Từ ngày đầu tiên đã khó chịu, không cam lòng, đến cuối cùng vẫn không thể không thừa nhận, đúng là mình chưa gặp được người đó mà thôi.

Tạ Kiều vẫn chưa định thần được, nhìn chằm chằm vào miếng kính kia. Cô đưa tay che miệng, giống như một con thú nhỏ lạc mất mẹ, nức nở, nghẹn ngào, cũng không thể thốt ra lời hoàn chỉnh.

Cô cố khống chế để tay mình không run, cẩn thận vén áo ở chỗ miếng kính kia, để lộ ra một vết thương cực kỳ đáng sợ.

Lúc còn ở trường cô đã từng được học cách sơ cứu trong trường hợp khẩn cấp. Cô cố gắng nhớ lại. Bây giờ, bước đầu tiên là gì? Cầm máu trước? Hay là rút miếng kính ra trước? Nếu rút ra mà không cầm được máu thì phải làm sao? Có lẽ nào hắn sẽ…Không dám nghĩ nữa, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn run run, nhìn vào sắc mặt tái nhợt của Phan Đông Minh, cô hỏi: “Tôi nên làm gì bây giờ?”

Phan Đông Minh run rẩy chỉ về phía sau xe, “Balo…”

Cô lấy chiếc balo lại, lôi hết tất cả mọi thứ có bên trong, rồi nhấc hộp cứu thương nhỏ ra. Bên trong đó có băng vải cầm máu, còn có một cái lọ nhỏ, trên lọ đó có khi mấy chữ cho thấy đây là bột cầm máu. Cô mở nắp, rắc bột lên miệng vết thương. Miệng vết thương chảy rất nhiều máu, chỗ bột vừa được cô rắc lên đã bị máu dội trôi. Cô liền đổ cả lọ bột lên, ngay lập tức, chỗ bột màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ, kết lại thành một cục. Cô gỡ băng gạc ra, cẩn thận tránh chỗ miếng kính, quấn quanh sườn hắn. Cả quá trình băng bó, đầu Phan Đông Minh đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn cắn chặt răng, ngay cả một tiếng rên cũng không kêu. Tuy rằng nhìn hắn rất suy yếu, nằm yên một chỗ, khó nhọc thở dốc, nhưng Tạ Kiều biết người đàn ông này vẫn giống như trước nay, đau nhưng vẫn kiên cường.

Tạ Kiều thấy thế thì lại mềm lòng. Người đàn ông này không quản xa xôi ngàn dặm mà đến đây, lại vì mình nên mới bị thương như thế này. Trước mắt, họ có được an toàn không còn chưa biết, màn sương đen quá đáng sợ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tựa như một cơn ác mộng vậy. Vết thương của Phan Đông Minh có vẻ rất nghiêm trọng, hắn cần đến bệnh viện, nhưng hiện tại Tạ Kiều còn không biết họ đang ở đâu, chỉ biết là họ đã đi rất lâu rồi mới đến được đây. Hẳn là cô phải đi tìm người đến giúp, nhưng, dọc đường đi gần như không thấy một bóng người, đi đâu cầu cứu đây? Càng nghĩ cô lại càng thấy áy náy, đưa tay lau bỏ vết máu bên môi hắn, vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”

Hắn nhíu mày, cố nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Đừng khờ thế chứ, chẳng ai hy vọng loại kết quả này cả.”

Phan Đông Minh vừa nói, khóe môi lại rỉ máu. Bỗng nhiên, Tạ Kiều cảm thấy vô cùng chua xót, sốt ruột. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cuộc sống của cô đã đảo lộn, xảy ra quá nhiều chuyện. Quãng thời gian tươi đẹp, vui vẻ như ánh sáng từ viên ngọc lưu ly đã chấm dứt ngay khi bố mẹ cô ly hôn, rốt cục, cô cũng không thể quay về trước đây nữa, nay lại cùng người mình hận nhất chịu cảnh số mệnh mong manh. Cô lại khóc, tiếp tục lau máu bên miệng hắn nhưng không dám mạnh tay, lắc đầu và nói: “Đừng nói gì nữa.”

“Không sao, có khả năng là, bị gãy xương sườn.” Hắn vẫn vô cùng đau đớn, lại nâng tay phải lên, đầu ngón tay lạnh toát chạm vào má cô, “Có đau không?”

Cô hiểu hắn đang hỏi gì, chỉ khẽ lắc đầu.

“Anh không hối hận, nếu được quay lại một lần, anh vẫn sẽ làm như vậy.”

Lúc chiếc xe bị lật thì hệ thống sưởi cũng hỏng theo, lúc này, trong xe dần lạnh buốt. Tạ Kiều cởi chiếc áo khoác ra đắp lên người Phan Đông Minh. Nghe hắn nói như vậy, cô không muốn chống đối hắn nữa, hắn muốn nói gì thì cứ tùy hắn. Cô đưa tay lên, lau nước mắt bằng cổ tay áo, nhẹ nhàng nói: “Giờ anh không cần nói gì cả, nghỉ ngơi một chút đi. Đợi sương tan, tôi sẽ đi quanh đây xem có người không, anh cần đến bệnh viện.”

Hắn xốc chiếc áo trên người ra, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

Cô cẩn thận cúi người xuống, chôn mặt trước ngực hắn. Cách một lớp áo, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập ổn định, quen thuộc như âm thanh cô vẫn nghe thấy mỗi buổi tối trước đây, như thể chưa bao giờ xa cách cả. Rất lâu sau, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ sợ một động tác nhỏ sẽ khiến hắn càng đau hơn. Nằm trong lòng hắn thật ấm áp. Cả hai yên lặng ôm nhau, không muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng hiếm có này. Cuối cùng, không biết là do tâm tình được thả lỏng hay do kiệt sức, cô ngủ thiếp đi.

Phan Đông Minh nghĩ, nếu hắn cũng có thể ngủ được thì tốt quá, tối thiểu cũng có thể đỡ thấy đau. Nhưng giấc ngủ cứ như một người con gái vậy, lúc bạn muốn, nó lại bay đi rất xa. Hắn nghiêng mặt nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Tạ Kiều, hàng mi còn ướt đẫm, khiến hắn nhớ đến cảnh tượng cô ngủ quên trong bồn tắm một lần nào đó. Hắn cong khóe môi lên, mỉm cười. Cô gái này dù trong tình trạng gì đi chăng nữa đều có thể chìm vào giấc ngủ rất nhanh, vô tư lự, cũng giống như lúc này, trong một tình cảnh bất ổn thế này, cô vẫn có thể yên tâm ngủ say.

Có đôi khi, hắn cảm thấy rất lạ, Tạ Kiều vốn thuộc tuýp con gái nhát gan, yếu đuối, đúng là một người khờ, nhưng có đôi khi lại rất trầm mặc, kiên cường, lời nói cũng khiến hắn không thể ngờ được. Hắn biết Tạ Kiều vẫn kháng cự hắn, giữa họ từ trước đến nay chưa từng có cảm giác thân mật như lúc này, chỉ là hắn chiếm hữu, cô giãy giụa.

Không gian yên tĩnh thực sự rất thích hợp để hồi tưởng. Phan Đông Minh cũng chưa bao giờ như thế này, im lặng hồi tưởng, yên lặng nghĩ lại con người mình trước đây. Trước kia hắn luôn bề bộn công việc, việc học, sự nghiệp. Sau này, cuộc sống trong vàng son, hoàn cảnh gia đình ưu việt, lại thêm bản tính ngạo mạn, dần nuôi lớn cái tính “thuận theo ta mới tốt”*. Danh tiếng, địa vị, vinh quang, tiền tài, phụ nữ, tất cả mọi thứ đều có được dễ như trở bàn tay. Cảnh tượng những người sống hòa hảo bên cạnh, khi ra thương trường lại đấu đá với nhau, anh lừa tôi gạt, hắn đã nhìn đến phát chán từ lâu rồi. Hắn cho rằng, trên đời này, ngoài tiền ra thì mọi sự đều là hư vô, đặc biệt là thứ chó má gọi là tình yêu. Đó là một thứ quá nhàm chán của đám thi nhân sau khi say rượu mà thôi. Có ai mà cả ngày luôn để chữ “tình yêu” ngoài miệng, có ai hôm nay thề thốt nhớ mãi không quên rồi ngày mai lại đi tìm niềm vui mới? Ngay cả các anh trai bản lĩnh của hắn, cũng từng oanh liệt thề thốt yêu đương, nhưng lại không kết hôn với người mình yêu, đều chỉ là vật hi sinh cho một cuộc đấu tranh chính trị mà thôi. Trước kia, Phan Đông Minh từng cảm thấy như vậy cũng chẳng có gì là không tốt cả, thậm chí hắn cũng từng nghĩ đến việc người bên cạnh hắn cả đời sẽ là một người hắn không yêu, chỉ có thế mới khiến nhà họ Phan được “dệt hoa trên gấm”.

Hắn từng cười nhạo thứ mà La Hạo gọi là tình yêu, đặc biệt, anh còn nghiêm túc nói với hắn, “Là anh chưa gặp được thôi, nếu gặp được thì anh sẽ hiểu.” Lúc ấy, hắn cảm thấy thật vớ vẩn, nực cười. Khi còn trẻ, có ai mà không mơ mộng, có ai mà không khao khát một tình yêu, nhưng nhìn cảnh “gặp dịp thì chơi” trong chốn danh lợi, hắn không khỏi ngán ngẩm. Số phụ nữ hắn gặp rất nhiều, chỉ cần hào phóng một chút, bỏ ra chút tiền là có người theo. Gần đây, có gì có thể địch nổi sự mê hoặc của tiền tài, của sự hưởng thụ vật chất. Thứ tình yêu chí tử chỉ có thể lừa gạt được những người ngu ngốc, hay mộng tưởng hão huyền mà thôi. Cho đến khi gặp lại Tạ Kiều, hắn cảm thấy quái lạ, có ai ngốc ngếch như cô không, cố chấp tin vào một tình yêu vững bền. Cho dù hắn đả kích đến mức nào đi nữa, cô vẫn không chịu quên. Cho dù La Hạo có đính hôn với Ninh Tiêu Nhã, cô vẫn chẳng mảy may quan tâm. Điều này khiến hắn tức giận vô cùng.

Có đôi khi hắn nghĩ, chẳng lẽ, chuyện này là có thật? Thật sự là vì hắn chưa gặp được hay sao?

Sau này, thấy Tạ Kiều lúc nào cũng khóc, trong ánh mắt chỉ độc một vẻ đau thương, hắn không hiểu cô gái này lấy đâu ra nhiều nước mắt đến vậy. Khóc đến mức hắn thấy phiền lòng, khóc đến khi hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay. Từ ngày đầu tiên đã khó chịu, không cam lòng, đến cuối cùng vẫn không thể không thừa nhận, đúng là mình chưa gặp được người đó mà thôi.

Tạ Kiều khẽ động đôi môi, hình như trong mơ cũng gặp phải chuyện đau buồn. Cô gái quật cường này nép trong lòng hắn, mềm mại như con chim bồ câu. Hắn dần siết chặt cánh tay, ôm trọn bờ vai cô, dùng sức như muốn giữ lấy thứ chưa từng có được.

Hắn nâng tầm mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài vẫn yên tĩnh, tối đen như mực, trong lúc mơ hồ, hắn nghe được tiếng “ào ào”, như vọng lại từ một nơi xa. Bỗng nhiên, hắn chấn định lại, ánh mắt mơ hồ, nhìn chằm chằm vào một khoảng lặng đến xuất thần.

Tạ Kiều bị Phan Đông Minh đánh thức, sau khi tỉnh lại thì vô cùng ngượng ngùng. Sao cô có thể ngủ trong tình trạng này chứ. Cô vội vàng nhìn vết thương của hắn, kĩ thuật băng bó của cô không tốt lắm, trên băng vải toàn là máu, cũng không biết miệng vết thương đã ngừng chảy máu hay chưa. Đang lúc ảo não, cô nghe thấy Phan Đông Minh nói: “Trời sáng rồi.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt hắn, quả nhiên là một khoảng trắng nhờ nhờ. Chẳng lẽ sương đã tan rồi? Cô kinh ngạc, vui sướng, muốn xác nhận lại lần nữa, nhưng chợt phát hiện ra chân mình đã tê rần. Lúc này, hai chân cô như có hàng ngàn con kiến đang bâu cắn, dần dần lan lên trên. Cô chật vật đưa tay xoa nắn một lúc, chợt nghe Phan Đông Minh nói: “Kiều Kiều, trong túi có một cái hộp nhỏ, em tìm xem.”

Cô mở ra, là một thứ gì đó trông giống hình viên đạn, lại hơi giống chiếc chìa khóa, ở đuôi còn có một vòng nhỏ, đủ để ngoắc ngón tay vào.

“Đây là bút laser, có thể xác định đường xuyên qua màn sương. Trong balo còn có mấy thứ dùng cho dã ngoại nữa. Bây giờ, em nghe anh nói đây, anh nghe thấy có tiếng nước chảy, có lẽ là từ con suối ở một ngọn núi không xa, anh muốn em cầm hết mấy vật dụng kia đi, đi tìm nguồn nước, sau khi tìm được thì đi dọc lên thượng nguồn.” Trong lời nói mạch lạc của Phan Đông Minh, có kèm theo chút hơi thở gấp gáp. Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Tạ Kiều vẫn mơ hồ. Đôi môi hắn trắng nhợt như sắc mặt hắn vậy, lúc nói chuyện cũng phải dồn hết sức, hắn còn nói cho cô biết mấy đồ vật này phải dùng như thế nào. Cuối cùng hắn nói: “Em mang hết đi. Nhớ kĩ lời anh nói, dựa vào đường chỉ dẫn của bút laser, em cứ đi men theo đó, đến một nơi thoáng rộng, có tín hiệu thì gọi điện thoại cầu cứu. Bây giờ, em đi đi.”

Tạ Kiều yên lặng để một ít bánh quy, xúc xích và nước khoáng ở nơi hắn có thể với tới, rồi sắp xếp balo một chút, lại lấy cái xẻng của công binh phá tấm kính trước xe. Một luồng gió lạnh kèm theo chút sương ùa vào trong xe, cô quay người mặc chiếc áo khoác lông và đội mũ cho Phan Đông Minh, lại lấy áo khoác của mình đắp kín cho hắn, rồi nhìn vào mắt hắn, kiên định nói: “Chờ tôi.”

Hắn cười cười, cũng nhỏ giọng nói: “Có thể hôn anh được không?”

Tạ Kiều nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, lúc rời đi, cô nói: “Nhất định tôi sẽ tìm được người đến, anh chờ tôi.”

“Được, anh chờ em.” Ánh mắt Phan Đông Minh như sáng lên, nhìn cô chui ra khỏi xe, hắn lại khẽ nói: “Tạ Kiều.”

Cô quay đầu lại, hắn cười nói: “Thật ra, anh không hề ghét em.”

***

*”Thuận theo ta mới tốt” gần giống như câu “Thuận theo ta thì sống, làm trái ta sẽ chết” của tên Đạo Chích, em trai Liễu Hạ Huệ. Tên này là ăn cướp nổi tiếng thời Xuân Thu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương