Nghiễn Áp Quần Phương
-
Quyển 6 - Chương 172: Mở căn cứ địa mới
Sau khi Thái tử đồng ý miễn cho Vương Hiến Chi làm ký thất, ta cáo từ mà ra, sau đó lên xe đi đến chỗ chiêu mộ tân binh.
Bốn người bọn họ còn chưa về, ta tự vào trong làm tiếp việc buổi sáng chưa làm xong: Theo yêu cầu của Tạ Huyền, sửa sang lại hồ sơ của tân binh.
Bên ngoài, chỗ đăng kí vẫn xếp thành hàng dài, ta nhìn lướt qua thì con số đã đạt đến hơn 7 vạn rồi. Nói cách khác là từ hôm qua đến giờ, lại chiêu mộ thêm được gần 1 vạn người.
Nghĩ đến lời của Thái tử lúc trước: Tân binh mới càng đông thì lương thảo càng thiếu, kho quân dụng trong thành đã chẳng còn lại một nữa, mà đầu tiên bọn họ phải cam đoan cấp dưỡng cho quân chính quy. Ý chính là, những tân binh này không phải là quân chính quy, chỉ là đám ô hợp nhất thời chiêu nạp được, không thể tiêu tốn đồ ăn của quân chính quy được.
Giờ đã như vậy, về sau, tân binh sẽ càng đông hơn, càng gây khó khăn cho vấn đề lương thực. Như vậy, đội quân trước mắt, khí thế ngất trời thế này chưa chắc đã là chuyện đáng được ăn mừng.
Lại đợi thêm một lát nữa thì bốn người bọn họ mới ăn trưa xong rồi quay về. Đại khái là nghe nói ta ở đây nên vào thẳng trong trướng tìm ta.
Vương Hiến Chi vừa thấy ta thì mở miệng hỏi: “Buổi trưa sao muội không đi theo chúng ta, có phải con mụ đáng ghét đó lại uy hiếp muội?”
Ta lắc đầu cười nói: “Không có đâu, việc này chờ lát nữa muội sẽ nói với huynh, giờ muội có chuyện này muốn nói với Ấu Độ.”
“Mời nói.” Tạ Huyền đáp, mấy vị khác cũng đều tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Ta kể lại những điều nghe được ở chỗ Thái tử cho bọn họ một lần. Ta tưởng rằng Tạ Huyền sẽ rất buồn bực, rất khó chịu bởi vì hắn đã rất vất vả trong việc chiêu mộ tân binh lần này. Thái tử không chỉ không coi đó là công mà còn coi là trói buộc, sợ những người này giành chỗ, giành đồ ăn của quân đội, ảnh hưởng đến sức chiến đấu của binh lính cũ.
Ai ngờ, Tạ Huyền lại cao hứng nói:
- Rất hợp với ý của ta. Ta đang định mang theo các tân binh của ta đi mở căn cứ địa mới, tránh phải chen chúc ở đây với bọn họ. Đêm qua ta đã bàn với đại ca rồi, đại ca do dự một hồi rồi nói chuyện này lúc họp bàn sẽ thảo luận, không phải là chuyện của đại ca định đoạt được. Giờ nếu tt đã nói vậy thì cũng dễ làm rồi.
- Vậy ngươi đã nghĩ đến chỗ làm căn cứ địa mới chưa?
- Có chứ, chính là một thôn trang cách nơi này khoảng hơn 20 dặm.
Hoàn Tể cũng hiếu kì hỏi:
- Chỗ đó có gì đặc biệt không?
- Chỗ đó chỉ là để đoán quân luyện binh mà thôi, không có gì đặc biệt cả. Sở dĩ ta chọn thôn trang này là vì cách đó không xa, có một hồ nước cạn tự nhiên.
- Mau nói rõ ràng đi!
Mọi người đều thấy hứng thú, đến cả Vương Hiến Chi vẫn luôn nhìn ta cũng bị câu kéo qua.
Tạ Huyền lấy ra một tờ giấy, vẽ lên đó một sơ đồ đơn giản, sau đó cẩn thận giải thích cho chúng ta:
- Đây là Trường Giang, nếu quân địch muốn quá gian thì ngoài việc phải nghĩ xem nơi nào mặt sông hẹp nhất ra thì còn phải nghĩ xem nơi nào để quân đội lên bờ được thuận lợi nhất. Bến tàu ở bờ sông đương nhiên là nơi hẹp nhất nhưng vẫn luôn canh gác cẩn thận, từ trên nhìn xuống, đợi quân địch mệt mỏi rồi ta tiến công, bọn họ lên bờ ở đó thì sẽ chết thảm. Cho nên rất có thể quân địch sẽ đi đường vòng, lối tắt. Chọn một nơi tuy sông rộng hơn một chút nhưng lên bờ bí ẩn, an toàn.
- Bên sông chỗ nào chẳng phái người canh gác ngày đêm, làm gì có chuyện không bị phát hiện?
Tạ Huyền cười nói:
- Sông dài như vậy, quân đội triều đình cũng chỉ có hạn, đa số đều trông giữ ở đây, làm gì có chuyện canh gác cẩn thận ở khắp nơi, luôn có chỗ sơ hở. Hoặc số người quá ít, hoặc bị bỏ sót.. Nơi ta vừa nhắc đến chính là một góc chết bị bỏ sót đó.
Nghe nói còn có nơi bị bỏ sót, mọi người đều nóng nảy, Vương Hiến Chi vội hỏi:
- Chính là chỗ nước cạn ngươi nói?
Tạ Huyền gật đầu:
- Đúng vậy, chỗ đã ta đã từng xuống thứ, ở dưới nước là vùng bằng phẳng, mùa nước cạn sẽ lộ ra, lúc nước dâng cũng chỉ đến đầu gối. Càng hiếm có là nó có một vách đá hình bán nguyệt, cách trở tầm nhìn. Lên bờ từ đây vừa kín lại tiện cho nhiều người cùng đổ bộ, không như những bến tàu nhỏ, phải sắp xếp rồi chậm rãi lên bờ.
Nghe hắn nói vậy, ta cũng xen miệng nói: “Đã có chỗ như vậy sao đại ca ngươi không phái người đến canh giữ?”
Tạ Huyền nói:
- Bởi vì nơi đó có vách đá chắn, ở trên bờ rất khó nhìn, người bình thường cũng sẽ chẳng đến bên vách núi xem, như vậy rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị ngã xuống đó.
- Vậy sao ngươi phát hiện ra được – Vương Hiến Chi hỏi.
Tạ Huyền đáp:
- Chỗ này lúc ấy là vì mới đến, ta không có việc gì, đi du ngoạn mới phát hiện ra, lúc ấy cũng chẳng nghĩ theo phương diện quân sự gì cả. Mãi đến khi gần đây nghe tin Phù Kiên dẫn theo đại quân muốn vượt Trường Gian định thôn tính Đại Tấn ta thì mới đột nhiên nhớ ra chỗ này. Trăm vạn đại quân muốn đổ bộ thì nhất định phải tìm khu nước cạn rộng như vậy mới được.
- Ngươi đã nghĩ ra, lại nói cho đại tướng quân rồi mà không được coi trọng?
Đây là điều khiến mọi người đều buồn bực.
- Không phải là không coi trọng mà là… Nói thế nào nhỉ? Vẫn là vì bờ sông quá dài, cũng chẳng ai biết trước được rốt cuộc bọn Phù Kiên sẽ đổ bộ từ đâu. Nếu phái người canh gác bên đó thì nhất định phải điều động binh lực, cũng sẽ bớt đi một phần ở bên này. Giờ có thể rút ra số nhân mã lớn thì cũng chỉ có ở trong thành Kim Khẩu, nhưng nếu điều đi rồi, vạn nhất bọn Phù Kiên lại đổ bộ ở Kim Khẩu thì sao? Một khi Kim Khẩu thất thủ thì hậu quả đúng là không ai có thể tưởng tượng nổi.
Cũng đúng, Kim Khẩu là nơi quan trọng nhất, là nơi quan trọng để thít cổ họng quân địch, so ra lại càng phải cẩn thận hơn nơi này nhiều.
Nhất thời, mọi người cũng không biết nên nói gì cho phải. Lời Tạ Huyền nói đã rất rõ ràng rồi, không biết nơi đó có phải là góc chết, lỗ hổng không nhưng chiến tuyến quá dài, khắp nơi đều phòng bị thì đúng là không đủ người.
Vương Hiến Chi đột nhiên vỗ tay cười:
- Ấu Độ, ngươi thành thật khai ra, có phải là sớm đã có chủ ý này rồi không? Cho nên ngươi mới rải truyền đơn khắp nơi, kích động lưu dân tòng quân nhiều như vậy, mấy ngày đã chiêu mộ được 7,8 vạn người. Ngươi hẳn là đã lường trước từ lâu rồi, tân binh sẽ khiến Kim Khẩu gặp vấn đề về quân lương, lều trại, đợi đến lúc đại tướng quân và Thái tử không thể chịu nổi, đuổi các ngươi đi thì ngươi có thể thuận nước theo dòng, dẫn nhân mã đi vào đó trấn thủ.
- Với điều này ta cũng không có ý kiến gì. Ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Tạ Huyền cười đáp. Si Siêu dựng ngón tay cái:
- Cao siêu, đúng là cao siêu. Ta vẫn cho rằng trong mấy người chúng ta, luận mưu trí ta mới là thứ nhất, không ngờ ngươi mới là cáo già. Cứ như vậy, không chỉ giúp lỗ hổng phòng ngự được lấp đầy mà trên danh nghĩa ngươi cũng đã có được đội quân gần mười vạn người. Chỉ là, Ấu Độ, ngươi có từng nghĩ đến không, bọn họ đều là lưu dân, trong đó có những người còn là những kẻ bạt mạng, ngươi có thể thu phục được bọn họ tất sẽ trở thành quân đội mạnh nhưng nếu ngươi không quản lý được thì sẽ rất mạo hiểm.
- Trăm ngàn lần không thể khinh thường được, Ấu Độ!
- Cẩn thận một chút!
- Phải đề phòng cẩn thận đó!
Mọi người đều ào ào nhắc nhở hắn.
Tạ Huyền ôm quyền cảm ơn mọi người sau, đó nhìn ba người kia nói:
- Các ngươi đừng chỉ nói ta, giờ các ngươi cũng đến đây rồi? Mọi người đều là cùng lên thuyền giặc rồi, có các ngươi giúp thì ta còn sợ gì?
Lời này vừa nói ra, lập tức bị vài ánh mắt khinh bỉ hầu hạ chu đáo.
- Ai ngồi chung thuyền giặc với ngươi, chúng ta là tới chơi, thăm người thân, ngày mai sẽ về. Si Siêu tỏ rõ lập trường.
- Tử Kính là theo đuôi Đào Diệp đến đây, giờ tìm được Đào Diệp rồi thì đương nhiên phải mau chóng đưa nàng về kinh, còn ở đây làm gì? Hoàn Tể thanh minh cho chúng ta.
Vương Hiến Chi cũng vội phụ họa:
- Đúng thế, đúng thế, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi. Gia Tân, Tự Thanh, ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, mấy hôm nay trời nắng gắt, đi sớm sẽ mát mẻ hơn nhiều.
- Ừ!
Hai người kia gật đầu lia lịa.
- Các ngươi nghĩ hay nhỉ!
Đầu tiên Tạ Huyền nghe xong thì hơi ngây ra, đến khi lấy lại tinh thần thì lập tức hung hãn nói:
- Ta sẽ bảo binh lính giữ chặt cửa lớn phủ tướng quân, các ngươi không thoát được đâu. Ngày mai chính là ngày cuối cùng chiêu binh, chờ đủ 8 vạn quân rồi thì ta sẽ đưa bọn họ đến thôn Hí Vương, đến lúc đó có trói cũng phải trói mấy người đi cùng.
Bốn người bọn họ còn chưa về, ta tự vào trong làm tiếp việc buổi sáng chưa làm xong: Theo yêu cầu của Tạ Huyền, sửa sang lại hồ sơ của tân binh.
Bên ngoài, chỗ đăng kí vẫn xếp thành hàng dài, ta nhìn lướt qua thì con số đã đạt đến hơn 7 vạn rồi. Nói cách khác là từ hôm qua đến giờ, lại chiêu mộ thêm được gần 1 vạn người.
Nghĩ đến lời của Thái tử lúc trước: Tân binh mới càng đông thì lương thảo càng thiếu, kho quân dụng trong thành đã chẳng còn lại một nữa, mà đầu tiên bọn họ phải cam đoan cấp dưỡng cho quân chính quy. Ý chính là, những tân binh này không phải là quân chính quy, chỉ là đám ô hợp nhất thời chiêu nạp được, không thể tiêu tốn đồ ăn của quân chính quy được.
Giờ đã như vậy, về sau, tân binh sẽ càng đông hơn, càng gây khó khăn cho vấn đề lương thực. Như vậy, đội quân trước mắt, khí thế ngất trời thế này chưa chắc đã là chuyện đáng được ăn mừng.
Lại đợi thêm một lát nữa thì bốn người bọn họ mới ăn trưa xong rồi quay về. Đại khái là nghe nói ta ở đây nên vào thẳng trong trướng tìm ta.
Vương Hiến Chi vừa thấy ta thì mở miệng hỏi: “Buổi trưa sao muội không đi theo chúng ta, có phải con mụ đáng ghét đó lại uy hiếp muội?”
Ta lắc đầu cười nói: “Không có đâu, việc này chờ lát nữa muội sẽ nói với huynh, giờ muội có chuyện này muốn nói với Ấu Độ.”
“Mời nói.” Tạ Huyền đáp, mấy vị khác cũng đều tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Ta kể lại những điều nghe được ở chỗ Thái tử cho bọn họ một lần. Ta tưởng rằng Tạ Huyền sẽ rất buồn bực, rất khó chịu bởi vì hắn đã rất vất vả trong việc chiêu mộ tân binh lần này. Thái tử không chỉ không coi đó là công mà còn coi là trói buộc, sợ những người này giành chỗ, giành đồ ăn của quân đội, ảnh hưởng đến sức chiến đấu của binh lính cũ.
Ai ngờ, Tạ Huyền lại cao hứng nói:
- Rất hợp với ý của ta. Ta đang định mang theo các tân binh của ta đi mở căn cứ địa mới, tránh phải chen chúc ở đây với bọn họ. Đêm qua ta đã bàn với đại ca rồi, đại ca do dự một hồi rồi nói chuyện này lúc họp bàn sẽ thảo luận, không phải là chuyện của đại ca định đoạt được. Giờ nếu tt đã nói vậy thì cũng dễ làm rồi.
- Vậy ngươi đã nghĩ đến chỗ làm căn cứ địa mới chưa?
- Có chứ, chính là một thôn trang cách nơi này khoảng hơn 20 dặm.
Hoàn Tể cũng hiếu kì hỏi:
- Chỗ đó có gì đặc biệt không?
- Chỗ đó chỉ là để đoán quân luyện binh mà thôi, không có gì đặc biệt cả. Sở dĩ ta chọn thôn trang này là vì cách đó không xa, có một hồ nước cạn tự nhiên.
- Mau nói rõ ràng đi!
Mọi người đều thấy hứng thú, đến cả Vương Hiến Chi vẫn luôn nhìn ta cũng bị câu kéo qua.
Tạ Huyền lấy ra một tờ giấy, vẽ lên đó một sơ đồ đơn giản, sau đó cẩn thận giải thích cho chúng ta:
- Đây là Trường Giang, nếu quân địch muốn quá gian thì ngoài việc phải nghĩ xem nơi nào mặt sông hẹp nhất ra thì còn phải nghĩ xem nơi nào để quân đội lên bờ được thuận lợi nhất. Bến tàu ở bờ sông đương nhiên là nơi hẹp nhất nhưng vẫn luôn canh gác cẩn thận, từ trên nhìn xuống, đợi quân địch mệt mỏi rồi ta tiến công, bọn họ lên bờ ở đó thì sẽ chết thảm. Cho nên rất có thể quân địch sẽ đi đường vòng, lối tắt. Chọn một nơi tuy sông rộng hơn một chút nhưng lên bờ bí ẩn, an toàn.
- Bên sông chỗ nào chẳng phái người canh gác ngày đêm, làm gì có chuyện không bị phát hiện?
Tạ Huyền cười nói:
- Sông dài như vậy, quân đội triều đình cũng chỉ có hạn, đa số đều trông giữ ở đây, làm gì có chuyện canh gác cẩn thận ở khắp nơi, luôn có chỗ sơ hở. Hoặc số người quá ít, hoặc bị bỏ sót.. Nơi ta vừa nhắc đến chính là một góc chết bị bỏ sót đó.
Nghe nói còn có nơi bị bỏ sót, mọi người đều nóng nảy, Vương Hiến Chi vội hỏi:
- Chính là chỗ nước cạn ngươi nói?
Tạ Huyền gật đầu:
- Đúng vậy, chỗ đã ta đã từng xuống thứ, ở dưới nước là vùng bằng phẳng, mùa nước cạn sẽ lộ ra, lúc nước dâng cũng chỉ đến đầu gối. Càng hiếm có là nó có một vách đá hình bán nguyệt, cách trở tầm nhìn. Lên bờ từ đây vừa kín lại tiện cho nhiều người cùng đổ bộ, không như những bến tàu nhỏ, phải sắp xếp rồi chậm rãi lên bờ.
Nghe hắn nói vậy, ta cũng xen miệng nói: “Đã có chỗ như vậy sao đại ca ngươi không phái người đến canh giữ?”
Tạ Huyền nói:
- Bởi vì nơi đó có vách đá chắn, ở trên bờ rất khó nhìn, người bình thường cũng sẽ chẳng đến bên vách núi xem, như vậy rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị ngã xuống đó.
- Vậy sao ngươi phát hiện ra được – Vương Hiến Chi hỏi.
Tạ Huyền đáp:
- Chỗ này lúc ấy là vì mới đến, ta không có việc gì, đi du ngoạn mới phát hiện ra, lúc ấy cũng chẳng nghĩ theo phương diện quân sự gì cả. Mãi đến khi gần đây nghe tin Phù Kiên dẫn theo đại quân muốn vượt Trường Gian định thôn tính Đại Tấn ta thì mới đột nhiên nhớ ra chỗ này. Trăm vạn đại quân muốn đổ bộ thì nhất định phải tìm khu nước cạn rộng như vậy mới được.
- Ngươi đã nghĩ ra, lại nói cho đại tướng quân rồi mà không được coi trọng?
Đây là điều khiến mọi người đều buồn bực.
- Không phải là không coi trọng mà là… Nói thế nào nhỉ? Vẫn là vì bờ sông quá dài, cũng chẳng ai biết trước được rốt cuộc bọn Phù Kiên sẽ đổ bộ từ đâu. Nếu phái người canh gác bên đó thì nhất định phải điều động binh lực, cũng sẽ bớt đi một phần ở bên này. Giờ có thể rút ra số nhân mã lớn thì cũng chỉ có ở trong thành Kim Khẩu, nhưng nếu điều đi rồi, vạn nhất bọn Phù Kiên lại đổ bộ ở Kim Khẩu thì sao? Một khi Kim Khẩu thất thủ thì hậu quả đúng là không ai có thể tưởng tượng nổi.
Cũng đúng, Kim Khẩu là nơi quan trọng nhất, là nơi quan trọng để thít cổ họng quân địch, so ra lại càng phải cẩn thận hơn nơi này nhiều.
Nhất thời, mọi người cũng không biết nên nói gì cho phải. Lời Tạ Huyền nói đã rất rõ ràng rồi, không biết nơi đó có phải là góc chết, lỗ hổng không nhưng chiến tuyến quá dài, khắp nơi đều phòng bị thì đúng là không đủ người.
Vương Hiến Chi đột nhiên vỗ tay cười:
- Ấu Độ, ngươi thành thật khai ra, có phải là sớm đã có chủ ý này rồi không? Cho nên ngươi mới rải truyền đơn khắp nơi, kích động lưu dân tòng quân nhiều như vậy, mấy ngày đã chiêu mộ được 7,8 vạn người. Ngươi hẳn là đã lường trước từ lâu rồi, tân binh sẽ khiến Kim Khẩu gặp vấn đề về quân lương, lều trại, đợi đến lúc đại tướng quân và Thái tử không thể chịu nổi, đuổi các ngươi đi thì ngươi có thể thuận nước theo dòng, dẫn nhân mã đi vào đó trấn thủ.
- Với điều này ta cũng không có ý kiến gì. Ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Tạ Huyền cười đáp. Si Siêu dựng ngón tay cái:
- Cao siêu, đúng là cao siêu. Ta vẫn cho rằng trong mấy người chúng ta, luận mưu trí ta mới là thứ nhất, không ngờ ngươi mới là cáo già. Cứ như vậy, không chỉ giúp lỗ hổng phòng ngự được lấp đầy mà trên danh nghĩa ngươi cũng đã có được đội quân gần mười vạn người. Chỉ là, Ấu Độ, ngươi có từng nghĩ đến không, bọn họ đều là lưu dân, trong đó có những người còn là những kẻ bạt mạng, ngươi có thể thu phục được bọn họ tất sẽ trở thành quân đội mạnh nhưng nếu ngươi không quản lý được thì sẽ rất mạo hiểm.
- Trăm ngàn lần không thể khinh thường được, Ấu Độ!
- Cẩn thận một chút!
- Phải đề phòng cẩn thận đó!
Mọi người đều ào ào nhắc nhở hắn.
Tạ Huyền ôm quyền cảm ơn mọi người sau, đó nhìn ba người kia nói:
- Các ngươi đừng chỉ nói ta, giờ các ngươi cũng đến đây rồi? Mọi người đều là cùng lên thuyền giặc rồi, có các ngươi giúp thì ta còn sợ gì?
Lời này vừa nói ra, lập tức bị vài ánh mắt khinh bỉ hầu hạ chu đáo.
- Ai ngồi chung thuyền giặc với ngươi, chúng ta là tới chơi, thăm người thân, ngày mai sẽ về. Si Siêu tỏ rõ lập trường.
- Tử Kính là theo đuôi Đào Diệp đến đây, giờ tìm được Đào Diệp rồi thì đương nhiên phải mau chóng đưa nàng về kinh, còn ở đây làm gì? Hoàn Tể thanh minh cho chúng ta.
Vương Hiến Chi cũng vội phụ họa:
- Đúng thế, đúng thế, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi. Gia Tân, Tự Thanh, ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, mấy hôm nay trời nắng gắt, đi sớm sẽ mát mẻ hơn nhiều.
- Ừ!
Hai người kia gật đầu lia lịa.
- Các ngươi nghĩ hay nhỉ!
Đầu tiên Tạ Huyền nghe xong thì hơi ngây ra, đến khi lấy lại tinh thần thì lập tức hung hãn nói:
- Ta sẽ bảo binh lính giữ chặt cửa lớn phủ tướng quân, các ngươi không thoát được đâu. Ngày mai chính là ngày cuối cùng chiêu binh, chờ đủ 8 vạn quân rồi thì ta sẽ đưa bọn họ đến thôn Hí Vương, đến lúc đó có trói cũng phải trói mấy người đi cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook