Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân
-
Chương 64
Tịnh Nhu nhẹ nhàng mỉm cười, cúi người xuống đặt một nụ hôn khẽ lên vầng trán của người yêu. Thanh Huyền chợt cau mày, rồi mở mắt ra nhìn Tịnh Nhu. Nàng hờn mác lườm yêu Tịnh Nhu, lại tiếp tục nhắm mắt, rúc sát người vào bên cổ Tịnh Nhu nũng nịu thỏ thẻ:
- Đáng ghét! Ngươi còn hôn nữa, ta sắp bị ngươi hôn chết rồi!
Thiệt là tình! Công chúa ơi là công chúa! Nàng có cần đáng yêu đến như vậy không? Tịnh Nhu chịu không nổi với nữ nhân yêu dấu của mình rồi, nàng kéo ghì Thanh Huyền lại hôn liên tiếp, hôn dồn dập một hồi nữa lên khắp mặt mũi của cái người còn muốn ngủ thêm kia. Thanh Huyền bị nàng quấy phá, muốn ngủ cũng không yên được nữa. Nàng mở mắt ra, phụng phịu chu môi nhìn Tịnh Nhu, như oán như trách. Tịnh Nhu bật cười, cắn khẽ lên bờ môi anh đào mọng nước của nàng, nói:
- Ai bảo nàng đáng yêu quá! Hôn bao nhiêu cũng không đủ! Xem ra ta nghiện nàng mất rồi!
Thanh Huyền lườm nàng một cái, liền nhéo tai nàng kéo ra trước khi nàng lại muốn hạ môi tấn công nàng ấy thêm lần nữa. Thanh Huyền ngồi dậy, cũng kéo Tịnh Nhu dậy theo, vừa nói:
- Xem bộ trời sắp tối rồi, ngươi còn nằm lười, không thấy đói hay sao?
Tịnh Nhu cũng ngoan ngoãn ngồi dậy, mặc y phục, cùng Thanh Huyền bước ra ngoài. Bên ngoài trước phòng, Ngọc Thúy đã chu đáo chuẩn bị một bàn lớn thức ăn ngon thiết đãi cho vị "khách quí" của công chúa. Lúc Thanh Huyền và Tịnh Nhu bước ra, cả gian phòng lớn đều không có người nào, hẳn là do Ngọc Thúy đã dàn xếp, dành không gian riêng cho công chúa và Tịnh Nhu thoải mái với nhau đây! Tịnh Nhu trong lòng rất vừa ý, nàng ngồi xuống bên bàn thức ăn, kéo cả Thanh Huyền ngồi lên đùi nàng, tay tùy tiện bóc một món đút vào miệng Thanh Huyền. Thanh Huyền từ lúc đến Chê Pa này đã bắt đầu mắc phải chứng chán ăn. Ngọc Thúy khổ tâm vất vã lắm, chuẩn bị đủ món cũng không công chúa ngon miệng cho được. Cho nên hôm nay, "nguồn cơn căn bệnh" của công chúa đã xuất hiện rồi, vậy thì nàng sẽ để cho Tịnh Nhu dùng tâm dược chữa lành tâm bệnh cho công chúa.
Thanh Huyền bị Tịnh Nhu ép ăn, mới đầu, nàng thật sự nuốt không trôi. Chán ăn thành thói quen thật sự nghe mùi thức ăn liền thấy rất khó chịu, thậm chí còn muốn nôn mửa. Nhưng nàng bị Tịnh Nhu nhét đồ ăn vào miệng, lại đe dọa nàng nếu không ăn ngoan sẽ bị nàng ấy hôn tiếp. Thanh Huyền trợn tròn mắt nhìn người kia từng miếng từng miếng cưỡng ép nàng nuốt vào. Ừ, thật sự thì nàng vẫn không cảm thấy ngon miệng nhưng mà vì Tịnh Nhu, nàng cố nuốt xuống, dần dần cũng ăn được hết một bữa. Tịnh Nhu thấy nàng thật ăn không nổi nữa, mới buông tha. Trước khi buông tay thả cho Thanh Huyền ngồi dậy, nàng còn lợi dụng mút nhẹ một cái lên môi nàng ấy nói:
- Từ nay về sau, ta sẽ chăm cho nàng từng miếng ăn giấc ngủ. Nhất định phải chăm cho nàng mập mạp lên mới thôi. Nhìn nàng gầy hom đến như vậy, có biết trong lòng ta đau xót đến thế nào không?
Thanh Huyền nhìn Tịnh Nhu cưng chiều mình đến như vậy, thật cảm thấy mỹ mãn vô cùng. Nàng cười nhẹ, giả vờ hờn dỗi đánh yêu lên vai Tịnh Nhu rồi đứng dậy:
- Ngươi tự lo cho ngươi đi! Ăn mau lên đi, thức ăn nguội rồi. Bổn cung...ta đến thăm quốc vương một lúc. Đêm nay...đêm nay ngươi vẫn sẽ ở lại đây có phải không?
Thanh Huyền hỏi đến đây, mặt cũng đỏ bừng lên. Thật không dám nghĩ, vừa rồi các nàng cuồng dã nồng nhiệt bên nhau, lại là giữa ban ngày. Bây giờ đến đêm xuống...Thật may là vì quốc vương Chê Pa đối với vị nhị vương hậu là nàng cực kì ưu đãi. Nàng ở trong cung này, giống như một khung trời riêng vậy, muốn ăn muốn ngủ giờ nào cũng được. Nàng trước giờ ở trong cung không hay bước ra ngoài, cũng không có ai đến làm phiền nàng. Nhưng dạo gần đây, quốc vương lâm trọng bệnh không thể xuống giường, Thanh Huyền mới rời cung mỗi ngày đến thăm nom người. Đáng ra nàng muốn buổi sáng đến thăm bệnh người, ai dè đâu trời vừa hửng sáng, tự nhiên xuất hiện tên Tịnh Nhu này, báo hại nàng mất cả một ngày. Lúc này, thật là phải đi nhìn qua quốc vương một chút. Tịnh Nhu ngồi bên này dùng bữa, nhìn sang bên kia thấy Thanh Huyền đang soi gương trang điểm. Thật nha! Trong mắt tình nhân là Tây Thi, câu này đúng là chuẩn không cần chỉnh. Bây giờ Thanh Huyền làm cái gì, Tịnh Nhu cũng thấy nàng quá trời xinh đẹp và cực kì đáng yêu! Thiệt là không...không được nhìn nữa. Nếu còn nhìn nữa chắc chắn lại không kìm lòng đặng lại muốn dây dưa bám dính người ta. Tịnh Nhu nghĩ xong, liền cúi đầu xuống, hì hục giải quyết bàn thức ăn. Thanh Huyền trang điểm xong, bước ra nhìn Tịnh Nhu, nhẹ vuốt má nàng cười nói:
- Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta. Ta đi một lúc rồi về, sẽ có quà thưởng cho ngươi!
Công chúa nói xong, còn tinh nghịch nhướng mày. Tịnh Nhu đen mặt. Quá đáng rồi nha! Công chúa xem nàng là trẻ con chắc? Nhưng nàng cũng không kháng nghị bàn tay công chúa cưng nựng trên má nàng, nàng nói:
- Ừm, công chúa đi thăm phu quân đi. Tịnh Nhu đi dạo một vòng sau đó truyền tin báo bình an của công chúa lại cho Hàn Vĩnh Chung đại nhân rồi về ngay.
Thanh Huyền nghe Tịnh Nhu nói hai chữ phu quân còn có ý nhấn giọng, nàng buồn cười liền trêu chọc:
- Ta đi thăm phu quân, ngươi không ghen sao?
Tịnh Nhu thừa nước đục thả câu, đứng dậy, ôm eo Thanh Huyền, áp nàng dính sát vào người mình, nhẹ nhàng cạ cằm lên trán nàng nói:
- Nếu ta ghen thì nàng sẽ không đi sao?
Thanh Huyền mỉm cười, nhéo nhẹ tai Tịnh Nhu nói:
- Quốc vương đối với ta giống như hoàng huynh đối với ta vậy. Không cho phép ngươi nghĩ lung tung. Tuy rằng quốc vương cũng đã liệu trước tình trạng sức khỏe của mình nhưng thật lòng ta cũng thầm cầu nguyện cho quốc vương người được trường thọ khỏe mạnh. Quốc vương thật sự là một người rất tốt!
Tịnh Nhu nghe Thanh Huyền giải thích, nàng phì cười, nhẹ thả Thanh Huyền ra, cưng chiều nói:
- Được rồi. Ta hiểu. Ta không có nghĩ lung tung gì hết. Nàng đi sớm về sớm. Ta đi báo tin xong, có thể hôm sau sẽ cùng nàng đến thăm quốc vương, được không?
Thanh Huyền khẽ gật đầu, nhìn lại Tịnh Nhu một lần nữa rồi mới lưu luyến rời đi.
- ----------
Trong cung của quốc vương, Chu Sâm mệt mỏi nằm thiêm thiếp trên giường. Đại vương hậu ở bên cạnh tận tình thấm khăn lau mặt mũi cho người. Thái giám, cung nữ đứng bên cạnh, vẻ mặt đều hết sức hoang mang nhìn vương hậu, rồi lại nhìn ra bên ngoài.
Vừa lúc ấy, nhị hoàng tử Chu Thăng hớt hãi chạy vào, đến bên vương hậu gấp gáp nói:
- Mẫu hậu, không xong rồi! Đại doanh...đại doanh có biến. Đường Văn và Bố Thạch làm phản, đã gϊếŧ hết tướng lĩnh ủng hộ nhi thần. Sáu ngàn quân đều rơi vào tay của đại hoàng huynh!
Vương hậu kinh hãi giật thót, đánh rơi cả chén thuốc vừa cầm lên tay. Tiếng động lớn làm kinh động đến vua Chu Sâm đang mê man ngủ. Vua mệt nhoài mở đôi mắt nặng trĩu ra, yếu ớt nhìn vương hậu và Chu Thăng, thều thào hỏi:
- Thế nào? Nói cho quả nhân nghe...đã....đã liên lạc được với phía Đại Hùng chưa?
Vua nói xong, liền liên một tràng ho sốc dữ dội. Vương hậu lo lắng, một bên dìu đỡ vua, một bên buồn rầu đôi mắt rưng rưng nhìn sang Chu Thăng. Chu Thăng hoang mang cực độ. Không ngờ những gì phụ vương lo lắng đã trở thành hiện thực rồi! Thật khổ tâm cho phụ vương vì bận lòng lo lắng cho y, lao tâm khổ tứ lâu đến như vậy. Mà y, y chẳng nghĩ đến còn chán ghét, cho rằng phụ vương vì ham mê sắc đẹp của công chúa Đại Hùng quốc mà mang cả hai thành trì dâng cho ngoại bang. Có ngờ đâu, hai thành trì kia là thù lao mà phụ vương dùng để cậy nhờ Đại Hùng quốc ra tay giúp thu phục kẻ bạo tàn Chu Chí. Đáng tiếc, lúc này y có lo cũng không kịp. Thế lực Chu Chí đã nuôi dưỡng từ lâu. Bây giờ y lại còn là một tay nắm trọn đại quyền. Ngay cả Chu Sâm cũng chỉ là quốc vương trên danh nghĩa, huống hồ chi là một hoàng tử không chút uy vọng như Chu Thăng đây thật không thể nào đối kháng nổi với Chu Chí.
Chu Thăng nghĩ nghĩ một hồi, nhìn Chu Sâm và vương hậu nói:
- Chúng ta rời đi thôi phụ vương! Chỉ còn cách đột phá ra bên ngoài, cầu viện Đại Hùng hoặc chạy về phía Bắc, tập hợp lực lượng toàn diện đối kháng với đại huynh.
Chu Sâm nghe đến đây, vua cũng phun ra một ngụm máu. Vương hậu hoảng sợ ôm lấy vua mà khóc. Vua vẫy Chu Thăng lại gần, hỏi:
- Nói như vậy...Chu Chí...động thủ rồi sao?
Vua nhìn Chu Thăng rồi lại nhìn sang vương hậu. Cả hai đều không đáp lời. Mất một lúc, vương hậu mới gật đầu. Chu Sâm trợn mắt lên, sau đó vua run run chỉ tay hướng ra ngoài cửa, nói:
- Mau, mời công chúa...công chúa Huyền Bảo đến đây!
Vương hậu và Chế Năng nhìn nhau. Thời khắc này, vua lại muốn gặp công chúa Huyền Bảo sao? Ấy, nhưng mà vua chẳng phải nên gọi nàng ấy là nhị vương hậu mới phải, sao lại gọi là Huyền Bảo công chúa đây?
Hai người còn đang bối rối chưa kịp thông thì đã nghe tiếng loạt bước chân tiến vào. Chu Chí bệ vệ trong bộ long bào của quốc vương dẫn theo tùy tùng tiến đến bên giường, nhìn Chu Sâm mỉm cười hỏi:
- Phụ vương! A! Vương hậu và hoàng đệ cũng ở đây à? Phụ vương, người xem nhi thần bận quá, suốt ngày ngày đều bù đầu với quốc sự, chậm trễ đến thăm người. Người vẫn mạnh chứ phải không?
Chu Chí nói xong còn dương dương tự đắc, nghênh ngang xoay qua xoay lại, như cố ý cho vua Chu Sâm nhìn thấy bộ long bào trên người y. Quốc vương Chu Sâm trợn mắt, chỉ tay vào Chu Chí quát:
- Phản nghịch! Quả nhân còn chưa chết! Ai cho phép ngươi...ngươi mặc long bào?
Chu Chí phì cười một tiếng, khom người xuống, nhìn vua hỏi:
- Phản nghịch sao? Phản nghịch cái gì? Cả Chê Pa quốc này ngoài nhi thần ra còn có ai có thể có tư cách mặc long bào này? Kể cả phụ vương ngài cũng vậy?
Chu Chí chỉ tay vào Chu Sâm nói:
- Ngay từ lúc ngài vì một nữ nhân mà mang cả đất đai của giang sơn đi đổi về thì trong lòng dân chúng, ngài đã không còn là quốc vương được nữa. Phụ vương à, ngài đã quá sức rồi! Hãy nghỉ ngơi thôi!
Chu Sâm hết sức tức giận, vừa chống tay cố gượng ngồi dậy, trừng trừng chỉ vào Chu Chí mắng:
- Nghịch tử! Ngươi muốn soán ngôi của quả nhân! Ngươi...ngươi dám làm phản...
Chu Sâm nói đến đây liền té ngã xuống, lại phun ra một ngụm máu to. Vương hậu ở bên vội chạy đến đỡ vua. Chu Thăng cũng bước đến bên vua cha, nhìn Chu Chí hết sức căm giận. Chu Chí thản nhiên phủi phủi tay, nhìn sang chén thuốc trên mặt đất, nhếch môi nói:
- Ta đợi này này cũng khá lâu rồi. Nói ra cũng phải cảm tạ vương hậu một tiếng. Phụ vương, người nói xem vương hậu vì người mà lao lực, tận tâm tận tình bón thuốc cho người mỗi ngày. Bà ấy không tin tưởng ai, nhất định tự mình chăm cho người từng miếng ăn, từng muỗng thuốc, lại không biết rằng bản thân chính tay hợp tác với ta, đẩy người vào tình trạng này mà cũng không hay! Ha ha! Người nói xem, công lớn của vương hậu, có thể vinh dự được bồi táng cùng người hay không?
Cả vương hậu và Chu Thăng cùng lúc biến sắc nhìn Chu Sâm. Chu Thăng căm hận bước ra chỉ Chu Chí quát:
- Đại huynh! Huynh dám hạ độc phụ vương?
Ngay lập tức, hai thủ hạ của Chu Chí chỉ gươm hướng về Chu Thăng, áp y lùi lại phía sau. Chu Sâm nôn máu mỗi lúc một nhiều. Vua cũng hết sức để nói chuyện, chỉ trừng mắt một cách yếu ớt về phía Chu Chí. Vương hậu đau xót, ôm lấy vua vừa khóc vừa nói:
- Đại vương, xin thứ lỗi! Thiếp không ngờ mình lại hại người mất rồi! Xin thứ lỗi cho thần thiếp!
Chu Thăng cũng quì xuống bên Chu Sâm mà kêu khóc. Chu Sâm càng lúc càng yếu hơn. Vua run run, co giật mấy hồi. Thật sự muốn nói mà lại không thể nói ra lời. Chu Chí hết sức thỏa mãn đứng nhìn mỉm cười. Phụ vương đã thiên vị, không hề xem trọng y. Y cũng chẳng còn tình cảm gì với ngài được nữa. Nhìn Chu Sâm thoi thóp, máu trào mỗi lúc một nhiều mà Chu Chí ngay cả một chút xúc động cũng không có. Y nhìn sang vương hậu và Chu Thăng thản nhiên tuyên phán:
- Các người không cần đau lòng đến vậy đâu. Phụ vương đi rồi, thì quả nhân cũng sẽ cho các người bồi táng cùng ông ấy! Đừng ở trước mặt ta bày trò tình cảm phụ thân yêu thương với nhau làm chi! Thật chướng mắt!
Chu Chí vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài có tiếng binh lính ngăn cản người tiến vào. Y ngước nhìn ra bên ngoài, nhận ra người đến là Huyền Bảo công chúa, y liền mỉm cười nói:
- Nào, nào, cho nhị vương hậu vào đi chứ! Vào để còn nhìn mặt phụ vương lần cuối!
Thanh Huyền nghe xong liền biến sắc. Nàng hối hả chạy nhanh vào, đến ngồi xuống bên vua, khẽ gọi:
- Quốc vương, người làm sao rồi? Thiếp là Huyền Bảo! Huyền Bảo đến rồi đây!
Chu Sâm run run, đôi mắt mờ mịt quơ tay nắm lấy tay Thanh Huyền, giọng thều thào, thật khó nhọc mới nói ra mấy tiếng:
- Giúp...giúp vương hậu và Chu...Thăng!
Vua nói xong thì liền tắt hơi. Bàn tay vua trong tay Thanh Huyền cũng rơi xuống. Cả vương hậu, Chu Thăng và Thanh Huyền đều gào khóc gọi vua. Chu Chí từ xa đứng nhìn, miệng cười cười nhưng vẻ mặt lại làm như rất thương tiếc. Y đứng đợi một hồi, ba người kia vẫn gào khóc. Y lắc đầu, chắp tay sau lưng, bước ra cửa, để lại một câu:
- Giam hết bọn họ lại. Chờ đại tang của phụ vương xong, hai vị vương hậu và nhị hoàng tử Chu Thăng sẽ được hỏa táng theo quốc vương để tròn hiếu đạo!
- Đáng ghét! Ngươi còn hôn nữa, ta sắp bị ngươi hôn chết rồi!
Thiệt là tình! Công chúa ơi là công chúa! Nàng có cần đáng yêu đến như vậy không? Tịnh Nhu chịu không nổi với nữ nhân yêu dấu của mình rồi, nàng kéo ghì Thanh Huyền lại hôn liên tiếp, hôn dồn dập một hồi nữa lên khắp mặt mũi của cái người còn muốn ngủ thêm kia. Thanh Huyền bị nàng quấy phá, muốn ngủ cũng không yên được nữa. Nàng mở mắt ra, phụng phịu chu môi nhìn Tịnh Nhu, như oán như trách. Tịnh Nhu bật cười, cắn khẽ lên bờ môi anh đào mọng nước của nàng, nói:
- Ai bảo nàng đáng yêu quá! Hôn bao nhiêu cũng không đủ! Xem ra ta nghiện nàng mất rồi!
Thanh Huyền lườm nàng một cái, liền nhéo tai nàng kéo ra trước khi nàng lại muốn hạ môi tấn công nàng ấy thêm lần nữa. Thanh Huyền ngồi dậy, cũng kéo Tịnh Nhu dậy theo, vừa nói:
- Xem bộ trời sắp tối rồi, ngươi còn nằm lười, không thấy đói hay sao?
Tịnh Nhu cũng ngoan ngoãn ngồi dậy, mặc y phục, cùng Thanh Huyền bước ra ngoài. Bên ngoài trước phòng, Ngọc Thúy đã chu đáo chuẩn bị một bàn lớn thức ăn ngon thiết đãi cho vị "khách quí" của công chúa. Lúc Thanh Huyền và Tịnh Nhu bước ra, cả gian phòng lớn đều không có người nào, hẳn là do Ngọc Thúy đã dàn xếp, dành không gian riêng cho công chúa và Tịnh Nhu thoải mái với nhau đây! Tịnh Nhu trong lòng rất vừa ý, nàng ngồi xuống bên bàn thức ăn, kéo cả Thanh Huyền ngồi lên đùi nàng, tay tùy tiện bóc một món đút vào miệng Thanh Huyền. Thanh Huyền từ lúc đến Chê Pa này đã bắt đầu mắc phải chứng chán ăn. Ngọc Thúy khổ tâm vất vã lắm, chuẩn bị đủ món cũng không công chúa ngon miệng cho được. Cho nên hôm nay, "nguồn cơn căn bệnh" của công chúa đã xuất hiện rồi, vậy thì nàng sẽ để cho Tịnh Nhu dùng tâm dược chữa lành tâm bệnh cho công chúa.
Thanh Huyền bị Tịnh Nhu ép ăn, mới đầu, nàng thật sự nuốt không trôi. Chán ăn thành thói quen thật sự nghe mùi thức ăn liền thấy rất khó chịu, thậm chí còn muốn nôn mửa. Nhưng nàng bị Tịnh Nhu nhét đồ ăn vào miệng, lại đe dọa nàng nếu không ăn ngoan sẽ bị nàng ấy hôn tiếp. Thanh Huyền trợn tròn mắt nhìn người kia từng miếng từng miếng cưỡng ép nàng nuốt vào. Ừ, thật sự thì nàng vẫn không cảm thấy ngon miệng nhưng mà vì Tịnh Nhu, nàng cố nuốt xuống, dần dần cũng ăn được hết một bữa. Tịnh Nhu thấy nàng thật ăn không nổi nữa, mới buông tha. Trước khi buông tay thả cho Thanh Huyền ngồi dậy, nàng còn lợi dụng mút nhẹ một cái lên môi nàng ấy nói:
- Từ nay về sau, ta sẽ chăm cho nàng từng miếng ăn giấc ngủ. Nhất định phải chăm cho nàng mập mạp lên mới thôi. Nhìn nàng gầy hom đến như vậy, có biết trong lòng ta đau xót đến thế nào không?
Thanh Huyền nhìn Tịnh Nhu cưng chiều mình đến như vậy, thật cảm thấy mỹ mãn vô cùng. Nàng cười nhẹ, giả vờ hờn dỗi đánh yêu lên vai Tịnh Nhu rồi đứng dậy:
- Ngươi tự lo cho ngươi đi! Ăn mau lên đi, thức ăn nguội rồi. Bổn cung...ta đến thăm quốc vương một lúc. Đêm nay...đêm nay ngươi vẫn sẽ ở lại đây có phải không?
Thanh Huyền hỏi đến đây, mặt cũng đỏ bừng lên. Thật không dám nghĩ, vừa rồi các nàng cuồng dã nồng nhiệt bên nhau, lại là giữa ban ngày. Bây giờ đến đêm xuống...Thật may là vì quốc vương Chê Pa đối với vị nhị vương hậu là nàng cực kì ưu đãi. Nàng ở trong cung này, giống như một khung trời riêng vậy, muốn ăn muốn ngủ giờ nào cũng được. Nàng trước giờ ở trong cung không hay bước ra ngoài, cũng không có ai đến làm phiền nàng. Nhưng dạo gần đây, quốc vương lâm trọng bệnh không thể xuống giường, Thanh Huyền mới rời cung mỗi ngày đến thăm nom người. Đáng ra nàng muốn buổi sáng đến thăm bệnh người, ai dè đâu trời vừa hửng sáng, tự nhiên xuất hiện tên Tịnh Nhu này, báo hại nàng mất cả một ngày. Lúc này, thật là phải đi nhìn qua quốc vương một chút. Tịnh Nhu ngồi bên này dùng bữa, nhìn sang bên kia thấy Thanh Huyền đang soi gương trang điểm. Thật nha! Trong mắt tình nhân là Tây Thi, câu này đúng là chuẩn không cần chỉnh. Bây giờ Thanh Huyền làm cái gì, Tịnh Nhu cũng thấy nàng quá trời xinh đẹp và cực kì đáng yêu! Thiệt là không...không được nhìn nữa. Nếu còn nhìn nữa chắc chắn lại không kìm lòng đặng lại muốn dây dưa bám dính người ta. Tịnh Nhu nghĩ xong, liền cúi đầu xuống, hì hục giải quyết bàn thức ăn. Thanh Huyền trang điểm xong, bước ra nhìn Tịnh Nhu, nhẹ vuốt má nàng cười nói:
- Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta. Ta đi một lúc rồi về, sẽ có quà thưởng cho ngươi!
Công chúa nói xong, còn tinh nghịch nhướng mày. Tịnh Nhu đen mặt. Quá đáng rồi nha! Công chúa xem nàng là trẻ con chắc? Nhưng nàng cũng không kháng nghị bàn tay công chúa cưng nựng trên má nàng, nàng nói:
- Ừm, công chúa đi thăm phu quân đi. Tịnh Nhu đi dạo một vòng sau đó truyền tin báo bình an của công chúa lại cho Hàn Vĩnh Chung đại nhân rồi về ngay.
Thanh Huyền nghe Tịnh Nhu nói hai chữ phu quân còn có ý nhấn giọng, nàng buồn cười liền trêu chọc:
- Ta đi thăm phu quân, ngươi không ghen sao?
Tịnh Nhu thừa nước đục thả câu, đứng dậy, ôm eo Thanh Huyền, áp nàng dính sát vào người mình, nhẹ nhàng cạ cằm lên trán nàng nói:
- Nếu ta ghen thì nàng sẽ không đi sao?
Thanh Huyền mỉm cười, nhéo nhẹ tai Tịnh Nhu nói:
- Quốc vương đối với ta giống như hoàng huynh đối với ta vậy. Không cho phép ngươi nghĩ lung tung. Tuy rằng quốc vương cũng đã liệu trước tình trạng sức khỏe của mình nhưng thật lòng ta cũng thầm cầu nguyện cho quốc vương người được trường thọ khỏe mạnh. Quốc vương thật sự là một người rất tốt!
Tịnh Nhu nghe Thanh Huyền giải thích, nàng phì cười, nhẹ thả Thanh Huyền ra, cưng chiều nói:
- Được rồi. Ta hiểu. Ta không có nghĩ lung tung gì hết. Nàng đi sớm về sớm. Ta đi báo tin xong, có thể hôm sau sẽ cùng nàng đến thăm quốc vương, được không?
Thanh Huyền khẽ gật đầu, nhìn lại Tịnh Nhu một lần nữa rồi mới lưu luyến rời đi.
- ----------
Trong cung của quốc vương, Chu Sâm mệt mỏi nằm thiêm thiếp trên giường. Đại vương hậu ở bên cạnh tận tình thấm khăn lau mặt mũi cho người. Thái giám, cung nữ đứng bên cạnh, vẻ mặt đều hết sức hoang mang nhìn vương hậu, rồi lại nhìn ra bên ngoài.
Vừa lúc ấy, nhị hoàng tử Chu Thăng hớt hãi chạy vào, đến bên vương hậu gấp gáp nói:
- Mẫu hậu, không xong rồi! Đại doanh...đại doanh có biến. Đường Văn và Bố Thạch làm phản, đã gϊếŧ hết tướng lĩnh ủng hộ nhi thần. Sáu ngàn quân đều rơi vào tay của đại hoàng huynh!
Vương hậu kinh hãi giật thót, đánh rơi cả chén thuốc vừa cầm lên tay. Tiếng động lớn làm kinh động đến vua Chu Sâm đang mê man ngủ. Vua mệt nhoài mở đôi mắt nặng trĩu ra, yếu ớt nhìn vương hậu và Chu Thăng, thều thào hỏi:
- Thế nào? Nói cho quả nhân nghe...đã....đã liên lạc được với phía Đại Hùng chưa?
Vua nói xong, liền liên một tràng ho sốc dữ dội. Vương hậu lo lắng, một bên dìu đỡ vua, một bên buồn rầu đôi mắt rưng rưng nhìn sang Chu Thăng. Chu Thăng hoang mang cực độ. Không ngờ những gì phụ vương lo lắng đã trở thành hiện thực rồi! Thật khổ tâm cho phụ vương vì bận lòng lo lắng cho y, lao tâm khổ tứ lâu đến như vậy. Mà y, y chẳng nghĩ đến còn chán ghét, cho rằng phụ vương vì ham mê sắc đẹp của công chúa Đại Hùng quốc mà mang cả hai thành trì dâng cho ngoại bang. Có ngờ đâu, hai thành trì kia là thù lao mà phụ vương dùng để cậy nhờ Đại Hùng quốc ra tay giúp thu phục kẻ bạo tàn Chu Chí. Đáng tiếc, lúc này y có lo cũng không kịp. Thế lực Chu Chí đã nuôi dưỡng từ lâu. Bây giờ y lại còn là một tay nắm trọn đại quyền. Ngay cả Chu Sâm cũng chỉ là quốc vương trên danh nghĩa, huống hồ chi là một hoàng tử không chút uy vọng như Chu Thăng đây thật không thể nào đối kháng nổi với Chu Chí.
Chu Thăng nghĩ nghĩ một hồi, nhìn Chu Sâm và vương hậu nói:
- Chúng ta rời đi thôi phụ vương! Chỉ còn cách đột phá ra bên ngoài, cầu viện Đại Hùng hoặc chạy về phía Bắc, tập hợp lực lượng toàn diện đối kháng với đại huynh.
Chu Sâm nghe đến đây, vua cũng phun ra một ngụm máu. Vương hậu hoảng sợ ôm lấy vua mà khóc. Vua vẫy Chu Thăng lại gần, hỏi:
- Nói như vậy...Chu Chí...động thủ rồi sao?
Vua nhìn Chu Thăng rồi lại nhìn sang vương hậu. Cả hai đều không đáp lời. Mất một lúc, vương hậu mới gật đầu. Chu Sâm trợn mắt lên, sau đó vua run run chỉ tay hướng ra ngoài cửa, nói:
- Mau, mời công chúa...công chúa Huyền Bảo đến đây!
Vương hậu và Chế Năng nhìn nhau. Thời khắc này, vua lại muốn gặp công chúa Huyền Bảo sao? Ấy, nhưng mà vua chẳng phải nên gọi nàng ấy là nhị vương hậu mới phải, sao lại gọi là Huyền Bảo công chúa đây?
Hai người còn đang bối rối chưa kịp thông thì đã nghe tiếng loạt bước chân tiến vào. Chu Chí bệ vệ trong bộ long bào của quốc vương dẫn theo tùy tùng tiến đến bên giường, nhìn Chu Sâm mỉm cười hỏi:
- Phụ vương! A! Vương hậu và hoàng đệ cũng ở đây à? Phụ vương, người xem nhi thần bận quá, suốt ngày ngày đều bù đầu với quốc sự, chậm trễ đến thăm người. Người vẫn mạnh chứ phải không?
Chu Chí nói xong còn dương dương tự đắc, nghênh ngang xoay qua xoay lại, như cố ý cho vua Chu Sâm nhìn thấy bộ long bào trên người y. Quốc vương Chu Sâm trợn mắt, chỉ tay vào Chu Chí quát:
- Phản nghịch! Quả nhân còn chưa chết! Ai cho phép ngươi...ngươi mặc long bào?
Chu Chí phì cười một tiếng, khom người xuống, nhìn vua hỏi:
- Phản nghịch sao? Phản nghịch cái gì? Cả Chê Pa quốc này ngoài nhi thần ra còn có ai có thể có tư cách mặc long bào này? Kể cả phụ vương ngài cũng vậy?
Chu Chí chỉ tay vào Chu Sâm nói:
- Ngay từ lúc ngài vì một nữ nhân mà mang cả đất đai của giang sơn đi đổi về thì trong lòng dân chúng, ngài đã không còn là quốc vương được nữa. Phụ vương à, ngài đã quá sức rồi! Hãy nghỉ ngơi thôi!
Chu Sâm hết sức tức giận, vừa chống tay cố gượng ngồi dậy, trừng trừng chỉ vào Chu Chí mắng:
- Nghịch tử! Ngươi muốn soán ngôi của quả nhân! Ngươi...ngươi dám làm phản...
Chu Sâm nói đến đây liền té ngã xuống, lại phun ra một ngụm máu to. Vương hậu ở bên vội chạy đến đỡ vua. Chu Thăng cũng bước đến bên vua cha, nhìn Chu Chí hết sức căm giận. Chu Chí thản nhiên phủi phủi tay, nhìn sang chén thuốc trên mặt đất, nhếch môi nói:
- Ta đợi này này cũng khá lâu rồi. Nói ra cũng phải cảm tạ vương hậu một tiếng. Phụ vương, người nói xem vương hậu vì người mà lao lực, tận tâm tận tình bón thuốc cho người mỗi ngày. Bà ấy không tin tưởng ai, nhất định tự mình chăm cho người từng miếng ăn, từng muỗng thuốc, lại không biết rằng bản thân chính tay hợp tác với ta, đẩy người vào tình trạng này mà cũng không hay! Ha ha! Người nói xem, công lớn của vương hậu, có thể vinh dự được bồi táng cùng người hay không?
Cả vương hậu và Chu Thăng cùng lúc biến sắc nhìn Chu Sâm. Chu Thăng căm hận bước ra chỉ Chu Chí quát:
- Đại huynh! Huynh dám hạ độc phụ vương?
Ngay lập tức, hai thủ hạ của Chu Chí chỉ gươm hướng về Chu Thăng, áp y lùi lại phía sau. Chu Sâm nôn máu mỗi lúc một nhiều. Vua cũng hết sức để nói chuyện, chỉ trừng mắt một cách yếu ớt về phía Chu Chí. Vương hậu đau xót, ôm lấy vua vừa khóc vừa nói:
- Đại vương, xin thứ lỗi! Thiếp không ngờ mình lại hại người mất rồi! Xin thứ lỗi cho thần thiếp!
Chu Thăng cũng quì xuống bên Chu Sâm mà kêu khóc. Chu Sâm càng lúc càng yếu hơn. Vua run run, co giật mấy hồi. Thật sự muốn nói mà lại không thể nói ra lời. Chu Chí hết sức thỏa mãn đứng nhìn mỉm cười. Phụ vương đã thiên vị, không hề xem trọng y. Y cũng chẳng còn tình cảm gì với ngài được nữa. Nhìn Chu Sâm thoi thóp, máu trào mỗi lúc một nhiều mà Chu Chí ngay cả một chút xúc động cũng không có. Y nhìn sang vương hậu và Chu Thăng thản nhiên tuyên phán:
- Các người không cần đau lòng đến vậy đâu. Phụ vương đi rồi, thì quả nhân cũng sẽ cho các người bồi táng cùng ông ấy! Đừng ở trước mặt ta bày trò tình cảm phụ thân yêu thương với nhau làm chi! Thật chướng mắt!
Chu Chí vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài có tiếng binh lính ngăn cản người tiến vào. Y ngước nhìn ra bên ngoài, nhận ra người đến là Huyền Bảo công chúa, y liền mỉm cười nói:
- Nào, nào, cho nhị vương hậu vào đi chứ! Vào để còn nhìn mặt phụ vương lần cuối!
Thanh Huyền nghe xong liền biến sắc. Nàng hối hả chạy nhanh vào, đến ngồi xuống bên vua, khẽ gọi:
- Quốc vương, người làm sao rồi? Thiếp là Huyền Bảo! Huyền Bảo đến rồi đây!
Chu Sâm run run, đôi mắt mờ mịt quơ tay nắm lấy tay Thanh Huyền, giọng thều thào, thật khó nhọc mới nói ra mấy tiếng:
- Giúp...giúp vương hậu và Chu...Thăng!
Vua nói xong thì liền tắt hơi. Bàn tay vua trong tay Thanh Huyền cũng rơi xuống. Cả vương hậu, Chu Thăng và Thanh Huyền đều gào khóc gọi vua. Chu Chí từ xa đứng nhìn, miệng cười cười nhưng vẻ mặt lại làm như rất thương tiếc. Y đứng đợi một hồi, ba người kia vẫn gào khóc. Y lắc đầu, chắp tay sau lưng, bước ra cửa, để lại một câu:
- Giam hết bọn họ lại. Chờ đại tang của phụ vương xong, hai vị vương hậu và nhị hoàng tử Chu Thăng sẽ được hỏa táng theo quốc vương để tròn hiếu đạo!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook