Ngộ Không Truyện
Quyển 1 - Chương 17

Câu này vừa thốt ra, tựa như sét giữa trời quang.

Như Lai ở chốn Tây Thiên Cực Lạc mở to mắt kinh hô lên: "Không hay rồi!"

Quan Âm vội tiến tới hỏi: "Sư tổ có chuyện gì vậy?"

Như Lai nói: "Là hắn. Hắn trở lại rồi!"

Huyền Trang trở lại căn nhà nhỏ.

Con cá kia vẫn ở trong lu.

“Sàn nhà ướt thế này, chắc ngươi lại quẫy chứ gì?” Huyền Trang cười nói với Tiểu Bạch Long.

Tiểu Bạch Long ngoe nguẩy đuôi cười, nàng phát hiện mình thế mà lại thích làm một con cá, chỉ cần nàng được ở bên cạnh hắn.

Từ sau trận đấu với Thiên Dương, rồi lại cự tuyệt tiếp nghiệp của Pháp Minh, Huyền Trang ở trong chùa dường như càng ngày càng cô độc, những tăng nhân khác khi gặp hắn sẽ cười rất quái lạ, Pháp Minh cũng không để ý đến hắn nữa, giờ giảng kinh cũng không ai gọi hắn. Khi chúng tăng tập trung ở đại điện rì rầm niệm kinh, Huyền Trang chỉ đành ở ngoài mảnh sân trống quét lá rơi, đưa từng chiếc lá rơi trở về bên dưới gốc cây. Nếu không thì hắn sẽ một mình nằm trên mặt đất, người khác đều nghĩ rằng hắn đang ngủ, thật ra Tiểu Bạch Long biết hắn đang ngắm nhìn bầu trời, mỗi lần như thế đều ngắm hơn một canh giờ. Tối đến, một mình hắn trở về căn nhà nhỏ rách nát chứa đầy những vật linh tinh, thắp một ngọn đèn yếu ớt viết gì đó. Hắn ngày càng yên lặng, ngày càng ít nói chuyện với Tiểu Bạch Long và đám hoa cỏ, nụ cười trong trẻo như bầu trời của hắn cũng dần biến mất, thời gian trôi đi, một thứ bắt đầu xuất hiện giữ hai hàng chân mày của hắn. Hắn không còn quét lá rụng nữa, cũng không còn ngắm trời mây, cả ngày hắn chỉ ngồi đó suy tư rồi lại suy tư.

Tiểu Bạch Long nghĩ chắc là hắn phiền não lắm, chắc có chuyện hắn nghĩ không thông suốt, nhưng nàng không biết hắn đang nghĩ gì, nàng ở cùng hắn lâu như thế, ngược lại ngày càng không hiểu được nội tâm của hắn, trong trái tim của con người rốt cuộc chứa những gì? Tiểu Bạch Long thề nhất định sẽ tìm ra đáp án. Có đôi lúc Huyền Trang đang viết chữ dưới ánh đèn, Tiểu Bạch Long ở trong lu nước quẫy lung tung, trước kia hắn sẽ cười với nàng, nhưng bây giờ, hắn chẳng thèm để ý đến nàng nữa.

Hắn cũng không nhắc đến việc đưa nàng về nhà, nàng cũng không muốn hắn nhắc đến.

Hôm đó, các tăng nhân ngồi dưới tán cây đàm đạo.

Một người tên là Huyền Sinh nói: “Theo ta thấy, Phật, giống như cây đại thụ trước sân, nghìn cành vạn lá, không rời khỏi gốc.”

Một người khác tên là Huyền Kì nói: “Ta cũng có một cách so sánh, ta thấy, Phật, giống chiếc giếng cổ trong viện, mỗi lần soi xuống, đều cảm thấy tự thẹn với lòng.”

Chúng tăng xung quanh đồng thanh nói: “Lời hai vị sư huynh nói thật sự quá tuyệt, quả là tinh hoa của Phật pháp.”

Hai người đều tỏ ra rất đắc ý, nhưng lại thấy Huyền Trang ngồi lẳng lặng một bên, không buồn màng đến.

Huyền Kì gọi: “Huyền Trang, những gì chúng ta nói, đệ cảm thấy thế nào?”

Huyền Trang không thèm quay đầu lại, cười nói: “Nếu là đệ, đệ sẽ chặt bỏ gốc cây kia, lấp đi chiếc giếng nọ, để các huynh chết cái tâm đó đi!”

Huyền Sinh và Huyền Kì nhảy dựng lên: “Tên hòa thượng độc ác nhà người, nhìn không ra được thâm ý của chúng ta sao?”

Huyền Trang bật cười: “Nếu là thâm ý thật, vậy thì cây và giếng kia từ đâu mà có?”

“Hừ! Vậy ngươi nói xem, Phật là gì?”

“Có Phật sao, ở đâu vậy? Bắt một tên đến cho đệ xem nào!” Huyền Trang nói.

“Dung tục! Phật ở trong tâm, làm sao mà bắt!”

“Phật ở trong tâm thì huynh nói làm gì? Chẳng khác nào đánh rắm!”

Huyền Kì nổi nóng, mắng: “Tên nghiệp súc nhà ngươi! Khẩu xuất cuồng ngôn, sỉ nhục Phật pháp! Trách sao được mà Phật Tổ lại để người trôi dạt trên sông mà đến, tên họ không có, cha mẹ cũng không nhận!”

Lời vừa thốt ra, thấy sắc mặt Huyền Trang đại biến, trắng như tờ giấy.

Huyền Kì biết mình đã lỡ lời, mọi người thấy vậy liền nhanh chóng giải tán.

Chỉ còn mình Huyền Trang ngồi lại đó.

Gió thổi vài chiếc lá khô đến bên chân y, một con ngỗng cô độc kêu vài tiếng nơi chân trời, hoảng hốt trước ánh tịch dương màu máu nơi phía Tây bầu trời.

“Ai… ai đã sinh ra ta? Vì sao lại sinh ra ta?” Huyền Trang thì thầm,  “Nếu đã đưa ta đến, sao lại không chỉ cho ta một con đường… Vì sao, vì sao chứ?”

Hắn ngẩng đầu lớn tiếng hỏi trời cao, trời cao im lặng, chỉ có một giọt nước mắt lăn đến khóe môi.

Huyền Trang trở lại căn nhà nhỏ, Tiểu Bạch Long đang ở trong nhà lén lục lọi sách của hắn, thấy hắn trở về liền vội biến thành cá chép nhảy vào lu.

Huyền Trang ngẩn người một lúc thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tiểu Bạch Long nhìn hắn mang theo tay nải đến bên lu nước.

“Đi thôi, ta tiễn ngươi về nhà.” Huyền Trang nói.

Huyền Trang muốn rời khỏi chùa, Pháp Minh không cách nào ngăn cản, chỉ than thở: “Con trời sinh khắc khổ, sau này nhớ phải luôn đặt Phật Tổ ở trong lòng, cầu ngài có thể phù hộ cho con.”

“Sư phụ, con vẫn luôn suy nghĩ, thiên hạ vạn vật đều đến từ không, vậy ái si của chúng sinh từ đâu mà có? Thiên hạ vạn vật đều sẽ về không, vậy con người trôi nổi nơi trần thế này vì lẽ gì?”

“Chuyện này… vi sư cũng nói thật với con, nếu có thể nói rõ thì vi sư đã không cần vất vả tu hành bao nhiêu năm nay rồi.”

“Sư phụ, xin cáo từ, đệ tử phải đi một đoạn đường rất dài.”

Pháp Minh nói: “Vi sư hiểu tâm tư của con, bảo trọng.”

Sau đó ông niệm một câu: 

Đạo pháp pháp không thể nói, hỏi lòng lòng không thể hỏi.

Kẻ ngộ đã thành thiên địa, không đến từ trong tự tại.


“Đệ tử ghi nhớ trong lòng.”

Huyền Trang vái lạy Pháp Minh thêm ba lần, đứng dậy bưng chiếc bát đựng con cá chép, xoay người rời đi.

Lúc này đất trời tĩnh lặng, vô số chiếc lá nhẹ nhàng buông rơi, tiếng gió, tiếng cỏ cây lay động, tiếng sóng, tiếng chim hót, giữa trời và đất dường như đột nhiên tràn ngập đủ loại âm thanh, dường như có vô số giọng đang cất tiếng nói, nghe kỹ lại như không có gì.

Một chuyến đi vĩ đại bắt đầu từ đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương