Ngộ Xà
-
Quyển 1 - Chương 24
Editor: Phác Hồng
Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất ở Trầm gia, thân hữu Trầm gia nhiều vô số, kẻ xa người gần, rắc rối phức tạp. Gần thì có lẽ ở ngay trong phố, xa thì cách vài toà thành. Vào dịp này hằng năm, Trầm phụ đều phát thiếp mời tất cả thân hữu trong tộc tề tựu tại phủ cùng chung vui tất niên. Khách nhân lục tục kéo đến lấp đầy một tòa nhà lớn. Người dẫn vợ mang con, kẻ lẻ loi côi cút, dẫu phú quý hay nghèo khổ, vinh hiển hay tàn lụi, bất cứ ai cũng đều được đón chào. Đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất ở Trầm gia, người già người trẻ, ngày thường bận việc hay rỗi chuyện vào dịp này đều sẽ vô cùng bận rộn. Nào là chuẩn bị lễ vật, trang hoàng phòng viện, treo thêm đèn lồng, dán thêm mành lụa… Rồi thì gấp bao lì xì, đôn đả bày yến hội. Trước đó nhiều ngày đã có người xuống vùng nông thôn lấy hàng, hái rất nhiều nấm ngon cùng hoa quả khô, săn đẫy xe chim rừng thú hoang, kì công nhào ra loại bột mì thượng hạng, vân vân. Mỗi ngày không ngớt người ra vào hậu viện, lúc thì gánh củi lửa, khi lại quẩy mấy sọt cá tươi cùng nấm ngon… Họ vội vã đi vào, giao hàng cùng hóa đơn, nhận được một xâu tiền thưởng đỏ chói mới vô cùng cao hứng rời phủ.
Năm nay khác hẳn mọi năm, các thân hữu ân cần chung quanh Trầm lão gia nhiều thêm một người, chính là Trầm Thanh Hiên. Trầm đại công tử đang ung dung ngồi ở ghế bên được tiểu tư theo hầu đằng sau.
Vừa nhìn cục diện liền hiểu được toàn bộ gia nghiệp đã được Trầm lão gia định sẵn giao cho trưởng tử.
Các thân hữu đều dùng một loại tâm tình dò xét mà nhìn chủ nhân tương lai của Trầm gia. Người gầy yếu đương ngồi trên ghế, khí sắc tuy hơi nhợt nhạt, ngoại trừ điều đó thì là hoàn hảo. Khi Trầm Thanh Hiên còn nhỏ thì không ít người đã gặp qua y, lúc đó y vẫn còn có thể tíu tít nhảy tới nhảy lui, xong thì ngồi trước bàn dùng đôi tay be bé viết từng nét chữ. Về sau ít có dịp gặp lại liền biết y đã xảy ra chuyện, những đôi mắt dò xét hàm chứa mấy phần thương hại cùng hoài nghi, liệu thân thể gầy yếu này có thể chèo chống gia nghiệp Trầm gia sau này không.
Trong bữa tiệc không thiếu loại người gian giảo, bâng quơ vài lời cố ý khích bác y. Trầm Thanh Hiên cũng không giận, giễu cười dăm ba câu đã đánh bại đối phương, khiến người ta như đánh phải bông vải, tứ lạng bạt thiên cân. Các thân hữu thu lại lời khó dễ, có vài người chất phác đôn hậu còn không ngừng khen y, khen Trầm lão gia thật là tốt phúc.
Vòng vo nửa tháng, Trầm Thanh Hiên gần như không có thời gian trò chuyện cùng Y Mặc. Đêm nào cũng vậy, y vừa đặt lưng xuống đã ngủ, trời chưa kịp sáng thì phải rời giường, tẩy mặt xong rồi uống vội một hớp trà sâm, tiến đến thỉnh an phụ mẫu, xử lí tiếp mấy chuyện vặt cho đến khi phụ mẫu rời phòng thì cùng dùng điểm tâm, sau đó theo phụ thân chào hỏi khách khứa.
Y Mặc thỉnh thoảng lại đến, không ẩn thân mà thong thả bước vào từ cổng chính, vượt qua đình viện rồi đến thẳng mộc lâu phía nam của Trầm Thanh Hiên. Dọc theo đường đi, bọn hạ nhân tuy vội vã nhưng thấy Y Mặc thì nhanh chóng dừng lại, cung kính hành lễ đợi hắn đi rồi mới tiếp tục vắt chân chạy việc. Thái độ so với gặp Hứa Minh Thế thì cung kính hơn nhiều, Hứa đạo sĩ tuy ở Trầm gia nhưng lại rất ít khi ở nhà, hắn thường xuyên đến mấy thôn trang lân cận trừ yêu hàng ma gì đó, mười ngày nửa tháng mới thấy mặt một lần, tuy nói là khách của Trầm gia nhưng so với người xa lạ lại chẳng khác biệt mấy. Chỉ mỗi Y Mặc mới là người lão gia cùng đại thiếu gia thực sự tôn kính, nên bọn hạ nhân cũng hết lòng tôn kính hắn.
Y Mặc đến, Trầm Thanh Hiên đôi khi sẽ ở phòng đôi khi sẽ không. Có hay không cũng vậy, Y Mặc chỉ nghĩ phòng y thật thoải mái, than lửa lúc nào cũng cháy rực, ấm áp như xuân. Bọn nha hoàn đã được Trầm Thanh Hiên căn dặn trước, Y Mặc có thể tùy ý đến, muốn làm gì đều được, không cần xen vào. Vì vậy họ chỉ đưa trà cùng điểm tâm vào liền vội vàng lui ra, các nàng cũng bận vì tùy thời đều có thể bị gọi đi làm việc khác.
Y Mặc thoải mái tựa vào chiếc tháp mềm mại của Trầm Thanh Hiên, khoác hờ chăn trên người, thanh thản hưởng thụ mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu huyên náo. Thật là không hề nhàm chán!
Thực tế mà nói, tu luyện vốn là chuyện nhàm chán nhất thiên hạ, Y Mặc sớm đã quen rồi. Hắn có thói quen một mình độc lại độc vãng, chưa hề bận tâm đến bất cứ chuyện gì. Chẳng qua nay trời đông giá rét, xà tính thích ngủ đông. Hắn là yêu quái, tuy rằng không cần ngủ đông giống như bọn rắn linh tính chưa thông, nhưng mà hắn thật lười biếng, nghiêng ngả trên giường Trầm Thanh Hiên một hồi, hắn quyết định đánh một giấc.
Y phục cũng không buồn cởi, hắn nằm xuống liền ngủ, áo choàng hờ hững che trên cẩm y tản mác hương vị nắng ấm.
Trong phòng hỏa than lẳng lặng cháy, thi thoảng “tách” một tiếng, tràn ra vài đốm lửa nhỏ rồi lại quay về yên tĩnh.
Trầm Thanh Hiên thông qua nha đầu biết được Y Mặc đã đến từ sớm nhưng lại chẳng thể phân thân, chỉ đành để hắn vắng vẻ thôi. Y có nhiều việc phải xử lí, mãi đến tận tối khi tiệc rượu vừa tan y liền choàng thêm áo rồi trở về phòng. Sao trời chi chít đậu ở mông lung.
Y vào lâu thì phất tay cho bọn nha đầu thối lui, tự mình tiến vào phòng trong. Người nọ đang nằm trên giường thấp thoáng sau tấm bình phong, thản nhiên nằm, gió yên sóng lặng như chốn quê nhà.
Trầm Thanh Hiên nhìn, tiếp tục nhìn, một loại cảm giác yên tĩnh cùng ấm áp dâng lên từ đáy lòng, giống như trượng phu cả ngày vất vả, vượt nắng vượt sương gấp trở về nhà thì trông thấy thê tử say ngủ trên giường, thật là ngọt ngào, một ngày mệt nhọc liền bay sạch không còn.
Ánh nến lay lắt màu cam, trong không khí tĩnh lặng ngẫu nhiên truyền đến tiếng đốt pháo của bọn trẻ vọng từ phía xa xa, Trầm Thanh Hiên đi qua, đỡ mép giường ngồi vào bên cạnh thay hắn vén chăn.
Y Mặc chợt tỉnh, ngây mắt nhìn hắn rồi lại ngủ tiếp. Thật là lười nhác, đúng là một con rắn ngủ đông, cứ như y vừa quấy nhiễu mộng đẹp của hắn vậy. Trầm Thanh Hiên nhịn không được khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn, phiến môi ấm áp dán vào nơi trán lạnh lẽo rồi dừng một hồi lâu, mãi đến khi chỗ da thịt kia vì thế ấm dần cũng không hề buông ra, chỉ muốn hôn thôi. Cảm nhận được nụ hôn thuần túy rơi trên trán, Y Mặc mở mắt, nhìn y một lúc rồi duỗi tay kéo người vào trong lòng, hôn một trận khiến đối phương suýt thì nghẹt thở mới lại ngủ, hắn hỏi: “Đã đủ chưa?” Vẻ mặt Trầm Thanh Hiên đỏ bừng, y không nói lời nào, đôi mắt đen láy dưới nến say mê nhìn hắn, nồng nàn tình ý.
Y Mặc vốn biết nhân gian tình ái, nhưng hắn lại không biết đến tận cùng đó là cảm giác gì. Ánh mắt như thế hắn đã thấy nhiều lần, sinh mệnh dai dẳng không ngừng chảy trôi, hắn thờ ơ mọi chuyện, lại từ chuyện xưa thấy được ánh mắt như vậy xuất hiện rồi mất đi. Nhưng hắn chưa từng tự mình chứng kiến, lại càng chưa từng nghĩ có một ngày chính hắn cũng sẽ thấy được ánh mắt như thế, cho nên hắn vẫn như cũ lựa chọn thờ ơ. Chẳng qua lần này, hắn lại là cố nhân trong câu chuyện ấy, cho nên hắn đối với ánh mắt như vậy thật sự hiếu kì. Bởi vì hiếu kì nên hắn nguyện ý hao phí thời gian dai dẳng vô nghĩa này để ở bên cạnh Trầm Thanh Hiên, nhìn ánh mắt y có thể duy trì đến bao lâu, rồi khi nào sẽ lại biến mất.
Phàm là xuất hiện thì sẽ biến mất, đó là định luật xưa nay.
Trầm Thanh Hiên lại vén chăn, nói khẽ vào tai hắn: “Ta đi tắm gội, một lát sẽ đến.” Y nói xong thì lắc chuông, tiếng chuông vừa vang lên, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, nha hoàn nâng thùng gỗ đã chuẩn bị từ trước đến rồi lục tục khiêng nước đổ vào. Hai người trên giường nhìn bóng dáng bận rộn của mấy nha đầu qua tấm bình phong, nước nóng trong thùng dần được đổ đầy, tới lui mấy chục bận, phía trên thùng gỗ lượn lờ một màn sương trắng.
Vì Y Mặc ở đây nên Trầm Thanh Hiên cũng không cần nha hoàn hầu hạ, y cho các nàng thối lui rồi căn dặn hãy sớm nghỉ ngơi. Y tự mình trở lại luân y, cởi đai lưng cùng y phục rồi đỡ mép thùng tiến vào. Thùng gỗ vốn được đặc chế, hơn nữa Trầm Thanh Hiên đã quen với chuyện này nên không chút trắc trở liền vào được dục dũng, nước trong thùng thoáng cái tràn lên, ngập đến đầu vai y.
Trầm Thanh Hiên vẩy bọt nước tắm gội, dòng nước thi thoảng bắn lên nền đất tạo thành tiếng tích tách. Y Mặc nằm trên giường nghe một hồi, tự mình cũng cởi y phục đi đến.
Hắn thình lình xuất hiện phía sau dọa Trầm Thanh Hiên nhảy dựng, nhìn thấy hắn khỏa thân thì mặt y lại đỏ bừng, thành thật nhích sang một bên nhường hắn một chỗ đi vào.
Y Mặc thu chân bước vào, nước trong thùng tăng thêm hai phần, đợi hắn trọn vẹn ngồi xuống thì vách thùng không ngăn được đổ ào một tiếng, toàn bộ nước tràn đầy mặt đất. Trầm Thanh Hiên “siết” một tiếng, nói: “Muốn ngập lụt sao.”
Thùng gỗ tuy lớn cũng không chứa nổi hai người, thật là chật chội. Y Mặc không để ý mấy lời giễu cợt, trực tiếp vớt người lên, ôm y đặt trên chân hắn, như vậy tuy trống được một chút nhưng vẫn không đủ rộng để cọ tẩy. Trầm Thanh Hiên ôm hắn thở dài: “Thật nhớ ôn tuyền trên núi.”
Y Mặc ôm eo y, hỏi: “Đi không?”
Trầm Thanh Hiên cúi đầu nhìn cảnh tượng trong nước, vội lắc đầu nói, “Ngày khác.” Nói xong lấy khăn tắm đưa cho Y Mặc, “Như vậy ta không thể cử động được, ngươi giúp ta tắm đi.”
Thật là thói quen sai khiến người khác. Y Mặc nắm chặt khăn, im lặng thay y lau cần cổ rồi xát đến sau lưng, khăn tắm theo xương sống thẳng xuống phía dưới, Trầm Thanh Hiên ôm mạnh tay hắn: “Đủ rồi.” Y Mặc bỏ tay y ra, im lặng đi xuống tiếp, khăn tắm chuyển đến chỗ xương cụt, tại khe nhỏ bắt đầu chà xát. Trầm Thanh Hiên nháy mắt đỏ bừng, giãy mông tính thoát ra, lại không biết né đến đâu, cái eo trong nước của y bị bóp thật chặt.
Trầm Thanh Hiên vội vàng bảo hắn dừng lại nói đủ rồi đủ rồi, không cần lau nữa. Y Mặc khống chế y, không nhanh không chậm hỏi: “Nơi này đều không cần lau sạch sao?”
Trầm Thanh Hiên trừng hắn, xấu hổ mắng: “Nói bậy bạ gì đó?! Ta nói không cần ngươi lau!”
Y Mặc “a” một tiếng, trả lại khăn tắm, thong thả nói: “Vậy ngươi tắm.”
Trầm Thanh Hiên: “…”
Y Mặc hôny, trịnh trọng nói: “Sạch một chút, bên trong cũng cần sạch. Đợi đến khi…” Nói còn chưa hết đã bị Trầm Thanh Hiên che miệng.
Ấn chặt cái miệng hắn, Trầm Thanh Hiên đỏ mặt, tức giận nói: “Ta tắm là được, ngươi ngậm miệng lại.” Nói xong xoay mặt đi, tay mò ra sau tẩy rửa. Thực ra việc này từ lâu đã thành thói quen, khi y cùng hắn làm mấy chuyện đó cũng chưa từng quên đi tẩy rửa, nhưng mà vẫn nên im lặng làm, nói ra thật kì cục. Hắn lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở, quá đáng lắm rồi!
Y Mặc “hư hỏng” thích phá chuyện còn cúi đầu, dùng điệu bộ vô cùng nghiêm túc nhìn động tĩnh trong nước, nhìn một hồi lại nhịn không được vươn tay, ngón tay cào nhẹ nơi ẩn hiện giữa đùi, mấy lần chạm đến huyệt động thần bí rồi cố tình trêu chọc.
Trầm Thanh Hiên hung hăng liếc hắn, ngăn cản không được thì sẽ không ngăn cản. Lần tắm gội này cũng thật gian nan mà, trước nay đều chưa từng mệt đến vậy.
Y Mặc vẫn là vẻ mặt mây gió điềm nhiên, đùa cũng đùa thật ung dung nhàn nhã.
Rốt cục cũng tắm xong, Trầm Thanh Hiên bảo đại xà đi cời lửa để hỏa than cháy mạnh hơn chút, còn y ngồi bên giường lau tóc, tán gẫu: “Gần đây bận việc để ngươi vắng vẻ.”
Hắn chẳng quan tâm vắng vẻ hay không, chỉ nói: “Không sao.” Y Mặc cất hỏa kiềm rồi đứng dậy buộc vạt áo, cũng không thắt đai lưng, y bào rộng thình lơ lửng trên thân. Hắn để tóc ướt đi đến rồi kéo chăn ngồi cạnh y.
Trầm Thanh Hiên thật tự nhiên kéo hắn sát lại, giúp hắn lau khô tóc. Y Mặc ngồi đưa lưng về phía y, ngang nhiên hưởng thụ.
“Năm nay lưu lại đến sau Tết được không?” Tay luồn qua tóc lau từng giọt nước, Trầm Thanh Hiên nói: “Ngày mốt là tất niên, hai ngày này ngươi đừng trở về núi.”
Y Mặc nói: “Được lợi không?”
“Ngươi muốn được lợi gì?” Trầm Thanh Hiên vò nhẹ tóc hắn, cười nói: “Cho ngươi kẹo đường có được không?”
Y Mặc không đáp lời.
Trầm Thanh Hiên yên lặng một hồi, lấy lược gỗ chải tóc cho hắn, vừa chải vừa nói: “Thôi vậy, ta không miễn cưỡng ngươi. Nhưng mồng một tốt xấu gì cũng phải đến, ta phát tiền mừng tuổi cho ngươi, ngươi đã ngàn tuổi rồi, còn không mừng nữa thì thành vạn tuế mất. Người ta bảo “vương bát ngàn năm rùa vạn năm”(1), ngươi là vương bát hay là rùa?”
Y Mặc quay lại, đoạt lấy lược gỗ trên tay y, hỏi: “Ngươi nói gì ta nghe không rõ?”
Trầm Thanh Hiên biết hắn giả vờ cũng không muốn phá vỡ, chỉ sầu cười một cái. Y duỗi tay nằm xuống, kéo chăn đắp lên người: “Ta cũng không rõ, không nhớ được vừa mới nói gì.”
Y Mặc thấy thế cũng nằm xuống, kéo y ôm vào lòng: “Nói người già có bệnh hay quên nên dễ hồ đồ. Ngươi sống ngần này hiếm thấy đôi lần hồ đồ?”
Trầm Thanh Hiên rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ngược lại ta sẵn lòng già đến tám mươi.”
“Hửm?” Lúc này Y Mặc thật không nghe rõ, âm lượng y quá thấp, gần như tự mình lẩm bẩm.
Trầm Thanh Hiên ngừng một lúc, nói lại lần nữa: “Ta sẵn lòng cùng ngươi cứ vậy nằm, thưởng mấy phen phong nhã hào hoa, rồi chớp mắt trở thành một lão nhân thập thất. Xem như là xuôi tay tại nhà, thật vui vẻ.”
Lần này đến lượt Y Mặc im lặng.
Hai người im lặng trong giây lát. Tay Trầm Thanh Hiên lần vào trong chăn, lặng yên không tiếng động cởi vạt áo hắn.
Y Mặc xốc chăn nhìn áo bào dần rộng mở, hắn vẫn nằm yên đợi y tiếp tục. Y phục từng lớp được cởi bỏ, Trầm Thanh Hiên cũng tự tháo trung y vừa mới mặc vào, trèo lên thân hắn.
Hai thân thể dán tại một chỗ, bờ ngực kề sát không một kẽ hở. Trầm Thanh Hiên cúi đầu hôn hắn, bắt đầu từ trán, phiến môi mê luyến đậu ở trên mặt. Nụ hôn không gấp không vội, thành kính say sưa. Rồi lướt tiếp xuống môi, cẩn thận cắn mút, trượt theo đường cong hôn đến cần cổ, bình thản không một tiếng động. Y Mặc vươn tay bắt lấy bộ vị đã cương của cả hai rồi đặt cùng một chỗ, nhẹ nhàng ma sát.
Dưới ánh nến thi thoảng lay động, dưới hỏa than ngẫu nhiên nổ “tách” làm tràn ra vài đốm lửa nhỏ, bọn họ lặng lẽ yêu nhau.
Xong chuyện, Trầm Thanh Hiên rúc vào lòng hắn nhắm mắt toan ngủ. Y Mặc tiếp tục đâm vào vật thể đã tiết, Trầm Thanh Hiên “ưm” một tiếng, nhíu mày: “Không được, ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi để ta ngủ đi.”
Y Mặc nói: “Cứ ngủ.”
Trầm Thanh Hiên đưa lưng về phía hắn, nghe vậy đành quay lại buồn cười nói: “Ngươi như vậy sao ta ngủ được?”
Y Mặc ở trong chăn nắn nắn mông y, thấp giọng nói: “Nơi này vừa ướt vừa ấm, ta không muốn đi ra, ngươi giữ chặt nó lại rồi ngủ.” Vừa nói vừa thúc vào, vòng tay qua thắt lưng ôm y vào lòng.
Vốn Trầm Thanh Hiên định kháng cự nhưng cuối cùng lại không nói gì, mơ màng quấn chặt vật kia rồi lẩm bẩm: “Vậy không đi ra nữa, dù sao ta cũng thích ngươi ở bên trong.”
Lời nói thốt ra quá dễ dàng, lại giống như đang thẹn. Y Mặc nhíu mày, cảm thấy phía dưới bắt đầu cương cứng, hắn nhéo thắt lưng người nào đó: “Muốn ngủ thì ngậm miệng.”
Trầm Thanh Hiên im bặt, thành thật ngủ. Y thật sự là mệt, dẫu có lòng cũng đành vô lực.
Ngủ đến nửa đêm, không biết do ai động trước nhưng tóm lại vì vậy mà không tự chủ được. Trụ vật dán chặt tại nơi chốn vừa mềm vừa ấm, một thì ngậm mút, một lại lần lượt phun ra nhấp vào. Y Mặc đưa đẩy phía sau, thúc vào càng lúc càng sâu khiến Trầm Thanh Hiên mê mẩn tỉnh lại. Chất lỏng vẫn tồn ở u huyệt bị kéo chảy ra, nương theo động tác ma sát của hai người chậm rãi tràn xuống, thủy thanh trầm thấp ngân vang. Trầm Thanh Hiên rã rời, khắp người ửng hồng, gương mặt lại càng đỏ tợn. Đầu óc y dần tỉnh táo, nhớ chuyện khi nãy nên vừa nỉ non vừa khiếu nại: “Ngươi nói để ta ngủ mà.”
Y Mặc cắn cần cổ y, vừa ngậm mút vừa chuyển động thắt lưng, từ trong xoang mũi phát ra tiếng “hửm”, rõ ràng là giọng điệu đáp lời nhưng lại vô cùng gợi cảm, tựa như rên rỉ. Trầm Thanh Hiên cảm thấy đầu mình hỏng rồi, thắt lưng ra sức hút chặt phía sau, chợt chỗ nhạy cảm bị chạm phải nên ngây ngẩn tiết ra.
Cánh mông căng cứng điên cuồng dồn ép côn th*t bên trong tựa như muốn siết nó chảy máu. Hắn dừng một chút, lấy tay sờ phía trước của y, trơn đầy tay nên có chút ngoài ý muốn. Y Mặc cố ép Trầm Thanh Hiên quay lại nhưng y sống chết vùng vẫy, không chịu quay người. Y Mặc liền hiểu được, một tay chống thân rồi ngậm cắn vùng thịt non mềm dưới vành tai y, khẽ cười: “Ngươi càng ngày càng không nên việc.”
Trầm Thanh Hiên phản bác: “Ngươi để ta làm thử xem, liền biết nên việc hay không!”
Y Mặc đánh mông y cái bốp, dù cách chăn nhưng vẫn nghe được rõ ràng, đánh xong thì nói: “Nằm mơ giữa ban ngày.”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy ngẩng mặt, “Nhưng hiện tại là ban đêm.” Nói xong nghĩ đến chỗ kia của Y Mặc, không biết mùi vị thế nào nha, cả người lập tức trở nên căng thẳng, ép chặt cự vật bên trong.
Y Mặc được y ngậm đến toàn thân thư sướng cũng không trêu chọc y nữa. Hắn lật y lại, tiếp tục làm chuyện lúc trước chưa xong. Trầm Thanh Hiên nhanh chóng ném suy nghĩ hoang đường ra sau đầu, nâng cao thắt lưng để đối phương thuận lợi vào sâu hơn.
Cuối cùng y ôm chầm Y Mặc không cho hắn rút ra, buộc hắn phải bắn vào bên trong mới chịu buông tay.
Y Mặc cân nhắc số lần, biết sẽ tổn hại đến Trầm Thanh Hiên. Dương thọ của y cũng chẳng còn dài, nhưng vì người nọ cứ mãi lộn xộn nên đành phải xuất ra.
Tình triều cuồn cuộn qua đi, Y Mặc chế trụ cằm Trầm Thanh Hiên, buộc y quay sang đối diện với hắn. Trầm Thanh Hiên mệt rã rời nhưng biết hắn có chuyện muốn nói đành gượng mở mắt.
Y Mặc nói: “Ngươi thật muốn chết?”
Vẻ mặt thật vô tội, Trầm Thanh Hiên nói: “Ta hiện sống rất tốt, sao lại muốn chết?”
“Trầm Thanh Hiên,” Y Mặc lạnh mặt, “Nếu ngươi vì thế mà chết sẽ tổn hại đến công đức của ta. Ta chỉ hỏi ngươi thật muốn chết?”
Trầm Thanh Hiên trở nên nghiêm túc, nhìn hắn nói: “Ta đang sống rất tốt, không muốn chết.”
“Vì sao cứ muốn ta xuất ra trong thân thể ngươi?” Y Mặc hỏi.
Trầm Thanh Hiên vẫn thật nghiêm túc, nhìn hắn một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta biết lấy năng lực của ngươi không hẳn vô phương giải quyết, ta chỉ lấy mệnh mình ra cược, cược ngươi khi nào mềm lòng với ta.”
Y nói: “Y Mặc, ta chẳng có gì cả, những cái ta có được đều do ngươi ban tặng. Ta là kẻ tham lam, so với những thứ ngươi ban tặng ta càng muốn nhiều hơn. Ngươi biết tánh ta vốn rất xấu. Hiện ta lấy thứ ban đầu không thuộc về ta, cược khi nào ngươi sẽ ban thứ ta luôn khát cầu. Lợi nhiều như vậy còn có gì không ổn?!”
Những lời già mồm át lẽ phải thế này y cũng có thể đúng lý hợp tình thốt ra, biết rõ bản thân sai trái còn đắc chí lao đầu.
Y Mặc nhìn y rồi không biết nói gì. Có lẽ, ban đầu hắn đã biết trước sẽ có ngày này, chẳng qua không nghĩ y lại có thể dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói ra mà thôi.
Y Mặc nhìn y thật lâu, cuối cùng cho một cái kết luận: “Ngươi chính là một tên nghiện bạc.”
Trầm nghiện bạc nhoẻn miệng cười, “Ngươi sợ thì có thể đi, ta không giữ được ngươi. Chỉ là, ngươi ở cạnh ta một ngày, ta liền quấn ngươi một ngày; ở cạnh ta một năm, ta liền cược ngươi một năm; vì thứ khát cầu chuyện gì ta cũng làm được, bất luận thủ đoạn nào, bất kể phải trả giá ra sao.” Trầm Thanh Hiên ngẩng đầu, dịu dàng hôn lên khóe môi hắn: “Bằng không… Cầu không được, yêu không xong, giữ không thể. Cái mạng trăm cay nghìn đắng mới lưu lại được, ta giữ làm chi?!”
“Y Mặc.” Căn bản không cho hắn thời gian suy ngẫm, Trầm Thanh Hiên hôn hắn, môi lưỡi dây dưa, quấn riết không rời. Hơi thở hòa quyện cùng giọng nói ngọt ngào trìu mến, y nhẹ nhàng buông lời:
“Ngươi có đạo hạnh ngàn năm, hô phong hoán vũ, cưỡi mây lướt gió, ngươi muốn đi thì đi, ta không miễn cưỡng. Sau khi ngươi đi ta vẫn sống như cũ, xử lý sự vụ Trầm gia, chiếu cố trên dưới Trầm gia cho đến lúc lâm chung. Nhưng mà ta vẫn sẽ đánh cược, cược một năm quen biết này có thể đổi lấy một cái liếc mắt thăm hỏi của ngươi hay không.”
Trầm Thanh Hiên cười, vô cùng bình tĩnh nói: “Cho nên, đừng nói một lần giảm ba năm thọ mệnh, cho dù mục rữa thối nát ta cũng hài lòng!”
Y Mặc hết nghe rồi nhìn, há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng yên nhìn y.
Hắn gì cũng chưa nói, có thể nói được gì đây? Trước mắt là Trầm đại thiếu gia dáng vẻ thanh nhã, chủ nhân tương lai của Trầm gia. Y không chỉ là một kẻ nghiện bạc, còn là một kẻ điên!
Ngươi gặp được một kẻ điên thích cược mạng, muốn cùng y giảng đạo lí chính là chuyện ngu xuẩn nhất rồi.
———
[1] Nguyên văn là “thiên niên vương bát vạn niên quy”
Vương bát cũng là rùa, quy cũng là rùa. Nhưng những con rùa được gọi là “quy” phải là những con rùa sống lâu, thành tinh, có thể đoán trước được tương lai. Còn “vương bát” là chỉ những con rùa tép riu, sớm chết thôi.
Ở đây bạn Hiên đang đùa anh Mặc là ‘yêu quái rởm’ ấy.
Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất ở Trầm gia, thân hữu Trầm gia nhiều vô số, kẻ xa người gần, rắc rối phức tạp. Gần thì có lẽ ở ngay trong phố, xa thì cách vài toà thành. Vào dịp này hằng năm, Trầm phụ đều phát thiếp mời tất cả thân hữu trong tộc tề tựu tại phủ cùng chung vui tất niên. Khách nhân lục tục kéo đến lấp đầy một tòa nhà lớn. Người dẫn vợ mang con, kẻ lẻ loi côi cút, dẫu phú quý hay nghèo khổ, vinh hiển hay tàn lụi, bất cứ ai cũng đều được đón chào. Đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất ở Trầm gia, người già người trẻ, ngày thường bận việc hay rỗi chuyện vào dịp này đều sẽ vô cùng bận rộn. Nào là chuẩn bị lễ vật, trang hoàng phòng viện, treo thêm đèn lồng, dán thêm mành lụa… Rồi thì gấp bao lì xì, đôn đả bày yến hội. Trước đó nhiều ngày đã có người xuống vùng nông thôn lấy hàng, hái rất nhiều nấm ngon cùng hoa quả khô, săn đẫy xe chim rừng thú hoang, kì công nhào ra loại bột mì thượng hạng, vân vân. Mỗi ngày không ngớt người ra vào hậu viện, lúc thì gánh củi lửa, khi lại quẩy mấy sọt cá tươi cùng nấm ngon… Họ vội vã đi vào, giao hàng cùng hóa đơn, nhận được một xâu tiền thưởng đỏ chói mới vô cùng cao hứng rời phủ.
Năm nay khác hẳn mọi năm, các thân hữu ân cần chung quanh Trầm lão gia nhiều thêm một người, chính là Trầm Thanh Hiên. Trầm đại công tử đang ung dung ngồi ở ghế bên được tiểu tư theo hầu đằng sau.
Vừa nhìn cục diện liền hiểu được toàn bộ gia nghiệp đã được Trầm lão gia định sẵn giao cho trưởng tử.
Các thân hữu đều dùng một loại tâm tình dò xét mà nhìn chủ nhân tương lai của Trầm gia. Người gầy yếu đương ngồi trên ghế, khí sắc tuy hơi nhợt nhạt, ngoại trừ điều đó thì là hoàn hảo. Khi Trầm Thanh Hiên còn nhỏ thì không ít người đã gặp qua y, lúc đó y vẫn còn có thể tíu tít nhảy tới nhảy lui, xong thì ngồi trước bàn dùng đôi tay be bé viết từng nét chữ. Về sau ít có dịp gặp lại liền biết y đã xảy ra chuyện, những đôi mắt dò xét hàm chứa mấy phần thương hại cùng hoài nghi, liệu thân thể gầy yếu này có thể chèo chống gia nghiệp Trầm gia sau này không.
Trong bữa tiệc không thiếu loại người gian giảo, bâng quơ vài lời cố ý khích bác y. Trầm Thanh Hiên cũng không giận, giễu cười dăm ba câu đã đánh bại đối phương, khiến người ta như đánh phải bông vải, tứ lạng bạt thiên cân. Các thân hữu thu lại lời khó dễ, có vài người chất phác đôn hậu còn không ngừng khen y, khen Trầm lão gia thật là tốt phúc.
Vòng vo nửa tháng, Trầm Thanh Hiên gần như không có thời gian trò chuyện cùng Y Mặc. Đêm nào cũng vậy, y vừa đặt lưng xuống đã ngủ, trời chưa kịp sáng thì phải rời giường, tẩy mặt xong rồi uống vội một hớp trà sâm, tiến đến thỉnh an phụ mẫu, xử lí tiếp mấy chuyện vặt cho đến khi phụ mẫu rời phòng thì cùng dùng điểm tâm, sau đó theo phụ thân chào hỏi khách khứa.
Y Mặc thỉnh thoảng lại đến, không ẩn thân mà thong thả bước vào từ cổng chính, vượt qua đình viện rồi đến thẳng mộc lâu phía nam của Trầm Thanh Hiên. Dọc theo đường đi, bọn hạ nhân tuy vội vã nhưng thấy Y Mặc thì nhanh chóng dừng lại, cung kính hành lễ đợi hắn đi rồi mới tiếp tục vắt chân chạy việc. Thái độ so với gặp Hứa Minh Thế thì cung kính hơn nhiều, Hứa đạo sĩ tuy ở Trầm gia nhưng lại rất ít khi ở nhà, hắn thường xuyên đến mấy thôn trang lân cận trừ yêu hàng ma gì đó, mười ngày nửa tháng mới thấy mặt một lần, tuy nói là khách của Trầm gia nhưng so với người xa lạ lại chẳng khác biệt mấy. Chỉ mỗi Y Mặc mới là người lão gia cùng đại thiếu gia thực sự tôn kính, nên bọn hạ nhân cũng hết lòng tôn kính hắn.
Y Mặc đến, Trầm Thanh Hiên đôi khi sẽ ở phòng đôi khi sẽ không. Có hay không cũng vậy, Y Mặc chỉ nghĩ phòng y thật thoải mái, than lửa lúc nào cũng cháy rực, ấm áp như xuân. Bọn nha hoàn đã được Trầm Thanh Hiên căn dặn trước, Y Mặc có thể tùy ý đến, muốn làm gì đều được, không cần xen vào. Vì vậy họ chỉ đưa trà cùng điểm tâm vào liền vội vàng lui ra, các nàng cũng bận vì tùy thời đều có thể bị gọi đi làm việc khác.
Y Mặc thoải mái tựa vào chiếc tháp mềm mại của Trầm Thanh Hiên, khoác hờ chăn trên người, thanh thản hưởng thụ mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu huyên náo. Thật là không hề nhàm chán!
Thực tế mà nói, tu luyện vốn là chuyện nhàm chán nhất thiên hạ, Y Mặc sớm đã quen rồi. Hắn có thói quen một mình độc lại độc vãng, chưa hề bận tâm đến bất cứ chuyện gì. Chẳng qua nay trời đông giá rét, xà tính thích ngủ đông. Hắn là yêu quái, tuy rằng không cần ngủ đông giống như bọn rắn linh tính chưa thông, nhưng mà hắn thật lười biếng, nghiêng ngả trên giường Trầm Thanh Hiên một hồi, hắn quyết định đánh một giấc.
Y phục cũng không buồn cởi, hắn nằm xuống liền ngủ, áo choàng hờ hững che trên cẩm y tản mác hương vị nắng ấm.
Trong phòng hỏa than lẳng lặng cháy, thi thoảng “tách” một tiếng, tràn ra vài đốm lửa nhỏ rồi lại quay về yên tĩnh.
Trầm Thanh Hiên thông qua nha đầu biết được Y Mặc đã đến từ sớm nhưng lại chẳng thể phân thân, chỉ đành để hắn vắng vẻ thôi. Y có nhiều việc phải xử lí, mãi đến tận tối khi tiệc rượu vừa tan y liền choàng thêm áo rồi trở về phòng. Sao trời chi chít đậu ở mông lung.
Y vào lâu thì phất tay cho bọn nha đầu thối lui, tự mình tiến vào phòng trong. Người nọ đang nằm trên giường thấp thoáng sau tấm bình phong, thản nhiên nằm, gió yên sóng lặng như chốn quê nhà.
Trầm Thanh Hiên nhìn, tiếp tục nhìn, một loại cảm giác yên tĩnh cùng ấm áp dâng lên từ đáy lòng, giống như trượng phu cả ngày vất vả, vượt nắng vượt sương gấp trở về nhà thì trông thấy thê tử say ngủ trên giường, thật là ngọt ngào, một ngày mệt nhọc liền bay sạch không còn.
Ánh nến lay lắt màu cam, trong không khí tĩnh lặng ngẫu nhiên truyền đến tiếng đốt pháo của bọn trẻ vọng từ phía xa xa, Trầm Thanh Hiên đi qua, đỡ mép giường ngồi vào bên cạnh thay hắn vén chăn.
Y Mặc chợt tỉnh, ngây mắt nhìn hắn rồi lại ngủ tiếp. Thật là lười nhác, đúng là một con rắn ngủ đông, cứ như y vừa quấy nhiễu mộng đẹp của hắn vậy. Trầm Thanh Hiên nhịn không được khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn, phiến môi ấm áp dán vào nơi trán lạnh lẽo rồi dừng một hồi lâu, mãi đến khi chỗ da thịt kia vì thế ấm dần cũng không hề buông ra, chỉ muốn hôn thôi. Cảm nhận được nụ hôn thuần túy rơi trên trán, Y Mặc mở mắt, nhìn y một lúc rồi duỗi tay kéo người vào trong lòng, hôn một trận khiến đối phương suýt thì nghẹt thở mới lại ngủ, hắn hỏi: “Đã đủ chưa?” Vẻ mặt Trầm Thanh Hiên đỏ bừng, y không nói lời nào, đôi mắt đen láy dưới nến say mê nhìn hắn, nồng nàn tình ý.
Y Mặc vốn biết nhân gian tình ái, nhưng hắn lại không biết đến tận cùng đó là cảm giác gì. Ánh mắt như thế hắn đã thấy nhiều lần, sinh mệnh dai dẳng không ngừng chảy trôi, hắn thờ ơ mọi chuyện, lại từ chuyện xưa thấy được ánh mắt như vậy xuất hiện rồi mất đi. Nhưng hắn chưa từng tự mình chứng kiến, lại càng chưa từng nghĩ có một ngày chính hắn cũng sẽ thấy được ánh mắt như thế, cho nên hắn vẫn như cũ lựa chọn thờ ơ. Chẳng qua lần này, hắn lại là cố nhân trong câu chuyện ấy, cho nên hắn đối với ánh mắt như vậy thật sự hiếu kì. Bởi vì hiếu kì nên hắn nguyện ý hao phí thời gian dai dẳng vô nghĩa này để ở bên cạnh Trầm Thanh Hiên, nhìn ánh mắt y có thể duy trì đến bao lâu, rồi khi nào sẽ lại biến mất.
Phàm là xuất hiện thì sẽ biến mất, đó là định luật xưa nay.
Trầm Thanh Hiên lại vén chăn, nói khẽ vào tai hắn: “Ta đi tắm gội, một lát sẽ đến.” Y nói xong thì lắc chuông, tiếng chuông vừa vang lên, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, nha hoàn nâng thùng gỗ đã chuẩn bị từ trước đến rồi lục tục khiêng nước đổ vào. Hai người trên giường nhìn bóng dáng bận rộn của mấy nha đầu qua tấm bình phong, nước nóng trong thùng dần được đổ đầy, tới lui mấy chục bận, phía trên thùng gỗ lượn lờ một màn sương trắng.
Vì Y Mặc ở đây nên Trầm Thanh Hiên cũng không cần nha hoàn hầu hạ, y cho các nàng thối lui rồi căn dặn hãy sớm nghỉ ngơi. Y tự mình trở lại luân y, cởi đai lưng cùng y phục rồi đỡ mép thùng tiến vào. Thùng gỗ vốn được đặc chế, hơn nữa Trầm Thanh Hiên đã quen với chuyện này nên không chút trắc trở liền vào được dục dũng, nước trong thùng thoáng cái tràn lên, ngập đến đầu vai y.
Trầm Thanh Hiên vẩy bọt nước tắm gội, dòng nước thi thoảng bắn lên nền đất tạo thành tiếng tích tách. Y Mặc nằm trên giường nghe một hồi, tự mình cũng cởi y phục đi đến.
Hắn thình lình xuất hiện phía sau dọa Trầm Thanh Hiên nhảy dựng, nhìn thấy hắn khỏa thân thì mặt y lại đỏ bừng, thành thật nhích sang một bên nhường hắn một chỗ đi vào.
Y Mặc thu chân bước vào, nước trong thùng tăng thêm hai phần, đợi hắn trọn vẹn ngồi xuống thì vách thùng không ngăn được đổ ào một tiếng, toàn bộ nước tràn đầy mặt đất. Trầm Thanh Hiên “siết” một tiếng, nói: “Muốn ngập lụt sao.”
Thùng gỗ tuy lớn cũng không chứa nổi hai người, thật là chật chội. Y Mặc không để ý mấy lời giễu cợt, trực tiếp vớt người lên, ôm y đặt trên chân hắn, như vậy tuy trống được một chút nhưng vẫn không đủ rộng để cọ tẩy. Trầm Thanh Hiên ôm hắn thở dài: “Thật nhớ ôn tuyền trên núi.”
Y Mặc ôm eo y, hỏi: “Đi không?”
Trầm Thanh Hiên cúi đầu nhìn cảnh tượng trong nước, vội lắc đầu nói, “Ngày khác.” Nói xong lấy khăn tắm đưa cho Y Mặc, “Như vậy ta không thể cử động được, ngươi giúp ta tắm đi.”
Thật là thói quen sai khiến người khác. Y Mặc nắm chặt khăn, im lặng thay y lau cần cổ rồi xát đến sau lưng, khăn tắm theo xương sống thẳng xuống phía dưới, Trầm Thanh Hiên ôm mạnh tay hắn: “Đủ rồi.” Y Mặc bỏ tay y ra, im lặng đi xuống tiếp, khăn tắm chuyển đến chỗ xương cụt, tại khe nhỏ bắt đầu chà xát. Trầm Thanh Hiên nháy mắt đỏ bừng, giãy mông tính thoát ra, lại không biết né đến đâu, cái eo trong nước của y bị bóp thật chặt.
Trầm Thanh Hiên vội vàng bảo hắn dừng lại nói đủ rồi đủ rồi, không cần lau nữa. Y Mặc khống chế y, không nhanh không chậm hỏi: “Nơi này đều không cần lau sạch sao?”
Trầm Thanh Hiên trừng hắn, xấu hổ mắng: “Nói bậy bạ gì đó?! Ta nói không cần ngươi lau!”
Y Mặc “a” một tiếng, trả lại khăn tắm, thong thả nói: “Vậy ngươi tắm.”
Trầm Thanh Hiên: “…”
Y Mặc hôny, trịnh trọng nói: “Sạch một chút, bên trong cũng cần sạch. Đợi đến khi…” Nói còn chưa hết đã bị Trầm Thanh Hiên che miệng.
Ấn chặt cái miệng hắn, Trầm Thanh Hiên đỏ mặt, tức giận nói: “Ta tắm là được, ngươi ngậm miệng lại.” Nói xong xoay mặt đi, tay mò ra sau tẩy rửa. Thực ra việc này từ lâu đã thành thói quen, khi y cùng hắn làm mấy chuyện đó cũng chưa từng quên đi tẩy rửa, nhưng mà vẫn nên im lặng làm, nói ra thật kì cục. Hắn lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở, quá đáng lắm rồi!
Y Mặc “hư hỏng” thích phá chuyện còn cúi đầu, dùng điệu bộ vô cùng nghiêm túc nhìn động tĩnh trong nước, nhìn một hồi lại nhịn không được vươn tay, ngón tay cào nhẹ nơi ẩn hiện giữa đùi, mấy lần chạm đến huyệt động thần bí rồi cố tình trêu chọc.
Trầm Thanh Hiên hung hăng liếc hắn, ngăn cản không được thì sẽ không ngăn cản. Lần tắm gội này cũng thật gian nan mà, trước nay đều chưa từng mệt đến vậy.
Y Mặc vẫn là vẻ mặt mây gió điềm nhiên, đùa cũng đùa thật ung dung nhàn nhã.
Rốt cục cũng tắm xong, Trầm Thanh Hiên bảo đại xà đi cời lửa để hỏa than cháy mạnh hơn chút, còn y ngồi bên giường lau tóc, tán gẫu: “Gần đây bận việc để ngươi vắng vẻ.”
Hắn chẳng quan tâm vắng vẻ hay không, chỉ nói: “Không sao.” Y Mặc cất hỏa kiềm rồi đứng dậy buộc vạt áo, cũng không thắt đai lưng, y bào rộng thình lơ lửng trên thân. Hắn để tóc ướt đi đến rồi kéo chăn ngồi cạnh y.
Trầm Thanh Hiên thật tự nhiên kéo hắn sát lại, giúp hắn lau khô tóc. Y Mặc ngồi đưa lưng về phía y, ngang nhiên hưởng thụ.
“Năm nay lưu lại đến sau Tết được không?” Tay luồn qua tóc lau từng giọt nước, Trầm Thanh Hiên nói: “Ngày mốt là tất niên, hai ngày này ngươi đừng trở về núi.”
Y Mặc nói: “Được lợi không?”
“Ngươi muốn được lợi gì?” Trầm Thanh Hiên vò nhẹ tóc hắn, cười nói: “Cho ngươi kẹo đường có được không?”
Y Mặc không đáp lời.
Trầm Thanh Hiên yên lặng một hồi, lấy lược gỗ chải tóc cho hắn, vừa chải vừa nói: “Thôi vậy, ta không miễn cưỡng ngươi. Nhưng mồng một tốt xấu gì cũng phải đến, ta phát tiền mừng tuổi cho ngươi, ngươi đã ngàn tuổi rồi, còn không mừng nữa thì thành vạn tuế mất. Người ta bảo “vương bát ngàn năm rùa vạn năm”(1), ngươi là vương bát hay là rùa?”
Y Mặc quay lại, đoạt lấy lược gỗ trên tay y, hỏi: “Ngươi nói gì ta nghe không rõ?”
Trầm Thanh Hiên biết hắn giả vờ cũng không muốn phá vỡ, chỉ sầu cười một cái. Y duỗi tay nằm xuống, kéo chăn đắp lên người: “Ta cũng không rõ, không nhớ được vừa mới nói gì.”
Y Mặc thấy thế cũng nằm xuống, kéo y ôm vào lòng: “Nói người già có bệnh hay quên nên dễ hồ đồ. Ngươi sống ngần này hiếm thấy đôi lần hồ đồ?”
Trầm Thanh Hiên rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ngược lại ta sẵn lòng già đến tám mươi.”
“Hửm?” Lúc này Y Mặc thật không nghe rõ, âm lượng y quá thấp, gần như tự mình lẩm bẩm.
Trầm Thanh Hiên ngừng một lúc, nói lại lần nữa: “Ta sẵn lòng cùng ngươi cứ vậy nằm, thưởng mấy phen phong nhã hào hoa, rồi chớp mắt trở thành một lão nhân thập thất. Xem như là xuôi tay tại nhà, thật vui vẻ.”
Lần này đến lượt Y Mặc im lặng.
Hai người im lặng trong giây lát. Tay Trầm Thanh Hiên lần vào trong chăn, lặng yên không tiếng động cởi vạt áo hắn.
Y Mặc xốc chăn nhìn áo bào dần rộng mở, hắn vẫn nằm yên đợi y tiếp tục. Y phục từng lớp được cởi bỏ, Trầm Thanh Hiên cũng tự tháo trung y vừa mới mặc vào, trèo lên thân hắn.
Hai thân thể dán tại một chỗ, bờ ngực kề sát không một kẽ hở. Trầm Thanh Hiên cúi đầu hôn hắn, bắt đầu từ trán, phiến môi mê luyến đậu ở trên mặt. Nụ hôn không gấp không vội, thành kính say sưa. Rồi lướt tiếp xuống môi, cẩn thận cắn mút, trượt theo đường cong hôn đến cần cổ, bình thản không một tiếng động. Y Mặc vươn tay bắt lấy bộ vị đã cương của cả hai rồi đặt cùng một chỗ, nhẹ nhàng ma sát.
Dưới ánh nến thi thoảng lay động, dưới hỏa than ngẫu nhiên nổ “tách” làm tràn ra vài đốm lửa nhỏ, bọn họ lặng lẽ yêu nhau.
Xong chuyện, Trầm Thanh Hiên rúc vào lòng hắn nhắm mắt toan ngủ. Y Mặc tiếp tục đâm vào vật thể đã tiết, Trầm Thanh Hiên “ưm” một tiếng, nhíu mày: “Không được, ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi để ta ngủ đi.”
Y Mặc nói: “Cứ ngủ.”
Trầm Thanh Hiên đưa lưng về phía hắn, nghe vậy đành quay lại buồn cười nói: “Ngươi như vậy sao ta ngủ được?”
Y Mặc ở trong chăn nắn nắn mông y, thấp giọng nói: “Nơi này vừa ướt vừa ấm, ta không muốn đi ra, ngươi giữ chặt nó lại rồi ngủ.” Vừa nói vừa thúc vào, vòng tay qua thắt lưng ôm y vào lòng.
Vốn Trầm Thanh Hiên định kháng cự nhưng cuối cùng lại không nói gì, mơ màng quấn chặt vật kia rồi lẩm bẩm: “Vậy không đi ra nữa, dù sao ta cũng thích ngươi ở bên trong.”
Lời nói thốt ra quá dễ dàng, lại giống như đang thẹn. Y Mặc nhíu mày, cảm thấy phía dưới bắt đầu cương cứng, hắn nhéo thắt lưng người nào đó: “Muốn ngủ thì ngậm miệng.”
Trầm Thanh Hiên im bặt, thành thật ngủ. Y thật sự là mệt, dẫu có lòng cũng đành vô lực.
Ngủ đến nửa đêm, không biết do ai động trước nhưng tóm lại vì vậy mà không tự chủ được. Trụ vật dán chặt tại nơi chốn vừa mềm vừa ấm, một thì ngậm mút, một lại lần lượt phun ra nhấp vào. Y Mặc đưa đẩy phía sau, thúc vào càng lúc càng sâu khiến Trầm Thanh Hiên mê mẩn tỉnh lại. Chất lỏng vẫn tồn ở u huyệt bị kéo chảy ra, nương theo động tác ma sát của hai người chậm rãi tràn xuống, thủy thanh trầm thấp ngân vang. Trầm Thanh Hiên rã rời, khắp người ửng hồng, gương mặt lại càng đỏ tợn. Đầu óc y dần tỉnh táo, nhớ chuyện khi nãy nên vừa nỉ non vừa khiếu nại: “Ngươi nói để ta ngủ mà.”
Y Mặc cắn cần cổ y, vừa ngậm mút vừa chuyển động thắt lưng, từ trong xoang mũi phát ra tiếng “hửm”, rõ ràng là giọng điệu đáp lời nhưng lại vô cùng gợi cảm, tựa như rên rỉ. Trầm Thanh Hiên cảm thấy đầu mình hỏng rồi, thắt lưng ra sức hút chặt phía sau, chợt chỗ nhạy cảm bị chạm phải nên ngây ngẩn tiết ra.
Cánh mông căng cứng điên cuồng dồn ép côn th*t bên trong tựa như muốn siết nó chảy máu. Hắn dừng một chút, lấy tay sờ phía trước của y, trơn đầy tay nên có chút ngoài ý muốn. Y Mặc cố ép Trầm Thanh Hiên quay lại nhưng y sống chết vùng vẫy, không chịu quay người. Y Mặc liền hiểu được, một tay chống thân rồi ngậm cắn vùng thịt non mềm dưới vành tai y, khẽ cười: “Ngươi càng ngày càng không nên việc.”
Trầm Thanh Hiên phản bác: “Ngươi để ta làm thử xem, liền biết nên việc hay không!”
Y Mặc đánh mông y cái bốp, dù cách chăn nhưng vẫn nghe được rõ ràng, đánh xong thì nói: “Nằm mơ giữa ban ngày.”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy ngẩng mặt, “Nhưng hiện tại là ban đêm.” Nói xong nghĩ đến chỗ kia của Y Mặc, không biết mùi vị thế nào nha, cả người lập tức trở nên căng thẳng, ép chặt cự vật bên trong.
Y Mặc được y ngậm đến toàn thân thư sướng cũng không trêu chọc y nữa. Hắn lật y lại, tiếp tục làm chuyện lúc trước chưa xong. Trầm Thanh Hiên nhanh chóng ném suy nghĩ hoang đường ra sau đầu, nâng cao thắt lưng để đối phương thuận lợi vào sâu hơn.
Cuối cùng y ôm chầm Y Mặc không cho hắn rút ra, buộc hắn phải bắn vào bên trong mới chịu buông tay.
Y Mặc cân nhắc số lần, biết sẽ tổn hại đến Trầm Thanh Hiên. Dương thọ của y cũng chẳng còn dài, nhưng vì người nọ cứ mãi lộn xộn nên đành phải xuất ra.
Tình triều cuồn cuộn qua đi, Y Mặc chế trụ cằm Trầm Thanh Hiên, buộc y quay sang đối diện với hắn. Trầm Thanh Hiên mệt rã rời nhưng biết hắn có chuyện muốn nói đành gượng mở mắt.
Y Mặc nói: “Ngươi thật muốn chết?”
Vẻ mặt thật vô tội, Trầm Thanh Hiên nói: “Ta hiện sống rất tốt, sao lại muốn chết?”
“Trầm Thanh Hiên,” Y Mặc lạnh mặt, “Nếu ngươi vì thế mà chết sẽ tổn hại đến công đức của ta. Ta chỉ hỏi ngươi thật muốn chết?”
Trầm Thanh Hiên trở nên nghiêm túc, nhìn hắn nói: “Ta đang sống rất tốt, không muốn chết.”
“Vì sao cứ muốn ta xuất ra trong thân thể ngươi?” Y Mặc hỏi.
Trầm Thanh Hiên vẫn thật nghiêm túc, nhìn hắn một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta biết lấy năng lực của ngươi không hẳn vô phương giải quyết, ta chỉ lấy mệnh mình ra cược, cược ngươi khi nào mềm lòng với ta.”
Y nói: “Y Mặc, ta chẳng có gì cả, những cái ta có được đều do ngươi ban tặng. Ta là kẻ tham lam, so với những thứ ngươi ban tặng ta càng muốn nhiều hơn. Ngươi biết tánh ta vốn rất xấu. Hiện ta lấy thứ ban đầu không thuộc về ta, cược khi nào ngươi sẽ ban thứ ta luôn khát cầu. Lợi nhiều như vậy còn có gì không ổn?!”
Những lời già mồm át lẽ phải thế này y cũng có thể đúng lý hợp tình thốt ra, biết rõ bản thân sai trái còn đắc chí lao đầu.
Y Mặc nhìn y rồi không biết nói gì. Có lẽ, ban đầu hắn đã biết trước sẽ có ngày này, chẳng qua không nghĩ y lại có thể dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt nói ra mà thôi.
Y Mặc nhìn y thật lâu, cuối cùng cho một cái kết luận: “Ngươi chính là một tên nghiện bạc.”
Trầm nghiện bạc nhoẻn miệng cười, “Ngươi sợ thì có thể đi, ta không giữ được ngươi. Chỉ là, ngươi ở cạnh ta một ngày, ta liền quấn ngươi một ngày; ở cạnh ta một năm, ta liền cược ngươi một năm; vì thứ khát cầu chuyện gì ta cũng làm được, bất luận thủ đoạn nào, bất kể phải trả giá ra sao.” Trầm Thanh Hiên ngẩng đầu, dịu dàng hôn lên khóe môi hắn: “Bằng không… Cầu không được, yêu không xong, giữ không thể. Cái mạng trăm cay nghìn đắng mới lưu lại được, ta giữ làm chi?!”
“Y Mặc.” Căn bản không cho hắn thời gian suy ngẫm, Trầm Thanh Hiên hôn hắn, môi lưỡi dây dưa, quấn riết không rời. Hơi thở hòa quyện cùng giọng nói ngọt ngào trìu mến, y nhẹ nhàng buông lời:
“Ngươi có đạo hạnh ngàn năm, hô phong hoán vũ, cưỡi mây lướt gió, ngươi muốn đi thì đi, ta không miễn cưỡng. Sau khi ngươi đi ta vẫn sống như cũ, xử lý sự vụ Trầm gia, chiếu cố trên dưới Trầm gia cho đến lúc lâm chung. Nhưng mà ta vẫn sẽ đánh cược, cược một năm quen biết này có thể đổi lấy một cái liếc mắt thăm hỏi của ngươi hay không.”
Trầm Thanh Hiên cười, vô cùng bình tĩnh nói: “Cho nên, đừng nói một lần giảm ba năm thọ mệnh, cho dù mục rữa thối nát ta cũng hài lòng!”
Y Mặc hết nghe rồi nhìn, há miệng như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng yên nhìn y.
Hắn gì cũng chưa nói, có thể nói được gì đây? Trước mắt là Trầm đại thiếu gia dáng vẻ thanh nhã, chủ nhân tương lai của Trầm gia. Y không chỉ là một kẻ nghiện bạc, còn là một kẻ điên!
Ngươi gặp được một kẻ điên thích cược mạng, muốn cùng y giảng đạo lí chính là chuyện ngu xuẩn nhất rồi.
———
[1] Nguyên văn là “thiên niên vương bát vạn niên quy”
Vương bát cũng là rùa, quy cũng là rùa. Nhưng những con rùa được gọi là “quy” phải là những con rùa sống lâu, thành tinh, có thể đoán trước được tương lai. Còn “vương bát” là chỉ những con rùa tép riu, sớm chết thôi.
Ở đây bạn Hiên đang đùa anh Mặc là ‘yêu quái rởm’ ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook