Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân
-
Chương 56
- Tịnh Nhu, nàng có thể nói cho bổn vương biết, nàng đối với hoàng muội của ta thật ra....thật ra...ta...Ai!
Trần Khánh không biết làm sao mà nói cho ra lời. Cái chuyện ngỡ như không tưởng lại xảy ra ngay với chính vị nữ nhân mà y để ý cùng với hoàng muội của mình. Nữ luyến sao? Chuyện như thế y không biết làm sao mà tin, làm sao mà nghĩ, làm sao mà hiểu nữa?
Tịnh Nhu nghe Trần Khánh hỏi. Nàng im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng Trần Khánh hỏi:
- Vương gia, ngài đối với ta thật tốt. Ta biết. Ta rất cảm kích. Thế nhưng ta chỉ xin ngài, ngài đừng thích ta. Ngài xem ta là bằng hữu cũng được, là một tiểu muội cũng được luôn. Nhưng ngài đừng thích ta. Bởi vì ta vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không thể thích ngài. Ta thật ra chính là kiểu người mà các người cho là quái dị đấy! Ta là kiểu nữ nhân yêu thích nữ nhân đấy!
Trần Khánh nghe Tịnh Nhu nói liền kinh hãi đến biến sắc. Y sửng sốt lùi lại mấy bước, nhìn Tịnh Nhu như yêu quái. Mất một lúc trấn định, y mới liếm môi, lắp bắp nói:
- Phạm Tịnh Nhu, ngươi...ngươi...ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Tịnh Nhu bật ra cười to:
- Sao lại không biết? Vương gia, từ trong hoàng cung ra đến ngoài thành đều đồn đãi ta như thế. Ngài chắc cũng đã nghe qua, ngài ngạc nhiên cái gì nữa?
Trần Khánh muốn choáng váng. Y hết sức trấn định, nhìn thẳng Tịnh Nhu, gằn ra từng lời:
- Ngươi có biết những lời đó của ngươi...có thể khiến ngươi bị xử chết hay không? Dù là quốc pháp hay lệ làng, tất cả đều không thể chấp nhận hai từ nữ luyến. Ngươi điên rồi Tịnh Nhu!
- Ta không có điên! Ta nói là sự thật đấy! Vương gia, ngài bắt ta đi, định tội ta đi! Mặc kệ là chém đầu giữa chợ hay ném đá đến chết. Thậm chí là ngâm nước hay hỏa thiêu. Các người muốn làm gì thì làm đi! Ta mệt mỏi lắm rồi! Các người gϊếŧ đi! Gϊếŧ ta đi cho vừa lòng các người!
Trần Khánh vung tay tát một cái trấn tỉnh cho Tịnh Nhu. Trần Khánh bóp chặt vai nàng, nhấc nàng đứng dậy nhìn thẳng y, y nói:
- Ngươi thật là điên rồi! Phạm Tịnh Nhu ngươi tỉnh táo lại cho bổn vương! Ngươi có biết không? Phạm tướng quân, Hưng Hiệp Vương khổ công vì ngươi đến như thế. Bây giờ ngươi bỏ mặc tất cả cầu chết như vậy sao? Đồ ngu ngốc nhà ngươi, uổng công ta còn xem ngươi là nữ trung hào kiệt! Ngươi bình tĩnh lại nói chuyện cho ta xem!
Tịnh Nhu ngây ngốc cười vang, mặc cho nước mắt chảy dài bên má, nàng cười như khóc, cười đến run rẩy hai vai:
- Ngài bảo ta còn sống để làm gì? Ta cũng chán ghét căm hận bản thân mình. Ta hận tại sao ta là nữ nhân lại đi yêu thích nữ nhân làm gì? Ngài xem, đến tột cùng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể nào bằng được một nam nhân! A...Bây giờ ta lại còn tàn phế nữa! Ta còn sống nữa làm chi chứ? Ta thật sự không đáng sống mà!
Trần Khánh càng không thể nào tin nổi nhìn Tịnh Nhu. Nữ nhân này thật sự là kích động quá phát điên thật sao? Trần Khánh đang định tìm cách trấn tỉnh cho Tịnh Nhu, thì vừa lúc ấy một đám người bịt mặt từ đâu xông tới, lao vào tấn công Tịnh Nhu. Trần Khánh hoảng sợ, vội nắm Tịnh Nhu kéo chạy đi.
Đám người kia có hơn mười người nhưng ra tay cực kì điêu luyện, thủ đoạn tàn bạo, hẳn là sát thủ chuyên nghiệp chứ không phải lưu manh đánh cướp thông thường. Lúc này bên cạnh Trần Khánh cũng không có hộ vệ. Y liền kéo nàng chạy nhanh về hướng phủ nha ở trước mặt. Đám sát thủ quyết luyện truy đuổi theo. Trần Khánh biết Tịnh Nhu bị thương tay phải, tay trái nàng cũng không thể dùng kiếm để phản kháng, y đành phải vừa đánh vừa bảo hộ cho nàng.
Tịnh Nhu nhìn vị nam nhân cạnh bên hết lòng hết sức bảo vệ cho nàng, lại nhìn sang đám sát thủ mà bật cười. Bây giờ, trong mắt nàng mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa vô vị hết cả. Trần Khánh cố hết sức cứu nàng làm gì? Đến cuối cùng nàng cũng sẽ không thể động lòng với y đâu. Nàng nghĩ xong, liền đẩy tay Trần Khánh ra, xông vào dùng tay trái tay không đánh địch. Trần Khánh hết hồn, vội từng bước lần lên yểm trợ cho nàng. Tịnh Nhu lại cố ý tách xa Trần Khánh ra. Đám sát thủ chính là muốn gϊếŧ Tịnh Nhu cho nên thấy Tịnh Nhu tách ra liền dồn ép tấn công nàng. Tịnh Nhu không có vũ khí, đánh cũng chẳng hơn được nhưng nàng nhờ đôi chân nhanh nhạy, cùng bộ pháp thần tình liên tục tránh né. Trần Khánh nhìn bộ pháp của nàng, bất chợt kêu:
- Tịnh Nhu, ngươi chạy trước đi! Sát thủ chính là muốn gϊếŧ ngươi!
Một câu của Trần Khánh, Tịnh Nhu lập tức thu lại động tác. Ài, nàng đã có lòng cầu chết. Tưởng sát thủ kia muốn gϊếŧ Trần Khánh, nàng giúp y. Nếu thật là muốn gϊếŧ nàng, vậy thì nàng chết rồi, tự nhiên bọn họ sẽ buông tha cho Trần Khánh. Nghĩ thế, Tịnh Nhu thôi không chống cự nữa. Nếu như cuộc sống nàng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Bản thân lại bị phế trở thành vô dụng, vậy thì tồn tại để làm gì trở thành gánh nặng cho người thân? Huống hồ chi, chuyện của một kẻ nữ luyến như nàng bị thêu dệt trở nên một ả yêu quái thích ăn thịt người. Mặc dù nàng được sự che chở, bảo bọc của Phạm tướng quân cùng Hưng Hiệp vương phủ nhưng nếu phải sống mà bị người ta dè bĩu kì thị khinh thường soi mói xúc phạm đến như thế kia, nàng sống càng lâu, càng làm liên lụy phiền toái cho cả nhà Phạm phủ. Đã như vậy, thôi thì kết thúc đi. Giải thoát cho nàng, cũng là giải bỏ phiền phức mệt mỏi cho những người đã từng hết lòng quan tâm nàng...
Một ý niệm vừa hạ, liền là một kiếm thật nhanh xoạt đến đâm thẳng vào mạn sườn nàng. Khí lực của kẻ sát thủ đâm vào quá mạnh, Tịnh Nhu trúng một nhát không sâu lắm nhưng tổn thương tạng phủ, liền phun ra một ngụm máu. Trần Khánh hoảng sợ, liền bỏ mặc an nguy bản thân, xông thẳng ra khỏi vòng vây của đám sát thủ tiến đến chỗ Tịnh Nhu. Quái ở một chỗ, đám sát thủ vậy nhưng lại không đả thương y. Nhìn y xông đến ôm lấy Tịnh Nhu bảo hộ, đám sát thủ nhất thời bị động nhìn nhau không biết làm thế nào. Vừa lúc ấy, một toán túc vệ quân do Nhật Trung dẫn đầu kéo đến, đi cũng với hộ vệ của Trần Khánh. Đám sát thủ thấy người đến đông, liền tung mình bỏ chạy. Trần Khánh ôm lấy Tịnh Nhu đỡ nàng lên, hoảng hốt kêu thất thanh:
- Mau gọi đại phu!
Đám hộ vệ lập tức phân người chạy đi tìm đại phu. Trần Khánh nhìn vết thương liên tục chảy máu trên bụng Tịnh Nhu, y lo lắng bóp chặt bả vai nàng, căng thẳng nói:
- Tịnh Nhu, ngươi không được chết! Chỉ cần ngươi sống, mặc kệ ngươi muốn làm gì, mặc kệ ngươi yêu thích ai, bổn vương cũng sẽ giúp ngươi. Ngươi không được chết, có nghe rõ không?
Tịnh Nhu miệng ngập ngụa máu, toàn thân lả đi không chút sức lực nghe Trần Khánh nói xong, nàng mỉm cười nhìn y nói:
- Cảm ơn. Ngài là vị bằng hữu nam nhân đầu tiên và cũng là duy nhất của ta! Ặc...ặc...
Nàng ho sặc lên mấy tiếng, máu lại nôn ra nhiều hơn. Trần Khánh đau xót vô cùng, y nắm chặt tay nàng, gật gật đầu:
- Được, Tịnh Nhu, ngươi phải sống. Phải sống để trở thành bằng hữu tri kỉ với ta! Ngươi phải sống có biết không!
- -------
Tin tức Tịnh Nhu bị phục kích trên đường trọng thương đến tai Thanh Huyền. Công chúa lập tức chạy đến tìm Đại Tông chất vấn. Nàng đã đáp ứng gả đi, chỉ yêu cầu hoàng huynh cứu cho tính mạng của Tịnh Nhu. Chỉ yêu cầu nhỏ như vậy thôi, tại sao hoàng huynh cũng nỡ nào không giúp nàng? Nước mắt công chúa chảy dài. Nếu thật sự Phạm Tịnh Nhu có bất trắc gì, nàng làm sao chịu đựng nổi đây?
Đại Tông đế ngồi nhìn hoàng muội của mình kể lể oán hận vấn tội mình, vua chỉ biết đưa tay bóp trán. Cho đến tận lúc này, vua cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này, hoàng muội và Tịnh Nhu là có tình ý sao? Quốc sự đã quá bộn bề, hậu cung cũng vừa bình lặng lại không lâu. Vì chuyện liên hôn của Huyền Bảo, các đại thần cũng muốn chia năm xẻ bảy. Bây giờ vua phải tiếp nhận sự thật hoàng muội lại thích là nữ nhân sao? Thanh Huyền ấm ức khóc lóc cùng phẫn hận. Mẫu hậu thật sự quá tàn nhẫn. Bây giờ Tịnh Nhu đã không thể vào cung, ngay cả võ công cũng không còn, bà vẫn không hài lòng quyết phải đoạt mạng của nàng sao? Vậy mẫu hậu có bao giờ nghĩ rằng nếu Tịnh Nhu chết đi, Thanh Huyền nàng cũng sẽ giống như Thanh Thanh mất đi Hoa Di, cũng không còn muốn sống nữa?
Đại Tông đế nhìn hoàng muội khóc đến đau lòng. Vua cuối cùng không chịu nổi, phải đứng dậy, vỗ về nàng nói nhỏ:
- Huyền Bảo, không có chuyện gì đâu. Nàng ta không có sao. Chỉ là mẫu hậu nhất mực phải gϊếŧ chết Phạm Tịnh Nhu. Trẫm chỉ tương kế tựu kế, sai Long vệ quân làm theo ý của thái hậu, đả thương nàng ta nhưng không có đến nổi nghiêm trọng. Nhưng mà tốt nhất từ đây về sau nàng ta không thể xuất hiện ở kinh thành. Cũng không biết mẫu hậu còn âm thầm phái thêm nhóm sát thủ nào nữa hay không. Người đối với Phạm Tịnh Nhu hình như tột độ căm ghét. Cho nên...muội cũng đừng gặp lại.
Thanh Huyền nhìn Đại Tông, phải một lúc lâu sau, xác nhận rõ những lời của Đại Tông nói, nàng mới gật đầu, đứng dậy gượng cười nói:
- Được. Như vậy muội tin hoàng huynh! Hoàng huynh chưa bao giờ gạt muội. Muội chỉ cầu cho Tịnh Nhu bình an vô sự. Dù cho phải đi đến đâu, muội cũng sẽ không hối hận.
Thanh Huyền nói xong, cúi đầu bái tạ Đại Tông rồi quay lưng lui đi. Đại Tông ngây ngốc nhìn theo. Thật không ngờ...không thể nào tin nổi mà!
- --------
Nữ quan Uyển Hồng mang theo một số tranh vẽ và sách đặt trên bàn. Nàng quay lại ra hiệu cho hai cung nữ đi cùng lui ra ngoài. Còn lại nàng và Thanh Huyền, nàng bước đến mở bức tranh ra nói:
- Công chúa, hôm nay nô tì phụng mệnh mang đến một số bức xuân cung đồ và mấy quyển sách ghi chép hướng dẫn thuật phòng the để công chúa xem qua trước khi xuất giá.
Nàng đưa bức tranh đến trước mặt Thanh Huyền, chỉ vào từng tư thế nam nữ trong tranh cho Thanh Huyền xem. Thanh Huyền vẫn lơ đễnh nhìn như không thấy. Uyển Hồng thở dài nói:
- Công chúa, người đã phải xuất giá, giường sự là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu như người không xem qua để biết, đến lúc sẽ rất lúng túng sợ hãi, sẽ rất thiệt thòi...
Thanh Huyền hời hợt nhìn Uyển Hồng. Nàng thở dài một tiếng rồi đoạt lấy xấp tranh trên tay của Uyển Hồng. Nàng lật lật thật nhanh. Thật ra thì lật cho vừa ý của Uyển Hồng chứ nàng vốn chẳng thể nhìn nổi thứ trong tranh. Cho đến khi rơi vào mắt nàng là bức tranh của hai nữ tử trong tư thế thân mật giao hoan. Mặt Thanh Huyền đỏ lên, nàng nheo một mắt nhìn vào bức tranh, mắt kia lại liếc sang Uyển Hồng xem có đang nhìn nàng không. Ách! Lần đầu tiên nàng nhìn thấy bức tranh vẽ thô tục như thế của nữ nhân. Thế nhưng nàng càng nhìn càng thêm tò mò không muốn rời mắt. Nhìn hai nữ nhân trong tranh, nàng lại không tự chủ tưởng tượng ra nàng và Tịnh Nhu. Nàng nuốt thầm một ngụm rồi lại nén lại tâm tư, thở dài một hơi. Nàng và Tịnh Nhu, xem ra là vĩnh viễn cách trở rồi. Ngay cả gặp mặt tiễn biệt lần cuối sợ cũng không còn cơ hội, huống chi là có thể thân mật sao? Thanh Huyền nghĩ đến đây, lại không tự chủ rơi xuống một dòng nước mắt.
Uyển Hồng nương theo Thanh Huyền nhìn vào bức tranh. Vừa nhìn ra bức tranh kia, nàng liền trợn mắt, thở dài, ngồi xuống nắm tay công chúa nói:
- Công chúa, người vẫn không chịu quên...người kia hay sao?
Uyển Hồng nhìn vào đôi mắt Thanh Huyền. Công chúa là được nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Tuy thân phận là chủ nô nhưng nàng đối với công chúa cũng yêu thương thân thuộc như chính nữ nhi của mình. Uyển Hồng sớm biết Tịnh Nhu và công chúa là loại tình cảm không bình thường. Thật sự nàng muốn khuyên nhủ công chúa nhưng lại không thể mở lời, không biết phải nói ra làm sao thì thái hậu đã biết chuyện. Nàng nhiều lần ở trước mặt thái hậu phủ nhận thay công chúa và Tịnh Nhu. Thế nhưng thái hậu nào đâu dễ cho các nàng qua mặt. Trong cung Bảo Hoa, đâu chỉ có một mình Uyển Hồng là người của thái hậu thôi? Lúc thái hậu hạ lệnh cho người ám sát Tịnh Nhu, Uyển Hồng lập tức nghĩ đến công chúa nếu mà biết Tịnh Nhu xảy ra chuyện nhất định sẽ rất đau khổ. Nhìn thấy cái gương Hoa Di và Thanh Thanh, nàng thật sự không thể không lo. Nàng không nỡ để công chúa đau khổ, liền lén đến Bảo Hoa cung báo tin. Chỉ là nàng trăm ngàn lần không ngờ, công chúa vậy nhưng vì Tịnh Nhu lại cam chịu gả đi tận Chê Pa quốc, gả cho một người xa lạ, chênh lệch tuổi tác rất nhiều lại còn là người đã lập qua chính cung. Công chúa có thể vì một người mà hi sinh như vậy, chắc hẳn phải yêu người đó rất nhiều. Uyển Hồng có thể hiểu và cảm thông với công chúa nhưng thái hậu lại chịu hiểu và cảm thông sao? Minh chứng rõ ràng là bà vừa nghe tin công chúa tự nguyện gả đi, liền lập tức lệnh Long vệ quân cải trang tiêu diệt Phạm Tịnh Nhu ở ngay trong cung. Công chúa biết tin, cho nên mới nhờ Hàn Vĩnh Chung trước mặt mọi người phế bỏ tay của Tịnh Nhu. Xưa nay thái hậu ghét nhất là nữ nhân biết võ, hi vọng bà thấy nàng bị phế tay rồi sẽ không còn ý định gϊếŧ nàng nữa. Chỉ là trăm ngàn lần không ngờ, thái hậu vẫn không buông tha.
Uyển Hồng nhìn công chúa thương tâm, nàng cũng nghẹn ngào không cầm được nước mắt. Bây giờ mọi chuyện đã định cả rồi. Công chúa nhất định phải gả đi Chê Pa, còn Tịnh Nhu, cũng chưa chắc sẽ thoát khỏi cái chết. Nhưng những lời này, Uyển Hồng không dám nói ra với công chúa. Trong mắt trong lòng công chúa đều lo lắng đến chính là Tịnh Nhu. Thôi thì để cho công chúa an tâm trong cái hi vọng Tịnh Nhu vẫn bình an mà lên đường, ít ra nàng cũng nhẹ lòng hơn.
Trần Khánh không biết làm sao mà nói cho ra lời. Cái chuyện ngỡ như không tưởng lại xảy ra ngay với chính vị nữ nhân mà y để ý cùng với hoàng muội của mình. Nữ luyến sao? Chuyện như thế y không biết làm sao mà tin, làm sao mà nghĩ, làm sao mà hiểu nữa?
Tịnh Nhu nghe Trần Khánh hỏi. Nàng im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng Trần Khánh hỏi:
- Vương gia, ngài đối với ta thật tốt. Ta biết. Ta rất cảm kích. Thế nhưng ta chỉ xin ngài, ngài đừng thích ta. Ngài xem ta là bằng hữu cũng được, là một tiểu muội cũng được luôn. Nhưng ngài đừng thích ta. Bởi vì ta vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không thể thích ngài. Ta thật ra chính là kiểu người mà các người cho là quái dị đấy! Ta là kiểu nữ nhân yêu thích nữ nhân đấy!
Trần Khánh nghe Tịnh Nhu nói liền kinh hãi đến biến sắc. Y sửng sốt lùi lại mấy bước, nhìn Tịnh Nhu như yêu quái. Mất một lúc trấn định, y mới liếm môi, lắp bắp nói:
- Phạm Tịnh Nhu, ngươi...ngươi...ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Tịnh Nhu bật ra cười to:
- Sao lại không biết? Vương gia, từ trong hoàng cung ra đến ngoài thành đều đồn đãi ta như thế. Ngài chắc cũng đã nghe qua, ngài ngạc nhiên cái gì nữa?
Trần Khánh muốn choáng váng. Y hết sức trấn định, nhìn thẳng Tịnh Nhu, gằn ra từng lời:
- Ngươi có biết những lời đó của ngươi...có thể khiến ngươi bị xử chết hay không? Dù là quốc pháp hay lệ làng, tất cả đều không thể chấp nhận hai từ nữ luyến. Ngươi điên rồi Tịnh Nhu!
- Ta không có điên! Ta nói là sự thật đấy! Vương gia, ngài bắt ta đi, định tội ta đi! Mặc kệ là chém đầu giữa chợ hay ném đá đến chết. Thậm chí là ngâm nước hay hỏa thiêu. Các người muốn làm gì thì làm đi! Ta mệt mỏi lắm rồi! Các người gϊếŧ đi! Gϊếŧ ta đi cho vừa lòng các người!
Trần Khánh vung tay tát một cái trấn tỉnh cho Tịnh Nhu. Trần Khánh bóp chặt vai nàng, nhấc nàng đứng dậy nhìn thẳng y, y nói:
- Ngươi thật là điên rồi! Phạm Tịnh Nhu ngươi tỉnh táo lại cho bổn vương! Ngươi có biết không? Phạm tướng quân, Hưng Hiệp Vương khổ công vì ngươi đến như thế. Bây giờ ngươi bỏ mặc tất cả cầu chết như vậy sao? Đồ ngu ngốc nhà ngươi, uổng công ta còn xem ngươi là nữ trung hào kiệt! Ngươi bình tĩnh lại nói chuyện cho ta xem!
Tịnh Nhu ngây ngốc cười vang, mặc cho nước mắt chảy dài bên má, nàng cười như khóc, cười đến run rẩy hai vai:
- Ngài bảo ta còn sống để làm gì? Ta cũng chán ghét căm hận bản thân mình. Ta hận tại sao ta là nữ nhân lại đi yêu thích nữ nhân làm gì? Ngài xem, đến tột cùng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể nào bằng được một nam nhân! A...Bây giờ ta lại còn tàn phế nữa! Ta còn sống nữa làm chi chứ? Ta thật sự không đáng sống mà!
Trần Khánh càng không thể nào tin nổi nhìn Tịnh Nhu. Nữ nhân này thật sự là kích động quá phát điên thật sao? Trần Khánh đang định tìm cách trấn tỉnh cho Tịnh Nhu, thì vừa lúc ấy một đám người bịt mặt từ đâu xông tới, lao vào tấn công Tịnh Nhu. Trần Khánh hoảng sợ, vội nắm Tịnh Nhu kéo chạy đi.
Đám người kia có hơn mười người nhưng ra tay cực kì điêu luyện, thủ đoạn tàn bạo, hẳn là sát thủ chuyên nghiệp chứ không phải lưu manh đánh cướp thông thường. Lúc này bên cạnh Trần Khánh cũng không có hộ vệ. Y liền kéo nàng chạy nhanh về hướng phủ nha ở trước mặt. Đám sát thủ quyết luyện truy đuổi theo. Trần Khánh biết Tịnh Nhu bị thương tay phải, tay trái nàng cũng không thể dùng kiếm để phản kháng, y đành phải vừa đánh vừa bảo hộ cho nàng.
Tịnh Nhu nhìn vị nam nhân cạnh bên hết lòng hết sức bảo vệ cho nàng, lại nhìn sang đám sát thủ mà bật cười. Bây giờ, trong mắt nàng mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa vô vị hết cả. Trần Khánh cố hết sức cứu nàng làm gì? Đến cuối cùng nàng cũng sẽ không thể động lòng với y đâu. Nàng nghĩ xong, liền đẩy tay Trần Khánh ra, xông vào dùng tay trái tay không đánh địch. Trần Khánh hết hồn, vội từng bước lần lên yểm trợ cho nàng. Tịnh Nhu lại cố ý tách xa Trần Khánh ra. Đám sát thủ chính là muốn gϊếŧ Tịnh Nhu cho nên thấy Tịnh Nhu tách ra liền dồn ép tấn công nàng. Tịnh Nhu không có vũ khí, đánh cũng chẳng hơn được nhưng nàng nhờ đôi chân nhanh nhạy, cùng bộ pháp thần tình liên tục tránh né. Trần Khánh nhìn bộ pháp của nàng, bất chợt kêu:
- Tịnh Nhu, ngươi chạy trước đi! Sát thủ chính là muốn gϊếŧ ngươi!
Một câu của Trần Khánh, Tịnh Nhu lập tức thu lại động tác. Ài, nàng đã có lòng cầu chết. Tưởng sát thủ kia muốn gϊếŧ Trần Khánh, nàng giúp y. Nếu thật là muốn gϊếŧ nàng, vậy thì nàng chết rồi, tự nhiên bọn họ sẽ buông tha cho Trần Khánh. Nghĩ thế, Tịnh Nhu thôi không chống cự nữa. Nếu như cuộc sống nàng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Bản thân lại bị phế trở thành vô dụng, vậy thì tồn tại để làm gì trở thành gánh nặng cho người thân? Huống hồ chi, chuyện của một kẻ nữ luyến như nàng bị thêu dệt trở nên một ả yêu quái thích ăn thịt người. Mặc dù nàng được sự che chở, bảo bọc của Phạm tướng quân cùng Hưng Hiệp vương phủ nhưng nếu phải sống mà bị người ta dè bĩu kì thị khinh thường soi mói xúc phạm đến như thế kia, nàng sống càng lâu, càng làm liên lụy phiền toái cho cả nhà Phạm phủ. Đã như vậy, thôi thì kết thúc đi. Giải thoát cho nàng, cũng là giải bỏ phiền phức mệt mỏi cho những người đã từng hết lòng quan tâm nàng...
Một ý niệm vừa hạ, liền là một kiếm thật nhanh xoạt đến đâm thẳng vào mạn sườn nàng. Khí lực của kẻ sát thủ đâm vào quá mạnh, Tịnh Nhu trúng một nhát không sâu lắm nhưng tổn thương tạng phủ, liền phun ra một ngụm máu. Trần Khánh hoảng sợ, liền bỏ mặc an nguy bản thân, xông thẳng ra khỏi vòng vây của đám sát thủ tiến đến chỗ Tịnh Nhu. Quái ở một chỗ, đám sát thủ vậy nhưng lại không đả thương y. Nhìn y xông đến ôm lấy Tịnh Nhu bảo hộ, đám sát thủ nhất thời bị động nhìn nhau không biết làm thế nào. Vừa lúc ấy, một toán túc vệ quân do Nhật Trung dẫn đầu kéo đến, đi cũng với hộ vệ của Trần Khánh. Đám sát thủ thấy người đến đông, liền tung mình bỏ chạy. Trần Khánh ôm lấy Tịnh Nhu đỡ nàng lên, hoảng hốt kêu thất thanh:
- Mau gọi đại phu!
Đám hộ vệ lập tức phân người chạy đi tìm đại phu. Trần Khánh nhìn vết thương liên tục chảy máu trên bụng Tịnh Nhu, y lo lắng bóp chặt bả vai nàng, căng thẳng nói:
- Tịnh Nhu, ngươi không được chết! Chỉ cần ngươi sống, mặc kệ ngươi muốn làm gì, mặc kệ ngươi yêu thích ai, bổn vương cũng sẽ giúp ngươi. Ngươi không được chết, có nghe rõ không?
Tịnh Nhu miệng ngập ngụa máu, toàn thân lả đi không chút sức lực nghe Trần Khánh nói xong, nàng mỉm cười nhìn y nói:
- Cảm ơn. Ngài là vị bằng hữu nam nhân đầu tiên và cũng là duy nhất của ta! Ặc...ặc...
Nàng ho sặc lên mấy tiếng, máu lại nôn ra nhiều hơn. Trần Khánh đau xót vô cùng, y nắm chặt tay nàng, gật gật đầu:
- Được, Tịnh Nhu, ngươi phải sống. Phải sống để trở thành bằng hữu tri kỉ với ta! Ngươi phải sống có biết không!
- -------
Tin tức Tịnh Nhu bị phục kích trên đường trọng thương đến tai Thanh Huyền. Công chúa lập tức chạy đến tìm Đại Tông chất vấn. Nàng đã đáp ứng gả đi, chỉ yêu cầu hoàng huynh cứu cho tính mạng của Tịnh Nhu. Chỉ yêu cầu nhỏ như vậy thôi, tại sao hoàng huynh cũng nỡ nào không giúp nàng? Nước mắt công chúa chảy dài. Nếu thật sự Phạm Tịnh Nhu có bất trắc gì, nàng làm sao chịu đựng nổi đây?
Đại Tông đế ngồi nhìn hoàng muội của mình kể lể oán hận vấn tội mình, vua chỉ biết đưa tay bóp trán. Cho đến tận lúc này, vua cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này, hoàng muội và Tịnh Nhu là có tình ý sao? Quốc sự đã quá bộn bề, hậu cung cũng vừa bình lặng lại không lâu. Vì chuyện liên hôn của Huyền Bảo, các đại thần cũng muốn chia năm xẻ bảy. Bây giờ vua phải tiếp nhận sự thật hoàng muội lại thích là nữ nhân sao? Thanh Huyền ấm ức khóc lóc cùng phẫn hận. Mẫu hậu thật sự quá tàn nhẫn. Bây giờ Tịnh Nhu đã không thể vào cung, ngay cả võ công cũng không còn, bà vẫn không hài lòng quyết phải đoạt mạng của nàng sao? Vậy mẫu hậu có bao giờ nghĩ rằng nếu Tịnh Nhu chết đi, Thanh Huyền nàng cũng sẽ giống như Thanh Thanh mất đi Hoa Di, cũng không còn muốn sống nữa?
Đại Tông đế nhìn hoàng muội khóc đến đau lòng. Vua cuối cùng không chịu nổi, phải đứng dậy, vỗ về nàng nói nhỏ:
- Huyền Bảo, không có chuyện gì đâu. Nàng ta không có sao. Chỉ là mẫu hậu nhất mực phải gϊếŧ chết Phạm Tịnh Nhu. Trẫm chỉ tương kế tựu kế, sai Long vệ quân làm theo ý của thái hậu, đả thương nàng ta nhưng không có đến nổi nghiêm trọng. Nhưng mà tốt nhất từ đây về sau nàng ta không thể xuất hiện ở kinh thành. Cũng không biết mẫu hậu còn âm thầm phái thêm nhóm sát thủ nào nữa hay không. Người đối với Phạm Tịnh Nhu hình như tột độ căm ghét. Cho nên...muội cũng đừng gặp lại.
Thanh Huyền nhìn Đại Tông, phải một lúc lâu sau, xác nhận rõ những lời của Đại Tông nói, nàng mới gật đầu, đứng dậy gượng cười nói:
- Được. Như vậy muội tin hoàng huynh! Hoàng huynh chưa bao giờ gạt muội. Muội chỉ cầu cho Tịnh Nhu bình an vô sự. Dù cho phải đi đến đâu, muội cũng sẽ không hối hận.
Thanh Huyền nói xong, cúi đầu bái tạ Đại Tông rồi quay lưng lui đi. Đại Tông ngây ngốc nhìn theo. Thật không ngờ...không thể nào tin nổi mà!
- --------
Nữ quan Uyển Hồng mang theo một số tranh vẽ và sách đặt trên bàn. Nàng quay lại ra hiệu cho hai cung nữ đi cùng lui ra ngoài. Còn lại nàng và Thanh Huyền, nàng bước đến mở bức tranh ra nói:
- Công chúa, hôm nay nô tì phụng mệnh mang đến một số bức xuân cung đồ và mấy quyển sách ghi chép hướng dẫn thuật phòng the để công chúa xem qua trước khi xuất giá.
Nàng đưa bức tranh đến trước mặt Thanh Huyền, chỉ vào từng tư thế nam nữ trong tranh cho Thanh Huyền xem. Thanh Huyền vẫn lơ đễnh nhìn như không thấy. Uyển Hồng thở dài nói:
- Công chúa, người đã phải xuất giá, giường sự là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu như người không xem qua để biết, đến lúc sẽ rất lúng túng sợ hãi, sẽ rất thiệt thòi...
Thanh Huyền hời hợt nhìn Uyển Hồng. Nàng thở dài một tiếng rồi đoạt lấy xấp tranh trên tay của Uyển Hồng. Nàng lật lật thật nhanh. Thật ra thì lật cho vừa ý của Uyển Hồng chứ nàng vốn chẳng thể nhìn nổi thứ trong tranh. Cho đến khi rơi vào mắt nàng là bức tranh của hai nữ tử trong tư thế thân mật giao hoan. Mặt Thanh Huyền đỏ lên, nàng nheo một mắt nhìn vào bức tranh, mắt kia lại liếc sang Uyển Hồng xem có đang nhìn nàng không. Ách! Lần đầu tiên nàng nhìn thấy bức tranh vẽ thô tục như thế của nữ nhân. Thế nhưng nàng càng nhìn càng thêm tò mò không muốn rời mắt. Nhìn hai nữ nhân trong tranh, nàng lại không tự chủ tưởng tượng ra nàng và Tịnh Nhu. Nàng nuốt thầm một ngụm rồi lại nén lại tâm tư, thở dài một hơi. Nàng và Tịnh Nhu, xem ra là vĩnh viễn cách trở rồi. Ngay cả gặp mặt tiễn biệt lần cuối sợ cũng không còn cơ hội, huống chi là có thể thân mật sao? Thanh Huyền nghĩ đến đây, lại không tự chủ rơi xuống một dòng nước mắt.
Uyển Hồng nương theo Thanh Huyền nhìn vào bức tranh. Vừa nhìn ra bức tranh kia, nàng liền trợn mắt, thở dài, ngồi xuống nắm tay công chúa nói:
- Công chúa, người vẫn không chịu quên...người kia hay sao?
Uyển Hồng nhìn vào đôi mắt Thanh Huyền. Công chúa là được nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Tuy thân phận là chủ nô nhưng nàng đối với công chúa cũng yêu thương thân thuộc như chính nữ nhi của mình. Uyển Hồng sớm biết Tịnh Nhu và công chúa là loại tình cảm không bình thường. Thật sự nàng muốn khuyên nhủ công chúa nhưng lại không thể mở lời, không biết phải nói ra làm sao thì thái hậu đã biết chuyện. Nàng nhiều lần ở trước mặt thái hậu phủ nhận thay công chúa và Tịnh Nhu. Thế nhưng thái hậu nào đâu dễ cho các nàng qua mặt. Trong cung Bảo Hoa, đâu chỉ có một mình Uyển Hồng là người của thái hậu thôi? Lúc thái hậu hạ lệnh cho người ám sát Tịnh Nhu, Uyển Hồng lập tức nghĩ đến công chúa nếu mà biết Tịnh Nhu xảy ra chuyện nhất định sẽ rất đau khổ. Nhìn thấy cái gương Hoa Di và Thanh Thanh, nàng thật sự không thể không lo. Nàng không nỡ để công chúa đau khổ, liền lén đến Bảo Hoa cung báo tin. Chỉ là nàng trăm ngàn lần không ngờ, công chúa vậy nhưng vì Tịnh Nhu lại cam chịu gả đi tận Chê Pa quốc, gả cho một người xa lạ, chênh lệch tuổi tác rất nhiều lại còn là người đã lập qua chính cung. Công chúa có thể vì một người mà hi sinh như vậy, chắc hẳn phải yêu người đó rất nhiều. Uyển Hồng có thể hiểu và cảm thông với công chúa nhưng thái hậu lại chịu hiểu và cảm thông sao? Minh chứng rõ ràng là bà vừa nghe tin công chúa tự nguyện gả đi, liền lập tức lệnh Long vệ quân cải trang tiêu diệt Phạm Tịnh Nhu ở ngay trong cung. Công chúa biết tin, cho nên mới nhờ Hàn Vĩnh Chung trước mặt mọi người phế bỏ tay của Tịnh Nhu. Xưa nay thái hậu ghét nhất là nữ nhân biết võ, hi vọng bà thấy nàng bị phế tay rồi sẽ không còn ý định gϊếŧ nàng nữa. Chỉ là trăm ngàn lần không ngờ, thái hậu vẫn không buông tha.
Uyển Hồng nhìn công chúa thương tâm, nàng cũng nghẹn ngào không cầm được nước mắt. Bây giờ mọi chuyện đã định cả rồi. Công chúa nhất định phải gả đi Chê Pa, còn Tịnh Nhu, cũng chưa chắc sẽ thoát khỏi cái chết. Nhưng những lời này, Uyển Hồng không dám nói ra với công chúa. Trong mắt trong lòng công chúa đều lo lắng đến chính là Tịnh Nhu. Thôi thì để cho công chúa an tâm trong cái hi vọng Tịnh Nhu vẫn bình an mà lên đường, ít ra nàng cũng nhẹ lòng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook