Ngô Gia Kiều Thê
-
Chương 8: Ôm một cái
Đào ma ma cầm nước ô mai chua vội vã chạy tới, chỉ lo Lục tiểu thư chờ đợi suốt ruột.
Thế nhưng lại nhìn thấy Lục tiểu thư đang được Vinh Thế tử ôm vào trong ngực.
Đôi bàn tay nhỏ trắng mịn vững vàng ôm lấy cổ Vinh Thế tử, đầu nhỏ vùi vào gáy của hắn, làm gì giống điệu bộ không thích Vinh Thế tử như hồi nãy nữa.
Đào ma ma đi qua, thấy mắt Lục tiểu thư đỏ bừng bừng, thật là đáng thương, chỉ ôm Vinh Thế tử không nói lời nào, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng: “Vinh Thế tử, Lục tiểu thư đây là…”
Lục Tông bất quá mới mười tuổi, dù có cao to đến mấy, cũng chỉ là một tiểu thiếu niên. Khương Lệnh Uyển bốn tuổi, thân thể tròn tròn mập mập, với thiếu niên mới mười tuổi mà nói xem như trọng lượng không nhẹ. Có điều khí lực của Lục Tông so với hài tử cùng lứa lớn hơn rất nhiều, lúc này ôm tiểu bánh bao nhỏ nửa khắc đồng hồ, cũng chưa hề bị trùng xuống, càng đừng nói là đem thả xuống dưới. Kỳ thực Lục Tông cũng có chút bất đắc dĩ, vừa nãy tiểu bánh bao này hai con mắt đều đỏ, một bộ dáng rưng rưng muốn khóc, chờ thời điểm hắn phục hồi tinh thần, hai cánh tay nhỏ đều đã quấn lấy cổ hắn.
Lục Tông tính tình quái gở, không thích nhất là tiếp xúc với người khác, bên người cũng không có ai chơi cùng, tuy còn nhỏ nhưng nhân duyên lại rất kém.
Bây giờ ôm một tiểu nữ oa, vẫn là lần đầu tiên.
Đào ma ma cũng là người từng trải, biết xem mặt đoán ý, hiểu được Vinh Thế tử này sợ rằng không thích cùng người khác thân cận, liền đem nước ô mai chua đưa cho nha hoàn bên cạnh, thân mình hướng về phía Lục tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Lục tiểu thư, để nô tỳ ôm tiểu thư đi.”
Đào ma ma là người chăm sóc Khương Lệnh Uyển từ lúc nàng mới sinh ra, tất nhiên là đặc biệt thân cận, ngày thường Khương Lệnh Uyển cũng thích để Đào ma ma ôm nàng.
Vậy mà lúc này, khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Khương Lệnh Uyển nhất thời nghiêm túc, cánh tay ôm Lục Tông càng dùng sức, bộ dạng chính là dù nói cái gì cũng không chịu buông tay. Đào ma ma có chút khó khăn. Vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Lục tiểu thư bám người như vậy, ngày thường Quốc Công gia rất sủng Lục tiểu thư, Lục tiểu thư cùng Quốc Công gia thân cận cũng là điều bình thường, nhưng Vinh thế tử này… Lục tiểu thư cũng chưa thấy mặt được vài lần đi?
Đào ma ma mềm giọng khuyên bảo, hiểu rằng Lục tiểu thư thích nhất là ăn đồ ngọt, liền dùng đồ ăn dụ dỗ nói: “Nô tỳ mang Lục tiểu thư đi ăn đường chưng tô lạc cùng với bánh đậu xanh, có được hay không? Đúng rồi, không phải hôm qua Lục tiểu thư nói muốn ăn sữa chua anh đào sao? Vậy chúng ta liền đi ăn, có được hay không?”
Nếu lời này nói cho Khương Lệnh Uyển bốn tuổi thực sự, thì trăm lời trăm linh, nhưng bây giờ thiểu thân thể này tuy là bốn tuổi, nhưng linh hồn bên trong đã cách xa hơn bốn tuổi rồi. Kiếp trước lúc nàng chưa gả cho Lục Tông, sống trong Vệ Quốc công phủ chính là cẩm y ngọc thực, hưởng thụ toàn những món sơn hào hải vị. Nhưng khi gả cho Lục Tông năm năm, nàng mới hiểu được bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, trên đời này còn có rất nhiều món ngon---- có điều Lục Tông này đúng là có bản lĩnh, món ngon gì cũng kiếm được cho nàng.
Bây giờ chỉ cần một bát sữa chua anh đào liền muốn nàng buông tay sao?
Tay nhỏ Khương Lệnh Uyển nắm thật chặt, gò má chạm vào cổ Lục Tông qua lớp áo, thầm nghĩ: Nàng mới không buông tay đâu. Nàng không phải người ngu.
Bên này Khương Lệnh Uyển ôm Lục Tông không buông, mà một bên khác, Khương Lệnh Huê đúng là bị dọa cho kinh sợ.
Khương Lệnh Huệ khóc một đường, vô phòng liền nhào vào lồng ngực mẫu thân Từ thị.
Từ thị đang búi lại tóc, trên búi tóc được đính thêm vài hạt ngọc lục bảo, hoa tai hạt châu sáng lấp lánh, thật là xa hoa. Nhìn nàng dung mạo đoan chính, trông tương đối tốt, chỉ là mặt hơi dày, tính khí lại hơi nóng nảy làm cho bọn hạ nhân ai ai cũng không dám đắc tội. Từ thị có tiếng là sư tử hà đông, tuy hung hãn nhưng đối xử với nhi nữ lại vô cùng tốt, sự thương yêu này cùng mẫu thân bình thường cũng không kém bao nhiêu.
Từ thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi nước mắt lưng tròng, trông thật tội nghiệp, nhất thời cả tâm đều đau, vội ôm nữ nhi tâm can bảo bối lên hỏi: “Làm sao? Bị người khác bắt nạt?”
Khương Lệnh Huệ vừa khóc vừa níu lấy áo mẫu thân, thân thể cũng run cầm cập, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Từ thị nhíu mày, nhưng không nổi giận với Khương Lệnh Huệ, lúc này nhìn tiểu nữ oa đang lẳng lặng đứng một bên. Tiểu nữ oa này đến quý phủ cách đây vài ngày chính là biểu tiểu thư Tô Lương Thần, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất thận trọng hiểu chuyện, rất được lòng của lão tổ tông. Nhưng Từ thị đối với Tô Lương Thần này thực sự không thích lắm, chỉ thấy nàng cả người trên dưới đều là một bộ dạng không phóng khoáng, nàng nghĩ nếu để Huệ nhi chơi cùng nàng, chỉ sợ nữ nhi bảo bối này của mình cũng sẽ học phải cái bộ dạng không phóng khoáng đó.
Từ thị cau mày, nói: “Huệ nhi không nói được, vậy thì con tới nói cho ta biết đi.”
Tô Lương Thần cũng hiểu được thái độ Từ thị đối với nàng rất bất mãn, hôm nay làm ra động tác này vốn là để lấy lòng Khương Lệnh Huệ, sao lại biết sẽ xảy ra sự cố này. Từ thị vừa hỏi, Tô Lương Thần nhất thời liền nghĩ đến tiểu thiếu niên lạnh lẽo nhưng lại rất dũng cảm quả quyết kia, liền đem mọi việc nhất thanh nhị sở nói cho Từ thị.
Từ thị thấy Tô Lương Thần tuổi còn nhỏ nhưng mồm miệng lại đâu vào đấy, đúng là xem trọng nàng vài phần, nhưng nghe nàng nói xong liền lên cơn giận dữ, bực tức đến không chịu được. Thường ngày, nàng cũng không so đo với Lục tiểu thư của Đại phòng kia, sinh ra đã ngạo mạn, thường xuyên đùa cợt hai nữ nhi của nàng. Có lần nàng tức đến không nhịn được, nhưng nhị gia lại muốn nàng nhường nhịn cho yên chuyện, dù sao người đứng đầu Vệ Quốc Công phủ vẫn là Khương Bách Nghiêu.
Từ thị nghe xong liền phun cho hắn một ngụm, trực tiếp mắng hắn không có tiền đồ.
Hôm nay nữ nhi có dũng khí đùa cợt một phen, Từ thị thật ra là không có nửa phần sinh khí. Là người a, có thù tất báo, sau này mới không bị khi dễ. Nếu muốn ôn nhu, nàng đã có Dung nhi, cũng không thể nuôi dưỡng Huệ nhi thành tính tình như vậy. Từ thị ôm nữ nhi an ủi một phen, dùng khăn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, lại đưa khăn cho nha hoàn thấm nước, sau khi tự tay đem khuôn mặt nhỏ của nữ nhi lau sạch sành sanh mới chọc chóp mũi nhỏ của Khương Lệnh Huệ một cái: “Nhìn con lúng túng như vậy, giống như cha con, đều cùng một đức hạnh.”
Khương Lệnh Huệ khịt khịt mũi, không lên tiếng, trong lòng oan ứcvô cùng.
Từ thị lại an ủi một phen, ôn nhu nói: “Chuyện hôm nay, nương đi nói với lão tổ tông. Con không sai, tất cả đều là chủ ý của biểu tỷ Tô Lương Thần…”
Tô Lương Thần lúc này mới ý thức được cái gì, nguyên bản khuôn mặt hờ hững bỗng chốc trắng bệch, vội vàng nói: “Mợ, con…”
Từ thị trừng nàng một chút, sau đó vỗ vỗ thân thể nữ nhi trong lồng ngực, nói: “Tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, ngày thường Huệ nhi và Lục tiểu thư chơi đùa cũng rất vui vẻ, con ngược lại không giao hảo cho tốt lại còn có ý đồ gây xích mích quan hệ tỷ muội. Chờ lát nữa hãy tự đi giải thích cho lão tổ tông đi. Có điều--- lão tổ tông xưa nay rất thương con, tuổi con còn nhỏ, làm sai nhưng nếu như biết quay đầu hối cải, đến cùng vẫn là đứa trẻ ngoan. Có điều nếu con mà nói nhầm… Mơ đây sẽ tức giận.”
Tô Lương Thần nghe xong lời Từ thị nói, nắm đấm trong tay áo càng nắm thật chặt, hồi lâu mới ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng… Là Lương Thần không đúng, không có chút liên quan nà với Huệ biểu muội.”
Từ thị lúc này mới thỏa mãn gật gù: “Bé ngoan.”
Hôm nay Vinh Vương cùng Lục Tông đến thăm, tất nhiên là cùng ở lại dùng ngọ thiện*.
*Ngọ thiện: cơm trưa
Thời điểm Vệ Quốc Công phủ ăn cơm trưa cũng không quá cầu kì. Lão thái thái suốt ngày ăn chay niệm phật, không thích dùng bữa với nhi tử, chi thứ hai ở Tây viện cũng tự mình ăn, hôm nay cũng chỉ có bốn người một nhà Khương Bách Nghiêu cùng hai cha con Vinh Vương.
Nhìn thấy Khương Bách Nghiêu và thê tử cá nước tình thâm, mặc dù là công hầu phú quý, thời điểm dùng bữa lại thật hòa thuận vui vẻ. Ngày thường hai cha con Khương Lệnh Uyển và Khương Bách Nghiêu lại thân cận nhất, Khương Bách Nghiêu đối với nữ nhi mọi chuyện đều thuận theo nàng, coi nàng như quả tim trên đầu mà yêu thương. Khương Lệnh Uyển đương nhiên cũng thích ngồi bên cạnh Khương Bách Nghiêu nhất, có lúc ngồi thẳng trên bắp đùi của hắn. Chỉ có điều từ khi Chu thị bắt đầu dạy lễ nghi cho nàng, học xong quy củ liền cho phép nàng hồ đồ như vậy nữa.
Mà ngày hôm nay dùng bữa, Khương Lệnh Uyển lại thay đổi không giống thường ngày, bước chân ngắn chạy đến bên người Lục Tông, tay nhỏ chạm lấy ống tay áo của hắn, hướng về phía Chu thị âm thanh giòn giã nói: “Nương, con muốn ngồi cùng Lục Tông.”
Chu thị ngẩn ra, thầm nghĩ: Xán Xán cũng Vinh Thế tử từ lúc nào lại thân cận như vậy? Có điều trên mặt cũng không hiện ra cái gì, chỉ nói: “Ngày thường nương dạy con như thế nào, làm sao lại gọi thẳng đại danh của Thể tử biểu ca như vậy? Xán Xán ngoan, gọi biểu ca, nha?”
Biểu ca a.
Khương Lệnh Uyển đang nắm tay áo Lục Tông bỗng dừng lại một chút, cảm thấy có chút bối rối. Nàng hiểu được bản thân và Lục Tông là quan hệ biểu huynh muội, nhưng mặc kệ kiếp này hay kiếp trước, số lần nàng gọi biểu ca cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi thành thân càng trực tiếp gọi tên Lục Tông. Kêu một phát chính là năm năm, vô cùng thuận miệng, trong phút chốc sợ là sửa không được. Khương Lệnh Uyển có chút khó khăn, hồi lâu gương mặt bánh bao nhỏ mới ngẩng lên, hướng về phía Lục Tông, âm thanh mềm mại nói: “Tông...Tông biểu ca.”
Lục Tông mặt mày lạnh lẽo, hơi gật đầu, xem như đáp lại.
Khương Lệnh Uyển có chút thất vọng. Có điều hiện nay, từ quan hệ và tính tình của Lục Tông, nếu hắn thân cận với mình, đó mới là điều không bình thường. Huống hồ… Lục Tông nhiệt tình như lửa cũng không phải nàng chưa từng thấy qua. Bây giờ nhìn khuôn mặt có phần non nớt của Lục Tông, đúng là có chút cảm giác mới mẻ, tóm lại hắn đối xử với mình cũng rất tốt, nếu không phải vậy thì lúc nãy hắn cũng sẽ không giúp nàng, ôm nàng.
Ánh mắt Vinh Vương lộ ra kinh ngạc.
Con trai hắn sinh ra tuy có khuôn mặt dễ nhìn, nhưng nhân duyên lại rất kém, không ngờ tiểu nữ oa đáng yêu lại rất thích con trai của hắn. Vinh Vương cười nói: “Tông nhi tính tình như vậy, bản vương nhìn cũng thấy sốt ruột, Xán Xán cũng khó mà chịu được.”
Khương Bách Nghiêu nghe xong cũng cười cười: “Nam tử thận trọng chút mới tốt.”
Khương Lệnh Uyển là một người rất bênh vực người nhà, cái miệng nhỏ đang ăn bánh sữa cũng vểnh lên, quay về phía Vinh Vương nói: “Xán Xán rất thích Tông biểu ca, hơn nữa Xán Xán cảm thấy Tông biểu ca tính tình rất tốt.” Lục Tông đối với mình vô cùng tốt, đối với người bên ngoài thường ngoảnh mặt làm ngơ, thân sơ rất rõ ràng.
Hơn nữa nàng là người hiểu rõ tính tình Lục Tông nhất, ngày sau đảm bảo Lục Tông cũng sẽ sủng nàng đến đòi mạng. Khương Lệnh Uyển nghĩ thật tốt, cảm thấy vị bánh sữa trong miệng thật ngọt.
Chu thị liếc mắt nhìn nữ nhi đang cười xán lạn, âm thầm nghĩ: Cũng không biết mấy ngày trước ai ở trong lòng nàng oan ức, liên tục nói rằng không thích biểu ca đây, hôm nay ngược lại liền tốt, đi dạo trong sân một vòng, liền yêu thích người ta. Tâm tư của tiểu cô nương xoay chuyển cũng quá nhanh đi.
Khương Lệnh Uyển rất lùn, ghế đang ngồi được chuyên môn làm riêng cho nàng, thế nhưng dù là như vậy nàng vẫn không với tới được món ăn mình thích, nghiêng đầu liền dùng đôi mắt to to nhìn Lục Tông, nói: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn con tôm lớn…”
Lục Tông nhìn nàng, gắp cho nàng con tôm.
Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn bánh trôi.”
Lục Tông lại gắp cho nàng một cái bánh trôi.
Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn thịt bồ câu.”
Lục Tông đem thịt bồ câu bỏ trong bát của nàng.
Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca…”
Lục Tông: “Còn muốn cái gì?”
Khương Lệnh Uyển hắc hắc cười, dùng cái muỗng của mình múc bánh trôi vào trong bát Lục Tông, bộ dáng chín chắn nói: “Mẫu thân nói không thể lãng phí.”
Lục Tông: “...”
Khi dùng xong ngọ thiện, Vinh Vương cũng một nhà Khương Bách Nghiêu nói lời từ biệt, mang theo nhi tử rời khỏi Vệ Quốc Công phủ. Sau khi lên ngựa liền nói: “Xán Xán quả thật là một nữ oa đáng yêu.” Nói xong liền nghiêng đầu đánh giá Lục Tông, nhi tử mình bộ mặt vẫn là không hề có cảm xúc, phảng phất như không nghe thấy hắn nói chuyện.
Vinh Vương cười cười, trong lòng thầm nói: Xem ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Khương Lệnh Uyển ban ngày bị kinh hách, giữa trưa lại không cẩn thận ăn nhiều, một buổi trưa đều là ỉu xìu uể oải, liền bị thổ tả rượt đến. Chu thị gấp gáp đến độ không chịu được, mời đại phu kê cho đơn thuốc mới thoáng an tâm chút, chỉ là khi nhìn cả khuôn mặt nhỏ đang nóng lên của khuê nữ, lại thật đau lòng.
Lúc này Chu thị nghe kể lại việc ban ngày, trong lòng cực kì oán giận hai tiểu nha đầu Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần. Nàng không ngốc, Tô Lương Thần mới đến quý phủ chưa được mấy ngày, làm sao nghĩ muốn đùa cợt Xán Xán? Nhất định là Khương Lệnh Huệ gây ra. Từ thị sợ nữ nhi bị phạt, nên mới đẩy thế mạng đi ra đi. Lớn tuổi như thế, lại đối phó với một tiểu nữ oa, thật là không biết xấu hổ.
Món nợ này nàng tự nhiên nhỡ kĩ, nhưng điều quan trọng nhất hiện nay chính là thân thể của Xán Xán.
Khương Lệnh Uyển bị sốt đến hồ đồ, cả người như đang ở trong lò lửa, cực kì khó chịu. Mơ mơ màng màng, nàng chợt nhớ đến một vài chuyện của kiếp trước. Lục Tông móc tim móc phổi để đối đãi với nàng, chưa bao giờ tính kế với nàng, nhưng suy tính trong lòng lại giỏi hơn ai hết.
Hắn đem sủng nàng thành bộ dạng như vậy, nhìn qua giống như ngốc tử, nhưng trên thực tế lại là thông minh. Nhìn một cái, hiện giờ, coi như làm lại từ đầu, nàng cũng không có cách nào gả cho người khác… Bởi vì căn bản nàng sẽ không tìm được ai sủng nàng hơn hắn.
Hai vợ chồng ngồi bên cạnh nữ nhi một lúc lâu, Khương Bách Nghiêu thấy thê tử lo lắng, vội ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, trấn an nói: “Đừng lo lắng, ta đã kiểm tra qua, Xán Xán đã hạ sốt, ngày mai sẽ không sao nữa.”
Chu thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn nữ nhi xong liền tựa đầu trước ngực Khương Bách Nghiêu, mày liễu cau lại: “Bây giờ Xán Xán còn nhỏ, còn có thể đặt dưới mí mắt, chỉ là thiếp thân nghĩ tới sau này nàng lớn rồi, phải lập gia đình, trong lòng lại khẩn trương lo lắng.”
Một khuôn mặt đẹp của thê tử nhíu lại, mũi ngọc tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, năm tháng vẫn chưa lưu lại trên mặt nàng bất cứ dấu vết gì, ngoại trừ nhiều hơn mấy phần thành thục kiều mị, ngược lại càng làm cho nàng càng ngày càng xinh đẹp hơn. Khương Bách Nghiêu nâng cằm thê tử lên, muốn cúi xuống hôn đôi môi đỏ au của nàng.
Chu thị khuôn mặt đỏ lên, hai tay chống trước ngực Khương Bách Nghiêu, sẵng giọng: “Thiếp thân đang yên đang lành nói chuyện, Quốc Công gia chàng…”
Nữ nhi không sao rồi, nỗi lòng của hai vợ chồng cũng buông xuống. Khương Bách Nghiêu mặt mày ôn hòa, mổ lên cánh môi như hoa của thê tử, nói: “Vi phu cũng đang im lặng lắng nghe.”
Chu thị cảm thấy lời này không thể nói tiếp.
Khương Lệnh Uyển rốt cục cũng thấy thoải mái một chút, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh cha mẹ mình thân mật ôm nhau.
A phi lễ.
Khương Lệnh Uyển mau mau nhắm mắt.
Cha mẹ cũng thật là, coi như muốn ân ái, cũng nên chú ý chút a.
Khương Lệnh Uyển lại lặng lẽ mở mắt ra, thấy hai người liếc mắt đưa tình, căn bản liền không chú ý nàng đã tỉnh rồi đi. Nàng nhìn một lúc, mới thức thời nhắm mắt lại, giả vờ như cái gì cũng không thấy.
Chu thị hơi thở dốc, thấp giọng nói: “Cả ngày hành vi đều không đứn đắn, nếu bị Xán Xán nhìn thấy…”
Khương Bách Nghiêu thấy thê tử không thích, lúc này mới coi như thôi, cuối cùng chỉ hôn lên môi nàng một cái, nghiêm túc nói: “Ngày thường cũng không thấy Xán Xán đối với người ngoài thân cận như vậy, hôm nay Xán Xán đối với tiểu tử Lục Tông kia là thực lòng yêu thích, mới vừa rồi nàng không phải đang lo đến việc hôn sự của Xán Xán sao? Như vậy ngày sau lớn rồi, Xán Xán còn nguyện ý thân cận Lục Tông, hai người thành đôi cũng không tồi.”
Khương Bách Nghiêu rất có hảo cảm với Lục Tông, hắn nuông chiều nữ nhi, nhưng Lục Tông từ nhỏ đã rất thận trọng.
Huống hồ, Vinh Vương này có bị hoàng thượng đối đãi ra sao cũng không liên quan, cũng là bởi vì thân phận lúng túng này, hoàng thượng ngược sẽ càng không làm gì một nhà Vinh Vương, ngược lại sẽ tùy ý để bọn họ sinh sống an ổn. Chỉ là Lục Tông muốn có tiền đồ tốt, chỉ sợ khó khăn. Nhưng trong lòng Khương Bách Nghiêu cũng không cần nữ nhi gả cho một người con rể có tiền đồ tốt, chỉ cần thật tâm đối đãi nữ nhi, cùng nhau an ổn sống hết đời là được.
“Hôm nay ta cùng Vinh Vương nói chuyện với nhau, hiểu được lý lẽ của hắn. Nếu sau làm công công của Xán Xán, cũng sẽ không làm khó nàng. Lục Tông lớn lên tiền đồ như thế nào cũng không quan trọng, phủ Vệ Quốc công chúng ta gả nữ nhi, không cần kiếm người có tiền đồ đi, chỉ cần Xán Xán vui vẻ là được…”
Chu thị cũng không nói chuyện. Tuy rằng bây giờ nữ nhi còn nhỏ nhưng nàng cũng đã sớm nghĩ đến việc này.
Giờ khắc này nằm trên giường nhỏ Khương Lệnh Uyển đang giả vờ ngủ cũng thật vui sướng.
Khoan hãy nói ngày thường cha nàng suốt ngày cùng mẫu thân ân ân ái ái, nhãn lực của cha thật tốt a.
Có điều ——
Cha, con rể tốt này của ngài, ngày sau thế nhưng lại có tiền đồ thật lớn đây.
Thế nhưng lại nhìn thấy Lục tiểu thư đang được Vinh Thế tử ôm vào trong ngực.
Đôi bàn tay nhỏ trắng mịn vững vàng ôm lấy cổ Vinh Thế tử, đầu nhỏ vùi vào gáy của hắn, làm gì giống điệu bộ không thích Vinh Thế tử như hồi nãy nữa.
Đào ma ma đi qua, thấy mắt Lục tiểu thư đỏ bừng bừng, thật là đáng thương, chỉ ôm Vinh Thế tử không nói lời nào, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng: “Vinh Thế tử, Lục tiểu thư đây là…”
Lục Tông bất quá mới mười tuổi, dù có cao to đến mấy, cũng chỉ là một tiểu thiếu niên. Khương Lệnh Uyển bốn tuổi, thân thể tròn tròn mập mập, với thiếu niên mới mười tuổi mà nói xem như trọng lượng không nhẹ. Có điều khí lực của Lục Tông so với hài tử cùng lứa lớn hơn rất nhiều, lúc này ôm tiểu bánh bao nhỏ nửa khắc đồng hồ, cũng chưa hề bị trùng xuống, càng đừng nói là đem thả xuống dưới. Kỳ thực Lục Tông cũng có chút bất đắc dĩ, vừa nãy tiểu bánh bao này hai con mắt đều đỏ, một bộ dáng rưng rưng muốn khóc, chờ thời điểm hắn phục hồi tinh thần, hai cánh tay nhỏ đều đã quấn lấy cổ hắn.
Lục Tông tính tình quái gở, không thích nhất là tiếp xúc với người khác, bên người cũng không có ai chơi cùng, tuy còn nhỏ nhưng nhân duyên lại rất kém.
Bây giờ ôm một tiểu nữ oa, vẫn là lần đầu tiên.
Đào ma ma cũng là người từng trải, biết xem mặt đoán ý, hiểu được Vinh Thế tử này sợ rằng không thích cùng người khác thân cận, liền đem nước ô mai chua đưa cho nha hoàn bên cạnh, thân mình hướng về phía Lục tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Lục tiểu thư, để nô tỳ ôm tiểu thư đi.”
Đào ma ma là người chăm sóc Khương Lệnh Uyển từ lúc nàng mới sinh ra, tất nhiên là đặc biệt thân cận, ngày thường Khương Lệnh Uyển cũng thích để Đào ma ma ôm nàng.
Vậy mà lúc này, khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Khương Lệnh Uyển nhất thời nghiêm túc, cánh tay ôm Lục Tông càng dùng sức, bộ dạng chính là dù nói cái gì cũng không chịu buông tay. Đào ma ma có chút khó khăn. Vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Lục tiểu thư bám người như vậy, ngày thường Quốc Công gia rất sủng Lục tiểu thư, Lục tiểu thư cùng Quốc Công gia thân cận cũng là điều bình thường, nhưng Vinh thế tử này… Lục tiểu thư cũng chưa thấy mặt được vài lần đi?
Đào ma ma mềm giọng khuyên bảo, hiểu rằng Lục tiểu thư thích nhất là ăn đồ ngọt, liền dùng đồ ăn dụ dỗ nói: “Nô tỳ mang Lục tiểu thư đi ăn đường chưng tô lạc cùng với bánh đậu xanh, có được hay không? Đúng rồi, không phải hôm qua Lục tiểu thư nói muốn ăn sữa chua anh đào sao? Vậy chúng ta liền đi ăn, có được hay không?”
Nếu lời này nói cho Khương Lệnh Uyển bốn tuổi thực sự, thì trăm lời trăm linh, nhưng bây giờ thiểu thân thể này tuy là bốn tuổi, nhưng linh hồn bên trong đã cách xa hơn bốn tuổi rồi. Kiếp trước lúc nàng chưa gả cho Lục Tông, sống trong Vệ Quốc công phủ chính là cẩm y ngọc thực, hưởng thụ toàn những món sơn hào hải vị. Nhưng khi gả cho Lục Tông năm năm, nàng mới hiểu được bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, trên đời này còn có rất nhiều món ngon---- có điều Lục Tông này đúng là có bản lĩnh, món ngon gì cũng kiếm được cho nàng.
Bây giờ chỉ cần một bát sữa chua anh đào liền muốn nàng buông tay sao?
Tay nhỏ Khương Lệnh Uyển nắm thật chặt, gò má chạm vào cổ Lục Tông qua lớp áo, thầm nghĩ: Nàng mới không buông tay đâu. Nàng không phải người ngu.
Bên này Khương Lệnh Uyển ôm Lục Tông không buông, mà một bên khác, Khương Lệnh Huê đúng là bị dọa cho kinh sợ.
Khương Lệnh Huệ khóc một đường, vô phòng liền nhào vào lồng ngực mẫu thân Từ thị.
Từ thị đang búi lại tóc, trên búi tóc được đính thêm vài hạt ngọc lục bảo, hoa tai hạt châu sáng lấp lánh, thật là xa hoa. Nhìn nàng dung mạo đoan chính, trông tương đối tốt, chỉ là mặt hơi dày, tính khí lại hơi nóng nảy làm cho bọn hạ nhân ai ai cũng không dám đắc tội. Từ thị có tiếng là sư tử hà đông, tuy hung hãn nhưng đối xử với nhi nữ lại vô cùng tốt, sự thương yêu này cùng mẫu thân bình thường cũng không kém bao nhiêu.
Từ thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi nước mắt lưng tròng, trông thật tội nghiệp, nhất thời cả tâm đều đau, vội ôm nữ nhi tâm can bảo bối lên hỏi: “Làm sao? Bị người khác bắt nạt?”
Khương Lệnh Huệ vừa khóc vừa níu lấy áo mẫu thân, thân thể cũng run cầm cập, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Từ thị nhíu mày, nhưng không nổi giận với Khương Lệnh Huệ, lúc này nhìn tiểu nữ oa đang lẳng lặng đứng một bên. Tiểu nữ oa này đến quý phủ cách đây vài ngày chính là biểu tiểu thư Tô Lương Thần, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất thận trọng hiểu chuyện, rất được lòng của lão tổ tông. Nhưng Từ thị đối với Tô Lương Thần này thực sự không thích lắm, chỉ thấy nàng cả người trên dưới đều là một bộ dạng không phóng khoáng, nàng nghĩ nếu để Huệ nhi chơi cùng nàng, chỉ sợ nữ nhi bảo bối này của mình cũng sẽ học phải cái bộ dạng không phóng khoáng đó.
Từ thị cau mày, nói: “Huệ nhi không nói được, vậy thì con tới nói cho ta biết đi.”
Tô Lương Thần cũng hiểu được thái độ Từ thị đối với nàng rất bất mãn, hôm nay làm ra động tác này vốn là để lấy lòng Khương Lệnh Huệ, sao lại biết sẽ xảy ra sự cố này. Từ thị vừa hỏi, Tô Lương Thần nhất thời liền nghĩ đến tiểu thiếu niên lạnh lẽo nhưng lại rất dũng cảm quả quyết kia, liền đem mọi việc nhất thanh nhị sở nói cho Từ thị.
Từ thị thấy Tô Lương Thần tuổi còn nhỏ nhưng mồm miệng lại đâu vào đấy, đúng là xem trọng nàng vài phần, nhưng nghe nàng nói xong liền lên cơn giận dữ, bực tức đến không chịu được. Thường ngày, nàng cũng không so đo với Lục tiểu thư của Đại phòng kia, sinh ra đã ngạo mạn, thường xuyên đùa cợt hai nữ nhi của nàng. Có lần nàng tức đến không nhịn được, nhưng nhị gia lại muốn nàng nhường nhịn cho yên chuyện, dù sao người đứng đầu Vệ Quốc Công phủ vẫn là Khương Bách Nghiêu.
Từ thị nghe xong liền phun cho hắn một ngụm, trực tiếp mắng hắn không có tiền đồ.
Hôm nay nữ nhi có dũng khí đùa cợt một phen, Từ thị thật ra là không có nửa phần sinh khí. Là người a, có thù tất báo, sau này mới không bị khi dễ. Nếu muốn ôn nhu, nàng đã có Dung nhi, cũng không thể nuôi dưỡng Huệ nhi thành tính tình như vậy. Từ thị ôm nữ nhi an ủi một phen, dùng khăn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, lại đưa khăn cho nha hoàn thấm nước, sau khi tự tay đem khuôn mặt nhỏ của nữ nhi lau sạch sành sanh mới chọc chóp mũi nhỏ của Khương Lệnh Huệ một cái: “Nhìn con lúng túng như vậy, giống như cha con, đều cùng một đức hạnh.”
Khương Lệnh Huệ khịt khịt mũi, không lên tiếng, trong lòng oan ứcvô cùng.
Từ thị lại an ủi một phen, ôn nhu nói: “Chuyện hôm nay, nương đi nói với lão tổ tông. Con không sai, tất cả đều là chủ ý của biểu tỷ Tô Lương Thần…”
Tô Lương Thần lúc này mới ý thức được cái gì, nguyên bản khuôn mặt hờ hững bỗng chốc trắng bệch, vội vàng nói: “Mợ, con…”
Từ thị trừng nàng một chút, sau đó vỗ vỗ thân thể nữ nhi trong lồng ngực, nói: “Tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, ngày thường Huệ nhi và Lục tiểu thư chơi đùa cũng rất vui vẻ, con ngược lại không giao hảo cho tốt lại còn có ý đồ gây xích mích quan hệ tỷ muội. Chờ lát nữa hãy tự đi giải thích cho lão tổ tông đi. Có điều--- lão tổ tông xưa nay rất thương con, tuổi con còn nhỏ, làm sai nhưng nếu như biết quay đầu hối cải, đến cùng vẫn là đứa trẻ ngoan. Có điều nếu con mà nói nhầm… Mơ đây sẽ tức giận.”
Tô Lương Thần nghe xong lời Từ thị nói, nắm đấm trong tay áo càng nắm thật chặt, hồi lâu mới ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng… Là Lương Thần không đúng, không có chút liên quan nà với Huệ biểu muội.”
Từ thị lúc này mới thỏa mãn gật gù: “Bé ngoan.”
Hôm nay Vinh Vương cùng Lục Tông đến thăm, tất nhiên là cùng ở lại dùng ngọ thiện*.
*Ngọ thiện: cơm trưa
Thời điểm Vệ Quốc Công phủ ăn cơm trưa cũng không quá cầu kì. Lão thái thái suốt ngày ăn chay niệm phật, không thích dùng bữa với nhi tử, chi thứ hai ở Tây viện cũng tự mình ăn, hôm nay cũng chỉ có bốn người một nhà Khương Bách Nghiêu cùng hai cha con Vinh Vương.
Nhìn thấy Khương Bách Nghiêu và thê tử cá nước tình thâm, mặc dù là công hầu phú quý, thời điểm dùng bữa lại thật hòa thuận vui vẻ. Ngày thường hai cha con Khương Lệnh Uyển và Khương Bách Nghiêu lại thân cận nhất, Khương Bách Nghiêu đối với nữ nhi mọi chuyện đều thuận theo nàng, coi nàng như quả tim trên đầu mà yêu thương. Khương Lệnh Uyển đương nhiên cũng thích ngồi bên cạnh Khương Bách Nghiêu nhất, có lúc ngồi thẳng trên bắp đùi của hắn. Chỉ có điều từ khi Chu thị bắt đầu dạy lễ nghi cho nàng, học xong quy củ liền cho phép nàng hồ đồ như vậy nữa.
Mà ngày hôm nay dùng bữa, Khương Lệnh Uyển lại thay đổi không giống thường ngày, bước chân ngắn chạy đến bên người Lục Tông, tay nhỏ chạm lấy ống tay áo của hắn, hướng về phía Chu thị âm thanh giòn giã nói: “Nương, con muốn ngồi cùng Lục Tông.”
Chu thị ngẩn ra, thầm nghĩ: Xán Xán cũng Vinh Thế tử từ lúc nào lại thân cận như vậy? Có điều trên mặt cũng không hiện ra cái gì, chỉ nói: “Ngày thường nương dạy con như thế nào, làm sao lại gọi thẳng đại danh của Thể tử biểu ca như vậy? Xán Xán ngoan, gọi biểu ca, nha?”
Biểu ca a.
Khương Lệnh Uyển đang nắm tay áo Lục Tông bỗng dừng lại một chút, cảm thấy có chút bối rối. Nàng hiểu được bản thân và Lục Tông là quan hệ biểu huynh muội, nhưng mặc kệ kiếp này hay kiếp trước, số lần nàng gọi biểu ca cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi thành thân càng trực tiếp gọi tên Lục Tông. Kêu một phát chính là năm năm, vô cùng thuận miệng, trong phút chốc sợ là sửa không được. Khương Lệnh Uyển có chút khó khăn, hồi lâu gương mặt bánh bao nhỏ mới ngẩng lên, hướng về phía Lục Tông, âm thanh mềm mại nói: “Tông...Tông biểu ca.”
Lục Tông mặt mày lạnh lẽo, hơi gật đầu, xem như đáp lại.
Khương Lệnh Uyển có chút thất vọng. Có điều hiện nay, từ quan hệ và tính tình của Lục Tông, nếu hắn thân cận với mình, đó mới là điều không bình thường. Huống hồ… Lục Tông nhiệt tình như lửa cũng không phải nàng chưa từng thấy qua. Bây giờ nhìn khuôn mặt có phần non nớt của Lục Tông, đúng là có chút cảm giác mới mẻ, tóm lại hắn đối xử với mình cũng rất tốt, nếu không phải vậy thì lúc nãy hắn cũng sẽ không giúp nàng, ôm nàng.
Ánh mắt Vinh Vương lộ ra kinh ngạc.
Con trai hắn sinh ra tuy có khuôn mặt dễ nhìn, nhưng nhân duyên lại rất kém, không ngờ tiểu nữ oa đáng yêu lại rất thích con trai của hắn. Vinh Vương cười nói: “Tông nhi tính tình như vậy, bản vương nhìn cũng thấy sốt ruột, Xán Xán cũng khó mà chịu được.”
Khương Bách Nghiêu nghe xong cũng cười cười: “Nam tử thận trọng chút mới tốt.”
Khương Lệnh Uyển là một người rất bênh vực người nhà, cái miệng nhỏ đang ăn bánh sữa cũng vểnh lên, quay về phía Vinh Vương nói: “Xán Xán rất thích Tông biểu ca, hơn nữa Xán Xán cảm thấy Tông biểu ca tính tình rất tốt.” Lục Tông đối với mình vô cùng tốt, đối với người bên ngoài thường ngoảnh mặt làm ngơ, thân sơ rất rõ ràng.
Hơn nữa nàng là người hiểu rõ tính tình Lục Tông nhất, ngày sau đảm bảo Lục Tông cũng sẽ sủng nàng đến đòi mạng. Khương Lệnh Uyển nghĩ thật tốt, cảm thấy vị bánh sữa trong miệng thật ngọt.
Chu thị liếc mắt nhìn nữ nhi đang cười xán lạn, âm thầm nghĩ: Cũng không biết mấy ngày trước ai ở trong lòng nàng oan ức, liên tục nói rằng không thích biểu ca đây, hôm nay ngược lại liền tốt, đi dạo trong sân một vòng, liền yêu thích người ta. Tâm tư của tiểu cô nương xoay chuyển cũng quá nhanh đi.
Khương Lệnh Uyển rất lùn, ghế đang ngồi được chuyên môn làm riêng cho nàng, thế nhưng dù là như vậy nàng vẫn không với tới được món ăn mình thích, nghiêng đầu liền dùng đôi mắt to to nhìn Lục Tông, nói: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn con tôm lớn…”
Lục Tông nhìn nàng, gắp cho nàng con tôm.
Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn bánh trôi.”
Lục Tông lại gắp cho nàng một cái bánh trôi.
Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn thịt bồ câu.”
Lục Tông đem thịt bồ câu bỏ trong bát của nàng.
Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca…”
Lục Tông: “Còn muốn cái gì?”
Khương Lệnh Uyển hắc hắc cười, dùng cái muỗng của mình múc bánh trôi vào trong bát Lục Tông, bộ dáng chín chắn nói: “Mẫu thân nói không thể lãng phí.”
Lục Tông: “...”
Khi dùng xong ngọ thiện, Vinh Vương cũng một nhà Khương Bách Nghiêu nói lời từ biệt, mang theo nhi tử rời khỏi Vệ Quốc Công phủ. Sau khi lên ngựa liền nói: “Xán Xán quả thật là một nữ oa đáng yêu.” Nói xong liền nghiêng đầu đánh giá Lục Tông, nhi tử mình bộ mặt vẫn là không hề có cảm xúc, phảng phất như không nghe thấy hắn nói chuyện.
Vinh Vương cười cười, trong lòng thầm nói: Xem ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Khương Lệnh Uyển ban ngày bị kinh hách, giữa trưa lại không cẩn thận ăn nhiều, một buổi trưa đều là ỉu xìu uể oải, liền bị thổ tả rượt đến. Chu thị gấp gáp đến độ không chịu được, mời đại phu kê cho đơn thuốc mới thoáng an tâm chút, chỉ là khi nhìn cả khuôn mặt nhỏ đang nóng lên của khuê nữ, lại thật đau lòng.
Lúc này Chu thị nghe kể lại việc ban ngày, trong lòng cực kì oán giận hai tiểu nha đầu Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần. Nàng không ngốc, Tô Lương Thần mới đến quý phủ chưa được mấy ngày, làm sao nghĩ muốn đùa cợt Xán Xán? Nhất định là Khương Lệnh Huệ gây ra. Từ thị sợ nữ nhi bị phạt, nên mới đẩy thế mạng đi ra đi. Lớn tuổi như thế, lại đối phó với một tiểu nữ oa, thật là không biết xấu hổ.
Món nợ này nàng tự nhiên nhỡ kĩ, nhưng điều quan trọng nhất hiện nay chính là thân thể của Xán Xán.
Khương Lệnh Uyển bị sốt đến hồ đồ, cả người như đang ở trong lò lửa, cực kì khó chịu. Mơ mơ màng màng, nàng chợt nhớ đến một vài chuyện của kiếp trước. Lục Tông móc tim móc phổi để đối đãi với nàng, chưa bao giờ tính kế với nàng, nhưng suy tính trong lòng lại giỏi hơn ai hết.
Hắn đem sủng nàng thành bộ dạng như vậy, nhìn qua giống như ngốc tử, nhưng trên thực tế lại là thông minh. Nhìn một cái, hiện giờ, coi như làm lại từ đầu, nàng cũng không có cách nào gả cho người khác… Bởi vì căn bản nàng sẽ không tìm được ai sủng nàng hơn hắn.
Hai vợ chồng ngồi bên cạnh nữ nhi một lúc lâu, Khương Bách Nghiêu thấy thê tử lo lắng, vội ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, trấn an nói: “Đừng lo lắng, ta đã kiểm tra qua, Xán Xán đã hạ sốt, ngày mai sẽ không sao nữa.”
Chu thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn nữ nhi xong liền tựa đầu trước ngực Khương Bách Nghiêu, mày liễu cau lại: “Bây giờ Xán Xán còn nhỏ, còn có thể đặt dưới mí mắt, chỉ là thiếp thân nghĩ tới sau này nàng lớn rồi, phải lập gia đình, trong lòng lại khẩn trương lo lắng.”
Một khuôn mặt đẹp của thê tử nhíu lại, mũi ngọc tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, năm tháng vẫn chưa lưu lại trên mặt nàng bất cứ dấu vết gì, ngoại trừ nhiều hơn mấy phần thành thục kiều mị, ngược lại càng làm cho nàng càng ngày càng xinh đẹp hơn. Khương Bách Nghiêu nâng cằm thê tử lên, muốn cúi xuống hôn đôi môi đỏ au của nàng.
Chu thị khuôn mặt đỏ lên, hai tay chống trước ngực Khương Bách Nghiêu, sẵng giọng: “Thiếp thân đang yên đang lành nói chuyện, Quốc Công gia chàng…”
Nữ nhi không sao rồi, nỗi lòng của hai vợ chồng cũng buông xuống. Khương Bách Nghiêu mặt mày ôn hòa, mổ lên cánh môi như hoa của thê tử, nói: “Vi phu cũng đang im lặng lắng nghe.”
Chu thị cảm thấy lời này không thể nói tiếp.
Khương Lệnh Uyển rốt cục cũng thấy thoải mái một chút, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh cha mẹ mình thân mật ôm nhau.
A phi lễ.
Khương Lệnh Uyển mau mau nhắm mắt.
Cha mẹ cũng thật là, coi như muốn ân ái, cũng nên chú ý chút a.
Khương Lệnh Uyển lại lặng lẽ mở mắt ra, thấy hai người liếc mắt đưa tình, căn bản liền không chú ý nàng đã tỉnh rồi đi. Nàng nhìn một lúc, mới thức thời nhắm mắt lại, giả vờ như cái gì cũng không thấy.
Chu thị hơi thở dốc, thấp giọng nói: “Cả ngày hành vi đều không đứn đắn, nếu bị Xán Xán nhìn thấy…”
Khương Bách Nghiêu thấy thê tử không thích, lúc này mới coi như thôi, cuối cùng chỉ hôn lên môi nàng một cái, nghiêm túc nói: “Ngày thường cũng không thấy Xán Xán đối với người ngoài thân cận như vậy, hôm nay Xán Xán đối với tiểu tử Lục Tông kia là thực lòng yêu thích, mới vừa rồi nàng không phải đang lo đến việc hôn sự của Xán Xán sao? Như vậy ngày sau lớn rồi, Xán Xán còn nguyện ý thân cận Lục Tông, hai người thành đôi cũng không tồi.”
Khương Bách Nghiêu rất có hảo cảm với Lục Tông, hắn nuông chiều nữ nhi, nhưng Lục Tông từ nhỏ đã rất thận trọng.
Huống hồ, Vinh Vương này có bị hoàng thượng đối đãi ra sao cũng không liên quan, cũng là bởi vì thân phận lúng túng này, hoàng thượng ngược sẽ càng không làm gì một nhà Vinh Vương, ngược lại sẽ tùy ý để bọn họ sinh sống an ổn. Chỉ là Lục Tông muốn có tiền đồ tốt, chỉ sợ khó khăn. Nhưng trong lòng Khương Bách Nghiêu cũng không cần nữ nhi gả cho một người con rể có tiền đồ tốt, chỉ cần thật tâm đối đãi nữ nhi, cùng nhau an ổn sống hết đời là được.
“Hôm nay ta cùng Vinh Vương nói chuyện với nhau, hiểu được lý lẽ của hắn. Nếu sau làm công công của Xán Xán, cũng sẽ không làm khó nàng. Lục Tông lớn lên tiền đồ như thế nào cũng không quan trọng, phủ Vệ Quốc công chúng ta gả nữ nhi, không cần kiếm người có tiền đồ đi, chỉ cần Xán Xán vui vẻ là được…”
Chu thị cũng không nói chuyện. Tuy rằng bây giờ nữ nhi còn nhỏ nhưng nàng cũng đã sớm nghĩ đến việc này.
Giờ khắc này nằm trên giường nhỏ Khương Lệnh Uyển đang giả vờ ngủ cũng thật vui sướng.
Khoan hãy nói ngày thường cha nàng suốt ngày cùng mẫu thân ân ân ái ái, nhãn lực của cha thật tốt a.
Có điều ——
Cha, con rể tốt này của ngài, ngày sau thế nhưng lại có tiền đồ thật lớn đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook