Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)
-
Chương 5
Edit: Tiểu Nhật Dạ
Lão cha thối, không biết hắn đang giở trò quỷ gì, Ngôn Bình giận dữ ném điện thoại xuống giường. Bỏ đi, mặc dù lúc mới bắt đầu có chút lơ mơ, nhưng thế nào thì cũng tìm được việc làm mới rồi. Thu nhập ổn định, nhất định phải tống cổ tên quỷ kia ra khỏi nhà.
Đang xem ti vi mà vẫn nghe thấy thanh âm Sắc quỷ kêu trời gọi đất, còn thoang thoáng nghe thấy tiếng bò lách cách của con rùa đen nhỏ, Ngôn Bình nhịn không được cười trộm trong lòng.
Ngôn Bình mở cửa ra, dựa người vào khung cửa, nhìn Sắc quỷ bộ dáng chật vật trái tránh phải tránh trong phòng khách.
“Thế nào? Cùng con rùa đen nhỏ chơi đùa rất vui ha?” Ngôn Bình rảnh rỗi nói lời châm chọc.
Sắc quỷ thấy Ngôn Bình mở cửa, từ một góc khác của phòng khách bổ nhào tới, quấn chặt lấy người Ngôn Bình, khóc rống lên:”Đạo sĩ, đạo sĩ toàn năng a, ta sai rồi, van xin ngươi, mau cất con rùa đen nhỏ đi đi.”
Ngôn Bình nhướn mắt phượng, mỉm cười nói:”Ngươi sai chỗ nào, nói ta nghe?”
“Đạo sĩ nói ta sai chỗ nào ta liền sai chỗ đó, từ nay ta chỉ nghe lời ngươi, nói gì làm nấy, giúp ngươi lau nhà, quét rác, nấu cơm, giặt giũ,…”
Ngôn Bình cắt lời Sắc quỷ, ném hắn qua một bên, “Nói trọng điểm.”
“Trọng điểm?” Sắc quỷ mặt ngây ra, “Cái gì trọng điểm?”
Ngôn Bình xoay người, “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, ngồi xuống sô pha tiếp tục xem ti vi.
Sắc quỷ đi xuyên qua cửa, túm lấy Ngôn Bình, “Ngươi gạt người, ta vừa mới nhìn quanh phòng, làm gì có gương bát quái. Đạo sĩ —- à không không, Ngôn Bình, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ… nói bậy bạ như thế nữa, ngươi bỏ qua cho ta đi, từ nay về sau ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa, ngươi muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó…” Lời nói vô cùng khẩn thiết, cho dù không có khả năng chảy nước mắt, nhưng giờ đây hai mắt của Sắc quỷ cũng ngân ngấn lệ quang.
Ngôn Bình hừ lạnh một tiếng, “Nếu như ngươi một lần nữa trước mặt ta gọi cái gì mà đạo sĩ, nói cái gì mà thượng ta, lần sau sẽ không chỉ có một con rùa nhỏ như vậy đâu, đại khái đến lúc đó ta nhìn thấy ngươi, ngươi đã bị ‘Yêu cụ’ bắn tan tác rồi.”
Ngoài phòng khách, con rùa đen nhỏ vẫn còn đang lách cách bò trên mặt đất.
Ngôn Bình đi ra ngoài, nhấn nút tắt con rùa đi, đem ‘Yêu cụ’ cất vào trong áo.
Sắc quỷ ở sau lưng len lén thở phào, “Ta nói đạo… A… Ngôn Bình, chúng ta thương lượng. Ngươi đừng cầm … mấy cái vật trừ quỷ này làm ta sợ. Ngươi xem, ta không hề có tí pháp lực nào, cũng sẽ không thể đối với ngươi như thế, ngươi đem những đồ có kỹ thuật cao như vậy để đối phó ta, thật sự là phí của nha, người ta mà biết được thì sẽ xúc phạm đến hình tượng của đạo… Ngôn Bình a.”
Ngôn Bình không thèm chú ý đến hắn, trực tiếp đi vào phòng bếp đun nước, pha trà. Sắc quỷ vẫn theo sau, bay qua bay lại.
Ngôn Bình coi như không nhìn thấy Sắc quỷ, bê chén trà về phòng, tiếp tục ngồi xem ti vi. Sắc quỷ cũng bay qua, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Bình, tiếp tục lảm nhảm, bình luận TV bình luận diễn viên đòi Ngôn Bình chuyển kênh. Ngôn Bình hung hăng trừng mắt nhìn Sắc quỷ vài lần, Sắc quỷ im lặng một hồi, trong chốc lát lại tiếp tục lảm nhảm.
Ngôn Bình bất đắc dĩ liếc một cái, cố gắng tập trung vào TV lờ đi tiếng lảm nhảm của Sắc quỷ.
Chương trình TV lúc 8h đang trong thời gian quảng cáo, Ngôn Bình không chịu chuyển kênh, Sắc quỷ phùng má tức giận.
Ngôn Bình liếc qua thấy Sắc quỷ đang hầm hừ, trong lòng thầm vui sướng.
Thế nhưng quảng cáo lại quá mức rườm rà, chỉ nhìn vẻ tức giận của Sắc quỷ cũng thật buồn chán.
Ngẫm lại hình như còn chưa rõ tại sao Sắc quỷ phải ở chỗ này, Ngôn Bình hớp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Sắc quỷ, “Sắc quỷ, ngươi tên là gì? Sao lại chết?”
Đạo sĩ lại có tâm tình quan tâm tới mình, Sắc quỷ trong lòng mừng rỡ, nở nụ cười tươi như hoa, “Ta tên Đào Hải, chết vì tình. Ta cùng người yêu bị cấm không được ở chung một chỗ, vì vậy liền mua thuốc tự tử, còn đặc biệt mua loại viên nhỏ màu xanh, vốn dĩ là muốn chết cùng nhau, dứt khoát có một cái chết thoải mái. Kết quả – ta chết, anh ấy không chết.” Bàn tay đang nắm chặt của Sắc quỷ mở ra, “Người yêu của ta nói, sẽ có một ngày anh ấy quay lại đây tìm ta, sở dĩ ta vẫn ở chỗ này là để chờ ảnh.” Hắn nói, rồi lại liếc mắt đưa tình nhìn Ngôn Bình, “Bất quá, ngươi xinh đẹp như vậy, ta cũng không ngại ngoại tình đâu, người yêu ta khẳng định cũng không ngại, đến lúc đó chúng ta còn có thể…” Thấy Ngôn Bình từ trong túi móc ra ‘Yêu cụ’, Sắc quỷ vội vã im bặt, cười khan, “Không có không có, ta sẽ chờ người yêu của ta, không ngoại tình không ngoại tình.”
Vậy mà cũng tự tử, thật ngu ngốc. Lỗ tai lại nghe được Sắc quỷ Đào Hải len lén thấp giọng nói:” Bất quá nếu ngươi quyến rũ ta, ta sợ ý chí của mình sẽ không kiên định nổi mất.” Mặc kệ tên Sắc quỷ ngu ngốc này, Ngôn Bình hừ lạnh một tiếng, thu hồi ‘Yêu cụ’.
Đúng lúc quảng cáo kết thúc.
Lão cha thối, không biết hắn đang giở trò quỷ gì, Ngôn Bình giận dữ ném điện thoại xuống giường. Bỏ đi, mặc dù lúc mới bắt đầu có chút lơ mơ, nhưng thế nào thì cũng tìm được việc làm mới rồi. Thu nhập ổn định, nhất định phải tống cổ tên quỷ kia ra khỏi nhà.
Đang xem ti vi mà vẫn nghe thấy thanh âm Sắc quỷ kêu trời gọi đất, còn thoang thoáng nghe thấy tiếng bò lách cách của con rùa đen nhỏ, Ngôn Bình nhịn không được cười trộm trong lòng.
Ngôn Bình mở cửa ra, dựa người vào khung cửa, nhìn Sắc quỷ bộ dáng chật vật trái tránh phải tránh trong phòng khách.
“Thế nào? Cùng con rùa đen nhỏ chơi đùa rất vui ha?” Ngôn Bình rảnh rỗi nói lời châm chọc.
Sắc quỷ thấy Ngôn Bình mở cửa, từ một góc khác của phòng khách bổ nhào tới, quấn chặt lấy người Ngôn Bình, khóc rống lên:”Đạo sĩ, đạo sĩ toàn năng a, ta sai rồi, van xin ngươi, mau cất con rùa đen nhỏ đi đi.”
Ngôn Bình nhướn mắt phượng, mỉm cười nói:”Ngươi sai chỗ nào, nói ta nghe?”
“Đạo sĩ nói ta sai chỗ nào ta liền sai chỗ đó, từ nay ta chỉ nghe lời ngươi, nói gì làm nấy, giúp ngươi lau nhà, quét rác, nấu cơm, giặt giũ,…”
Ngôn Bình cắt lời Sắc quỷ, ném hắn qua một bên, “Nói trọng điểm.”
“Trọng điểm?” Sắc quỷ mặt ngây ra, “Cái gì trọng điểm?”
Ngôn Bình xoay người, “Rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, ngồi xuống sô pha tiếp tục xem ti vi.
Sắc quỷ đi xuyên qua cửa, túm lấy Ngôn Bình, “Ngươi gạt người, ta vừa mới nhìn quanh phòng, làm gì có gương bát quái. Đạo sĩ —- à không không, Ngôn Bình, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ… nói bậy bạ như thế nữa, ngươi bỏ qua cho ta đi, từ nay về sau ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa, ngươi muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó…” Lời nói vô cùng khẩn thiết, cho dù không có khả năng chảy nước mắt, nhưng giờ đây hai mắt của Sắc quỷ cũng ngân ngấn lệ quang.
Ngôn Bình hừ lạnh một tiếng, “Nếu như ngươi một lần nữa trước mặt ta gọi cái gì mà đạo sĩ, nói cái gì mà thượng ta, lần sau sẽ không chỉ có một con rùa nhỏ như vậy đâu, đại khái đến lúc đó ta nhìn thấy ngươi, ngươi đã bị ‘Yêu cụ’ bắn tan tác rồi.”
Ngoài phòng khách, con rùa đen nhỏ vẫn còn đang lách cách bò trên mặt đất.
Ngôn Bình đi ra ngoài, nhấn nút tắt con rùa đi, đem ‘Yêu cụ’ cất vào trong áo.
Sắc quỷ ở sau lưng len lén thở phào, “Ta nói đạo… A… Ngôn Bình, chúng ta thương lượng. Ngươi đừng cầm … mấy cái vật trừ quỷ này làm ta sợ. Ngươi xem, ta không hề có tí pháp lực nào, cũng sẽ không thể đối với ngươi như thế, ngươi đem những đồ có kỹ thuật cao như vậy để đối phó ta, thật sự là phí của nha, người ta mà biết được thì sẽ xúc phạm đến hình tượng của đạo… Ngôn Bình a.”
Ngôn Bình không thèm chú ý đến hắn, trực tiếp đi vào phòng bếp đun nước, pha trà. Sắc quỷ vẫn theo sau, bay qua bay lại.
Ngôn Bình coi như không nhìn thấy Sắc quỷ, bê chén trà về phòng, tiếp tục ngồi xem ti vi. Sắc quỷ cũng bay qua, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Bình, tiếp tục lảm nhảm, bình luận TV bình luận diễn viên đòi Ngôn Bình chuyển kênh. Ngôn Bình hung hăng trừng mắt nhìn Sắc quỷ vài lần, Sắc quỷ im lặng một hồi, trong chốc lát lại tiếp tục lảm nhảm.
Ngôn Bình bất đắc dĩ liếc một cái, cố gắng tập trung vào TV lờ đi tiếng lảm nhảm của Sắc quỷ.
Chương trình TV lúc 8h đang trong thời gian quảng cáo, Ngôn Bình không chịu chuyển kênh, Sắc quỷ phùng má tức giận.
Ngôn Bình liếc qua thấy Sắc quỷ đang hầm hừ, trong lòng thầm vui sướng.
Thế nhưng quảng cáo lại quá mức rườm rà, chỉ nhìn vẻ tức giận của Sắc quỷ cũng thật buồn chán.
Ngẫm lại hình như còn chưa rõ tại sao Sắc quỷ phải ở chỗ này, Ngôn Bình hớp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Sắc quỷ, “Sắc quỷ, ngươi tên là gì? Sao lại chết?”
Đạo sĩ lại có tâm tình quan tâm tới mình, Sắc quỷ trong lòng mừng rỡ, nở nụ cười tươi như hoa, “Ta tên Đào Hải, chết vì tình. Ta cùng người yêu bị cấm không được ở chung một chỗ, vì vậy liền mua thuốc tự tử, còn đặc biệt mua loại viên nhỏ màu xanh, vốn dĩ là muốn chết cùng nhau, dứt khoát có một cái chết thoải mái. Kết quả – ta chết, anh ấy không chết.” Bàn tay đang nắm chặt của Sắc quỷ mở ra, “Người yêu của ta nói, sẽ có một ngày anh ấy quay lại đây tìm ta, sở dĩ ta vẫn ở chỗ này là để chờ ảnh.” Hắn nói, rồi lại liếc mắt đưa tình nhìn Ngôn Bình, “Bất quá, ngươi xinh đẹp như vậy, ta cũng không ngại ngoại tình đâu, người yêu ta khẳng định cũng không ngại, đến lúc đó chúng ta còn có thể…” Thấy Ngôn Bình từ trong túi móc ra ‘Yêu cụ’, Sắc quỷ vội vã im bặt, cười khan, “Không có không có, ta sẽ chờ người yêu của ta, không ngoại tình không ngoại tình.”
Vậy mà cũng tự tử, thật ngu ngốc. Lỗ tai lại nghe được Sắc quỷ Đào Hải len lén thấp giọng nói:” Bất quá nếu ngươi quyến rũ ta, ta sợ ý chí của mình sẽ không kiên định nổi mất.” Mặc kệ tên Sắc quỷ ngu ngốc này, Ngôn Bình hừ lạnh một tiếng, thu hồi ‘Yêu cụ’.
Đúng lúc quảng cáo kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook