Phan Đông Minh ngồi trên ghế trong phòng VIP, nhìn cô phục vụ xinh đẹp đặt hoa quả và rượu lên bàn rồi mỉm cười một cái mới chịu rời đi, hắn quay đầu lại nói với La Hạo: “Chuột, kể với anh trai đi nào, cô bé xinh đẹp như thế này sao lại đến tay cậu được hả?”

La Hạo ôm Tạ Kiều vào lòng, đắc ý nói: “Không nói, muốn học kỹ nghệ sao?”

Phan Đông Minh đưa điếu thuốc lên miệng, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi Tạ Kiều: “Em gái, không ngại chứ?”

Tạ Kiều vừa nghe thấy thế liền vội vàng lắc đầu. La Hạo lại nhét bao diêm vào tay cô, nói: “Cô bé ngốc, châm thuốc cho anh Đông tử, mau.”

Tạ Kiều rút một cây diêm ra, quẹt vài lần mới được. Phan Đông Minh nghiêng người để lửa châm vào điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói rồi híp mắt, “Vừa rồi nói là em vẫn còn đi học à? Là…khoa phát thanh?”

Tạ Kiều cụp mắt, nhẹ nhàng gật đầu, cô lúc này so với người con gái trên sân khấu ban nãy đúng là hai người khác biệt. La Hạo nghĩ cô xấu hổ nên tiếp lời: “Anh, sau này Tạ Kiều tốt nghiệp, lúc đi tìm việc phải nhờ đến anh rồi.”

Phan Đông Minh cười xùy một tiếng: “Thôi đi, còn phải nhờ đến tôi sao? Có chuyện gì mà La đại thiếu gia cậu không làm được, còn phải chờ tôi à.” Vừa nói xong, điện thoại của hắn trên bàn liền rung mạnh, hắn cầm lên bắt máy: “Ừ, chỗ cũ…Được, anh bảo lái xe đến đón em nhé? … Được, đi đường cẩn thận.”

La Hạo trêu đùa: “Lại là em gái nào đây? Để em đoán nhé…Phi Phi? Dương Dương? Hay là Lộ Lộ?”

Phan Đông Minh lườm anh ta một cái, “Sai, là Thiện Thiện.”

La Hạo nhanh chóng tán gẫu rất nhiều chủ đề với Phan Đông Minh, từ chuyện kinh tế, cổ phiếu đến chính sách quốc gia. Trong khi đó, Phan Đông Minh cũng không thờ ơ với Tạ Kiều mà xoay người ra nói, em ăn cái này đi, đừng khách khí; em uống cái này đi, con gái uống cái này đẹp da lắm. Tạ Kiều có chút sợ hãi, chỉ nói cám ơn. Lúc sau, có một cô gái vận một bộ quần áo rất hợp mốt, mái tóc uốn xoăn xuất hiện. vừa bước vào, cô gái có gương mặt xinh đẹp này liền mỉm cười gật đầu với họ rồi ngồi xuống cạnh Phan Đông Minh, kéo cánh tay Phan Đông Minh rồi nói: “Sao không nhận điện thoại của em chứ, lại phải để em gọi.”

Phan Đông Minh ngả ngớn véo một cái bên má cô nàng, cười hì hì: “Không nhận điện thoại của em mà em có thể ngồi đây à? Nhớ anh sao?”

Cô nàng liếc mắt, nhìn Tạ Kiều đang ngồi cạnh La Hạo rồi chào: “Hi, chào anh, La thiếu gia, đây là bạn gái anh à?”

La Hạo giới thiệu: “Đúng, đây là Tạ Kiều.”

Tạ Kiều liền ngồi thẳng dậy, gật đầu: “Xin chào.”

Phan Đông Minh chỉ vào cô gái, nói với Tạ Kiều: “Bạn gái anh, Thiện Thiện, hai người nói chuyện làm quen đi.”, nói xong lại tiếp tục đề tài đang dở dang với La Hạo.

Cho tới nayThiện Thiện cũng chưa bao giờ được Phan Đông Minh giới thiệu như vậy với người khác nên gương mặt xinh đẹp như hoa nở, không có vẻ xa lạ gì mà ngồi đến cạnh Tạ Kiều, cười nói: “Cô Tạ, tóc cô thật đẹp, có thể đóng quảng cáo đó, à, sao nhìn mặt cô quen vậy, không phải là người mẫu đấy chứ?”

Tạ Kiều khẽ cười: “Không, không phải, tôi còn là sinh viên.”

“Trời ạ, vẫn còn là sinh viên á, trường nào mà có sinh viên đẹp như vậy chứ?”

“Học viện truyền thanh.”

“À, sinh viên hàng hiệu, thẩm nào.”

Lúc này, Phan Đông Minh đột nhiên xoay người lại hỏi: “À, anh muốn hỏi em một chuyện.” Mấy người đều nhìn hắn, hắn vẫn cười ha hả, “Cũng không phải là chuyện gì to tát cả, chỉ là muốn hỏi sinh viên bọn em có đi làm thêm không, có ngoại ngữ tốt không, anh đang có mấy tập văn kiện cần dịch, trước đây cũng có thuê vài sinh viên nhưng dạo này không liên lạc được, muốn tìm vài người.”

Tạ Kiều hỏi: “Tiếng gì ạ?”

“Tiếng Anh.”

Tạ Kiều còn chưa kịp nói thì La Hạo liền tiếp lời: “Á? Xem như anh hỏi đúng người rồi, tiếng Anh của Tiểu Kiều phải như này này.” Anh ta giơ ngón cái lên, “Mấy hôm trước cô ấy còn giúp em xem văn kiện đấy, nếu vội thì để Tiểu Kiều giúp anh đi.”

Phan Đông Minh nói: “Đúng, rất vội, nếu không thì, liên lạc thế nào đây?” Nói xong, hắn nhanh chóng rút điện thoại ra.

Tạ Kiều thầm cắn môi, nghe La Hạo đọc một dãy số điện thoại ra, Phan Đông Minh còn nghiêm túc bấm một chuỗi số. Điện thoại của Tạ Kiều trong túi xách bỗng vang lên một giọng ca nữ: “…Đúng, em nhớ nhiều lắm, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa…”

Tạ Kiều không tìm điện thoại trong túi, nhìn Phan Đông Minh vừa lòng cúp điện thoại rồi nói với La Hạo: “Người anh em, hôm nay cũng không còn sớm nữa, anh trai đi trước đây, Thiện Thiện còn đang chờ.”

Thiện Thiện khẽ nhéo Phan Đông Minh rồi hắng giọng: “Anh nói hươu nói vượn.”

Phan Đông Minh cười sang sảng, ôm lấy Thiện Thiện rồi nghênh ngang rời đi, để lại La Hạo với Tạ Kiều. La Hạo ôm chầm lấy Tạ Kiều, nói nhỏ bên tai cô: “Người ta cũng đi sung sướng rồi, chúng ta thế nào đây?”

Tạ Kiều giãy khỏi vòng ôm của anh ta, nói: “La Hạo, cũng không còn sớm nữa, nếu không về thì trường sẽ đóng cổng mất.”

La Hạo nhìn Tạ Kiều xinh đẹp, trong lòng có chút ngứa ngáy, ý loạn tình mê dùng ngón tay vuốt nhẹ trên cánh tay cô, “Đóng thì đóng, cũng không phải lần đầu tiên, em lo lắng gì chứ? Khi nào thì chịu chuyển ra ở cùng anh hả?”

Tạ Kiều tóm lấy bàn tay anh ta, có chút chán nản, đứng lên rồi cầm lấy túi xách, “La Hạo, chuyện này thật sự không được, trong trường kiểm tra rất nghiêm, mà em cũng sắp tốt nghiệp rồi, để sau hẵn nói.”

La Hạo cũng đứng lên, ôm cô từ phía sau rồi hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, lại nhẹ nhàng cắn một cái, “Nhắc đến chuyện này em từ chối anh ba lần bốn lượt rồi, anh nhớ em thì phải làm sao bây giờ?”

Tạ Kiều kéo cánh tay La Hạo xuống, nhẹ giọng nói: “Sao y như trẻ con vậy, được rồi, chuyện này mình nói sau, nhá.”

La Hạo nhỏ giọng lầm bầm: “Mẹ kiếp, trường em ăn no dửng mỡ đi quản chuyện này, đầy sinh viên ra ngoài thuê phòng ở chung, là em không muốn ấy.”

Tạ Kiều áp chế sự phiền muộn trong lòng, xoay người nhìn thẳng vào mắt La Hạo, nghiêm túc nói: “La Hạo, nếu anh không chờ được đến khi em tốt nghiệp thì chia tay đi, hiện tại em không muốn ở chung, cứ như vậy nhé.” Nói xong cô xoay người bước đi.

Trong lòng La Hạo như bùng lửa, nghĩ xem anh ta là loại gì chứ, nếu là cô gái khác nghe thấy anh ta đề nghị ở chung thì đã sướng điên rồi, sao có thể dài mặt như Tạ Kiều. Nhưng mà ai bảo La đại thiếu gia thích người ta, nên đành phải đuổi theo giữ lấy Tạ Kiều, ăn nói khép nép: “Haiz, được rồi, anh không ép em nữa được chưa? Giận thật rồi à?”

Tạ Kiều cắn chặt hàm không nói lời nào. La Hạo cũng thích nhất dáng vẻ này của cô, giống như một đứa trẻ, lửa giận trong lòng cũng biến đi mất. Anh ta nâng tay nhéo nhéo chóp mũi cô: “Được rồi được rồi, còn tức giận thì sẽ không xinh nữa, nào, cười một cái đi.”

Tạ Kiều miễn cưỡng nhếch môi cười, La Hạo lại hôn nhẹ lên môi cô, “Như vậy mới đúng, đi thôi, anh đưa em về.”

Trên đường quay về trường, Tạ Kiều cũng không ầm ĩ, líu ríu như bình thường. La Hạo thấy cô vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì hỏi: “Sao vậy? Vẫn không vui à?”

Tạ Kiều ngoảnh lại cười, vẻ mặt ủ rũ, “Xin lỗi, em hơi mệt.”

Lúc xuống xe, La Hạo vẫn ngồi yên bên trong, chỉ rướn cổ ra để Tạ Kiều hôn lên má mình, lại nâng tay vén lọn tóc cho xô, “Xem ra là em mệt thật rồi, đi đi, về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh chờ điện thoại của em.”

“Vâng.” Tạ Kiều vẫy tay với anh ta, nhìn theo ánh đèn xe càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ tấp nập. Lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, cô cúi đầu tìm điện thoại trong túi xách, là số lạ, nhận điện thoại thì có tiếng nói đàn ông: “Cô Tạ?”

“Vâng, anh là?”

“Phan tiên sinh bảo tôi đến đón cô, tôi đang ở bên trái cách cô không xa.”

Trong lòng Tạ Kiều bỗng bồn chồn, trái tim bắt đầu đập không theo quy luật. Cô nhanh chóng quay đầu nhìn về bên trái. Một chiếc xe màu đen tránh đi ánh đèn đường mà ẩn núp yên lặng như một bóng ma, đèn xe lóe về phía cô, cũng không phải là chiếc Jaguar của Phan Đông Minh. Tạ Kiều chậm rãi cúp máy, đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn ra như không có chút sức lực nào, trong lòng cô khiếp hãi: Cuối cùng thì cũng đến rồi. Hít sâu mấy lần cô mấy cẩn thận bước đến phía chiếc xe. Có một người đàn ông từ trong xe bước xuống, nhanh chóng mở cho cô cửa sau. Tạ Kiều ngồi xuống, chiếc ghế da cô đang ngồi bỗng tỏa ra thứ mùi tanh nồng, cô chỉ cảm thấy nỗi ghê tởm dâng lên tận cổ họng, tay cô nắm chặt lại để mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay, như để trút sạch nỗi đau đớn.

Cả đoạn đường, người đàn ông kia cũng trầm mặc không nói. Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Grand Hyatt ở khu Oriental Plaza, người đàn ông lái xe đến ngay trước cửa lớn, rất nhanh sau đó có người ra mở cửa cho Tạ Kiều, người đàn ông nói: “Phan tiên sinh dặn anh ấy đợi cô trong phòng.”, dừng một chút lại nói: “Anh ấy còn bảo là cô biết ở phòng nào.”

Không sai, cô biết, tuy rằng cô rất muốn quên, cũng quả thật đã có thời gian quên được, nhưng hôm nay, từ lúc gặp lại Phan Đông Minh, cô liền nhớ rõ tất cả chuyện cũ. Cô hận sự rõ ràng này, đó là một loại sỉ nhục. Lúc La Hạo nói đưa cô đi gặp anh Đông tử, cô còn hy vọng may mắn, biết đâu chỉ là trùng tên, dù sao Trung Quốc cũng lớn như vậy. Ai ngờ thiên thần hắt hủi cô, bao cố gắng của cô đã bị người ta kéo từ thiên đường xuống hẳn địa ngục, lần này có lẽ cô sẽ chịu cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng không còn cách nào nữa, điều gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, cũng giống như con người phải trải qua sinh lão bệnh tử, phải xảy ra thì cũng sẽ xảy ra, bất luận bạn có sợ hãi đến đâu thì cũng không trốn tránh nổi. Tạ Kiều bước xuống xe, như thể đang rảo bước tiến qua cánh cổng địa ngục. Tuy rằng trước mặt là đại sảnh lộng lẫy, không hề giống địa ngục đầy lửa nóng chút nào nhưng cô vẫn cảm giác từ lòng bàn chân truyền đến sự bỏng rát. Bước chân của cô loạng choạng nhưng cô vẫn vào được thang máy. Cô ngẩng đầu nhìn con số đang không ngừng tăng lên, nhưng cõi lòng thì như đang đi xuống, xuống rất sâu.

Tìm được phòng, Tạ Kiều đứng trước cửa hít sâu một hơi như muốn trấn an chính mình, nhưng thế nào đi nữa thì cũng không thể ngăn lại được trái tim đang đập những nhịp kinh hoàng. Cô nghĩ nếu tim cứ đập, cứ đập mạnh như thế cho đến khi dừng hẳn lại, vậy cũng không phải là không tốt, cô tự chế giễu ý nghĩ này, nhưng có thế cô sẽ không phải đối mặt với tên ma quỷ kia. Ngay lúc cô còn đang ngây người thì trong nháy mắt cánh cửa phòng được người bên trong mở ra. Tạ Kiều kinh hãi, tim lại đập nhanh hơn, hai bàn tay nắm chặt lấy chiếc túi xách. Phan Đông Minh mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, đứng ở cửa cười với cô, thoạt nhìn thật thoải mái, vô hại, thậm chí là rất đẹp trai, “Sao không vào?”

Phan Đông Minh nghiêng người tránh sang một bên, rốt cục thì Tạ Kiều cũng phải bước vào phòng. Cánh cửa phía sau bị đóng lại, tiếng – “cạch cạch” nhẹ nhàng khiến Tạ Kiều không khỏi rùng mình một cái. Phan Đông Minh đi qua cô rồi tiến đến quầy bar, cũng không quay đầu lại, nói: “Uống gì? Rượu vang? Cafe? Hay là champagne?”, bình tĩnh như thể đang tiếp một người bạn vậy.

Đương nhiên Tạ Kiều biết, đằng sau vẻ bình tĩnh này là một cơn sóng gió dữ dội. Cô trộm nhìn, có lẽ là Phan Đông Minh vừa tắm xong, mái tóc ngắn vẫn còn âm ẩm, mặc dù hắn chỉ mặc áo choàng tắm nhưng trông vẫn khí phách đến mười phần, trầm ổn, nhưng cô còn biết người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm. Tạ Kiều nhìn ngón tay dài của hắn đang đặt trên viền ly thủy tinh, rất sạch sẽ, móng tay sáng bóng. Cô nắm chặt lấy túi xách, khó khăn lắm mới mở miệng nổi: “Không, Phan tiên sinh, tôi, tôi không thể ở lâu được…”

Phan Đông Minh ngừng động tác trên tay lại, cuối cùng cũng xoay người, nhìn Tạ Kiều như gã thợ săn nhìn con nai đang hoảng sợ, “chậc chậc” hai tiếng rồi thong thả bước lại, cúi đầu nhìn Tạ Kiều, nhếch môi, “Kiều Kiều, mới chưa được bao lâu mà em đã quên rồi? Đối với tôi, em chỉ có thể phục tùng chứ không thể cự tuyệt, nếu em thật sự không nhớ ra, không sao, tôi bật cho em xem một cuốn phim để em nhớ lại, thế nào?”

Tạ Kiều mở to hai mắt nhìn Phan Đông Minh đang cười, sắc mặt liền trắng bệch, đôi mắt to tròn nhanh chóng ngấn nước, đôi môi vốn đỏ mọng đến giờ cũng không khống chế nổi mà bắt đầu run rẩy, một câu cũng không thốt nên lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương