Nghiện
Chương 51: Báu vật gia truyền

Editor: Bèo

Bóng tối dần buông bên ngoài cửa sổ, chỉ còn ánh sáng của ngọn đèn hắt xuống bờ vai của Tạ Lan Thâm. Khương Nại rúc trong vòng tay anh im lặng thật lâu, hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật trong không gian nhỏ hẹp. Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt kề sát lên vai: "Em muốn về nhà".

Nơi đây đã không còn là nhà của cô nữa, những ký ức ngày nhỏ cô cũng chẳng nhớ được bao nhiêu.

Khương Nại biết rằng từ giờ trở đi, nơi nào có Tạ Lan Thâm mới thực sự là nhà của cô.

"Vậy thu dọn đồ một chút, anh đưa em về".

Đôi môi của Tạ Lan Thâm chạm đến vành tai trắng nõn của Khương Nại, truyền tới hơi thở ấm nóng khiến trái tim cô tê dại một hồi. Khi nụ hôn sắp rơi xuống khóe môi thì cô đỏ mặt cong người muốn trốn, ngón tay chống lên đầu gối, đáy mắt nhìn người đàn ông đang học theo cô ngồi xuống đất, nhẹ giọng lên tiếng: "Về nhà rồi hôn".

Cô sắp xếp ổn thỏa những món đồ muốn mang đi đựng trong một chiếc hộp giấy sạch sẽ rồi đưa cho Tạ Lan Thâm. Sau đó cô muốn chào hỏi bác cả rồi ra về.

Khương Nại không hề có ý muốn ở lại ăn cơm. Một là tối nay Khương gia tiếp đãi bạn trai của Khương Huỳnh. Hai là Tạ Lan Thâm ăn chay, có ở lại cũng chẳng động đũa được mấy lần.

Đúng lúc bước đến phòng bếp, cửa không đóng, cô nhìn thấy bác dâu cả và Khương Huỳnh đang nói chuyện về căn hộ cũ kỹ này.

"Tối nay Khương Nại vô duyên vô cớ đưa bạn trai về gặp bà nội, không phải có ý đồ với căn phòng này đấy chứ?"

Khương Huỳnh đang giúp mẹ rửa rau bên cạnh, giọng điệu như oán giận nói: "Con đã nói với A Nam rồi, đợi đến khi kết hôn bà nội sẽ cho con căn phòng làm của hồi môn".

Khương Huỳnh có một đứa em trai còn đang đi học vì thế căn hộ mà cha mẹ đang ở không thể lấy đi được. Bản thân cô ta cũng chẳng có bản lĩnh gì, công việc chưa đâu vào đâu, tiền kiếm được bao nhiêu đều đổ vào mua quần áo giày dép hàng hiệu. Vì vậy cô ta mới nhớ đến căn phòng của bà nội, muốn lấy nó làm của hồi môn khi về nhà chồng.

Viên Uyển Hà mở nồi áp suất, nồi gà hầm đã sôi sùng sục. Bà ta thổi hơi nóng ra bên ngoài rồi thêm vào một chút muối, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: "Nó muốn phòng gì chứ? Căn phòng này là do chú hai con lúc còn sống chưa tận hiếu với bà nội để lại cho bà. Muốn đòi thì đi mà đòi người cha đoản mệnh của nó ấy".

Bà ta ngừng một lúc lại tiếc hận rèn sắt không thành thép mà trách mắng Khương Huỳnh: "Con xem con đó, từ nhỏ Khương Nại đã học múa, con cũng học. Kết quả người ta vào giới giải trí làm minh tinh mà con còn chẳng thi nổi vào trường múa, lãng phí mấy chục vạn của mẹ và cha con".

Biểu cảm của Khương Huỳnh rất khó coi: "Con đã tìm cho hai người chàng con rể vàng còn gì".

Nói đến đây Viên Uyển Hà mới bớt giận đôi chút, tóm lại một câu: "Ban đầu nếu như cha nó không mê chơi cổ phiếu thì bà nội sớm đã được ở biệt thự lớn rồi. Nói ra Khương Nại có tư cách gì mà hỏi đến căn phòng, đúng là xúi quẩy".

Khương Huỳnh nói thêm vào: "Theo con thấy... lúc chú hai phá sản không nên lấy biệt thự ra gán nợ, đưa cho bà nội thì tốt biết bao, dù sao thì cũng không ai biết".

Viên Uyển Hà múc canh gà ra bát, nói: "Bê ra bàn đi".

Khương Huỳnh cẩn thận bê bát canh gà nóng rẫy ra ngoài, nhìn thấy Khương Nại đứng ở hành lang chào hỏi với Khương Minh Trí, nói muốn ra về.

Biểu cảm của Khương Minh Trí vừa đủ, không giữ cô lại.

Năm đó ông ta kịp thời rút cổ phần khỏi công ty của Khương Nguyên Châu, nói cho cùng thì ông ta cũng là một cổ đông của công ty mà lại sợ món nợ hàng chục triệu tệ tìm đến nhà, vì thế nhanh chóng rũ bỏ sạch sẽ quan hệ với đứa cháu gái ruột của mình. Hiện giờ Khương Minh Trí cũng không biết cô đã trả hết món nợ đó hay chưa. Chỉ sợ Khương Nại đủ lông đủ cánh rồi, quay lại đây mấy lần khó tránh sẽ nhòm ngó đến gia sản của bà nội.

Sau mấy lời khách sáo với Khương Nguyên Châu, Khương Nại để Tạ Lan Thâm đợi bên ngoài. Trước khi đi cô gọi Khương Huỳnh tới.

Khương Huỳnh còn đang nhìn trộm bóng dáng của Tạ Lan Thâm bên ngoài cửa, trong lòng thầm nghĩ người đàn ông này tướng mạo rất tốt chỉ là không biết ban nãy trong phòng khách anh ta nghe được Khương Nại có món nợ hàng chục triệu thì sẽ chia tay hay không. Cô ta không hề phòng bị nghe thấy tiếng Khương Nại gọi thì giật mình: "Gì vậy?"

Khương Nại nói: "Quyền sở hữu căn phòng này viết tên tôi. Bà nội chỉ được ở đó mà thôi".

Khương Huỳnh nhất thời không phản ứng kịp: "Cô nói chuyện này làm gì?"

Khương Nại chỉ cười: "Nghe không hiểu hả? Vậy cứ coi như tôi nói giỡn chơi thôi".

Sau khi ném ra hai câu đó, Khương Nại từ chối sự nhiệt tình muốn tiễn cô của Khương Minh Trí, cô sánh vai bên Tạ Lan Thâm đi xuống cầu thang, bản thân chẳng hề có chút lưu luyến với nơi này.

Mấy giây sau Khương Huỳnh mới hiểu được lời của cô có ý gì.

Khương Nại đã nghe thấy chuyện cô ta nói trong phòng bếp. Lời này cũng là để nói cho cô ta biết: muốn căn phòng làm của hồi môn, đừng có mơ!

Bên dưới tòa dân cư, Du Duệ đã sớm chuẩn bị xe đợi một lúc lâu. Anh ta thấy Khương Nại và Tạ Lan Thâm dần dần xuất hiện dưới bóng tối trầm lặng, nhanh chóng chạy tới mở cửa xe: "Tạ tổng..."

Nói xong anh ta nhìn Khương Nại ở bên cạnh, vẻ mặt tươi cười càng rõ nét, cung kính nói: "Tạ phu nhân".

Cách xưng hô chính thức này khiến Khương Nại trong chớp mắt có cảm giác không dễ hình dung.

Trong sự ngại ngùng cũng có mang theo một cảm giác chân thực, cô và Tạ Lan Thâm có thân phận vợ chồng hợp pháp.

Dường như Tạ Lan Thâm cũng cảm thấy hứng thú với cách xưng hô này, anh đưa hộp giấy cho Du Duệ, một tay đỡ cô lên xe, bờ môi treo ý cười thích thú: "Tạ phu nhân, cẩn thận một chút".

Khương Nại giận dỗi nhìn anh, cảm thấy nơi vòng eo bị bàn tay anh áp lên khiến nhịp tim cũng muốn nóng lên.

Sau khi yên vị trên ghế sau, Tạ Lan Thâm hỏi cô: "Em đã nói gì với Khương Huỳnh?"

------------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương