Ngộ Xà
-
Quyển 1 - Chương 20
Editor: Phác Hồng
Cảnh báo: Những đoạn văn dưới đây toàn bộ đều miêu tả cảnh quan hệ nam nam chi tiết, hãy chắc rằng bạn đủ 18 tuổi và chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.
Bạn đã được cảnh báo!
So với tiểu viện thanh nhã trong núi thì Trầm phủ tráng lệ hơn nhiều. Càng không cần nhắc đến đồ cổ bày trí, bên cạnh là mộc tháp tử đàn ước chừng chín thước*, có lẽ vì Trầm Thanh Hiên thân thể bất tiện nên trên sàng tháp được công tượng chế tạo thêm mấy ngăn tủ bí mật, bên trong cất vật phẩm thường dùng cùng mấy quyển sách, bên ngoài là bức tranh non nước được khắc từ những viên đá tinh xảo, chim bay cá lượn, miệng chim chạm bằng trân bảo nhẹ nhàng nhô lên tạo thành móc khóa cửa.
(* 1 thước = 1/3 mét)
Trầm Thanh Hiên mở tủ, lấy ra một chiếc hộp lớn chừng bàn tay, kéo ngân câu tháo xuống màn giường, màn giường hồng thẫm thêu một đóa hoa, điểm xuyến chung quanh vài chiếc lá xanh, phần phật một tiếng che phủ tất cả chăn giường bên trong, cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Trong không gian nho nhỏ, Trầm Thanh Hiên thong thả gở phát quan, rút xuống trâm cài, tháo ra đai lưng. Y sam lộn xộn được nới lỏng, hờ hững che trên thân thể. Làm xong một loạt động tác, y cười mà như không nhìn người trước mắt, xem ngươi cởi xuống hay không!
Y Mặc tóc dài buông xõa, xiêm y vẫn chỉnh tề. Bị y nhìn chăm chú một hồi, Y Mặc nới y bào, hai gối ngồi xổm trước người Trầm Thanh Hiên, hắn ngồi dậy nói: “Tự mình động thủ.”
Trầm Thanh Hiên không nghĩ giờ phút này hắn lại giở trò, y đã bỏ sạch mặt mũi tự cởi của mình, nghe hắn nói vậy, dừng một chút liền quay đầu lại, không nói một lời vươn tay ôm thắt lưng hắn. Tự mình động thủ thì tự mình động thủ, sợ ngươi hay sao? Trầm Thanh Hiên lưu loát kéo đai lưng Y Mặc, tháo vạt áo tách ra hai bên.
Thân hình hoàn mỹ được che đậy dần lộ rõ, vành tai Trầm Thanh Hiên cũng theo đó ửng đỏ, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, gần ngay trước mắt là vòng eo của Y Mặc, da thịt màu mật ong, đường cơ rắn chắc, chóp mũi Trầm Thanh Hiên kề ngay rốn Y Mặc. Một loại hương vị quen thuộc toát ra từ người hắn khiến Trầm Thanh Hiên không giấu được mặt đỏ tim đập. Dưới rốn một chút chính là thắt lưng, Trầm Thanh Hiên cuống quít thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân thể không tì vết của Y Mặc.
Y Mặc cúi đầu nhìn y, tầm mắt đối lại. Vẻ mặt Trầm Thanh Hiên thoáng bối rối, Y Mặc vẫn như cũ thong thả ung dung.
Trầm Thanh Hiên thấy thế liền trở nên dày dạn, cánh tay ấm nóng rũ ở hai bên chợt nâng lên, chầm chậm xoa nhẹ vòng eo trơn nhẵn băng lãnh, Trầm Thanh Hiên nhớ tới chuông đồng đã làm bạn với y nhiều năm, bất đồng là lúc này dưới tay không phải là kim loại lạnh lẽo mà là cơ thịt co dãn xúc cảm thật tốt. Trầm Thanh Hiên cẩn thận ve vuốt như sợ hành động đường đột của y làm hắn sinh hờn giận. Y ngước nhìn sắc mặt Y Mặc, biết hắn ưng thuận thì cũng dần bình tĩnh, bàn tay trượt nhẹ từ tấm lưng trần của Y Mặc xuống đến đường eo rắn chắc, vói vào trong ngực.
Tráng kiện, rộng lớn… nam nhân thân thể hoàn mĩ mỗi lần ra vào người y sẽ tạo ra một xúc cảm hòa hợp, Trầm Thanh Hiên thầm tán thưởng, cánh tay duỗi thẳng ôm trọn cơ thể, y vuốt loạn khuôn ngực của Y Mặc. Y Mặc nhìn tay y chạy loạn trên thân thể, từ đầu đến cuối hắn vẫn lặng trầm như nước. Đợi khi y mân mê xuống dưới, đã là phiên vân khởi vũ, mây mưa không dứt.
Ngón tay cứ mãi chần chừ, cuối cùng Trầm Thanh Hiên cắn răng cởi bỏ thắt lưng của Y Mặc, kéo xuống quần dài.
Bộ lông dày đặc cùng cự vật trong đó lập tức lộ ra. Ngón tay Trầm Thanh Hiên bấu lấy quần dài của Y Mặc bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, tiếng trống ngực dội vào màng tai vô cùng rõ ràng.
Âm giọng đứt quãng, trước mắt một mảnh mơ hồ, trong mơ hồ lại vô cùng rõ ràng nhìn thấy một bộ phận bao lấy tất cả ngóc ngách tầm mắt, Trầm Thanh Hiên nghe thấy giọng mình hốt hoảng: “Y Mặc…” Y cũng không biết mình nên nói gì, trong hơi thở tràn đầy mùi vị giống đực nguyên thủy khiến y từng đợt mê man hực lửa.
Y Mặc vuốt nhẹ đầu y, hỏi: “Muốn nếm thử không?” Cũng không chờ y đáp lại, hắn ấn mạnh đầu y.
Trầm Thanh Hiên không hề phòng vệ, lập tức đụng phải, trong nháy mắt trên mặt đều là bộ lông cưng cứng cào y từng trận ngứa ngáy, môi và chóp mũi dừng ngay vật kia, thật mềm.
Ở giữa bắp đùi là tính khí mùi vị quá nặng, Trầm Thanh Hiên như bị thiêu đốt, ý thức mềm nhũn thành một khối đậu hủ. Giống như bị ma chú, y mở miệng, đầu lưỡi tiến ra tìm kiếm, liếm nhẹ trên vật thể hình trụ chưa cương, tay cũng theo nhịp chầm chậm xuyên qua khe hở giữa hai chân Y Mặc, chà xát nan hành của đối phương.
Nước bọt ướt đẫm từ từ bao vây trụ thể, làn da mềm mịn ôm trọn nơi mẫn cảm, theo những lần liếm lộng của y phần bên trong dần nhô đầu ra, như được ngâm trong bọt biển, trở nên căng trướng cùng cứng rắn.
Y Mặc một tay dũi thẳng bên cạnh, một tay đặt ở đỉnh đầu Trầm Thanh Hiên, vừa như cổ vũ lại như dỗ dành ve vuốt, ngón tay xuyên qua mái tóc đen nhánh, không nhanh không chậm cuốn lấy từng sợi tóc mượt. Y Mặc khẽ híp mắt như đang hưởng thụ.
Vừa hôn vừa liếm, đôi khi Trầm Thanh Hiên sẽ ngẩng đầu lên nhìn biểu tình ung dung của hắn, y nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, chăm chú nhìn vật thể thô dài cực đại một lát rồi lại cúi đầu, tiếp tục liếm mút cái thứ hồng mịn căng tràn kia.
Đầu lưỡi mềm ướt linh hoạt không ngừng đưa đẩy vật thể trong miệng, Trầm Thanh Hiên cố sức mút, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát phần thân nhô ra, đầu lưỡi không ngừng chơi đùa đỉnh nhỏ, hàm trụ bên môi khiến vật kia càng thêm trướng lớn, hai má mỏi nhừ y cũng không hề quan tâm mà chỉ khăng khăng hầu hạ Y Mặc thật thỏa mãn.
Ý niệm như bị ma chú vây lấy khiến Trầm Thanh Hiên sít sao bao trụ.
Y Mặc cũng dần thả lỏng tư thế, hắn mở mắt, đáy mắt phản chiếu hàng loạt động tác cầu hoan của người kia, cánh tay ôm lấy vòng eo của hắn, y nghiêng mặt không ngừng lấy lòng hắn. Đường nét mi thanh mục tú, ngũ quan sâu sắc giờ phút này lại không ngừng phát ra hương diễm. Y Mặc động thắt lưng, đẩy chính mình vào sâu trong cổ họng Trầm Thanh Hiên, trơ mắt nhìn y bị hành động đột ngột này làm nghẹn lại, khóe mắt đỏ bừng đọng lại hai giọt lệ.
Trầm Thanh Hiên theo bản năng thối lui nhưng gáy y bị hắn giữ lại không thể động đậy. Y Mặc vẫn chưa dứt luật động, không ngừng ra vào trong miệng y. Trầm Thanh Hiên cứ thế “ưm… a”, giọng mũi ngân lên không ngừng, ba phần là kháng cự, còn lại đã là thản nhiên chấp nhận. Ánh mắt Y Mặc tối lại, hắn động thêm hai cái rồi mới rút ra, ôm cái người còn đang thở dốc thả vào trên gối, cúi xuống vây y lại.
Mắt đối mắt, mũi chạm mũi. Trầm Thanh Hiên lấy lại nhịp thở, giọng nói bị nghẽn nhưng vẫn say sưa cười với hắn, tươi cười lộ ra vài phần đắc ý giống như tiểu hài tử cuối cùng đã phá được một nan đề, không hề che dấu mà cười hả hê. Y Mặc xem như không thấy, bàn tay chen giữa hai người, tách vạt áo rồi tháo hết y phục cùng thắt lưng của ai đó.
Trong phút chốc, phiến môi lạnh lẽo dán và bờ ngực trần, Y Mặc nghe tiếng than nhẹ phát ra từ miệng Trầm Thanh Hiên, thân thể trong lòng đồng thời khẽ run. Tiếng than kia quá ngắn, phân không rõ ý tứ trong đó. Y Mặc biết mình làm y lạnh, hắn chống tay toan nhấc người lên nhưng lại bị Trầm Thanh Hiên cuống lấy, tách ra một chút lại bị y gắt gao quấn, ôm hắn thật chặt như muốn khảm hắn sâu vào xương tủy.
Y Mặc ôm lại y, thấp giọng nói: “Gầy nhiều như vậy, học ở đâu lấy xương cộm người.”
Trầm Thanh Hiên cười vang, giọng khàn nói bên tai hắn: “Ngươi đối tốt với ta, ta liền dưỡng béo lên một chút, không lấy xương cốt cộm ngươi nữa.” Tuy là nói thế nhưng khí lực trong tay lại bất giác tăng thêm, gắt gao ôm hắn, dán chặt thân thể ấm áp cùng cứng rắn của y vào, chặt đến nỗi khiến Y Mặc thật sự bị xương sườn y làm cho đau đớn không thôi.
Y Mặc im lặng một lát, dứt khoát nhấc toàn bộ sức nặng trên thân đặt lên người hắn, hai tay rãnh rỗi trượt xuống vòng eo nhỏ gầy của Trầm Thanh Hiên, lướt qua xương hông đến hai cánh mông, hai tay bóp nhẹ cái nơi duy nhất còn nở nang trên người y: “Chỗ này thịt nhiều.” Cách một lớp vải, hắn dùng ngón trỏ chuẩn xác chọc vào nơi đã từng bao trụ hắn, “Ngươi cứ ôm như vậy cũng không sao, chẳng qua là chỗ này e rằng đang muốn ta tiến vào thật nhanh.”
Trầm Thanh Hiên tuy đỏ mặt nhưng không phủ nhận, buông hắn ra, hai tay kéo xuống quần dài làm lộ ra vật thể đã cương cứng từ lâu, y thấp giọng: “Chỗ này cũng muốn.”
Y Mặc cầm vật kia nhẹ nhàng chơi đùa, đột nhiên nhớ tới chuyện y nạp thiếp liền thuận nói: “Vật này biết qua chuyện đời nên càng ngày càng tham nha.”
Trầm Thanh Hiên không thèm quan tâm mấy lời trêu chọc của Y Mặc, y động thắt lưng khiến vật đó không ngừng cọ xát vào bàn tay hắn, xúc cảm lành lạnh nhẹ nhàng bao trụ khiến y thoải mái không gì tả xiết. Y Mặc nắm chặt theo ý y, lúc nhanh lúc chậm, khi chặt khi lỏng. Chỉ một lát sau, Trầm Thanh Hiên cấu lấy đầu vai hắn, rên rỉ tiết ra.
Bàn tay dính đầy chất lỏng của Y Mặc thăm dò phía sau y, Trầm Thanh Hiên lập tức cảm thấy rất 囧 nhưng cũng không cản lại, đến khi một ngón tay của hắn đã lần vào được, Trầm Thanh Hiên mới phục hồi tinh thần, vội hỏi: “Ngươi lấy cái gì bôi vậy?”
Y Mặc không đáp, vẻ mặt một bộ biết rồi còn hỏi. Trầm Thanh Hiên nghĩ tới thứ mình vừa bắn ra mà đem đi bôi trơn, đến lúc Y Mặc tiến vào bên trong quả thật không được, y vội vàng lấy bừa hộp gỗ lúc trước ném tới, nói: “Dùng cái này.”
Y Mặc tiếp nhận, hắn nhìn “lễ vật” tặng dịp sinh thần kia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta hình như có nói ngươi tự bôi nó.”
Hắn nói thật nghiêm túc, Trầm Thanh Hiên liều mạng lắc đầu, trên mặt đỏ bừng, y không cách gì tưởng tượng được y lại tự mình mở chân đem nơi kín đáo kia phơi bày ra ngoài, dùng bộ dáng không giống ai mà thoa mỡ, “Ngươi bôi đi.”
Y Mặc vẫn giữ chiếc hộp, không biết là đang nghĩ gì. Một lát sau, hắn cúi xuống, ôm Trầm Thanh Hiên gương mặt đỏ bừng vào trong ngực, cắn nhẹ lên vành tai y, ngữ điệu trầm thấp mê hoặc: “Ta muốn ngươi bôi cho ta xem.”
Thân thể Trầm Thanh Hiên trở nên cứng ngắc, Y Mặc lại ôm y chặt thêm chút nữa, tiếp tục giọng điệu mê hoặc, hắn hôn nhẹ lên môi y rồi theo cổ một đường gặm cắn xuống dưới, ở xương quai xanh mút ra mấy vết hồng ngân. Nhìn thấy Trầm Thanh Hiên cả người nhũn ra, hắn một lần nữa cắn nhẹ tai y, ngậm vào trong miệng vành tai nho nhỏ, hết cắn rồi hôn, liếm đến ốc nhĩ cực độ mẫn cảm mới chậm rãi nói: “Bôi cho ta xem.”
Trầm Thanh Hiên hơi thở sớm loạn, lúc y mở mắt, khóe mắt đều là màu đỏ, mênh mang thủy quang. Y ngây ngốc nhìn hắn một lúc, không biết nghĩ gì lại thở dài nhận thua, nói: “Ngươi đưa đây.”
Trầm Thanh Hiên cầm chiếc hộp nhỏ, chống một tay ngồi xuống, tách ra hai chân, mặt mày đỏ bừng dùng ngón tay quét chút mỡ, vừa xoa trên tay vừa nhìn Y Mặc, cuối cùng y liều chết nhắm chặt mắt, đưa tay thăm dò phía sau, mỡ trên tay run rẩy như đang thẹn thùng, cực kỳ đáng thương tiến sát vào lớp da thịt lúc nãy đã được Y Mặc thăm dò, nhẹ nhàng đi vào.
Lớp mỡ lạnh buốt chuẩn xác chạm vào nếp nhăn ở huyệt khẩu, Trầm Thanh Hiên cả kinh thở mạnh, y không dám tin chính y hiện tại đang làm loại chuyện gì, hai mắt giật nhẹ, vừa mở ra liền thấy Y Mặc ngồi xổm giữa hai chân y, hắn đang cúi đầu nhìn chỗ kia, biểu tình còn cực kỳ nghiêm túc. Trầm Thanh Hiên hoảng sợ nhắm mắt, lấy hết can đảm đem mỡ bôi lên.
Ngón tay xoa nắn chỗ kia mang lại xúc cảm rõ rệt, Trầm Thanh Hiên cảm thấy kinh ngạc cùng xấu hổ vô cùng, cảm xúc phức tạp không ngừng dấy lên, trong đầu hiện lên ánh mắt Y Mặc đương chăm chú nhìn, tim y dần đập loạn, ngón tay đặt ở huyệt khẩu chần chừ một chút mới duỗi ra, đâm vào. Cùng lúc đó, một tiếng than nhẹ thẹn thùng phát ra từ miệng y, khắp thân đều là mồ hôi.
Không gian trang nghiêm như một hồi hiến tế, Y Mặc yên tĩnh ngồi giữa hai chân y giống như hóa thành không khí, chỉ còn lại tầm mắt chú mục ở nơi tư mật kia, tiếng vang rất nhỏ sớm tan vào hư vô, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở hoảng loạn của Trầm Thanh Hiên, tỉ tê rên rỉ.
Trầm Thanh Hiên mê man, tầm mắt mở rộng không hề có tiêu cự, cổ tay chuyển động theo tiết tấu, ngón tay không ngừng ra vào cơ thể, y biết Y Mặc đang nhìn, còn nhìn thật tỉ mỉ. Đầu óc hỗn độn, ngón tay trở nên điên dại dò tìm bên trong, từng vệt mỡ được đều đặn bôi lên, một lóng tay không đủ còn vào thêm một lóng tay, loạn xạ chà xát cho đến khi chạm vào nơi non mềm yếu ớt kia, toàn bộ thân thể đột nhiên run rẩy. “A…” một tiếng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đọng lại trên gối rồi vỡ tan…
“Thoải mái đến vậy?”
Y Mặc vốn yên lặng rốt cục mở miệng hỏi.
Trầm Thanh Hiên lắc đầu rồi gật đầu. Tóc dài mê man phủ lên gối cũng giống như thần trí y lúc này.
Y Mặc quét chút mỡ, nhân lúc ngón tay Trầm Thanh Hiên còn chưa rời khỏi mật động liền giữ lại cổ tay y, không cho y động đậy. Ngón tay dính mỡ nhè nhẹ vuốt lên lối vào hồng nhuận ướt át, chen chúc đi vào. Khi ngón tay hai người chạm nhau tại cái nơi vô cùng xấu hổ kia, Trầm Thanh Hiên như muốn điên lên. Cánh tay còn lại giơ lên bắt lấy cổ tay đang chen giữa hai chân y, “Đừng…”
Y Mặc không xem ai ra gì, mặc kệ y ngăn cản, hắn ép chặt ngón tay đang cắm trong cơ thể của Trầm Thanh Hiên, không cho y rút ra. Ngón tay hắn chầm chậm ma sát, không ngừng ngọ nguậy. Rút ra đâm vào rồi lại rút ra đâm vào, liên tục tuần hoàn, thậm chí tay hắn còn gập lại trêu đùa ngón tay của Trầm Thanh Hiên.
Động tác trượt qua khẩu huyệt quá mức dâm loạn khiến Trầm Thanh Hiên chịu không nổi, rõ ràng biết là không nên nhưng y ma xui quỷ khiến lại vặn vẹo thân thể, cuồng loạn ngủ yên trong lòng bị kích khởi, vòng eo liên tục đong đưa hùa theo động tác của Y Mặc.
Một lát sau, Y Mặc nhẹ nới lỏng cổ tay, Trầm Thanh Hiên dùng ánh mắt mê võng nhìn lên, ngón tay y vẫn như cũ chưa từng rút ra.
Y Mặc tiếp tục động tác, hắn cúi xuống, ghé vào tai y thì thầm: “Cùng nhau di chuyển.”
Như con rối bị người dẫn dắt, Trầm Thanh Hiên bắt đầu làm theo, ban đầu cổ tay chậm chạp đong đưa như máy móc, sau dần chậm rãi bắt kịp tiết tấu của Y Mặc, hai ngón tay của y hòa theo ngón tay Y Mặc cùng nhau ra vào huyệt khẩu mềm mại, ẩm ướt lan tràn… Mà ở bên trong lại vô cùng ấm áp, ngón tay cọ xát da thịt lẫn nhau sinh ra một loại ăn ý cùng khoái cảm tột cùng.
Nhưng không hiểu vì sao, nước mắt Trầm Thanh Hiên từng giọt từng giọt rơi xuống, trước còn thấm vào bên gối, sau lại đẫm ướt lan tận thái dương, lặng yên chảy dài.
Y Mặc trầm mặc nhìn y thật lâu, trong lòng hiểu được, lần này đùa y quá trớn rồi. Nhưng hắn không muốn dừng lại, một chút cũng không muốn. Ban đầu chỉ nghĩ muốn trêu y, nhưng giờ đây hắn chỉ muốn hung hăng bắt nạt y thôi.
Cuối cùng vẫn phải rút tay ra, hắn liếm đi nước mắt còn đọng lại khóe mắt y, hỏi: “Bôi đều rồi?”
Trầm Thanh Hiên khôi phục lại sắc mặt, qua loa trả lời hắn. Y Mặc hôn một cái lên má y, cọ xát cự vật đã sớm căng trướng lên tay y, “Đỡ nó đi vào.”
Trầm Thanh Hiên theo lệnh vươn tay ra đỡ, đỉnh đầu cự vật dừng tại huyệt khẩu ướt át, y ngây ngốc nhìn hắn.
Y Mặc nhìn y một lúc rồi đẩy mạnh thắt lưng, thô bạo đâm vào. Trầm Thanh Hiên “a” một tiếng, trêu đùa lúc trước khiến huyệt khẩu vô cùng trơn mềm nên Y Mặc tiến vào không hề tốn sức. Đau đớn không có mà chỉ có vui sướng khi cơ thể trong phút chốc được lấp đầy, Trầm Thanh Hiên theo bản năng ôm lấy Y Mặc, lắc lư cái mông đón nhận cùng hư hỏng rên rỉ.
Y Mặc ôm y vào trong ngực, một tay nâng lên vòng eo, dưới thân vừa nóng vừa ướt, chặt chẽ bao trụ như muốn hút cạn máu huyết của hắn. Một đợt co rút mãnh liệt ép côn thịt hắn từng trận run rẩy, khoái cảm dâng trào. Y Mặc nhịn không được hít sâu một hơi, hắn rút ra một chút rồi hung hăng đâm vào. Vừa đâm vào liền bị gắt gao siết lấy, siết hắn thật chặt như muốn buộc hắn nảy sinh ác độc.
Trầm Thanh Hiên ngửa đầu thở dốc, bị đâm mãnh liệt khiến y thần trí mơ hồ, cánh tay y vòng quanh người hắn, mỗi lần va chạm là một lần rung lắc kịch liệt. Y chỉ biết mở rộng chân, thân thể bật run từng đợt. Giọng khàn khàn lạc điệu gọi lung tung, vật cứng dưới thân đã chảy không biết bao nhiêu chất lỏng, dâm thủy ma sát giữa đùi tạo ra tiếng róc rách đầy dụ hoặc.
“Thoải mái không?” Y Mặc áp môi vào tai y, âm thanh lạnh lùng như trước nhưng ngữ điệu lại mang chút hung ác, ung dung nhiều năm sớm đã không còn, từng trận va chạm vào nơi ngọt mềm kia, hắn hận không thể mang cái nơi mềm mại trói buộc hắn thô bạo dày vò.
Địa phương trơn mềm bởi vì hắn mà không ngừng co thắt, càng hung hăng đâm vào thì càng chặt chẽ bao vây, cắn mút rồi ép chặt, như là rong tảo nơi biển cả, như là vũ khí mềm mại nhất thế gian… chỉ muốn cuốn lấy, sống chết không buông!
Y Mặc rút ra, xoay người Trầm Thanh Hiên lại, đặt cái người đã sớm ý loạn tình mê nằm sấp trên gối mềm. Cái mông vênh vểnh được kéo lên giống như động vật đang quỳ trên giường, huyệt khẩu ướt sũng lấp ló giữa đùi, chất lỏng đầm đìa, nếp gấp bị sưng đỏ bởi vì ma sát quá mức mà rỉ tơ máu. Cảnh tượng dâm mỹ phơi bày rõ ràng khiến bất cứ ai nhìn vào cũng trở nên mê hoặc. Y Mặc động thắt lưng, đâm vào côn thịt ướt át không kém, vừa mới đi vào liền bị táp hút. Y Mặc lại rút ra rồi đâm tiếp, miệng nhỏ há ra cắn hắn thật chặt tựa như một đóa hoa yêu lộng lẫy nuốt người, nuốt hết xương tủy hắn cũng vẫn chưa thỏa mãn.
“Thoải mái không?” Y Mặc dùng giọng điệu lạnh lùng tiếp tục hỏi, hai tay giữ lấy thắt lưng Trầm Thanh Hiên kéo sát vào người hắn. Mỗi lần kéo đến hắn liền ưỡn lưng đâm thật sâu vào người y. Tiếng thân thể va chạm nhỏ to vang lên, phảng phất ít nhiều ác ý xâm chiếm.
Trầm Thanh Hiên không hề phát giác, sóng triều dồn dập cọ rửa thân thể, trước mắt y là một màn trắng xóa. Giọng nói Y Mặc lúc xa lúc gần như vọng từ phía bên bờ đối diện. Trầm Thanh Hiên bị vây hãm trong xúc cảm đê mê khiến người chết đi sống lại, y ngây thơ đáp: “Thật thoải mái…” Một trận sóng triều tức khắc cuốn đến, tay y bám chặt đệm chăn, hạ thân điên cuồng trướng đau, phía sau tê dại không ngừng đòi hỏi, y nhịn không được kêu: “Giúp ta… Y Mặc…”
Y Mặc đang định dùng tay giúp y giải tỏa, tay còn chưa đụng tới lại thu trở về. Hắn bóp chặt hông y, thấp giọng nói: “Dùng mặt sau bắn cho ta xem.”
Trầm Thanh Hiên ư a điên cuồng lắc đầu, không biết y có nghe rõ không nhưng rõ ràng là muốn kháng cự. Y lấy tay thăm dò phía trước để cảm nhận cao trào, nhưng Y Mặc nhanh chóng bắt lại khuỷu tay y, áp ngược trên lưng.
Y Mặc tiếp tục: “Dùng mặt sau bắn cho ta xem.” Hắn dừng một chút rồi chêm vào một câu: “Ta muốn nhìn thấy bộ dạng ngươi bị ta làm đến bắn ra (cơ).” =)))
Thần trí Trầm Thanh Hiên đã sớm mơ hồ, y hoảng hốt dừng lại giãy giụa, Y Mặc chần chờ một chút rồi nới lỏng tay. Hai tay đã được tự do nhưng Trầm Thanh Hiên lại không nghĩ sẽ an ủi chính mình, y thút thít phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Dù sao dùng mặt sau phóng tinh quả thật khó khăn, hơn nữa đối với Trầm Thanh Hiên chưa từng có kinh nghiệm mà nói, hạ thân trướng đau đến phát nổ nhưng y vẫn không hề bắn được. Y khó chịu quơ loạn trên giường, muốn bắt được cái gì đó có thể giúp y phát tiết đau đớn, chăn nệm từ lâu bị vứt ra xa, cái gì y cũng với không tới, vật gì y cũng nắm không được. Hoàn toàn trống rỗng.
Cuối cùng y phát ra âm thanh nức nở, gọi tên của Y Mặc, ấm ức nói: “Ngươi ôm ta đi.”
“Y Mặc, ngươi ôm ta đi.”
“Ôm ta đi.”
Y Mặc không nhận ra chút khác thường đó, thân thể y dừng lại một lúc, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày đó, Trầm Thanh Hiên tê liệt ngồi trên lăn y, tự nhiên như vậy, dấy máu như vậy, y mang trái tim tro tàn tuyệt vọng, vươn cánh tay đầm đìa máu tanh về phía hắn, y nói: Ôm ta đi.
Như một đứa nhỏ cận kề cái chết, nếu hỏi trên đời này còn gì để nhớ nhung, bất quá là cái ôm của hắn.
Yêu quái sống qua nghìn năm lại luôn tùy tiện làm theo ý mình. Sinh mệnh dai dẳng chảy trôi không ngừng, hắn lần đầu tiên cảm nhận được, có người bức thiết cần hắn như vậy.
Giống như trừ hắn ra, cái gì cũng không muốn.
Hắn kề sát, ôm y vào trong ngực, cuộn tròn thân thể y lại, hắn tháo ra hạt châu đưa cho y.
Y Mặc cúi thật thấp, gắt gao ôm chặt người nằm trên giường đang không ngừng gọi hắn. Lại không biết xuất phát từ đâu, Y Mặc há miệng, răng nanh sắc nhọn hung hăng cắn xuống, da thịt sau cổ Trầm Thanh Hiên bị đâm thủng thật sâu, máu tươi nháy mắt dọc theo răng nanh tràn xuống từng giọt. Phía sau y không ngừng bị Y Mặc hung hăng va chạm, Trầm Thanh Hiên rên một tiếng, đau đớn cùng khoái cảm đột ngột kéo đến, run rẩy cực liệt, y cuối cùng tiết ra.
Liếm đi máu tươi do chính mình tạo ra, Y Mặc nhỏ giọng bên tai y: “Trầm Thanh Hiên, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Trầm Thanh Hiên ý thức mông lung, thân thể vẫn đang run rẩy, y vô thức đáp:
“Ta muốn lấy ngươi.”
Cảnh báo: Những đoạn văn dưới đây toàn bộ đều miêu tả cảnh quan hệ nam nam chi tiết, hãy chắc rằng bạn đủ 18 tuổi và chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.
Bạn đã được cảnh báo!
So với tiểu viện thanh nhã trong núi thì Trầm phủ tráng lệ hơn nhiều. Càng không cần nhắc đến đồ cổ bày trí, bên cạnh là mộc tháp tử đàn ước chừng chín thước*, có lẽ vì Trầm Thanh Hiên thân thể bất tiện nên trên sàng tháp được công tượng chế tạo thêm mấy ngăn tủ bí mật, bên trong cất vật phẩm thường dùng cùng mấy quyển sách, bên ngoài là bức tranh non nước được khắc từ những viên đá tinh xảo, chim bay cá lượn, miệng chim chạm bằng trân bảo nhẹ nhàng nhô lên tạo thành móc khóa cửa.
(* 1 thước = 1/3 mét)
Trầm Thanh Hiên mở tủ, lấy ra một chiếc hộp lớn chừng bàn tay, kéo ngân câu tháo xuống màn giường, màn giường hồng thẫm thêu một đóa hoa, điểm xuyến chung quanh vài chiếc lá xanh, phần phật một tiếng che phủ tất cả chăn giường bên trong, cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Trong không gian nho nhỏ, Trầm Thanh Hiên thong thả gở phát quan, rút xuống trâm cài, tháo ra đai lưng. Y sam lộn xộn được nới lỏng, hờ hững che trên thân thể. Làm xong một loạt động tác, y cười mà như không nhìn người trước mắt, xem ngươi cởi xuống hay không!
Y Mặc tóc dài buông xõa, xiêm y vẫn chỉnh tề. Bị y nhìn chăm chú một hồi, Y Mặc nới y bào, hai gối ngồi xổm trước người Trầm Thanh Hiên, hắn ngồi dậy nói: “Tự mình động thủ.”
Trầm Thanh Hiên không nghĩ giờ phút này hắn lại giở trò, y đã bỏ sạch mặt mũi tự cởi của mình, nghe hắn nói vậy, dừng một chút liền quay đầu lại, không nói một lời vươn tay ôm thắt lưng hắn. Tự mình động thủ thì tự mình động thủ, sợ ngươi hay sao? Trầm Thanh Hiên lưu loát kéo đai lưng Y Mặc, tháo vạt áo tách ra hai bên.
Thân hình hoàn mỹ được che đậy dần lộ rõ, vành tai Trầm Thanh Hiên cũng theo đó ửng đỏ, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, gần ngay trước mắt là vòng eo của Y Mặc, da thịt màu mật ong, đường cơ rắn chắc, chóp mũi Trầm Thanh Hiên kề ngay rốn Y Mặc. Một loại hương vị quen thuộc toát ra từ người hắn khiến Trầm Thanh Hiên không giấu được mặt đỏ tim đập. Dưới rốn một chút chính là thắt lưng, Trầm Thanh Hiên cuống quít thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân thể không tì vết của Y Mặc.
Y Mặc cúi đầu nhìn y, tầm mắt đối lại. Vẻ mặt Trầm Thanh Hiên thoáng bối rối, Y Mặc vẫn như cũ thong thả ung dung.
Trầm Thanh Hiên thấy thế liền trở nên dày dạn, cánh tay ấm nóng rũ ở hai bên chợt nâng lên, chầm chậm xoa nhẹ vòng eo trơn nhẵn băng lãnh, Trầm Thanh Hiên nhớ tới chuông đồng đã làm bạn với y nhiều năm, bất đồng là lúc này dưới tay không phải là kim loại lạnh lẽo mà là cơ thịt co dãn xúc cảm thật tốt. Trầm Thanh Hiên cẩn thận ve vuốt như sợ hành động đường đột của y làm hắn sinh hờn giận. Y ngước nhìn sắc mặt Y Mặc, biết hắn ưng thuận thì cũng dần bình tĩnh, bàn tay trượt nhẹ từ tấm lưng trần của Y Mặc xuống đến đường eo rắn chắc, vói vào trong ngực.
Tráng kiện, rộng lớn… nam nhân thân thể hoàn mĩ mỗi lần ra vào người y sẽ tạo ra một xúc cảm hòa hợp, Trầm Thanh Hiên thầm tán thưởng, cánh tay duỗi thẳng ôm trọn cơ thể, y vuốt loạn khuôn ngực của Y Mặc. Y Mặc nhìn tay y chạy loạn trên thân thể, từ đầu đến cuối hắn vẫn lặng trầm như nước. Đợi khi y mân mê xuống dưới, đã là phiên vân khởi vũ, mây mưa không dứt.
Ngón tay cứ mãi chần chừ, cuối cùng Trầm Thanh Hiên cắn răng cởi bỏ thắt lưng của Y Mặc, kéo xuống quần dài.
Bộ lông dày đặc cùng cự vật trong đó lập tức lộ ra. Ngón tay Trầm Thanh Hiên bấu lấy quần dài của Y Mặc bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, tiếng trống ngực dội vào màng tai vô cùng rõ ràng.
Âm giọng đứt quãng, trước mắt một mảnh mơ hồ, trong mơ hồ lại vô cùng rõ ràng nhìn thấy một bộ phận bao lấy tất cả ngóc ngách tầm mắt, Trầm Thanh Hiên nghe thấy giọng mình hốt hoảng: “Y Mặc…” Y cũng không biết mình nên nói gì, trong hơi thở tràn đầy mùi vị giống đực nguyên thủy khiến y từng đợt mê man hực lửa.
Y Mặc vuốt nhẹ đầu y, hỏi: “Muốn nếm thử không?” Cũng không chờ y đáp lại, hắn ấn mạnh đầu y.
Trầm Thanh Hiên không hề phòng vệ, lập tức đụng phải, trong nháy mắt trên mặt đều là bộ lông cưng cứng cào y từng trận ngứa ngáy, môi và chóp mũi dừng ngay vật kia, thật mềm.
Ở giữa bắp đùi là tính khí mùi vị quá nặng, Trầm Thanh Hiên như bị thiêu đốt, ý thức mềm nhũn thành một khối đậu hủ. Giống như bị ma chú, y mở miệng, đầu lưỡi tiến ra tìm kiếm, liếm nhẹ trên vật thể hình trụ chưa cương, tay cũng theo nhịp chầm chậm xuyên qua khe hở giữa hai chân Y Mặc, chà xát nan hành của đối phương.
Nước bọt ướt đẫm từ từ bao vây trụ thể, làn da mềm mịn ôm trọn nơi mẫn cảm, theo những lần liếm lộng của y phần bên trong dần nhô đầu ra, như được ngâm trong bọt biển, trở nên căng trướng cùng cứng rắn.
Y Mặc một tay dũi thẳng bên cạnh, một tay đặt ở đỉnh đầu Trầm Thanh Hiên, vừa như cổ vũ lại như dỗ dành ve vuốt, ngón tay xuyên qua mái tóc đen nhánh, không nhanh không chậm cuốn lấy từng sợi tóc mượt. Y Mặc khẽ híp mắt như đang hưởng thụ.
Vừa hôn vừa liếm, đôi khi Trầm Thanh Hiên sẽ ngẩng đầu lên nhìn biểu tình ung dung của hắn, y nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, chăm chú nhìn vật thể thô dài cực đại một lát rồi lại cúi đầu, tiếp tục liếm mút cái thứ hồng mịn căng tràn kia.
Đầu lưỡi mềm ướt linh hoạt không ngừng đưa đẩy vật thể trong miệng, Trầm Thanh Hiên cố sức mút, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát phần thân nhô ra, đầu lưỡi không ngừng chơi đùa đỉnh nhỏ, hàm trụ bên môi khiến vật kia càng thêm trướng lớn, hai má mỏi nhừ y cũng không hề quan tâm mà chỉ khăng khăng hầu hạ Y Mặc thật thỏa mãn.
Ý niệm như bị ma chú vây lấy khiến Trầm Thanh Hiên sít sao bao trụ.
Y Mặc cũng dần thả lỏng tư thế, hắn mở mắt, đáy mắt phản chiếu hàng loạt động tác cầu hoan của người kia, cánh tay ôm lấy vòng eo của hắn, y nghiêng mặt không ngừng lấy lòng hắn. Đường nét mi thanh mục tú, ngũ quan sâu sắc giờ phút này lại không ngừng phát ra hương diễm. Y Mặc động thắt lưng, đẩy chính mình vào sâu trong cổ họng Trầm Thanh Hiên, trơ mắt nhìn y bị hành động đột ngột này làm nghẹn lại, khóe mắt đỏ bừng đọng lại hai giọt lệ.
Trầm Thanh Hiên theo bản năng thối lui nhưng gáy y bị hắn giữ lại không thể động đậy. Y Mặc vẫn chưa dứt luật động, không ngừng ra vào trong miệng y. Trầm Thanh Hiên cứ thế “ưm… a”, giọng mũi ngân lên không ngừng, ba phần là kháng cự, còn lại đã là thản nhiên chấp nhận. Ánh mắt Y Mặc tối lại, hắn động thêm hai cái rồi mới rút ra, ôm cái người còn đang thở dốc thả vào trên gối, cúi xuống vây y lại.
Mắt đối mắt, mũi chạm mũi. Trầm Thanh Hiên lấy lại nhịp thở, giọng nói bị nghẽn nhưng vẫn say sưa cười với hắn, tươi cười lộ ra vài phần đắc ý giống như tiểu hài tử cuối cùng đã phá được một nan đề, không hề che dấu mà cười hả hê. Y Mặc xem như không thấy, bàn tay chen giữa hai người, tách vạt áo rồi tháo hết y phục cùng thắt lưng của ai đó.
Trong phút chốc, phiến môi lạnh lẽo dán và bờ ngực trần, Y Mặc nghe tiếng than nhẹ phát ra từ miệng Trầm Thanh Hiên, thân thể trong lòng đồng thời khẽ run. Tiếng than kia quá ngắn, phân không rõ ý tứ trong đó. Y Mặc biết mình làm y lạnh, hắn chống tay toan nhấc người lên nhưng lại bị Trầm Thanh Hiên cuống lấy, tách ra một chút lại bị y gắt gao quấn, ôm hắn thật chặt như muốn khảm hắn sâu vào xương tủy.
Y Mặc ôm lại y, thấp giọng nói: “Gầy nhiều như vậy, học ở đâu lấy xương cộm người.”
Trầm Thanh Hiên cười vang, giọng khàn nói bên tai hắn: “Ngươi đối tốt với ta, ta liền dưỡng béo lên một chút, không lấy xương cốt cộm ngươi nữa.” Tuy là nói thế nhưng khí lực trong tay lại bất giác tăng thêm, gắt gao ôm hắn, dán chặt thân thể ấm áp cùng cứng rắn của y vào, chặt đến nỗi khiến Y Mặc thật sự bị xương sườn y làm cho đau đớn không thôi.
Y Mặc im lặng một lát, dứt khoát nhấc toàn bộ sức nặng trên thân đặt lên người hắn, hai tay rãnh rỗi trượt xuống vòng eo nhỏ gầy của Trầm Thanh Hiên, lướt qua xương hông đến hai cánh mông, hai tay bóp nhẹ cái nơi duy nhất còn nở nang trên người y: “Chỗ này thịt nhiều.” Cách một lớp vải, hắn dùng ngón trỏ chuẩn xác chọc vào nơi đã từng bao trụ hắn, “Ngươi cứ ôm như vậy cũng không sao, chẳng qua là chỗ này e rằng đang muốn ta tiến vào thật nhanh.”
Trầm Thanh Hiên tuy đỏ mặt nhưng không phủ nhận, buông hắn ra, hai tay kéo xuống quần dài làm lộ ra vật thể đã cương cứng từ lâu, y thấp giọng: “Chỗ này cũng muốn.”
Y Mặc cầm vật kia nhẹ nhàng chơi đùa, đột nhiên nhớ tới chuyện y nạp thiếp liền thuận nói: “Vật này biết qua chuyện đời nên càng ngày càng tham nha.”
Trầm Thanh Hiên không thèm quan tâm mấy lời trêu chọc của Y Mặc, y động thắt lưng khiến vật đó không ngừng cọ xát vào bàn tay hắn, xúc cảm lành lạnh nhẹ nhàng bao trụ khiến y thoải mái không gì tả xiết. Y Mặc nắm chặt theo ý y, lúc nhanh lúc chậm, khi chặt khi lỏng. Chỉ một lát sau, Trầm Thanh Hiên cấu lấy đầu vai hắn, rên rỉ tiết ra.
Bàn tay dính đầy chất lỏng của Y Mặc thăm dò phía sau y, Trầm Thanh Hiên lập tức cảm thấy rất 囧 nhưng cũng không cản lại, đến khi một ngón tay của hắn đã lần vào được, Trầm Thanh Hiên mới phục hồi tinh thần, vội hỏi: “Ngươi lấy cái gì bôi vậy?”
Y Mặc không đáp, vẻ mặt một bộ biết rồi còn hỏi. Trầm Thanh Hiên nghĩ tới thứ mình vừa bắn ra mà đem đi bôi trơn, đến lúc Y Mặc tiến vào bên trong quả thật không được, y vội vàng lấy bừa hộp gỗ lúc trước ném tới, nói: “Dùng cái này.”
Y Mặc tiếp nhận, hắn nhìn “lễ vật” tặng dịp sinh thần kia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta hình như có nói ngươi tự bôi nó.”
Hắn nói thật nghiêm túc, Trầm Thanh Hiên liều mạng lắc đầu, trên mặt đỏ bừng, y không cách gì tưởng tượng được y lại tự mình mở chân đem nơi kín đáo kia phơi bày ra ngoài, dùng bộ dáng không giống ai mà thoa mỡ, “Ngươi bôi đi.”
Y Mặc vẫn giữ chiếc hộp, không biết là đang nghĩ gì. Một lát sau, hắn cúi xuống, ôm Trầm Thanh Hiên gương mặt đỏ bừng vào trong ngực, cắn nhẹ lên vành tai y, ngữ điệu trầm thấp mê hoặc: “Ta muốn ngươi bôi cho ta xem.”
Thân thể Trầm Thanh Hiên trở nên cứng ngắc, Y Mặc lại ôm y chặt thêm chút nữa, tiếp tục giọng điệu mê hoặc, hắn hôn nhẹ lên môi y rồi theo cổ một đường gặm cắn xuống dưới, ở xương quai xanh mút ra mấy vết hồng ngân. Nhìn thấy Trầm Thanh Hiên cả người nhũn ra, hắn một lần nữa cắn nhẹ tai y, ngậm vào trong miệng vành tai nho nhỏ, hết cắn rồi hôn, liếm đến ốc nhĩ cực độ mẫn cảm mới chậm rãi nói: “Bôi cho ta xem.”
Trầm Thanh Hiên hơi thở sớm loạn, lúc y mở mắt, khóe mắt đều là màu đỏ, mênh mang thủy quang. Y ngây ngốc nhìn hắn một lúc, không biết nghĩ gì lại thở dài nhận thua, nói: “Ngươi đưa đây.”
Trầm Thanh Hiên cầm chiếc hộp nhỏ, chống một tay ngồi xuống, tách ra hai chân, mặt mày đỏ bừng dùng ngón tay quét chút mỡ, vừa xoa trên tay vừa nhìn Y Mặc, cuối cùng y liều chết nhắm chặt mắt, đưa tay thăm dò phía sau, mỡ trên tay run rẩy như đang thẹn thùng, cực kỳ đáng thương tiến sát vào lớp da thịt lúc nãy đã được Y Mặc thăm dò, nhẹ nhàng đi vào.
Lớp mỡ lạnh buốt chuẩn xác chạm vào nếp nhăn ở huyệt khẩu, Trầm Thanh Hiên cả kinh thở mạnh, y không dám tin chính y hiện tại đang làm loại chuyện gì, hai mắt giật nhẹ, vừa mở ra liền thấy Y Mặc ngồi xổm giữa hai chân y, hắn đang cúi đầu nhìn chỗ kia, biểu tình còn cực kỳ nghiêm túc. Trầm Thanh Hiên hoảng sợ nhắm mắt, lấy hết can đảm đem mỡ bôi lên.
Ngón tay xoa nắn chỗ kia mang lại xúc cảm rõ rệt, Trầm Thanh Hiên cảm thấy kinh ngạc cùng xấu hổ vô cùng, cảm xúc phức tạp không ngừng dấy lên, trong đầu hiện lên ánh mắt Y Mặc đương chăm chú nhìn, tim y dần đập loạn, ngón tay đặt ở huyệt khẩu chần chừ một chút mới duỗi ra, đâm vào. Cùng lúc đó, một tiếng than nhẹ thẹn thùng phát ra từ miệng y, khắp thân đều là mồ hôi.
Không gian trang nghiêm như một hồi hiến tế, Y Mặc yên tĩnh ngồi giữa hai chân y giống như hóa thành không khí, chỉ còn lại tầm mắt chú mục ở nơi tư mật kia, tiếng vang rất nhỏ sớm tan vào hư vô, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở hoảng loạn của Trầm Thanh Hiên, tỉ tê rên rỉ.
Trầm Thanh Hiên mê man, tầm mắt mở rộng không hề có tiêu cự, cổ tay chuyển động theo tiết tấu, ngón tay không ngừng ra vào cơ thể, y biết Y Mặc đang nhìn, còn nhìn thật tỉ mỉ. Đầu óc hỗn độn, ngón tay trở nên điên dại dò tìm bên trong, từng vệt mỡ được đều đặn bôi lên, một lóng tay không đủ còn vào thêm một lóng tay, loạn xạ chà xát cho đến khi chạm vào nơi non mềm yếu ớt kia, toàn bộ thân thể đột nhiên run rẩy. “A…” một tiếng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đọng lại trên gối rồi vỡ tan…
“Thoải mái đến vậy?”
Y Mặc vốn yên lặng rốt cục mở miệng hỏi.
Trầm Thanh Hiên lắc đầu rồi gật đầu. Tóc dài mê man phủ lên gối cũng giống như thần trí y lúc này.
Y Mặc quét chút mỡ, nhân lúc ngón tay Trầm Thanh Hiên còn chưa rời khỏi mật động liền giữ lại cổ tay y, không cho y động đậy. Ngón tay dính mỡ nhè nhẹ vuốt lên lối vào hồng nhuận ướt át, chen chúc đi vào. Khi ngón tay hai người chạm nhau tại cái nơi vô cùng xấu hổ kia, Trầm Thanh Hiên như muốn điên lên. Cánh tay còn lại giơ lên bắt lấy cổ tay đang chen giữa hai chân y, “Đừng…”
Y Mặc không xem ai ra gì, mặc kệ y ngăn cản, hắn ép chặt ngón tay đang cắm trong cơ thể của Trầm Thanh Hiên, không cho y rút ra. Ngón tay hắn chầm chậm ma sát, không ngừng ngọ nguậy. Rút ra đâm vào rồi lại rút ra đâm vào, liên tục tuần hoàn, thậm chí tay hắn còn gập lại trêu đùa ngón tay của Trầm Thanh Hiên.
Động tác trượt qua khẩu huyệt quá mức dâm loạn khiến Trầm Thanh Hiên chịu không nổi, rõ ràng biết là không nên nhưng y ma xui quỷ khiến lại vặn vẹo thân thể, cuồng loạn ngủ yên trong lòng bị kích khởi, vòng eo liên tục đong đưa hùa theo động tác của Y Mặc.
Một lát sau, Y Mặc nhẹ nới lỏng cổ tay, Trầm Thanh Hiên dùng ánh mắt mê võng nhìn lên, ngón tay y vẫn như cũ chưa từng rút ra.
Y Mặc tiếp tục động tác, hắn cúi xuống, ghé vào tai y thì thầm: “Cùng nhau di chuyển.”
Như con rối bị người dẫn dắt, Trầm Thanh Hiên bắt đầu làm theo, ban đầu cổ tay chậm chạp đong đưa như máy móc, sau dần chậm rãi bắt kịp tiết tấu của Y Mặc, hai ngón tay của y hòa theo ngón tay Y Mặc cùng nhau ra vào huyệt khẩu mềm mại, ẩm ướt lan tràn… Mà ở bên trong lại vô cùng ấm áp, ngón tay cọ xát da thịt lẫn nhau sinh ra một loại ăn ý cùng khoái cảm tột cùng.
Nhưng không hiểu vì sao, nước mắt Trầm Thanh Hiên từng giọt từng giọt rơi xuống, trước còn thấm vào bên gối, sau lại đẫm ướt lan tận thái dương, lặng yên chảy dài.
Y Mặc trầm mặc nhìn y thật lâu, trong lòng hiểu được, lần này đùa y quá trớn rồi. Nhưng hắn không muốn dừng lại, một chút cũng không muốn. Ban đầu chỉ nghĩ muốn trêu y, nhưng giờ đây hắn chỉ muốn hung hăng bắt nạt y thôi.
Cuối cùng vẫn phải rút tay ra, hắn liếm đi nước mắt còn đọng lại khóe mắt y, hỏi: “Bôi đều rồi?”
Trầm Thanh Hiên khôi phục lại sắc mặt, qua loa trả lời hắn. Y Mặc hôn một cái lên má y, cọ xát cự vật đã sớm căng trướng lên tay y, “Đỡ nó đi vào.”
Trầm Thanh Hiên theo lệnh vươn tay ra đỡ, đỉnh đầu cự vật dừng tại huyệt khẩu ướt át, y ngây ngốc nhìn hắn.
Y Mặc nhìn y một lúc rồi đẩy mạnh thắt lưng, thô bạo đâm vào. Trầm Thanh Hiên “a” một tiếng, trêu đùa lúc trước khiến huyệt khẩu vô cùng trơn mềm nên Y Mặc tiến vào không hề tốn sức. Đau đớn không có mà chỉ có vui sướng khi cơ thể trong phút chốc được lấp đầy, Trầm Thanh Hiên theo bản năng ôm lấy Y Mặc, lắc lư cái mông đón nhận cùng hư hỏng rên rỉ.
Y Mặc ôm y vào trong ngực, một tay nâng lên vòng eo, dưới thân vừa nóng vừa ướt, chặt chẽ bao trụ như muốn hút cạn máu huyết của hắn. Một đợt co rút mãnh liệt ép côn thịt hắn từng trận run rẩy, khoái cảm dâng trào. Y Mặc nhịn không được hít sâu một hơi, hắn rút ra một chút rồi hung hăng đâm vào. Vừa đâm vào liền bị gắt gao siết lấy, siết hắn thật chặt như muốn buộc hắn nảy sinh ác độc.
Trầm Thanh Hiên ngửa đầu thở dốc, bị đâm mãnh liệt khiến y thần trí mơ hồ, cánh tay y vòng quanh người hắn, mỗi lần va chạm là một lần rung lắc kịch liệt. Y chỉ biết mở rộng chân, thân thể bật run từng đợt. Giọng khàn khàn lạc điệu gọi lung tung, vật cứng dưới thân đã chảy không biết bao nhiêu chất lỏng, dâm thủy ma sát giữa đùi tạo ra tiếng róc rách đầy dụ hoặc.
“Thoải mái không?” Y Mặc áp môi vào tai y, âm thanh lạnh lùng như trước nhưng ngữ điệu lại mang chút hung ác, ung dung nhiều năm sớm đã không còn, từng trận va chạm vào nơi ngọt mềm kia, hắn hận không thể mang cái nơi mềm mại trói buộc hắn thô bạo dày vò.
Địa phương trơn mềm bởi vì hắn mà không ngừng co thắt, càng hung hăng đâm vào thì càng chặt chẽ bao vây, cắn mút rồi ép chặt, như là rong tảo nơi biển cả, như là vũ khí mềm mại nhất thế gian… chỉ muốn cuốn lấy, sống chết không buông!
Y Mặc rút ra, xoay người Trầm Thanh Hiên lại, đặt cái người đã sớm ý loạn tình mê nằm sấp trên gối mềm. Cái mông vênh vểnh được kéo lên giống như động vật đang quỳ trên giường, huyệt khẩu ướt sũng lấp ló giữa đùi, chất lỏng đầm đìa, nếp gấp bị sưng đỏ bởi vì ma sát quá mức mà rỉ tơ máu. Cảnh tượng dâm mỹ phơi bày rõ ràng khiến bất cứ ai nhìn vào cũng trở nên mê hoặc. Y Mặc động thắt lưng, đâm vào côn thịt ướt át không kém, vừa mới đi vào liền bị táp hút. Y Mặc lại rút ra rồi đâm tiếp, miệng nhỏ há ra cắn hắn thật chặt tựa như một đóa hoa yêu lộng lẫy nuốt người, nuốt hết xương tủy hắn cũng vẫn chưa thỏa mãn.
“Thoải mái không?” Y Mặc dùng giọng điệu lạnh lùng tiếp tục hỏi, hai tay giữ lấy thắt lưng Trầm Thanh Hiên kéo sát vào người hắn. Mỗi lần kéo đến hắn liền ưỡn lưng đâm thật sâu vào người y. Tiếng thân thể va chạm nhỏ to vang lên, phảng phất ít nhiều ác ý xâm chiếm.
Trầm Thanh Hiên không hề phát giác, sóng triều dồn dập cọ rửa thân thể, trước mắt y là một màn trắng xóa. Giọng nói Y Mặc lúc xa lúc gần như vọng từ phía bên bờ đối diện. Trầm Thanh Hiên bị vây hãm trong xúc cảm đê mê khiến người chết đi sống lại, y ngây thơ đáp: “Thật thoải mái…” Một trận sóng triều tức khắc cuốn đến, tay y bám chặt đệm chăn, hạ thân điên cuồng trướng đau, phía sau tê dại không ngừng đòi hỏi, y nhịn không được kêu: “Giúp ta… Y Mặc…”
Y Mặc đang định dùng tay giúp y giải tỏa, tay còn chưa đụng tới lại thu trở về. Hắn bóp chặt hông y, thấp giọng nói: “Dùng mặt sau bắn cho ta xem.”
Trầm Thanh Hiên ư a điên cuồng lắc đầu, không biết y có nghe rõ không nhưng rõ ràng là muốn kháng cự. Y lấy tay thăm dò phía trước để cảm nhận cao trào, nhưng Y Mặc nhanh chóng bắt lại khuỷu tay y, áp ngược trên lưng.
Y Mặc tiếp tục: “Dùng mặt sau bắn cho ta xem.” Hắn dừng một chút rồi chêm vào một câu: “Ta muốn nhìn thấy bộ dạng ngươi bị ta làm đến bắn ra (cơ).” =)))
Thần trí Trầm Thanh Hiên đã sớm mơ hồ, y hoảng hốt dừng lại giãy giụa, Y Mặc chần chờ một chút rồi nới lỏng tay. Hai tay đã được tự do nhưng Trầm Thanh Hiên lại không nghĩ sẽ an ủi chính mình, y thút thít phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Dù sao dùng mặt sau phóng tinh quả thật khó khăn, hơn nữa đối với Trầm Thanh Hiên chưa từng có kinh nghiệm mà nói, hạ thân trướng đau đến phát nổ nhưng y vẫn không hề bắn được. Y khó chịu quơ loạn trên giường, muốn bắt được cái gì đó có thể giúp y phát tiết đau đớn, chăn nệm từ lâu bị vứt ra xa, cái gì y cũng với không tới, vật gì y cũng nắm không được. Hoàn toàn trống rỗng.
Cuối cùng y phát ra âm thanh nức nở, gọi tên của Y Mặc, ấm ức nói: “Ngươi ôm ta đi.”
“Y Mặc, ngươi ôm ta đi.”
“Ôm ta đi.”
Y Mặc không nhận ra chút khác thường đó, thân thể y dừng lại một lúc, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày đó, Trầm Thanh Hiên tê liệt ngồi trên lăn y, tự nhiên như vậy, dấy máu như vậy, y mang trái tim tro tàn tuyệt vọng, vươn cánh tay đầm đìa máu tanh về phía hắn, y nói: Ôm ta đi.
Như một đứa nhỏ cận kề cái chết, nếu hỏi trên đời này còn gì để nhớ nhung, bất quá là cái ôm của hắn.
Yêu quái sống qua nghìn năm lại luôn tùy tiện làm theo ý mình. Sinh mệnh dai dẳng chảy trôi không ngừng, hắn lần đầu tiên cảm nhận được, có người bức thiết cần hắn như vậy.
Giống như trừ hắn ra, cái gì cũng không muốn.
Hắn kề sát, ôm y vào trong ngực, cuộn tròn thân thể y lại, hắn tháo ra hạt châu đưa cho y.
Y Mặc cúi thật thấp, gắt gao ôm chặt người nằm trên giường đang không ngừng gọi hắn. Lại không biết xuất phát từ đâu, Y Mặc há miệng, răng nanh sắc nhọn hung hăng cắn xuống, da thịt sau cổ Trầm Thanh Hiên bị đâm thủng thật sâu, máu tươi nháy mắt dọc theo răng nanh tràn xuống từng giọt. Phía sau y không ngừng bị Y Mặc hung hăng va chạm, Trầm Thanh Hiên rên một tiếng, đau đớn cùng khoái cảm đột ngột kéo đến, run rẩy cực liệt, y cuối cùng tiết ra.
Liếm đi máu tươi do chính mình tạo ra, Y Mặc nhỏ giọng bên tai y: “Trầm Thanh Hiên, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Trầm Thanh Hiên ý thức mông lung, thân thể vẫn đang run rẩy, y vô thức đáp:
“Ta muốn lấy ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook