Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)
-
Chương 41
Phong tư kiều diễm
Dáng tĩnh thân nhàn
Nhu mì khoan nhã
Mê hoặc tiếng thanh.
Phan Đông Minh ở nhà chịu tội, còn Tạ Kiều ở lại biệt thự thì không. Cả một buổi sáng cô đều ở trong phòng giải trí nghịch dàn nhạc, cầm bản nhạc ấn từng phím đàn một. Đến trưa, khi thím Lưu nói có khách đến, cô mới xuống dưới xem. Quả nhiên có đến tám người trong phòng khách. Trong đám khách, ngoài Phan Dương Dương khiến cô ngạc nhiên ra, còn lại đều là những người đã gặp tối qua.
Phan Dương Dương nhìn lên trên, vừa thấy Tạ Kiều liền mỉm cười, đứng lên rồi nói: “Cô Tạ, một đám như hổ sói này không dọa đến cô chứ?”
Tạ Kiều chạy nhanh lại, kéo Phan Dương Dương ngồi xuống: “Sao có thể chứ, ở đây lúc nào cũng quạnh quẽ, mọi người đến tôi mừng còn không kịp đấy…Cứ gọi tôi là Tạ Kiều đi, hôm nay anh ta không có nhà…” Nói thế nào thì Phan Dương Dương cũng là em gái Phan Đông Minh, Tạ Kiều gặp cô vẫn có chút ngại ngùng. Nhưng Phan Dương Dương là người thích cười nói, cũng biết rõ thói chơi bời của Phan Đông Minh, nên đối với bạn gái của anh trai, cô cũng không lén tìm hiểu, cảm thấy không cần thiết. Đàn ông mà, có người nào trước khi kết hôn mà không chơi bời chứ. Ấn tượng của cô về Tạ Kiều không xấu, lại hay nghe Giang Đào và Dương Quần nhắc đến Tạ Kiều, khen cô không kiêu ngạo, không nóng nảy, tính nết tốt, lại dịu dàng hiền dịu, cũng có ước mơ để theo đuổi. Hôm nay nghe Giang Đào nói muốn đến đây ăn cơm, cô cũng muốn đi theo đến gặp một lần.
Cô nàng lấy ra một cái hộp đưa cho Tạ Kiều, “Anh ấy không ở nhà không sao cả, có cô là được rồi, đây là Đại Hồng Bào* được đưa về từ núi Vũ Di, mang đến đây cho mọi người nếm thử, thứ này quý lắm nhưng cô đừng ngại.”
*Đại Hồng Bào là tên 1 loại trà.
Trên mũi Tân Thiếu vẫn còn dán miếng băng gạc, hốc mắt hơi tím, xem ra một cú đấm tối qua cũng không nhẹ, lúc này anh ta lại như không có chuyện gì mà ồn ào nói chuyện với Tạ Kiều: “Tạ Kiều, hôm nay bọn tôi đến đây không phải để tìm Đông tử, bọn tôi đến tìm cô.”
Tạ Kiều sửng sốt: “Tìm tôi?”
“À.” Dương Quần nói tiếp: “Đến tìm cô đòi nợ.”
“Đòi nợ? Nợ gì?”
“Haiz, xem ra người xưa nói không sai, quý nhân là hay quên lắm. Cô quên rồi sao? Ai đã đồng ý làm đồ ăn Hàng Châu cho chúng tôi nhỉ?”
Mặt Tạ Kiều đỏ lên, còn chưa nói gì thì Giang Đào đã hớn hở: “Này? Không thể bên trọng bên khinh được, hôm nay tôi không đi đâu cả.”
Anh chàng Phùng Đại Vĩ mới quen tối qua cũng giơ tay lên nói: “Cả tôi nữa, hôm nay mấy người thả chó ra cắn tôi cũng không đi đâu.”
Lời nói của anh ta khiến mọi người cười rộ lên, Dương Quần chỉ vào mấy gương mặt mới mà nói với Tạ Kiều: “Đến đây, tôi giới thiệu với cô, đây là mấy tên không đẹp trai cũng không nổi tiếng bằng tôi, mấy anh bạn này đều là người ở đây hết, bên này là Trương Kiêu Dương, kia là Lưu Phong, Lưu Vĩ Dân. Hôm nay bọn tôi đến đây ăn cơm, cô xem mà xử lý đi.”
Phan Dương Dương nhìn Tạ Kiều không chớp mắt, có chút hâm mộ nói: “Không ngờ đấy nhé, bây giờ vẫn còn có cô gái biết nấu ăn, như thế này thì tôi sống thế nào được.”
Tân Thiếu trêu ghẹo: “Không sao đâu, Giang Đào đã nói trước rồi, cậu ta không chê bỏ gì cả, cùng lắm thì cậu ta bỏ hình tượng đàn ông oai phong, thay vợ ở nhà lo cơm canh, làm một người đàn ông tốt.”
Giang Đào tủm tỉm cười, đấm nhẹ anh ta một cái. Phan Dương Dương không đấu lại được, ánh mắt lại không giấu nổi vẻ hạnh phúc, “Em có thể nấu cơm hay không liên quan gì đến anh ấy, hơn nữa, ai là vợ anh ấy?”
“Anh bảo này…” Dương Quần không nhịn được, “Đây là em nói đấy nhé, không thừa nhận à, thế thì, tối nay anh sẽ giới thiệu cho cậu ta một em gái xinh đẹp, rất xinh đẹp, đến lúc đấy em đừng có cầm dao đuổi theo anh là được.”
Phan Dương Dương trừng mắt nhìn, “Anh dám! Lấy dao đuổi anh vẫn nhẹ quá, em sẽ học Bin Laden, không phải anh rất háo sắc sao, em sẽ tìm một cô nàng để cài bom lên!” Còn chưa nói xong cô đã cười vui vẻ, Dương Quần giả vờ như sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy, nói với Giang Đào: “Anh trai à, xem ra anh em không cứu được cậu rồi, nữ Bin Laden đấy, vì không để cho chất độc của em ấy ảnh hưởng đến sự sinh trưởng khỏe mạnh của những bông hoa độc thân của Tổ quốc như bọn mình, cậu nên noi gương binh sĩ mà thu phục em ấy đi. Đây gọi là cậu không xuống đi ngục thì còn ai xuống địa ngục.”
Giang Đào cười mắng: “Cút!”
Tạ Kiều chỉ vào mũi Tân Thiếu và hỏi: “Mũi của anh không sao chứ?”
Dương Quần tiếp lời: “Có sao đâu nhỉ? Không gãy không vẹo, vài ngày nữa là lại thành mĩ nam Tân Thiếu ngay, tiếp tục ăn hại bố mẹ.”
Tân Thiếu gào lên, tức giận nói: “Dương Quần, nhịn cậu đã lâu rồi, hôm nay mình không nhịn nổi nữa.”
Một đám người ngồi trong phòng khách nói cười vui vẻ. Khó có dịp căn biệt thự lại có nhiều người náo nhiệt như vậy, bỗng nhiên Tạ Kiều cảm thấy mình cũng không hẳn đã là vô dụng. Cô viết cho thím Lưu những nguyên liệu và gia vị cần dùng, rồi cũng không để bà động tay vào bất cứ món nào trên bàn đầy thức ăn kia. Thím Lưu cũng cực kỳ ngạc nhiên khi Tạ Kiều có khả năng này. Tân Thiếu nhìn đĩa thịt kho Tô Đông Pha mà chảy nước miếng, còn Dương Quần thì liếm liếm môi, “Ôi chao, từ lúc mẹ cô về đến giờ, tôi chưa lần nào được ăn món Hàng Châu tử tế, ngửi xem, thơm quá này, thèm chết đi được.”
Nhìn mọi người vừa ăn vừa khen tay nghề của cô, Tạ Kiều chỉ muốn khóc, cô cố chớp mắt mấy cái để kìm lại. Đã rất lâu rồi cô mới được cảm nhận không khí náo nhiệt khi có bạn bè đến chơi như vậy.
So với đám đông đang ăn uống vui vẻ trong biệt thự, Phan Đông Minh thì lại không nuốt trôi cơm, tuy rằng trên bàn toàn là những món hắn thích. Bố hắn tự tay đút cơm cho cháu gái, trên bàn cơm cũng chỉ có bốn người. Quỳ từ nãy đến giờ khiến hai chân hắn như nhũn ra, không khống chế được vẻ run rẩy. Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, bố hắn lại nháy mắt với hắn ý bảo hắn lên tầng. Chính vì thế lại khiến hắn sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại, giờ ông bố già này đã ăn uống no nê, nếu mà còn tiếp tục chuyện chưa hoàn thành lúc sáng thì sẽ là “nghiệp lớn” đây. Nhưng hắn có muốn cũng không chạy trốn được, tim đập thình thịch, hắn nặng nề đi lên tầng, rất có dáng của một “tráng sĩ một đi không trở lại.”
Ông vừa vào thư phòng đã an vị ngay sau bàn làm việc nhìn đứa con trai út, lúc này hắn ngồi rất ngay ngắn, không có vẻ cợt nhả ngày trước mà rất nghiêm túc. Thật ra đứa con mà ông hiểu nhất và cũng lo lắng nhất chính là thằng con út này, từ nhỏ đã bướng bỉnh bất trị, lại có ông nội làm chỗ dựa nên hắn càng được thể hơn, chính ông cũng vì hắn mà chịu không ít phiền lụy từ ông cụ. Không cần ông cụ nói thì ông cũng biết hắn không giống hai anh trai, hai đứa con trai kia chịu sự giáo dục rất mô phạm, từ lúc nhỏ đã biết nặng biết nhẹ, làm việc gì cũng cẩn trọng. Phan Đông Minh thì như một bản trái ngược với các anh trai, mải chơi, hiếu thắng. Ông thường nghĩ nếu đứa con này đi vào con đường chính trị thì sẽ không kém các anh, có điều việc kinh doanh của hắn cũng không khiến ông thất vọng, dù ông có tâm cơ thâm trầm nhưng rõ ràng là cũng trọng thành tích, đứa con trai thứ ba này vẫn là niềm kiêu hãnh của ông. Điều đặc biệt, Phan Đông Minh đúng là phiên bản của ông khi còn trẻ, đôi mày kiếm, ánh mắt thâm thúy như hồ nước, gương mặt nghiêm nghị, vẻ mặt uy phong, thậm chí ngay cả dáng đi tiêu sái cũng cực kỳ giống. Nhìn đứa con khôi ngô, ông thầm thở dài, ngay cả đứa con trai út cũng đã hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ vẫn không kính phục ông?
“Việc giải tỏa lô đất trong nội thành thế nào rồi?”
Phan Đông Minh đã được chị dâu dặn dò, giờ bố hỏi vậy nên hắn trả lời luôn: “Khâu bồi thường đã xong rồi ạ, còn mấy hộ gia đình nữa phải cưỡng chế đi cũng không thành vấn đề, dự kiến mấy ngày nữa là xong hết ạ.”
“Không xong cũng phải bàn bạc với người ta cho tốt, đừng để tôi phải chỉnh đốn lại vụ này, đừng để anh hai anh phải đi hót rác hộ anh!”
Nhắc tới chuyện làm ăn, Phan Đông Minh cũng phân rất rõ ràng, “Bố, vụ lần này bố không rõ lắm, giải tỏa rồi chuyển dân là vấn đề lớn, con biết rõ ràng mình đang làm gì, bố không phải bận tâm đâu.”
“Tôi không cần bận tâm? Chỗ đất đấy anh ủ bao lâu rồi? Lấy quan hệ của tôi ra mà nói thì đừng tưởng anh nhờ chú tư giấu giếm là tôi không biết.”
“Bố, trữ đất là chuyện bình thường trong giới bất động sản, đây là thông lệ từ rất lâu rồi, nếu thấy chưa có tác dụng thì chẳng phải cứ để đấy sao, cũng giống như…”
“Tự nói xem!”
“…Dạ được, dù sao con cũng không để mọi người gặp phiền toái đâu, hơn nữa chú tư cũng không giúp gì con cả, ngày mai con có buổi đấu thầu đất. Bố xem cái này đi, con bố nhất định sẽ bưng một mảnh giang sơn về cho bố, bố cứ chờ đi.”
“Ít qua lại với mấy người đó thôi, tối ngày ăn chơi, súng bắn chim đầu đàn, cẩn thận mà xảy ra chuyện đấy.”
“Trời, trong giới bất động sản có ai là không nuôi mấy trợ thủ. Bố tưởng dân chúng nhìn thấy tiền bồi thường là sáng mắt rồi định cư ngay ạ? Không đâu, bọn họ phiền toái lắm. Hay là bố muốn con vác cuốc đến từng nhà giải tỏa khu của người ta? Nặng nhẹ thế nào con hiểu, con cũng không phải một thằng mới lên ba…”
“Còn không phải là một thằng ranh! Tôi đều dạy cả ba anh em anh, làm người phải thành thật, tính chuyện gì cũng phải kiên định. Học tập anh trai anh đi, đừng để tôi phải nghe thấy những chuyện vô liêm sỉ nữa, an phận thủ thường cho tôi!”
“…Vâng.”
Lúc Phan Đông Minh trở lại biệt thự thì đã chạng vạng. Vì phải tỏ lòng hiếu thảo với bố mà hắn đã cố nén khổ cùng ông chơi mấy ván cờ, rồi lại chăm chút vườn hoa. Thật sự là phí sức lao động, còn khó chịu hơn cả say rượu. Hội Dương Quần ăn uống no say xong đã kéo nhau về không còn một bóng người. Quản gia báo hết cho hắn những chuyện diễn ra trong ngày, hắn kiên nhẫn nghe hết rồi hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Chắc là còn đang trong phòng giải trí.”
Hắn lên tầng, mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy ngay một cảnh tượng say lòng người.
Tạ Kiều dựa vào vách tường cạnh khung cửa sổ sát đất, hai tay áp vào đôi tai nghe. Cô ngẩng mặt lên, hai mắt khép hờ, khóe môi khẽ cong, trông rất ngây thơ. Bên ngoài cửa sổ là khu bể bơi sau biệt thự, cây cối hoa cỏ xung quanh không còn đẹp như trước nữa, sau đợt gió tây đã hơi tàn. Phía xa xa, ở lưng chừng núi là một thế giới màu hồng, ánh tịch dương bao phủ lên cô khiến cả người cô như được khảm vào một bức họa tuyệt mỹ, nó mang một vẻ thuần túy, tự nhiên mà không ồn ào, chỉ có âm thanh tự nhiên hòa hợp…
Phan Đông Minh bỗng cảm thấy bốn bề tĩnh lặng hẳn, yên ắng đến độ hắn có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình và tiếng thở khe khẽ. Vẻ trầm tĩnh lúc này của Tạ Kiều khiến mọi sự nôn nóng của hắn bỗng dịu xuống một cách kỳ lạ. Hắn lẳng lặng đứng ở cửa chăm chú ngắm nhìn hình ảnh đẹp đẽ này, cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng như không có chút sức nặng nào, lại thấy thời gian như bị bùa ma làm cho dừng lại. Trong lồng ngực đượm cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, dường như ánh tà dương ngoài kia đang rọi vào trái tim hắn, lại như có một phiến lông vũ khẽ trượt qua khiến hắn ngưa ngứa. Hắn không học chuyên văn nhưng lúc này trong đầu lại đột nhiên hiện lên câu thơ:
“Khôi tư diễm dật
Nghi tĩnh thể nhàn
Nhu tình xước thái
Mị ư ngữ ngôn.”
(Dịch): Phong tư kiều diễm
Dáng tĩnh thân nhàn
Nhu mì khoan nhã
Mê hoặc tiếng thanh.
=> Lạc thần phú (Bài phú nữ thần sông Lạc)
Phan Đông Minh không kiềm chế được liền chậm rãi, nhẹ nhàng bước đến, đi vào không gian ngăn cách hắn bởi vầng tịch dương. Ánh mặt trời không còn chói mắt nữa, nhưng hắn nheo mắt lại. Tạ Kiều vẫn đang đắm chìm trong âm nhạc, khẽ mỉm cười mà vẫn chưa phát hiện ra hắn đã đến. Hắn vươn tay, chạm vào môi cô như chạm đến một viên trân châu quý.
Tạ Kiều hoảng sợ mở to hai mắt, Phan Đông Minh nhìn cô cười, đưa tay nhấc tai nghe của cô ra rồi nói: “Nghe gì mà say mê vậy?” Nói xong hắn cầm tai nghe nhét vào tai mình, “Em thích nghe anh ta hát sao?”
Tạ Kiều cụp mắt xuống, ngồi thẳng dậy, “Ừm.”
“Thích nhất bài nào?”
Tạ Kiều nghĩ ngợi, “Thích tất.”
Phan Đông Minh kéo tay cô đi đến bên cây dương cầm, chỉ vào đàn rồi hỏi: “Biết chơi cái này không?”
Tạ Kiều lắc đầu, hắn liền làm ra vẻ kinh ngạc rồi hỏi: “Không biết chơi á? Thế biết cái này gọi là gì không?”
Người đàn ông này thật nhàm chán, đã thế cô cố tình nói: “Biết, không phải là violon sao.”
Phan Đông Minh bật cười ra tiếng, “Bị em làm cho tức chết rồi. Nếu ai dám để cái này lên cổ thì chắc khỏi phải ăn cơm luôn. Lại đây, ngồi xuống, hôm nay tôi sẽ bộc lộ tài năng cho em xem một lần. Nói trước nhé, chỉ được khen, không được chê.”
Tạ Kiều bị Phan Đông Minh kéo xuống ngồi bên cạnh, cô hơi kinh ngạc, lại thấy hắn nghiêm túc nói: “Bây giờ là ca nhạc theo yêu cầu, anh Phan muốn hỏi cô thích nghe gì?”
“Vậy anh chơi được những bài gì?”
“Những bài không khó lắm cũng đều thử qua, đơn giản như Elise, Autumn whispers, Canon, Định mệnh chẳng hạn.”
Tạ Kiều thật sự không nói được gì, người đàn ông này căn bản không hiểu khiêm tốn là gì, cô gật gật đầu, “Vậy anh cứ chơi một bản đơn giản đi.”
Phan Đông Minh xắn tay áo, lại còn vắt một chân lên đùi, nhìn bộ dáng thảnh thơi này không giống với dáng đánh đàn cho lắm. Những ngón tay hắn thật dài, tùy ý đặt lên những phím đàn trắng. Tiếng “ding ding” vang lên như tiếng chuông cửa, Tạ Kiều không nén được nụ cười. Phan Đông Minh quay sang nghiêm mặt nói: “Cười cái gì?” sau đó bắt đầu giả ngây ngô vừa sờ sờ những phím đàn vừa lẩm bẩm: “Đây là Đô, đây là Rê, đây là Mi…”
Thật sự là Tạ Kiều không thể nhịn cười nổi liền xoay mặt đi cười trộm, hai bả vai run lên.
Phan Đông Minh thở dài một hơi rồi mới nói: “Được rồi, khởi động nóng người xong rồi, bây giờ, quý ông Phan Đông Minh sẽ biểu diễn cho quý cô nghe.” Nói xong hắn bắt đầu chuyển động những ngón tay, một chuỗi thanh âm vang lên trơn tru dưới bàn tay hắn.
Tạ Kiều ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn bàn tay hắn linh hoạt trên phím đàn. Phan Đông Minh thong dong chơi đàn, lại quay ra nhìn Tạ Kiều cười xấu xa, vừa đàn vừa đắc ý nói: “Tôi đã từng tầm sư học đạo đấy, khâm phục tôi không?”
Khúc nhạc này trước kia trong lúc nghịch đàn cô cũng đã từng thử chơi, là Canon. Cô không thể tượng tưởng được một Phan Đông Minh lóng ngóng như lúc nãy lại có thể chơi khúc đàn này tuyệt đến thế, cứ như âm thanh của tự nhiên vậy! Cô có chút hâm mộ nhìn đôi mắt khép hờ và khóe môi khẽ cong lên của hắn, dường như hắn đang chìm đắm trong tiếng nhạc, dáng vẻ thong dong lại cao quý, động tác nâng tay cũng tao nhã, như thể đang hòa làm một cùng điệu nhạc say mê. Những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, dần dần, tiếng nhạc dịu nhẹ lại. Tạ Kiều cũng như lạc vào cảnh tượng mê ly này, bên môi bất giác gợn một nụ cười nhẹ.
Một khúc đàn kết thúc, Phan Đông Minh nhìn Tạ Kiều, cười nói: “Thế nào?”
Tạ Kiều nhíu mày lại nói: “Cũng không tệ lắm.”
“…Cũng không tệ lắm? Xem ra em chưa phục rồi, vậy được, hôm nay cho em tâm phục khẩu phục.”
Hắn lại bắt đầu đàn, rất cố gắng, chơi rất nhiều bài, cuối cùng hắn cau mày hỏi: “Có phục không?”
Tạ Kiều chỉ vào ngón tay hắn và hỏi: “Có đau không?”
“Có chứ.” Phan Đông Minh thoải mái thừa nhận, “Như lúc sinh con vậy.”
Dáng tĩnh thân nhàn
Nhu mì khoan nhã
Mê hoặc tiếng thanh.
Phan Đông Minh ở nhà chịu tội, còn Tạ Kiều ở lại biệt thự thì không. Cả một buổi sáng cô đều ở trong phòng giải trí nghịch dàn nhạc, cầm bản nhạc ấn từng phím đàn một. Đến trưa, khi thím Lưu nói có khách đến, cô mới xuống dưới xem. Quả nhiên có đến tám người trong phòng khách. Trong đám khách, ngoài Phan Dương Dương khiến cô ngạc nhiên ra, còn lại đều là những người đã gặp tối qua.
Phan Dương Dương nhìn lên trên, vừa thấy Tạ Kiều liền mỉm cười, đứng lên rồi nói: “Cô Tạ, một đám như hổ sói này không dọa đến cô chứ?”
Tạ Kiều chạy nhanh lại, kéo Phan Dương Dương ngồi xuống: “Sao có thể chứ, ở đây lúc nào cũng quạnh quẽ, mọi người đến tôi mừng còn không kịp đấy…Cứ gọi tôi là Tạ Kiều đi, hôm nay anh ta không có nhà…” Nói thế nào thì Phan Dương Dương cũng là em gái Phan Đông Minh, Tạ Kiều gặp cô vẫn có chút ngại ngùng. Nhưng Phan Dương Dương là người thích cười nói, cũng biết rõ thói chơi bời của Phan Đông Minh, nên đối với bạn gái của anh trai, cô cũng không lén tìm hiểu, cảm thấy không cần thiết. Đàn ông mà, có người nào trước khi kết hôn mà không chơi bời chứ. Ấn tượng của cô về Tạ Kiều không xấu, lại hay nghe Giang Đào và Dương Quần nhắc đến Tạ Kiều, khen cô không kiêu ngạo, không nóng nảy, tính nết tốt, lại dịu dàng hiền dịu, cũng có ước mơ để theo đuổi. Hôm nay nghe Giang Đào nói muốn đến đây ăn cơm, cô cũng muốn đi theo đến gặp một lần.
Cô nàng lấy ra một cái hộp đưa cho Tạ Kiều, “Anh ấy không ở nhà không sao cả, có cô là được rồi, đây là Đại Hồng Bào* được đưa về từ núi Vũ Di, mang đến đây cho mọi người nếm thử, thứ này quý lắm nhưng cô đừng ngại.”
*Đại Hồng Bào là tên 1 loại trà.
Trên mũi Tân Thiếu vẫn còn dán miếng băng gạc, hốc mắt hơi tím, xem ra một cú đấm tối qua cũng không nhẹ, lúc này anh ta lại như không có chuyện gì mà ồn ào nói chuyện với Tạ Kiều: “Tạ Kiều, hôm nay bọn tôi đến đây không phải để tìm Đông tử, bọn tôi đến tìm cô.”
Tạ Kiều sửng sốt: “Tìm tôi?”
“À.” Dương Quần nói tiếp: “Đến tìm cô đòi nợ.”
“Đòi nợ? Nợ gì?”
“Haiz, xem ra người xưa nói không sai, quý nhân là hay quên lắm. Cô quên rồi sao? Ai đã đồng ý làm đồ ăn Hàng Châu cho chúng tôi nhỉ?”
Mặt Tạ Kiều đỏ lên, còn chưa nói gì thì Giang Đào đã hớn hở: “Này? Không thể bên trọng bên khinh được, hôm nay tôi không đi đâu cả.”
Anh chàng Phùng Đại Vĩ mới quen tối qua cũng giơ tay lên nói: “Cả tôi nữa, hôm nay mấy người thả chó ra cắn tôi cũng không đi đâu.”
Lời nói của anh ta khiến mọi người cười rộ lên, Dương Quần chỉ vào mấy gương mặt mới mà nói với Tạ Kiều: “Đến đây, tôi giới thiệu với cô, đây là mấy tên không đẹp trai cũng không nổi tiếng bằng tôi, mấy anh bạn này đều là người ở đây hết, bên này là Trương Kiêu Dương, kia là Lưu Phong, Lưu Vĩ Dân. Hôm nay bọn tôi đến đây ăn cơm, cô xem mà xử lý đi.”
Phan Dương Dương nhìn Tạ Kiều không chớp mắt, có chút hâm mộ nói: “Không ngờ đấy nhé, bây giờ vẫn còn có cô gái biết nấu ăn, như thế này thì tôi sống thế nào được.”
Tân Thiếu trêu ghẹo: “Không sao đâu, Giang Đào đã nói trước rồi, cậu ta không chê bỏ gì cả, cùng lắm thì cậu ta bỏ hình tượng đàn ông oai phong, thay vợ ở nhà lo cơm canh, làm một người đàn ông tốt.”
Giang Đào tủm tỉm cười, đấm nhẹ anh ta một cái. Phan Dương Dương không đấu lại được, ánh mắt lại không giấu nổi vẻ hạnh phúc, “Em có thể nấu cơm hay không liên quan gì đến anh ấy, hơn nữa, ai là vợ anh ấy?”
“Anh bảo này…” Dương Quần không nhịn được, “Đây là em nói đấy nhé, không thừa nhận à, thế thì, tối nay anh sẽ giới thiệu cho cậu ta một em gái xinh đẹp, rất xinh đẹp, đến lúc đấy em đừng có cầm dao đuổi theo anh là được.”
Phan Dương Dương trừng mắt nhìn, “Anh dám! Lấy dao đuổi anh vẫn nhẹ quá, em sẽ học Bin Laden, không phải anh rất háo sắc sao, em sẽ tìm một cô nàng để cài bom lên!” Còn chưa nói xong cô đã cười vui vẻ, Dương Quần giả vờ như sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy, nói với Giang Đào: “Anh trai à, xem ra anh em không cứu được cậu rồi, nữ Bin Laden đấy, vì không để cho chất độc của em ấy ảnh hưởng đến sự sinh trưởng khỏe mạnh của những bông hoa độc thân của Tổ quốc như bọn mình, cậu nên noi gương binh sĩ mà thu phục em ấy đi. Đây gọi là cậu không xuống đi ngục thì còn ai xuống địa ngục.”
Giang Đào cười mắng: “Cút!”
Tạ Kiều chỉ vào mũi Tân Thiếu và hỏi: “Mũi của anh không sao chứ?”
Dương Quần tiếp lời: “Có sao đâu nhỉ? Không gãy không vẹo, vài ngày nữa là lại thành mĩ nam Tân Thiếu ngay, tiếp tục ăn hại bố mẹ.”
Tân Thiếu gào lên, tức giận nói: “Dương Quần, nhịn cậu đã lâu rồi, hôm nay mình không nhịn nổi nữa.”
Một đám người ngồi trong phòng khách nói cười vui vẻ. Khó có dịp căn biệt thự lại có nhiều người náo nhiệt như vậy, bỗng nhiên Tạ Kiều cảm thấy mình cũng không hẳn đã là vô dụng. Cô viết cho thím Lưu những nguyên liệu và gia vị cần dùng, rồi cũng không để bà động tay vào bất cứ món nào trên bàn đầy thức ăn kia. Thím Lưu cũng cực kỳ ngạc nhiên khi Tạ Kiều có khả năng này. Tân Thiếu nhìn đĩa thịt kho Tô Đông Pha mà chảy nước miếng, còn Dương Quần thì liếm liếm môi, “Ôi chao, từ lúc mẹ cô về đến giờ, tôi chưa lần nào được ăn món Hàng Châu tử tế, ngửi xem, thơm quá này, thèm chết đi được.”
Nhìn mọi người vừa ăn vừa khen tay nghề của cô, Tạ Kiều chỉ muốn khóc, cô cố chớp mắt mấy cái để kìm lại. Đã rất lâu rồi cô mới được cảm nhận không khí náo nhiệt khi có bạn bè đến chơi như vậy.
So với đám đông đang ăn uống vui vẻ trong biệt thự, Phan Đông Minh thì lại không nuốt trôi cơm, tuy rằng trên bàn toàn là những món hắn thích. Bố hắn tự tay đút cơm cho cháu gái, trên bàn cơm cũng chỉ có bốn người. Quỳ từ nãy đến giờ khiến hai chân hắn như nhũn ra, không khống chế được vẻ run rẩy. Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, bố hắn lại nháy mắt với hắn ý bảo hắn lên tầng. Chính vì thế lại khiến hắn sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại, giờ ông bố già này đã ăn uống no nê, nếu mà còn tiếp tục chuyện chưa hoàn thành lúc sáng thì sẽ là “nghiệp lớn” đây. Nhưng hắn có muốn cũng không chạy trốn được, tim đập thình thịch, hắn nặng nề đi lên tầng, rất có dáng của một “tráng sĩ một đi không trở lại.”
Ông vừa vào thư phòng đã an vị ngay sau bàn làm việc nhìn đứa con trai út, lúc này hắn ngồi rất ngay ngắn, không có vẻ cợt nhả ngày trước mà rất nghiêm túc. Thật ra đứa con mà ông hiểu nhất và cũng lo lắng nhất chính là thằng con út này, từ nhỏ đã bướng bỉnh bất trị, lại có ông nội làm chỗ dựa nên hắn càng được thể hơn, chính ông cũng vì hắn mà chịu không ít phiền lụy từ ông cụ. Không cần ông cụ nói thì ông cũng biết hắn không giống hai anh trai, hai đứa con trai kia chịu sự giáo dục rất mô phạm, từ lúc nhỏ đã biết nặng biết nhẹ, làm việc gì cũng cẩn trọng. Phan Đông Minh thì như một bản trái ngược với các anh trai, mải chơi, hiếu thắng. Ông thường nghĩ nếu đứa con này đi vào con đường chính trị thì sẽ không kém các anh, có điều việc kinh doanh của hắn cũng không khiến ông thất vọng, dù ông có tâm cơ thâm trầm nhưng rõ ràng là cũng trọng thành tích, đứa con trai thứ ba này vẫn là niềm kiêu hãnh của ông. Điều đặc biệt, Phan Đông Minh đúng là phiên bản của ông khi còn trẻ, đôi mày kiếm, ánh mắt thâm thúy như hồ nước, gương mặt nghiêm nghị, vẻ mặt uy phong, thậm chí ngay cả dáng đi tiêu sái cũng cực kỳ giống. Nhìn đứa con khôi ngô, ông thầm thở dài, ngay cả đứa con trai út cũng đã hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ vẫn không kính phục ông?
“Việc giải tỏa lô đất trong nội thành thế nào rồi?”
Phan Đông Minh đã được chị dâu dặn dò, giờ bố hỏi vậy nên hắn trả lời luôn: “Khâu bồi thường đã xong rồi ạ, còn mấy hộ gia đình nữa phải cưỡng chế đi cũng không thành vấn đề, dự kiến mấy ngày nữa là xong hết ạ.”
“Không xong cũng phải bàn bạc với người ta cho tốt, đừng để tôi phải chỉnh đốn lại vụ này, đừng để anh hai anh phải đi hót rác hộ anh!”
Nhắc tới chuyện làm ăn, Phan Đông Minh cũng phân rất rõ ràng, “Bố, vụ lần này bố không rõ lắm, giải tỏa rồi chuyển dân là vấn đề lớn, con biết rõ ràng mình đang làm gì, bố không phải bận tâm đâu.”
“Tôi không cần bận tâm? Chỗ đất đấy anh ủ bao lâu rồi? Lấy quan hệ của tôi ra mà nói thì đừng tưởng anh nhờ chú tư giấu giếm là tôi không biết.”
“Bố, trữ đất là chuyện bình thường trong giới bất động sản, đây là thông lệ từ rất lâu rồi, nếu thấy chưa có tác dụng thì chẳng phải cứ để đấy sao, cũng giống như…”
“Tự nói xem!”
“…Dạ được, dù sao con cũng không để mọi người gặp phiền toái đâu, hơn nữa chú tư cũng không giúp gì con cả, ngày mai con có buổi đấu thầu đất. Bố xem cái này đi, con bố nhất định sẽ bưng một mảnh giang sơn về cho bố, bố cứ chờ đi.”
“Ít qua lại với mấy người đó thôi, tối ngày ăn chơi, súng bắn chim đầu đàn, cẩn thận mà xảy ra chuyện đấy.”
“Trời, trong giới bất động sản có ai là không nuôi mấy trợ thủ. Bố tưởng dân chúng nhìn thấy tiền bồi thường là sáng mắt rồi định cư ngay ạ? Không đâu, bọn họ phiền toái lắm. Hay là bố muốn con vác cuốc đến từng nhà giải tỏa khu của người ta? Nặng nhẹ thế nào con hiểu, con cũng không phải một thằng mới lên ba…”
“Còn không phải là một thằng ranh! Tôi đều dạy cả ba anh em anh, làm người phải thành thật, tính chuyện gì cũng phải kiên định. Học tập anh trai anh đi, đừng để tôi phải nghe thấy những chuyện vô liêm sỉ nữa, an phận thủ thường cho tôi!”
“…Vâng.”
Lúc Phan Đông Minh trở lại biệt thự thì đã chạng vạng. Vì phải tỏ lòng hiếu thảo với bố mà hắn đã cố nén khổ cùng ông chơi mấy ván cờ, rồi lại chăm chút vườn hoa. Thật sự là phí sức lao động, còn khó chịu hơn cả say rượu. Hội Dương Quần ăn uống no say xong đã kéo nhau về không còn một bóng người. Quản gia báo hết cho hắn những chuyện diễn ra trong ngày, hắn kiên nhẫn nghe hết rồi hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Chắc là còn đang trong phòng giải trí.”
Hắn lên tầng, mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy ngay một cảnh tượng say lòng người.
Tạ Kiều dựa vào vách tường cạnh khung cửa sổ sát đất, hai tay áp vào đôi tai nghe. Cô ngẩng mặt lên, hai mắt khép hờ, khóe môi khẽ cong, trông rất ngây thơ. Bên ngoài cửa sổ là khu bể bơi sau biệt thự, cây cối hoa cỏ xung quanh không còn đẹp như trước nữa, sau đợt gió tây đã hơi tàn. Phía xa xa, ở lưng chừng núi là một thế giới màu hồng, ánh tịch dương bao phủ lên cô khiến cả người cô như được khảm vào một bức họa tuyệt mỹ, nó mang một vẻ thuần túy, tự nhiên mà không ồn ào, chỉ có âm thanh tự nhiên hòa hợp…
Phan Đông Minh bỗng cảm thấy bốn bề tĩnh lặng hẳn, yên ắng đến độ hắn có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình và tiếng thở khe khẽ. Vẻ trầm tĩnh lúc này của Tạ Kiều khiến mọi sự nôn nóng của hắn bỗng dịu xuống một cách kỳ lạ. Hắn lẳng lặng đứng ở cửa chăm chú ngắm nhìn hình ảnh đẹp đẽ này, cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng như không có chút sức nặng nào, lại thấy thời gian như bị bùa ma làm cho dừng lại. Trong lồng ngực đượm cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, dường như ánh tà dương ngoài kia đang rọi vào trái tim hắn, lại như có một phiến lông vũ khẽ trượt qua khiến hắn ngưa ngứa. Hắn không học chuyên văn nhưng lúc này trong đầu lại đột nhiên hiện lên câu thơ:
“Khôi tư diễm dật
Nghi tĩnh thể nhàn
Nhu tình xước thái
Mị ư ngữ ngôn.”
(Dịch): Phong tư kiều diễm
Dáng tĩnh thân nhàn
Nhu mì khoan nhã
Mê hoặc tiếng thanh.
=> Lạc thần phú (Bài phú nữ thần sông Lạc)
Phan Đông Minh không kiềm chế được liền chậm rãi, nhẹ nhàng bước đến, đi vào không gian ngăn cách hắn bởi vầng tịch dương. Ánh mặt trời không còn chói mắt nữa, nhưng hắn nheo mắt lại. Tạ Kiều vẫn đang đắm chìm trong âm nhạc, khẽ mỉm cười mà vẫn chưa phát hiện ra hắn đã đến. Hắn vươn tay, chạm vào môi cô như chạm đến một viên trân châu quý.
Tạ Kiều hoảng sợ mở to hai mắt, Phan Đông Minh nhìn cô cười, đưa tay nhấc tai nghe của cô ra rồi nói: “Nghe gì mà say mê vậy?” Nói xong hắn cầm tai nghe nhét vào tai mình, “Em thích nghe anh ta hát sao?”
Tạ Kiều cụp mắt xuống, ngồi thẳng dậy, “Ừm.”
“Thích nhất bài nào?”
Tạ Kiều nghĩ ngợi, “Thích tất.”
Phan Đông Minh kéo tay cô đi đến bên cây dương cầm, chỉ vào đàn rồi hỏi: “Biết chơi cái này không?”
Tạ Kiều lắc đầu, hắn liền làm ra vẻ kinh ngạc rồi hỏi: “Không biết chơi á? Thế biết cái này gọi là gì không?”
Người đàn ông này thật nhàm chán, đã thế cô cố tình nói: “Biết, không phải là violon sao.”
Phan Đông Minh bật cười ra tiếng, “Bị em làm cho tức chết rồi. Nếu ai dám để cái này lên cổ thì chắc khỏi phải ăn cơm luôn. Lại đây, ngồi xuống, hôm nay tôi sẽ bộc lộ tài năng cho em xem một lần. Nói trước nhé, chỉ được khen, không được chê.”
Tạ Kiều bị Phan Đông Minh kéo xuống ngồi bên cạnh, cô hơi kinh ngạc, lại thấy hắn nghiêm túc nói: “Bây giờ là ca nhạc theo yêu cầu, anh Phan muốn hỏi cô thích nghe gì?”
“Vậy anh chơi được những bài gì?”
“Những bài không khó lắm cũng đều thử qua, đơn giản như Elise, Autumn whispers, Canon, Định mệnh chẳng hạn.”
Tạ Kiều thật sự không nói được gì, người đàn ông này căn bản không hiểu khiêm tốn là gì, cô gật gật đầu, “Vậy anh cứ chơi một bản đơn giản đi.”
Phan Đông Minh xắn tay áo, lại còn vắt một chân lên đùi, nhìn bộ dáng thảnh thơi này không giống với dáng đánh đàn cho lắm. Những ngón tay hắn thật dài, tùy ý đặt lên những phím đàn trắng. Tiếng “ding ding” vang lên như tiếng chuông cửa, Tạ Kiều không nén được nụ cười. Phan Đông Minh quay sang nghiêm mặt nói: “Cười cái gì?” sau đó bắt đầu giả ngây ngô vừa sờ sờ những phím đàn vừa lẩm bẩm: “Đây là Đô, đây là Rê, đây là Mi…”
Thật sự là Tạ Kiều không thể nhịn cười nổi liền xoay mặt đi cười trộm, hai bả vai run lên.
Phan Đông Minh thở dài một hơi rồi mới nói: “Được rồi, khởi động nóng người xong rồi, bây giờ, quý ông Phan Đông Minh sẽ biểu diễn cho quý cô nghe.” Nói xong hắn bắt đầu chuyển động những ngón tay, một chuỗi thanh âm vang lên trơn tru dưới bàn tay hắn.
Tạ Kiều ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn bàn tay hắn linh hoạt trên phím đàn. Phan Đông Minh thong dong chơi đàn, lại quay ra nhìn Tạ Kiều cười xấu xa, vừa đàn vừa đắc ý nói: “Tôi đã từng tầm sư học đạo đấy, khâm phục tôi không?”
Khúc nhạc này trước kia trong lúc nghịch đàn cô cũng đã từng thử chơi, là Canon. Cô không thể tượng tưởng được một Phan Đông Minh lóng ngóng như lúc nãy lại có thể chơi khúc đàn này tuyệt đến thế, cứ như âm thanh của tự nhiên vậy! Cô có chút hâm mộ nhìn đôi mắt khép hờ và khóe môi khẽ cong lên của hắn, dường như hắn đang chìm đắm trong tiếng nhạc, dáng vẻ thong dong lại cao quý, động tác nâng tay cũng tao nhã, như thể đang hòa làm một cùng điệu nhạc say mê. Những ngón tay lướt nhanh trên phím đàn, dần dần, tiếng nhạc dịu nhẹ lại. Tạ Kiều cũng như lạc vào cảnh tượng mê ly này, bên môi bất giác gợn một nụ cười nhẹ.
Một khúc đàn kết thúc, Phan Đông Minh nhìn Tạ Kiều, cười nói: “Thế nào?”
Tạ Kiều nhíu mày lại nói: “Cũng không tệ lắm.”
“…Cũng không tệ lắm? Xem ra em chưa phục rồi, vậy được, hôm nay cho em tâm phục khẩu phục.”
Hắn lại bắt đầu đàn, rất cố gắng, chơi rất nhiều bài, cuối cùng hắn cau mày hỏi: “Có phục không?”
Tạ Kiều chỉ vào ngón tay hắn và hỏi: “Có đau không?”
“Có chứ.” Phan Đông Minh thoải mái thừa nhận, “Như lúc sinh con vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook