Ngô Gia Kiều Thê
-
Chương 209
Tần thị đi tới nơi Bùi Chu ở - "Tứ Thanh viện".
Bùi Chu đã hai mươi có nhị, qua năm lại lớn hơn một tuổi. Ở Tấn Thành nam tử tuổi như vậy đại đa số đều đã thành gia.
Bùi gia đời đời thư hương, Bùi phụ giữ mình trong sạch, cả đời chỉ có một thê tử là Tần thị, bên người không hề có thiếp thất khác; trưởng tử Bùi Phàm cũng phẩm hạnh đoan lương, xưa nay không trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng thê tử Du thị tương kính như tân.
Vì phía trên có hai tấm gương này, Bùi Chu đối với nữ sắc, tự nhiên cũng nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt.
Nam nhân không phong lưu là chuyện tốt, nhưng mảy may không gần nữ sắc, lại cũng không phải là chuyện tốt.
Tần thị vốn định thuyết phục con thứ cưới thứ nữ Tuệ tỷ nhi nhà Nhị muội, chỉ là hôm nay nghe tôn nữ nói như vậy, liền cảm thấy nhi tử trong đầu có lẽ đã có người.
Tần thị tâm trạng cũng vui mừng.
Phu quân nói đúng, chuyện cưới vợ này liên quan đến cả đời nhi tử, phải cưới người hắn vừa ý mới tốt.
Tần thị thấy nhi tử hôm nay bữa tối dùng không nhiều, liền bưng thêm chút bánh ngọt cùng trà nóng tiến đến.
Bên ngoài sương phòng có Bùi An bảo vệ, nhìn Tần thị lại đây, vội vàng hành lễ, đem Tần thị cung kính đón vào.
Tần thị phong phạm đoan trang hiền lành, đối với con thứ đặc biệt thương yêu, mỗi lần phạm lỗi lầm gì, gặp xui xẻo đều là hạ nhân bên cạnh Bùi Chu, mà người đầu tiên chính là Bùi An.
Bởi vậy Bùi An rất sợ vị phu nhân này.
Bùi Chu lúc này chính là đang làm việc công.
Đến cuối năm, chuyện cần giải quyết tự nhiên bắt đầu tăng lên, đã mấy buổi tối, Bùi Chu hầu như hàng đêm đều bận bịu đến canh ba.
Thấy Tần thị đến, Bùi Chu mới đứng dậy đi tới: "Nương, muộn như vậy người còn chưa đi nghỉ?"
Còn nói bà?
Tần thị trong lòng oán một câu, đem điểm tâm bưng tới, nhìn chằm chằm Bùi Chu ăn.
Bùi Chu bất đắc dĩ. Ở trước mặt Tần thị, hắn mãi mãi vẫn là hài tử, chỉ có thể bé ngoan nghe lời.
Ăn xong không sai biệt lắm, Tần thị mới nhìn nhi tử mình một chút, nói: "Vừa rồi ta cùng cha con thương lượng qua, Tuệ biểu muội của con ôn nhu hiền lành, tâm tư đối với con, chúng ta làm trưởng bối đều nhận ra. Cô nương biết gốc biết rễ, cưới vào cửa cũng bớt đi không ít phiền phức, vốn chính là người một nhà, không cần tìm hiểu cố gắng thân cận quá nhiều, ta cảm thấy đúng là rất tốt."
Bùi Chu tay dừng một trận, nhìn về phía Tần thị: "Nhi tử còn chưa muốn thành thân."
Tần thị vừa muốn mở miệng, Bùi Chu đã nhân tiện nói, "Hơn nữa nhi tử chỉ xem Tuệ biểu muội như muội muội, không có nửa điểm tâm tư khác. Nương, cho dù thành thân, nhi tử cũng không thể cưới Tuệ biểu muội."
Tần thị vốn muốn thăm dò một phen, vào lúc này tâm trạng càng chắc chắn, trong lòng nhi tử khẳng định có người!
Tần thị cười cười: "Con thành thật cùng nương nói, đã coi trọng cô nương nhà ai?"
Lấy danh tiếng cùng năng lực nhi tử của bà bây giờ, không biết có bao nhiêu cô nương gia đình giàu có ở Tấn thành muốn gả cho hắn, nhưng Bùi gia bọn họ coi trọng nhất không phải dòng dõi, mà là phẩm hạnh.
Chỉ cần nhi tử gật đầu, thân phận thấp chút cũng không sao.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Bùi Chu biết hôm nay sẽ không gạt được bà, cười nói: "Nếu như nhi tử nói rồi, nương sẽ đồng ý sao?"
Tần thị đều sắp cười ra nếp nhăn: "Con đứa nhỏ này, còn úp úp mở mở cái gì? Chỉ cần con vừa ý, nương nhất định sẽ nghĩ cách giúp con bàn thành hôn sự này."
Bùi Chu thùy mâu, hơi đăm chiêu, sau đó thở dài mà giương mắt: "Nương, nhi tử tâm ý trước sau như một."
Đối với mẫu thân của chính mình, Bùi Chu cảm thấy cũng không có gì cần che giấu.
Lúc trước An vương vừa ý hắn, hắn cũng cảm thấy Nhị cô nương là một nữ tử ngoan ngoãn dịu dàng, liếc mắt liền đã nhìn trúng.
Tuy rằng chưa được cùng nàng nói chuyện, nhưng ở xa xa nhìn qua hai lần, đã đủ làm hắn nhớ mãi không quên.
Lúc đọc sách, một ít bạn hữu cùng trường cũng sẽ lén lút nghị luận cô nương nhà ai xinh đẹp, cô nương nhà ai tính tình tốt, nhưng từ lúc hắn nhìn thấy Nhị cô nương, liền cảm thấy không ai có thể sánh được dung mạo, tính tình của nàng.
Hồi đó tâm tư còn có chút nông cạn, động lòng tuổi trẻ, vốn là hảo cảm thuần túy nhất. Sau đó trải qua một ít chuyện, phần cảm tình này mới trở nên ngày càng nồng đậm.
Tần thị là người thông minh, nghe nhi tử nói như vậy, tinh tế nghĩ lại, lúc này mới chợt hiểu ra.
Cùng An vương phủ định ra việc hôn nhân, lúc vừa mới bắt đầu, Tần thị trong đầu buồn phiền nhiều hơn với vui sướng, dù sao cô nương từ vương phủ đi ra, chỉ sợ là được nuông chiều từ bé, chịu không nổi nửa điểm oan ức, hơn nữa có nhà mẹ đẻ An vương phủ này ở đó, Bùi gia bọn họ cũng không thể làm gì nàng.
Nhưng sau khi định thân, thấy nhi tử đọc sách càng ngày càng chăm chỉ, cũng làm cho Tần thị có chút vui mừng, thầm nghĩ: Nhị cô nương kia là thứ nữ vương phủ, tính tình khẳng định so với con vợ cả sẽ dịu ngoan hơn chút, gả tới nhà bọn họ, cũng không chắc không phải là một chuyện tốt.
Đáng tiếc, hôn sự này vô duyên vô cớ liền hủy mất.
Vương phủ muốn từ hôn, bọn họ cũng không có cách nào, hơn nữa ngày ấy thái độ An vương lễ nghĩa lại khách khí, gọi bọn họ cũng không dám oán trách gì. Ngược lại chuyện như vậy, chịu thiệt nên là cô nương gia.
Tần thị muốn nói chuyện, thấy nhi tử một mặt chăm chú, lại biết nhi tử là người cố chấp, chỉ sợ lần này thật sự không phải Nhị cô nương liền không cưới.
Tần thị có chút phát sầu, nói: "Làm sao chỉ một mực nhìn trúng Nhị cô nương kia? Lúc trước cũng đã lui hôn, chẳng lẽ chúng ta lại đến cửa cầu hôn nữa? An vương người ta cũng sẽ không đồng ý nha."
Những năm này, An vương đối với thứ nữ này xác thực thương yêu, giữ lại đến cũng mười tám tuổi vẫn còn chưa nghị thân, đã có nhiều người cầu thân, nhưng An vương đều nhất nhất từ chối.
Bùi Chu mỉm cười: "Nhưng mà nhi tử chỉ muốn cưới Nhị cô nương."
Tần thị thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Vậy chút nữa ta cùng cha con thương lượng một chút, nếu như cha con đồng ý, chúng ta liền tới cửa cầu hôn thử một lần, lúc trước chúng ta không với cao nổi, nhưng hôm nay con có tiền đồ như vậy, thú một thứ nữ vương phủ vẫn thừa sức. Hôm nay ta cũng đem lời nói trước, vì hôn sự của con, chúng ta coi như không cần bản mặt già nua này, cũng sẽ thay con tranh thủ, nhưng nếu như An vương người ta không có nửa điểm ý định muốn kết thân, vậy con nên sớm bỏ tâm tư kia đi."
Bỏ không được.
Bùi Chu nghĩ thầm.
Nhưng lời này, hắn cũng không dám nói với Tần thị, chỉ sợ chọc bà tức giận.
Bùi Chu mặt mày mỉm cười, chắp tay nói: "Vậy thì làm phiền cha nương."
Tần thị cười nói thêm vài câu, để hắn sớm chút ngủ, sau đó tự mình thu thập xong chén dĩa đi ra ngoài.
Bùi Chu tiễn Tần thị ra sân, sau đó đóng cửa lại, nghĩ tới hôm nay cùng tiểu cô nương ngồi ở trong xe ngựa, ở chung hơn nửa canh giờ. Đây có lẽ là lần hai người ở chung lâu nhất từ trước tới nay.
Có lẽ là bởi vì cái này, hôm nay nương vừa hỏi, hắn liền cái gì đều nói.
Hắn không kiềm chế nổi, muốn sớm một chút đem nàng cưới về.
Ba năm, hắn đã chờ hơn nửa, lúc này sớm thử một lần cũng không sao.
•
Bùi gia rất nhanh đã tới cửa cầu hôn.
An vương cũng có chút bất ngờ.
Hắn biết lần kia nữ nhi gặp mặt Bùi Chu, Bùi Chu cũng đã biết được nữ nhi xảy ra chuyện gì, cho nên mới đồng ý giải trừ hôn ước.
Chỉ là đã qua hơn hai năm, lúc trước vẫn vô thanh vô tức, làm sao hôm nay lại tới cửa cầu hôn rồi?
An vương tự nhiên không có đáp ứng. Nhưng là thời điểm từ chối, vẫn có lưu lại chỗ trống.
Dù sao ông cũng thật sự xem trọng Bùi Chu.
An vương tìm Chu Mãn Nguyệt nói việc này.
Chu Mãn Nguyệt cũng là kinh ngạc.
Ngày ấy Bùi nhị công tử mặc dù đối với nàng duỗi tay cứu viện, nhưng có thể nói là rất bằng phẳng, thời điểm ở chung cũng vô cùng khách sáo, hai người không có quá nhiều tiếp xúc, không ngờ dĩ nhiên lại tới cửa cầu hôn rồi.
May mắn cha từ chối.
Chu Mãn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nữ nhi không gả."
Đáp án này, cũng là trong dự liệu của An vương. Ông suy nghĩ một chút, mới nói: "Mãn Nguyệt, kỳ thực Bùi Chu kia, cha cảm thấy hắn thực sự là người hiếm có, con nếu như gả cho hắn, cha cũng yên lòng."
Ông biết chuyện đã xảy ra với nữ nhi, hơn nữa qua lâu như vậy, bây giờ đến cầu thân, tự nhiên mang ý nghĩa hắn không thèm để ý —— kết quả này, so với để ông giúp nữ nhi cẩn thận ngàn chọn vạn chọn những nam tử khác càng tốt hơn.
Chu Mãn Nguyệt biết An vương thưởng thức Bùi Chu. Ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, Bùi Chu xác thực là lựa chọn không sai lầm.
Chu Mãn Nguyệt lại một lần nữa kiên định lắc đầu.
Chưa được mấy ngày, Bùi gia lại tới cửa cầu hôn lần thứ hai.
Lúc này An vương vẫn không gật đầu.
Dựa theo thông lệ cầu hôn bình thường, lần thứ hai là cực kì trọng yếu, nếu như lần thứ hai thời điểm đối phương từ chối còn có lưu lại chỗ trống, vậy đến lần thứ ba tới cửa cầu hôn, việc hôn nhân này tất nhiên có thể định ra, lúc này nếu mời lưu lại dùng cơm, vậy việc hôn nhân xem như là đã định xong rồi.
Có điều thái độ An vương lần này, thế nhưng không có uyển chuyển như lần thứ nhất.
Tần thị sau khi biết được, mơ hồ cảm thấy hôn sự này có lẽ là không được, trong đầu lại phát sầu.
Nếu như không được, nhi tử kia của bà nói không chừng thật sự cả đời không muốn thành thân, vậy phải như thế nào cho phải?
Chu Mãn Nguyệt nhìn Bùi gia không bỏ cuộc, suy nghĩ một chút, liền chủ động hẹn gặp Bùi Chu.
Ngày ấy Bùi Chu vốn là có chuyện cần làm, nhưng vừa nhận được thư hẹn gặp của Chu Mãn Nguyệt, suốt đêm đem công vụ ngày kế phải xử lý đều xử lý xong, cố ý bỏ ra thời gian đến chỗ hẹn.
Trước khi xuất môn thậm chí còn thay đổi một thân áo choàng mới, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, mới sớm đi tới trước chờ người.
Bùi Chu đến rất sớm, theo khẩu vị của nàng gọi sẵn mấy loại bánh ngọt.
Thời điểm Chu Mãn Nguyệt đến, thấy Bùi Chu một bộ cẩm bào xanh ngọc sắc đã ở trong, gương mặt tuấn tú vô song, tư dung thanh nhã, đúng là có chút sửng sốt, sau mới tiến lên hành lễ.
Hai người ngồi xuống, nha hoàn cùng sai vặt đều lùi đến ngoài cửa canh chừng.
Chu Mãn Nguyệt đúng là đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chuyện cầu hôn, cha đã cùng ta nói rồi, hôm nay ta đến, chính là hi vọng Bùi đại nhân không cần đến nữa, ta... ta sẽ không gả."
Nàng thùy thùy mắt, không dám nhìn hắn.
Bùi Chu sắc mặt sững sờ, bỗng nhiên cười khổ: "Ta cho rằng, Nhị cô nương sẽ do dự một chút."
Lúc này cầu hôn, hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Hắn biết nàng có khúc mắc, hắn nguyện ý chờ nàng, đồng ý từ từ tiến tới.
Nhưng thời gian ba năm sắp đến, hắn liền không thể lại tiếp tục chờ đợi, mà phải nghĩ ra biện pháp khác.
Chu Mãn Nguyệt nâng mắt, nhìn nam tử trước mặt mỉm cười, cảm thấy hắn thực sự rất tốt. So với trước đây còn tốt hơn.
Mà nàng thì sao?
Chu Mãn Nguyệt nói: "Bùi đại nhân tuổi không còn nhỏ, không cần lại bởi vì ta mà trì hoãn chuyện đại sự cả đời. Đời này ta sẽ không lập gia đình, Bùi đại nhân ngươi —— "
"Mãn Nguyệt."
"Hả?"
Bỗng nhiên nghe hắn gọi tên bản thân, Chu Mãn Nguyệt có chút sửng sốt.
Nàng nhìn đôi mắt hắn, thấy hắn đã thu liễm ý cười, vẻ mặt an tĩnh nhìn nàng, nhất thời đúng là không nhịn được sốt sắng lên.
Hắn đã không còn là thư sinh ngây ngô nhã nhặn lúc trước nữa, trên người đều là khí chất thành thục thận trọng, còn có một cảm giác áp bức.
Nàng hai tay xoắn xuýt đặt ở trên đầu gối, có chút bất an yên tĩnh tiếp tục nghe hắn nói.
Nhìn tiểu cô nương bị hắn doạ, Bùi Chu có chút buồn cười, nhưng chỉ có thể nhịn.
Hắn nói: "Nàng lần trước đã đáp ứng ta, ba năm sau nếu ta đến cầu hôn, nàng sẽ đồng ý. Làm sao bây giờ nói chuyện lại không đáng tin?"
Có sao?
Nàng chỉ nhớ rõ muốn nghĩ cách cùng hắn giải trừ hôn ước, ước hẹn ba năm, vốn chỉ là một cái danh nghĩa mà thôi, ai có thể nghĩ tới, hắn thế nhưng là thật lòng.
Nàng có cái gì tốt? Giữa bọn họ cũng không có quá nhiều gặp gỡ, tại sao hắn nhất định phải cưới nàng?
Bùi Chu thở dài: "Ta ngóng trông, đếm lấy tháng ngày chờ hết ba năm này, thật vất vả mới qua hơn nửa, nghĩ muốn đến cầu hôn thử xem, nói không chừng Vương gia sẽ đồng ý. Hôm nay nàng hẹn ta ra ngoài, trong lòng ta vui mừng, không ngờ nàng dĩ nhiên nói chuyện không giữ lời, không giữ lời cũng coi như thôi đi, còn muốn ta cưới những cô nương khác, thật sự là làm ta thất vọng."
Lời nói này, nghe xác thực có mấy phần đáng thương.
Chu Mãn Nguyệt tuy rằng thông tuệ, nhưng đến cùng nói không lại hắn, cảm thấy chột dạ, nhất thời cũng không phải biết nên nói gì tiếp.
Bùi Chu nhìn mặt nàng, cảm thấy đôi mắt nàng đặc biệt đẹp đẽ, tiếp tục nói: "Ngày ấy nàng và ta gặp gỡ, xe ngựa của nàng bỗng nhiên bị hỏng, thật ra là do ta phái phu xe gây nên, chính là vì muốn cùng nàng nói chuyện một chút, nếu như có thể đơn độc ở chung một lần, vậy thì không thể tốt hơn."
Hắn quá thành thực, Chu Mãn Nguyệt con mắt mở to, có chút bị dọa sợ rồi.
Nàng theo bản năng nắm chặt tay, dịch ánh mắt đi, không dám nhìn hắn.
Nhưng trong lòng nàng lại quá rõ ràng, nàng kỳ thực vẫn luôn không quên hắn.
So với Lục Lễ đối với nàng tạo thành thương tổn, nàng nhớ càng rõ ràng, là ngày ấy hắn nhẹ nhàng ôm nàng, nói với nàng "Mãn Nguyệt, đừng sợ".
Bùi Chu nhìn phản ứng của nàng, ôn nhu nói: "Mãn Nguyệt, nàng là cô nương thông minh, sớm đã để ý đến, không phải sao?"
Chu Mãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy chính mình không có chút nào hiểu rõ hắn.
Hắn nhìn rất quân tử, nhưng cũng có thời điểm sẽ chơi xấu.
Nàng đương nhiên rõ ràng.
Chuyện ngày ấy, tuy rằng mới bắt đầu chỉ cảm thấy đây là ngẫu nhiên, nhưng khi lên xe ngựa của hắn, nhìn thấy nhánh hồng mai đặt trên đệm kia, nàng đã biết —— hắn là cố ý.
Nàng ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng cũng từng có một tia tức giận, nhưng nhìn hắn đi bộ ở dưới tuyết, vẫn là không đành lòng... cho nên mới theo tâm ý của hắn, đi vào cánh cửa hắn sắp đặt.
Chu Mãn Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy.
Bùi Chu thấy tình thế không ổn, cảm thấy hình như chính mình đã đem người bức hỏng rồi, vội vàng đứng dậy ngăn cản: "Mãn Nguyệt, nàng đừng nóng giận."
Chu Mãn Nguyệt không để ý đến hắn, vòng qua người hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Bùi Chu đến cùng cũng mới chỉ là người học nghề, không dám trực tiếp đem tiểu cô nương người ta ôm vào trong ngực dỗ, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn nàng vội vàng đi mất, trong lòng hối hận, hối hận chính mình không nên quá nóng ruột, dọa sợ nàng.
Ngày hôm đó Bùi Chu mất mát hồi phủ. Sau mấy ngày, tâm tình vẫn luôn không tốt.
Tần thị hiểu tâm tư nhi tử nhất, liền lại chuẩn bị tới An vương phủ cầu hôn.
Bùi Chu biết, lúc này An vương phủ bên kia, sợ là sẽ từ chối đến càng quả quyết, nhất thời tự nhiên cũng không sốc tinh thần lên nổi.
Mãi đến tận lúc Tần thị từ An vương phủ cầu hôn trở về, ngữ khí kích động tự mình đem tin tức nói cho hắn: "Thành thành, An vương đáp ứng để Nhị cô nương gả cho con."
Bùi Chu chính là đang làm việc, vừa nghe lời này, tay phải run lên, cán bút cũng từ trong tay rớt xuống, "đùng" một tiếng rơi vào trên bàn sách.
Tần thị nhìn chính mình nhi tử một mặt ngốc dạng, cười khanh khách nói: "Hôn sự thành còn nghiêm mặt đây?"
Bùi Chu hoàn hồn, vẫn có cảm giác khó mà tin nổi.
Hắn cho rằng ngày ấy hắn quá nóng ruột, đã chọc nàng tức giận. Sau này muốn cưới nàng, sợ là lại phải đi không ít đường vòng, không ngờ An vương lại đáp ứng rồi.+
An vương đáp ứng, tất nhiên là đã hỏi qua ý của nàng.
Bùi Chu mừng tít mắt.
Đó là ý của chính nàng, nàng đồng ý gả cho hắn!
Bùi Chu đã hai mươi có nhị, qua năm lại lớn hơn một tuổi. Ở Tấn Thành nam tử tuổi như vậy đại đa số đều đã thành gia.
Bùi gia đời đời thư hương, Bùi phụ giữ mình trong sạch, cả đời chỉ có một thê tử là Tần thị, bên người không hề có thiếp thất khác; trưởng tử Bùi Phàm cũng phẩm hạnh đoan lương, xưa nay không trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng thê tử Du thị tương kính như tân.
Vì phía trên có hai tấm gương này, Bùi Chu đối với nữ sắc, tự nhiên cũng nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt.
Nam nhân không phong lưu là chuyện tốt, nhưng mảy may không gần nữ sắc, lại cũng không phải là chuyện tốt.
Tần thị vốn định thuyết phục con thứ cưới thứ nữ Tuệ tỷ nhi nhà Nhị muội, chỉ là hôm nay nghe tôn nữ nói như vậy, liền cảm thấy nhi tử trong đầu có lẽ đã có người.
Tần thị tâm trạng cũng vui mừng.
Phu quân nói đúng, chuyện cưới vợ này liên quan đến cả đời nhi tử, phải cưới người hắn vừa ý mới tốt.
Tần thị thấy nhi tử hôm nay bữa tối dùng không nhiều, liền bưng thêm chút bánh ngọt cùng trà nóng tiến đến.
Bên ngoài sương phòng có Bùi An bảo vệ, nhìn Tần thị lại đây, vội vàng hành lễ, đem Tần thị cung kính đón vào.
Tần thị phong phạm đoan trang hiền lành, đối với con thứ đặc biệt thương yêu, mỗi lần phạm lỗi lầm gì, gặp xui xẻo đều là hạ nhân bên cạnh Bùi Chu, mà người đầu tiên chính là Bùi An.
Bởi vậy Bùi An rất sợ vị phu nhân này.
Bùi Chu lúc này chính là đang làm việc công.
Đến cuối năm, chuyện cần giải quyết tự nhiên bắt đầu tăng lên, đã mấy buổi tối, Bùi Chu hầu như hàng đêm đều bận bịu đến canh ba.
Thấy Tần thị đến, Bùi Chu mới đứng dậy đi tới: "Nương, muộn như vậy người còn chưa đi nghỉ?"
Còn nói bà?
Tần thị trong lòng oán một câu, đem điểm tâm bưng tới, nhìn chằm chằm Bùi Chu ăn.
Bùi Chu bất đắc dĩ. Ở trước mặt Tần thị, hắn mãi mãi vẫn là hài tử, chỉ có thể bé ngoan nghe lời.
Ăn xong không sai biệt lắm, Tần thị mới nhìn nhi tử mình một chút, nói: "Vừa rồi ta cùng cha con thương lượng qua, Tuệ biểu muội của con ôn nhu hiền lành, tâm tư đối với con, chúng ta làm trưởng bối đều nhận ra. Cô nương biết gốc biết rễ, cưới vào cửa cũng bớt đi không ít phiền phức, vốn chính là người một nhà, không cần tìm hiểu cố gắng thân cận quá nhiều, ta cảm thấy đúng là rất tốt."
Bùi Chu tay dừng một trận, nhìn về phía Tần thị: "Nhi tử còn chưa muốn thành thân."
Tần thị vừa muốn mở miệng, Bùi Chu đã nhân tiện nói, "Hơn nữa nhi tử chỉ xem Tuệ biểu muội như muội muội, không có nửa điểm tâm tư khác. Nương, cho dù thành thân, nhi tử cũng không thể cưới Tuệ biểu muội."
Tần thị vốn muốn thăm dò một phen, vào lúc này tâm trạng càng chắc chắn, trong lòng nhi tử khẳng định có người!
Tần thị cười cười: "Con thành thật cùng nương nói, đã coi trọng cô nương nhà ai?"
Lấy danh tiếng cùng năng lực nhi tử của bà bây giờ, không biết có bao nhiêu cô nương gia đình giàu có ở Tấn thành muốn gả cho hắn, nhưng Bùi gia bọn họ coi trọng nhất không phải dòng dõi, mà là phẩm hạnh.
Chỉ cần nhi tử gật đầu, thân phận thấp chút cũng không sao.
Không ai hiểu con bằng mẹ. Bùi Chu biết hôm nay sẽ không gạt được bà, cười nói: "Nếu như nhi tử nói rồi, nương sẽ đồng ý sao?"
Tần thị đều sắp cười ra nếp nhăn: "Con đứa nhỏ này, còn úp úp mở mở cái gì? Chỉ cần con vừa ý, nương nhất định sẽ nghĩ cách giúp con bàn thành hôn sự này."
Bùi Chu thùy mâu, hơi đăm chiêu, sau đó thở dài mà giương mắt: "Nương, nhi tử tâm ý trước sau như một."
Đối với mẫu thân của chính mình, Bùi Chu cảm thấy cũng không có gì cần che giấu.
Lúc trước An vương vừa ý hắn, hắn cũng cảm thấy Nhị cô nương là một nữ tử ngoan ngoãn dịu dàng, liếc mắt liền đã nhìn trúng.
Tuy rằng chưa được cùng nàng nói chuyện, nhưng ở xa xa nhìn qua hai lần, đã đủ làm hắn nhớ mãi không quên.
Lúc đọc sách, một ít bạn hữu cùng trường cũng sẽ lén lút nghị luận cô nương nhà ai xinh đẹp, cô nương nhà ai tính tình tốt, nhưng từ lúc hắn nhìn thấy Nhị cô nương, liền cảm thấy không ai có thể sánh được dung mạo, tính tình của nàng.
Hồi đó tâm tư còn có chút nông cạn, động lòng tuổi trẻ, vốn là hảo cảm thuần túy nhất. Sau đó trải qua một ít chuyện, phần cảm tình này mới trở nên ngày càng nồng đậm.
Tần thị là người thông minh, nghe nhi tử nói như vậy, tinh tế nghĩ lại, lúc này mới chợt hiểu ra.
Cùng An vương phủ định ra việc hôn nhân, lúc vừa mới bắt đầu, Tần thị trong đầu buồn phiền nhiều hơn với vui sướng, dù sao cô nương từ vương phủ đi ra, chỉ sợ là được nuông chiều từ bé, chịu không nổi nửa điểm oan ức, hơn nữa có nhà mẹ đẻ An vương phủ này ở đó, Bùi gia bọn họ cũng không thể làm gì nàng.
Nhưng sau khi định thân, thấy nhi tử đọc sách càng ngày càng chăm chỉ, cũng làm cho Tần thị có chút vui mừng, thầm nghĩ: Nhị cô nương kia là thứ nữ vương phủ, tính tình khẳng định so với con vợ cả sẽ dịu ngoan hơn chút, gả tới nhà bọn họ, cũng không chắc không phải là một chuyện tốt.
Đáng tiếc, hôn sự này vô duyên vô cớ liền hủy mất.
Vương phủ muốn từ hôn, bọn họ cũng không có cách nào, hơn nữa ngày ấy thái độ An vương lễ nghĩa lại khách khí, gọi bọn họ cũng không dám oán trách gì. Ngược lại chuyện như vậy, chịu thiệt nên là cô nương gia.
Tần thị muốn nói chuyện, thấy nhi tử một mặt chăm chú, lại biết nhi tử là người cố chấp, chỉ sợ lần này thật sự không phải Nhị cô nương liền không cưới.
Tần thị có chút phát sầu, nói: "Làm sao chỉ một mực nhìn trúng Nhị cô nương kia? Lúc trước cũng đã lui hôn, chẳng lẽ chúng ta lại đến cửa cầu hôn nữa? An vương người ta cũng sẽ không đồng ý nha."
Những năm này, An vương đối với thứ nữ này xác thực thương yêu, giữ lại đến cũng mười tám tuổi vẫn còn chưa nghị thân, đã có nhiều người cầu thân, nhưng An vương đều nhất nhất từ chối.
Bùi Chu mỉm cười: "Nhưng mà nhi tử chỉ muốn cưới Nhị cô nương."
Tần thị thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Vậy chút nữa ta cùng cha con thương lượng một chút, nếu như cha con đồng ý, chúng ta liền tới cửa cầu hôn thử một lần, lúc trước chúng ta không với cao nổi, nhưng hôm nay con có tiền đồ như vậy, thú một thứ nữ vương phủ vẫn thừa sức. Hôm nay ta cũng đem lời nói trước, vì hôn sự của con, chúng ta coi như không cần bản mặt già nua này, cũng sẽ thay con tranh thủ, nhưng nếu như An vương người ta không có nửa điểm ý định muốn kết thân, vậy con nên sớm bỏ tâm tư kia đi."
Bỏ không được.
Bùi Chu nghĩ thầm.
Nhưng lời này, hắn cũng không dám nói với Tần thị, chỉ sợ chọc bà tức giận.
Bùi Chu mặt mày mỉm cười, chắp tay nói: "Vậy thì làm phiền cha nương."
Tần thị cười nói thêm vài câu, để hắn sớm chút ngủ, sau đó tự mình thu thập xong chén dĩa đi ra ngoài.
Bùi Chu tiễn Tần thị ra sân, sau đó đóng cửa lại, nghĩ tới hôm nay cùng tiểu cô nương ngồi ở trong xe ngựa, ở chung hơn nửa canh giờ. Đây có lẽ là lần hai người ở chung lâu nhất từ trước tới nay.
Có lẽ là bởi vì cái này, hôm nay nương vừa hỏi, hắn liền cái gì đều nói.
Hắn không kiềm chế nổi, muốn sớm một chút đem nàng cưới về.
Ba năm, hắn đã chờ hơn nửa, lúc này sớm thử một lần cũng không sao.
•
Bùi gia rất nhanh đã tới cửa cầu hôn.
An vương cũng có chút bất ngờ.
Hắn biết lần kia nữ nhi gặp mặt Bùi Chu, Bùi Chu cũng đã biết được nữ nhi xảy ra chuyện gì, cho nên mới đồng ý giải trừ hôn ước.
Chỉ là đã qua hơn hai năm, lúc trước vẫn vô thanh vô tức, làm sao hôm nay lại tới cửa cầu hôn rồi?
An vương tự nhiên không có đáp ứng. Nhưng là thời điểm từ chối, vẫn có lưu lại chỗ trống.
Dù sao ông cũng thật sự xem trọng Bùi Chu.
An vương tìm Chu Mãn Nguyệt nói việc này.
Chu Mãn Nguyệt cũng là kinh ngạc.
Ngày ấy Bùi nhị công tử mặc dù đối với nàng duỗi tay cứu viện, nhưng có thể nói là rất bằng phẳng, thời điểm ở chung cũng vô cùng khách sáo, hai người không có quá nhiều tiếp xúc, không ngờ dĩ nhiên lại tới cửa cầu hôn rồi.
May mắn cha từ chối.
Chu Mãn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nữ nhi không gả."
Đáp án này, cũng là trong dự liệu của An vương. Ông suy nghĩ một chút, mới nói: "Mãn Nguyệt, kỳ thực Bùi Chu kia, cha cảm thấy hắn thực sự là người hiếm có, con nếu như gả cho hắn, cha cũng yên lòng."
Ông biết chuyện đã xảy ra với nữ nhi, hơn nữa qua lâu như vậy, bây giờ đến cầu thân, tự nhiên mang ý nghĩa hắn không thèm để ý —— kết quả này, so với để ông giúp nữ nhi cẩn thận ngàn chọn vạn chọn những nam tử khác càng tốt hơn.
Chu Mãn Nguyệt biết An vương thưởng thức Bùi Chu. Ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, Bùi Chu xác thực là lựa chọn không sai lầm.
Chu Mãn Nguyệt lại một lần nữa kiên định lắc đầu.
Chưa được mấy ngày, Bùi gia lại tới cửa cầu hôn lần thứ hai.
Lúc này An vương vẫn không gật đầu.
Dựa theo thông lệ cầu hôn bình thường, lần thứ hai là cực kì trọng yếu, nếu như lần thứ hai thời điểm đối phương từ chối còn có lưu lại chỗ trống, vậy đến lần thứ ba tới cửa cầu hôn, việc hôn nhân này tất nhiên có thể định ra, lúc này nếu mời lưu lại dùng cơm, vậy việc hôn nhân xem như là đã định xong rồi.
Có điều thái độ An vương lần này, thế nhưng không có uyển chuyển như lần thứ nhất.
Tần thị sau khi biết được, mơ hồ cảm thấy hôn sự này có lẽ là không được, trong đầu lại phát sầu.
Nếu như không được, nhi tử kia của bà nói không chừng thật sự cả đời không muốn thành thân, vậy phải như thế nào cho phải?
Chu Mãn Nguyệt nhìn Bùi gia không bỏ cuộc, suy nghĩ một chút, liền chủ động hẹn gặp Bùi Chu.
Ngày ấy Bùi Chu vốn là có chuyện cần làm, nhưng vừa nhận được thư hẹn gặp của Chu Mãn Nguyệt, suốt đêm đem công vụ ngày kế phải xử lý đều xử lý xong, cố ý bỏ ra thời gian đến chỗ hẹn.
Trước khi xuất môn thậm chí còn thay đổi một thân áo choàng mới, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, mới sớm đi tới trước chờ người.
Bùi Chu đến rất sớm, theo khẩu vị của nàng gọi sẵn mấy loại bánh ngọt.
Thời điểm Chu Mãn Nguyệt đến, thấy Bùi Chu một bộ cẩm bào xanh ngọc sắc đã ở trong, gương mặt tuấn tú vô song, tư dung thanh nhã, đúng là có chút sửng sốt, sau mới tiến lên hành lễ.
Hai người ngồi xuống, nha hoàn cùng sai vặt đều lùi đến ngoài cửa canh chừng.
Chu Mãn Nguyệt đúng là đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chuyện cầu hôn, cha đã cùng ta nói rồi, hôm nay ta đến, chính là hi vọng Bùi đại nhân không cần đến nữa, ta... ta sẽ không gả."
Nàng thùy thùy mắt, không dám nhìn hắn.
Bùi Chu sắc mặt sững sờ, bỗng nhiên cười khổ: "Ta cho rằng, Nhị cô nương sẽ do dự một chút."
Lúc này cầu hôn, hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Hắn biết nàng có khúc mắc, hắn nguyện ý chờ nàng, đồng ý từ từ tiến tới.
Nhưng thời gian ba năm sắp đến, hắn liền không thể lại tiếp tục chờ đợi, mà phải nghĩ ra biện pháp khác.
Chu Mãn Nguyệt nâng mắt, nhìn nam tử trước mặt mỉm cười, cảm thấy hắn thực sự rất tốt. So với trước đây còn tốt hơn.
Mà nàng thì sao?
Chu Mãn Nguyệt nói: "Bùi đại nhân tuổi không còn nhỏ, không cần lại bởi vì ta mà trì hoãn chuyện đại sự cả đời. Đời này ta sẽ không lập gia đình, Bùi đại nhân ngươi —— "
"Mãn Nguyệt."
"Hả?"
Bỗng nhiên nghe hắn gọi tên bản thân, Chu Mãn Nguyệt có chút sửng sốt.
Nàng nhìn đôi mắt hắn, thấy hắn đã thu liễm ý cười, vẻ mặt an tĩnh nhìn nàng, nhất thời đúng là không nhịn được sốt sắng lên.
Hắn đã không còn là thư sinh ngây ngô nhã nhặn lúc trước nữa, trên người đều là khí chất thành thục thận trọng, còn có một cảm giác áp bức.
Nàng hai tay xoắn xuýt đặt ở trên đầu gối, có chút bất an yên tĩnh tiếp tục nghe hắn nói.
Nhìn tiểu cô nương bị hắn doạ, Bùi Chu có chút buồn cười, nhưng chỉ có thể nhịn.
Hắn nói: "Nàng lần trước đã đáp ứng ta, ba năm sau nếu ta đến cầu hôn, nàng sẽ đồng ý. Làm sao bây giờ nói chuyện lại không đáng tin?"
Có sao?
Nàng chỉ nhớ rõ muốn nghĩ cách cùng hắn giải trừ hôn ước, ước hẹn ba năm, vốn chỉ là một cái danh nghĩa mà thôi, ai có thể nghĩ tới, hắn thế nhưng là thật lòng.
Nàng có cái gì tốt? Giữa bọn họ cũng không có quá nhiều gặp gỡ, tại sao hắn nhất định phải cưới nàng?
Bùi Chu thở dài: "Ta ngóng trông, đếm lấy tháng ngày chờ hết ba năm này, thật vất vả mới qua hơn nửa, nghĩ muốn đến cầu hôn thử xem, nói không chừng Vương gia sẽ đồng ý. Hôm nay nàng hẹn ta ra ngoài, trong lòng ta vui mừng, không ngờ nàng dĩ nhiên nói chuyện không giữ lời, không giữ lời cũng coi như thôi đi, còn muốn ta cưới những cô nương khác, thật sự là làm ta thất vọng."
Lời nói này, nghe xác thực có mấy phần đáng thương.
Chu Mãn Nguyệt tuy rằng thông tuệ, nhưng đến cùng nói không lại hắn, cảm thấy chột dạ, nhất thời cũng không phải biết nên nói gì tiếp.
Bùi Chu nhìn mặt nàng, cảm thấy đôi mắt nàng đặc biệt đẹp đẽ, tiếp tục nói: "Ngày ấy nàng và ta gặp gỡ, xe ngựa của nàng bỗng nhiên bị hỏng, thật ra là do ta phái phu xe gây nên, chính là vì muốn cùng nàng nói chuyện một chút, nếu như có thể đơn độc ở chung một lần, vậy thì không thể tốt hơn."
Hắn quá thành thực, Chu Mãn Nguyệt con mắt mở to, có chút bị dọa sợ rồi.
Nàng theo bản năng nắm chặt tay, dịch ánh mắt đi, không dám nhìn hắn.
Nhưng trong lòng nàng lại quá rõ ràng, nàng kỳ thực vẫn luôn không quên hắn.
So với Lục Lễ đối với nàng tạo thành thương tổn, nàng nhớ càng rõ ràng, là ngày ấy hắn nhẹ nhàng ôm nàng, nói với nàng "Mãn Nguyệt, đừng sợ".
Bùi Chu nhìn phản ứng của nàng, ôn nhu nói: "Mãn Nguyệt, nàng là cô nương thông minh, sớm đã để ý đến, không phải sao?"
Chu Mãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy chính mình không có chút nào hiểu rõ hắn.
Hắn nhìn rất quân tử, nhưng cũng có thời điểm sẽ chơi xấu.
Nàng đương nhiên rõ ràng.
Chuyện ngày ấy, tuy rằng mới bắt đầu chỉ cảm thấy đây là ngẫu nhiên, nhưng khi lên xe ngựa của hắn, nhìn thấy nhánh hồng mai đặt trên đệm kia, nàng đã biết —— hắn là cố ý.
Nàng ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng cũng từng có một tia tức giận, nhưng nhìn hắn đi bộ ở dưới tuyết, vẫn là không đành lòng... cho nên mới theo tâm ý của hắn, đi vào cánh cửa hắn sắp đặt.
Chu Mãn Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy.
Bùi Chu thấy tình thế không ổn, cảm thấy hình như chính mình đã đem người bức hỏng rồi, vội vàng đứng dậy ngăn cản: "Mãn Nguyệt, nàng đừng nóng giận."
Chu Mãn Nguyệt không để ý đến hắn, vòng qua người hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Bùi Chu đến cùng cũng mới chỉ là người học nghề, không dám trực tiếp đem tiểu cô nương người ta ôm vào trong ngực dỗ, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn nàng vội vàng đi mất, trong lòng hối hận, hối hận chính mình không nên quá nóng ruột, dọa sợ nàng.
Ngày hôm đó Bùi Chu mất mát hồi phủ. Sau mấy ngày, tâm tình vẫn luôn không tốt.
Tần thị hiểu tâm tư nhi tử nhất, liền lại chuẩn bị tới An vương phủ cầu hôn.
Bùi Chu biết, lúc này An vương phủ bên kia, sợ là sẽ từ chối đến càng quả quyết, nhất thời tự nhiên cũng không sốc tinh thần lên nổi.
Mãi đến tận lúc Tần thị từ An vương phủ cầu hôn trở về, ngữ khí kích động tự mình đem tin tức nói cho hắn: "Thành thành, An vương đáp ứng để Nhị cô nương gả cho con."
Bùi Chu chính là đang làm việc, vừa nghe lời này, tay phải run lên, cán bút cũng từ trong tay rớt xuống, "đùng" một tiếng rơi vào trên bàn sách.
Tần thị nhìn chính mình nhi tử một mặt ngốc dạng, cười khanh khách nói: "Hôn sự thành còn nghiêm mặt đây?"
Bùi Chu hoàn hồn, vẫn có cảm giác khó mà tin nổi.
Hắn cho rằng ngày ấy hắn quá nóng ruột, đã chọc nàng tức giận. Sau này muốn cưới nàng, sợ là lại phải đi không ít đường vòng, không ngờ An vương lại đáp ứng rồi.+
An vương đáp ứng, tất nhiên là đã hỏi qua ý của nàng.
Bùi Chu mừng tít mắt.
Đó là ý của chính nàng, nàng đồng ý gả cho hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook