Ngộ Xà
Quyển 3 - Chương 72

Editor: Phác Hồng

Ta muốn cưới ngươi. Hai trăm năm trước Trầm Thanh Hiên từng nói.

Quý Cửu không nói, Quý Cửu chỉ biết hỏi một câu đầy hàm ý: Vì sao ngươi không đến sớm một chút, vì sao không dẫn ta đi sớm một chút.

Nay, Liễu Diên nói: Ta muốn cưới ngươi.

Y Mặc kinh ngạc đứng, trước mắt chợt hiện lên một mảng đỏ, sắc đỏ diễm lệ phảng phất máu tươi, đến như bỡn cợt, che trời phủ đất mà đến. Dù biết rõ đó là gì, Y Mặc lại mất đi năng lực né tránh.

Khăn phượng thắm đỏ bao phủ hắn.

Liễu Diên nhìn người hệt như tân nương rồi khẽ cười, cách một lớp khăn phượng đỏ mà nhỏ giọng lẩm bẩm, lặp lại từng lần: Ta muốn cưới ngươi.

***

Hơn một ngàn chín trăm năm trước, loài người chưa kịp lan tràn như tằm ăn lên đến bờ cực đông, đất rừng cây cối vẫn là hình hài nguyên thủy chưa lâm vào nỗi uy hiếp khai hoang trồng trọt. Chim rừng liệng dưới tán cây, líu ra ríu ríu mổ quả dại. Loài thú giảo hoạt qua lại dưới những bụi cây thấp bé tìm kiếm con mồi. Ngày qua ngày, năm qua năm, có một con rắn nhỏ được sinh ra dưới lớp lá mục.

Nó chẳng khác gì những loài rắn khác, đói thì sẽ lên cây nuốt trứng chim, dùng chiếc răng sắc nhọn đâm vào máu thịt con mồi, dùng kịch độc ăn mòn thần trí bọn chúng để no bụng.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, không bao nhiêu năm nữa nó sẽ biến thành một đống xương trắng, máu thịt dùng để bồi bổ cho những sinh vật khác trong núi.

Sinh mạng nó còn chưa tiến về trước được nửa, loài người tiến đến xoay chuyển quỹ đạo cuộc đời tưởng chừng bất biến của nó.

Tiếng đao kiếm dưới chân núi tượng trưng có rất nhiều sinh mệnh dùng máu tưới đất đai, những linh hồn oan khuất chết đi tụ lại thành ma.

Ma quỷ mới sinh ra tượng trưng mang đến nạn kiếp cho loài người, vậy nên, có hai đạo nhân đi đến vùng núi này. Vừa dứt ngủ đông, rắn nhỏ lê cái thân cồng kềnh xuất động.

Một ít rượu tiên, rắn hóa thành yêu quái. Không cần khai thông linh tính, không cần ngày đêm tu luyện, nó may mắn có thể sống thật lâu, sinh mệnh bước vào một lộ trình mới.

Hơn một ngàn năm hắn tu luyện trong núi, cũng đã từng trằn trọc chốn nhân gian, bởi vì cái xác tốt mã nên đã nếm qua cơ hội thân mật khăng khít với mị yêu diễm quỷ hoặc nữ tử trần gian. Cảm giác tứ chi quấn riết chẳng khác gì khi giao hoan cùng rắn cái, xoắn vào một chỗ, miệng lưỡi dây dưa lẫn nhau. Cũng đã nghe những câu tình thoại, tình ý miên miên, dịu dàng uyển chuyển. Thế nhưng cuối cùng chẳng có gì lưu lại bên tai hắn.

Hắn vốn là rắn, lạnh lẽo như băng, cả người phủ đầy vảy giáp cứng cáp, đạo hạnh ngoại lực không tồi. Đao thương tầm thường không thương tổn được hắn, tình tự tràn lan cũng không đả động được hắn. Cũng bởi cái tính tình này mới lọt vào mắt của tiên gia.

Bọn cầm thú tầm thường tu luyện thành yêu quái, tâm tâm niệm niệm, đến cuối cùng không một ai không chọc vào phiền toái. Chỉ có mỗi hắn thành yêu là không xuất phát từ ý nguyện bản thân, thế nên ngay cả phiền toái cũng lười trêu chọc hắn.

Khi còn làm rắn, hắn chỉ muốn no bụng; thành yêu quái rồi, hắn chẳng có việc gì để làm.

Ngắm trời mọc trăng lặn, nhìn xuân hạ thu đông xoay vòng, không cười cũng chẳng khóc.

Cảnh sắc xinh đẹp cũng đã thưởng qua, loài người xinh đẹp cũng đã trông thấy, rất nhiều chuyện xưa truyền thuyết đều đã nghe qua. Dưới ánh nắng xanh mát, hắn chẳng thấy có gì mới mẻ.

Đối với hắn, năm trước năm sau chẳng hề khác biệt, tương lai hiện tại và quá khứ chồng lẫn lên nhau thành một.

Sinh mệnh dài đăng đẳng, không biết lúc nào là đen trắng cuối cùng.

Ngủ là việc hắn thường làm, ngay cả công đức cũng lười góp nhặt; yêu quái khác tĩnh tâm tu luyện ngàn năm thì có thể thành tiên, mà hắn tu luyện hơn một ngàn sáu trăm năm vẫn chỉ là một con xà yêu.

Một buổi chiều kia. Sau một giấc ngủ say trăm năm thường lệ, hắn hóa nguyên hình phơi nắng lúc trưa vắng, gặp một chén trà nóng, gặp người nọ hất trà vào hắn.

Người kia, ngộ xà.

—— Ta cùng ngươi trăm sông đổ về một biển, được không?

Trước lần hoan hảo đầu tiên, người nọ đã nói vậy.

Hắn là yêu quái, nơi sinh ra đã thành một bóng hình mơ hồ trong trí nhớ và trong những tháng ngày mòn hao, đường về đã trở thành một danh từ không thể chạm đến.

Có lẽ trải qua rất nhiều năm tháng, người hắn quen biết đều hóa cát bụi, không ai có thể cùng hắn đồng sinh, cũng không ai có thể cùng hắn sánh vai, càng không ai có thể cùng hắn cộng tử.

Cuối cùng chỉ còn lại mỗi hắn.

Mà cái người gầy yếu ngồi trên luân y lại nói: Chúng ta trăm sông đổ về một biển.

Y Mặc lẳng lặng đứng, khăn phượng thắm đỏ hóa thế giới thành màu đỏ tươi.

Tựa như máu đào chuyển động dâng trào, cất chứa lực sinh mệnh bồng bột, sống động mãnh liệt rưới vào thân thể hắn, chuyển hóa thành động lực sinh tồn. Lồng ngực tràn lên nỗi chua xót, hốc mắt dần ươn ướt, tựa như sinh mệnh khô kiệt bị giục giã hóa thành chất lỏng không ngừng cuộn chảy.

“Ngốc.” Sau chiếc khăn phượng đỏ, tiếng Y Mặc vang lên, giọng nói lãnh đạm cất giấu mọi ưu tư. “Vì sao muốn cưới ta?”

“Muốn cùng ngươi một chỗ.” Liễu Diên ngốc đứng phía trước khăn phượng nghiêm túc trả lời hắn: “Trầm Giác nói, sau khi bái thiên địa thành thân thì chúng ta có thể cùng một chỗ, không bao giờ… rời xa nữa.”

—— Không rời xa.

Kẻ ngốc không có tài học, không chơi chữ cũng không biết vẽ tranh, không thể ngâm thơ, đến tên của bản thân cũng chẳng biết viết dù cho hắn đã cất công dạy nhiều lần. Sau nhiều lần dạy dỗ, tràn đầy trang giấy chỉ toàn hai chữ nghiêng trái vẹo phải: Y Mặc.

Hai trăm năm trước, người này nói: Chúng ta trăm sông đổ về một biển.

Khi đó hắn không nhận ra đây là tình thoại đẹp nhất trong mấy ngàn năm dài đăng đẳng của hắn. Vì thế, những khi ôm một chỗ, hắn luôn cảm thấy an bình, khi hắn tiến nhập lại càng thấy an tâm.

Tựa như trắng đen đời người bị găm vào một chiếc đinh không thể rút ra, chiếc đinh kia rực rỡ sắc màu và cũng vững vàng cố định những sắc thái này vào thế giới hắn, từ nay về sau chẳng thể cắt rời.

Y Mặc vươn tay vén chiếc khăn phượng đỏ, chẳng biết từ đâu lấy được món đồ tân nương này nhưng bây giờ hắn mặc kệ. Hắn lấy từ trong tay áo ra hai tờ giấy xếp.

Trang giấy bị thời gian nhuộm vàng không biết cất bên người đã bao năm, không ai thấy được trang giấy này, mấy năm nay ngay cả Liễu Diên cũng chưa từng thấy; nên lúc thấy hắn lấy ra liền tò mò mở to mắt.

Y Mặc cẩn thận bày ra một trang, kia chính là bức họa từng bị đốt thành tro rồi được hắn thi pháp phục hồi như cũ.

Bức họa được triển khai, đập vào mắt Liễu Diên là sắc đỏ. Đỏ thẫm đỏ hồng hoa lựu đỏ, đỏ rực đỏ đào hải đường đỏ, đỏ son đỏ tía đỏ thăm thắm. Những cánh hoa thắm đỏ bay múa đầy trời, từng cánh từng cánh thi nhau nở rộ. Lạc anh loạn vũ, vô vàn rực rỡ.

Không biết mất bao nhiêu công sức mới có thể phối màu như thế; càng không biết mất bao nhiêu tâm huyết mới có thể phác hoạ nên những cánh hoa khác nhau đang phấp phới lan tràn kia.

Giữa biển hoa là hình ảnh hai nam nhân chồng lên nhau.

Không một mảnh vải ôm chung một chỗ, trên dưới hòa quyện, người phía trên dù chỉ có bóng lưng nhưng Liễu Diên vừa nhìn đã nhận ra là Y Mặc. Người phía dưới toàn thân phủ kín hoa đào, có cành có dây, từng đóa đào uyển chuyển nở rộ trên thân, y nằm giữa biển hoa tựa như hòa làm một thể với biển hoa ấy, đầu hơi ngẩng, đôi mắt khép hờ, một chân nâng lên vòng quanh thắt lưng của Y Mặc.

Liễu Diên chấn động.

Y Mặc chỉ vào đề tự trên bức họa, nói se sẽ: “Đây là quê nhà của ta.”

Nói xong Y Mặc lại mở thêm một bức họa, đó là một tòa mộ phần cô độc. Trước mộ phần sừng sững phiến bia, trên bia không khắc tên, phần mộ đứng giữa hai ngọn cờ trắng.

Y Mặc nhỏ giọng: “Nhưng ta lại để hai kiếp của ngươi lấy đây là quê nhà.”

Tầm mắt khẽ hạ, một tia nước trong veo thoáng qua.

Liễu Diên ngây dại nhìn bức tranh, tuy không hiểu lắm nhưng đáy lòng đầy đau thương, không nói rõ khổ sở thế nào mà chỉ biết xót xa vô ngần. Hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng, y đứng ngây ngốc, nước mắt từng giọt lăn xuống.

Thật lâu sau Y Mặc mới ngẩng đầu hỏi Liễu Diên: “Cho dù quê nhà của ngươi là tòa mộ đơn độc, vẫn muốn lấy ta sao? Ta là yêu quái.”

Liễu Diên nghe thế thì dứt mắt ra khỏi bức họa nhìn vào hắn, nghẹn ngào hỏi: “Ta cưới ngươi, ngươi gả không?”

Y Mặc không đáp.

Liễu Diên khóc, lại hỏi: “Ta cưới ngươi, ta muốn cưới ngươi, ngươi gả hay không gả?”

Y Mặc biết Liễu Diên nhất định sẽ nói vậy, bởi vì y ngốc, bởi vì y là chuyển thế của Trầm Thanh Hiên. Tuy rằng mỗi một lần chuyển thế đều có chỗ bất đồng, nhưng bất đồng ấy chỉ là một khía cạnh của linh hồn mà thôi; hệt như Quý Cửu đã từng hỏi “Tốt thì là Trầm Thanh Hiên, không tốt thì không phải sao.” Tốt hay xấu vẫn đều là y, ngốc hay không cũng vẫn là y, chưa hề thay đổi.

Trên đời này vốn không có một linh hồn như vậy. Dẫu đã uống canh Mạnh bà, đã bước qua cầu Nại Hà, mất đi hết thảy trí nhớ, trải qua nhân sinh bất đồng, nhưng cuối cùng đối với hắn vẫn luôn giống nhau.

Bất luận bản thân hắn có bao nhiêu quá đáng đều dễ dàng được tha thứ; bất luận hắn xuất ra bao nhiêu hà khắc đều có thể nhận hồi báo tốt đẹp.

Linh hồn này thật độc nhất vô nhị.

Dịu dàng mà tàn nhẫn, đoạn tuyệt mà triền miên, hệt lưỡi dao sắc bén, hệt rong biển mềm dẻo.

Trên đời này không thể có một linh hồn thứ hai như vậy.

Tuy rằng biết trước đáp án của y nhưng khi những lời ấy rõ ràng vang lên, Y Mặc có một loại cảm giác vi diệu tựa như được cứu chuộc, hắn thấy trong đôi mắt ướt đẫm của đối phương cất chứa bóng hình nho nhỏ của hắn, ngoại trừ hắn thì chẳng có gì khác; chỉ có mỗi hắn hiện rõ trong đôi mắt mờ sương ấy. Lớp màng kia tưởng chừng gắn vào tim hắn rồi se sẽ rót từng dòng nước êm nhẹ vào lòng hắn.

Hắn đã đi một mình rất lâu. Mờ mịt mà chết lặng sống, mờ mịt mà chết lặng đón nhận mỗi linh hồn rồi bất giác hãm sâu trong đó. Sau khi mất đi tựa như bị kim nhọn đâm qua, chết lặng lại có thêm cảm giác mới… tiếc nuối và đau đớn.

Tỉnh táo thì rất ít, chết lặng lại rất nhiều, lặng lẽ dốc sức kiếm tìm truy đuổi, nhìn y một lần nữa chết đi, hắn lại tìm kiếm, lại bắt đầu bầu bạn.

Hành trình tìm kiếm dường như buộc hắn tỉnh dần, không chết lặng nữa mà trở nên vô vọng.

Không biết truy tìm như vậy đến bao giờ mới có thể chấm dứt, đến bao giờ mới có thể không phải tiếc nuối.

Hiện tại không giống vậy.

Y Mặc nghiêng người, môi ghé bên tai Liễu Diên, khẽ hỏi: “Ngốc, mấy ngày nay có nhớ ta không?”

Liễu Diên bị hắn đột ngột đổi đề tài cũng không biết kéo trở lại, thành thật đáp: “Nhớ.”

Nhưng không ngờ Y Mặc dừng một lát rồi nho nhỏ nói: “Ta cũng nhớ ngươi.”

Giọng hắn hệt như nhiệt độ thân thể luôn luôn lạnh lẽo của hắn vậy, trong tiếng trầm thấp gợi một nét lạnh nhạt khiến người nghe một lần liền rất khó quên. Hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, lạnh nhạt và bị động đón nhận cung phụng của kẻ khác.

Xưa nay vốn không nói lời âu yếm.

Thói quen này dường như bị phá vỡ.

Mà có lẽ từ rất lâu rất lâu, vào thời điểm hai trăm năm trước, thói quen khăng khăng ấy đã bị cứa rách, khoảng thời gian hai trăm năm khiến vết rách dần dần lan rộng như thể mạng nhện giăng đầy trên pháo đài của hắn, chỉ một cơ hội nho nhỏ thôi, pháo đài ấy sẽ hóa thành phấn vụn.

Ở đó có một người mang linh hồn của đứa trẻ non nớt.

Liễu Diên ngây người, sau khi phản ứng nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, khóc hệt kéo lũ; y nhào vào người hắn, vừa loạng choạng vừa tê tâm liệt phế nói: Ta nhớ ngươi.

Y Mặc vươn tay ôm chầm y, khe khẽ lặp lại: “Ta cũng nhớ ngươi.”

Liễu Diên tủi thân khóc, nói năng hỗn loạn, không ngừng gào: “Y Mặc, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thích ngươi.”

Sau nhiều lần khản gọi, người ôm y rốt cục đáp lại: “Ta cũng thích ngươi.”

Cơn gào khóc của Liễu Diên chợt dừng, miệng há thật to như thể không ngờ sẽ được nghe câu này, vẻ mặt chẳng biết làm sao.

Gương mặt bê bết nước, dáng vẻ há miệng nhìn thật ngốc, Y Mặc nhìn y rồi khẽ cười, than thở: “Ta cũng thích ngươi mà…”

Câu sau mạnh hơn câu trước, đầu óc Liễu Diên trong cú đánh này trở nên minh mẫn, y lập tức bắt được phần chính của vấn đề. “Vậy ngươi gả cho ta, chúng ta thành thân.”

Y Mặc nhấc tay lau nước mắt cho y, rồi thay y chà nước mũi, đến khi gương mặt sạch sẽ trở lại mới cười nhoẻn, đáp: “Được.”

“Hả?”

Y Mặc nói: “Ta gả cho ngươi.”

Lúc nói lời này, không biết nghĩ tới điều gì mà nụ cười Y Mặc từ cạn thành sâu, thật sự cười rộ, một nụ cười trọn vẹn thư thái.

Hắn vốn đã rất tuấn mỹ, lúc cười rộ thì Liễu Diên lập tức choáng váng. Ngây ngốc nhìn, ái mộ nơi đáy mắt chẳng biết đường cất giấu.

Trong nụ cười của hắn, ngốc hóa thành một trăm lần ngốc. Y Mặc thu lại nét cười, vỗ má y rồi nói: “Ngốc này…” Tựa như đang cảm thán, trong đáy mắt cất chứa những suy nghĩ. Hồi lâu, những ưu tư kia biến mất, ánh mắt của Y Mặc khôi phục yên tĩnh, cũng không còn lạnh lẽo như trước.

“Ta đi làm chút chuyện.” Y Mặc nhàn nhạt nói: “Ngươi ở nhà chờ ta, sau khi trở về chúng ta sẽ thành thân.”

Nói xong hôn má y rồi biến mất không thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương