Ngọ Môn Quẫn Sự
-
Chương 58: Món ngọ môn
Edit: Chikajo
Trăng treo giữa trời, hương hoa thoảng bay.
Vén rặng mây mù, lộ ra một cái ao xanh thẳm, mặt nước tĩnh lặng, trong ao nụ hoa hơi rủ xuống, dáng vẻ uyển chuyển hàm xúc giống như thiếu nữ chờ xuất giá.
“Cho nên, cô cứ như vậy mà trở về?”
Buổi tối trong một góc nào đó ở Tây Lăng, một đại soái ca siêu cấp sét đánh vô địch vũ trụ đang lấy ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh đánh giá trên dưới các góc độ Tiểu cô nương lục y trước mắt.
“Đúng vậy, thanh kiếm rút ra xong, đưa cho chưởng môn, rồi ta cứ như vậy trở về.”
Thanh Kiều cắn một miếng đào, chán đến chết nhún nhún vai.
“Cô! Lại có thể rút được bảo vật trấn phái trong truyền thuyết của Tây Lăng!”
Lục Tử Tranh lấy tay vịn trán, ngửa mặt lên trời thét dài biểu thị sự chấn động của hắn.
“…..Cũng không tính là quá khó mà!” Thanh Kiều nghiêng đầu bắt đầu hồi tưởng, “Nhưng lúc vừa mới bắt đầu, quả thật không rút ra được…..”
“Vậy sau đó thế nào mà rút ra được?” Shock quá mà ngắt lời, Lục Tử Tranh mặt lộ vẻ tò mò.
“Ta liền oán giận a! Trực tiếp oán giận!” Thanh Kiều thì thào nhíu mày, dường như nhớ tới chuyện gì đó không thoải mái.
“—–ta nói, “kiếm này sao mà nặng như vậy chứ?! Chẳng lẽ muốn bổn cô nương thiêu cháy tiểu vũ trụ sao?!” sau đó sơn thần liền giải thích với ta, nói là đã quá lâu không ai vào động rút kiếm, vỏ kiếm rỉ sắt, bảo kiếm bị kẹt trên điện thờ, muốn ta mạnh hơn một chút……”
“……Sau đó thì sao?” Lục Tử Tranh há to miệng, lông mi bắt đầu run rẩy.
“Sau đó đột nhiên có một trận động đất núi bị chấn động, ta nghĩ là sơn thần đánh rắm, thanh kiếm bị rung mà rớt ra. Vì thế ta nhặt kiếm lên chạy ra khỏi động, hô một câu vừng ơi đóng lại, chuyện này liền cứ thế mà xong…..”
Lịch bịch.
Lục Tử Tranh lảo đảo một cái, gắng gượng lui ra sau vài bước.
Ai ô….
Thanh Kiều mạnh mẽ cắn một miếng đào, hạnh phúc, thực TM ngọt.
“Tứ, Tứ Phong lão đầu nói thế nào?” Rất lâu sau, Lục Tử Tranh cuối cùng cũng đứng vững lại, tập trung suy nghĩ nín thở.
“Chưởng môn đại sư chẳng nói cái gì cả.” Thanh Kiều nuốt xuống thứ trong miệng, cười tủm tỉm.
——ông ấy chỉ không ngừng gào khóc, tiếng kêu khóc đó thật lợi hại.
Liếm liếm miệng, còn muốn ăn nữa.
“……Kiếm đâu? Cuối cùng kiếm đi đâu?” Lục Tử Tranh chà lau cái trán đầy mồ hôi lạnh.
“Nguyễn sư thúc nói phải kiểm tra độ thật giả của kiếm, mang về để xem trước, đêm mai lại đưa về chỗ ta.”
Há to gặm xong hai miếng cuối cùng, cô tiện tay ném hột đào vào đám bùn cách đó không xa.
“Cô là cái đồ ngốc!” Lục Tử Tranh tức giận, ngón trỏ chỉ vào cô có phẩn run run, “Cô không sợ Nguyễn Tự Khung cầm kiếm chạy mất, sẽ không trở lại nữa sao?”
“Sẽ không.” Thanh Kiều không chút hoang mang lấy khăn tay ra, tỉ mỉ lau sạch tay, lộ ra nụ cười đã định liệu trước, “Sư thúc sẽ không gạt ta đâu! Hắn nhất định sẽ tới trả lại cho ta.”
Khi nói chuyện, vẻ mặt kiên định, tin tưởng tràn đầy.
“…….Mù quáng tin người, nhất định có hại.” Lục Tử Tranh như có như không liếc cô một cái, đáy mắt xẹt qua chút u ám không dễ phát hiện.
Thanh Kiều chỉ biết nâng má ngây ngô cười, không nói một câu.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
“Như vậy, cô đang tính rời đi?” Một lúc lâu sau, Lục Tử Tranh bỗng mở miệng nói, chủ động phá tan trầm mặc.
“……Ừm.” Thanh Kiều ngước đôi mắt lóng lánh nước, trong mắt bộc lộ lưu luyến, “Tuy rằng rất luyến tiếc.”
“Nơi rách nát này, đến miếng thịt cũng không được ăn, cô còn luyến tiếc cái gì?” Lục Tử Tranh nhịn không được cười nhạo.
“…….Luyến tiếc sư huynh sư tỷ, luyến tiếc sư thúc chưởng môn, luyến tiếc hết thảy nơi này.”
Thanh Kiều lẳng lặng nhìn quanh bốn phía, thần sắc buồn bã: “Con người nơi này rất tốt, ta đã rất lâu không được gặp.”
Lục Tử Tranh nghe vậy, vô thanh vô tức nhướn cao mày.
“—-đương nhiên, cả thế giới cũng là ngươi đối với ta tốt nhất!”
Bỗng cảm thấy bên cạnh có sát khí tỏa ra, Thanh Kiều mau chóng tỉnh ngộ, vội vã chân chó xoay người biểu đạt lòng chân thành vô hạn.
Khóe miệng Lục Tử Tranh cong lên thành một độ cong xinh đẹp, dùng ngữ điệu cực kỳ ngạo mạn nói: “Nơi tiếp theo, tính toán đến đâu rồi?”
“……Ta muốn đến Thượng Thanh tự gặp Không Không đại sư.” Thanh Kiều thở dài, “Nếu thành công lấy được kiếm, ta còn có chuyện quan trọng hỏi ông ấy.”
“A, không biết Tiểu Kiều muốn hỏi điều gì?”
Dưới màn đêm thanh khiết sáng rỡ, Lục Tử Tranh cúi đầu nhìn cô, đường cong khuôn mặt nhu hòa, mĩ mạo kinh người.
“…….Thì, thì hỏi chút chuyện vặt vãnh……” Thanh Kiều tự giác nói ra miệng, cúi đầu nhìn chân, ấp úng.
“Chuyện vặt vãnh gì?” Lục Tử Tranh đè thấp giọng, mang theo chút trầm trầm, càng lộ vẻ câu hồn.
“……Đoán mệnh, hỏi nhân duyên, tiện thể gặp Quan Thế Âm một chút…..” Mồ hôi lạnh ứa ra, cô đang mưu toan lừa dối qua cửa.
“—–Cố Thanh Kiều, ta hỏi cô, từng câu từng chữ cô nói với ta đều là lời nói thật?”
Âm điệu đột nhiên cất cao, người đối diện giấu mặt trong bóng đêm mông lung, phân không rõ sáng tối.
Ý? Thanh Kiều sửng sốt, hay là yêu nghiệt này biết cái gì?
“Hừ, rốt cuộc thì, cô chung quy vẫn tin người khác hơn!”
Lục Tử Tranh chăm chú nhìn cô, toàn thân kéo căng, trong mắt u quang rung động, yêu dị lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao sắc bén tuyệt tình cắt màn đêm.
Thanh Kiều kinh hãi ngẩng đầu, thấy Lục Tử Tranh đứng lặng tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt, quanh thân tản ra hơi thở cực kỳ khủng bố, ngay cả gió thổi tới bên tai cô cũng rét lạnh.
“……..Cô cho là, ta chẳng biết cái gì?”
Hắn chợt nắm cổ tay yếu ớt như sứ của cô lên, kề sát vào môi mình.
“Cửu chuyển thanh âm linh, định thiên châu, còn có thanh mộc kiếm Hình nhân—-trừ phi ta là tên ngốc, mới có thể nhìn không ra cô muốn làm gì!”
Hắn cúi đầu, môi và tay chạm nhau, nóng lạnh giao hòa vào nhau.
—–hay là lại muốn cắn ta?! Thanh Kiều toàn thân bị kìm hãm, không khỏi nhỏ mồ hôi lạnh.
Thấy người đối diện bờ vai run rẩy, ánh sáng siết chặt trong mắt Lục Tử Tranh dần dần tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại một màn u ám tản đi không được.
“…….Cô một lòng muốn tập hợp tứ linh, lại không chịu nói với ta. Ta chờ lại đợi, mà cô lại nói với tên họ Nguyễn kia trước!”
Hắn mất hết hứng thú thả tay cô, khôi phục lại gương mặt không chút thay đổi.
Thanh Kiều chỉ cảm thấy trái tim như bị người khác hung hăng nắm lấy, cúi đầu nín thở, thở mạnh cũng không dám.
“Thôi, thôi, từ đầu tới cuối, cô căn bản chưa từng tin ta.” Hắn bỗng nhiên ngửa đầu cười, gương mặt giọng nói lộ vẻ mỉa mai, “Trái lại ta đúng là tên ngốc, vết thương vừa tốt liền vội vội vàng vàng tới gặp cô, biến thành trò cười nhất thiên hạ.”
“Tử Tranh, ta…..” Thanh Kiều vừa hoảng vừa loạn, chỉ biết đưa một bàn tay ra kéo hắn.
“Cô sốt ruột đi tìm Không Không, không phải là muốn biết, ‘địa’ trong tứ linh rốt cuộc là cái gì sao?”
Lục Tử Tranh nghiêng người né cô, miệng cười xinh đẹp, tỏa sáng trước mắt.
“Không bằng để ta nói cho cô. Thứ cuối cùng trong tứ linh, kỳ thật là ‘ngọ môn’.”
Thanh Kiều ngây người, cánh tay vươn ra cứng đơ.
Thu không được, không thu cũng không xong.
“Sao, cô cho ‘địa’ là vật như thế nào?” Lục Tử Tranh lời lẽ ngả ngớn, ánh mắt lại sáng đến kinh người, sáng đến lạnh run, “Không cần phải đi Thượng Thanh tự, ta cũng biết, ‘địa’ là bàn thờ bị chôn vùi ở tiền triều, tên là ‘ngọ môn’.”
“—–đi thôi, đi đi! Đi tìm ‘ngọ môn’ của cô, không phải cô muốn thực hiện tâm nguyện sao?”
Giọng nói như tiếng ngọc rơi, ánh trăng xuyên qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, chiết xạ ra ánh sáng trong suốt xinh đẹp, hương sen trong hồ phả vào mặt, khí lạnh nhẹ nhàng thấm vào tim.
Thanh Kiều cảm thấy khuôn mặt hắn sáng tỏ mà chói mắt, trước mắt đột nhiên một màn trắng xóa.
“Dây dưa với cô như vậy, có ý nghĩa gì chứ? Ta thấy ân cứu mạng ba năm trước, đến đây coi như đã báo đáp xong!”
Vung tay áo, hắn điểm nhẹ mũi chân, không quay đầu lại quả quyết rời đi.
Gió đêm hè thổi tới, sượt qua góc áo, vô số chuyện cũ bị quẳng ra sau đầu.
Bóng dáng hắn rất gần, giống như chỉ cần giơ tay là có thể kéo lại.
Rồi lại rất xa, rất xa rất xa.
Bởi vì hắn lưu lại một câu.
Hắn nói—– “Từ nay về sau, hai ta không thiếu nợ nhau.”
—————-đường phân cách giá trị PH nhỏ hơn 7————————-
Tối ngày hôm sau, Thanh Kiều không dám ngủ, vẫn chờ người ở cạnh cửa.
Chờ a chờ, chờ a chờ, cuối cùng cũng đợi được cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, mở cửa xem, là Tam sư tỷ.
“Sao, nhìn thấy là ta, rất thất vọng?” Tam sư tỷ thấy khóe miệng cong lên của cô nhanh chóng hạ xuống, không khỏi cảm thấy hứng thú.
“……..Không có, làm sao dám?” Thanh Kiều miễn cưỡng cười vui, nhưng vẫn không dấu được vẻ cô đơn trong mắt.
“Đừng vội đừng vội!” Tam sư tỷ thấy bộ dáng đáng thương của cô, nhịn không được cười, “Muội không phải là đang đợi thứ này sao?”
Nàng lấy từ phía sau ra một bao bố, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn.
“Thanh mộc kiếm Hình nhân!” Mở bao ra, Thanh Kiều hô to một tiếng.
“Chưởng môn đại sư muốn ta đưa tới đây cho muội đó!” Tam sư tỷ ranh mãnh hé miệng, lộ ra hai cái má lúm, “Ông ấy nói đã đồng ý với Nguyễn sư thúc, nhất thiết phải giao cho muội trước tối nay!———Tiểu sư muội, muội cũng thật lợi hại! Chưởng môn đại sư mà lại nguyện ý đem bảo vật trấn phái giao cho muội!”
“……..Ông ta cũng không phải cam tâm tình nguyện, nhất định là cực kỳ tức giận.”
Ngón tay chậm rãi lướt qua vỏ kiếm, trong lòng Thanh Kiều tràn đầy vui sướng——–cuối cùng thì cũng không tin sai người.
“Có lẽ vậy.” Tam sư tỷ nghiêng đầu cười, hết sức xinh đẹp, “Khi chưởng môn đại đưa bảo bối cho ta, đôi mắt đã khóc đến sưng húp, cả khuôn mặt đều là nước mắt đó!”
Thanh Kiều nhớ tới bộ dạng gào khóc ngoài động Cửu Thanh của Trương Tứ Phong, không khỏi “Phụt” cười ra tiếng: “Thật nhỏ mọn, muội cũng không phải không trả lại!”
“Đúng rồi, Tiểu sư muội, lần này muội xuống núi rốt cuộc là chấp hành nhiệm vụ gì vậy?” Tam sư tỷ bỗng nhiên tò mò thăm dò, “Sao lại cần phải sử dụng Thanh mộc kiếm Hình nhân?”
Thanh Kiều ngẩn ra, lúc này mới nhớ là Tam sư tỷ không biết sự thật, đành phải cười đá bóng trở về: “Thế nào, chưởng môn đại sư cũng không nói gì?”
“Không có.” Tam sư tỷ mờ mịt lắc đầu, “Nhưng Nguyễn sư thúc đã từng dặn dò, nói có một ngày muội sẽ bị phái đi chấp hành một nhiệm vụ lớn, trong thời gian rất lâu sẽ không trở về Tây Lăng, để bọn ta sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ừm, ừm.” Gò má ửng đỏ, trong lòng Thanh Kiều cảm thấy ấm áp bội phần—–Nguyễn Công Bình này, đã sớm giúp cô sắp xếp thỏa đáng.
“Xem ra đúng là nhiệm vụ lớn.” Tam sư tỷ nhìn vẻ mặt cô, giọng cảm thán, “Núi cao đường xa, lần đi này, không biết khi nào mới có thể trở về? Đơn độc bên ngoài, ăn gió nằm sương, chẳng biết phải chịu bao nhiêu đau khổ?”
Nói xong, hốc mắt lại hơi đỏ lên.
“Tam sư tỷ!” Trong lòng Thanh Kiều đau thương, cuống quít quăng kiếm ôm nàng vào lòng, “Tam sư tỷ đừng đau lòng, muội…..muội sẽ lại trở về!”
Những lời cuối cùng này nói hết sức do dự, rõ ràng có sơ hở.
“Thôi thôi, nếu nhiệm vụ này là Nguyễn sư thúc phái đi, ta cũng không thể nói gì nữa.” Tam sư tỷ lại cười, kéo tay cô xuống, “Tính khi nào thì đi?”
“Nếu đã lấy được kiếm, thì ngày mai liền lên đường.” Thanh Kiều cúi đầu xuống.
“Ừm, đi sớm cũng tốt, đi sớm về sớm.” Tam sư tỷ cầm bàn tay cô, ánh mắt ôn hòa, “Trước khi đi, đừng quên tới thắp cho Bao sư huynh một nén hương, nói với hắn rằng muội cuối cùng cũng có tiền đồ.”
Thanh Kiều cảm thấy mũi cay cay, gật lung tung vài cái.
“Tiểu Kiều, muội có thể đảm đương nhiệm vụ lớn của Tây Lăng phái, có năng lực lấy được Thanh mộc kiếm hình nhân, sư phụ sư huynh sư tỷ Li Tam đường chúng ta đều lấy muội làm quang vinh.” Tam sư tỷ mỉm cười nhẹ nhàng xoa hai gò má của cô, “Muội phải nhớ kỹ, sau này bất kể gặp phải khó khăn gì, đều tuyệt đối không thể từ bỏ. Bởi vì Bao sư huynh dưới cửu tuyền đang dõi theo muội đó!”
Thanh Kiều ngơ ngác nhìn nàng, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Được rồi, đừng khóc, khóc cái gì?” Tam sư tỷ mắt đỏ hoe lau nước mắt cho cô, âm cuối run rẩy, “Sớm đi thu dọn đồ đạc, ngày mai xuống núi rồi…..Ta đã chọn cho muội một con ngựa tốt, tên là Tắc Tuyết, nhu thuận nghe lời, muội thấy nhất định sẽ thích…….”
“Ừm.” Thanh Kiều cố gắng nín khóc mỉm cười, “Sư tỷ, muội muốn mang theo thật nhiều đồ ăn ngon, còn cả kim sang dược, điệt đả hoàn (thuốc viên để lưu thông máu tan vết bầm), cẩu bì cao dược (cao dán có thể tiêu sưng giảm đau)……..”
“Muội yêu cầu lắm quá đó!” Tam sư tỷ vỗ gáy cô một cái, “Mệt chết Tắc Tuyết!”
Đêm cuối cùng ở Tây Lăng, hai cô nương ở trong phòng bận rộn thu thập đồ đạc, hai chiếc bóng uyển chuyển chiếu lên song cửa sổ.
“Tam sư tỷ, tỷ nói vì sao Nguyễn sư thúc không tự tay đưa thanh kiếm đến đây?”
“Cái này……Có lẽ người lo đêm dài vắng lặng, nam nữ khác biệt!”
“Tam sư tỷ, không phải tỷ muốn biết, nhiêm vụ lớn này của ta rốt cuộc là cái gì sao?”
“Đúng vậy, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, có thể nói sao?”
“Muội bí mật nói cho tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài……”
“Ừm!”
“Kỳ thật, nhiệm vụ này là——-tạo phúc cho dân chúng thiên hạ, giải cứu bá tánh trăm họ!”
“Hả?”
“Lại bí mật nói cho tỷ, kỳ thật nếu đêm nay tỷ không đến, nhiệm vụ này sẽ thay đổi…..”
“Biến thành cái gì?”
“Biến thành——–trả thù dân chúng thiên hạ, chà đạp bá tánh trăm họ……”
“A…….”
“Bởi vì trong lòng ta không cân bằng …………..”
Khi li biệt, giữa buổi sáng sớm se lạnh.
Vòm trời xanh thẳm trong suốt, những ngôi sao nhàn nhạt điểm xuyết, nửa màn đêm nửa sáng sớm, một loại ranh giới tao nhã mơ hồ.
“Lần này đi đường xá gian nguy, Tiểu sư muội phải tự bảo vệ mình thật tốt nha!” Lỗ Hoa Hoa năm chặt hai tay cô, vẻ mặt chân thành tha thiết.
Cửu sư tỷ và Thập Nhất sư tỷ ở bên cạnh liều mạng gật đầu gạt lệ.
“Cũng không phải đi hàng yêu phục ma, mọi người luyến tiếc như vậy làm chi?” Đôi mắt mặc dù ngập nước, nhưng Thanh Kiều vẫn cười đùa pha trò.
“Hàng yêu phục ma còn tốt, chỉ cần có bảo kiếm trong tay, dù là ai cũng không thể thương tổn muội!” Tam sư tỷ trừng cô một cái, giúp cô buộc bọc đồ vào sát người, động tác mềm nhẹ: “Thế gian này khó phòng nhất, lại là người.”
Thanh Kiều lè lưỡi, không nói nữa.
“Đúng rồi, sao không thấy Nguyễn sư thúc đâu? Ta nghĩ là người sẽ đến tiễn đưa Tiểu sư muội chứ!” Cửu sư tỷ vừa lau lệ vừa hỏi.
“Ta đã bảo Cúc Hoa đi gọi, có lẽ là không ngờ được sẽ sớm như vậy!” Tam sư tỷ mỉm cười.
Mọi người đợi rồi chờ, đang buồn bực, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng hí vang.
Trước mắt Thanh Kiều chợt sáng ngời, chỉ thấy một con tuấn mã đang đạp đất phi tới, da lông sánh với tuyết, dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng. Người trên ngựa lam bào tung bay, sạch sẽ xinh đẹp không thể tả, phấn chấn hào hùng.
Một tiếng “sư thúc” giòn tan sắp ra khỏi miệng.
Nhưng tuấn mã phi nhanh tới trước mặt, người tới phi thân xuống ngựa, lại là Thất sư tỷ trang phục tư thế oai hùng hiên ngang giỏi giang.
“Cúc Hoa, Nguyễn sư thúc đâu?” Tam sư tỷ lo lắng tiến lên.
“Không gặp.” Thất sư tỷ lắc đầu, “Ta đi vài nơi tìm khắp mà không thấy người.”
Thanh Kiều “a” một tiếng, không nói gì, nét mặt lộ vẻ thất vọng.
“Tiểu sư muội đừng đau lòng, sư thúc vẫn nhớ muội, lần này có lẽ là chuyện quan trọng quấn thân không tới được.”
Tam sư tỷ mau chóng an ủi cô.
“Ừm.” Thất sư tỷ nghiêm túc phụ họa, chỉ thấy nàng lấy từ trên lưng ngựa một cái lồng chim bằng đồng, ngẩng đầu thổi cái còi vàng, “Xuy~~~”
Không bao lâu sau, hai con vẹt từ trên trời hạ xuống, vững vàng đậu trong lồng sắt.
“——Mã Nạp Đa Nạp!” Thanh Kiều giật mình kêu ra tiếng.
“Mã Nạp thì đúng, nhưng con còn lại không phải là Đa Nạp.” Thất sư tỷ chỉ chỉ con màu xanh biếc, “Con này chỉ cần đổi tên.”
“Hả?” Thanh Kiều hơi giật mình, không hiểu lắm.
“Đồ ngốc, đôi vẹt này là Nguyễn sư thúc tặng cho muội!” Thất sư tỷ cười khúc khích, “Ngày hôm trước Nguyễn sư thúc tới tìm ta, nói đường núi xa xôi, lo lắng muội một mình đi ra ngoài. Người bảo ta đem hai con chim này chuyển giao cho muội, nói là một chút bồi thường nho nhỏ.”
“——-đây chính là sủng vật bảo bối của sư thúc đó!” Cửu sư tỷ ở bên cạnh thét chói tai.
Thất sư tỷ gật gật đầu, tiếp tục nói: “Nhưng sư thúc cũng nói, hai con vẹt này tuy rằng tặng cho muội, nhưng con xanh kia phải đổi lại tên, sau này không thể gọi là Đa Nạp, phải gọi là ‘Tiểu Kiều’.”
“Đây là cái điều kiện gì vậy?!” Thanh Kiều đại 囧.
“Ta cũng không biết, có lẽ là cảm thấy đùa rất vui!” Thất sư tỷ nhún nhún vai.
“Tiểu sư muội, muội xem, Nguyễn sư thúc đối với muội thật tốt.” Tam sư tỷ đúng lúc lên tiếng, vỗ vỗ bả vai Thanh Kiều, “Cũng không thể cô phụ người a.”
Thanh Kiều trầm mặc nửa ngày, im lặng gật đầu.
Nhận vẹt, cầm cái còi, lúc này trời đã sáng choang. Mấy con chim nhạn màu xám tro bay qua dưới đám mây trắng tinh, những viên đá đã bắt đầu khúc xạ ra ánh sáng óng ánh rực rỡ.
Thời gian đã qua, không thể đợi thêm.
“Các vị sư huynh sư tỷ, Tiểu Kiều cáo từ, thỉnh bảo trọng!”
Thanh Kiều cắn răng lên ngựa, vái chào mọi người thật sâu.
“Tiểu sư muội, phải hạnh phúc nha!” Cửu sư tỷ cầm khăn tay vung vẩy với cô, khóc lóc than thở, “Nếu trên đường gặp mĩ nam phù hợp, không bằng cứ quyết định luôn đi! Trở lại nhớ mời chúng ta ăn cưới nha!”
Mọi người cười phá lên, Thanh Kiều cũng cười theo.
Sau đó vung tay áo, giục ngựa đi.
Gió thổi qua tai, cô thường quay đầu lại nhìn về phía sau, mong đợi có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Vài lần cứ tưởng là đã trông thấy, lại phát hiện chẳng qua chỉ là một màn ảo ảnh.
Người ta muốn đợi, cuối cùng cũng không đợi được.
Mà những người ta nhớ nhung, một ngày nào đó sẽ quên ta đã từng tới thế giới này.
Tạm biệt, Tây Lăng phái, lần này từ biệt, không hẹn ngày gặp lại.
Ngày hẹn quá dài, ta lại chỉ có thể bước từng bước.
Cúi rạp người, gió thổi toàn bộ nước mắt đã kìm nén từ lâu đi, rải rác một đường.
Từ nay về sau, rốt cục chỉ còn một người.
————đường phân cách cô đơn————————-
Đi tới giữa sườn núi, bảo kiếm trên lưng bỗng nhiên rung lên ù ù, xao động không ngừng.
“Ơ? Chẳng lẽ là cơ quan cảnh báo?” Thanh Kiều lau khô lệ, đứng trên một tảng đá cao và dốc nhìn xung quanh.
Không nhìn không biết, thế giới thực kì diệu.
Dưới chân không biết từ khi nào đã hội tụ rất nhiều người ngựa đen lúc nhúc, hai đỉnh xe ngựa đẹp đẽ quí giá được vây ở trong đó.
Nhưng trang phục của nhóm người này, sao lại nhìn quen mắt như vậy a………..
——–không tốt!
Thanh Kiều chợt biến sắc, nắm chặt dây cương quay đầu bỏ chạy.
Viu một tiếng, có mũi tên lông xuyên không mà đến, giương nanh múa vuốt đâm vào thân cây phía trước cô.
Thanh Kiều ảo não, bị bắt dừng lại bước chân.
“Thế nào, mấy tháng không gặp, Xuân Kiều lại không muốn gặp ta sao?”
Mành kiệu xốc lên, một thiếu niên môi hồng răng trắng chầm chậm đi xuống. Thanh mi tuấn mục, sáng sủa phóng khoáng, quấn một chiếc áo bào tơ màu vàng sáng, càng hiển lộ thanh tú phong nhã, tôn quý phi phàm.
“Điện, điện hạ cứ nói đùa!” Thanh Kiều ha ha cười gượng, thấy thiếu niên từng bước tới gần.
“Chậc chậc, cô thật sự chạy trốn a!” Thiếu niên vừa đi vừa than, tư thái nhàn nhã, giống như cùng hàng xóm nói chuyện thường ngày, “Nơi hoang sơn dã lĩnh này, Xuân Kiều chơi có vui không?”
Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh sáng trong mắt vụt sáng.
“Điện, điện hạ!” Thanh Kiều mặc dù ở trên ngựa cao hơn một bậc, lại bị khí thế khiếp người của hắn bức thối lui, “…..Điện hạ sao lại đến nơi này?” Cô vừa sợ vừa hoảng, lộ ra khuôn mặt cứng đơ.
“Sao? Ngọc Cửu thúc tới được, ta thì không được?” Thiếu niên cong môi cười, trên mặt tràn đầy vẻ bỡn cợt.
“Ta, ý ta là, điện hạ sao lại khéo như vậy, lại cứ xuất hiện vào thời điểm ta rời đi…..” Thanh Kiều nắm chặt dây cương, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Thiếu niên tươi cười càng đậm: “Nào có gì trùng hợp? Ta là đặc biệt tới đón cô.”
Khi nói chuyện, ánh mắt hắn nhẹ chuyển về phía đỉnh cỗ kiệu khác. Thanh Kiều thuận thế nhìn, chỉ thấy trong kiệu mơ hồ có ánh sáng chợt hiện, dường như là một chiếc áo cà sa thêu tơ vàng.
———hòa thượng trong nhận thức của cô, vừa khéo có một vị thích mặc như vậy.
“Bộp” một tiếng.
Dây cương từ trong tay cô rơi xuống.
Hàn ý như tơ như khói, lẳng lặng tràn ngập.
Trên đỉnh núi hoang cách đó không xa, có người đang lặng lẽ nhìn hết thảy.
Mắt thấy cô gái ngoan ngoãn vào kiệu, hắn ngạo nghễ hé miệng, tay đặt ngang thắt lưng kéo lên, giục ngựa giơ roi quay đầu xuống núi.
Gió thổi khiến bờm ngựa phần phật bay múa, kim quan lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, một người một ngựa này, đạp bụi vượt gió, tuyệt thế kinh diễm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook