Ngọ Môn Quẫn Sự
Chương 55: Món chưởng môn



Edit: ChikajoNúi Tây Lăng sau cơn mưa, vạn vật tĩnh lặng, hồ nước trong suốt. Gió khẽ thổi tung cây cỏ ủ rũ khắp núi, những viên đá vụn được ánh nắng như hoàng kim phủ lên. Lá rụng như mưa, nước chảy róc rách, ngày mùa thu lặng yên tới.



Trong sơn cốc xinh đẹp mà yên tĩnh này, bỗng nhiên vang lên một tiếng ca kinh thiên động địa.



“Tuyệt chiêu! Hảo võ công! Hỏi thế gian có thể có bao nhiêu người ở trên đỉnh cao?



Thành công! Oai phong! Nam nhi có bao nhiêu người là anh hùng chân chính?



Ai ~ là ~ đại ~~ anh hùng?!”



Bài “Ai là đại anh hùng” trong phim Đông thành Tây tựu.



Nghe ở đây: http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ai-la-dai-anh-hung-ost-dong-thanh-tay-tuu-2012-chung-chan-dao-ft-tan-wei-wei.3hbzb1NUEZ.html



Cùng với danh khúc truyền đời, có một cô gái lưng đeo sọt từ trên sườn núi lắc lư lắc lư đi xuống.



Dáng người nhẹ nhàng, mắt to lấp lánh, bước đi nhanh nhẹn tràn đầy sức sống.



“Hư!”



“Ha!”



“Hây!”



Đường núi gập ghềnh, thường xuyên trái nhón phải nhảy mới tránh được chỗ lầy lội. Qua mấy hồi, cô gái hai má hồng như hoa đào, mồ hôi chảy xuống từng giọt lớn. Nhưng cô cũng không cảm thấy mệt, mà hoàn toàn ngược lại, mặt cô vẫn mỉm cười, bởi vì ở trên vai cô, trong cái sọt lớn, chứa đựng bảo vật khiến cho toàn Tây Lăng, thậm chí là toàn giang hồ đều mất ngủ!



“Tiểu sư muội, lại đi hái trư thảo sao?”



Trư thảo: là một vị thuốc, có tác dụng hạ nhiệt, rất đắng.



Dọc đường đến cửa lớn Li Tam đường, có tiền bối hơi lâu năm cười hỏi cô.



“Đúng vậy!” Cô gái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn, vẻ mặt phấn chấn, “Lỗ sư huynh, muội đã hái xong bốn mươi mốt lần! Đây là lần thứ bốn mươi hai!”



“Cố lên, Tiểu sư muội!” Lỗ Hoa Hoa vỗ một cái lên vai cô, trong mắt có chút hâm mộ, “Chúng ta đều ủng hộ muội, nhớ kỹ, muội không phải đang chiến đấu một mình!”



“Ừm! Muội nhất định hết sức ứng phó!” Cô gái vẻ mặt thiêng liêng, khuôn mặt tỏa sáng, “Ta nhất định sẽ không làm nhục sư mệnh, hái xong một trăm linh một sọt trư thảo, sẽ có được cơ hội gặp mặt chưởng môn!”



“………A, lại tới nữa!”



Vương Thiên Sơn nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang phơi cỏ vui tươi hớn hở trong viện, mặt không khỏi lộ vẻ bi phẫn, ngửa mặt lên trời thét dài.



“Nguyễn Tự Khung! Ngươi rốt cuộc đã nói với nó cái gì hả?” Hắn quay người lại nhìn nam tử phía sau, vẻ mặt ảo não, “Tiểu nha đầu này từ sau khi trở về núi ngày nào cũng đến Linh dược cốc hái trư thảo, kiên trì, không gián đoạn!”



“……Không tốt sao?” Nguyễn Tự Khung nghiêng mặt, mỉm cười, một bộ lam y mỏng, hiển hiện hoàn toàn vẻ xinh đẹp vốn có, “Điều này chứng tỏ đệ tử trong đường của huynh bền lòng, nhẫn nại. Trẻ nhỏ dễ dạy, Vương đường chủ, thật đáng mừng.”



Vương Thiên Sơn liếc xéo hắn, không nói nữa, trong lòng lại đau xót co thành một quả cầu nhỏ—–trong Linh dược cốc kia có lén trồng mấy loại tú dung thảo hắn dùng để đắp mặt làm trắng đó! Cam Tiểu Kiều đáng giận này không biết phân biệt, đã vặt mất gần một nửa rồi!



———-các ngươi chính là do ông trời phái xuống diệt ta! Hắn nghĩ vậy, càng cảm thấy không cam lòng, lại lén trừng Nguyễn Tự Khung một cái.



Nguyễn Tự Khung mắt nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Khuôn mặt hắn rất trắng, trắng đến gần như trong suốt, ánh mắt mờ sương, giống như bầu trời ảm đạm trước cơn mưa. Tĩnh mịch vắng vẻ như thế, giống như một tờ giấy ướt sũng mực, chỉ cần hơi động vào sẽ nhỏ xuống.




Trong nháy mắt đó, Vương Thiên Sơn bỗng nhiên nhớ tới câu cửa miệng của Cam Tiểu Kiều.



“——ai da, bi thương của ta ngược dòng thành sông!”



———đường phân cách ta thật sự không GJM Tiểu Tứ————



(GJM là viết tắt tên Quách Kính Minh, Tiểu Tứ là tên gọi thân thiết của Quách Kính Minh, đây là 1 tác giả nổi tiếng, m biết mỗi Tiểu Thời Đại (Tiny time) thôi, vì hóng phim :3 nhưng hình như a này bị 1 vụ kiện cáo lớn vì đạo văn j đó, GG để biết thêm chi tiết nha~ À, mà tgia QKM này cũng có 1 tiểu thuyết tên là Bi thương ngược dòng thành sông, ý bạn Kiều ở đây chắc là ta k nhái văn QKM )



Sau giờ ngọ, Linh dược cốc.



Hái xong sọt trư thảo thứ bốn mươi ba, Cố Thanh Kiều đặt mông ngồi trên tảng đá, tính nghỉ ngơi một lát.



Chợt nghe thấy tiếng phựt phựt, nhìn khắp nơi, liền nhìn thấy dưới gốc cây đại thụ bên sườn núi có một vật thể không rõ đang di chuyển.



Tập trung nhìn, thì ra là một cái mông đầy mảnh vá đang xoay trái xoay phải, lại nhìn thân hình, dường như là một đứa trẻ.



Nhìn kỹ, thấy đứa bé đó vươn một bàn tay nhỏ bé, đang cố gắng nhổ một cây nấm nhiều màu.



“Không ăn được đâu!” Xuất phát từ phản xạ có điều kiện kính già yêu trẻ, cô nhặt một viên đá vụn lên ném tới, ba bước gộp thành hai nhanh chóng chạy đến dưới tàng cây.



“Cái này có độc, không ăn được!” Đoạt lấy cây nấm, cô mau chóng ném xuống núi, ra xa thật xa, “Tiểu bằng hữu, thứ càng đẹp, thì càng phải cảnh giác!”



“Hơ? Cô cũng chưa ăn, sao biết cây nấm này có độc?”



Người đối diện ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đục ngầu dưới đấu lạp.



Thanh Kiều nhất thời rùng mình—đừng thấy người trước mắt này thân hình chỉ lớn bằng đứa trẻ, thế mà lại là khuôn mặt ông lão bát tuần đó (bát tuần: quá 80 tuổi)! Phối hợp với tiếng nói vang như cồng chiêng trải qua tang thương, đúng là thế nào cũng không được tự nhiên.



“Nhìn gì mà nhìn?! Chưa từng thấy người lùn sao?”



Lão đầu bị cô nhìn chòng chọc đến mất kiên nhẫn, diều hâu xoay người nhảy dựng lên: “Lùn thì thế nào? Lùn có gì sai sao?”



“Hừ!” Lão đầu hừ một tiếng hung dữ tiêu chuẩn của hổ.



“Ha!” Lão đầu bày ra một tư thế hổ hạc song hình kinh điển.



Hổ hạc song hình: (có lẽ như thế này)



“Người lùn cũng có thể khỏe mạnh vui vẻ!” Chỉ nghe soạt một tiếng, lão đầu lấy tư thế đại bàng giương cánh gọn gàng lưu loát hoàn mỹ kết thúc.



“…..Tuyệt vời! Tuyệt vời! Cực kỳ tuyệt vời!”



“Kẹt” một tiếng vặn cái cằm suýt rơi trở về, Thanh Kiều dùng sức vỗ tay bốp bốp bốp: “Lão gia gia, chả trách người ta nói, phàm là áp súc (cô đọng?) đều là tinh phẩm! Ta hôm nay coi như được mở mang kiến thức!”



“Hừ!” Lão đầu được cô khen rất cao hứng, hất đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng phơi phới.



“Ngươi tên là gì? Là người của đường nào?” Ông ta vuốt vuốt bộ râu lưa thưa chỉ còn vài ba sợi, vẻ mặt kiêu căng.



“…..Ta tên là Cam Tiểu Kiều, ở Li Tam đường.” Thanh Kiều khó chịu với thái độ của ông ta, giãy dụa hai giây, vẫn quyết định nói thật.



“A—-“ Giọng điệu lão đầu nhất thời tràn ngập khinh thường, giống như lời nói đều phát ra từ mũi, “Thì ra sư phụ của ngươi chính là cái tên già bốn không, không bản lĩnh, không trí tuệ, không tài hoa, không mỹ mạo Vương Thiên Sơn sao?”



“A….” Tuy rằng từ đáy lòng Thanh Kiều đồng ý với những lời này, nhưng cũng không phụ họa, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.



“Đối với loại sư phụ đó, sao các ngươi vẫn có thể tiếp tục đi theo chứ? Đáng lẽ là nên nhất quyết khinh bỉ, giẫm đạp!” Lão đầu trừng cô một cái, mặt lộ vẻ bất mãn, “Ta nói, các ngươi sao còn chưa tạo phản hả?”



“À…..kỳ thật, kỳ thật sư phụ của chúng ta cũng rất tốt…” Thanh Kiều vừa lau mồ hôi, vừa vắt hết óc moi móc chỗ tốt của Vương Thiên Sơn, “Ông ấy làm phong phú hiệu quả thị giác của Tây Lăng, vì giang hồ sáng lập một đám truyền kỳ phong hoa tuyết nguyệt….”



“Lớn lên đẹp thì có ích lợi gì? Một đám gối thêu hoa!” Lão đầu cười lạnh một tiếng, lời nói mang khinh thường, “Chính ngươi không phải cũng vừa nói đó sao? Càng là thứ đẹp, càng phải cảnh giác!”



“Cũng không thể nói như vậy, không thể gộp chung hết vào được…..Mỹ nhân cũng có người tốt, tỷ như Nguyễn Tự Khung….”Thanh Kiều chu miệng, nhỏ giọng phản bác, “Ngài không thể kì thị vẻ ngoài…..”



“A? Hay là ngươi biết Nguyễn Tự Khung?” Trong mắt lão đầu có tinh quanh hiện lên, “Không đúng, ta hẳn là nên hỏi, không phải là hắn biết ngươi chứ?”



“Biết, trư thảo này chính là hắn bảo ta hái.” Thanh Kiều nói tới đây, mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý, “Nguyễn sư thúc nói, chờ đến khi ta hái đầy một trăm linh một sọt, hắn sẽ đưa ta nhập quan gặp mặt chưởng môn, học thần công cái thế!”



Lão đầu nghe vậy sắc mặt đại biến, bình tĩnh tự phụ hoàn toàn biến mất, thay bằng vẻ mặt hoảng sợ: “Hắn hắn hắn hắn hắn nói muốn dẫn ngươi nhập quan gặp mặt gặp mặt chưởng môn?”



“Ừm.” Thanh Kiều gật gật đầu, không hiểu lắm.



“Ai da!” Lão đầu từ mặt đất nhảy lên, lại nhíu mày đi qua đi lại, làm bộ trầm tư như có cừu hận gì rất sâu nặng.



“Ngươi!” Ông ta bỗng nhiên dừng bước, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Thanh Kiều, “Cô…cô cái gì cái gì Kiều?”



“Cam Tiểu Kiều.” Thanh Kiều rất hiểu ý tiếp lời.



“Ừm, Cam Tiểu Kiều!” Lão đầu lại vuốt vuốt râu, vẻ mặt nghiêm khắc, “Ta lệnh cho ngươi, khẩn cấp cõng ta xuống núi, trước khi mặt trời lặn cần phải đuổi tới Li Tam đường Tây Lăng!”



“Hả?” Thanh Kiều có chút trượng hai hòa thượng sờ không được ý nghĩ*, “Vì sao ta phải cõng ông?”



*nôm na là không hiểu gì cả.



“Bởi vì—–“ Lão đầu hít sâu một hơi, suy sụp té trên mặt đất, “Ngươi nhẫn tâm để cho một lão nhân gia cơ thể ốm yếu nhiều bệnh tật đi suốt hai canh giờ đường núi sao?”



“……Này! Ngài không phải rất khỏe mạnh vui vẻ sao?!” Thanh Kiều nhịn không được phỉ nhổ, “Còn có thể tạo hình hổ hạc song hình nữa chứ!”



“Ảo giác! Đó hết thảy đều là ảo giác! Vừa rồi cái gì ngươi cũng chưa từng thấy!”



Lão đầu nhảy dựng lên, lạch bạch chạy đến bên cạnh cái sọt của Thanh Kiều, moi trư thảo ra, bịch một tiếng nhảy vào.



“Đồ nhi ngoan, đi mau đi mau!” Ông ta từ trong sọt vươn ra một bàn tay, liều mạng đong đưa, “Mặt trời sắp xuống núi rồi!”



Sau giờ ngọ đầu thu, giẫm lên ánh mặt trời trên con đường núi nhỏ, lắng nghe chim ca hót, khoảng thời gian đó cũng xem như thoải mái.



Nhưng là……trừ cái sọt lớn đã nặng lại còn không an phận phía sau ra.



“Này!”



Khi hạt quả kèm theo nước miếng văng tới mặt lần thứ tư, Cố Thanh Kiều rốt cục nhịn không được bạo phát.



“……Lão đầu! Ông đang làm cái gì vậy?” Cắn chặt hàm răng lược bớt một chữ “chết”, cô dừng bước, đầu ngón tay cắm vào trong da thịt.



“A hả? Ta đang ăn điểm tâm trưa!”




Bàn tay nhỏ bé nhăn nheo từ phía sau vươn đến, cầm một quả lê lớn mọng nước, lại còn đã bị cắn một miếng.



“Ngươi muốn ăn không? Muốn ăn thì nói ra! Ngươi không nói sao ta biết được chứ?”



Thanh Kiều há mồm vừa định đáp, đã thấy quả lê kia nhanh chóng rụt lại, phía sau vang lên tiếng cười quỷ dị hì hì hì.



“Đáng tiếc, cho dù ngươi nói ta cũng không thể cho ngươi ăn, bởi vì chỉ còn một quả này thôi!”



“Ông…..” Thanh Kiều chỉ cảm thấy trên trán hiện ba sợi hắc tuyến.



“Ta thích ăn lê, ăn lê ngon ngon!” Tiểu lão đầu lấy vận tốc ánh sáng gặm xong lê, phụt một cái ném hạt lê đi.



Thanh Kiều âm thầm thở ra một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng được yên tĩnh.



“Ồ, kế tiếp nên ăn hạt dẻ!” Cùng với tiếng hò reo, một cái vỏ đen cứng từ trong sọt bay ra, vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung, “viu” một tiếng đáp xuống đỉnh đầu Thanh Kiều.



“Ông ông ông!” Thanh Kiều thân mình phát run, nắm tay lộ gân xanh, cả người đều ở bên bờ vực của sự sụp đổ.



“Không cần quá mức sùng bái ta đâu!” Giọng nói của lão đầu cực kỳ bình tĩnh, lộ ra một loại bình thản phóng khoáng của thế ngoại cao nhân, “Nếu ngươi dốc lòng học tập chuyên tâm luyện võ, tới một trăm tuổi cũng sẽ có hàm răng khỏe như vậy.”



“……..Xin hỏi tôn tính đại danh của lão gia gia?” Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Thanh Kiều cố nén phẫn nộ, trầm tĩnh mở miệng.



“Họ thì miễn đi, tên của ta bắt đầu bằng chữ số.” Lại một cái vỏ hạt dẻ bay đến, đập lên vai Thanh Kiều, “Quả thực như sấm bên tai đó! Ngươi chắc chắn đã từng nghe đến.”



“A, thì ra là Tam Thốn Đinh tiên sinh, thất kính thất kính.” Thanh Kiều không cho là đúng bĩu môi.



“Nói bậy!”Cái sọt mạnh mẽ rung lên, có người ở bên trong nhảy lên nhảy xuống, “Rõ ràng là phải lớn hơn ba một chút! Ngươi đoán lại! Đoán lại!”



Sức nặng phía sau đột nhiên gia tăng, Thanh Kiều thật sự nâng không nổi, “bịch” một tiếng cả người kèm sọt té lăn trên đất.



“Chẳng lẽ là Ngũ Thốn Đinh?!” Cô khuôn mặt phờ phạc bò lên, phát hiện cái sọt bị lăn, tiểu lão đầu ngã chỏng bốn vó nằm thẳng trên mặt đất, vừa run rẩy vừa lầm bầm.



“Ta, ta, ta tên là Tứ…..Tứ……”



“Tứ Phong chưởng môn?!” Thanh Kiều nhạy bén phát hiện bổ nhào lên, nhanh chóng nâng lão đầu dậy.



“Khụ khụ, ngươi, coi như ngươi thức thời….” Tiểu lão đầu mặt căng đỏ lên, liều mạng ho khan, “Mau, mau thả ta lại đi……ta, ta phải xuống núi…..”



Thanh Kiều luống cuống tay chân xách ông vào trong sọt, miệng nói thầm: “Thật sự là chưởng môn đại sư? Sao lại ngã không tao nhã như vậy?”



“Ta bị phong thấp, các đốt ngón tay không linh hoạt lắm!” Bốp một cái làm vỡ hạt dẻ, động tác của lão đầu nhanh như chớp, “Ngươi từng thấy người già một trăm tuổi mà ăn uống vẫn tốt như vậy chưa? Người bị chút bệnh viêm khớp thì có gì lạ, ngươi có ý kiến hả?”



“Đệ tử không dám, đệ tử không dám.” Biết được tiểu lão đầu trước mắt chính là chưởng môn cô muốn tìm, Thanh Kiều làm sao còn có ý kiến gì, mau chóng vui tươi hớn hở ngồi xổm xuống, vui tươi hớn hở vác sọt lên, vui tươi hớn hở cất bước, hạnh phúc rơi lệ đầy mặt.



“Tiểu nha đầu, ngươi rất thân quen với Nguyễn Tự Khung sao? Sao hắn lại đáp ứng đưa ngươi đi gặp ta chứ?”



Nghỉ ngơi một lát, tiểu lão đầu lại bắt đầu sinh khí dồi dào.



“……Không phải quá thân quen, cùng lắm chỉ có một chút, khoảng giữa năm bảy phần gì đó…” Thanh Kiều mải miết đi, cẩn thận đáp lại.



“Cái rắm, ngươi gạt ta!” Lão đầu cười ha ha, “Đồ đệ của mình mà ta còn không biết? Nếu hắn không phải là trăm phần trăm tín nhiệm ngươi, sao lại cho ngươi đến Linh Dược cốc này hái trư thảo chứ? Ta nói, giữa các ngươi khẳng định có bí mật gì đó không thể cho ai biết, oa ha ha!”



Oa ha ha……oa ha ha………tiếng cười tà ác của tiểu lão đầu vang vọng sơn cốc.



“Xin hỏi chưởng môn đại sư, nguyên do lời này từ đâu mà ra?” Thanh Kiều kinh ngạc dựng thẳng hai tai, hay là hái trư thảo này có ẩn tình gì khác?



“Ặc….ặc…..” Lão đầu biết mình buột miệng, nhịn không được hai tay che miệng mặt lộ vẻ ảo não, “Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm chi? Đi mau, đi mau! Mặt trời sắp xuống núi rồi, chậm một bước ta liền lột da ngươi! Uống máu ngươi! Nhổ gân ngươi!”



——hừ, cái lão quái vật chỉ có ba sợi lông này!



Thanh Kiều vừa oán thầm, vừa phẫn nộ bước xuống núi.



Núi xa mây mù, tịch dương đỏ thắm, Tây Lăng phái sắp có một đêm khó ngủ.



——————-đường phân cách quái lão đầu tà ác———————–



Vừa vào Li Tam đường, nụ cười như gió mát trăng thanh của Nguyễn Tự Khung đập vào mắt.



“Phần của hôm nay hái xong rồi?” Hắn đang ngồi cạnh song cửa sổ khắc hoa ẩm trà, dương dương tự đắc, rất là hưởng thụ.



“Không.” Thanh Kiều lắc lắc đầu, cởi cái sọt trên vai ra, “Trư thảo không hái về, nhưng lại hái về một lão yêu quái.”



“Ối!” Trong sọt trúc vươn ra một cái chân nhỏ, hung hăng đạp cô một cước.



“Sư phụ, đi ra đi.” Thản nhiên gọi một tiếng, Nguyễn Tự Khung tựa như đã dự liệu trước hết thảy, Thanh Kiều không khỏi trừng lớn hai mắt.



“……Hu hu hu.” Trong cái sọt truyền đến từng trận tiếng khóc lóc sụt sịt, réo rắt thảm thiết bi thương, “Hu hu hu………..”



“Đi ra đi!” Nguyễn Tự Khung thở dài, trên mặt có ba phần bất đắc dĩ, “Chuyện người lén xuất quan hái trộm nấm lam thải độc, con tạm thời coi như không biết, cũng sẽ không nói cho các chưởng lão.”



Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một cái bóng đen từ trong sọt nhanh chóng nhảy ra, giống như tên rời cung nhảy tới trước mặt Nguyễn Tự Khung: “Nói ra phải giữ lời, không được đổi ý!”



“Con đã bao giờ lừa gạt người?” Nguyễn Tự Khung mỉm cười.



“—–đồ nhi ngoan, đúng là đồ nhi ngoan của ta!” Trương Tứ Phong lập tức ôm chặt lấy đùi ái đồ, vẻ mặt thỏa mãn, vui vẻ như thần tiên.



“……..Nhưng, người cũng đã lớn rồi, hành vi còn cần phải kiểm điểm lại chút.” Nguyễn Tự Khung vỗ vỗ lưng ông ta, “Không cần thường xuyên nghĩ cách lấy lòng ‘Tiểu mẫu đơn độc ác’ kia, người ta dù sao cũng là tông chủ Ngũ Độc giáo, thân phận địa vị cao…..”



“Ta nhất kiến chung tình với bà ấy mà!” Trương Tứ Phong òa khóc, khóe mắt nhỏ ra hai giọt lệ đục, “Bà ấy là lão thái thái giang hồ trên tám mươi dưới chín mươi tuổi cấp bậc được hoan ngênh nhất, ta cũng chỉ là kìm lòng không đậu!”



“Loại chuyện tình cảm này, không thể miễn cưỡng…….” Nguyễn Tự Khung nói lời an ủi vài câu, chợt nhớ tới trong phòng còn có người, không khỏi ngẩng đầu nhìn, thấy Thanh Kiều mắt trắng dã như cá, cả người bày ra một loại dị hình dị trạng buồn ngủ như sắp ngất đến nơi.



“Vị này chính là Cam Tiểu Kiều, sư phụ, người đã gặp rồi chứ?” Nguyễn Tự Khung bật cười, nhẹ nhàng kéo Trương Tứ Phong, đối mặt với Thanh Kiều.



“Hừ, phá đệ tử của Vương Thiên Sơn! Không bản lĩnh không thường thức, nói chuyện thô lỗ, làm việc chậm chạp!”



Phá đệ tử: kiểu như học trò dốt, chả đc nước non j.



Một khi đối diện đệ tử khác, Trương Tứ Phong lại thể hiện ra bộ dáng chưởng môn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.



“Nói chuyện thô lỗ, dù sao vẫn đỡ hơn lông mọc trên nốt ruồi!”



Thanh Kiều nhớ tới khi xem trộm “Hồi ký chưởng môn Tây Lăng phái” trong thư viện Harvard, không khỏi đáp lại một cách mỉa mai.



“Hả? Làm sao ngươi biết?” Trương Tứ Phong lấy tay che ngực, mặt lộ vẻ kinh hoàng, “Hay là ngươi nhìn lén ta tắm? Không ngờ rằng không ngờ rằng, ngươi tuổi còn nhỏ mà đạo đức lại bại hoại như thế! Súc sinh a, nghiệp chướng!”




“Ông!” Thanh Kiều tức giận giậm chân, “Lão quái vật ba sợi lông không đứng đắn này! Ta phải đại diện sao Hỏa tiêu diệt ông!”



“Ha ha, đến đây, đến đây!” Trương Tứ Phong hai tay bắt sau lưng đón gió cười dài, “Nếu ngươi có thể đánh thắng được ta, heo mẹ cũng có thể bay lên trời, oa ha ha ha………”



“Có lẽ sẽ có một ngày, con bé thật sự có thể đánh bại người.”



Nguyễn Tự Khung xách Trương Tứ Phong lên, vẻ mặt ôn hòa: “Sư phụ, đi theo con. Đồ nhi tìm người, là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”



“Đêm đêm đêm mai được không?”



Trương Tứ Phong hai chân lơ lửng, hai tay run rẩy chắp trước cằm, bày ra biểu tình đáng yêu của chú mèo đi hia trong “Shrek”.



Chú mèo đi hia giả bộ đáng yêu:



Nguyễn Tự Khung lắc đầu, cười xách Trương Tứ Phong vào buồng trong.



“Tiểu Kiều, chờ bọn ta một chút.”



Trước khi bước vào cửa, hắn quay đầu lại dặn dò Tiểu Kiều một tiếng.



Đây là một đêm yên tĩnh mà dài đằng đẵng.



Cố Thanh Kiều ngồi rất lâu trong đại đường, bỗng nghe thấy trong buồng trong bộc phát một trận khóc thét kinh thiên động địa.



“Ta không muốn như vậy! Hu hu hu, ta không cho, ta không cho ai cả!”



“Sư phụ……” Tiếng Nguyễn Tự Khung mơ hồ không rõ, dường như đang khuyên bảo.



“Ta không nghe ta không nghe, ta không cho ai cả! Ta muốn giết nó! GIết tiểu yêu nữ không có ngực đó!”



Này, ai nói không có ngực hả? Ít nhất cũng là A cup đó, quá thất lễ!



Thanh Kiều nghe thấy tức giận bất bình, lén liếc cái sân bay của mình một cái.



“Nó là đồ bại hoại, ta không cho, giết ta cũng không cho! Hu hu, Tự Khung a, ngươi thông minh một đời hồ đồ nhất thời, chẳng lẽ mắt bị mù sao?”



Bại hoại? Hừ! Ta là bại hoại, thì ông là trứng tốt sao?



Bại hoại hán ngữ là phôi đản, nghĩa là trứng hỏng, trứng tốt là hảo đản. Nói chung ý bạn Kiều là mỉa mai bác Phong.



Một quả trứng cút nhỏ dậy thì kém, mà còn không biết xấu hổ rêu rao khắp nơi!



Thanh Kiều càng nghe càng tức, nhịn không được oán thầm.



Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, gần như không thể nghe thấy, cuối cùng hoàn toàn biến mất.



“Cạch” một tiếng, cửa buồng trong mở ra, Nguyễn Tự Khung dẫn trước đi tới, mặt mang theo nụ cười thắng lợi.



Trương Tứ Phong không tình nguyện đi theo sau hắn, vẻ mặt cực kỳ u oán.



“Ngươi, muốn Thanh mộc kiếm Hình nhân?” Mắt Trương Tứ Phong sưng như quả hạch đào, đặt câu hỏi với Thanh Kiều.



“Ừm…..” Oán thầm thì oán thầm, Thanh Kiều vẫn bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu với Trương Tứ Phong, “Đệ tử chỉ mượn kiếm dùng một chút, sau này ổn thỏa vật quy nguyên chủ, còn cần chưởng môn đại sư thành toàn!”



“Ngươi muốn biết kiếm ở đâu?” Trương Tứ Phong nâng cằm kiêu ngạo.



“Dạ!” Thanh Kiều thành thật gật đầu, tâm như mèo cào, “Còn cầu chưởng môn nhắc nhở!”



“Muốn biết phải dựa sát lại đây chút, ta tự mình nói cho ngươi.” Trương Tứ Phong thản nhiên liếc cô một cái.



Thanh Kiều nhanh chóng cùng sử dụng tay chân nhào tới bên cạnh ông ta.



“Tới gần chút! Gần một chút nữa!” Trương Tứ Phong hung hăng trừng cô, “Chẳng lẽ ngươi muốn cho toàn bộ Tây Lăng biết bí mật này sao?”



Thanh Kiều mau chóng đưa lỗ tai tới bên miệng Trương Tứ Phong.



“………Nơi giấu Thanh mộc kiếm Hình nhân chính là……..” Trương Tứ Phong lấy tay chắn gió, lặng lẽ kề sát mang tai Thanh Kiều.



“Ta, cứ, không, nói, cho, ngươi!!!!!!”



Chỉ nghe một tiếng hét to kinh thiên sức bạt núi khí lực cái thế, Thanh Kiều mắt lóe sao vàng, bất ngờ không kịp phòng bị té ngã trên mặt đất.



———cô bị chấn động đến hôn mê.



“Sư phụ, người cũng quá………” Nguyễn Tự Khung nâng cô gái té trên mặt đất dậy, bất đắc dĩ liếc nhìn Trương Tứ Phong.



“Hừ, muốn lấy được trấn phái chi bảo của Tây Lăng phái, nào có dễ dàng như vậy? Chút đau khổ ấy là phải chịu!”



Trương Tứ Phong hai lỗ mũi hếch lên trời, vẻ mặt kiêu ngạo.



“……Dù sao đi nữa, người nhớ rõ chính mình đã đáp ứng rồi là tốt rồi.” Nguyễn Tự Khung ôm cô gái, từng bước đi ra cửa, “Lời hứa của chưởng môn đã nói, sau này trăm triệu lần không thể đổi ý.”



“Ta mới sẽ không đổi ý đâu!” Trương Tứ Phong hung hăng nghiến răng, “Nhưng còn ngươi, thực sự quyết định đưa cho nó?”



“Cho hay không cho, không phải do con quyết định.” Nguyễn Tự Khung nhìn về phía cô gái ngủ say trong lòng, lẳng lặng mỉm cười, “Xem vận may của con bé đi!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương