Ngôn Bình ngẩn người, trong lòng nghi hoặc, những thôn dân này sao lại biết thân phận của mình? Nhưng nếu mà các thôn dân đã hỏi như vậy thì có nói dối cũng không gạt được họ. Dựa theo tình hình thực tế, liền thừa nhận, “Tôi đúng là linh sư, họ Ngôn.” Trong lòng cũng hơi bất an, không biết sau khi thừa nhận sẽ có hậu quả gì.

Các thôn dân nhìn nhau, bỗng nhiên người dẫn đầu kia lại quỳ xuống lạy một cái thật sâu, “Ngôn sư phụ, hãy cứu chúng tôi.” Ở phía sau, mấy người thôn dân cũng lần lượt quỳ xuống lạy, miệng cũng nói xin hãy cứu giúp gì đó.

Ngôn Bình gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra (*), nhìn Đào Hải một chút, vội vàng tiến lên đỡ các thôn dân đứng dậy, “Mọi người không cần khách khí như vậy, rốt cuộc là có sự tình gì, nếu có thể thì tôi sẵn sàng giúp đỡ.”

(*) nguyên văn là “trượng nhị hòa thượng”, ngơ ngác như bé này đây:Các thôn dân vội vàng kéo Ngôn Bình đến một gian nhà nhìn tốt nhất, có người vội vàng bưng trà rót nước, thôn dân dẫn đầu kia nói mình là trưởng thôn, ông kéo Ngôn Bình đến bên giường, ngồi xuống.

“Chuyện là như vậy, thôn này của chúng tôi đang gặp một đại tai đại nạn gì đấy. Tuy rằng nơi đây rất hẻo lánh, thế nhưng ai ai cũng chịu khó cần cù, đời sống coi như là đầy đủ sung túc. Nhưng mấy năm gần đây, thanh niên trai tráng trong thôn đều bị mắc phải một căn bệnh đau thắt lưng. Đặc biệt, mỗi khi đến vụ xuân cày bừa, bệnh đau thắt lưng lại càng lợi hại, thời tiết bình thường thì bệnh đỡ hơn một chút. Có vài người đã chết vì căn bệnh này, ví dụ như cha mẹ của Lý sỏa tử kia, cũng là bởi vì căn bệnh này mà thân thể yếu kém, mới chết năm ngoái. Hiện nay những thanh niên trai tráng trong thôn cũng không có cách nào xuống giường làm việc, lại cũng không thể ra ngoài làm công, thôn làng chỉ có thể ngày càng suy bại.”

“Thế nhưng, linh sư cũng không phải là bác sĩ, tôi sao có thể giúp các vị chữa khỏi được loại bệnh này đây? Tôi nghĩ mọi người nên ra ngoài, đến bệnh viện kiểm tra một chút, nói không chừng là do đất đai khí hậu có vấn đề…”

“Không, không, không.” Thôn trưởng liên tục xua tay, “Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ là do khí hậu đất đai có vấn đề, đã đi bệnh viện kiểm tra, nhưng lại không có kết quả gì. Bệnh viện cũng không rõ được nguyên nhân căn bệnh, nói cách khác, dù có uống thuốc tẩm bổ như nào thì cũng vô ích thôi.

Hồi trước, có một sư phụ tuổi trung niên bỗng nhiên tới thôn, nhìn xung quanh làng một lần, sau đó hỏi mọi người trong làng có vấn đề gì không. Chúng tôi đem mọi chuyện kể với vị sư phụ ấy, vị sư phụ ấy lại hỏi một chút tình hình trong thôn, rồi đánh giá một chút phong thủy. Sư phụ nói, mấy ngày nữa sẽ có một người họ Ngôn, nhìn trẻ tuổi, lên núi tìm Lý sỏa tử (chắc chính là ngài rồi). Vị ấy nói sư phụ có thể giúp chúng tôi.

Bởi vì chúng tôi thấy ngài tới tìm Lý sỏa tử, cho nên mới thỉnh ngài cứu thôn chúng tôi.”

Ngôn Bình và Đào Hải liếc nhìn nhau, không nói gì chỉ thở dài, người sư phụ trung niên — tám phần mười là Ngôn Hiếu Thiên.

Xú lão đầu, lại tới quấy rối.

Xem ra nếu muốn mang Lý sỏa tử đi, không giúp các thôn dân thì sẽ không được.

“Được rồi.” Ngôn Bình gật đầu, “Nếu người kia đã nói như vậy, chắc hẳn là không sai, mọi người hãy dẫn tôi tới xem địa mạch nơi này đi.”

Các thôn dân vội vàng dẫn Ngôn Bình đi vòng vòng trong thôn.

Nhà cửa trong thôn phân bố rất mất trật tự, rời rạc lẻ tẻ ở khắp làng.

“Trước đây đã từng có người nào bị đau thắt lưng chưa?” Ngôn Bình hỏi.

“Trước kia thì không có.” Trưởng thôn nói, “Có thì cũng chỉ có một hai người, đều là bị bệnh phong thấp gì đó. Tình huống nam nữ toàn thôn đều bị đau thắt lưng trước đây chưa từng xảy ra.”

“Người đầu tiên có dấu hiệu bị bệnh là ai vậy?” Ngôn Bình lại hỏi, “Người đó đã từng ở, hay đang ở nơi nào?”

Trưởng thôn vội vã dẫn Ngôn Bình tới một căn nhà đã sụp một nửa, chỉ vào trong nói: “Nhà đầu tiên xuất hiện bệnh là người nhà họ Triệu. Hiện tại, người đàn ông trong nhà này đã chết, vợ ông ta cũng nhiễm bệnh đau thắt lưng, nhưng đó là vợ hai, tái hôn ở ngoài thôn. — Đáng tiếc a, trước khi nhiễm bệnh ông ta còn là một trong những người giàu nhất thôn, vừa mới sửa nhà xong, ai ngờ từ một nhà giàu có giờ lại trở nên lụi bại như vậy.” Vừa nói, trưởng thôn vừa thở dài.

“Sửa nhà?” Ngôn Bình vội hỏi, “Lúc sửa nhà có gặp sự tình gì không?”

“Lúc sửa nhà a.” Trưởng thôn híp mắt, xoa cằm cố gắng nhớ lại. Sau một lát, đột nhiên vỗ đầu một cái, “Nhớ ra rồi, lúc sửa sang trùng tu lại nhà dường như đúng là có xảy ra sự tình.”

“Sự tình gì vậy?” Ngôn Bình hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương