Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân
-
Chương 21
Tịnh Nhu như phát điên, đi lại liên tục trước cửa phòng. Mắt nàng dán chặt vào cửa tẩm phòng, trong lòng thì nóng như lửa đốt. Nàng chắp tay lên trời khấn thầm: "Cầu ông trời phù hộ! Xin cứu giúp đại tỉ của con! Trời muốn gì con cũng chịu, xin làm ơn cứu đại tỉ! Làm ơn..."
Cửa phòng mở ra, hai vị thái y lần lượt đi ra. Tịnh Nhu nhanh như cơn gió đến chặn trước mặt thái y. Huỳnh thái y nhìn Tịnh Nhu, chỉ buông một câu nghẹn ngào:
- Nương nương thì cứu được. Nhưng long thai...Ai! Long thai mất rồi!
Tịnh Nhu chấn động, suýt tí nữa thì ngã xuống đất. Nàng nhào lên nắm lấy cánh tay của Huỳnh thái y nóng ruột hỏi:
- Tại sao lại mất chứ? Tỉ ấy đang ngồi một chỗ với ta....
Nàng chưa nói hết câu, Dương thái y đi bên cạnh Huỳnh thái y cũng buồn rầu lên tiếng:
- Nương nương là bị trúng độc thạch tín. Cũng may chất độc liều lượng không nhiều, cho nên nương nương mới giữ được mạng. Nhưng còn long thai...
- Long thai thì sao? Đại Tông đế từ bên ngoài bước vào, vừa nghe thái y nói Tĩnh Huệ phi trúng độc, vua liền kinh hãi gắt lên.
Hai thái y nhìn thấy Đại Tông đế liền quì sụp xuống lạy:
- Chúng thần vô dụng, không thể cứu được long thai của Tĩnh Huệ phi! Cúi xin hoàng thượng tha tội!
Tịnh Nhu nhìn thấy Đại Tông, cũng không quì mà hoảng sợ liên tục lắc đầu rồi bước đến túm lấy của Dương thái y hỏi:
- Làm sao tỉ ấy lại trúng độc? Ông nói đi? Chất độc từ đâu mà có được?
Dương thái y cũng không chắp nàng, ông thở dài bình tĩnh khẽ nói:
- Vậy thì phải xem mấy ngày hôm nay nương nương ăn uống những gì.
Trong đầu Tịnh Nhu chợt lóe lên một suy nghĩ. Nàng bước đến, cầm lấy cái hộp bánh trống không lên đưa cho hai vị thái y nói:
- Đại tỉ vừa ăn bánh trong này với ta. Nhưng mà tại sao...tại sao ta ăn thì không sao. Nhưng đại tỉ...
Huỳnh thái y chợt lắc đầu, than nhẹ một tiếng rồi nói:
- Nhiều khi chất độc dùng ít, đối với tiểu thư thì không có tác dụng nhưng với thể trạng của Tĩnh Huệ phi vốn quá yếu ớt, khí huyết không đủ cho nên mới dễ bị hại đến.
Đại Tông đế lúc này mới nhìn sang Tịnh Nhu, lớn tiếng hỏi:
- Tịnh Nhu, bánh đó là từ đâu mà có?
Tịnh Nhu hoảng hốt, nước mắt lưng tròng, ánh mắt đờ đẫn nhìn Đại Tông đế. Nàng vừa mở miệng định nói, vừa đúng lúc Uyển Tư hoàng phi từ bên ngoài đi vào. Tịnh Nhu nhìn thấy nàng, lập tức nổi trận lôi đình, nhào tới túm cổ áo Uyển Tư hoàng phi thét lên:
- Ngươi thật xấu xa! Tại sao bỏ độc vào bánh hại đại tỉ của ta chứ? Ngươi đúng là loại đàn bà rắn rết! Ta thật hối hận vì đã cứu ngươi!
Đại Tông đế quát to:
- Phạm Tịnh Nhu! Ngươi làm gì đấy! Buông ra!
Vua bước đến, gỡ tay Tịnh Nhu đẩy ra, giải cứu cho Uyển Tư hoàng phi.
Uyển Tư hoàng phi nhìn Tịnh Nhu rồi lại nhìn sang Đại Tông ngơ ngác cùng hoang mang hỏi:
- Hoàng thượng! Tĩnh Huệ tỉ đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Phạm tiểu thư lại...
Tịnh Nhu vừa nghe Uyển Tư nói nàng lại càng nổi điên. Nàng lần nữa phóng tới, thật muốn bóp chết Uyển Tư. Đại Tông đế liền chắn trước bảo hộ cho Uyển Tư, đồng thời ra lệnh cho thái giám cung nữ giữ Tịnh Nhu lại. Tịnh Nhu chỉ tay về phía Uyển Tư vừa gào khóc vừa mắng:
- Ngươi là kẻ giả dối độc ác! Ngươi đằng này nói cảm kích ta, tặng bánh cho ta. Nhưng lại bỏ độc vào bánh, hại đại tỉ của ta. Bây giờ ngươi hại chết con của đại tỉ rồi! Ta phải gϊếŧ ngươi!
Tịnh Nhu liền vùng lên muốn đẩy hết đám thái giám cung nữ ra. Đại Tông đế sợ Tịnh Nhu thật sự sẽ làm hại đến Uyển Tư, vua liền phất tay lệnh cho thị vệ bên ngoài tiến vào khống chế Tịnh Nhu. Tịnh Nhu bị các thị vệ ấn đè quì xuống trên đất. Đại Tông đế mới quay sang nhìn Uyển Tư hoàng phi rồi lại nhìn Tịnh Nhu hỏi:
- Tịnh Nhu, người kể rõ đầu đuôi cho trẫm nghe! Tại vì sao mà Tĩnh Huệ phi trúng độc?
Tịnh Nhu vừa khóc vừa nói:
- Là do Uyển Tư quí phi. Chính nàng ta sai người mang đến cho ta hộp bánh nói là để đáp tạ ta từng cứu nàng. Ta mang hộp bánh ấy đến đây muốn cùng ăn với đại tỉ. Chính tay ta ép đại tỉ ăn miếng bánh kia. Ta không ngờ...Chính tay ta hại chết con của đại tỉ! - Tịnh Nhu quì mọp xuống đất gào khóc, giằng xé đau đớn.
Uyển Tư hoàng phi biến sắc. Nàng nhìn Tịnh Nhu, rồi nhìn sang Đại Tông đế hoảng sợ nói:
- Bẩm hoàng thượng, không phải như vậy! Thần thiếp không có hạ độc! Thần thiếp thật có sai Thúy An mang hộp bánh đến tặng cho Phạm Tịnh Nhu tiểu thư. Nhưng trong bánh hoàn toàn không có độc. Chuyện này...chuyện này...thần thiếp thật sự không biết!
Đại Tông đế thở dài một hơi, rồi bất ngờ gắt to:
- Đưa cung nữ mang bánh đó đến đây!
Thị vệ đi, một lúc sau, giải Thúy An đến. Thúy An hoảng sợ quì xuống trước mặt Đại Tông đế khóc nói:
- Bẩm hoàng thượng! Nô tì thật sự vô tội! Nô tì chỉ phụ trách mang bánh đến tặng cho Phạm tiểu thư, hoàn toàn không có bỏ độc! Xin hoàng thượng minh xét!
Tịnh Nhu quá mức kích động. Nàng vô cùng hối hận, vô cùng cắn rứt vì bản thân đã cố năn nỉ, gượng ép bắt đại tỉ phải ăn miếng bánh kia. Nếu không phải chính nàng thì có lẽ long thai của đại tỉ sẽ không mất. Đó là con của đại tỉ, là huyết mạch của đại tỉ...Vậy nhưng...là nàng chính tay hại chết! Tịnh Nhu đau đớn đấm ngực tự trách. Là nàng ngu ngốc! Là nàng vô tri chỉ biết ăn! Thấy thức ăn, liền nhắm mắt đưa chân, hoàn toàn không có một chút đề phòng, để cho người ta mượn tay hại người! Nàng hại đại tỉ như vậy, đại tỉ sẽ không tha thứ cho nàng. Mà chính bản thân nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân. Tịnh Nhu gục xuống đất khóc một cách thảm thiết.
Đại Tông đế nghe đến não cả lòng. Vua cố gắng trấn tỉnh tâm tình, quay sang thái y hỏi:
- Làm sao để xác định Tĩnh Huệ phi trúng độc là do ăn số bánh kia?
Huỳnh thái y bước tâu:
- Bẩm, bánh kia đã bị Phạm tiểu thư ăn hết cho nên...
Ông đang định nói là không có cách nào xác định. Dương thái y bất ngờ lại bước lên nói chen vào:
- Bẩm hoàng thượng, tuy rằng bánh đã bị ăn hết. Nhưng nếu trong bánh có độc, có thể kiểm tra độc từ chỗ người của Phạm tiểu thư!
Huỳnh thái y sửng sốt nhìn sang Dương thái y. Dương thái y không nhìn ông mà thản nhiên nhìn thẳng về hướng vua Đại Tông đế chờ lệnh. Đại Tông đế nhìn Dương thái y, rồi lại nhìn sang Tịnh Nhu, vua phán:
- Kiểm tra thế nào?
Dương thái y chắp tay nói:
- Bẩm, có thể dùng ngân châm thử máu để kiểm tra. Nếu thật bánh mà Phạm tiểu thư ăn vào có độc, tự nhiên chất độc sẽ tồn tại trong máu. Dù rất ít vẫn có thể nghiệm ra được.
Huỳnh thái y bước lên phản bác:
- Như vậy không thể chính xác. Thể trạng của Phạm tiểu thư và Tĩnh Huệ phi nương nương vốn không giống nhau. Nếu nghiệm như vậy, làm sao có thể?
Dương thái y bình thản nói:
- Huỳnh thái y, hạ quan tin tưởng khả năng nghiệm chứng độc dược của mình. Ta dám dùng mũ quan khẳng định, chỉ cần trong người Phạm tiểu thư có tích độc tố, dù ít cách mấy ta vẫn nghiệm ra!
Đại Tông đế liền gật đầu:
- Được, vậy Dương thái y, khanh nghiệm xem! Tịnh Nhu...
Vua vừa quay sang Tịnh Nhu, còn chưa kịp nói, Tịnh Nhu đã giơ cánh tay ra, đồng thời vọt miệng nói:
- Hoàng thượng, các ngài muốn nghiệm thế nào cũng được. Nếu nghiệm ra ta có độc dược. Ngài gϊếŧ ta luôn cũng không sao. Nhưng ngài nhất định cũng phải gϊếŧ người đàn bà độc ác kia. Phải trả lại công đạo cho đại tỉ của ta!
Đại Tông đế muốn nói gì đó, nhưng bị Tịnh Nhu nói trước chặn lời. Vua thở dài một hơi, nuốt lại ý định rồi quay sang khoát tay bảo Dương thái y bắt đầu nghiệm. Dương thái y cầm ngân châm đặc chế của mình châm vào da thịt trên cánh tay của Tịnh Nhu. Ông ta giơ ngân châm lên nhìn, sau đó soi vào dưới ngọn nến. Ngân châm vẫn bình thường không có gì khác lạ. Ông lại bước đến thùng thuốc, lấy ra một ít dược liệu pha vào trong cái chén sau đó bước đến trích lấy một ít máu trên cánh tay Tịnh Nhu nhỏ vào, hòa máu cùng dược liệu một lúc sau đó dùng ngân châm thử lại. Kết quả vẫn không có gì thay đổi. Dương thái y mới bước đến bẩm với vua:
- Hồi bẩm hoàng thượng! Trong máu của Phạm tiểu thư hoàn toàn không có độc tố của thạch tín. Xem ra không phải là do bánh kia.
Tịnh Nhu không tin, liền muốn nhào lên túm cổ Dương thái y. Nàng quát:
- Ông nói láo! Ông muốn thoát tội cho Uyển Tư kia sao? Ông làm thái y gì mà hùa với người xấu nói sai sự thật! Ông coi chừng bị trời đánh đó! A! Thả ta ra! Ta phải trả thù cho đại tỉ!
Đại Tông đế lúc này liền tức giận, đập mạnh tay xuống bàn quát:
- Phạm Tịnh Nhu! Ngươi đừng làm quá quắt ở đây! Nếu không, trẫm trị tội cả ngươi!
Vua đứng dậy, bước lên mấy bước, nhìn về phía Uyển Tư hoàng phi và Thúy An rồi lạnh lùng tuyên bố:
- Chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ ràng nghiêm ngặt. Nhất định sẽ không để Tĩnh Huệ phi chịu thiệt thòi, cũng không để cho ai bị oan. Người đâu! Trước giam lại Thúy An. Còn Uyển Tư quí phi...cũng tạm thời cấm túc trong Bảo Ngọc cung! Lập tức thi hành!
Thị vệ liền bước đến, lôi kéo Thúy An đi. Uyển Tư quí phi cũng bị thị vệ mời đi. Trước khi đi, nàng nhìn về phía Tịnh Nhu, muốn nói, lại không thể nói làm sao được với người kia. Cuối cùng, nàng chỉ đành thở dài bước đi. Tịnh Nhu nghe Đại Tông đế phán xong, biết cũng không thể làm gì được Uyển Tư. Không còn cách nào khác, nàng gạt nước mắt, cắm đầu chạy vào tẩm phòng của Tĩnh Huệ phi.
Tĩnh Huệ phi đang nằm trên giường, nước mắt rơi thấm đẫm hai bên khóe mắt nàng. Nàng nắm chặt góc chăn, cố gắng gượng ngăn bản thân khóc ra thành tiếng. Tịnh Nhu chạy vào, nhìn thấy đại tỉ đang dằn nén khổ tâm đến như thế. Nàng bất chấp tất cả, bước đến, ôm ngang Tĩnh Huệ mà òa lên khóc. Tĩnh Huệ phi thấy nàng khóc, cuối cùng cũng không nén nổi bật khóc ra. Hai tỉ muội cứ ôm nhau khóc đến như thế. Vua Đại Tông đứng từ xa nhìn vào, thật sự không biết nên làm sao. Vua bình thản ngồi ở bên ngoài đợi cho hai nữ nhân bên trong khóc cho thỏa mãn thì thôi.
Tịnh Nhu khóc một hồi cũng mệt, nàng mới nắm tay Tĩnh Huệ phi, cúi đầu thật thấp nghẹn ngào nức nở nói:
- Đại tỉ...là muội...muội hại tỉ! Tỉ...tỉ đánh muội đi! Đánh chết muội luôn đi đại tỉ! - Nàng vừa nói vừa khóc. Thật sự khiến ai nghe thấy cũng phải đau lòng.
Tĩnh Huệ phi nghe nàng nói xong. Trong lòng cũng rất khó chịu nhưng nàng vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Tịnh Nhu nhỏ giọng nói:
- Không phải muội đâu. Tịnh Nhu ngốc!..Không...không liên quan đến muội!
Tịnh Nhu liên tục đấm ngực mình, gào lên:
- Là do muội đấy! Nếu muội không ép tỉ ăn miếng bánh kia. Tỉ làm sao trúng độc? Muội là đồ ngu! Đồ đáng chết! Đồ rác rưỡi!
Mỗi một câu mắng, Tịnh Nhu lại mạnh tay tát vào mặt mình đến sưng đỏ. Tĩnh Huệ phi đau xót, liền bắt giữ lấy tay nàng. Nước mắt vẫn rơi, Tĩnh Huệ phi ôm Tịnh Nhu vào lòng vừa khóc vừa an ủi:
- Nhu muội! Muội không được nghĩ vậy! Đại tỉ không cho phép muội lại tự làm tổn thương mình. Muội nghe rõ không?
Tĩnh Huệ phi vốn là người bệnh, vừa mất con thân thể còn yếu ớt, vậy mà phải ôm lấy Tịnh Nhu mà an ủi động viên ngược lại. Tịnh Nhu khóc thét đã rồi, bị đại tỉ răn dặn một hồi, cuối cùng phải nín khóc, đứng qua một bên. Tĩnh Huệ phi nước mắt vẫn chảy dài nhưng nhẹ nhàng an ủi nàng:
- Đại tỉ không có sao đâu. Chuyện này...chỉ là ngoài ý muốn thôi. Muội phải nghe lời đại tỉ, không được giữ trong lòng. Càng là không được truy cứu. Cũng không được nói lung tung những lời vô lễ như vừa rồi trước mặt hoàng thượng, có hiểu không?
Tịnh Nhu không biết làm sao, đành cắn răng cúi đầu gật nhẹ. Tĩnh Huệ phi khẽ thở dài một hơi rồi nằm xuống nhắm mắt....
Cửa phòng mở ra, hai vị thái y lần lượt đi ra. Tịnh Nhu nhanh như cơn gió đến chặn trước mặt thái y. Huỳnh thái y nhìn Tịnh Nhu, chỉ buông một câu nghẹn ngào:
- Nương nương thì cứu được. Nhưng long thai...Ai! Long thai mất rồi!
Tịnh Nhu chấn động, suýt tí nữa thì ngã xuống đất. Nàng nhào lên nắm lấy cánh tay của Huỳnh thái y nóng ruột hỏi:
- Tại sao lại mất chứ? Tỉ ấy đang ngồi một chỗ với ta....
Nàng chưa nói hết câu, Dương thái y đi bên cạnh Huỳnh thái y cũng buồn rầu lên tiếng:
- Nương nương là bị trúng độc thạch tín. Cũng may chất độc liều lượng không nhiều, cho nên nương nương mới giữ được mạng. Nhưng còn long thai...
- Long thai thì sao? Đại Tông đế từ bên ngoài bước vào, vừa nghe thái y nói Tĩnh Huệ phi trúng độc, vua liền kinh hãi gắt lên.
Hai thái y nhìn thấy Đại Tông đế liền quì sụp xuống lạy:
- Chúng thần vô dụng, không thể cứu được long thai của Tĩnh Huệ phi! Cúi xin hoàng thượng tha tội!
Tịnh Nhu nhìn thấy Đại Tông, cũng không quì mà hoảng sợ liên tục lắc đầu rồi bước đến túm lấy của Dương thái y hỏi:
- Làm sao tỉ ấy lại trúng độc? Ông nói đi? Chất độc từ đâu mà có được?
Dương thái y cũng không chắp nàng, ông thở dài bình tĩnh khẽ nói:
- Vậy thì phải xem mấy ngày hôm nay nương nương ăn uống những gì.
Trong đầu Tịnh Nhu chợt lóe lên một suy nghĩ. Nàng bước đến, cầm lấy cái hộp bánh trống không lên đưa cho hai vị thái y nói:
- Đại tỉ vừa ăn bánh trong này với ta. Nhưng mà tại sao...tại sao ta ăn thì không sao. Nhưng đại tỉ...
Huỳnh thái y chợt lắc đầu, than nhẹ một tiếng rồi nói:
- Nhiều khi chất độc dùng ít, đối với tiểu thư thì không có tác dụng nhưng với thể trạng của Tĩnh Huệ phi vốn quá yếu ớt, khí huyết không đủ cho nên mới dễ bị hại đến.
Đại Tông đế lúc này mới nhìn sang Tịnh Nhu, lớn tiếng hỏi:
- Tịnh Nhu, bánh đó là từ đâu mà có?
Tịnh Nhu hoảng hốt, nước mắt lưng tròng, ánh mắt đờ đẫn nhìn Đại Tông đế. Nàng vừa mở miệng định nói, vừa đúng lúc Uyển Tư hoàng phi từ bên ngoài đi vào. Tịnh Nhu nhìn thấy nàng, lập tức nổi trận lôi đình, nhào tới túm cổ áo Uyển Tư hoàng phi thét lên:
- Ngươi thật xấu xa! Tại sao bỏ độc vào bánh hại đại tỉ của ta chứ? Ngươi đúng là loại đàn bà rắn rết! Ta thật hối hận vì đã cứu ngươi!
Đại Tông đế quát to:
- Phạm Tịnh Nhu! Ngươi làm gì đấy! Buông ra!
Vua bước đến, gỡ tay Tịnh Nhu đẩy ra, giải cứu cho Uyển Tư hoàng phi.
Uyển Tư hoàng phi nhìn Tịnh Nhu rồi lại nhìn sang Đại Tông ngơ ngác cùng hoang mang hỏi:
- Hoàng thượng! Tĩnh Huệ tỉ đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Phạm tiểu thư lại...
Tịnh Nhu vừa nghe Uyển Tư nói nàng lại càng nổi điên. Nàng lần nữa phóng tới, thật muốn bóp chết Uyển Tư. Đại Tông đế liền chắn trước bảo hộ cho Uyển Tư, đồng thời ra lệnh cho thái giám cung nữ giữ Tịnh Nhu lại. Tịnh Nhu chỉ tay về phía Uyển Tư vừa gào khóc vừa mắng:
- Ngươi là kẻ giả dối độc ác! Ngươi đằng này nói cảm kích ta, tặng bánh cho ta. Nhưng lại bỏ độc vào bánh, hại đại tỉ của ta. Bây giờ ngươi hại chết con của đại tỉ rồi! Ta phải gϊếŧ ngươi!
Tịnh Nhu liền vùng lên muốn đẩy hết đám thái giám cung nữ ra. Đại Tông đế sợ Tịnh Nhu thật sự sẽ làm hại đến Uyển Tư, vua liền phất tay lệnh cho thị vệ bên ngoài tiến vào khống chế Tịnh Nhu. Tịnh Nhu bị các thị vệ ấn đè quì xuống trên đất. Đại Tông đế mới quay sang nhìn Uyển Tư hoàng phi rồi lại nhìn Tịnh Nhu hỏi:
- Tịnh Nhu, người kể rõ đầu đuôi cho trẫm nghe! Tại vì sao mà Tĩnh Huệ phi trúng độc?
Tịnh Nhu vừa khóc vừa nói:
- Là do Uyển Tư quí phi. Chính nàng ta sai người mang đến cho ta hộp bánh nói là để đáp tạ ta từng cứu nàng. Ta mang hộp bánh ấy đến đây muốn cùng ăn với đại tỉ. Chính tay ta ép đại tỉ ăn miếng bánh kia. Ta không ngờ...Chính tay ta hại chết con của đại tỉ! - Tịnh Nhu quì mọp xuống đất gào khóc, giằng xé đau đớn.
Uyển Tư hoàng phi biến sắc. Nàng nhìn Tịnh Nhu, rồi nhìn sang Đại Tông đế hoảng sợ nói:
- Bẩm hoàng thượng, không phải như vậy! Thần thiếp không có hạ độc! Thần thiếp thật có sai Thúy An mang hộp bánh đến tặng cho Phạm Tịnh Nhu tiểu thư. Nhưng trong bánh hoàn toàn không có độc. Chuyện này...chuyện này...thần thiếp thật sự không biết!
Đại Tông đế thở dài một hơi, rồi bất ngờ gắt to:
- Đưa cung nữ mang bánh đó đến đây!
Thị vệ đi, một lúc sau, giải Thúy An đến. Thúy An hoảng sợ quì xuống trước mặt Đại Tông đế khóc nói:
- Bẩm hoàng thượng! Nô tì thật sự vô tội! Nô tì chỉ phụ trách mang bánh đến tặng cho Phạm tiểu thư, hoàn toàn không có bỏ độc! Xin hoàng thượng minh xét!
Tịnh Nhu quá mức kích động. Nàng vô cùng hối hận, vô cùng cắn rứt vì bản thân đã cố năn nỉ, gượng ép bắt đại tỉ phải ăn miếng bánh kia. Nếu không phải chính nàng thì có lẽ long thai của đại tỉ sẽ không mất. Đó là con của đại tỉ, là huyết mạch của đại tỉ...Vậy nhưng...là nàng chính tay hại chết! Tịnh Nhu đau đớn đấm ngực tự trách. Là nàng ngu ngốc! Là nàng vô tri chỉ biết ăn! Thấy thức ăn, liền nhắm mắt đưa chân, hoàn toàn không có một chút đề phòng, để cho người ta mượn tay hại người! Nàng hại đại tỉ như vậy, đại tỉ sẽ không tha thứ cho nàng. Mà chính bản thân nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân. Tịnh Nhu gục xuống đất khóc một cách thảm thiết.
Đại Tông đế nghe đến não cả lòng. Vua cố gắng trấn tỉnh tâm tình, quay sang thái y hỏi:
- Làm sao để xác định Tĩnh Huệ phi trúng độc là do ăn số bánh kia?
Huỳnh thái y bước tâu:
- Bẩm, bánh kia đã bị Phạm tiểu thư ăn hết cho nên...
Ông đang định nói là không có cách nào xác định. Dương thái y bất ngờ lại bước lên nói chen vào:
- Bẩm hoàng thượng, tuy rằng bánh đã bị ăn hết. Nhưng nếu trong bánh có độc, có thể kiểm tra độc từ chỗ người của Phạm tiểu thư!
Huỳnh thái y sửng sốt nhìn sang Dương thái y. Dương thái y không nhìn ông mà thản nhiên nhìn thẳng về hướng vua Đại Tông đế chờ lệnh. Đại Tông đế nhìn Dương thái y, rồi lại nhìn sang Tịnh Nhu, vua phán:
- Kiểm tra thế nào?
Dương thái y chắp tay nói:
- Bẩm, có thể dùng ngân châm thử máu để kiểm tra. Nếu thật bánh mà Phạm tiểu thư ăn vào có độc, tự nhiên chất độc sẽ tồn tại trong máu. Dù rất ít vẫn có thể nghiệm ra được.
Huỳnh thái y bước lên phản bác:
- Như vậy không thể chính xác. Thể trạng của Phạm tiểu thư và Tĩnh Huệ phi nương nương vốn không giống nhau. Nếu nghiệm như vậy, làm sao có thể?
Dương thái y bình thản nói:
- Huỳnh thái y, hạ quan tin tưởng khả năng nghiệm chứng độc dược của mình. Ta dám dùng mũ quan khẳng định, chỉ cần trong người Phạm tiểu thư có tích độc tố, dù ít cách mấy ta vẫn nghiệm ra!
Đại Tông đế liền gật đầu:
- Được, vậy Dương thái y, khanh nghiệm xem! Tịnh Nhu...
Vua vừa quay sang Tịnh Nhu, còn chưa kịp nói, Tịnh Nhu đã giơ cánh tay ra, đồng thời vọt miệng nói:
- Hoàng thượng, các ngài muốn nghiệm thế nào cũng được. Nếu nghiệm ra ta có độc dược. Ngài gϊếŧ ta luôn cũng không sao. Nhưng ngài nhất định cũng phải gϊếŧ người đàn bà độc ác kia. Phải trả lại công đạo cho đại tỉ của ta!
Đại Tông đế muốn nói gì đó, nhưng bị Tịnh Nhu nói trước chặn lời. Vua thở dài một hơi, nuốt lại ý định rồi quay sang khoát tay bảo Dương thái y bắt đầu nghiệm. Dương thái y cầm ngân châm đặc chế của mình châm vào da thịt trên cánh tay của Tịnh Nhu. Ông ta giơ ngân châm lên nhìn, sau đó soi vào dưới ngọn nến. Ngân châm vẫn bình thường không có gì khác lạ. Ông lại bước đến thùng thuốc, lấy ra một ít dược liệu pha vào trong cái chén sau đó bước đến trích lấy một ít máu trên cánh tay Tịnh Nhu nhỏ vào, hòa máu cùng dược liệu một lúc sau đó dùng ngân châm thử lại. Kết quả vẫn không có gì thay đổi. Dương thái y mới bước đến bẩm với vua:
- Hồi bẩm hoàng thượng! Trong máu của Phạm tiểu thư hoàn toàn không có độc tố của thạch tín. Xem ra không phải là do bánh kia.
Tịnh Nhu không tin, liền muốn nhào lên túm cổ Dương thái y. Nàng quát:
- Ông nói láo! Ông muốn thoát tội cho Uyển Tư kia sao? Ông làm thái y gì mà hùa với người xấu nói sai sự thật! Ông coi chừng bị trời đánh đó! A! Thả ta ra! Ta phải trả thù cho đại tỉ!
Đại Tông đế lúc này liền tức giận, đập mạnh tay xuống bàn quát:
- Phạm Tịnh Nhu! Ngươi đừng làm quá quắt ở đây! Nếu không, trẫm trị tội cả ngươi!
Vua đứng dậy, bước lên mấy bước, nhìn về phía Uyển Tư hoàng phi và Thúy An rồi lạnh lùng tuyên bố:
- Chuyện này trẫm sẽ điều tra rõ ràng nghiêm ngặt. Nhất định sẽ không để Tĩnh Huệ phi chịu thiệt thòi, cũng không để cho ai bị oan. Người đâu! Trước giam lại Thúy An. Còn Uyển Tư quí phi...cũng tạm thời cấm túc trong Bảo Ngọc cung! Lập tức thi hành!
Thị vệ liền bước đến, lôi kéo Thúy An đi. Uyển Tư quí phi cũng bị thị vệ mời đi. Trước khi đi, nàng nhìn về phía Tịnh Nhu, muốn nói, lại không thể nói làm sao được với người kia. Cuối cùng, nàng chỉ đành thở dài bước đi. Tịnh Nhu nghe Đại Tông đế phán xong, biết cũng không thể làm gì được Uyển Tư. Không còn cách nào khác, nàng gạt nước mắt, cắm đầu chạy vào tẩm phòng của Tĩnh Huệ phi.
Tĩnh Huệ phi đang nằm trên giường, nước mắt rơi thấm đẫm hai bên khóe mắt nàng. Nàng nắm chặt góc chăn, cố gắng gượng ngăn bản thân khóc ra thành tiếng. Tịnh Nhu chạy vào, nhìn thấy đại tỉ đang dằn nén khổ tâm đến như thế. Nàng bất chấp tất cả, bước đến, ôm ngang Tĩnh Huệ mà òa lên khóc. Tĩnh Huệ phi thấy nàng khóc, cuối cùng cũng không nén nổi bật khóc ra. Hai tỉ muội cứ ôm nhau khóc đến như thế. Vua Đại Tông đứng từ xa nhìn vào, thật sự không biết nên làm sao. Vua bình thản ngồi ở bên ngoài đợi cho hai nữ nhân bên trong khóc cho thỏa mãn thì thôi.
Tịnh Nhu khóc một hồi cũng mệt, nàng mới nắm tay Tĩnh Huệ phi, cúi đầu thật thấp nghẹn ngào nức nở nói:
- Đại tỉ...là muội...muội hại tỉ! Tỉ...tỉ đánh muội đi! Đánh chết muội luôn đi đại tỉ! - Nàng vừa nói vừa khóc. Thật sự khiến ai nghe thấy cũng phải đau lòng.
Tĩnh Huệ phi nghe nàng nói xong. Trong lòng cũng rất khó chịu nhưng nàng vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Tịnh Nhu nhỏ giọng nói:
- Không phải muội đâu. Tịnh Nhu ngốc!..Không...không liên quan đến muội!
Tịnh Nhu liên tục đấm ngực mình, gào lên:
- Là do muội đấy! Nếu muội không ép tỉ ăn miếng bánh kia. Tỉ làm sao trúng độc? Muội là đồ ngu! Đồ đáng chết! Đồ rác rưỡi!
Mỗi một câu mắng, Tịnh Nhu lại mạnh tay tát vào mặt mình đến sưng đỏ. Tĩnh Huệ phi đau xót, liền bắt giữ lấy tay nàng. Nước mắt vẫn rơi, Tĩnh Huệ phi ôm Tịnh Nhu vào lòng vừa khóc vừa an ủi:
- Nhu muội! Muội không được nghĩ vậy! Đại tỉ không cho phép muội lại tự làm tổn thương mình. Muội nghe rõ không?
Tĩnh Huệ phi vốn là người bệnh, vừa mất con thân thể còn yếu ớt, vậy mà phải ôm lấy Tịnh Nhu mà an ủi động viên ngược lại. Tịnh Nhu khóc thét đã rồi, bị đại tỉ răn dặn một hồi, cuối cùng phải nín khóc, đứng qua một bên. Tĩnh Huệ phi nước mắt vẫn chảy dài nhưng nhẹ nhàng an ủi nàng:
- Đại tỉ không có sao đâu. Chuyện này...chỉ là ngoài ý muốn thôi. Muội phải nghe lời đại tỉ, không được giữ trong lòng. Càng là không được truy cứu. Cũng không được nói lung tung những lời vô lễ như vừa rồi trước mặt hoàng thượng, có hiểu không?
Tịnh Nhu không biết làm sao, đành cắn răng cúi đầu gật nhẹ. Tĩnh Huệ phi khẽ thở dài một hơi rồi nằm xuống nhắm mắt....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook