Ngộ Không Truyện
-
Quyển 1 - Chương 13
Năm trăm năm dài lắm sao?
Bạn quên khóc,
cũng quên cả cười.
Chỉ có im lặng,
sự im lặng dài đằng đẵng.
Đông Hải Long Cung
Tiểu Bạch Long lén lút đi vào cung điện, thấy Long Vương Ngao Quảng đang ngủ gật trên ghế, xung quanh không có một ai.
Nàng rón rén bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Long Vương.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt ông.
Long Vương mở mắt ra, ngạc nhiên hô lên: “Con à, là con thật sao?” Ông ôm Tiểu Bạch Long vào lòng, nước mắt giàn dụa, “Cuối cùng con cũng chịu về rồi?”
“Chàng chết rồi, bị Tôn Ngộ Không giết chết rồi.” Tiểu Bạch Long bật khóc, nói, “Con tận mắt nhìn thấy chàng ngã xuống nhưng lại không làm được gì cả.”
“Con à, tội tình gì con phải như vậy? Chẳng lẽ gả làm phi tử trên Thiên Đình lại khó khăn hơn cõng một tên hòa thượng đi hàng vạn dặm đường sao?”
“Phụ vương, người không hiểu, người vĩnh viễn không hiểu được đâu.”
“Dù thế nào đi nữa, lần này con trở về, có thể đừng đi nữa không?”
“Phụ vương, người không thể ngăn cản con được đâu, con tin chàng nhất định vẫn còn ở nơi nào đó trong tam giới, con phải đi tìm chàng. Có thể sau này con phải đi trên một con đường rất dài, không có con, người phải bảo trọng lấy mình!”
“Nha đầu ngốc, con chịu bao nhiêu khổ cực thì kẻ làm cha này đau lòng bấy nhiêu!”
“Con có lỗi với cha, nhưng con tin tưởng chàng, tin tưởng lý tưởng của chàng, chàng nhất định sẽ thực hiện đước nó, không gì có thể ngăn cản chàng. Cha, xin hãy tin con!”
“Hắn, hắn… Haiz, nếu con vẫn muốn đi, hà tất lại trở về?”
“Phụ vương, con muốn dùng Định Nhan Châu của long cung để giữ thân thể của chàng cho đến khi con tìm được hồn phách của chàng về.”
“Haiz, con muốn thứ gì, cha đây có thể không cho sao? Nhưng Thiên Đình đã hạ lệnh, không ai được giúp đỡ bốn người họ. Bốn người họ tự có số mệnh của mình, trời cao đã định sẵn rồi, không thể thay đổi.”
“Phụ vương, chẳng lẽ những gì đã định sẵn thì không cách nào thay đổi được sao?”
Long Vương thở dài.
Một tên thủy tộc đứng bên ngoài nói: “Báo! Có một con khỉ đến cầu kiến, nói hắn họ Tôn.”
Long Vương nói với Tiểu Bạch Long: “Con đi trước đi. Định Nhan Châu ở đây… con cứ lấy đi. Nhưng con không thay đổi được gì đâu.”
“Phụ vương, cáo từ.” Tiểu Bạch Long rưng rưng nước mắt rời khỏi cung điện.
Tôn Ngộ Không ở bên ngoài không đợi được nữa, đã xông vào cung, nhìn thấy một nữ tử áo trắng đang đi về phía mình, nữ tử kia liếc nhìn y một cái, sau đó cúi đầu vội vã rời đi.
“Hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?” Tôn Ngộ Không nghĩ.
Hậu điện an tĩnh của Long Cung. Chỉ có hai người Long Vương và Tôn Ngộ Không.
“Đại Thánh đến đây không biết có việc gì?” Long Vương hỏi.
“Không có gì, muốn mượn Định Nhan Châu của lão Long Vương dùng một chút.”
“Hả?”
“Lão Tôn có mượn chắc chắn có trả, ông không tin lão Tôn ư?”
“Đúng vậy, lời hứa của Đại Thánh, tại hạ đã từng được lãnh giáo, gậy Kim Cô vẫn dùng tốt chứ?”
“Ơ? Sao ngươi biết lão Tôn có vật này? Hình như vừa sinh ra nó đã nằm trong tai lão Tôn rồi.”
“Ngươi đã quên hết chuyện trước đây thật ư?” Long Vương cười khổ, “Haiz, có một số việc quên rồi cũng tốt, quên rồi lại sống vui vẻ hơn…”
“Lão Long Vương ông nói gì đấy?”
“Không có gì… Đường Tăng, sao lại chết vậy?”
“Ông biết chuyện rồi? Nói ra lại nổi nóng. Không biết kẻ nào biến thành lão Tôn, đánh chết hòa thượng rồi, hại lão Tôn không đi Tây Thiên được.”
“Không đi Tây Thiên được… biết đâu người đó chính là không muốn để các người đến được Tây Thiên…” Long Vương trầm ngâm.
“Lão Long Vương đừng có làu bàu nữa, có cho mượn Định Nhan Châu hay không?”
“Chuyện này… Thật ra… làm mất rồi.”
“Mất rồi? Lão Long Vương ông nhỏ mọn thật, không cho mượn thì thôi, cứ để Đường Tăng mục rữa đi, dù sao Trư Bát Giới dùng thân heo cũng có thể sống tốt, Đường Tăng cũng có thể thôi. Ta đi đây.”
Tôn Ngộ Không xoay người đi mất.
Ngao Quảng nhìn Tôn Ngộ Không đi khuất, lầm bầm nói: “Cứ như vậy mà đi rồi?”
Ông thở dài: “Năm xưa cũng là một đấng anh hùng… bây giờ đến cả việc mình tất bật chạy ngược chạy xuôi vì cái gì cũng không biết.”
Ông lắc đầu, vừa quay người liền giật bắn mình.
Tôn Ngộ Không đang đứng ngay phía sau ông.
“Con cá già kia, ông đem Định Nhan Châu cho con gái mình mà không đưa lão Tôn? Đợi ta trở về kết liễu ả!” Tôn Ngộ Không hung hăng nói.
“Đừng mà Đại Thánh.” Lão Long Vương nắm chặt tay áo Tôn Ngộ Không, “Nó trở về cũng cứu sự phụ của ngươi thôi, xin đừng làm hại con gái ta, nó cũng vì si tình mà thôi.”
“Si tình? Hừ, lão Tôn hận nhất chính là si tình, phải đánh cho tỉnh!”
Lão Long Vương nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi… người là…”
Tôn Ngộ Không vung tay, hất lão Long Vương ra, giơ gậy Kim Cô lên.
“Lão Tôn không quên đâu, đồ của ngươi? Vậy dùng nó để kết liễu ngươi đi, vậy thì ta không nợ nần gì ngươi nữa!”
“Bốp!”
Một tiếng vang lên, máu tươi từ từ lan ra trong làn nước biển.
Bạn quên khóc,
cũng quên cả cười.
Chỉ có im lặng,
sự im lặng dài đằng đẵng.
Đông Hải Long Cung
Tiểu Bạch Long lén lút đi vào cung điện, thấy Long Vương Ngao Quảng đang ngủ gật trên ghế, xung quanh không có một ai.
Nàng rón rén bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Long Vương.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt ông.
Long Vương mở mắt ra, ngạc nhiên hô lên: “Con à, là con thật sao?” Ông ôm Tiểu Bạch Long vào lòng, nước mắt giàn dụa, “Cuối cùng con cũng chịu về rồi?”
“Chàng chết rồi, bị Tôn Ngộ Không giết chết rồi.” Tiểu Bạch Long bật khóc, nói, “Con tận mắt nhìn thấy chàng ngã xuống nhưng lại không làm được gì cả.”
“Con à, tội tình gì con phải như vậy? Chẳng lẽ gả làm phi tử trên Thiên Đình lại khó khăn hơn cõng một tên hòa thượng đi hàng vạn dặm đường sao?”
“Phụ vương, người không hiểu, người vĩnh viễn không hiểu được đâu.”
“Dù thế nào đi nữa, lần này con trở về, có thể đừng đi nữa không?”
“Phụ vương, người không thể ngăn cản con được đâu, con tin chàng nhất định vẫn còn ở nơi nào đó trong tam giới, con phải đi tìm chàng. Có thể sau này con phải đi trên một con đường rất dài, không có con, người phải bảo trọng lấy mình!”
“Nha đầu ngốc, con chịu bao nhiêu khổ cực thì kẻ làm cha này đau lòng bấy nhiêu!”
“Con có lỗi với cha, nhưng con tin tưởng chàng, tin tưởng lý tưởng của chàng, chàng nhất định sẽ thực hiện đước nó, không gì có thể ngăn cản chàng. Cha, xin hãy tin con!”
“Hắn, hắn… Haiz, nếu con vẫn muốn đi, hà tất lại trở về?”
“Phụ vương, con muốn dùng Định Nhan Châu của long cung để giữ thân thể của chàng cho đến khi con tìm được hồn phách của chàng về.”
“Haiz, con muốn thứ gì, cha đây có thể không cho sao? Nhưng Thiên Đình đã hạ lệnh, không ai được giúp đỡ bốn người họ. Bốn người họ tự có số mệnh của mình, trời cao đã định sẵn rồi, không thể thay đổi.”
“Phụ vương, chẳng lẽ những gì đã định sẵn thì không cách nào thay đổi được sao?”
Long Vương thở dài.
Một tên thủy tộc đứng bên ngoài nói: “Báo! Có một con khỉ đến cầu kiến, nói hắn họ Tôn.”
Long Vương nói với Tiểu Bạch Long: “Con đi trước đi. Định Nhan Châu ở đây… con cứ lấy đi. Nhưng con không thay đổi được gì đâu.”
“Phụ vương, cáo từ.” Tiểu Bạch Long rưng rưng nước mắt rời khỏi cung điện.
Tôn Ngộ Không ở bên ngoài không đợi được nữa, đã xông vào cung, nhìn thấy một nữ tử áo trắng đang đi về phía mình, nữ tử kia liếc nhìn y một cái, sau đó cúi đầu vội vã rời đi.
“Hình như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?” Tôn Ngộ Không nghĩ.
Hậu điện an tĩnh của Long Cung. Chỉ có hai người Long Vương và Tôn Ngộ Không.
“Đại Thánh đến đây không biết có việc gì?” Long Vương hỏi.
“Không có gì, muốn mượn Định Nhan Châu của lão Long Vương dùng một chút.”
“Hả?”
“Lão Tôn có mượn chắc chắn có trả, ông không tin lão Tôn ư?”
“Đúng vậy, lời hứa của Đại Thánh, tại hạ đã từng được lãnh giáo, gậy Kim Cô vẫn dùng tốt chứ?”
“Ơ? Sao ngươi biết lão Tôn có vật này? Hình như vừa sinh ra nó đã nằm trong tai lão Tôn rồi.”
“Ngươi đã quên hết chuyện trước đây thật ư?” Long Vương cười khổ, “Haiz, có một số việc quên rồi cũng tốt, quên rồi lại sống vui vẻ hơn…”
“Lão Long Vương ông nói gì đấy?”
“Không có gì… Đường Tăng, sao lại chết vậy?”
“Ông biết chuyện rồi? Nói ra lại nổi nóng. Không biết kẻ nào biến thành lão Tôn, đánh chết hòa thượng rồi, hại lão Tôn không đi Tây Thiên được.”
“Không đi Tây Thiên được… biết đâu người đó chính là không muốn để các người đến được Tây Thiên…” Long Vương trầm ngâm.
“Lão Long Vương đừng có làu bàu nữa, có cho mượn Định Nhan Châu hay không?”
“Chuyện này… Thật ra… làm mất rồi.”
“Mất rồi? Lão Long Vương ông nhỏ mọn thật, không cho mượn thì thôi, cứ để Đường Tăng mục rữa đi, dù sao Trư Bát Giới dùng thân heo cũng có thể sống tốt, Đường Tăng cũng có thể thôi. Ta đi đây.”
Tôn Ngộ Không xoay người đi mất.
Ngao Quảng nhìn Tôn Ngộ Không đi khuất, lầm bầm nói: “Cứ như vậy mà đi rồi?”
Ông thở dài: “Năm xưa cũng là một đấng anh hùng… bây giờ đến cả việc mình tất bật chạy ngược chạy xuôi vì cái gì cũng không biết.”
Ông lắc đầu, vừa quay người liền giật bắn mình.
Tôn Ngộ Không đang đứng ngay phía sau ông.
“Con cá già kia, ông đem Định Nhan Châu cho con gái mình mà không đưa lão Tôn? Đợi ta trở về kết liễu ả!” Tôn Ngộ Không hung hăng nói.
“Đừng mà Đại Thánh.” Lão Long Vương nắm chặt tay áo Tôn Ngộ Không, “Nó trở về cũng cứu sự phụ của ngươi thôi, xin đừng làm hại con gái ta, nó cũng vì si tình mà thôi.”
“Si tình? Hừ, lão Tôn hận nhất chính là si tình, phải đánh cho tỉnh!”
Lão Long Vương nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi… người là…”
Tôn Ngộ Không vung tay, hất lão Long Vương ra, giơ gậy Kim Cô lên.
“Lão Tôn không quên đâu, đồ của ngươi? Vậy dùng nó để kết liễu ngươi đi, vậy thì ta không nợ nần gì ngươi nữa!”
“Bốp!”
Một tiếng vang lên, máu tươi từ từ lan ra trong làn nước biển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook