Nghiện
-
Chương 71: Phim hoạt hình
Editor: Bèo
Tất cả tình cảm của Tạ Lan Thâm đối với đứa bé còn chưa xuất hiện trên thế giới này đều đến từ Khương Nại.
Anh không giống mấy người đàn ông bình thường khác khi biết được vợ mang thai đứa con của mình mà kích động làm ra những hành động thất thố ở bệnh viện. Anh chậm rãi gập phiếu kết quả thử thai lại, cất trong túi áo khoác, không hề có mấy lời tình cảm, chỉ nói với Khương Nại: “Cái này có thể cất cùng chỗ với mấy báu vật gia truyền”.
Những tấm ảnh hồi nhỏ của cô được anh coi như báu vật gia truyền mà cất trong một hộp bảo mật.
Bây giờ chiếc hộp đó có thêm một phiếu thử thai, sức nặng của câu nói này đủ để chứng minh trái tim của Tạ Lan Thâm vẫn có chỗ dành cho đứa trẻ.
Khương Nại dịu dàng nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt thật lâu, dùng hết sức ôm lấy anh, trái tim chan chứa yêu thương nói với anh: “Sau này em và con sẽ rất yêu anh… luôn yêu anh”.
Tạ Lan Thâm ôm lấy vai cô, hạ giọng nói: “Anh biết”.
…
Giới giải trí có một cách nghĩ hơi mê tín một chút, rất nhiều minh tinh sau khi mang thai sẽ giữ kín tin này ba tháng, ba tháng sau đợi thai nhi ổn định rồi mới công bố.
Tần Thư Nhiễm đã yêu cầu đoàn đội tuyệt đối khóa miệng chuyện Khương Nại bất ngờ mang thai, không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ. Còn trận chung kết của 《Ánh sao có người》 tất nhiên Khương Nại cũng không có cách nào tiếp tục tham gia nữa.
Lúc trước chưa biết thì không sao, Khương Nại còn dám luyện tập mấy động tác có độ khó cao, bây giờ nghĩ lại thân thể không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Tần Thư Nhiễm đích thân đi gặp tổng đạo diễn Cẩu Hồng Bảo, hợp đồng đã ký giờ bị hủy, tiền bồi thường trả không thiếu một đồng. Khi Cẩu Hồng Bảo không ngừng hỏi vì sao Khương Nại rút khỏi cuộc thi, Tần Thư Nhiễm chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Rất nhanh, Tần Thư Nhiễm đã lùi lại mọi công việc của Khương Nại trong một năm rưỡi tới đây, thậm chí ngay cả bộ điện ảnh chuẩn bị quay cũng bỏ lỡ một cách đáng tiếc.
Bây giờ Khương Nại đang trong thời kỳ đầu mang thai, trừ mấy công việc thoải mái có thể dễ dàng thực hiện ra thì những chuyện khác không thể đả động đến. Cho dù cô có muốn ôm bụng bầu ra ngoài làm việc thì Tần Thư Nhiễm có mười lá gan cũng không dám. Người đại diện của cô sợ rằng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cái mạng nhỏ này cũng bị Tạ gia xử trảm.
Thật may là vì để bồi thường tổn thất cho đoàn đội, Tạ Lan Thâm đã đem cổ phần khống chế ở một công ty giải trí cho Tần Thư Nhiễm và đoàn đội quản lý, đãi ngộ so với trước tốt hơn rất nhiều. Trước khi Khương Nại quay lại làm việc, đây coi như một cách tránh tổn thất nhân lực đoàn đội, không đến nỗi bị đối thủ câu mất người.
Sau đó Tần Thư Nhiễm thăm dò mãi mới cậy được chút tin tức từ phía Khương Nại…
Sau khi Khương Nại gia nhập giới giải trí đến nay, Tạ Lan Thâm đã có cổ phần khống chế ở hơn năm mươi công ty giải trí.
Nói một cách khác, hơn nửa nghệ sĩ và minh tinh trong giới này đều là cùng nhà với Khương Nại.
Tần Thư Nhiễm ngồi trong biệt thự Tạ gia, suýt nữa thì làm rớt chiếc cốc sứ trong tay, trong lòng không khỏi suy nghĩ nếu như làm vỡ món đồ cổ này xem chừng bồi thường không nổi. Chị ấy cố gắng ổn định tâm trí nói: “Bình thường Tạ tổng làm việc quá âm thầm… cũng không nói với em hả?”
Khương Nại khẽ lắc đầu: “Lần này em mang thai, vì cân nhắc việc nhân viên cốt cán trong đoàn đội có khả năng bị đối thủ câu mất nên anh ấy mới nhắc đến chuyện này, bảo em chọn một công ty cho mọi người”.
Giọng điệu của Tạ Lan Thâm lúc đó chỉ giống như hàn huyên xem thời tiết hôm nay như thế nào, thuận miệng nói chọn một nhà mà thôi.
Khương Nại nhìn những công ty giải trí mà anh có cổ phần khống chế cũng bị dọa hết hồn một phen.
Không nói công ty nào khác, còn nhớ năm kia Dư Nam Sương tranh tài nguyên cùng cô, Tạ Lan Thâm cũng có cổ phần trong công ty của bác cả cô ta.
Tần Thư Nhiễm chỉ có thể cảm thán: “Tạ tổng đúng là đặt em trong tim mà cưng chiều”.
Chả trách mà sự nghiệp của Khương Nại ngày càng xuôi chèo mát mái trong giới giải trí này, muốn lấy được tài nguyên gì cũng rất đơn giản. Thì ra là Tạ Lan Thâm âm thầm hậu thuẫn cho cô.
Khương Nại cười nói: “Chuyện em mang thai… chỉ có đoàn đội biết, Tạ Lan Thâm cũng không tiết lộ cho Tạ Lan Tịch. Anh ấy có vẻ duy tâm, nói nhất định phải hết sức cẩn thận đợi qua ba tháng mới công bố”.
Cơ thể cô vốn cũng khỏe mạnh, không yếu đến nỗi không chịu được mang thai cực nhọc.
Tạ Lan Thâm cứ như gặp phải một vấn đề hóc búa trên thương trường. Sau khi nói với đoàn đội của cô, đến tối trước khi tắt đèn anh còn đặc biệt nói chuyện với cái bụng của Khương Nại: “Tiểu Quan Âm, hiện tại cha mẹ đã nói cho người khác chuyện con đến thế giới này rồi, chạy không kịp nữa biết chưa? Ngoan ngoãn đợi chín tháng sau bình an ra đời nhé”.
Đối với tên gọi đứa bé là Tiểu Quan Âm, Khương Nại xấu hỏi nói với Tần Thư Nhiễm. Bởi vì Tạ Lan Thâm biết được loại áo mưa siêu mỏng của hiệu X nổi tiếng là Quan Âm Tống Tử khiến cô mang thai ngoài ý muốn, vì vậy cứ thế quyết định trước khi đứa bé ra đời sẽ dùng cái tên này.
Anh muốn gọi thì cứ gọi vậy, Khương Nại khó lòng mà nói cho người khác biết cái tên mụ này của con.
Nói chuyện đến buổi chiều, giờ đây trọng tâm của Tần Thư Nhiễm đều đặt vào công ty mới. Chị ấy dặn dò Khương Nại dưỡng thai thật tốt rồi rời khỏi Tạ gia.
Giờ đây Khương Nại đã có thói quen ngủ trưa, cô về phòng ngủ đánh một giấc đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ tối dần mới tỉnh lại. Cô không vội ngồi dậy, ôm gối lăn lộn trong chăn một lúc. Năm sáu phút trôi qua cô mới chịu ngồi dậy, đi đến bàn trà lấy điện thoại.
Bây giờ cô cố gắng hết sức cách xa mấy thiết bị điện tử, chỉ thỉnh thoảng lướt qua tin nhắn một lát.
Đúng 5 giờ chiều, weibo chính thức của 《Ánh sao có người》đã tuyên bố chính thức chuyện cô rút lui khỏi cuộc thi.
Tin tức này đã khiến người hâm mộ chấn động một trận, không ai dám tin đây là sự thật.
Đang yên đang lành rút lui khỏi chương trình, chắc chắn Khương Nại sẽ bị mắng.
Lướt đến mấy lời bẩn thỉu xấu xa dưới phần bình luận cô đều bỏ qua, không tiếp tục xem nữa.
Nửa tiếng trước, phòng làm việc đã đăng văn bản xin lỗi, bị đẩy lên hotsearch sau đó cũng không nhắc gì thêm đến chuyện rút khỏi cuộc thi.
Trì Châu nhạy cảm cứ như có chiếc mũi chó đánh hơi được mùi lạ. Cô ấy gọi điện thoại tới, vừa mở miệng đã cười nói hi hi ha ha hỏi Khương Nại: “Tình yêu à, có phải chị mang thai rồi đúng không?”
Khương Nại sững người vài giây, không giấu được đành phải thừa nhận.
“Giúp chị giữ bí mật, tối thiểu là ba tháng”.
“Yên tâm đi, em hiểu mà”.
Trì Châu nói thật với cô rằng chuyện này có thể đoán được, rút lui khỏi cuộc thi cũng chẳng có chuyện gì nhưng lại lùi cả bộ phim điện ảnh sắp quay, vừa nhìn là biết có chuyện đặc biệt nên cô ấy mới gọi điện đến hỏi.
Cuối cùng, cô ấy còn cười trêu chọc: “Bớt đi một đối thủ cạnh tranh giải thưởng, ôi em cô đơn quá”.
Khương Nại tìm thấy dép đi trong nhà đi đến cửa sổ mở hé một chút nhưng cảm thấy lạnh lại đóng vào, vừa cười vừa đáp: “Bộ điện ảnh kia của chị cũng không cạnh tranh được với em, huống chi em còn có ảnh đế Hề Vạn Thanh trợ giúp”.
“Hề Vạn Thanh ấy hả? Diễn xuất cũng thế thôi”.
Trì Châu vẫn biết cách giả bộ, lải nhải với Khương Nại: “Anh ta vào đoàn… cứ chuyện mình mình làm, bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc nào cũng phải trước khi quay nửa tiếng mới xuất hiện.
Đáng bực nhất là, ngay cả đến kịch bản anh ta cũng đến lúc quay mới đọc, cứ như mỗi ngày đều làm việc đối phó.
Trì Châu cảm thấy chỉ số thông minh của mình nhận phải sự sỉ nhục cực lớn, nghi ngờ liệu có phải lúc Cố Minh Dã mời vị này đến quay phim đã tùy tiện đắc tội người ta hay không.
Nói tóm lại, Trì Châu cảm thấy đợi quay xong bộ phim này, lần sau sẽ không hợp tác với Hề Vạn Thanh nữa.
“Đúng rồi…”
Nói đến đây Khương Nại do dự một lúc lâu mới nói với Trì Châu: “Chị nghe được tin tức nói tuần trước Cố Minh Dã và Lương Minh Ngọc đã đính hôn rồi”.
Phía Trì Châu im lặng đúng một phút, tới khi mở miệng nói chỉ kèm theo nụ cười hờ hững: “Ồ, nhanh như thế hả? Vậy thì chúng mừng anh ta…”
Khương Nại lờ mờ cảm thấy Trì Châu đã động chân tình rồi, rất lâu nữa mới có thể buông bỏ được Cố Minh Dã. Cô rất muốn an ủi cô ấy nhưng lại không tìm được gì để nói. Ngược lại, Trì Châu đã đoán được suy nghĩ của cô, liên tục vừa cười vừa chửi mắng: “Tên Cố Minh Dã mặt người dạ thú, đàn ông thối tha, bạc tình bạc nghĩa… ban đầu anh ta nói bản thân theo chủ nghĩa không kết hôn. Đối với minh tinh trong giới giải trí thì chỉ yêu không cưới. Giờ đổi lại thành thân phận con gái nhà giàu lại đính hôn với con gái nhà người ta rồi”.
“Trì Châu…”
“Tình yêu à, chị ngàn lần đừng đáng thương cho em”.
Trì Châu cảm thấy chính mình không biết xấu hổ. Rõ ràng từ đầu cô ấy đã biết rõ chuyện này sẽ không có kết quả tốt nhưng vẫn lao đầu vào quan hệ chính thức với Cố Minh Dã. Đến giờ người khó chịu nhất vẫn là bản thân.
Tính cách cô ấy xưa nay vốn cởi mở, không ngu đến mức mơ tưởng vấn vương tình cũ, là Cố Minh Dã đã từ bỏ trước.
Bây giờ cô ấy từ bỏ Cố Minh Dã như khoét đi một mảnh trong trái minh mình, cho dù đau đến máu thịt nhưng sẽ không tơ vương đến anh ta nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Châu ngồi chồm hổm phía sau xe bảo mẫu, trên người vẫn còn mặc trang phục đóng phim, chiếc vái dài cung đình màu xanh thẫm đẹp mắt quết xuống nền đất. Cô ấy không quan tâm đến việc bị chuyên gia tạo hình lải nhải nữa, tay nắm chặt điện thoại không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa, chẳng mấy chốc đã trôi sạch lớp trang điểm.
Cô ấy khóc đến mức không thở nổi, tuyệt vọng nhìn thấy Hề Vạn Thanh đang đứng cách đó không xa.
Anh ta cuộn kịch bản trong tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô ấy, không biết đã nhìn bao lâu.
Xung quanh không có người, sự thảm hại của Trì Châu cũng chỉ có mình anh ta nhìn thấy. Nhưng cho dù có là như vậy thì Trì Châu vẫn rất tức giận, không biết vì sao cô ấy lại tháo giày, làm một hành động trẻ con giơ chiếc giày lên dọa đánh anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy tuyệt thế mỹ nhân khóc bao giờ à”.
Ném giày cũng thôi đi, quan trọng là ném trúng rồi!
Đôi giày cung đình thêu hoa mẫu đơn lao thẳng vào ngực Hề Vạn Thanh rồi lăn lóc dưới đất. Đôi mắt anh ta nheo lại, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng như dùng mực đen vẽ trên giấy trắng, trông có vẻ rất nhẹ nhàng, lạnh nhạt nhưng khí thế toát ra từ anh ta lại rất dễ dàng khiến người khác thấy sợ hãi.
Vào lúc Hề Vạn Thanh nhặt chiếc giày lên, tư thế chuẩn bị bước qua đây thì Trì Châu lần đầu tiên trong đời làm ra hành động kỳ cục, hai tay xách chiếc váy màu xanh thẫm, chân trái trống không cứ thế cắm đầu chạy như công chúa lọ lem trong truyện cổ tích.
…
Lúc này bên phía Khương Nại, cô nhìn điện thoại vừa cúp mấy giây, có lẽ là do tâm trạng của phụ nữ đang mang thai rất dễ bị ảnh hưởng nên chẳng mấy chốc cô thấy buồn bực khó chịu. Khương Nại bỏ điện thoại xuống rồi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu tìm Tạ Lan Thâm.
Trời còn chưa tối nhưng đèn trong Tạ gia đều đã sáng lên. Đoạn đường từ cầu thang đến phòng ăn đều được trải thảm, bước đi cảm thấy rất thoải mái.
Khương Nại rón rén đến phòng ăn, nhìn thấy Tạ Lan Thâm mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, tay áo được xắn lên một nửa. Anh đang học cách làm bữa ăn dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai cùng một người giúp việc lớn tuổi bên cạnh.
Mấy ngày nay, Tạ Lan Thâm rất có hứng thú với bữa ăn dinh dưỡng của cô. Cho dù đang bận chăng nữa thì bữa tối của cô gần như đều do anh làm.
Cách đó không xa, Khương Nại đứng nhìn ngẩn ngơ một lúc lâu, nháy mắt sự bực bội ban nãy đã biến mất. Đợi đến khi người giúp việc cao tuổi đi khỏi phòng bếp cô mới bước vào, chầm chậm vươn cánh tay mềm mại ôm lấy người đàn ông từ phía sau: “Chồng ơi…”
“Thức dậy rồi hả?”
Tạ Lan Thâm rửa sạch trái cây, cắt thành miếng mỏng, đút cho cô ăn.
Khương Nại không thích ăn chua, cắn một miếng nhỏ, giọng nói mơ hồ: “Cục cưng trong bụng em chắc chắn là một con sâu ngủ… cả ngày chỉ ngủ thôi”.
Tạ Lan Thâm khẽ cong khóe môi cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên eo cô cứ như muốn hỏi chuyện nhóc con trong bụng. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên hỏi: “Sao không thấy lớn lên nhỉ?”
“Còn sớm mà… bác sĩ nói phải bốn, năm tháng mới thấy rõ được”.
Khương Nại không thể ra ngoài làm việc, phần lớn thời gian đều ở Tạ gia đọc sách cho phụ nữ mang thai nên cô cũng có ít hiểu biết về phương diện này. Cô tiếp tục ôm Tạ Lan Thâm, nhìn anh chậm rãi chuẩn bị bữa tối, dinh dưỡng phong phú, tất cả đều là đồ ăn cho bà bầu.
Cô muốn thử một miếng súp gà, âm thanh mềm mại lay nhẹ Tạ Lan Thâm làm nũng, vô cùng ngọt ngào: “Muốn ăn cái này, cảm ơn chồng”.
Tạ Lan Thâm đút cho cô một miếng. Anh cúi đầu xuống, môi mỏng chạm nhẹ lên trán cô, cưng chiều hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Tôm bóc vỏ”.
“Cẩn thận nóng”.
Trong phòng bếp, Khương Nại đã ăn trước bữa ăn dinh dưỡng cho tối nay, dạ dày nhỏ xíu chẳng mấy chốc đã no căng. Khương Nại vẫn chưa tha cho Tạ Lan Thâm, tiếp tục làm nũng muốn anh ra sảnh phụ ngồi xem tivi cùng cô.
Hơn 9 giờ tối…
Tạ Lâm trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài mấy ngày trời cuối cùng cũng nhớ được đường về. Vừa vào cửa, anh ta nới lỏng chiếc cà vạt màu đen, lộ ra xương quanh xanh trắng bóc mảnh dẻ. Trong lúc vô tình đứng ở chân cầu thang nới cà vạt, anh ta nghe thấy âm thanh kỳ quái trong sảnh phụ ở tầng một.
Sải bước đi qua đó, Tạ Lâm nhìn thấy người anh cả tính cách quái gở của mình đang ôm phụ nữ, hai người nhàn nhã ngồi trên sô pha xem bộ phim hoạt hình mấy chú heo con.
“…”
Đời này Tạ Lâm chưa từng cạn lời đến như vậy, ngay lập tức anh ta bĩu môi chửi thề mấy tiếng: “Đậu má… clgt”.
Tất cả tình cảm của Tạ Lan Thâm đối với đứa bé còn chưa xuất hiện trên thế giới này đều đến từ Khương Nại.
Anh không giống mấy người đàn ông bình thường khác khi biết được vợ mang thai đứa con của mình mà kích động làm ra những hành động thất thố ở bệnh viện. Anh chậm rãi gập phiếu kết quả thử thai lại, cất trong túi áo khoác, không hề có mấy lời tình cảm, chỉ nói với Khương Nại: “Cái này có thể cất cùng chỗ với mấy báu vật gia truyền”.
Những tấm ảnh hồi nhỏ của cô được anh coi như báu vật gia truyền mà cất trong một hộp bảo mật.
Bây giờ chiếc hộp đó có thêm một phiếu thử thai, sức nặng của câu nói này đủ để chứng minh trái tim của Tạ Lan Thâm vẫn có chỗ dành cho đứa trẻ.
Khương Nại dịu dàng nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt thật lâu, dùng hết sức ôm lấy anh, trái tim chan chứa yêu thương nói với anh: “Sau này em và con sẽ rất yêu anh… luôn yêu anh”.
Tạ Lan Thâm ôm lấy vai cô, hạ giọng nói: “Anh biết”.
…
Giới giải trí có một cách nghĩ hơi mê tín một chút, rất nhiều minh tinh sau khi mang thai sẽ giữ kín tin này ba tháng, ba tháng sau đợi thai nhi ổn định rồi mới công bố.
Tần Thư Nhiễm đã yêu cầu đoàn đội tuyệt đối khóa miệng chuyện Khương Nại bất ngờ mang thai, không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ. Còn trận chung kết của 《Ánh sao có người》 tất nhiên Khương Nại cũng không có cách nào tiếp tục tham gia nữa.
Lúc trước chưa biết thì không sao, Khương Nại còn dám luyện tập mấy động tác có độ khó cao, bây giờ nghĩ lại thân thể không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Tần Thư Nhiễm đích thân đi gặp tổng đạo diễn Cẩu Hồng Bảo, hợp đồng đã ký giờ bị hủy, tiền bồi thường trả không thiếu một đồng. Khi Cẩu Hồng Bảo không ngừng hỏi vì sao Khương Nại rút khỏi cuộc thi, Tần Thư Nhiễm chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Rất nhanh, Tần Thư Nhiễm đã lùi lại mọi công việc của Khương Nại trong một năm rưỡi tới đây, thậm chí ngay cả bộ điện ảnh chuẩn bị quay cũng bỏ lỡ một cách đáng tiếc.
Bây giờ Khương Nại đang trong thời kỳ đầu mang thai, trừ mấy công việc thoải mái có thể dễ dàng thực hiện ra thì những chuyện khác không thể đả động đến. Cho dù cô có muốn ôm bụng bầu ra ngoài làm việc thì Tần Thư Nhiễm có mười lá gan cũng không dám. Người đại diện của cô sợ rằng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cái mạng nhỏ này cũng bị Tạ gia xử trảm.
Thật may là vì để bồi thường tổn thất cho đoàn đội, Tạ Lan Thâm đã đem cổ phần khống chế ở một công ty giải trí cho Tần Thư Nhiễm và đoàn đội quản lý, đãi ngộ so với trước tốt hơn rất nhiều. Trước khi Khương Nại quay lại làm việc, đây coi như một cách tránh tổn thất nhân lực đoàn đội, không đến nỗi bị đối thủ câu mất người.
Sau đó Tần Thư Nhiễm thăm dò mãi mới cậy được chút tin tức từ phía Khương Nại…
Sau khi Khương Nại gia nhập giới giải trí đến nay, Tạ Lan Thâm đã có cổ phần khống chế ở hơn năm mươi công ty giải trí.
Nói một cách khác, hơn nửa nghệ sĩ và minh tinh trong giới này đều là cùng nhà với Khương Nại.
Tần Thư Nhiễm ngồi trong biệt thự Tạ gia, suýt nữa thì làm rớt chiếc cốc sứ trong tay, trong lòng không khỏi suy nghĩ nếu như làm vỡ món đồ cổ này xem chừng bồi thường không nổi. Chị ấy cố gắng ổn định tâm trí nói: “Bình thường Tạ tổng làm việc quá âm thầm… cũng không nói với em hả?”
Khương Nại khẽ lắc đầu: “Lần này em mang thai, vì cân nhắc việc nhân viên cốt cán trong đoàn đội có khả năng bị đối thủ câu mất nên anh ấy mới nhắc đến chuyện này, bảo em chọn một công ty cho mọi người”.
Giọng điệu của Tạ Lan Thâm lúc đó chỉ giống như hàn huyên xem thời tiết hôm nay như thế nào, thuận miệng nói chọn một nhà mà thôi.
Khương Nại nhìn những công ty giải trí mà anh có cổ phần khống chế cũng bị dọa hết hồn một phen.
Không nói công ty nào khác, còn nhớ năm kia Dư Nam Sương tranh tài nguyên cùng cô, Tạ Lan Thâm cũng có cổ phần trong công ty của bác cả cô ta.
Tần Thư Nhiễm chỉ có thể cảm thán: “Tạ tổng đúng là đặt em trong tim mà cưng chiều”.
Chả trách mà sự nghiệp của Khương Nại ngày càng xuôi chèo mát mái trong giới giải trí này, muốn lấy được tài nguyên gì cũng rất đơn giản. Thì ra là Tạ Lan Thâm âm thầm hậu thuẫn cho cô.
Khương Nại cười nói: “Chuyện em mang thai… chỉ có đoàn đội biết, Tạ Lan Thâm cũng không tiết lộ cho Tạ Lan Tịch. Anh ấy có vẻ duy tâm, nói nhất định phải hết sức cẩn thận đợi qua ba tháng mới công bố”.
Cơ thể cô vốn cũng khỏe mạnh, không yếu đến nỗi không chịu được mang thai cực nhọc.
Tạ Lan Thâm cứ như gặp phải một vấn đề hóc búa trên thương trường. Sau khi nói với đoàn đội của cô, đến tối trước khi tắt đèn anh còn đặc biệt nói chuyện với cái bụng của Khương Nại: “Tiểu Quan Âm, hiện tại cha mẹ đã nói cho người khác chuyện con đến thế giới này rồi, chạy không kịp nữa biết chưa? Ngoan ngoãn đợi chín tháng sau bình an ra đời nhé”.
Đối với tên gọi đứa bé là Tiểu Quan Âm, Khương Nại xấu hỏi nói với Tần Thư Nhiễm. Bởi vì Tạ Lan Thâm biết được loại áo mưa siêu mỏng của hiệu X nổi tiếng là Quan Âm Tống Tử khiến cô mang thai ngoài ý muốn, vì vậy cứ thế quyết định trước khi đứa bé ra đời sẽ dùng cái tên này.
Anh muốn gọi thì cứ gọi vậy, Khương Nại khó lòng mà nói cho người khác biết cái tên mụ này của con.
Nói chuyện đến buổi chiều, giờ đây trọng tâm của Tần Thư Nhiễm đều đặt vào công ty mới. Chị ấy dặn dò Khương Nại dưỡng thai thật tốt rồi rời khỏi Tạ gia.
Giờ đây Khương Nại đã có thói quen ngủ trưa, cô về phòng ngủ đánh một giấc đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ tối dần mới tỉnh lại. Cô không vội ngồi dậy, ôm gối lăn lộn trong chăn một lúc. Năm sáu phút trôi qua cô mới chịu ngồi dậy, đi đến bàn trà lấy điện thoại.
Bây giờ cô cố gắng hết sức cách xa mấy thiết bị điện tử, chỉ thỉnh thoảng lướt qua tin nhắn một lát.
Đúng 5 giờ chiều, weibo chính thức của 《Ánh sao có người》đã tuyên bố chính thức chuyện cô rút lui khỏi cuộc thi.
Tin tức này đã khiến người hâm mộ chấn động một trận, không ai dám tin đây là sự thật.
Đang yên đang lành rút lui khỏi chương trình, chắc chắn Khương Nại sẽ bị mắng.
Lướt đến mấy lời bẩn thỉu xấu xa dưới phần bình luận cô đều bỏ qua, không tiếp tục xem nữa.
Nửa tiếng trước, phòng làm việc đã đăng văn bản xin lỗi, bị đẩy lên hotsearch sau đó cũng không nhắc gì thêm đến chuyện rút khỏi cuộc thi.
Trì Châu nhạy cảm cứ như có chiếc mũi chó đánh hơi được mùi lạ. Cô ấy gọi điện thoại tới, vừa mở miệng đã cười nói hi hi ha ha hỏi Khương Nại: “Tình yêu à, có phải chị mang thai rồi đúng không?”
Khương Nại sững người vài giây, không giấu được đành phải thừa nhận.
“Giúp chị giữ bí mật, tối thiểu là ba tháng”.
“Yên tâm đi, em hiểu mà”.
Trì Châu nói thật với cô rằng chuyện này có thể đoán được, rút lui khỏi cuộc thi cũng chẳng có chuyện gì nhưng lại lùi cả bộ phim điện ảnh sắp quay, vừa nhìn là biết có chuyện đặc biệt nên cô ấy mới gọi điện đến hỏi.
Cuối cùng, cô ấy còn cười trêu chọc: “Bớt đi một đối thủ cạnh tranh giải thưởng, ôi em cô đơn quá”.
Khương Nại tìm thấy dép đi trong nhà đi đến cửa sổ mở hé một chút nhưng cảm thấy lạnh lại đóng vào, vừa cười vừa đáp: “Bộ điện ảnh kia của chị cũng không cạnh tranh được với em, huống chi em còn có ảnh đế Hề Vạn Thanh trợ giúp”.
“Hề Vạn Thanh ấy hả? Diễn xuất cũng thế thôi”.
Trì Châu vẫn biết cách giả bộ, lải nhải với Khương Nại: “Anh ta vào đoàn… cứ chuyện mình mình làm, bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc nào cũng phải trước khi quay nửa tiếng mới xuất hiện.
Đáng bực nhất là, ngay cả đến kịch bản anh ta cũng đến lúc quay mới đọc, cứ như mỗi ngày đều làm việc đối phó.
Trì Châu cảm thấy chỉ số thông minh của mình nhận phải sự sỉ nhục cực lớn, nghi ngờ liệu có phải lúc Cố Minh Dã mời vị này đến quay phim đã tùy tiện đắc tội người ta hay không.
Nói tóm lại, Trì Châu cảm thấy đợi quay xong bộ phim này, lần sau sẽ không hợp tác với Hề Vạn Thanh nữa.
“Đúng rồi…”
Nói đến đây Khương Nại do dự một lúc lâu mới nói với Trì Châu: “Chị nghe được tin tức nói tuần trước Cố Minh Dã và Lương Minh Ngọc đã đính hôn rồi”.
Phía Trì Châu im lặng đúng một phút, tới khi mở miệng nói chỉ kèm theo nụ cười hờ hững: “Ồ, nhanh như thế hả? Vậy thì chúng mừng anh ta…”
Khương Nại lờ mờ cảm thấy Trì Châu đã động chân tình rồi, rất lâu nữa mới có thể buông bỏ được Cố Minh Dã. Cô rất muốn an ủi cô ấy nhưng lại không tìm được gì để nói. Ngược lại, Trì Châu đã đoán được suy nghĩ của cô, liên tục vừa cười vừa chửi mắng: “Tên Cố Minh Dã mặt người dạ thú, đàn ông thối tha, bạc tình bạc nghĩa… ban đầu anh ta nói bản thân theo chủ nghĩa không kết hôn. Đối với minh tinh trong giới giải trí thì chỉ yêu không cưới. Giờ đổi lại thành thân phận con gái nhà giàu lại đính hôn với con gái nhà người ta rồi”.
“Trì Châu…”
“Tình yêu à, chị ngàn lần đừng đáng thương cho em”.
Trì Châu cảm thấy chính mình không biết xấu hổ. Rõ ràng từ đầu cô ấy đã biết rõ chuyện này sẽ không có kết quả tốt nhưng vẫn lao đầu vào quan hệ chính thức với Cố Minh Dã. Đến giờ người khó chịu nhất vẫn là bản thân.
Tính cách cô ấy xưa nay vốn cởi mở, không ngu đến mức mơ tưởng vấn vương tình cũ, là Cố Minh Dã đã từ bỏ trước.
Bây giờ cô ấy từ bỏ Cố Minh Dã như khoét đi một mảnh trong trái minh mình, cho dù đau đến máu thịt nhưng sẽ không tơ vương đến anh ta nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Châu ngồi chồm hổm phía sau xe bảo mẫu, trên người vẫn còn mặc trang phục đóng phim, chiếc vái dài cung đình màu xanh thẫm đẹp mắt quết xuống nền đất. Cô ấy không quan tâm đến việc bị chuyên gia tạo hình lải nhải nữa, tay nắm chặt điện thoại không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa, chẳng mấy chốc đã trôi sạch lớp trang điểm.
Cô ấy khóc đến mức không thở nổi, tuyệt vọng nhìn thấy Hề Vạn Thanh đang đứng cách đó không xa.
Anh ta cuộn kịch bản trong tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô ấy, không biết đã nhìn bao lâu.
Xung quanh không có người, sự thảm hại của Trì Châu cũng chỉ có mình anh ta nhìn thấy. Nhưng cho dù có là như vậy thì Trì Châu vẫn rất tức giận, không biết vì sao cô ấy lại tháo giày, làm một hành động trẻ con giơ chiếc giày lên dọa đánh anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy tuyệt thế mỹ nhân khóc bao giờ à”.
Ném giày cũng thôi đi, quan trọng là ném trúng rồi!
Đôi giày cung đình thêu hoa mẫu đơn lao thẳng vào ngực Hề Vạn Thanh rồi lăn lóc dưới đất. Đôi mắt anh ta nheo lại, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng như dùng mực đen vẽ trên giấy trắng, trông có vẻ rất nhẹ nhàng, lạnh nhạt nhưng khí thế toát ra từ anh ta lại rất dễ dàng khiến người khác thấy sợ hãi.
Vào lúc Hề Vạn Thanh nhặt chiếc giày lên, tư thế chuẩn bị bước qua đây thì Trì Châu lần đầu tiên trong đời làm ra hành động kỳ cục, hai tay xách chiếc váy màu xanh thẫm, chân trái trống không cứ thế cắm đầu chạy như công chúa lọ lem trong truyện cổ tích.
…
Lúc này bên phía Khương Nại, cô nhìn điện thoại vừa cúp mấy giây, có lẽ là do tâm trạng của phụ nữ đang mang thai rất dễ bị ảnh hưởng nên chẳng mấy chốc cô thấy buồn bực khó chịu. Khương Nại bỏ điện thoại xuống rồi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu tìm Tạ Lan Thâm.
Trời còn chưa tối nhưng đèn trong Tạ gia đều đã sáng lên. Đoạn đường từ cầu thang đến phòng ăn đều được trải thảm, bước đi cảm thấy rất thoải mái.
Khương Nại rón rén đến phòng ăn, nhìn thấy Tạ Lan Thâm mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, tay áo được xắn lên một nửa. Anh đang học cách làm bữa ăn dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai cùng một người giúp việc lớn tuổi bên cạnh.
Mấy ngày nay, Tạ Lan Thâm rất có hứng thú với bữa ăn dinh dưỡng của cô. Cho dù đang bận chăng nữa thì bữa tối của cô gần như đều do anh làm.
Cách đó không xa, Khương Nại đứng nhìn ngẩn ngơ một lúc lâu, nháy mắt sự bực bội ban nãy đã biến mất. Đợi đến khi người giúp việc cao tuổi đi khỏi phòng bếp cô mới bước vào, chầm chậm vươn cánh tay mềm mại ôm lấy người đàn ông từ phía sau: “Chồng ơi…”
“Thức dậy rồi hả?”
Tạ Lan Thâm rửa sạch trái cây, cắt thành miếng mỏng, đút cho cô ăn.
Khương Nại không thích ăn chua, cắn một miếng nhỏ, giọng nói mơ hồ: “Cục cưng trong bụng em chắc chắn là một con sâu ngủ… cả ngày chỉ ngủ thôi”.
Tạ Lan Thâm khẽ cong khóe môi cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên eo cô cứ như muốn hỏi chuyện nhóc con trong bụng. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên hỏi: “Sao không thấy lớn lên nhỉ?”
“Còn sớm mà… bác sĩ nói phải bốn, năm tháng mới thấy rõ được”.
Khương Nại không thể ra ngoài làm việc, phần lớn thời gian đều ở Tạ gia đọc sách cho phụ nữ mang thai nên cô cũng có ít hiểu biết về phương diện này. Cô tiếp tục ôm Tạ Lan Thâm, nhìn anh chậm rãi chuẩn bị bữa tối, dinh dưỡng phong phú, tất cả đều là đồ ăn cho bà bầu.
Cô muốn thử một miếng súp gà, âm thanh mềm mại lay nhẹ Tạ Lan Thâm làm nũng, vô cùng ngọt ngào: “Muốn ăn cái này, cảm ơn chồng”.
Tạ Lan Thâm đút cho cô một miếng. Anh cúi đầu xuống, môi mỏng chạm nhẹ lên trán cô, cưng chiều hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Tôm bóc vỏ”.
“Cẩn thận nóng”.
Trong phòng bếp, Khương Nại đã ăn trước bữa ăn dinh dưỡng cho tối nay, dạ dày nhỏ xíu chẳng mấy chốc đã no căng. Khương Nại vẫn chưa tha cho Tạ Lan Thâm, tiếp tục làm nũng muốn anh ra sảnh phụ ngồi xem tivi cùng cô.
Hơn 9 giờ tối…
Tạ Lâm trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài mấy ngày trời cuối cùng cũng nhớ được đường về. Vừa vào cửa, anh ta nới lỏng chiếc cà vạt màu đen, lộ ra xương quanh xanh trắng bóc mảnh dẻ. Trong lúc vô tình đứng ở chân cầu thang nới cà vạt, anh ta nghe thấy âm thanh kỳ quái trong sảnh phụ ở tầng một.
Sải bước đi qua đó, Tạ Lâm nhìn thấy người anh cả tính cách quái gở của mình đang ôm phụ nữ, hai người nhàn nhã ngồi trên sô pha xem bộ phim hoạt hình mấy chú heo con.
“…”
Đời này Tạ Lâm chưa từng cạn lời đến như vậy, ngay lập tức anh ta bĩu môi chửi thề mấy tiếng: “Đậu má… clgt”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook