Ngọ Môn Quẫn Sự
-
Chương 44: Món thủ linh (túc trực bên linh cữu)
Edit: Chikajo
Chưởng quầy quán trọ chi nhánh của “Duyệt lai khách điếm” ở Hồn Thủy trang, đêm nay lại một lần mất ngủ.
Liêu chưởng quầy là người tha hương, đến Hồn Thủy trang đã hơn mười năm, bởi vì hắn cần cù lại hay suy nghĩ, cuối cùng từ tiểu tử chân đất năm đó chuyển mình nhanh chóng trở thành đại chưởng quỹ của quán trọ chi nhánh bây giờ.
Đêm nay, hắn nhìn đèn đuốc sáng trưng tiếng người ồn ào bên ngoài phòng, lại bắt đầu đắm chìm vào suy nghĩ.
Hắn nhớ tới rất lâu trước kia, tình hình khi mình ôm giấc mộng đến đây gây dựng sự nghiệp.
“—-Tiểu Liêu, cậu có thể mở điếm, nhưng phải chuẩn bị tốt khi gặp rắc rối.” Đại lão bản nói với cậu, “Cậu cũng biết từ xưa tới nay, có bao nhiêu căn Duyệt lai khách điếm bị hủy rồi chứ? Aiz, từ khi ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của ta…bắt đầu gây dựng, Duyệt lai khách điếm đã trải qua vô số hồi giang hồ phân tranh, không phải bị đốt rụi thì là bị đạp đổ, cho nên chúng ta chỉ có thể không ngừng mở chi nhánh, lại mở chi nhánh, như vậy mới không đến nỗi không còn tồn tại nữa….”
Tiếng của lão bản nghe rất là bi phẫn.
“—nhưng, ở khách điếm có thể được trông thấy rất nhiều loại võ công không thể tưởng, được thưởng thức rất nhiều trận đánh nhau đặc sắc, quan sát rất nhiều vụ lục đục u ám tàn nhẫn…Tóm lại, trừ một nơi tên là ‘Phá miếu’ chuyên thu nhận nam tử lưu lạc, thì trên giang hồ không còn nơi nào kích thích hơn so với Duyệt lai khách điếm, đây cũng là nguyên nhân khách điếm chúng ta nổi danh…..”
Lại có chút dương dương tự đắc.
“—-cái gì, cậu cảm thấy tò mò với ‘Phá miếu’ đó? Khụ khụ, cái ‘Phá miếu’ đó ấy mà….bình thường chính là nơi các nam nữ đại hiệp sưởi ấm, phơi quần áo, cộng thêm thuận tiện đính ước….A, đừng giật mình! Cậu có biết, có bao nhiêu là đại hiệp truyền kỳ, chính là được thai nghén sinh ra trong ‘Phá miếu’không?!”
Đang trầm tư, chợt nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, thì ra là quan binh đuổi tới, trong ngoài khách điếm ồn ào náo động như ban ngày.
“Quán trọ chi nhánh này tồn tại im ắng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi lời nguyền của “Duyệt lai khách điếm”.
Liêu chưởng quầy lại liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái, thở dài lắc đầu.
Tử trạng của hai cỗ thi thể đêm nay thật là đáng sợ. Hắn chân thành cầu nguyện trận phong ba này mau mau trôi qua.
Đang tiếp tục suy nghĩ sâu thêm, chợt nghe đỉnh đầu truyền đến từng trận cười quỷ dị.
Ha ha.
Hề hề.
He he he.
Hô hô hô hô.
Hì hì hì hì……
“—-ai, ai đang giả thần giả quỷ!”
Liêu chưởng quầy ít nhiều gì cũng được tiếp xúc qua nhiều việc đời, sau khi kinh sợ, còn nhớ rõ run rẩy nắm chắc bàn tính trong tay, ngẩng đầu lên nhìn.
Cái nhìn này, đã khiến hắn thấy được một gương mặt dù cho đến âm tào địa phủ cũng không thể quên.
Có thứ gì đó lạnh lẽo mà rất mảnh cuốn lấy cổ hắn, lập tức hắn nghe thấy tiếng mạch máu ‘phựt phựt’ nổ tung.
Ào ào, ào ào, ước chừng là tiếng máu tươi chảy ra.
Trong nháy mắt trước khi ngã xuống, hắn đột nhiên thực sầu muộn suy nghĩ đến một vấn đề—-
“Vì sao bị thương luôn là ta vậy?”
—————Liêu chưởng quầy thích suy nghĩ là đồng chí tốt của đường phân cách————-
Cố Thanh Kiều ngơ ngác ngồi trong đại đường khách điếm, tay chân lạnh lẽo.
Tất cả khách trọ đều chạy tới, nha môn cực kỳ coi trọng bản án “Hannibal”, không chịu buông tha bất kì cơ hội nào có thể gặng hỏi.
Từng đệ tử Tây Lăng một bị soát người, sau đó thả ra, Cố Thanh Kiều bởi vì thân phận thấp kém võ công yếu kém, chỉ có thể xếp hàng cuối cùng.
Trong thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cô ngẩng đầu, nhìn thấy không xa Vô Hận ngọc nữ đang khóc nức nở trong vòng vây của mọi người, dáng người gầy yếu càng lộ vẻ mềm mại khiến người khác thương xót.
Ở bên cạnh nàng, là Nguyễn Tự Khung vẻ mặt ôn nhu che chở.
“—–chớ sợ, đừng khóc, có ta ở bên cạnh nàng.”
Cô thấy cách mà hắn nói với ngọc nữ quan tâm mà thân sĩ, hoàn toàn không giống quái thúc thúc ngày thường.
Tự đáy lòng chợt hơi chua xót một chút.
Cô cũng rất hi vọng, có thể có người đối với cô như vậy.
Ở thời không hoang cổ rộng lớn này, có ai có thể nói với cô một câu—“Đừng sợ, có ta ở đây bên nàng.”
Cuối cùng cũng đến phiên cô bị kiểm tra, quan binh hỏi trước mấy vấn đề, rồi đối chiểu với khẩu cung của Tam sư tỷ, vừa lòng gật đầu, chuẩn bị thả cô đi.
Khi sắp xuất môn, bỗng nhiên bị người gọi lại: “Cam Tiểu Kiều, con lại đây.”
Nhìn lại, thì ra là Nguyễn Tự Khung, hắn y phục lam đứng bên cạnh ngọc nữ, đang vẫy vẫy tay với cô.
Gió đêm xẹt qua, hai vị tuyệt sắc y phục tung bay rất phóng khoáng, tựa như trời đất tạo nên một đôi.
“Sư thúc có gì phân phó?” Cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống, tất cung tất kính.
“Ta phái đệ tử đêm nay ra ngoài truy tìm tung tích hung thủ, con thân đã không có võ công, lưu lại đây túc trực bên linh cữu đi.”
Nguyễn Tự Khung vẻ mặt vân đạm phong khinh.
“—-có lầm không vậy!” Thanh Kiều trừng lớn mắt, nhanh chóng ngẩng đầu, “Người lại đi bảo ta túc trực bên linh cữu á?”
“Thế nào, con nghi ngờ sắp xếp của ta sao?” Nguyễn Tự Khung nhướng mày, trong đôi đồng tử đen có một tia không kiên nhẫn cực nhạt thoáng qua.
“…..Đệ tử không dám.” Thanh Kiều cắn môi, cúi đầu, “Đệ tử chỉ là sợ, mình không có bản lĩnh bảo vệ chu toàn di thể sư tỷ sư huynh…..”
“Bảo ngươi đi ngươi phải đi, vô nghĩa nhiều như vậy làm gì!”
Nguyễn Tự Khung kiên quyết ngắt lời cô, không chút khách khí, “Không cần kiếm cớ, đi nhanh đi!”
Móng tay cắm thật sâu vào da thịt, Thanh Kiều kìm nén hít một hơi, ngẩng đầu mỉm cười: “….Cẩn tuân sư mệnh.”
Ra cửa, cô nhẹ nhàng đi đến linh đường.
Không thể khóc, không thể khóc, mình còn phải dựa vào hắn tìm tứ linh, mình còn phải làm hắn vui lòng….
Cô cứ như vậy hoảng hốt mà đi, vừa đi vừa nghĩ: tác giả chuyện xưa này quả nhiên biến thái! Dưới tình huống thông thường, trong Tiểu Bạch văn có nguy hiểm phát sinh, không phải là mĩ nam ôm ấp yêu thương tạo hình tượng vĩ đại nên đó chính là thời cơ tốt để gây dựng địa vị anh hùng trong lòng nữ chủ sao? Cố Thanh Kiều ta thì lại ngược lại, mĩ nam ôm ấp còn chưa có ấm, đã rơi vào cái kết cục trông coi thi thể….
Tác giả, bà đây là đối nghịch với truyền thống, mưu toan phá vỡ sự kinh điển! Đây là loại tinh thần ~~~~~~~~~~~~ bệnh như thế nào chứ!
Linh đường giản dị bố trí trong phòng chứa củi cạnh khách điếm, đến khi Cố Thanh Kiều đi đến, nội đường ngoài hai cái quan tài, không có chút sinh khí nào.
“Không phải chứ, chỉ có một mình ta?!”
Cô nhất thời thụt lùi ba bước, tóc tai dựng đứng, giống như khổng tước xòe đuôi.
Nhìn xung quanh ít nhất đã hơn 5 lần, cô rốt cục đã thừa nhận sự thật tàn khốc này, không khỏi giậm chân bi thống mắng: “Nguyễn Tự Khung ngươi là đồ biến thái, ta nguyền rủa ngươi tương lai sinh nữ nhi không có tiểu PP sinh con trai không có tiểu kê kê cả nhà sống không quá ba mươi tuổi!”
Mắng xong, trong linh đường lại khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chết chóc.
Vù—-vù—–
Dần dần, cô có thể nghe ra tiếng gió thổi.
Lách cách, lách cách.
Phía trên linh đường có thứ gì đó bắt đầu lay động.
“Sư sư sư sư huynh sư tỷ, các ngươi đừng kích động, ta ta ta ta không cố ý mạo phạm!” Cô da đầu phát run, không khỏi nói lắp, “Ta là người rất nhiệt tình yêu thương Tây Lăng nhiệt tình yêu thương nhân dân! Ta kiên quyết ủng hộ chưởng môn Trương Tứ Phong lãnh đạo, đoàn kết chặt chẽ với Tây Lăng phái lấy Nguyễn Tự Khung làm trung tâm, nhất định sẽ đưa các hạng mục sự nghiệp của bổn phái đi lên! Thỉnh sư huynh yên tâm, thỉnh sư tỷ yên tâm!”
Lách cách, lách cách.
Đồ vật phía trên linh đường còn đang lay động, khẽ khành lay động.
“Sư huynh sư tỷ, cầu các ngươi, đưng dọa ta.” Cô sắp khóc đến nơi, “Ta đọc thơ cho các ngươi được không? Tác phẩm nổi tiếng của danh gia đó!”
“—–đại hải a, đô thị thủy! Bàng giải a, bát điều thối!”
(Nghĩa đen: “biển rộng a, đều là nước! Con cua a, tám cái chân!” mấy câu thơ này Vô danh)
“—— cải cách xuân phong xuy mãn đích, trung quốc nhân dân chân tranh khí, tề tâm hợp lực khóa thế kỉ, nhất trường đại thủy một trách đích!”
(Nghĩa đen: “gió xuân cải cách thổi đầy, người dân Trung Quốc không chịu thua kém, đồng lòng hợp lực vượt qua trăm năm, dù một trận hồng thủy cũng không động!” trích lời thoại trong vở kịch “Hôm qua hôm nay ngày mai” của Triệu Bản Sơn.)
“—— ngã kiên quyết bất năng dung nhẫn / na ta / tại công cộng trường sở / đích vệ sinh gian / đại tiện hậu / bất trùng xuyến / tiện trì / đích nhân!”
(Nghĩa đen: “ta kiên quyết không thể dễ dàng tha thứ cho người sau khi đi đại tiện ở nhà vệ sinh công cộng không xả nước!” – “Sỏa qua đăng—– ngã kiên quyết bất năng dung nhẫn” (Đồ ngốc——ta kiên quyết không thể dễ dàng tha thứ) của tác giả Triệu Lệ Hoa) (chika: thơ bác này dị thật :v )
Lách cách, lách cách.
Thứ phía trên linh đường tiếp tục đong đưa, tiếng càng lúc càng lớn.
“Ngay cả thơ Lê Hoa cũng đọc mà các ngươi còn chưa vừa lòng sao?” Thanh Kiều lấy tay áo che mặt thấp giọng nức nở, thứ đang lau không biết là mồ hôi hay là lệ.
“Cạch cạch!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỗ trên hai cỗ quan tài bỗng nhiên bùng nổ, có khói trắng tỏa ra xung quanh.
“Cứu mạng a!” Thanh Kiều hét một tiếng nhảy dựng lên, giữ trạng thái hồn phi phách tán, “110, 110 ở đâu?! Bin Laden đâm vào tòa tháp đôi mậu dịch thế giới rồi!”
(Vụ Bin Laden đâm vào tháp đôi của trung tâm mậu dịch thế giới là một vụ khủng bố rất lớn, diễn ra vào sáng 11/9/2001
Vào đây để biết thêm chi tiết: http://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%B1_ki%E1%BB%87n_11_th%C3%A1ng_9 )
Bỗng nhiên có một bàn tay to vươn đến, vững vàng giữ cô lại.
“Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây cạnh cô.”
Cô ngẩn ra, nhịn không được rớt nước mắt.
Từ khi từ biệt Cố thượng thư, cô đã thật lâu chưa được nghe âm thanh tự nhiên ấm áp như vậy.
“……Sư huynh!”
Cô quay đầu lại, phi vào trong lòng người đó—trong hoàn cảnh ác liệt mà nguy nan này, chỉ có sư huynh người còn nhớ ta, xem ra bánh bao không hổ là món ăn vặt toàn bộ người dân Trung Quốc đều thích!
“—–khóc cái gì? Có cái gì mà phải khóc?!”
Người đối diện lại vẻ mặt ghét bỏ đẩy cô ra: “Không có tiền đồ, Vương Thiên Sơn dạy như thế nào vậy? Có mỗi hai cỗ quan tài thôi mà bị dọa thành thế!”
Thanh Kiều nghẹn lời, đành phải vừa gạt lệ vừa lui ra sau, trong lòng cực kỳ oán giận.
—–ta nói Bánh bao huynh, ngươi đây cũng quá thành thực đi, chẳng hiểu phong hoa tuyết nguyệt thương hương tiếc ngọc gì cả……
Bao Toàn Tài không để ý đến cô, lập tức đi đến chỗ quan tài.
“Yo, thứ khiến ngươi vừa khóc vừa kêu chính là thứ này sao?”
Hắn cong thắt lưng, từ trên mặt đất nhặt lên một khối gì đó đen tuyền, rồi tùy tay ném ra chỗ sáng.
“Bộp!”
Thanh Kiều tập trung nhìn vào, thì ra là một mảnh gỗ gãy lay động.
“Phòng củi này lâu năm không tu sửa, vừa rồi là có mảnh gỗ ở xà nhà rơi xuống.”
Bao Toàn Tài vừa phủi tay vừa trừng cô, giọng điệu xì mũi coi thường: “Coi cái đức hạnh vừa rồi của cô, nói ra đúng là mất mặt!”
Thanh Kiều bĩu môi, nhưng không thể phản bác, chỉ có thể tức giận gục đầu xuống.
“Hừ! Nếu không phải là sư thúc phân phó, ta cũng thực chẳng muốn đến cái nơi quỷ quái này túc trực linh cữu!”
Thấy Bao sư huynh nghênh ngang đi đến bên đống củi đốt ngồi xuống, miệng bắt đầu phát biểu những lời có tính công kích.
“…..Đệ tử toàn phái đều ra ngoài bắt hung thủ rồi, chỉ còn ta ở chỗ này trông coi hai cỗ thi thể, còn phải chăm sóc một tiểu nha đầu sống dở chết dở…..Thực TM uất ức!”
Thanh Kiều không dám cãi lại, chỉ có thể theo hắn ngồi xuống.
Nghĩ nghĩ, lại không biết xấu hổ lại nhích mông đến gần sư huynh ba mươi cm.
Lại thêm mười cm……
Lại ba mươi cm……
—–bất luận ra sao, giữ mạng quan trọng hơn.
Bao sư huynh cuối cùng cũng mắng mệt, khép miệng lại, hơi nhắm mắt, xem chừng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thanh Kiều thì cuộn mình thành hình tròn, cố gắng trừng lớn mắt, để ý chặt chẽ động tĩnh bốn phía.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, trôi qua…..
Ha ha
He he
Hơ hơ hơ……
Trong linh đường đột nhiên vang lên tiếng cười kì lạ.
“Sư, sư huynh.”
Sắc mặt Thanh Kiều tức khắc trở nên trắng bệch.
“……Huynh nghe, đây là tiếng gì?”
Cô chọc chọc bắp tay trái Bao Toàn Tài.
“—–có thể có tiếng gì chứ?!”
Bao Toàn Tài mí mắt cũng không thèm nâng, đánh ngón tay ngọc thon dài của cô: “Nghi thần nghi quỷ! Ngoài gió ra, làm gì có tiếng khác?!”
Hô hô hô hô……
“Thật, thật sự là có tiếng mà…..”
Thanh Kiều vẻ mặt cầu xin, miệng cũng cắn đến tím bầm.
“Có sao?”
Bao Toàn Tài hồ nghi ngồi xuống: “Võ công ta cao như vậy cũng không nghe thấy, đồ tiểu còi dí nhà ngươi lại nghe thấy?”
Hí hí hí hí hí…….
Thanh âm kia cang lúc càng lớn, Thanh Kiều cắn răng một cái, xoay người đi đến phía đối diện: “Sư huynh, để ta nói nhỏ cho huynh…..”
Ngay trong nháy mắt này, ngoài linh đường đột nhiên có thứ gì đó yếu ớt thổi qua, rất nhanh đá biến mất không thấy tăm hơi.
Thanh Kiều thấy tất cả phát sinh từ đầu đến đuôi, nhất thời đứng ngơ ra tại đương trường, hồi lâu không nói nên lời.
“Thế nào, cô thấy cái gì?”
Bao sư huynh coi bộ dáng mắt sắp thoát ra khỏi tròng của cô, không khỏi có chút kinh ngạc.
“……”
Được nửa ngày, Thanh Kiều vẫn ở trong tình trạng dại ra như cũ.
“Cô thấy cái gì, cứ nói ra xem nào?!” Bao sư huynh bắt đầu nóng nảy.
Thanh Kiều ném cho hắn một cái liếc, mắt nhìn bốn phía, bắt đầu ngơ ngác rên lên một bài ca:
“Ô…..tròng mắt đen lúng liếng, khuôn mặt tươi cười trắng bệch……A……thế nào cũng khó quên, dung nhan kia thay đổi……”
(Bài này m chả tìm thấy ở đâu cả, nên chắc bạn Kiều tự sáng tác)
“Này, cô đang hát cái gì đó!”
Bao sư huynh thật sự nhịn không được, cau mày dùng sức lay cô: “Cam Tiểu Kiều, cô không phải là bị dọa đến choáng váng chứ?!”
Lay xong, Cố Thanh Kiều rốt cục hoàn hồn, thấy cô thu hồi tầm mắt, òa một tiếng khóc với sư huynh: “…….cái, cái, cái đầu!”
“—–Bao sư huynh, ta thấy cái đầu của Liêu chưởng quầy bay trên không! Không có cơ thể, chỉ còn đầu!”
“Gì? Mắt cô bị mờ rồi!” Bao sư huynh bị cô kêu khóc, sợ tới mức lui ra sau nửa bước, da gà da vịt nổi hết cả lên.
“Ô ô ô, thật đó….Một cái đầu trắng lóa, còn đang cười, thật kinh dị…..” Thanh Kiều vừa khóc vừa hoa tay múa chân, nước mũi cùng nước mắt tung bay, nước miếng cùng mồ hôi lạnh cùng múa.
Bao Toàn Tài thấy cô bị dọa thành vậy, không khỏi nhíu mày, hay là…..
Hi hi hi hi hi hi…….
Ha ha ha ha ha……
Tiếng cười quỷ dị lần thứ tư vang lên, lớn hơn rất nhiều so với ba lượt trước, càng phát ra sự thê lương u buồn.
Vì thế Bao Toàn Tài cũng ngây dại.
“Đến rồi đến rồi lại đến rồi!” Thanh Kiều hét chói tai trốn sau sư huynh, miệng bắt đầu lẩm bẩm tự nói, “Người tốt được báo đáp, người tốt được báo đáp…..Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật…..”
“…..Hừ!” Bao Toàn Tài không hổ là đại đệ tử Kiền Nhất đường, không đến nửa giây đã hoàn hồn, khóe miệng nở ra nụ cười rét lạnh: “Xem ra ráy tai của ta, đã đến lúc dọn sạch!”
Hắn đẩy Thanh Kiều ra ngoài, đón gió mà đứng, nhìn quanh bốn phía, tạo dáng Ultraman dũng cảm phóng khoáng:
“—–yêu nghiệt phương nào đang giả thần giả quỷ?”
Tiếng cười chỉ ngưng lại, nhưng không có ai trả lời.
“—–là hảo hán thì hãy xưng tên ra, Tây Lăng Bao Truy Mệnh cung kính chỉ giáo!”
Bao sư huynh lại hướng lên trời hô một câu, đồng thời đá cho Thanh Kiều trên mặt đất một cước, ý bảo cô mở miệng kêu gọi đầu hàng.
Thanh Kiều lui mình chết sống không chịu mở miệng nói.
Bốn phía im ắng, vẫn không có hồi âm.
“Ôi!” Lại trúng cước thứ hai của Bao sư huynh, Thanh Kiều không tình nguyện ngẩng đầu, bắt đầu run rầy ân cần thăm hỏi:
“Ngươi, ngươi từ đâu tới đây? Bằng hữu của ta……”
Bao Toàn Tài nghe vậy giận dữ, một tay nhấc cô lên, thấp giọng quát:
“Sao cô lại đi hỏi thăm như vậy hả! Phải có khí thế! Khí thế cô hiểu không?!”
Thanh Kiều bị hắn hai đá một túm đau đến mặt đỏ tai hồng, không khỏi cũng nổi giận—-có ai chăm sóc sư muội như thế sao?
Một cơn tức không chỗ phát tiết, cô dứt khoát đứng thẳng ưỡn ngực, chống nạnh hô to vào không trung: “Muốn làm bằng hữu của yêu quái, quý—-tính—–mẹ—–ngươi—–là —-gì a?!!”
(quý tính là tên)
Bịch bịch!
Nóc nhà bỗng nhiên truyền đến tiếng vật gì loạng choạng.
Mắt Bao Toàn Tài sáng lên, mũi chân điểm một cái nhún người bay lên trên.
Nhưng còn chưa đến lúc hắn tiếp cận xà ngang chợt có ám khí màu đen từ ngoài cửa phi tới hướng hắn, viu viu!
Bao Toàn Tài phản ứng rất nhạy bén, chỉ thấy hắn nghiêng người thối lui, thoải mái né tránh tập kích, thân mình không nghiêng không lệch vừa đúng hạ xuống giữa hai cái quan tài.
Không tốt! Bao Toan Tài âm thầm nhíu mày, người thần bí lại sớm đoán được trường hợp hắn tiến thoái lưỡng nan như vậy, lập tức bắt lấy cơ hội liên tục không ngưng phóng ra ám khí về phía hắn.
—–viu viu, viu viu!
Ám khí bí mật mang theo gió lạnh rít gào mà đến, muốn đoạt mạng người.
Dưới tình thế cấp bách, Bao Toàn Tài lấy tay chống đỡ phi thân nhảy lên quan tài, mạnh mẽ bay múa hai chân, lấy chân đánh lui ám khí!
“—–ồ ồ ồ! Thomas xoay tròn!”
Thanh Kiều bị một màn trước mắt làm kinh ngạc.
Ngoài Hồng Kim Bảo (1), đời này cô chưa từng gặp qua người mập nào có thân thủ mạnh mẽ như thế! Cảnh đánh nhau phấn khích khiến cô quên sợ hãi, quên cô đơn, cả thể xác và tinh thần đều vì sư huynh mà vỗ tay kêu hay: “Ồ ồ ồ, quán quân thể thao! Một hai ba bốn, hai hai ba bốn….Xoay một vòng, lại thêm một vòng!”
Bao Toàn Tài đang mệt mỏi ứng phó ám khí, bị cô gào to như vậy, mới nhớ ra bên cạnh còn có một Bạch Thái Tiểu sư muội.
“Còn không dùng tuyệt chiêu hỗ trợ!” Hắn rống to với cô một câu, sắc mặt trắng bệch nổi giận đung đùng.
Tuyệt chiêu? Tuyệt chiêu gì?
Được hắn nhắc nhở, Thanh Kiều rốt cục nhớ tới bây giờ vẫn là thời khắc tánh mạng nguy ngập.
“Cường đạo bất lương, xem tuyệt chiêu bí truyền của ta đây!” Cô hét lớn một câu, thế tới ào ạt, “—-kappa lưng tựa lưng!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cô nhanh chóng tìm cái góc, nhấc một bó củi đốt “Lưng tựa lưng”.
“Cam, Tiểu, Kiều!”
Bao Toàn Tài thấy cô chỉ bo bo giữ mình, hai mắt xẹt xẹt bắt đầu phun hỏa.
Tức giận thay đổi hành động, chỉ thấy hắn khua mũi chân, lập tức có ám khí thay đổi góc độ thẳng tắp phi tới chỗ Thanh Kiều.
“—-puma bưu mã!”
Thanh Kiều nhanh chóng nhào về phía đống củi, làm trạng thái báo mẹ mạnh mẽ, miễn cưỡng thoát khỏi một kiếp.
Hô~~~
Cô lau mồ hôi, thở phào một hơi—–thủ pháp tốt bổn tiểu thư phản ứng đủ nhanh nhẹn nha.
Bao Toàn Tài cảm thấy mình sắp điên mất, xuất ra cả lực bú sữa, ám khí cũng không quản, chiêu diều hâu xoay người nhảy đến trước mặt Thanh Kiều.
“——cô nói cái gì?!!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi bắt lấy vạt áo Thanh Kiều,sắc mặt đỏ bưng ngũ quan vặn vẹo: “Sao cô dám vũ nhục võ công của ta?! Cô nói—–cái gì xoay tròn cơ?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook