Những lời mà đêm đó anh nói đã không hiệu quả, Tô Dĩnh vẫn trở về muộn.

Hai mẹ con đã nói chuyện với nhau, Cố Niệm bày tỏ sự cảm thông về sự bận rộn của mẹ mình, và hứa sẽ làm bài tập về nhà một cách nghiêm túc, cũng sẽ không gây sự và nghịch ngợm. Cậu luôn là một đứa trẻ biết nghe lời. Để bù đắp, Tô Dĩnh đã mua máy bay đồ chơi mà cậu yêu thích, một cái màu xanh và một cái màu trắng, đương nhiên là không thể thiếu phần của Thần Thần. Chẳng qua một đứa thì xem như báo vật, một đứa thì chỉ cảm thấy mới mẻ được mấy ngày, đem đi đổi một bộ Lego cũ của bạn học.

Khi Quách Úy rời khỏi văn phòng thì cũng đã tám giờ, anh thuận tay đặt hai tập tài liệu lên bàn của thư ký.

Triển lãm cuối cùng ở Nam Phi đã diễn ra rất thuận lợi, một số đơn đặt hàng nhận được rất có lãi. Anh đang rất quan tâm đến việc mở rộng thị trường nước ngoài, sau khi trở về đã thảo luận kỹ với các quản lý cấp cao của nhiều bộ phận khác nhau, cuối cùng quyết định thành lập hai cửa hàng bán hàng trực tiếp tại địa phương để thử nghiệm trước.

Bởi vì ngành công nghiệp vật liệu xây dựng địa phương tương đối lạc hậu, hầu hết đều dựa vào nhập khẩu, tuy rằng các sản phẩm trong nước rất có lợi thế về chất lượng, cấp độ và giá cả. Đặc biệt, hai dự án vật liệu xây dựng đặc biệt của Quảng Cùng chính là sàn composite và kính tráng men. Nếu đứng vững về mãng kinh doanh này, có thể thu về rất nhiều lợi nhuận.

Khi Quách Úy lái xe ra khỏi tầng hầm của tòa nhà văn phòng, anh vẫn còn đang suy nghĩ về những điều này.

Giao thông trên đường tắt nghẻn, khu vực nhộn nhịp nhất của thành phố lúc này hối hả suốt đêm.

Quách Úy dừng xe trước đèn đỏ, đám đông bước qua vạch kẻ dành cho người qua đường vội vã bước sang phía bên kia. Anh duỗi khuỷu tay của mình đặt trên mép cửa sổ và nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon của biển quảng cáo ở đằng xa xuất thần trong một lúc lâu.

Mãi cho đến khi tiếng còi thúc giục phía sau vang lên, anh mới thu ánh mắt lại và bắt đầu tăng tốc.

Khi chạy ngang qua một trung tâm thương mại, anh đột nhiên nghĩ đến bà Quách.

Bây giờ muốn gặp được cô vợ này cũng quá đổi khó khăn. Quách Úy dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng vài lần, rẽ sang phải và dừng lại bên đường, gọi cho Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh gửi vị trí cửa hàng cho anh một lần nữa.

Đây là lần đầu tiên Quách Úy bước vào nơi tiêu thụ chuyên dành cho phái nữ, ngay cả với vợ cũ, anh cũng chưa từng đi cùng cô ấy.

Dựa vào cảm quan, môi trường ở đây không thoải mái lắm.

Đèn ở tầng ba của trung tâm mua sắm không đủ sáng. Có nhiều cửa hàng ở hai bên, và có một nửa đều treo rèm ở trước cửa. Một số là màng sa mỏng như ẩn như hiện và một số là rèm pha lê. Các mô hình mẫu trong cửa kính của các cửa hàng có đầy đủ các tư thế khác nhau, với các trang phục và phụ kiện được tút tát thu hút ánh nhìn của khách hàng. Lông vũ, đèn lồng và các phụ kiện khác được đặt rải rác trên mặt đất.

Từ phong cách trang trí có thể xác định giá trị của sản phẩm. Tiêu chí của Tô Dĩnh không giống với Quách Úy.

Sau khi rẽ hai lượt, anh tìm thấy cửa hàng của Tô Dĩnh.

Trong cửa hàng đang mở nhạc có tiết tấu nhanh, có một vài cô gái đang chọn quần áo.

Tô Dĩnh đang chỉnh cổ áo cho một khách hàng. Khi thấy anh bước vào, cô quay đầu nhìn lại và hơi hơi nâng cằm: "Ngồi một lúc."

Quách Úy vẫn mặc quần áo công sở thông thường khi đi làm. Anh mặc một chiếc áo khoác bên ngoài bộ tây trang màu đen, chiếc cà vạt có họa tiết tối màu hình thoi càng làm cho cổ áo sơ mi thêm phần trắng sáng.

Anh nói được, nhưng không ngồi, nhét tay vào túi áo khoác và quan sát toàn bộ cửa hàng một cách tự nhiên.

Kể từ giây phút anh bước vào, bầu không khí trong cửa hàng không được ổn cho lắm. Các cô gái trẻ thì thầm với nhau, và khách hàng thử quần áo cũng thường xuyên liếc nhìn vào gương để trộm nhìn anh.

Tô Dĩnh quay đầu lại nhìn anh, người đàn ông đứng ở cửa ăn mặc chỉnh tề. Anh ở trong một cửa hàng quần áo phụ nữ sặc sỡ, giống như một cây thông xanh đứng ở giữa những bông hoa đầy màu sắc, thẳng tấp và nổi bật. Chỉ cần đứng một chỗ là có thể thu hút sự chú ý của phụ nữ.

Biểu hiện của anh lúc này khác với lúc trước. Trong mắt anh thể hiện sự chuyên chú, hàm hơi căng và cũng có vẻ nghiêm túc.

Đột nhiên Tô Dĩnh có hơi tò mò, khi làm việc anh cũng nghiêm túc như thế này sao? Cô bước đến gần anh: "Sao lại muốn đến đây?"

"Tiện đường nhìn xem." Quách Úy thu lại ánh mắt: "Em đã ăn chưa?"

"Chưa."

"Đợi lát nữa đóng cửa ra ngoài ăn?"

"Được." Tô Dĩnh nói: "Tôi mời khách."

Anh nhướng mày: "Có vẻ như việc kinh doanh của em rất tốt."

"Buôn bán nhỏ lẻ sao so được với Quách tổng." Mặc dù nói vậy, nhưng đôi mắt cô rất sáng ngời, niềm tự hào nho nhỏ đã hoàn toàn lộ rõ ​​trên khuôn mặt cô: "Có lẽ phải đợi thêm một chút nữa."

"Không sao, em cứ làm việc đi." Quách Úy nhìn sang nơi khác trong vài giây, nghiêm túc nói thêm một câu: "Cũng để anh có thời gian nghĩ về tiêu chuẩn nhà hàng."

"Không cần phải nghĩ, tiêu chuẩn của anh sẽ khiến tôi phải rỗng túi." Cách cô nói chuyện rất giống một đứa trẻ tinh nghịch.

Quách Úy bị cô làm cho buồn cười, trong một khoảnh khắc, tâm trí anh trở nên thật thư giãn. Tô Dĩnh luôn có một sức sống đặc biệt, như thể chỉ cần nhìn thấy cô, mọi sự mệt mỏi đều tan biến.

Mà cô, trên vai còn đang vắt quần áo mà khách hàng vừa mới thử qua, trên trán có một vài giọt mồ hôi, tóc cô hơi lộn xộn, trên tai còn vắt một cây bút. Rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng.

Quách Úy nói: "Không đến mức đó." Anh vặn ngón tay, do dự một lúc, rốt cuộc cũng đưa tay lên lau mồ hôi cho cô: "Đi đi, đừng để khách hàng chờ đợi."

Tô Dĩnh sững người, nhìn anh một cái mới quay đi chào hỏi khách hàng, nói mấy câu công phu, vừa nhìn lại, người đàn ông ấy đã không còn ở trong cửa hàng nữa.

Cho đến khi 9 giờ 30 Tô Dĩnh đóng cửa, Quách Úy cũng chưa từng hối thúc. Khi cô mở điện thoại lên thì thấy có một tin nhắn chưa đọc. Nó đã được gửi cách một giờ trước.

Quách Úy nói: Chờ em trong xe. Ngừng ở khoảng trống trước tòa nhà dân cư ngõ sau.

Tô Dĩnh xách theo áo khoác ngay lập tức đi xuống lầu. Lúc này là đầu mùa đông, gió bên ngoài mang theo một chút lạnh lẽo.

Cô đi đến con hẻm, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz của anh đậu trước bồn hoa. Cửa sổ hạ xuống, có một chút ánh sáng đỏ lóe lên trong bóng tối, thỉnh thoảng phản chiếu đường nét khuôn mặt cứng rắn của anh.

Đã lâu rồi không có người chờ đợi cô trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Tô Dĩnh chạy từng bước nhỏ qua và đứng trước cửa sổ: "Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu như vậy."

Quách Úy không hề tỏ ra không kiên nhẫn, anh quay đầu về phía ghế bên cạnh.

Cô mở cửa bên và ngồi vào. Đồng thời, Quách Úy cũng dập tắt khói. Khi chiếc xe lao ra khỏi con hẻm, anh cũng không nâng kính cửa sổ lên cho đến khi mùi hôi biến mất.

Tô Dĩnh không mấy bận tâm. Hôm nay cô có vẻ rất vui vẻ. Cô quay lại nhìn anh và thấy anh không có dấu hiệu muốn nói gì, vẫn là cõi lòng đầy chờ mong hỏi: "Thế nào?" Cô muốn nghe những gì anh nghĩ.

Anh liếc cô: "Cái gì?"

"Cửa hàng quần áo."

Quách Úy vững vàng đánh tay lái, suy nghĩ một lúc, cũng không trả lời trực tiếp:

"Thu nhập của hôm nay là bao nhiêu?"

Tô Dĩnh nói thật: "Trừ bỏ phí tổn, tôi đã kiếm được hơn một ngàn." Đây là ngày có lời nhất kể từ khi mở cửa, cao hơn nhiều lần so với khi ở Lạc Bình.

"Tổng đầu tư thì sao?"

Cô báo một con số.

Quách Úy tính toán một chút, "Ừ." Anh nhìn chằm chằm vào tình hình giao thông trước mặt: "Nửa năm có thể thu lại vốn thì tốt."

Tô Dĩnh: "..."

Sau khi nói xong, anh thêm vào một đoạn: "Tiền đề là trừ bỏ các yếu tố không ổn định trong doanh số hàng ngày, còn chưa tính các chi phí thông thường như tiền thuê nhà, điện nước và chi tiêu trong khi chờ nhập hàng trong quý tiếp theo. Lợi nhuận thực tế có thể là một năm sau. Lấy tình trạng kinh doanh của trung tâm thương mại hiện nay... hy vọng có thể chống đỡ đến năm sau. "

Tô Dĩnh sửng sờ, có cảm giác như đang bị ai đó dội nước lạnh, cô đột nhiên quay đầu, cắn môi nhìn anh chằm chằm.

Quách Úy nhận ra rằng những gì anh vừa nói có hơi thẳng thắn quá, điều này hơi nặng nề đối với Tô Dĩnh, người vừa thiết lập được chỗ đứng.

Anh nói, "Tuy nhiên, khác nghề như cách núi. Anh không biết nhiều về phương diện này, mà chỉ tùy tiện nói về cái nhìn của mình."

Tô Dĩnh thì thầm trong miệng: "Không hiểu mà nói như đúng rồi."

Quách Úy không nhịn được cong khóe môi.

Lúc này, đường phố của thành phố Khâu Hóa cuối cùng cũng yên tĩnh, một vài chiếc lá vàng bị gió thổi bay. Số lượng phương tiện đã giảm, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài người đi bộ ở ven đường, bước đi vội vàng.

Quách Úy lái xe chầm chậm, tìm kiếm những nhà hàng vẫn mở dọc đường.

Tô Dĩnh cũng không để tâm nhiều đến lời nói của anh. Đối với tương lai, cô luôn ôm thái độ lạc quan. Tóm lại, hôm nay tiền kiếm được đang ở trong túi, những rắc rối phiền não cứ để ngày mai tính.

Cuối cùng, họ đến một nhà hàng Nhật Bản ở đường Mộ Nam. Quách Úy là khách thường xuyên. Ông chủ đích thân ra đón họ vào phòng riêng.

Họ đã tiêu rất nhiều tiền, và tất nhiên, người thanh toán hóa đơn là Quách Úy.

Trong bữa ăn, anh đã uống một ít rượu do chính ông chủ làm, mặc dù độ cồn thấp, nhưng cũng đã hơi say.

Lúc về đổi thành Tô Dĩnh lái xe, không lâu sau lại nói về đề tài lúc trước: "Trong cửa hàng có tìm người phụ giúp không?"

"Không" Tô Dĩnh nói.

"Tiết kiệm tiền?"

"Đúng vậy." Cô kéo dài giọng và nói một cách uể oải, "Tôi sợ sẽ không thể lấy lại được vốn."

Lúc này Quách Úy đang ngồi dựa lưng vào ghế, những ngón tay anh khẽ ấn nhẹ vào trán, cười nhẹ: "Tính toán phí tổn là đúng, nhưng lợi ích của việc chi tiêu hợp lý hiệu quả thường sẽ khả quan hơn. Ví dụ, hôm nay, khi em đang phục vụ khách hàng, rất có khả năng em đã đánh mất khách hàng tiềm năng khác do sự lơ là và sơ xuất."

Tô Dĩnh không nói gì.

Quách Úy hỏi: "Những cô gái lúc đó có mua hàng không?"

"Không."

Anh "ừ" một tiếng, giọng điệu chậm rãi và dễ nghe: "Nếu có nhân viên cửa hàng đến dò hỏi nhu cầu và tùy theo sở thích của mỗi người mà để cử sản phẩm cho họ thì có thể sẽ làm cho tỷ lệ giao dịch tăng lên. Hơn nữa, có thêm một người có thể làm tăng cảm giác bận rộn trong cửa hàng và khách hàng sẽ cảm thấy khác biệt hơn."

Điểm này, Tô Dĩnh không nghĩ tới.

Quách Úy: "Phong cách quần áo tuy là quan trọng, nhưng dịch vụ lại còn quan trọng hơn. Hầu hết mọi người vẫn thích trải nghiệm được coi là Thượng đế. Có một số chủ cửa hàng đã mở lâu năm nhưng luôn có thái độ lạnh lùng và thờ ơ, khách hàng của họ không hài lòng với vật chất và cung cách phục vụ, họ không đến cửa hàng đó nữa, công việc kinh doanh tự nhiên sẽ rơi vào bế tắc."

Tô Dĩnh phản bác: "Tôi không có như vậy, chỉ là tôi không thể chăm sóc họ cùng một lúc được..."

Quách Úy liếc nhìn cô, cô đã tự mình lý giải được vấn đề.

Trên thực tế, những việc này Tô Dĩnh đều hiểu được, khi mới bắt đầu mở cửa hàng, có quá nhiều thứ cần dùng đến tiền. Cô đã nghĩ đến việc tiết kiệm chi phí, nghĩ rằng mình tạm thời có thể ứng phó được, vì vậy không có ý định tìm người phụ giúp.

Sau khi bắt đầu, Tô Dĩnh phát hiện ra rằng có một sự khác biệt rất lớn giữa việc kinh doanh ở đây và khi còn ở thị trấn nhỏ, cô thừa nhận rằng mình đã bỏ qua một điều gì đó.

Cô bĩu môi, ương ngạnh nói: "Anh thì biết gì chứ."

Quách Úy nói, "Anh chủ yếu là sợ em..." Anh dừng lại và không tiếp tục nói nữa.

"Cái gì?"

Anh nói: "Có người giúp em, vậy thì em mới có thể có chút thời gian dành cho những việc khác. Đèn đỏ phía trước, nên chậm lại."

Tô Dĩnh vô thức đạp nhẹ chân phanh.

Chiếc xe này là AMG cải tiến. Mã lực và vận tốc rất mạnh, cô cảm thấy không mấy thoải mái khi lái nó.

Xe dừng lại trước vạch dừng, lúc này Tô Dĩnh mới quay lại nhìn anh: "Có thời gian rảnh để làm gì?"

Quách Úy dừng lại vài giây: "Chẳng hạn như..."

Anh chậm rãi đưa tay lên, nắm lấy tay cô: "Giúp chồng dạy con."

Trái tim Tô Dĩnh run rẩy. Lòng bàn tay của người đàn ông khô ráo và có lực, có hơi siết chặt. Bụng ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên ngón tay út của cô. Ánh mắt nhàn nhạt của anh nhìn qua, nụ cười trên khóe môi không thể tự nhiên hơn. Lực đạo trên tay anh vừa phải, không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tô Dĩnh không nói gì, cũng không rút tay ra.

Trong không gian xe mờ ảo, ánh mắt họ vô tình va phải nhau, đôi mắt anh dường như sâu hơn bình thường, mơ hồ còn có một chút men say, cứ như thể có một cơn lốc ẩn trong con ngươi đen tối, đang cố gắng muốn hút cô vào đó.

Tô Dĩnh có chút bối rối, cô lập tức hướng sự chú ý của mình ra phía bên ngoài xe.

Hai nữ sinh mặc đồng phục mỏng và váy ngắn trong tiết trời mùa đông, ôm nhau, chạy qua thật nhanh trước mặt họ, người đàn ông cao lớn sải bước, đầu cúi xuống, tập trung vào chiếc điện thoại...

Không biết đã qua bao lâu, tay phải của Tô Dĩnh được Quách Úy cầm đặt trở lại vô lăng.

Anh nhắc nhở: "Có thể đi rồi."

Ánh mắt Tô Dĩnh tập trung nhìn về phía trước, nhấn ga tăng tốc.

Có đôi khi, cô cảm thấy Quách Úy thật đáng sợ. Anh diễn vai một quý ông khiêm tốn thâm tình, chính mình thật ra rất tỉnh táo, ngược lại lại dụ dỗ đối phương tự nguyện tham gia vở kịch.

Cũng giống như cá và người đánh cá. Có rất nhiều cá, chúng tranh nhau cắn mồi. Đối với người đánh cá, con nào cắn câu cũng đều giống nhau, miễn là họ câu được.

Tuy đã lấy anh, nhưng Tô Dĩnh cũng không muốn tính luôn mình vào trong số đó. Cô luôn cảm thấy, tâm như nước lặng mới là an toàn nhất, cho nên cô rất sợ mình sẽ trở thành một trong số những con cá cắn câu.

Tô Dĩnh đang miên man suy nghĩ, câu nói tiếp theo của Quách Úy càng khiến cô đau đầu hơn nữa.

"Đầu tháng sau là sinh nhật mẹ, tối hôm đó mang Thần Thần và Cố Niệm về ăn bữa cơm. Nếu em có muốn chuẩn bị gì, có thể giao cho anh."

Kể từ lần đầu gặp gỡ, Tô Dĩnh nhìn ra mẹ Cừu không thích cô. Cũng may số lần dùng cơm chung có thể đếm được trên đầu ngón tay, giảm được một số va chạm không cần thiết.

Tô Dĩnh nói: "Anh có chắc chắn rằng khi mẹ anh nhìn thấy tôi, bà ấy sẽ không khó chịu trong ngày sinh nhật này chứ?"

"Nhiều hơn một tuổi càng khiến cho bà ấy khó chịu hơn."

Tô Dĩnh: "..."

Vài ngày sau, Tô Dĩnh tuyển một nhân viên.

Cô gái trẻ này tên là Chu Phàm, 26 tuổi, có tính cách và ngoại hình rất tốt. Cô ấy không phải là người thành phố, thuê một phòng ở gần đây và sống với bạn trai làm nghề đầu bếp.

Hiểu biết của cô ấy về ngành thời trang tương đối thấp. Tốt ở chỗ là có một cái miệng biết ăn nói và đôi mắt biết nhìn mặt đoán ý. Sau vài ngày thử việc, Chu Phàm không làm việc qua loa lấy lệ, mà là làm việc thật sự rất siêng năng.

Tô Dĩnh cảm thấy cô ấy rất hợp ý mình nên đã giữ cô ấy lại.

Không mất nhiều thời gian để mối quan hệ trở nên quen thuộc. Cô ấy luôn gọi ngắn gọi dài hết chị Dĩnh này, đến chị Dĩnh nọ. Khi cười rộ lên có má lúm đồng tiền nhợt nhạt, đôi mắt cong vút như trăng non, nhìn rất thông minh, khiến người khác không thể không thích.

Thỉnh thoảng công việc kinh doanh vắng vẻ, Chu Phàm sẽ chủ động ở lại đóng cửa. Tô Dĩnh khá thoải mái và có thể dành thời gian để về nhà sớm.

Một tháng nhanh chóng trôi qua, thứ Năm là sinh nhật của mẹ Cừu.

Tô Dĩnh căn da đầu, ăn mặc lộng lẫy tham dự buổi tiệc. Bà chị chồng với khuôn mặt lạnh lùng cao độ kia cũng đến cùng chồng. Nhưng cô không nghĩ tới mình lại có thể gặp được người quen ở đây. Trong phòng khách, Lương Thái ngồi bắt chéo chân trên ghế, cách một làn khói mỏng, cười như không cười nhìn cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương