Edit: Tiểu Nhật Dạ

Đào Hải dậy sớm, thấy Ngôn Bình đã rời giường, đang vắt chéo chân ngồi trên ghế salon cười meo meo nhìn mình.

Nhìn Ngôn Bình cười quỷ dị, da đầu Đào Hải có chút tê dại, “Đạo sĩ, ngươi đang cười cái gì, mau thay quần áo đi đến trường học thôi.”

“Không đi, hôm nay nghỉ phép.” Ngôn Bình cười hắc hắc, cầm điện thoại di động, gọi đến trường học, nói mình ngã bệnh, xin nghỉ hai ngày phép. Đúng lúc hôm nay không có tiết của Ngôn Bình, cho nên xin nghỉ rất thuận lợi.

“Đạo sĩ, vì sao bỗng nhiên muốn nghỉ phép? Ngày hôm qua ngươi cũng không nói gì a?” Đào Hải nằm trên giường, nghi ngờ hỏi Ngôn Bình.

“Có chuyện tốt.” Ngôn Bình cười hì hì nói, “Muốn dẫn ngươi đi cùng.”

“Chuyện gì tốt?” Đào Hải mở to hai mắt nhìn Ngôn Bình, “Ngươi xin nghỉ, rốt cuộc là có chuyện tốt gì vậy?”

Ngôn Bình chỉ cười, không nói cho Đào Hải biết, “Ngươi chỉ cần đi theo ta là được.”

“Không được, ngươi phải nói cho ta biết trước.” Đào Hải quấn lấy người Ngôn Bình, “Mau nói cho ta biết, chuyện gì tốt.”

“Ngươi không đi cùng ta thì thôi, ta cũng chẳng có biện pháp gì.” Ngôn Bình làm bộ xong chuyện, đứng dậy, “Ta đi thu dọn đồ đạc đây, ngươi không đi cũng được.”

Uy hiếp vô dụng, Đào Hải không có biện pháp, đành trượt xuống khỏi người Ngôn Bình, đi theo Ngôn Bình, nhìn Ngôn Bình thu thập cái này cái nọ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cục cưng Đào Hải cẫn đang hiếu kỳ, không buông tha, cố gặng hỏi.

Nhưng Ngôn Bình chỉ thừa nước đục thả câu (*), Đào Hải tức giận đưa chân đá đá Ngôn Bình.

(*) thừa nước đục thả câu: ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp nạn.

Chuẩn bị một ít thức ăn, đồ đạc và vài bộ quần áo. Không hiểu tại sao còn chuẩn bị thêm chút đồ dùng sạch sẽ, đều là những thứ Ngôn Bình thường dùng nhất, mang theo búp bê thế thân, đi ra khỏi cửa.

Đào Hải cũng không rõ là đi đâu, chỉ biết Ngôn Bình dẫn Đào Hải đi tới trạm xe đường dài, ngồi trên chiếc xe khách cũ, nói nơi muốn đến là một vùng nông thôn xa xôi.

Xe chật kín người, lắc lư lên xuống.

Trên xe người người chen lấn, dương khí dồi dào. Lão đại Đào Hải không vui, từ búp bê thế thân bay ra, ngồi trên đùi Ngôn Bình.

“Này, đạo sĩ, rốt cuộc ngươi muốn mang ta đi chỗ nào a? Sao lại đến nơi hẻo lánh vậy —- không phải là ngươi muốn đem bán ta đi chứ — nghe nói vùng núi 34264646 (chả hiểu sao lại có số này nữa luôn) là nơi chuyên môn chế thuốc bắt quỷ.”

Ngôn Bình cười xấu xa, “Đúng vậy, ta đến vùng nông thôn tìm một nữ hài mới chết cho ngươi, để có thể cùng ngươi sinh con.”

“Đạo sĩ thối, chỉ biết bắt nạt ta.” Đào Hải tức giận đá chân Ngôn Bình.

Ngôn Bình cười hắc hắc, có vẻ tâm tình rất tốt, mặc cho Đào Hải đấm đá.

Dọc đường đi chỉ thấy núi non đồng ruộng, xe còn đong đưa lắc lư, khiến người ta không khỏi buồn ngủ. Chốc lát sau, Đào Hải buồn chán, có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại tựa trên người Ngôn Bình đang ngủ.

Không biết qua bao lâu, Đào Hải bị Ngôn Bình đánh thức, còn chưa hiểu đang ở nơi nào, liền bị Ngôn Bình kéo xuống xe. Xe khách đóng cửa, phun ra một luồng khói đen xì, rồi tiếp tục đi.

“Đi thôi.” Ngôn Bình nói với Đào Hải, đi dọc theo một con đường nhỏ sâu trong núi. Đào Hải bất đắc dĩ, chỉ có thể đi cùng Ngôn Bình, dọc theo con đường nhỏ trên núi.

Đường núi gồ ghề, dần dần lên cao, vòng vo mấy vòng, thấy phía xa xa có vài ngôi nhà mọc lác đác trên vùng đất bằng phẳng hoang vắng.

Ngôn Bình đưa tay che nắng, híp mắt nhìn ra xa nơi có mấy ngôi nhà xây bằng gạch, bên cạnh mơ hồ có vài bóng người, quay đầu nói với Đào Hải, “Đến rồi.”

“Tới nơi này làm gì?” Đào Hải nghi ngờ hỏi, “Nghỉ phép? Ta thấy cứ như là ức khổ tư điềm vậy (*).”

(*) ức khổ tư điềm: ngày nay đã hạnh phúc sung sướng, hồi tưởng lại quá khứ cực khổ. Đại khái ý Đào Hải là đến vùng núi hẻo lánh này như quay lại cuộc sống nông dân cực khổ thời xưa.

“Đi theo ta.” Ngôn Bình nói, hướng tới mấy người đang đứng bên cạnh ngôi nhà gạch.

Có một bà cụ đang ngồi trước gian nhà đóng giày, dùng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn hiếu kì nhìn người lạ từ xa đi tới, “Anh thanh niên, tới nơi này làm gì vậy?”

“Thưa cụ, xin hỏi ở thôn này có ai gọi là Lý sỏa tử (sỏa tử: kẻ ngu si, ngốc nghếch) không ạ?”

“Lý sỏa tử? Cậu tìm Lý sỏa tử?” Bà cụ híp mắt, tay run run chỉ về một căn nhà rách nát cách đó không xa, “Chắc là đang ở dưới chân tường ngồi phơi nắng đấy.”

“Cảm tạ cụ ạ.” Ngôn Bình cảm tạ một tiếng, đi đến căn nhà rách nát kia.

Đến gần căn nhà mà bà cụ vừa chỉ, thấy một người quần áo tả tơi, toàn thân bẩn thỉu, Lý sỏa tử đang ngồi dưới chân tường, nhắm nửa con mắt, gật gù lờ đờ phơi nắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương