Edit: Tiểu Quai Quai Nhà Ai

Beta: Tiểu Nhật Dạ

“Nó không phải là vẫn luôn ở đây sao?” Ngôn Hiếu Thiên cố tình tỏ vẻ kinh ngạc.

“Vẫn luôn ở đây?” Ngôn Bình nghi ngờ nhìn, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đào Hải!?”

“Đúng vậy.” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo gật đầu, “Xem xem, cha đối tốt với con chưa, biết con thích tên nhóc kia, còn đặc biệt tặng hắn một cơ thể sống.”

“Xú lão đầu (lão già thối), ai cho ông nhiều chuyện như vậy? Căn bản là ông cố ý đúng không? ” Ngôn Bình gần như hét lên.

“Này, tiểu tử thối, có ai từng vì người yêu của con trai mình mà bỏ ra tâm huyết lẫn linh lực như cha mày không?” Ngôn Hiếu Thiên giả bộ đau buồn nhìn Ngôn Bình.

“Thiết, rõ ràng ông biết tên này ghê tởm cỡ nào, còn đem linh hồn của Đào Hải nhập vào cơ thể hắn, ai biết được ông đang có rắp tâm bất lương gì.” Ngôn Bình ngồi xuống, kéo Đào Hải, “Không được dùng thân thể này, mau thoát ra đi.”

“Không cần.” Đào Hải phồng má, “Thân thể Hàn Diệp có gì không tốt chứ, bộ dạng nhìn rất đẹp nha. Chú Ngôn cho ta một cơ thể sống, vậy mà ngươi lại không cho.”

Ngôn Hiếu Thiên gật gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, con trai, con thật không tử tế a, đã đem người ta lên giường rồi, ngay cả một cơ thể sống cũng không cho người ta, thật sự là rất quá đáng nha.”

“Lão già, ông ở chỗ này châm ngòi ly gián, rốt cuộc là muốn làm gì?” Ngôn Bình nhảy xuống giường, nhìn về phía Đào Hải nói, “Trước tiên ngươi ra ngoài đợi một lát, ta có chút chuyện cần nói với lão già này.”

Đào Hải hết nhìn Ngôn Bình lại nhìn Ngôn Hiếu Thiên, không cam nguyện rời khỏi phòng.

Ngôn Bình đóng cửa kĩ càng, xoay người nói với Ngôn Hiếu Thiên: “Cha, rốt cuộc là cha muốn làm gì? Đuổi con ra khỏi nhà, giờ lại chạy tới đây can thiệp cuộc sống sinh hoạt bên ngoài của con. Con chỉ yêu đàn ông, không phải là cha đã sớm biết sao? Linh sư cùng quỷ có quan hệ với nhau cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì. Bây giờ cha muốn thế nào? Cho dù cha đem linh hồn Đào Hải nhập vào cơ thể Hàn Diệp, con vẫn thích hắn, cha đừng uổng phí tâm cơ nữa.”

Ngôn Hiếu Thiên meo meo cười, ngồi xuống ghế sô pha: “A, con thừa nhận mình thích Đào Hải? Tên nhóc kia bảo con chưa bao giờ nói điều này với nó đâu nha?”

Bị lừa nói ra sự thật, mặt Ngôn Bình đỏ lên, “Tôi có thích hay không mắc mớ gì tới ông? Dù sao cũng không sinh được cháu cho ông bế.”

“Không thể nói như vậy được.” Ngôn Hiếu Thiên bắt chéo chân, “Cho dù không sinh được trẻ con, người làm cha ai lại không muốn con mình có cuộc sống sinh hoạt ổn định chứ. Cảo tam niệp tứ (ý nói phong lưu, chơi bời; làm ba em, xơi bốn em), nhỡ đâu mang bệnh AIDS vào người, cha đây thật có lỗi với liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền. Vậy nên khi vừa tính được hướng đi tơ hồng của con, cha liền nhanh chóng đưa người tới bên cạnh con đó nha. Nhìn xem, việc mà lão già Nguyệt Lão kia không giải quyết được, thoáng cái cha đã làm xong.”

Sắc mặt Ngôn Bình dịu đi không ít, nhưng vẫn có chút khó chịu nói: “Cha không sợ thân thể tên kia có nhiễm AIDS sao? Thân thể đó đã cùng vô số người lên giường rồi.”

“Hiện tại thì không có.” Ngôn Hiếu Thiên bày ra bộ dáng trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, cười nói: “Sau này có hay không, vậy phải xem chính con rồi.”

“Xú lão đầu.” Ngôn Bình hừ lạnh một tiếng, đi đến trước cửa phòng, đẩy mạnh cánh cửa ra. Động tác quá nhanh, khiến Đào Hải đang dán tai ngoài cửa nghe trộm đột ngột bị ngã chúi đầu vào trong. Nhìn khóe miệng vẫn còn đang toe toét của hắn là biết, cuộc nói chuyện vừa rồi hắn nghe lỏm được không ít đâu.

“Đạo sĩ, ngươi thật sự thích ta?” Đào Hải túm lấy Ngôn Bình, rạo rực vui mừng hỏi.

Ngôn Bình xụ mặt phớt lờ hắn, trực tiếp đi thẳng đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Đào Hải bất mãn, vừa rồi là cách cánh cửa nghe lén, dẫu sao cũng không thể hoàn toàn chính xác, vì vậy liên tục quấn theo sau Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi nói lại một lần nữa đi.... Nói ngươi thích ta đi mà, thích ta cũng không có gì phải thẹn thùng cả, ta đây thông minh xinh đẹp, người gặp người thích, ngươi thích ta cũng là điều bình thường a...”

Ngôn Bình không chịu nỗi cục phiền toái này, lại thật sự không muốn nhìn thấy Đào Hải qua khuôn mặt Hàn Diệp, liền lên tiếng nói, “Đi ra ngoài, ta làm cơm.” Một phen đóng chặt cửa, đem Đào Hải đuổi ra khỏi phòng bếp.

Lão cha thật nhiều chuyện, đáng hận.

Ngôn Hiếu Thiên cũng từ trong phòng đi ra, ung dung ngồi xuống bàn ăn, quay mặt về phía phòng bếp lớn tiếng nói: “Mấy ngày nay giúp con trị thương, mệt muốn chết, con trai ngoan, mau mau làm chút đồ ăn mang ra đây.”

Đào Hải khẩn trương nhìn Ngôn Hiếu Thiên, “Chú Ngôn, đạo sĩ vừa khép vết thương đã làm việc, có thể xảy ra chuyện gì hay không?”

Ngôn Hiếu Thiên phất phất tay, đắc ý nói: “Không có không có, ta đây diệu thủ hồi xuân (bàn tay thần kỳ), một chút thương tích đó thì tính là cái gì.”

Ngôn Bình ở trong bếp nghe không vô, một phen giật cửa mở phòng bếp, “Xú lão đầu, ăn xong thì mau chóng trở về tìm bạn bài của ông đi, chỗ này của tôi không chào đón ông.”

“Cưới vợ quên cha a... Có lão bà rồi không cần cha nữa...” Ngôn Hiếu Thiên ngồi trong phòng khách làm bộ khóc trời thương đất.

“Chiêu này đối với tôi đã sớm vô dụng.” Ngôn Bình không thèm quan tâm lý lẻ, đóng sầm cửa phòng bếp, tiếp tục làm cơm.

Ngôn Hiếu Thiên nhanh chóng thu hồi nước mắt, bất đắc dĩ buông tay, “Con trai lớn không thể giữ trong nhà a.” Đứng lên, vỗ vỗ đầu Đào Hải, “Ta đi xuống dưới kia mua bao thuốc.” Nói xong, cười meo meo mở cửa chính, đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương