Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
-
Chương 53
Edit: Tiểu Nhật Dạ
“Đạo sĩ ” Đào Hải sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Bất chấp lời khuyên can của Ngôn Bình, Đào Hải xông lên phía trước, cố sức kéo đẩy, cắn xé Hàn Diệp, “Buông đạo sĩ ra, cái thằng biến thái này, mau buông đạo sĩ ra!”
Hàn Diệp liều chết cắn cổ Ngôn Bình, ‘Tá thể’ trên người Đào Hải lại sắp hết hiệu lực, hoàn toàn không làm gì được Hàn Diệp. Ngôn Bình ở dưới thân Hàn Diệp gắng sức giãy dụa, nhưng không thoát nổi Hàn Diệp đang lúc điên cuồng. Mắt thấy khí đen ma dục từ chỗ Hàn Diệp cắn liên tục xâm nhập, mà thân thể Ngôn Bình lại hư nhược, không đủ khí lực ép ma dục ra ngoài.
Đạo sĩ sẽ bị Hàn Diệp biến thành ma, ý nghĩ này khiến Đào Hải hoảng hốt lo sợ. Không thể, đạo sĩ không thể biến thành ma, đạo sĩ là người tốt, sao có thể biến thành ma.
Bỗng nhiên lia mắt thấy thanh ma đao bị ném ở một bên, Đào Hải cố sức kéo đao qua, hung hăng bổ xuống lưng Hàn Diệp.
“Ngao” Hàn Diệp kêu thảm thiết, nhả miệng. Quay đầu hung tợn nhìn Đào Hải, trong mắt là ngọn lửa đỏ rực điên cuồng, mười ngón tay đột nhiên vươn ra, cố sức bóp lấy cổ Đào Hải.
“Buông… Tay…” Cổ họng bị bóp, Đào Hải chật vật giãy dụa, nhưng tứ chi vô lực, thân thể mềm nhũn, hiệu lực của ‘Tá thể’ ngày càng yếu.
Ngôn Bình ngã trên mặt đất, thân thể bị ma dục áp chế, không thể nhúc nhích.
Hàn Diệp tựa như không nghe thấy thanh âm của bất kỳ ai, biểu tình dữ tợn, đã mất đi lý trí.
“Không được…” Đào Hải mơ hồ nghĩ, bị bóp chết, ý thức cũng dần dần trở nên thanh tĩnh, —- không được…
Thân thể đột nhiên nhẹ nhõm, Đào Hải vội vàng mở mắt, hóa ra là ‘Tá thể’ đã hết hiệu lực.
Đào Hải còn chưa kịp thở phào, chợt thấy Hàn Diệp cười dữ tợn, vươn tay nắm lấy linh thể mình, hắn há miệng, hướng phía Đào Hải cắn xuống.
“Lúc này… Là xong đời thật rồi…” Đào Hải bi ai nhắm mắt lại, “Đạo sĩ… Cũng xong đời nốt…”
Suy nghĩ mê loạn một hồi, lại không thấy miệng Hàn Diệp cắn tới, chợt nghe thấy “A” một tiếng, chính là thanh âm thảm thiết của Hàn Diệp, thân thể thoáng chốc được buông lỏng.
Đào Hải vội vàng mở to mắt, thấy trán Hàn Diệp dính một lá bùa, chậm rãi ngã xuống đất. Có phần nghi hoặc, Đào Hải lập tức quay đầu, cách phía sau mình không xa là một người đàn ông trung niên đang đứng.
“May là đến đúng lúc.” Người đàn ông trung niên nói, rồi lắc đầu, “Các ngươi tự nhìn lại mình xem, chật vật đến thế là cùng. May mà sáng sớm hôm nay ta có linh cảm không lành, liền bói một quẻ.” Vừa nói, ông vừa móc bùa ra, dán lên chỗ Ngôn Bình bị cắn vừa nãy, sau đó liền đốt bùa, đem tro bùa tinh lọc ma dục, Đào Hải thấy khí đen từ trong thân thể Ngôn Bình chậm rãi bay ra.
Đào Hải cứng họng nhìn người đàn ông trung niên, “Ông… Ông là… Cha đạo sĩ?”
“Ta là cha Ngôn Bình, Ngôn Hiếu Thiên.” Người đàn ông nâng mắt quan sát Đào Hải từ trên xuống dưới, khóe môi mang tiếu ý trêu chọc, “Mi chính là tiểu quỷ cùng con ta lên giường?”
Một mảnh hồng rực lan ra từ mặt đến tai Đào Hải, lắp ba lắp bắp nói: “Không có… Không có.”
“Di? Tên tiểu quỷ bị con ta thượng chẳng lẽ không phải mi?” Ngôn Hiếu Thiên làm bộ vô cùng kinh ngạc, “Lẽ nào nó còn ở bên ngoài câu tam đáp tứ (*) những tiểu quỷ khác?”
(*) câu tam đáp tứ: ý nói lông bông, phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đào Hải lúng túng, hận không có một cái lỗ nẻ để chui vào.
Thấy bộ dạng Đào Hải, Ngôn Hiếu Thiên cũng không nỡ trêu chọc hắn nữa, huống hồ còn nhiều chuyện phải làm. Tạm thời tha cho tên nhóc này.
Ngôn Bình mất máu quá nhiều, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng thương thế như này lại không thể mang đến bệnh viện, —– sợ rằng cảnh sát sẽ tới mất.
Vì vậy, trước tiên Ngôn Hiếu Thiên lục tìm thuốc mỡ trong túi xách, giúp Ngôn Bình cầm máu.
Hiệu quả của thuốc rất tốt, máu từ vết thương Ngôn Bình nhanh chóng ngừng chảy.
Ngôn Hiếu Thiên đặt Ngôn Bình xuống, hướng tới chỗ Đào Hải.
Đào Hải bị dọa cho giật mình, vội vàng lùi một bước, nhưng lại cảm thấy mình thật vô lễ, liền ngượng ngùng đứng lại.
“Được rồi, hiện tại chúng ta nói đến chuyện của mi.” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói.
“Đạo sĩ ” Đào Hải sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Bất chấp lời khuyên can của Ngôn Bình, Đào Hải xông lên phía trước, cố sức kéo đẩy, cắn xé Hàn Diệp, “Buông đạo sĩ ra, cái thằng biến thái này, mau buông đạo sĩ ra!”
Hàn Diệp liều chết cắn cổ Ngôn Bình, ‘Tá thể’ trên người Đào Hải lại sắp hết hiệu lực, hoàn toàn không làm gì được Hàn Diệp. Ngôn Bình ở dưới thân Hàn Diệp gắng sức giãy dụa, nhưng không thoát nổi Hàn Diệp đang lúc điên cuồng. Mắt thấy khí đen ma dục từ chỗ Hàn Diệp cắn liên tục xâm nhập, mà thân thể Ngôn Bình lại hư nhược, không đủ khí lực ép ma dục ra ngoài.
Đạo sĩ sẽ bị Hàn Diệp biến thành ma, ý nghĩ này khiến Đào Hải hoảng hốt lo sợ. Không thể, đạo sĩ không thể biến thành ma, đạo sĩ là người tốt, sao có thể biến thành ma.
Bỗng nhiên lia mắt thấy thanh ma đao bị ném ở một bên, Đào Hải cố sức kéo đao qua, hung hăng bổ xuống lưng Hàn Diệp.
“Ngao” Hàn Diệp kêu thảm thiết, nhả miệng. Quay đầu hung tợn nhìn Đào Hải, trong mắt là ngọn lửa đỏ rực điên cuồng, mười ngón tay đột nhiên vươn ra, cố sức bóp lấy cổ Đào Hải.
“Buông… Tay…” Cổ họng bị bóp, Đào Hải chật vật giãy dụa, nhưng tứ chi vô lực, thân thể mềm nhũn, hiệu lực của ‘Tá thể’ ngày càng yếu.
Ngôn Bình ngã trên mặt đất, thân thể bị ma dục áp chế, không thể nhúc nhích.
Hàn Diệp tựa như không nghe thấy thanh âm của bất kỳ ai, biểu tình dữ tợn, đã mất đi lý trí.
“Không được…” Đào Hải mơ hồ nghĩ, bị bóp chết, ý thức cũng dần dần trở nên thanh tĩnh, —- không được…
Thân thể đột nhiên nhẹ nhõm, Đào Hải vội vàng mở mắt, hóa ra là ‘Tá thể’ đã hết hiệu lực.
Đào Hải còn chưa kịp thở phào, chợt thấy Hàn Diệp cười dữ tợn, vươn tay nắm lấy linh thể mình, hắn há miệng, hướng phía Đào Hải cắn xuống.
“Lúc này… Là xong đời thật rồi…” Đào Hải bi ai nhắm mắt lại, “Đạo sĩ… Cũng xong đời nốt…”
Suy nghĩ mê loạn một hồi, lại không thấy miệng Hàn Diệp cắn tới, chợt nghe thấy “A” một tiếng, chính là thanh âm thảm thiết của Hàn Diệp, thân thể thoáng chốc được buông lỏng.
Đào Hải vội vàng mở to mắt, thấy trán Hàn Diệp dính một lá bùa, chậm rãi ngã xuống đất. Có phần nghi hoặc, Đào Hải lập tức quay đầu, cách phía sau mình không xa là một người đàn ông trung niên đang đứng.
“May là đến đúng lúc.” Người đàn ông trung niên nói, rồi lắc đầu, “Các ngươi tự nhìn lại mình xem, chật vật đến thế là cùng. May mà sáng sớm hôm nay ta có linh cảm không lành, liền bói một quẻ.” Vừa nói, ông vừa móc bùa ra, dán lên chỗ Ngôn Bình bị cắn vừa nãy, sau đó liền đốt bùa, đem tro bùa tinh lọc ma dục, Đào Hải thấy khí đen từ trong thân thể Ngôn Bình chậm rãi bay ra.
Đào Hải cứng họng nhìn người đàn ông trung niên, “Ông… Ông là… Cha đạo sĩ?”
“Ta là cha Ngôn Bình, Ngôn Hiếu Thiên.” Người đàn ông nâng mắt quan sát Đào Hải từ trên xuống dưới, khóe môi mang tiếu ý trêu chọc, “Mi chính là tiểu quỷ cùng con ta lên giường?”
Một mảnh hồng rực lan ra từ mặt đến tai Đào Hải, lắp ba lắp bắp nói: “Không có… Không có.”
“Di? Tên tiểu quỷ bị con ta thượng chẳng lẽ không phải mi?” Ngôn Hiếu Thiên làm bộ vô cùng kinh ngạc, “Lẽ nào nó còn ở bên ngoài câu tam đáp tứ (*) những tiểu quỷ khác?”
(*) câu tam đáp tứ: ý nói lông bông, phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đào Hải lúng túng, hận không có một cái lỗ nẻ để chui vào.
Thấy bộ dạng Đào Hải, Ngôn Hiếu Thiên cũng không nỡ trêu chọc hắn nữa, huống hồ còn nhiều chuyện phải làm. Tạm thời tha cho tên nhóc này.
Ngôn Bình mất máu quá nhiều, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng thương thế như này lại không thể mang đến bệnh viện, —– sợ rằng cảnh sát sẽ tới mất.
Vì vậy, trước tiên Ngôn Hiếu Thiên lục tìm thuốc mỡ trong túi xách, giúp Ngôn Bình cầm máu.
Hiệu quả của thuốc rất tốt, máu từ vết thương Ngôn Bình nhanh chóng ngừng chảy.
Ngôn Hiếu Thiên đặt Ngôn Bình xuống, hướng tới chỗ Đào Hải.
Đào Hải bị dọa cho giật mình, vội vàng lùi một bước, nhưng lại cảm thấy mình thật vô lễ, liền ngượng ngùng đứng lại.
“Được rồi, hiện tại chúng ta nói đến chuyện của mi.” Ngôn Hiếu Thiên cười meo meo nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook