nói cho ta, thậm chí lo lắng ta sẽ không đồng ý?”
“Chuyện gì, ngay cả chết ngươi cũng không sợ mà phải che giấu, không dám nói?”
Liễu Diên hết câu này đến câu khác gặng hỏi, không để lộ tâm tư, từng câu đánh vào chỗ yếu hiểm. Hứa Minh Thế cơ hồ bị bức đến vãi mồ hôi lạnh.
Liễu Diên thấy thế thì không hỏi lại. Y nói: “Chuyện này không bàn nữa.”
Y không hỏi nữa, bởi vì có rất nhiều chuyện không cần quá mức rõ ràng, y chỉ cần bảo đảm bản thân không hồ đồ là được. Có lẽ ngày nào đó Y Mặc sẽ thật sự rời khỏi y, chuyển đến nương tựa một chỗ khác tốt hơn, nhưng trước khi đến ngày đó, Liễu Diên sẽ không hối hận quyết định lúc này. Sống hay chết đã không còn quan trọng, Hứa Minh Thế nặng tình nặng nghĩa, tìm chết vì Y Mặc, y sẽ khổ sở nhưng không thể ngăn cản, mỗi người đều có tự do và cách thức biểu đạt tình nghĩa của riêng họ. Nhưng nếu khiến bằng hữu rơi vào hoàn cảnh đáng sợ hơn cả chết, y không làm được.
Hạnh phúc của y không thể tồn tại trên đau khổ, càng là trên cái chết.
“Hứa Minh Thế.” Liễu Diên nói: “Sống đến cuối đời rồi ra đi tự nhiên chẳng có gì không tốt. Ngươi còn sống, chúng ta sẽ chăm sóc ngươi, đến ngày đó, chúng ta giúp ngươi tẩy rửa rồi thay y phục, để ngươi có diện mạo sạch sẽ đi tìm cô nhóc thỏ.”
“Nàng đang đợi ngươi.” Liễu Diên nhẹ nhàng nói, âm thanh nhu hòa, ngữ điệu ôn thiện.
Thật lâu sau, Hứa Minh Thế nói: “… Ngươi bảo ta nói gì đây?”
Nói gì đây? Sống một kiếp người, ngoài ý muốn gặp được một người còn hiểu ngươi hơn cả bản thân ngươi.
May mắn bao nhiêu, y vẫn luôn là bằng hữu, là tri kỷ, là huynh đệ của ngươi.
Y hiểu rõ ngươi, săn sóc ngươi, cho dù ngươi có già có vô dụng, y vẫn thương tiếc một kẻ già như ngươi.
Cho dù chính bản thân vùi trong cảnh ngục tù nhưng y không gây trở ngại cho ngươi, tựa như một gốc cổ thụ cao lớn, cố định mà sừng sững ở nơi ấy che gió chắn mưa cho ngươi, đem hết khả năng bảo vệ ngươi.
Đấy là Trầm Thanh Hiên. Là bằng hữu lão kết giao lúc thiếu thời lông bông.
Thiên hạ biết bao người hết đến rồi đi, tụ hội rồi chia ly, nhưng chỉ còn mỗi Trầm Thanh Hiên.
Độc nhất vô nhị, Trầm Thanh Hiên.
Trầm Giác nói: “Nếu ngươi chết, kiếp sau chưa chắc sẽ gặp lại. Kiếp này giao hết tại đây, ngươi cam lòng sao?”
“Có gì mà cam lòng hay không cam lòng, đây là việc ta nên làm.” Hứa Minh Thế đáp.
Chính vì không biết kiếp sau có thể gặp được hắn hay không, vậy nên làm xong chuyện kiếp này mới là điều quan trọng.
Cả đời lão trải bao thăng trầm, náo nhiệt mấy cũng đã đi qua, phồn hoa mấy cũng đã thưởng qua. Mà cuối cùng đọng lại trong đầu chỉ có mùa đông tuyết bay đầy trời kia, lão cùng bọn họ ngồi giữa ngôi đình tám góc phủ kín màn, vận áo lông ôm lô hoả nhìn tuyết trắng tung bay, uống rượu tán chuyện giữa không gian cách biệt với gió rét bên ngoài. Trầm Thanh Hiên miệng lưỡi lưu loát, dù là chuyện đơn giản nhưng kể ra lại thú vị lắm. Khi đó lão xuân phong phơi phới, tâm tính chưa ổn, thường bị trêu chọc đến cười vang vang, không cẩn thận liền vãi rượu khắp nơi. Khi đó Trầm Giác còn gọi lão là “Hứa thúc thúc”, một đứa nhỏ mặt mũi ngây thơ chạy quanh nhóm người lớn, thấy Hứa thúc thúc điên cuồng cười, mất cả hình tượng thì cũng hi ha cười ngây ngô. Y Mặc kiệm lời nhưng cũng cười theo, rót những chung rượu ngon ấm nồng.
Đó chỉ là một mùa đông bình thường, hoa mai nở rộ trong sân, Trầm Thanh Hiên mời lão ngắm hoa.
Không quá sôi động. Nhưng bông tuyết tung bay, hoa mai thoang thoảng, hoả than cháy rực, đậu phộng nướng trong chậu nổ lách tách, chung rượu nồng hết đầy lại vơi.
Đó mới là cảnh đẹp ý vui, phồn hoa rực rỡ.
Khi đó bọn họ không biết con đường phía trước gập ghềnh khúc khuỷ như vậy, càng không biết lại có nhiều ly tán thế này. Bọn họ không có năng lực đoán trước, tương lai mịt mờ, là đà ngả nghiêng.
Khi đó bọn họ cho rằng chỉ là bằng hữu của kiếp này thôi, tận đến nay mới biết hoá ra duyên phận ấy rất dài. Tình nghĩa không vì thời gian trôi chảy mà giảm đi, ngược lại được thời gian mài thêm sáng bóng.
Chết rất đáng sợ, cho dù lão đã già mục nát nhưng vẫn sợ hãi với bóng tối vĩnh hằng sắp đến.
Nhưng tình và nghĩa lại là nguyên nhân để lão liều chết.
Lúc còn khí lực vươn tay – kéo lấy bằng hữu, không phải vì cái danh xưng hoa mỹ và được tán tụng. Chỉ bởi vì dẫu cho mất đi sinh mạng cũng phải bảo vệ nó, không thẹn với lòng giữ lấy nó.
Đó là cứu giúp, là nâng đỡ, là yêu mến, là tình nghĩa.
Thế gian bởi vì có nó mà những người mãi luôn truy cầu mới có thể tốt đẹp, ngày càng tốt đẹp.
Ý lão đã quyết, nhưng Trầm Giác mãi luôn suy nghĩ. Nguyện ước luôn tốt đẹp mà quá trình lại quá nhiều tàn khốc trắc trở. Lấy tính mệnh của Hứa Minh Thế đổi lấy sự trở về của Y Mặc, Trầm Giác không muốn cái tình và lý ấy.
“Chuyện liên quan đến phụ thân thì nên hỏi ý của cha.” Trầm Giác nói: “Phụ thân không thể quyết định, vậy thì do cha quyết định.”
Hứa Minh Thế hỏi: “Ngươi không thể đồng ý sao?”
“Không thể.” Trầm Giác chuẩn xác đáp.
“Trầm Giác.” Hứa Minh Thế nhìn hắn, nghĩ ngợi hỏi: “Mấy năm nay có việc nào trong nhà là do ngươi quyết định không?”
Trầm Giác nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu. Lắc đầu ấy tràn đầy hổ thẹn.
Đứa trẻ trong những gia đình khác đã sớm trở thành trụ cột, thay người nhà tính toán và chủ trương mọi chuyện. Mà hắn chưa bao giờ làm thế.
Khi Trầm Thanh Hiên qua đời, hắn còn bé thơ nên vẫn đi theo Y Mặc. Tánh Y Mặc lãnh đạm, hiếm khi dây vào thị phi tranh chấp, nếu đã dây vào thì do hắn cố tình nên không cần người ngoài nhiều lời. Trầm Giác chỉ cần theo sau là được. Dần dà trưởng thành, bước chân theo sau vẫn không hề dừng lại, cũng chưa từng nghĩ có một ngày phải dừng lại. Bọn họ ở đâu, hắn ngay tại đó. Dẫu vì dọc đường có sự xuất hiện của hoàng đế mà tạm dừng, giữa chia ly ngắn ngủn ấy hắn vẫn giữ liên lạc với Y Mặc. Dừng lại ấy không phải để tách ra, mà bởi vì trong lòng hiểu được rất nhanh sẽ trở về. Đây là thói quen kéo dài đã trăm năm, khó lòng đổi dời.
Nhưng Hứa Minh Thế lại hỏi: “Sau khi bọn họ qua đời, ngươi sẽ làm gì?”
“Ta đi tìm bọn họ.” Trầm Giác theo bản năng muốn trả lời như vậy, lời đến bên môi đành nuốt ngược trở về, bởi vì nhớ đến còn có một người, hắn cũng hứa hẹn sẽ đi tìm. Trước khi tìm được người ấy, hắn không thể đi tìm cha và phụ thân.
Lòng chợt thoáng giật mình, Trầm Giác đứng thất thần, đầu óc không biết nên làm gì. Nếu như tìm không thấy? Buông bỏ không phải nguyên tắc làm việc của hắn, huống hồ hắn đã hứa. Lời hứa như lời thề – dĩ mệnh thệ, dĩ huyết tiễn! Hắn chỉ đành một mực tìm cho đến lúc tìm được, chấm dứt chuyện này rồi mới có thể đi tìm chuyển thế của cha và phụ thân. Chắc chắn bọn họ không nhận ra hắn đâu.
Làm yêu quái thì có gì tốt. Trầm Giác nghĩ, đây không phải lần đầu hắn nghĩ như vậy, nhưng lần đầu tiên hắn hiểu rõ ràng suy nghĩ này.
Hứa Minh Thế nhìn thần sắc của hắn, dằn không được thầm thở dài, thật ra hắn chỉ là một đứa trẻ.
Không thể trách Trầm Thanh Hiên không cùng Y Mặc đồng loạt qua đời, không thể trách Trầm Thanh Hiên thà rằng trông chừng một con rắn vẫn phải muốn sống sót. Y hiểu hơn ai hết đứa con này, thế nên vẫn luôn không an lòng.
Mấy năm nay Y Mặc chăm sóc hắn quá mức chu đáo, thế nên ngay cả Y Mặc cũng đã quên, chim non đủ đầy lông cánh nên rời tổ độc lập, tìm kiếm nơi nương tựa và ràng buộc mới. Thế nhưng hắn vẫn luôn mang theo Trầm Giác bên người.
Nên thế giới của Trầm Giác chỉ có ba người, Y Mặc, Trầm Thanh Hiên và hoàng đế kia.
Nếu bọn họ không tồn tại, người nọ lại không nhận ra hắn, tương lai của Trầm Giác như thế nào còn chưa biết được.
Hứa Minh Thế do dự nói: “Ngươi quyết định đi. Ngươi là nhi tử của bọn họ, dù quyết định gì cũng đều có tư cách.”
Trầm Giác do dự, thật lâu sau vẫn không gật đầu.
Đương lúc giằng co, Liễu Diên đã trở lại.
Từ ngoài cửa trông thấy bọn họ hiển nhiên là mừng rỡ, Liễu Diên buông giỏ trúc trên lưng xuống, để lộ rất nhiều nấm tươi. “Hái được rất nhiều, tối đến sẽ nấu một nồi canh nấm.”
Nếu y đã trở về, Hứa Minh Thế không gặng hỏi Trầm Giác nữa, chỉ âm thầm lắc đầu.
Liễu Diên thấy vẻ mặt khác thường của họ nên hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Có một vài chuyện.” Hứa Minh Thế vòng qua Trầm Giác đi đến. “Chúng ta nói chuyện.”
Bày bánh ngọt và trà xanh lên bàn đá, Trầm Giác xách giỏ trúc vào trù phòng để rửa nấm, trả không gian lại cho bọn họ.
Liễu Diên ngồi xuống trước, ánh mắt sâu sắc sáng tỏ tựa như đã biết chuyện gì. Hứa Minh Thế chợt không biết nên bắt đầu từ đâu, im lặng rơi vào tầm mắt của y mà cân nhắc chọn lời.
Nếu lão chưa nghĩ xong, Liễu Diên đành mở miệng, trực tiếp hỏi: “Là chuyện của Y Mặc?”
Hứa Minh Thế ngẩn ra, sau thì gật đầu.
“Ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được vài phần.” Liễu Diên bình tĩnh nhìn lão, nói: “Ngươi không cần làm gì cả, như thế này rất tốt.”
“Rất tốt sao?” Hứa Minh Thế bấy giờ mới lên tiếng. “Kỳ thật ta cũng biết ngươi nghĩ thế nào. Nhưng ngươi có nghĩ, năm nay ngươi giữ được hắn, sang năm sẽ thế nào? Năm sau nữa? Nếu hắn thật sự thích rắn cái, muốn đi cùng nó, ngươi sẽ làm gì?”
“Sẽ không.” Liễu Diên nhanh chóng đáp.
“Ngươi lấy gì để khẳng định?” Hứa Minh Thế cười, im lặng một lúc lại nghiêm túc nói: “Hiện tại hắn là rắn, ngay cả có tình nghĩa, hiểu được ngươi đối tốt với hắn nhưng chưa chắc sẽ không muốn một cuộc sống thích hợp hơn. Hắn sẽ rời khỏi ngươi, sớm hay muộn sẽ có ngày này.”
Nói xong, Hứa Minh Thế lại chắc chắn mà lặp lại một lần, nói: “Lòng ngươi cũng biết rõ.”
“Núi không là ta, ta là núi.” Liễu Diên vẫn dáng vẻ thong dong: “Hắn đi đến đâu, ta theo đến đó. Nếu hắn cùng kẻ khác ngày đêm khăng khít, ta sẽ ở đó. Nếu quả thật không cách nào nhịn được, ta sẽ giết thứ đã làm hắn lưu luyến, khiến hắn trở lại bên cạnh ta. Thế nào?”
Liễu Diên nâng mày, chậm rãi nói: “Ta chung quy muốn trói chặt hắn, bất kể hắn thích hay không. Ba trăm năm trước đã như vậy, ba trăm năm sau vẫn như vậy.”
Hứa Minh Thế nói: “Trước mắt có một cách tốt hơn, không phải sao?”
“Ngươi phải trả giá những gì?” Liễu Diên hỏi, không lộ ra chút gì kinh ngạc. Lõi đời thấu đáo như đã biết được mọi chuyện. Y vẫn luôn tỉnh táo ẩn nhẫn, bắt lấy từng động tĩnh nhỏ nhất, cân nhắc từng dấu vết kín nhất, dùng những điều này khái quát vấn đề rồi đưa ra lựa chọn thoả đáng nhất. Chưa chắc tốt nhất nhưng chắc chắn phải thoả đáng nhất.
Y hỏi: “Ngươi phải trả giá những gì? Hứa Minh Thế.”
“Ta già rồi, không sống được mấy ngày.” Hứa Minh Thế không trực tiếp trả lời, uyển chuyển đưa ra một đáp án không tính là lừa gạt. “Hắn là bằng hữu, tri kỷ, cũng là huynh đệ của ta. Luận tình luận nghĩa, ta nên làm như vậy.”
“Sau đó.” Liễu Diên nói: “Sau khi ngươi chết, đầu thai đi tìm bé thỏ trắng của ngươi sao?”
“Đương nhiên.” Hứa Minh Thế cẩn thận giấu đi mất mác trong đáy mắt. “Ta buông bỏ tu tiên là vì đi tìm nàng, nếu có chút vận may thì có thể cùng nàng kết phu thê… Lúc trước nếu ta cẩn thận, đưa nàng về quán trọ rồi mới lên đường thì sẽ không khiến nàng chết không toàn thây như vậy.”
“Ngươi để ta suy nghĩ một lát.” Liễu Diên nói. “Ngươi phải để ta suy nghĩ một lát.”
Hứa Minh Thế thở dài: “Vậy ngươi suy nghĩ đi.”
Liễu Diên ngồi trên ghế trúc bảo phải suy nghĩ một lát, đúng là ngồi đến khi trời tối đen cũng không ai quấy rầy. Chỉ có một con rắn lúc tỉnh dậy không thấy Liễu Diên thì ngủ thêm một giấc, tỉnh lại vẫn không thấy Liễu Diên thì toan ngủ tiếp, nhưng cảm thấy trong chăn không ấm nên trườn ra, trườn qua bậc cửa tìm được Liễu Diên đang ngồi đơn độc trong sân.
Hắn tự nhiên nương theo mắt cá chân trườn lên người Liễu Diên, hệt như một người thân thiết cùng một rắn là lẽ dĩ nhiên vậy.
Liễu Diên vươn tay, hắn quấn qua liền được ôm vào lòng, hắn ngẩng đầu liếm nhẹ vào người đang ôm hắn rồi lần lượt cọ qua, bấy giờ mới tìm được vị trí quen thuộc, cuộn tròn lại tiếp tục biếng lười.
Sắc trời tối sầm, Trầm Giác bưng thức ăn đến, nói: “Cha cả ngày vẫn chưa ăn gì.”
Liễu Diên gật đầu, nhìn xuyên qua cạnh hắn bắt gặp những dải sáng xanh tản ra từ người Hứa Minh Thế, trầm giọng hỏi: “Hứa Minh Thế, ngươi còn giấu ta điều gì?”
Cả hai đều sửng sốt.
“Ta cẩn thận suy xét, tánh nết như người sẽ vui mừng nói chuyện này cho ta biết.” Liễu Diên ôm rắn đen đứng dậy, chậm rãi bước về phía lão: “Ngươi biết, ta cũng biết, tuổi tác ngươi đã cao, chưa hẳn sống qua năm nay. Tại mấy ngày cuối đời có thể hoàn thành một việc cuối cùng, ngươi sẽ vui vẻ nói cho ta biết, rằng Y Mặc còn có biện pháp trở lại hình người.”
“Nhưng ngươi không vậy.” Liễu Diên hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi giấu giếm gì đó nên mới chần chừ nói cho ta, thậm chí lo lắng ta sẽ không đồng ý?”
“Chuyện gì, ngay cả chết ngươi cũng không sợ mà phải che giấu, không dám nói?”
Liễu Diên hết câu này đến câu khác gặng hỏi, không để lộ tâm tư, từng câu đánh vào chỗ yếu hiểm. Hứa Minh Thế cơ hồ bị bức đến vãi mồ hôi lạnh.
Liễu Diên thấy thế thì không hỏi lại. Y nói: “Chuyện này không bàn nữa.”
Y không hỏi nữa, bởi vì có rất nhiều chuyện không cần quá mức rõ ràng, y chỉ cần bảo đảm bản thân không hồ đồ là được. Có lẽ ngày nào đó Y Mặc sẽ thật sự rời khỏi y, chuyển đến nương tựa một chỗ khác tốt hơn, nhưng trước khi đến ngày đó, Liễu Diên sẽ không hối hận quyết định lúc này. Sống hay chết đã không còn quan trọng, Hứa Minh Thế nặng tình nặng nghĩa, tìm chết vì Y Mặc, y sẽ khổ sở nhưng không thể ngăn cản, mỗi người đều có tự do và cách thức biểu đạt tình nghĩa của riêng họ. Nhưng nếu khiến bằng hữu rơi vào hoàn cảnh đáng sợ hơn cả chết, y không làm được.
Hạnh phúc của y không thể tồn tại trên đau khổ, càng là trên cái chết.
“Hứa Minh Thế.” Liễu Diên nói: “Sống đến cuối đời rồi ra đi tự nhiên chẳng có gì không tốt. Ngươi còn sống, chúng ta sẽ chăm sóc ngươi, đến ngày đó, chúng ta giúp ngươi tẩy rửa rồi thay y phục, để ngươi có diện mạo sạch sẽ đi tìm cô nhóc thỏ.”
“Nàng đang đợi ngươi.” Liễu Diên nhẹ nhàng nói, âm thanh nhu hòa, ngữ điệu ôn thiện.
Thật lâu sau, Hứa Minh Thế nói: “… Ngươi bảo ta nói gì đây?”
Nói gì đây? Sống một kiếp người, ngoài ý muốn gặp được một người còn hiểu ngươi hơn cả bản thân ngươi.
May mắn bao nhiêu, y vẫn luôn là bằng hữu, là tri kỷ, là huynh đệ của ngươi.
Y hiểu rõ ngươi, săn sóc ngươi, cho dù ngươi có già có vô dụng, y vẫn thương tiếc một kẻ già như ngươi.
Cho dù chính bản thân vùi trong cảnh ngục tù nhưng y không gây trở ngại cho ngươi, tựa như một gốc cổ thụ cao lớn, cố định mà sừng sững ở nơi ấy che gió chắn mưa cho ngươi, đem hết khả năng bảo vệ ngươi.
Đấy là Trầm Thanh Hiên. Là bằng hữu lão kết giao lúc thiếu thời lông bông.
Thiên hạ biết bao người hết đến rồi đi, tụ hội rồi chia ly, nhưng chỉ còn mỗi Trầm Thanh Hiên.
Độc nhất vô nhị, Trầm Thanh Hiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook