Nghiễn Áp Quần Phương
-
Quyển 1 - Chương 12: Hẹn ước bí mật của chúng ta
Hôm qua lúc tan học ta chỉ đóng cửa sổ rồi vội đi. Hôm nay vì bài học sáng ngủ quên, lại thấy vẫn còn sớm nên dứt khoát dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về.
Để tránh bị bị động như sáng nay, khi các thiếu gia đều đến ta còn chưa quét dọn.
May mà Vệ phu nhân không đến sớm như vậy, bằng không chắc chắn sẽ bị dạy dỗ. Một người dọn dẹp trong trường học mà còn đến muộn hơn các thiếu gia, còn ra thể thống gì?
Cũng phiền cho các thiếu gia kia không có yêu cầu cao với sự sạch sẽ – bọn họ một tháng không quét rác cũng được, thậm chí còn là cố ý. Uổng cho bọn họ ăn mặc đẹp đẽ như vậy, lưng đeo ngọc bội xa xỉ, ra khỏi cửa ai chẳng hâm mộ, sợ hãi? Nhất là Tạ Huyền kia, ngày nào cũng áo trắng bay bay, đột nhiên gặp, người ta còn tưởng là tiên giáng trần gì cơ.
Đáng tiếc, nếu ngươi gan dạ một chút, vén vạt áo của hắn lên xem thì sẽ biết, “thần tiên” chỉ là để nhìn từ xa. Tựa như thi nhân mà ở ngay cách vách thì cũng chỉ là thằng hề mà thôi. (Bác nào ở cạnh nhà mấy ông nhà thơ vào xác nhận đi).
Ta dám đánh cược, ít nhất trong một tháng ta không đến kia, bạch y của hắn chỉ cần đi lại trong phòng học hai ngày sẽ thành ô y – chữ ô trong từ đen thui như mực. Cái này cũng đúng mà, Ô Y Hạng mà, chẳng phải là ngõ nhỏ của những người mặc áo đen sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ không soi mói, không để ý lại là chuyện tốt với ta. Gặp phải chủ nhân yêu sạch sẽ tuyệt đối là tai nạn của nô bộc, huống chi ta còn phải hầu hạ những bốn vị. Nếu bọn họ cùng nhau để ý thì chẳng phải là cái mạng nhỏ của ta xong rồi sao?
Vừa thu dọn phòng học vừa nghĩ mấy chuyện này, ta kìm lòng không đậu mà cười. Công việc này hình như càng làm càng thích.
Sau khi mọi người rời đi, trường học có vẻ rất yên tĩnh, ánh tịch dương lấp loáng trên bậu cửa sổ. Ừm, hôm nay có lẽ có thể về nhà trước khi trời tối rồi.
Tranh thủ quét dọn xong xuôi, ta dọn lại giấy mực tán loạn trên bàn. Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ta lui về phía sau hai bước, thưởng thức thành quả lao động của bản thân, sau đó gật đầu hài lòng, chuẩn bị khóa cửa đi về.
Đúng lúc này, có hai thứ hấp dẫn ánh mắt ta. Một là bút treo trên giá bút, một là nghiên mực trên bàn học của Vương Hiến Chi, chính là chiếc nghiên mực trái đào của nhà ta.
Một suy nghĩ đen tối ma xui quỷ khiến mà nảy lên trong đầu ta: bọn họ lắm bút như vậy, ta lấy đi một cái hẳn sẽ không có ai để ý chứ? Có bút thì mực sẽ không thành vấn đề. Dù sao ngày nào cũng đều có mực nước viết thừa, ta lấy bình nhỏ đổ vào, giấu trong lòng, hẳn là lão Trương cũng sẽ không lục soát người ta.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị phủ quyết, ta biến thành kẻ trộm sao? Đào Diệp ta có thể nghèo, có thể không có giấy bút nhưng quyết không thể làm những chuyện mờ ám như vậy. Nếu thế cha mẹ ta dưới suối vàng cũng không được yên nghỉ.
Về phần nghiên mực trái đào, ta chỉ nghĩ nhân lúc không có người thì xem một lần, kiểm tra qua, hẳn không sao chứ?
Sau khi quyết định, ta đi đến bên bàn học của Vương Hiến Chi, cầm lấy nghiên mực, còn chưa kịp xem thì một bóng người lóe qua cửa sổ. Ta sợ tới mức vội buông tay, thiếu chút nữa làm rơi nghiên mực xuống đất, may mà tay kia giữ lại kịp, nếu không, trời ạ, ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Hôm qua ta còn chưa vào cửa đã làm vỡ chiếc chậu giá trên trời của hắn, hôm nay còn chưa ra ngoài đã suýt làm vỡ nghiên mực của hắn. Chẳng lẽ ta và hắn có thù, chuyên phá đồ của hắn.
Vừa mới đặt nghiên mực lại chỗ cũ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Giờ có ai đến đây?
Cửa mở ra, cẩm bào màu tím hiện ra, giọng nói cực kỳ không vui:
- Ngươi lén lút làm gì trên bàn học của ta?
Thì ra bóng người vừa rồi là hắn nhưng hắn có tư cách gì chất vấn ta? Chính mình còn đang ở cửa sổ rình coi ta đó thôi. Ta cũng chẳng khách khí đáp:
- Ngươi mới lén lút, ngươi đứng ngoài cửa làm gì?
- Ta…
Hắn nghẹn lời. Không thể ngờ đại thiếu gia cũng có lúc chột dạ.
Nhưng hắn lập tức nói sang chuyện khác, trách cứ ta:
- Ta ở ngoài cửa chờ ngươi lâu như vậy, ngươi ở trong này làm cái gì? Hại ta đứng mỏi hết cả chân.
Cái này lại càng kì:
- Ngươi chờ ta ở ngoài? Ngươi có việc không nói trước cho ta thì làm sao ta biết được ngươi chờ ở ngoài?
Hắn vây ta lại bên tường, dùng giọng nói trầm thấp mà bao hàm sự uy hiếp nói:
- Bổn thiếu gia là muốn nhắc nhở ngươi một câu, chuyện hôm nay không được phép nói ra ngoài, một chữ cũng không được!
Uy hiếp sao? Ta sợ quá đi!
- Chuyện hôm nay là chuyện gì ạ? Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi không nói rõ ràng thì người ta biết được là chuyện gì?
Ta cười rất đắc ý. Ôi trời ơi, hôm nay thật thú vị.
Hắn lại giận sôi máu:
- Ngươi biết thừa rồi còn hỏi! Ta nói cho ngươi, ngươi đừng đắc ý, chẳng qua ngươi may mắn thắng được một lần mà thôi. Chờ lần sau Mao tiên sinh đến, ta nhất định sẽ so lại một lần, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, á khẩu không nói được gì!
Nhìn hắn giận dữ như vậy, ta quyết định không đùa hắn nữa, thực sự chọc giận đại thiếu gia cũng không dễ chơi. Ta lập tức đồng ý:
- Thiếu gia yên tâm, cho dù thiếu gia không dặn thì ta cũng quyết không nói lung tung ra ngoài. Đào Diệp chẳng qua ăn may được chữ Miêu tiên sinh vừa mắt, cái này chẳng nói được gì cả. Đào Diệp nào dám so với thiếu gia, chỉ một chữ “chi” hôm qua thiếu gia viết cũng đủ cho Đào Diệp học theo mấy năm trời.
Quả nhiên đánh tới đánh lui, nịnh bợ vẫn là hiệu quả nhất. Lời vừa nói ra, mặt hắn từ u ám thành tươi vui, ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhiều, trong giọng nói thậm chí còn có chút ý cười:
- Ngươi rất thích chữ “chi” hôm qua ta viết?
- Vâng!
Ta gật đầu thật mạnh, đây cũng không phải là nói dối:
- Chữ chi kia của thiếu gia quả thực xuất thần, ta càng nghĩ càng cảm thấy nó như con ngỗng đang bơi lội trong nước, nhàn tản, thoải mái, tự do tự tại.
Nhà người ta sống chết cũng phải đặt tên là ‘Chi” khiến trong nhà nhiều “Chi” như vậy, có phải cũng là vì hâm mộ sự tự do tự tại này?
Mắt hắn nhất thời sáng rỡ, nhìn ta chăm chú. Ta đành phải cúi đầu tránh đi ánh sáng chói mắt kia.
Yên lặng trong chốc lát, hắn vươn tay lấy chiếc nghiên mực kia đưa tới trước mặt ta:
- Nếu ngươi thực sự muốn cái này, ta có thể cho ngươi cầm đi nhưng không phải là tặng cho ngươi.
- Thế thì là gì?
Cho ta mượn xem hai ngày?
- Cái này về sau chính là phẩn thưởng giữa chúng ta. Trận lần này ngươi thắng, nghiên mực này tạm thời về tay ngươi. Lần sau Mao tiên sinh đến lại so tiếp, nếu ta thắng ngươi phải trả nó lại cho ta.
- Được!
Ta lập tức đồng ý, trò chơi này, ta thích!
- Quyết định vậy đi!
Hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, sau đó nhét nghiên mực trái đào vào tay ta rồi nói:
- Không còn sớm nữa, ngươi phải về rồi. Một cô nương về muộn quá cũng không an toàn
Không thể tin được đường đường đại thiếu gia như hắn cũng quan tâm đến tiểu nha hoàn như ta, thật cảm động, thật kích động quá đi!
Ngay lúc mắt nổi tim hồng, cười rực rỡ như hoa xuân thì giọng nói kiêu ngạo lại vang lên:
- Việc này không được nói cho ba tên kia, cũng không được nói cho bất kì ai. Để người ta biết Vương Hiến Chi ta đánh cược với một nha đầu chẳng phải là mất hết mặt mũi của ta sao?
Tươi cười ngưng kết, hoa xuân điêu tàn.
Để tránh bị bị động như sáng nay, khi các thiếu gia đều đến ta còn chưa quét dọn.
May mà Vệ phu nhân không đến sớm như vậy, bằng không chắc chắn sẽ bị dạy dỗ. Một người dọn dẹp trong trường học mà còn đến muộn hơn các thiếu gia, còn ra thể thống gì?
Cũng phiền cho các thiếu gia kia không có yêu cầu cao với sự sạch sẽ – bọn họ một tháng không quét rác cũng được, thậm chí còn là cố ý. Uổng cho bọn họ ăn mặc đẹp đẽ như vậy, lưng đeo ngọc bội xa xỉ, ra khỏi cửa ai chẳng hâm mộ, sợ hãi? Nhất là Tạ Huyền kia, ngày nào cũng áo trắng bay bay, đột nhiên gặp, người ta còn tưởng là tiên giáng trần gì cơ.
Đáng tiếc, nếu ngươi gan dạ một chút, vén vạt áo của hắn lên xem thì sẽ biết, “thần tiên” chỉ là để nhìn từ xa. Tựa như thi nhân mà ở ngay cách vách thì cũng chỉ là thằng hề mà thôi. (Bác nào ở cạnh nhà mấy ông nhà thơ vào xác nhận đi).
Ta dám đánh cược, ít nhất trong một tháng ta không đến kia, bạch y của hắn chỉ cần đi lại trong phòng học hai ngày sẽ thành ô y – chữ ô trong từ đen thui như mực. Cái này cũng đúng mà, Ô Y Hạng mà, chẳng phải là ngõ nhỏ của những người mặc áo đen sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ không soi mói, không để ý lại là chuyện tốt với ta. Gặp phải chủ nhân yêu sạch sẽ tuyệt đối là tai nạn của nô bộc, huống chi ta còn phải hầu hạ những bốn vị. Nếu bọn họ cùng nhau để ý thì chẳng phải là cái mạng nhỏ của ta xong rồi sao?
Vừa thu dọn phòng học vừa nghĩ mấy chuyện này, ta kìm lòng không đậu mà cười. Công việc này hình như càng làm càng thích.
Sau khi mọi người rời đi, trường học có vẻ rất yên tĩnh, ánh tịch dương lấp loáng trên bậu cửa sổ. Ừm, hôm nay có lẽ có thể về nhà trước khi trời tối rồi.
Tranh thủ quét dọn xong xuôi, ta dọn lại giấy mực tán loạn trên bàn. Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ta lui về phía sau hai bước, thưởng thức thành quả lao động của bản thân, sau đó gật đầu hài lòng, chuẩn bị khóa cửa đi về.
Đúng lúc này, có hai thứ hấp dẫn ánh mắt ta. Một là bút treo trên giá bút, một là nghiên mực trên bàn học của Vương Hiến Chi, chính là chiếc nghiên mực trái đào của nhà ta.
Một suy nghĩ đen tối ma xui quỷ khiến mà nảy lên trong đầu ta: bọn họ lắm bút như vậy, ta lấy đi một cái hẳn sẽ không có ai để ý chứ? Có bút thì mực sẽ không thành vấn đề. Dù sao ngày nào cũng đều có mực nước viết thừa, ta lấy bình nhỏ đổ vào, giấu trong lòng, hẳn là lão Trương cũng sẽ không lục soát người ta.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị phủ quyết, ta biến thành kẻ trộm sao? Đào Diệp ta có thể nghèo, có thể không có giấy bút nhưng quyết không thể làm những chuyện mờ ám như vậy. Nếu thế cha mẹ ta dưới suối vàng cũng không được yên nghỉ.
Về phần nghiên mực trái đào, ta chỉ nghĩ nhân lúc không có người thì xem một lần, kiểm tra qua, hẳn không sao chứ?
Sau khi quyết định, ta đi đến bên bàn học của Vương Hiến Chi, cầm lấy nghiên mực, còn chưa kịp xem thì một bóng người lóe qua cửa sổ. Ta sợ tới mức vội buông tay, thiếu chút nữa làm rơi nghiên mực xuống đất, may mà tay kia giữ lại kịp, nếu không, trời ạ, ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Hôm qua ta còn chưa vào cửa đã làm vỡ chiếc chậu giá trên trời của hắn, hôm nay còn chưa ra ngoài đã suýt làm vỡ nghiên mực của hắn. Chẳng lẽ ta và hắn có thù, chuyên phá đồ của hắn.
Vừa mới đặt nghiên mực lại chỗ cũ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Giờ có ai đến đây?
Cửa mở ra, cẩm bào màu tím hiện ra, giọng nói cực kỳ không vui:
- Ngươi lén lút làm gì trên bàn học của ta?
Thì ra bóng người vừa rồi là hắn nhưng hắn có tư cách gì chất vấn ta? Chính mình còn đang ở cửa sổ rình coi ta đó thôi. Ta cũng chẳng khách khí đáp:
- Ngươi mới lén lút, ngươi đứng ngoài cửa làm gì?
- Ta…
Hắn nghẹn lời. Không thể ngờ đại thiếu gia cũng có lúc chột dạ.
Nhưng hắn lập tức nói sang chuyện khác, trách cứ ta:
- Ta ở ngoài cửa chờ ngươi lâu như vậy, ngươi ở trong này làm cái gì? Hại ta đứng mỏi hết cả chân.
Cái này lại càng kì:
- Ngươi chờ ta ở ngoài? Ngươi có việc không nói trước cho ta thì làm sao ta biết được ngươi chờ ở ngoài?
Hắn vây ta lại bên tường, dùng giọng nói trầm thấp mà bao hàm sự uy hiếp nói:
- Bổn thiếu gia là muốn nhắc nhở ngươi một câu, chuyện hôm nay không được phép nói ra ngoài, một chữ cũng không được!
Uy hiếp sao? Ta sợ quá đi!
- Chuyện hôm nay là chuyện gì ạ? Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi không nói rõ ràng thì người ta biết được là chuyện gì?
Ta cười rất đắc ý. Ôi trời ơi, hôm nay thật thú vị.
Hắn lại giận sôi máu:
- Ngươi biết thừa rồi còn hỏi! Ta nói cho ngươi, ngươi đừng đắc ý, chẳng qua ngươi may mắn thắng được một lần mà thôi. Chờ lần sau Mao tiên sinh đến, ta nhất định sẽ so lại một lần, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, á khẩu không nói được gì!
Nhìn hắn giận dữ như vậy, ta quyết định không đùa hắn nữa, thực sự chọc giận đại thiếu gia cũng không dễ chơi. Ta lập tức đồng ý:
- Thiếu gia yên tâm, cho dù thiếu gia không dặn thì ta cũng quyết không nói lung tung ra ngoài. Đào Diệp chẳng qua ăn may được chữ Miêu tiên sinh vừa mắt, cái này chẳng nói được gì cả. Đào Diệp nào dám so với thiếu gia, chỉ một chữ “chi” hôm qua thiếu gia viết cũng đủ cho Đào Diệp học theo mấy năm trời.
Quả nhiên đánh tới đánh lui, nịnh bợ vẫn là hiệu quả nhất. Lời vừa nói ra, mặt hắn từ u ám thành tươi vui, ánh mắt cũng nhu hòa hơn nhiều, trong giọng nói thậm chí còn có chút ý cười:
- Ngươi rất thích chữ “chi” hôm qua ta viết?
- Vâng!
Ta gật đầu thật mạnh, đây cũng không phải là nói dối:
- Chữ chi kia của thiếu gia quả thực xuất thần, ta càng nghĩ càng cảm thấy nó như con ngỗng đang bơi lội trong nước, nhàn tản, thoải mái, tự do tự tại.
Nhà người ta sống chết cũng phải đặt tên là ‘Chi” khiến trong nhà nhiều “Chi” như vậy, có phải cũng là vì hâm mộ sự tự do tự tại này?
Mắt hắn nhất thời sáng rỡ, nhìn ta chăm chú. Ta đành phải cúi đầu tránh đi ánh sáng chói mắt kia.
Yên lặng trong chốc lát, hắn vươn tay lấy chiếc nghiên mực kia đưa tới trước mặt ta:
- Nếu ngươi thực sự muốn cái này, ta có thể cho ngươi cầm đi nhưng không phải là tặng cho ngươi.
- Thế thì là gì?
Cho ta mượn xem hai ngày?
- Cái này về sau chính là phẩn thưởng giữa chúng ta. Trận lần này ngươi thắng, nghiên mực này tạm thời về tay ngươi. Lần sau Mao tiên sinh đến lại so tiếp, nếu ta thắng ngươi phải trả nó lại cho ta.
- Được!
Ta lập tức đồng ý, trò chơi này, ta thích!
- Quyết định vậy đi!
Hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, sau đó nhét nghiên mực trái đào vào tay ta rồi nói:
- Không còn sớm nữa, ngươi phải về rồi. Một cô nương về muộn quá cũng không an toàn
Không thể tin được đường đường đại thiếu gia như hắn cũng quan tâm đến tiểu nha hoàn như ta, thật cảm động, thật kích động quá đi!
Ngay lúc mắt nổi tim hồng, cười rực rỡ như hoa xuân thì giọng nói kiêu ngạo lại vang lên:
- Việc này không được nói cho ba tên kia, cũng không được nói cho bất kì ai. Để người ta biết Vương Hiến Chi ta đánh cược với một nha đầu chẳng phải là mất hết mặt mũi của ta sao?
Tươi cười ngưng kết, hoa xuân điêu tàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook