Ngô Gia Kiều Thê
-
Chương 1: Xán xán
Editor: Kye
Beta: Tiểu Huân
Khương Lệnh Uyển mở mắt ra, nặn nặn cánh tay trắng mịn như củ sen của mình, theo bản năng nhíu nhíu mày lại.
Nữ hài xinh xắn nho nhỏ, khoảng tầm bốn tuổi, mặc một thân váy hồng điểm thêm vài bông hoa anh đào trên áo, trên đầu là hai búi tóc nhỏ nhắn tinh xảo, dưới tóc mái là một đôi mắt to và sáng, trước ngực rũ xuống mấy bím tóc tinh tế, đuôi bím tóc có gắn thêm một ít châu hoa rực rỡ, ăn mặc tương đối xinh đẹp.
Nhìn liền có cảm giác phấn điêu ngọc mài, trong sáng đáng yêu, thế nhưng giờ phút này nữ hài lại đang nhíu chặt lông mày, thật sự là có chút không phù hợp với độ tuổi của nàng.
Đào ma ma cẩn thận bưng một bát canh đi vào, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Khương Lênh Uyển, cười khanh khách nói: “Lục tiểu thư ăn đường chưng tô lạc”
*Đường chưng tô lạc: đường chưng phô mai ( để vậy cho nó phù hợp với truyện thôi ạ)
Quả nhiên, sau khi nghe được bốn chữ “đường chưng tô lạc”, khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của Khương Lệnh Uyển nhất thời liền lộ ra nụ cười. Từ trên chiếc giường gỗ lê được khắc lên những Hán tự vô cùng tinh xảo, nàng lưu loát ngồi dậy, nhìn Đào ma ma đem cái bát có khảm hoa văn màu bạc đặt lên chiếc bàn ở giữa giường.
Trong chiếc bát tràn đầy màu trắng của đường chưng tô lạc.
Phía trên điểm xuyết một ít đậu đỏ, nho khô cùng hạch đào được nghiền nát, mềm mềm trắng trắng hồng hồng xanh xanh, nhìn cực kì hấp dẫn. Đường chưng tô lạc đông lại như mỡ, lành lạnh ngon miệng, thích hợp dùng nhất vào những ngày mùa hè.
Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển mới chỉ được có bốn tuổi, lập tức cầm lấy muỗng bạc chuẩn bị đút cho nàng. Khương Lệnh Uyển lại lắc đầu, cầm lấy cái muỗng từ trong tay Đào ma ma, tự mình bắt đầu ăn. Tuy rằng giờ đây nàng còn nhỏ, nhưng khí lực cầm ăn vẫn có. Đương chưng tô lạc hương vị ngọt thơm lan tràn trong miệng, cùng với đậu đỏ ngọt thanh và nho khô chua ngọt, vị ngọt mát lạnh, nhất thời làm Khương Lệnh Uyển thèm ăn nhỏ dãi.
Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển ăn đến vui vẻ, lúc này mới lộ ra tươi cười.
Hiện nay là giữa tháng sáu, bên ngoài nóng bức không chịu nổi, Khương Lệnh Uyển xưa nay được nuông chiều từ bé, ngày đông sợ lạnh, ngày hè sợ nóng, cả người được nâng niu yêu quý vô cùng. Ngoại trừ cảm giác thời tiết thay đổi bên ngoài thân thể nên Khương Lệnh Uyển không thích hai mùa đông hạ, thì còn bởi vì những nguyên nhân khác như------ ngày đông gió lạnh thấu xương, thổi qua mặt giống như dùng dao nhỏ cắt vào da thịt, cực kì tổn hại làn da; mùa hạ trời nắng chang chang, hơi không chú ý một chút cũng sẽ bị phơi đen, da đen lại, dung mạo dù cho có đẹp cũng đều vô dụng.
Cho nên mùa hè vẫn là không nên ra khỏi cửa, ngồi ở trong phòng ăn các loại trái cây và đồ ngọt mới là điều tuyệt vời nhất.
Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển ăn từng miếng đường chưng tô lạc, tuổi còn nhỏ đã có dáng vẻ như vậy không khỏi làm cho Đào ma ma có chút giật mình. Từ sau ba ngày trước không cẩn thận bị té một cái, cả người đều trở nên không giống xưa cho lắm, vốn là một tiểu oa oa hoạt bát đáng yêu, bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn.
Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển là đích nữ của phủ Vệ Quốc Công, cha nàng_Khương Bách Nghiêu là đích trưởng tử Vệ Quốc Công phủ, lão quốc công gia đã không còn, Khương Bách Nghiêu tất nhiên thuận lí thành chương kế thừa tước vị. Mười năm trước Khương Bách Nghiêu cưới An Vương phủ Xương Bình quận chúa, phu thê ân ái, hai người cùng có với nhau một trai một gái, trải qua tháng ngày ngọt ngào. Khương Bách Nghiêu là một người sủng thê tử đau nhi nữ, đối với khuê nữ ngay từ nhỏ đã rất mực cưng chiều, thêm nữa Khương Lệnh Uyển có dáng vẻ xinh xắn, cho dù nàng có đi ngang toàn bộ Quốc Công phủ cũng không ai dám nói gì nàng.
”Xán Xán.”
Khương Lệnh Uyển đang vùi đầu ăn, bỗng bên ngoài truyền tới một thanh âm dễ nghe.
Nàng nghiêng đầu, thấy nha hoàn đem rèm châu vén lên, nữ tử một thân váy áo ngọc ngà, trên ngực có thêu hoa lan bước vào, khuôn mặt đầy đặn, môi hồng răng trắng, gò má phiếm hồng, giữa hai đầu lông mày có chút yêu kiều, thật sự là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cử chỉ của nàng lại càng khéo léo, không chút nào ỷ vào dung mạo xinh đẹp mà có vẻ tùy tiện.
Đây chính là mẫu thân Khương Lệnh Uyển, Chu thị.
“Xán Xán” trong miệng Chu thị là nhũ danh của Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh Uyển là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, tất nhiên là sáng đến lóa mắt, hơn nữa Chu thị cũng hi vọng nữ nhi ngày sau lớn càng trở nên xinh đẹp nên liền đặt cái nhũ danh này. Chu thị đi tới một bên giường, cúi đầu nhìn bát đường chưng tô lạc đã ăn hơn một nửa, lúc này mới lệnh Đào ma ma tiến đến thu hồi. Nhất thời khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Khương Lệnh Uyển lộ ra một chút bất mãn, dù biết mẫu thân tuy rằng thương nàng, nhưng cũng không thích nàng quá tham ăn lạnh, chỉ đành bất lực nhìn Đào ma ma đem non nửa chén đường chưng tô lạc mang đi.
Khương Lệnh Uyển giương đôi mắt to tròn, người nhìn đến liền cảm giác tâm thật mềm mại.
Chu thị thấy nữ nhi không khóc nháo, quả thật rất vừa lòng, mỉm cười nói một tiếng: “ Nếu Xán Xán ngoan ngoãn, lần tới nương nhất định sẽ làm cho con ăn, được không?” Nói rồi nàng đưa tay vén tóc mái của nữ nhi qua, nhìn vết sẹo bên thái dương, liền thu lại nụ cười, không nhịn được nói: “Đến cùng cũng chỉ là thứ xuất, không có giáo dưỡng, cũng may vết thương không sâu, nếu như sâu thêm một chút…” Nghĩ đến người kia, tuy rằng nhị phòng còn nhỏ tuổi nhưng không ngờ tâm địa lại độc ác như vậy, Chu thị lại càng thêm đau lòng nữ nhi.
Khương Lệnh Uyển nhăn mày lại___
Nàng tất nhiên hiểu được vết sẹo này từ đâu mà có.
Ba ngày trước nàng ở trong sân nhỏ đuổi theo mèo con, vừa vặn tình cờ gặp phải tứ cô nương Khương Lệnh Đề của nhị phòng. Khương Lệnh Đề là thứ nữ, tính tình lại giống như mẫu thân nàng_Thôi di nương, vừa khúm núm vừa mềm yếu. Nàng một mình bắt không được mèo nhỏ, liền để Khương Lệnh Đề giúp nàng, trong quá trình truy đuổi, Khương Lệnh Đề không cẩn thận đụng phải nàng, trực tiếp làm nàng bị ngã, cái trán đập xuống đất. Da thịt tiểu nữ oa vốn là rất non mịn, thời điểm đó tất nhiên là bị rách da chảy máu.
Cũng chính là lúc này, nàng quay trở lại thời điểm lúc mình mới bốn tuổi.
Khương Lệnh Uyển có chút không tưởng tượng nổi, trải qua ba ngày nay, nàng mới có thể chắc chắn.
Lại nói đến Khương Lệnh Đề, kiếp trước bởi vì chuyện này, nàng cùng Khương Lệnh Đề vẫn không hợp nhau. Mà Khương Lệnh Đề đích xác cũng không phải cố ý, tuy rằng vết sẹo đã sớm lành, nhưng nàng đối với mình vẫn tồn tại áy náy, vì thế để bồi thường cho bản thân, nàng ấy đã hi sinh rất lớn. Nghĩ tới kiếp trước, mỗi khi gặp Khương Lệnh Đề nàng luôn châm chọc mỉa mai, Khương Lệnh Uyển đột có cảm giác như mắt mình bị mù---- ai đối xử với mình thật lòng cũng không biết.
Hiện giờ thấy Chu thị lại để ý chuyện này như vậy, Khương Lệnh Uyển nghiêm túc nói: “Nương, chuyện này không thể trách Tứ tỷ tỷ, là con không cẩn thận.”
Chu thị ngẩn người, nàng hiểu tính tình của nữ nhi, xưa nay thích nhất cái đẹp, bây giờ trán bị thương, mặc kệ có phải cố ý hay không, khẳng định là sẽ đổ lỗi cho Khương Lệnh Đề, không ngờ nữ nhi lại phản ứng như vậy. Chu thị nghe xong, chỉ cảm thấy nữ nhi tâm địa thiện lương, vui mừng nói: “ Xán Xán, tuổi con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu. Chờ sau này lớn lên rồi, sẽ biết lòng người còn cách một lớp da.” Coi như là tỷ muội của chính mình thì sao, đặt ở nơi này có mấy phần chân tình còn chưa biết được đâu.
Khương Lệnh Uyển nói thầm ở trong lòng: Nàng mới không nhỏ, kiếp trước nàng còn sống đến hai mươi tuổi đây.
Khương Lệnh Uyển lại nói: “Con và Tứ tỷ tuy rằng không thường hay chơi cùng nhau, nhưng mỗi lần con cần hỗ trợ, tỷ ấy đều luôn giúp đỡ. Nương, con rất thích Tứ tỷ tỷ, con muốn cùng chơi với Tứ tỷ tỷ, người đáp ứng nữ nhi đi, có được hay không?” Nàng muốn gặp Khương Lệnh Đề, kiếp này, nàng phải cố gắng xây dựng tốt quan hệ tỷ muội, sẽ không để nàng bị người khác khi dễ.
Chu thị thật khó xử, nữ nhi của nàng vẫn luôn luôn không thích Khương Lệnh Đề, ngược lại quan hệ với hai nữ nhi khác của nhị phòng có chút gần. Ba ngày nay Xán Xán lại chỉ an tâm nghỉ ngơi, đúng là không nhắc đến hai người đó nữa, trái lại đối với vị đường tỷ thứ xuất kia bỗng nhiên lại có hảo cảm. Lúc đầu nàng còn cho rằng nữ nhi oán hận Khương Lệnh Đề nên mới cố ý muốn cùng tiếp xúc với Khương Lệnh Đề, sau đó tìm cơ hội khi dễ nàng, có thể là nữ nhi thông minh, thế nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, đôi mắt nàng không thể lừa gạt người khác.
Chuyện này… nữ nhi là thật sự yêu thích tứ nha đầu?
Chu thị có chút do dự, suy nghĩ một chút mới nói: “Chờ Xán Xán khỏe lại, nương liền dẫn ngươi đi, được không?”
Nghe xong câu này, Khương Lệnh Uyển mới gật đầu, hướng về Chu thị nở nụ cười tươi sáng: “Cảm ơn nương.”
Chu thị thụ sủng nhược kinh, nhìn nữ nhi nở nụ cười thiên chân vô tà, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nữ nhi té ngã một cái, đúng là trở nên ngoan ngoãn không ít, chẳng lẽ thật là trong họa có phúc?
Giữa thời điểm hai mẹ con đang nói chuyện, Khương Bách Nghiêu đi vào.
Chu thị nhìn phu quân mình, liền nhớ lại một phen hồ nháo ở thư phòng lúc nãy, mặt không nhịn được liền đỏ lên, lỗ tại lại càng đỏ đến sung huyết. Khương Bách Nghiêu nhìn dáng vẻ yểu điệu của thê tử, ánh mắt ôn nhu, càng ngày càng thêm yêu thích, có điều trên mặt vẫn là thần sắc nhàn nhạt, bộ dáng chính nhân quân tử.
Khương Lệnh Uyển trong lòng cười hắc hắc, hiểu được mẫu thân cùng phụ thân nhất định vừa mới làm xong chuyện xấu. Bây giờ tuy thân thể nàng đang ở bộ dạng tiểu nữ oa bốn tuổi, nhưng mà suy nghĩ lại không phải nha. Nàng nghĩ tình cảm phụ thân cùng mẫu thân tốt như vậy, đáy lòng thực vui vẻ.
Khương Lệnh Uyển thấy Khương Bách Nghiêu, lập tức ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha.”
Khương Bách Nghiêu trời sinh khí chất nho nhã ngọc thụ lâm phong, bây giờ cũng đã thành thân được mấy năm, tất nhiên là càng hêm mấy phần trầm ổn, khuôn mặt ngày càng có mị lực, Khương Lệnh Uyển nghĩ, ngày sau mình trưởng thành, có thể trỗ mã thành một nữ tử dung mạo vô song như vậy, không thể không kể đến công của cha mẹ. Khương Bách Nghiêu ôm lấy nữ nhi, ngồi xuống bên cạnh thê tử, bàn tay to nặn nặn cánh tay nhỏ mềm mềm nộn nộn của nữ nhi, đánh giá tinh tế một phen nói:: “ Xán Xán của chúng ta thật xinh đẹp.”
Khương Lệnh Uyển trong lòng không ngừng kêu khổ, cánh tay nhỏ bị nặn đến gắt gao.
Cũng bởi vì vị phụ thân này của nàng mà làm hại mĩ quan từ nhỏ của nàng đã bị ảnh hưởng, cứ cho rằng cô nương gia phải béo trắng mới đẹp. Có điều may mắn là nàng hiểu ra không muộn, bằng không chắc nàng sẽ hối hận muốn chết. Có điều hiện nay nàng chỉ là một tiểu nữ oa thôi. Tiểu nữ oa phải béo trắng mới đáng yêu, ngược lại quá gầy nhìn rất xấu. Cho nên trở lại năm bốn tuổi, Khương Lệnh Uyển quyết định, ở tuổi này cứ ăn uống thật tốt, sau này trưởng thành sẽ không thể ăn uống tùy tiện như vậy nữa.
Khương Lệnh Uyển duỗi bàn tay nhỏ, cầm một khối bánh quế đường nhân củ sen ở trong đĩa lên bắt đầu ăn.
Chu thị nhìn quai hàm nữ nhi phình lên, dáng dấp nho nhỏ cực kì đáng yêu, lúc này mới nhớ đến điều gì, hỏi Khương Bách Nghiêu: “Quốc công gia vừa mới lúc sáng đã phải vội vã ra ngoài, chẳng lẽ có đại sự gì?”
Khương Bách Nghiêu thu lại nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Buổi sáng hôm nay, Vinh vương phi mất.”
Chu thị vừa nghe, liền than thở một tiếng, Vinh vương phi này xác thật là triền miên trên giường bệnh đã lâu. Tuy nói Vệ Quốc Công phủ cùng Vinh vương phủ lui tới không nhiều, nhưng bất kể nói như thế nào, Vinh vương phi cũng coi như biểu tẩu của nàng. Chu thị mày liễu cau lại, đau lòng nói: “Vinh thế tử thế nhưng mới có mười bốn tuổi, nhỏ như thế đã không còn nương, đúng là một hài tử đáng thương.”
Khương Lệnh Uyển đang ăn bánh quế đường nhân củ sen đột nhiên ngừng lại, một mặt bánh bao nhỏ cũng cứng đờ.
Nàng không thể không để ý đến sự tình của vinh vương phủ.
Bởi vì Vinh vương phủ là nhà chồng kiếp trước của nàng.
Mà Vinh Vương thế tử đáng thương trong miệng mẫu thân nàng cũng không phải ai khác, chính là phu quân kiếp trước của nàng----Lục Tông.
Beta: Tiểu Huân
Khương Lệnh Uyển mở mắt ra, nặn nặn cánh tay trắng mịn như củ sen của mình, theo bản năng nhíu nhíu mày lại.
Nữ hài xinh xắn nho nhỏ, khoảng tầm bốn tuổi, mặc một thân váy hồng điểm thêm vài bông hoa anh đào trên áo, trên đầu là hai búi tóc nhỏ nhắn tinh xảo, dưới tóc mái là một đôi mắt to và sáng, trước ngực rũ xuống mấy bím tóc tinh tế, đuôi bím tóc có gắn thêm một ít châu hoa rực rỡ, ăn mặc tương đối xinh đẹp.
Nhìn liền có cảm giác phấn điêu ngọc mài, trong sáng đáng yêu, thế nhưng giờ phút này nữ hài lại đang nhíu chặt lông mày, thật sự là có chút không phù hợp với độ tuổi của nàng.
Đào ma ma cẩn thận bưng một bát canh đi vào, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Khương Lênh Uyển, cười khanh khách nói: “Lục tiểu thư ăn đường chưng tô lạc”
*Đường chưng tô lạc: đường chưng phô mai ( để vậy cho nó phù hợp với truyện thôi ạ)
Quả nhiên, sau khi nghe được bốn chữ “đường chưng tô lạc”, khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của Khương Lệnh Uyển nhất thời liền lộ ra nụ cười. Từ trên chiếc giường gỗ lê được khắc lên những Hán tự vô cùng tinh xảo, nàng lưu loát ngồi dậy, nhìn Đào ma ma đem cái bát có khảm hoa văn màu bạc đặt lên chiếc bàn ở giữa giường.
Trong chiếc bát tràn đầy màu trắng của đường chưng tô lạc.
Phía trên điểm xuyết một ít đậu đỏ, nho khô cùng hạch đào được nghiền nát, mềm mềm trắng trắng hồng hồng xanh xanh, nhìn cực kì hấp dẫn. Đường chưng tô lạc đông lại như mỡ, lành lạnh ngon miệng, thích hợp dùng nhất vào những ngày mùa hè.
Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển mới chỉ được có bốn tuổi, lập tức cầm lấy muỗng bạc chuẩn bị đút cho nàng. Khương Lệnh Uyển lại lắc đầu, cầm lấy cái muỗng từ trong tay Đào ma ma, tự mình bắt đầu ăn. Tuy rằng giờ đây nàng còn nhỏ, nhưng khí lực cầm ăn vẫn có. Đương chưng tô lạc hương vị ngọt thơm lan tràn trong miệng, cùng với đậu đỏ ngọt thanh và nho khô chua ngọt, vị ngọt mát lạnh, nhất thời làm Khương Lệnh Uyển thèm ăn nhỏ dãi.
Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển ăn đến vui vẻ, lúc này mới lộ ra tươi cười.
Hiện nay là giữa tháng sáu, bên ngoài nóng bức không chịu nổi, Khương Lệnh Uyển xưa nay được nuông chiều từ bé, ngày đông sợ lạnh, ngày hè sợ nóng, cả người được nâng niu yêu quý vô cùng. Ngoại trừ cảm giác thời tiết thay đổi bên ngoài thân thể nên Khương Lệnh Uyển không thích hai mùa đông hạ, thì còn bởi vì những nguyên nhân khác như------ ngày đông gió lạnh thấu xương, thổi qua mặt giống như dùng dao nhỏ cắt vào da thịt, cực kì tổn hại làn da; mùa hạ trời nắng chang chang, hơi không chú ý một chút cũng sẽ bị phơi đen, da đen lại, dung mạo dù cho có đẹp cũng đều vô dụng.
Cho nên mùa hè vẫn là không nên ra khỏi cửa, ngồi ở trong phòng ăn các loại trái cây và đồ ngọt mới là điều tuyệt vời nhất.
Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển ăn từng miếng đường chưng tô lạc, tuổi còn nhỏ đã có dáng vẻ như vậy không khỏi làm cho Đào ma ma có chút giật mình. Từ sau ba ngày trước không cẩn thận bị té một cái, cả người đều trở nên không giống xưa cho lắm, vốn là một tiểu oa oa hoạt bát đáng yêu, bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn.
Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển là đích nữ của phủ Vệ Quốc Công, cha nàng_Khương Bách Nghiêu là đích trưởng tử Vệ Quốc Công phủ, lão quốc công gia đã không còn, Khương Bách Nghiêu tất nhiên thuận lí thành chương kế thừa tước vị. Mười năm trước Khương Bách Nghiêu cưới An Vương phủ Xương Bình quận chúa, phu thê ân ái, hai người cùng có với nhau một trai một gái, trải qua tháng ngày ngọt ngào. Khương Bách Nghiêu là một người sủng thê tử đau nhi nữ, đối với khuê nữ ngay từ nhỏ đã rất mực cưng chiều, thêm nữa Khương Lệnh Uyển có dáng vẻ xinh xắn, cho dù nàng có đi ngang toàn bộ Quốc Công phủ cũng không ai dám nói gì nàng.
”Xán Xán.”
Khương Lệnh Uyển đang vùi đầu ăn, bỗng bên ngoài truyền tới một thanh âm dễ nghe.
Nàng nghiêng đầu, thấy nha hoàn đem rèm châu vén lên, nữ tử một thân váy áo ngọc ngà, trên ngực có thêu hoa lan bước vào, khuôn mặt đầy đặn, môi hồng răng trắng, gò má phiếm hồng, giữa hai đầu lông mày có chút yêu kiều, thật sự là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cử chỉ của nàng lại càng khéo léo, không chút nào ỷ vào dung mạo xinh đẹp mà có vẻ tùy tiện.
Đây chính là mẫu thân Khương Lệnh Uyển, Chu thị.
“Xán Xán” trong miệng Chu thị là nhũ danh của Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh Uyển là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, tất nhiên là sáng đến lóa mắt, hơn nữa Chu thị cũng hi vọng nữ nhi ngày sau lớn càng trở nên xinh đẹp nên liền đặt cái nhũ danh này. Chu thị đi tới một bên giường, cúi đầu nhìn bát đường chưng tô lạc đã ăn hơn một nửa, lúc này mới lệnh Đào ma ma tiến đến thu hồi. Nhất thời khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Khương Lệnh Uyển lộ ra một chút bất mãn, dù biết mẫu thân tuy rằng thương nàng, nhưng cũng không thích nàng quá tham ăn lạnh, chỉ đành bất lực nhìn Đào ma ma đem non nửa chén đường chưng tô lạc mang đi.
Khương Lệnh Uyển giương đôi mắt to tròn, người nhìn đến liền cảm giác tâm thật mềm mại.
Chu thị thấy nữ nhi không khóc nháo, quả thật rất vừa lòng, mỉm cười nói một tiếng: “ Nếu Xán Xán ngoan ngoãn, lần tới nương nhất định sẽ làm cho con ăn, được không?” Nói rồi nàng đưa tay vén tóc mái của nữ nhi qua, nhìn vết sẹo bên thái dương, liền thu lại nụ cười, không nhịn được nói: “Đến cùng cũng chỉ là thứ xuất, không có giáo dưỡng, cũng may vết thương không sâu, nếu như sâu thêm một chút…” Nghĩ đến người kia, tuy rằng nhị phòng còn nhỏ tuổi nhưng không ngờ tâm địa lại độc ác như vậy, Chu thị lại càng thêm đau lòng nữ nhi.
Khương Lệnh Uyển nhăn mày lại___
Nàng tất nhiên hiểu được vết sẹo này từ đâu mà có.
Ba ngày trước nàng ở trong sân nhỏ đuổi theo mèo con, vừa vặn tình cờ gặp phải tứ cô nương Khương Lệnh Đề của nhị phòng. Khương Lệnh Đề là thứ nữ, tính tình lại giống như mẫu thân nàng_Thôi di nương, vừa khúm núm vừa mềm yếu. Nàng một mình bắt không được mèo nhỏ, liền để Khương Lệnh Đề giúp nàng, trong quá trình truy đuổi, Khương Lệnh Đề không cẩn thận đụng phải nàng, trực tiếp làm nàng bị ngã, cái trán đập xuống đất. Da thịt tiểu nữ oa vốn là rất non mịn, thời điểm đó tất nhiên là bị rách da chảy máu.
Cũng chính là lúc này, nàng quay trở lại thời điểm lúc mình mới bốn tuổi.
Khương Lệnh Uyển có chút không tưởng tượng nổi, trải qua ba ngày nay, nàng mới có thể chắc chắn.
Lại nói đến Khương Lệnh Đề, kiếp trước bởi vì chuyện này, nàng cùng Khương Lệnh Đề vẫn không hợp nhau. Mà Khương Lệnh Đề đích xác cũng không phải cố ý, tuy rằng vết sẹo đã sớm lành, nhưng nàng đối với mình vẫn tồn tại áy náy, vì thế để bồi thường cho bản thân, nàng ấy đã hi sinh rất lớn. Nghĩ tới kiếp trước, mỗi khi gặp Khương Lệnh Đề nàng luôn châm chọc mỉa mai, Khương Lệnh Uyển đột có cảm giác như mắt mình bị mù---- ai đối xử với mình thật lòng cũng không biết.
Hiện giờ thấy Chu thị lại để ý chuyện này như vậy, Khương Lệnh Uyển nghiêm túc nói: “Nương, chuyện này không thể trách Tứ tỷ tỷ, là con không cẩn thận.”
Chu thị ngẩn người, nàng hiểu tính tình của nữ nhi, xưa nay thích nhất cái đẹp, bây giờ trán bị thương, mặc kệ có phải cố ý hay không, khẳng định là sẽ đổ lỗi cho Khương Lệnh Đề, không ngờ nữ nhi lại phản ứng như vậy. Chu thị nghe xong, chỉ cảm thấy nữ nhi tâm địa thiện lương, vui mừng nói: “ Xán Xán, tuổi con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu. Chờ sau này lớn lên rồi, sẽ biết lòng người còn cách một lớp da.” Coi như là tỷ muội của chính mình thì sao, đặt ở nơi này có mấy phần chân tình còn chưa biết được đâu.
Khương Lệnh Uyển nói thầm ở trong lòng: Nàng mới không nhỏ, kiếp trước nàng còn sống đến hai mươi tuổi đây.
Khương Lệnh Uyển lại nói: “Con và Tứ tỷ tuy rằng không thường hay chơi cùng nhau, nhưng mỗi lần con cần hỗ trợ, tỷ ấy đều luôn giúp đỡ. Nương, con rất thích Tứ tỷ tỷ, con muốn cùng chơi với Tứ tỷ tỷ, người đáp ứng nữ nhi đi, có được hay không?” Nàng muốn gặp Khương Lệnh Đề, kiếp này, nàng phải cố gắng xây dựng tốt quan hệ tỷ muội, sẽ không để nàng bị người khác khi dễ.
Chu thị thật khó xử, nữ nhi của nàng vẫn luôn luôn không thích Khương Lệnh Đề, ngược lại quan hệ với hai nữ nhi khác của nhị phòng có chút gần. Ba ngày nay Xán Xán lại chỉ an tâm nghỉ ngơi, đúng là không nhắc đến hai người đó nữa, trái lại đối với vị đường tỷ thứ xuất kia bỗng nhiên lại có hảo cảm. Lúc đầu nàng còn cho rằng nữ nhi oán hận Khương Lệnh Đề nên mới cố ý muốn cùng tiếp xúc với Khương Lệnh Đề, sau đó tìm cơ hội khi dễ nàng, có thể là nữ nhi thông minh, thế nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, đôi mắt nàng không thể lừa gạt người khác.
Chuyện này… nữ nhi là thật sự yêu thích tứ nha đầu?
Chu thị có chút do dự, suy nghĩ một chút mới nói: “Chờ Xán Xán khỏe lại, nương liền dẫn ngươi đi, được không?”
Nghe xong câu này, Khương Lệnh Uyển mới gật đầu, hướng về Chu thị nở nụ cười tươi sáng: “Cảm ơn nương.”
Chu thị thụ sủng nhược kinh, nhìn nữ nhi nở nụ cười thiên chân vô tà, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nữ nhi té ngã một cái, đúng là trở nên ngoan ngoãn không ít, chẳng lẽ thật là trong họa có phúc?
Giữa thời điểm hai mẹ con đang nói chuyện, Khương Bách Nghiêu đi vào.
Chu thị nhìn phu quân mình, liền nhớ lại một phen hồ nháo ở thư phòng lúc nãy, mặt không nhịn được liền đỏ lên, lỗ tại lại càng đỏ đến sung huyết. Khương Bách Nghiêu nhìn dáng vẻ yểu điệu của thê tử, ánh mắt ôn nhu, càng ngày càng thêm yêu thích, có điều trên mặt vẫn là thần sắc nhàn nhạt, bộ dáng chính nhân quân tử.
Khương Lệnh Uyển trong lòng cười hắc hắc, hiểu được mẫu thân cùng phụ thân nhất định vừa mới làm xong chuyện xấu. Bây giờ tuy thân thể nàng đang ở bộ dạng tiểu nữ oa bốn tuổi, nhưng mà suy nghĩ lại không phải nha. Nàng nghĩ tình cảm phụ thân cùng mẫu thân tốt như vậy, đáy lòng thực vui vẻ.
Khương Lệnh Uyển thấy Khương Bách Nghiêu, lập tức ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha.”
Khương Bách Nghiêu trời sinh khí chất nho nhã ngọc thụ lâm phong, bây giờ cũng đã thành thân được mấy năm, tất nhiên là càng hêm mấy phần trầm ổn, khuôn mặt ngày càng có mị lực, Khương Lệnh Uyển nghĩ, ngày sau mình trưởng thành, có thể trỗ mã thành một nữ tử dung mạo vô song như vậy, không thể không kể đến công của cha mẹ. Khương Bách Nghiêu ôm lấy nữ nhi, ngồi xuống bên cạnh thê tử, bàn tay to nặn nặn cánh tay nhỏ mềm mềm nộn nộn của nữ nhi, đánh giá tinh tế một phen nói:: “ Xán Xán của chúng ta thật xinh đẹp.”
Khương Lệnh Uyển trong lòng không ngừng kêu khổ, cánh tay nhỏ bị nặn đến gắt gao.
Cũng bởi vì vị phụ thân này của nàng mà làm hại mĩ quan từ nhỏ của nàng đã bị ảnh hưởng, cứ cho rằng cô nương gia phải béo trắng mới đẹp. Có điều may mắn là nàng hiểu ra không muộn, bằng không chắc nàng sẽ hối hận muốn chết. Có điều hiện nay nàng chỉ là một tiểu nữ oa thôi. Tiểu nữ oa phải béo trắng mới đáng yêu, ngược lại quá gầy nhìn rất xấu. Cho nên trở lại năm bốn tuổi, Khương Lệnh Uyển quyết định, ở tuổi này cứ ăn uống thật tốt, sau này trưởng thành sẽ không thể ăn uống tùy tiện như vậy nữa.
Khương Lệnh Uyển duỗi bàn tay nhỏ, cầm một khối bánh quế đường nhân củ sen ở trong đĩa lên bắt đầu ăn.
Chu thị nhìn quai hàm nữ nhi phình lên, dáng dấp nho nhỏ cực kì đáng yêu, lúc này mới nhớ đến điều gì, hỏi Khương Bách Nghiêu: “Quốc công gia vừa mới lúc sáng đã phải vội vã ra ngoài, chẳng lẽ có đại sự gì?”
Khương Bách Nghiêu thu lại nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Buổi sáng hôm nay, Vinh vương phi mất.”
Chu thị vừa nghe, liền than thở một tiếng, Vinh vương phi này xác thật là triền miên trên giường bệnh đã lâu. Tuy nói Vệ Quốc Công phủ cùng Vinh vương phủ lui tới không nhiều, nhưng bất kể nói như thế nào, Vinh vương phi cũng coi như biểu tẩu của nàng. Chu thị mày liễu cau lại, đau lòng nói: “Vinh thế tử thế nhưng mới có mười bốn tuổi, nhỏ như thế đã không còn nương, đúng là một hài tử đáng thương.”
Khương Lệnh Uyển đang ăn bánh quế đường nhân củ sen đột nhiên ngừng lại, một mặt bánh bao nhỏ cũng cứng đờ.
Nàng không thể không để ý đến sự tình của vinh vương phủ.
Bởi vì Vinh vương phủ là nhà chồng kiếp trước của nàng.
Mà Vinh Vương thế tử đáng thương trong miệng mẫu thân nàng cũng không phải ai khác, chính là phu quân kiếp trước của nàng----Lục Tông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook