Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
-
Chương 66: Phiên ngoại 9
Quả nhiên là đã tắm rửa sạch sẽ, tuy rằng trên mặt vẫn còn vẻ đần độn, nhưng cũng đã nhìn rõ ràng được diện mạo, thật lòng mà nói thì khuôn mặt này khá tuấn tú. Nếu loại trừ cái vẻ mặt ngơ ngốc kia ra, quả thực là nghi ngờ rằng Đào Hải có anh em song sinh.
“Đào Hải, ngươi có anh em song sinh sao?” Ngôn Bình xoa xoa cằm, liếc nhìn Đào Hải.
“(>_<) nhà ta không có tên ngốc đâu.”
Hắc hắc, ai nói không có tên ngốc, ngươi không phải là một tên ngốc sao. Mặc dù không nói ra khỏi miệng, thế nhưng nhìn vẻ mặt cười âm hiểm của Ngôn Bình, Đào Hải cũng đoán được điều Ngôn Bình đang nghĩ.
(>_<) Đạo sĩ thối, ngươi thật đáng ghét, Đào Hải liền vung chân đá đá Ngôn Bình.
Ngôn Bình cười hì hì quay đầu lại, nói với trưởng thôn, “Nếu như vậy, mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi, cũng không nán lại đây lâu nữa, hiệu quả của viên thuốc này rất nhanh, chốc nữa cậu ấy sẽ ngủ say, bây giờ tôi mang Lý sỏa tử xuống núi đây.” Nói xong liền đứng dậy.
“Ơ.. Chờ.. Chờ…” Trưởng thôn có chút do dự, xoa xoa tay, muốn nói lại thôi.
“Ngài… Còn chuyện gì sao?” Ngôn Bình ngồi lại trên giường.
“Người này… mặc dù chỉ là một đứa ngốc, thế nhưng cũng đã sinh sống cùng chúng tôi nhiều năm như vậy rồi… Mọi người đối với cậu bé ấy cũng có tình cảm… Cái kia, nếu hồn mất rồi… Thi thể… Có thể đưa lại cho chúng tôi được không… Để an táng cùng với cha mẹ cậu ấy… Bình an mà ra đi…”
Ngôn Bình cùng Đào Hải liếc mắt nhìn nhau. Ngôn Bình còn chưa lên tiếng, Đào Hải đã tức giận giơ chân, hận hận nói: “Xú lão đầu, sao còn lắm chuyện vậy, nếu ông chôn thi thể cậu ta, ta làm gì có thân thể nữa.”
Vốn dĩ là Ngôn Bình có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe Đào Hải nói, lại không khỏi bật cười, trong lòng cũng có biện pháp, liền nói thẳng với trưởng thôn: “Ngài yên tâm, thi thể sẽ không biến đi đâu. Trong nội thành có cô hồn dã quỷ, vừa lúc tôi thiếu một trợ thủ, chút nữa sẽ hội hợp tàn hồn của Lý sỏa tử cùng thân thể đầu thai, sau đó liền tìm một cô hồn dã quỷ thông minh lại lương thiện nhập vào thi thể của Lý sỏa tử, (vừa nói vừa liếc mắt nhìn Đào Hải đang đắc ý cười. Xú tiểu quỷ, bảnh chọe cái gì, ta gạt bọn họ thôi mà.) Làm trợ thủ của tôi — cũng giúp cho Lý sỏa tử ngầm tích đức. Vẹn toàn đôi bên, cũng không bỏ phí thân thể này.”
Trưởng thôn suy nghĩ một chút, theo lý mà nói, dường như cũng không có gì sai. Tuy rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghe qua thì cũng không thấy sơ hở gì.
Vì vậy, trưởng thôn phái mấy thôn dân đem Lý sỏa tử theo Ngôn Bình đi xuống núi.
Xuống đến bến chờ xe, tính toán đại khái phải mấy tiếng nữa mới có chuyến xe tới, Ngôn Bình cố ý tiễn mấy thôn dân kia trở về, chỉ để lại một mình Lý sỏa tử đang mê man xiêu vẹo. — Không, thật ra là một Lý sỏa tử xiêu vẹo cùng với một tiểu Sắc quỷ tên Đào Hải đang há miệng cười, cun cút theo sau mông Lý sỏa tử.
“Thật tốt quá, thật tốt quá, không có ai rồi.” Đào Hải đang ở bên cạnh Lý sỏa tử, cao hứng nhảy phốc ra trông như con khỉ, “Đạo sĩ, mau — mau làm, mau đem ta nhập vào thân thể đi.”
“Bây giờ đang ban ngày ban mặt, ngươi không sợ sẽ có người bị dọa sao.”
“Không có đâu, hiện tại làm gì có ai, không có người nào nhìn thấy hết.” Đào Hải liên tục thúc giục.
Ngôn Bình bất đắc dĩ, kéo Lý sỏa tử cùng Đào Hải đi vào một rừng cây rậm rạp.
Trước vẽ một kết giới trên mặt đất, triệu hồi Hắc Bạch Vô Thường.
“Ngôn sư phụ a.” Bạch Vô Thương cười nói, “Phán quan đại nhân đã sớm nhắc nhở chúng ta đợi Ngôn sư phụ, nói là có một tàn hồn ở đây, bảo chúng ta giúp Ngôn sư phụ thu về địa phủ.”
Hắc Vô Thường cũng nói: “Chúc mừng Ngôn sư phụ cuối cùng đã tìm được thân thể thích hợp. Tên tiểu quỷ này, ngày đó chúng ta ở chỗ Nguyệt Lão nhìn, quả nhiên là tên tiểu quỷ này, đúng là một thân thể như thế. Nguyệt lão còn cùng với đại Ngôn sư phụ, — chính là phụ thân ngài —- cá cược xem ngài có thể tìm được thân thể này hay không. Thật vui mừng, ngài đúng là đã tìm được. Xin chúc mừng, chúc mừng.”
“Cũng là nhờ phúc của mọi người thôi.” Ngôn Bình trong lòng vui vẻ, vội vàng thỉnh Hắc Bạch Vô Thường dẫn tàn hồn của Lý sỏa tử về địa phủ.
Đào Hải dường như vô cùng cấp bách, khoanh chân ngồi bên cạnh thi thể Lý sỏa tử, “Đạo sĩ, mau — mau — mau triển khai pháp thuật, ta chuẩn bị xong rồi nè.”
“Đào Hải, ngươi có anh em song sinh sao?” Ngôn Bình xoa xoa cằm, liếc nhìn Đào Hải.
“(>_<) nhà ta không có tên ngốc đâu.”
Hắc hắc, ai nói không có tên ngốc, ngươi không phải là một tên ngốc sao. Mặc dù không nói ra khỏi miệng, thế nhưng nhìn vẻ mặt cười âm hiểm của Ngôn Bình, Đào Hải cũng đoán được điều Ngôn Bình đang nghĩ.
(>_<) Đạo sĩ thối, ngươi thật đáng ghét, Đào Hải liền vung chân đá đá Ngôn Bình.
Ngôn Bình cười hì hì quay đầu lại, nói với trưởng thôn, “Nếu như vậy, mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi, cũng không nán lại đây lâu nữa, hiệu quả của viên thuốc này rất nhanh, chốc nữa cậu ấy sẽ ngủ say, bây giờ tôi mang Lý sỏa tử xuống núi đây.” Nói xong liền đứng dậy.
“Ơ.. Chờ.. Chờ…” Trưởng thôn có chút do dự, xoa xoa tay, muốn nói lại thôi.
“Ngài… Còn chuyện gì sao?” Ngôn Bình ngồi lại trên giường.
“Người này… mặc dù chỉ là một đứa ngốc, thế nhưng cũng đã sinh sống cùng chúng tôi nhiều năm như vậy rồi… Mọi người đối với cậu bé ấy cũng có tình cảm… Cái kia, nếu hồn mất rồi… Thi thể… Có thể đưa lại cho chúng tôi được không… Để an táng cùng với cha mẹ cậu ấy… Bình an mà ra đi…”
Ngôn Bình cùng Đào Hải liếc mắt nhìn nhau. Ngôn Bình còn chưa lên tiếng, Đào Hải đã tức giận giơ chân, hận hận nói: “Xú lão đầu, sao còn lắm chuyện vậy, nếu ông chôn thi thể cậu ta, ta làm gì có thân thể nữa.”
Vốn dĩ là Ngôn Bình có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe Đào Hải nói, lại không khỏi bật cười, trong lòng cũng có biện pháp, liền nói thẳng với trưởng thôn: “Ngài yên tâm, thi thể sẽ không biến đi đâu. Trong nội thành có cô hồn dã quỷ, vừa lúc tôi thiếu một trợ thủ, chút nữa sẽ hội hợp tàn hồn của Lý sỏa tử cùng thân thể đầu thai, sau đó liền tìm một cô hồn dã quỷ thông minh lại lương thiện nhập vào thi thể của Lý sỏa tử, (vừa nói vừa liếc mắt nhìn Đào Hải đang đắc ý cười. Xú tiểu quỷ, bảnh chọe cái gì, ta gạt bọn họ thôi mà.) Làm trợ thủ của tôi — cũng giúp cho Lý sỏa tử ngầm tích đức. Vẹn toàn đôi bên, cũng không bỏ phí thân thể này.”
Trưởng thôn suy nghĩ một chút, theo lý mà nói, dường như cũng không có gì sai. Tuy rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghe qua thì cũng không thấy sơ hở gì.
Vì vậy, trưởng thôn phái mấy thôn dân đem Lý sỏa tử theo Ngôn Bình đi xuống núi.
Xuống đến bến chờ xe, tính toán đại khái phải mấy tiếng nữa mới có chuyến xe tới, Ngôn Bình cố ý tiễn mấy thôn dân kia trở về, chỉ để lại một mình Lý sỏa tử đang mê man xiêu vẹo. — Không, thật ra là một Lý sỏa tử xiêu vẹo cùng với một tiểu Sắc quỷ tên Đào Hải đang há miệng cười, cun cút theo sau mông Lý sỏa tử.
“Thật tốt quá, thật tốt quá, không có ai rồi.” Đào Hải đang ở bên cạnh Lý sỏa tử, cao hứng nhảy phốc ra trông như con khỉ, “Đạo sĩ, mau — mau làm, mau đem ta nhập vào thân thể đi.”
“Bây giờ đang ban ngày ban mặt, ngươi không sợ sẽ có người bị dọa sao.”
“Không có đâu, hiện tại làm gì có ai, không có người nào nhìn thấy hết.” Đào Hải liên tục thúc giục.
Ngôn Bình bất đắc dĩ, kéo Lý sỏa tử cùng Đào Hải đi vào một rừng cây rậm rạp.
Trước vẽ một kết giới trên mặt đất, triệu hồi Hắc Bạch Vô Thường.
“Ngôn sư phụ a.” Bạch Vô Thương cười nói, “Phán quan đại nhân đã sớm nhắc nhở chúng ta đợi Ngôn sư phụ, nói là có một tàn hồn ở đây, bảo chúng ta giúp Ngôn sư phụ thu về địa phủ.”
Hắc Vô Thường cũng nói: “Chúc mừng Ngôn sư phụ cuối cùng đã tìm được thân thể thích hợp. Tên tiểu quỷ này, ngày đó chúng ta ở chỗ Nguyệt Lão nhìn, quả nhiên là tên tiểu quỷ này, đúng là một thân thể như thế. Nguyệt lão còn cùng với đại Ngôn sư phụ, — chính là phụ thân ngài —- cá cược xem ngài có thể tìm được thân thể này hay không. Thật vui mừng, ngài đúng là đã tìm được. Xin chúc mừng, chúc mừng.”
“Cũng là nhờ phúc của mọi người thôi.” Ngôn Bình trong lòng vui vẻ, vội vàng thỉnh Hắc Bạch Vô Thường dẫn tàn hồn của Lý sỏa tử về địa phủ.
Đào Hải dường như vô cùng cấp bách, khoanh chân ngồi bên cạnh thi thể Lý sỏa tử, “Đạo sĩ, mau — mau — mau triển khai pháp thuật, ta chuẩn bị xong rồi nè.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook