Ngô Gia Có Phúc
-
Chương 2
Hai ngày đầu tiên, Đường An Phù không quan tâm đến đứa bé này, chỉ giao cho nhũ mẫu chăm sóc, nhưng buổi tối ngày thứ ba đột nhiên đứa bé này co rút toàn thân, miệng sủi bọt mép, Đường An Phù sợ hãi nên mời đại phu đến xem, vất vả lắm mới cứu được đứa bé.
Kể từ lúc đó, Đường An Phù cũng không dám để cho người khác chăm sóc đứa bé, vì thế nàng tự mình chăm sóc cho nó.
Đường An Phù cảm thấy mình không thể sinh hài tử cho Bùi Cảnh nên trong lòng hổ thẹn, vì vậy nàng dùng hết sức mình để chăm đứa bé, nhưng hài tử đã mang bệnh khi ở trong bụng mẫu thân nó nên cơ thể ốm yếu, động một chút là bị sốt rồi run rẩy, Đường An Phù vì hài tử tìm danh y, ngày ngày làm bạn với nó.
Mặc dù nàng cố gắng thế nào thì cơ thể đứa bé cũng không khá lên, nó không thể đi cũng không thể nói, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Đường An Phù chằm chằm, không đáp lại bất cứ điều gì.
Mà bên kia, Đường Bích Như được Bùi Cảnh cưng chiều đến nỗi càng trở nên xinh đẹp dễ chịu, nàng ta không dính thế tục, tao nhã tinh xảo, chỉ vì Bùi Cảnh cao hứng nên nàng ta không bao giờ tiếc tiền tài hay gì cả.
Ngược lại phía bên Đường An Phù lại muốn duy trì thể diện cho Hầu phủ nên ngày đêm làm lụng vất vả.
Đường Bích Như và Bùi Cảnh tâm đầu ý hợp, duyên lại tới, tình ý càng thêm sâu đậm nên lại sinh ra được một hài tử.
Ngày đó hài tử thứ ba của bọn họ ra đời thì hài tử được Đường An Phù chăm sóc lại chết vì trúng độc.
Tất cả chứng cứ đều chỉ vào Đường An Phù, Bùi Cảnh chỉ vào Đường An Phù và mắng nàng là độc phụ, ngay cả một đứa bé nho nhỏ cũng không buông tha.
Đường An Phù không thể chối cãi, ôm hài tử chảy máu bảy lỗ mà mình nuôi dưỡng mấy năm ở trong tay, trái tim nàng đau như dao cắt.
Bùi Cảnh mắng nàng làm bộ làm tịch, tâm tư độc ác tàn nhẫn, phái người cướp hài tử trong tay nàng đi rồi trói Đường An Phù lại, để cho nô bộc dùng gậy đánh nàng một canh giờ, đánh cho đến khi gân cốt nàng đứt đoạn, miệng mũi phun máu.
Hơi thở Đường An Phù thoi thóp không sức lực, chỉ nhớ đêm đó ở ngoài phòng mưa rất lớn, tiếng sấm nổ vang, luồng điện chiếu sáng nửa bầu trời, giống như thần tiên ở trong tiểu thuyết đang độ kiếp, yêu ma hiện thế…Mà nàng giống như một con chó chết bị ném vào am ni cô, bọn họ truyền tin rằng nàng đang dưỡng bệnh nhưng thật ra lại đang giảm lỏng nàng.
Phụ thân Đường An Phù chết sớm, ca ca lại không nên thân, không giữ tước vị lại không đạt được gì, đâu phải là đối thủ của Hầu phủ chiến công lừng lẫy.
Vài ngày Đường An Phù bị đưa đi, ca ca nàng đuổi theo xe ngựa chạy ba bốn dặm, kêu đến nỗi yết hầu đau đớn, cuối cùng chạy ra khỏi ngoại thành, bị tướng sĩ Hầu phủ đánh chết rồi ném ở trên đường.
Trong am ni cô vừa lạnh vừa khổ, tuy có người hầu hạ nhưng cũng không tận tâm, hai chân tê liệt lại không có người quan tâm nên sống không bằng chết.
Ca ca hao hết sức lực mới tìm được nơi nàng bị giam giữ, nhưng xung quanh có người canh giữ cho nên không thể tiến vào được, chỉ có thể bò tường leo vào lúc nửa đêm, ai ngờ thân thủ vô dụng, vì đề phòng người tàn tật kia chạy trốn mà cố ý xây tường cao lên, vì thế khi hắn trèo lên thì bị ngã xuống và gãy chân.
Sau đó cũng không có ai đến tìm Đường An Phù nữa.
Đường gia đại tiểu thư xinh đẹp cùng võ nghệ tài năng lại theo gia tộc suy bại không một ai hỏi thăm.
Lúc nhìn thấy ánh mặt trời ở bên ngoài phòng, Đường An Phù sắp bị mốc meo ngã từ trên giường xuống, bò ra ngoài phòng, thấy cây táo tàu to lớn ở bên ngoài đã ra quả nhưng phải một tháng sau nó mới chín, chua chua ngọt ngọt, là loại trái cây mà Đường An Phù thích ăn nhất, nhưng bây giờ chưa chín nên không có ai hái xuống.
Đường An Phù quỳ rạp trên mặt đất, dùng cái cây dài đánh rớt mười quả, nhặt lại rồi bỏ trong tay áo, sau đó bò dưới hành lang, dùng hết sức lực mới đưa cơ thể dựa vào cái cột, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, hâm mộ cánh chim bay lượn phía chân trời, đã bao lâu rồi nàng chưa được bay?Ngày xưa nàng cũng như chú chim được bay lượn trên bầu trời, cũng từng tự tin kiêu ngạo, cảm thấy bằng bản lĩnh của mình thì sẽ khiến cho Đường gian mà bị người người lên án là gia tộc vô năng và dựa vào váy nữ nhân để cai quản gia đình được thoát xác.
Nàng muốn giúp Đường gia thoát khỏi những lời khó nghe này.
Nhưng nữ tử có võ công cũng không được làm quan, cũng không thể tòng quân, cho nên lúc ấy nàng gả cho Bùi Cảnh, ngoài trừ thích hắn thì bản thân nàng cũng có tính toán riêng.
Bùi gia là quân gia, nàng gả cho Bùi Cảnh thì có thể theo phu tòng quân.
Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết rằng nàng là người giúp phu quân đạt danh lợi, khi đó phu quân nàng sẽ thuận tiện dẫn dắt con cháu hậu bối của Đường gia, cũng không tính là núp dưới váy nữ nhân.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook