Nghiêm Túc Hồ Nháo
-
Chương 1
Câu chuyện bắt nguồn từ một cái tên.
Hôm nay là ngày cưới của Triệu Húc Viêm. Tiệc đãi khách được tổ chức tại nhà hàng lớn nhất trong thị trấn, có rất nhiều người thân và bạn bè từ cả hai phía.
Ngay sau khi bữa tiệc được khai mạc, khi Triệu Húc Viêm đưa cô dâu đến bàn kính rượu, một tình tiết đã xảy ra đối với Tô Dĩnh. Con trai của cô, Cố Niệm, bị một đứa trẻ khác đẩy ngã, trán bị trầy xước và chảy máu.
Đối phương là một cậu bé mũm mĩm, nhìn rất lạ, không giống người ở trong trấn.
Tô Dĩnh rất sốt ruột, nên đã quở trách vài câu, bố của đứa trẻ kia cũng nhanh chóng chạy đến.
Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, mặc một bộ tây trang màu đen khéo léo chỉnh tề. Người cao chân dài, dáng người đỉnh đạt, lời nói và hành động rất lịch sự. Anh ta chân thành trao danh thiếp và nói rằng nếu đứa trẻ có bất kỳ vấn đề gì, vui lòng thông báo cho anh ta.
Đối phương chân thành xin lỗi, cũng may thay, Cố Niệm không bị tổn thương nặng, sắt mặt của Tô Dĩnh lúc này mới dịu đi đôi chút.
Lúc sau Triệu Húc Viêm vội vã chạy đến giải vây, qua giới thiệu mới biết, bọn họ là bạn tốt cùng trường đại học.
Lúc đầu, Tô Dĩnh không ấn tượng lắm với anh ta, đến khi cô em chồng Cố Tân nói ra một cái tên, thì ngay lập tức có một cái tên hiện lên trong đầu cô.
Tên của người đàn ông này là Quách Uy, cách phát âm rất giống tên Cố Duy. Ngay khi nghe thấy cái tên này, trái tim cô rung lên vài lần. Khi nhìn thấy hai từ trên danh thiếp, cô mới nhận ra rằng đó không phải là cùng một tên. Cũng vì vậy, cô đã có ấn tượng đặc biệt đối với cái tên này.
Cả hai bên đều là người quen biết và Triệu Húc Viêm muốn tác hợp cho bọn họ.
Vấn đề giới thiệu đối tượng cho Tô Dĩnh được Cố Tân đảm đương. Cố Tân nói: "Anh ấy kinh doanh vật liệu xây dựng, 34 tuổi và đã ly hôn được hai năm. Con trai anh ấy so với Niệm Niệm lớn hơn vài tháng, sang năm cũng sẽ đi học tiểu học. Em nghe những người khác nói anh ấy có phẩm chất tốt, không có thói quen xấu, kinh doanh lớn và thu nhập cũng tốt."
Lúc ấy, Tô Dĩnh đang ở trong cửa hàng kiểm kê lại sổ sách, mặt cô không son phấn, tóc búi cao, trên tai vắt một cây bút chì, lôi thôi lếch thếch ngồi giữa một đống quần áo, nhíu mày.
Cố Tân: "Này!"
"Nghe thấy được." Tô Dĩnh viết một vài ghi chú vào cuốn sổ, không chút để ý hỏi: "Tại sao anh ta và vợ cũ lại ly hôn?"
"Nói là tính cách không hợp, tình cảm tan vỡ."
Cố Tân cười và trêu chọc: "Nói chung, hầu như người nào ly hôn cũng đều dùng lý do này."
Cô không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu.
Cố Tân đợi cả buổi mà không thấy cô hé răng, ngập ngừng hỏi: "Chị có muốn thử không?"
"Được thôi."
"Em hỏi nghiêm túc đó."
"Chị cũng không đùa." Cô chớp mắt nhìn cô ấy: "Điều kiện khá tốt, chỉ sợ người ta coi thường chị thôi."
Cố Tân nói: "Anh ấy có con nhỏ."
"Chị cũng có."
"Anh ấy sống ở thành phố Khâu Hóa. Nếu thành, vậy thì chị phải đi theo anh ấy."
Tô Dĩnh buông công việc trên tay xuống, khoanh tay lại, nói: "Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu cả, em cho rằng sức quyến rũ của chị lớn lắm sao?"
Tô Dĩnh đối với việc này không hề nghiêm túc, Cố Tân hơi khó chịu.
Anh trai cô mất sớm, và việc chị dâu tái hôn cũng là điều hiển nhiên, chưa kể rằng chị ấy và Cố Duy vốn không phải là vợ chồng thực sự. Tô Dĩnh cùng lắm thì chỉ được tính là một người mẹ chưa lập gia đình. Làm thế nào để chọn một cuộc hôn nhân cho mình là quyền của chị ấy.
Chung quy là gia đình họ nợ Tô Dĩnh. Nếu không phải vì có Niệm Niệm, thì chị ấy cũng sẽ không đến mức phải cân nhắc đến người kết hôn lần hai. Trong 6 năm này, chị ấy làm thế nào để vượt qua, cô đều đã chứng kiến tất cả. Một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ thật sự không dễ dàng gì, và cô cũng hy vọng chị ấy có được hạnh phúc.
Khi sự ích kỷ của anh trai cô trỗi dậy, anh ấy đã đánh mất đi lợi ích của chính bản thân mình. Chỉ là Cố Tân luyến tiếc cháu trai. Sau khi bước vào cánh cửa kia, thằng bé sẽ không còn là người một nhà với cô nữa, mặc dù nhiều năm nay nó vẫn luôn sống với Tô Dĩnh. Bên cạnh đó cô cũng sợ rằng, hậu duệ duy nhất của nhà họ Cố sẽ bị đổi sang họ khác.
Cố Tân thầm mắng bản thân mình ích kỷ, nhanh chóng xua tan ý tưởng đó và dành chút thời gian để truyền đạt lại ý của Tô Dĩnh cho Triệu Húc Viêm.
Khi Triệu Húc Viêm gọi đến, Quách Úy đang có mặt tại một bữa tiệc.
Anh nhân cơ hội này bước ra ngoài thông khí, châm một điếu thuốc và đứng bên cửa sổ nghe Triệu Húc Viêm nói chuyện. Những người đàn ông đơn giản và trực tiếp hơn nhiều, cuộc gọi kết thúc sau ba phút.
Quách Úy xoay người đem tàn thuốc cho vào thùng rác, sau đó quay lại mở cửa sổ ra. Xen kẽ giữa mùa đông và mùa xuân, gió đêm vẫn không ngừng thổi, lạnh buốt. Anh nhớ lại ngoại hình của Tô Dĩnh, điều đặc biệt ấn tượng của anh về cô là cách ăn mặc của cô ngày hôm đó.
Vào ngày hôm đó, con trai của anh là Quách Chí Thành đã đẫy một cậu bé, trán của đối phương đập vào góc cạnh của cầu thang, có một ít máu đã chảy ra.
Khi anh từ xa bước qua, thì có một người phụ nữ cũng chạy về phía hai đứa trẻ.
Cô mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt ngắn, với lá sen lớn và hoa sen in trên ngực trái, cành cây mỏng kéo dài xuống thắt lưng, làm nổi bật lên những chiếc lá sen màu xanh đậm trên váy. Sườn xám sử dụng ren đen làm viền, cổ áo và đường chéo có một vài nút khóa có cùng họa tiết. Nó được thiết kế để phù hợp với đường cong của cơ thể.
Tư thế của người phụ nữ nhẹ nhàng, vòng eo của cô nhỏ một cách không thể diễn tả được, làn váy tung lên theo nhịp điệu bước chân.
Quách Úy bất giác dừng lại bước chân, trước mắt hiện ra một khoảng sân cũ đơn giản và thanh tịnh. Trong thời tiết mưa phùn kéo dài, một bóng hồng ngồi một mình ở trong đình trên ao, tay cầm một chiếc ô giấy dầu, những đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước.
Chờ sau khi hai người bước vào, Quách Úy đã lấy lại tinh thần.
Xuất phát từ phép lịch sự, ánh mắt của anh chỉ dừng ở trên đường viền cổ áo của cô. Cô cột tóc đuôi ngựa thấp, thoa son đỏ, biểu cảm đang rất khó chịu. Thiết kế của cổ áo sườn xám ôm dọc theo chiếc cổ khiến nó trông thật thon thả.
Khi cô không nói lời nào, cả người đều toát ra khí chất ưu nhã và uyển chuyển, đuôi mắt và đuôi chân mày biểu lộ sự thờ ơ của cô cũng khá ý vị. Nhưng một khi cô nói, lời nói của cô rõ ràng và rành mạch, với một chút khéo léo, một chút thanh lịch, bên cạnh đó cũng có một chút tính cách táo bạo, nóng bỏng.
Ấn tượng đầu tiên có chút đặc biệt. Mặc dù cô hoàn toàn khác xa với mẫu người phụ nữ truyền thống trong tưởng tượng của anh, nhưng anh cảm thấy những đặc điểm mâu thuẫn trên người cô rất thú vị. Sau đó, anh biết được cô chính là người mà Triệu Húc Viêm đã đề cập trước đó, muốn giới thiệu cho anh.
Sau nửa điếu thuốc, chiếc điện thoại di động nằm trên bậu cửa sổ rung lên.
Quách Úy đặt điếu thuốc lên môi, ấn vào màn hình, Triệu Húc Viêm đã gửi số điện thoại qua. Anh ngước mắt lên và nhìn vào màn đêm một lúc, rồi liếc nhìn lại chiếc điện thoại di động của mình, sau đó thêm số điện thoại vào, gửi lời mời kết bạn.
Đối phương phản hồi khá nhanh và yêu cầu đã được chấp nhận.
Đợi một lúc, anh bắt đầu mở đầu bằng việc gửi một khuôn mặt cười, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Cánh cửa phòng riêng đột nhiên được mở ra từ bên trong, một cô gái trẻ bước ra.
Hôm nay Quách Úy dùng bữa với một số ông chủ đại lý, anh đã mang giám đốc kinh doanh và cấp dưới của cô ta, nhân viên kinh doanh Quý Nghiên theo cùng.
Quý Nghiên mặc một bộ đồ tây màu be mỏng vừa vặn. Nút trên cùng của áo sơ mi đã được mở ra. Vòng cổ bạch kim trên cổ thỉnh thoảng nhấp nháy dưới ánh đèn.
"Quách tổng, anh không sao chứ? Lý tổng yêu cầu tôi ra ngoài xem anh thế nào." Trong khi nói chuyện, cô lả lướt bước qua, gót giày dẫm trên mặt đất phát ra những tiếng lộc cộc nhỏ.
Quách Úy nhìn sang, và sau khi cùng ánh mắt cô chạm nhau, Quý Nghiên đột nhiên né tránh.
Mái tóc dài của cô xõa trên vai, với một bên xõa bên má và một bên vén sau tai, đứng ở trước mặt anh có vẻ thẹn thùng e lệ.
Một nụ hôn bất ngờ trong chuyến công tác vài tháng trước đã khiến cho cô cảm thấy mối quan hệ của hai người rất đặc biệt.
Tối hôm đó trong buổi tiệc cô đã uống rất nhiều rượu, tất cả mọi người trong công ty đều đang rất vui vì vừa mới ký được hợp đồng với một doanh nghiệp lớn. Cô đã có cơ hội tiếp xúc với anh, và đủ táo bạo để làm những gì mà cô luôn muốn làm nhưng không dám. Kết thúc nụ hôn, lời "xin lỗi" lịch sự của anh càng khiến cho cô cảm thấy sức quyến rũ của anh càng thêm lớn.
Sau khi trở về, anh đối xử với cô không mặn không nhạt. Mối quan hệ giữa hai người cũng không phát triển sâu thêm, nhưng trong công việc lại có đôi chút khác biệt. Cô biết rằng loại đàn ông này rất giỏi chơi những trò mơ hồ, giống như việc cắt thịt bằng dao cùn, điều đó thực sự tồi tệ. Nhưng người đàn ông khó lường này lại khiến cho cô không thể nào cưỡng lại chính mình. Cái loại cảm giác chân thành và hạnh phúc này so với việc đứng từ xa nhìn anh thì tốt hơn rất nhiều lần.
Đương nhiên là Quách Úy sẽ không biết về nội tâm đang xoay chuyển của cô. Là cô đơn phương có tình cảm với anh, anh nghĩ, việc tôi tình cô nguyện, tuân theo các quy tắc giữa người lớn, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm nào thì làm sao có thể gọi là lạc mềm buộc chặt.
Anh thừa nhận rằng cô gái trẻ đêm đó đã ảnh hưởng đến anh, và chỉ có thể nói rằng, tại thời điểm đó, các yếu tố lý tính trong cơ thể anh đã đánh bại sự tiết ra Dopamine một cách đột ngột. Cùng nhân viên trong công ty phát sinh quan hệ là điều cấm kỵ của Quách Úy, kể cả tình yêu công sở cũng vậy. Một khi nhất thời xúc động, kết quả sẽ rất khó khăn khi giải quyết vấn đề phiền toái sau này. Rất may là anh đã kịp dừng cương trước bờ vực.
Vì trong lòng đang nghĩ về một người nào đó, cho nên lúc này anh cảm thấy, mặc dù người trước mặt anh rất thanh tú và xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn lại không có gì bí ẩn, nhạt nhẽo và vô vị.
Quý Nghiên nhẹ nhàng hỏi: "Anh không thoải mái?"
Quách Úy thu lại ánh mắt và nhả khói vào khoảng không trước mặt, nói: "Có một chút."
"Hay để tôi đi mua cho anh một chai nước?"
"Không cần, cảm ơn cô." Anh giơ tay lên, ý chỉ điếu thuốc dưới đầu ngón tay: "Để hút xong điếu này đã."
Quý Nghiên đứng tại chỗ mà không rời đi, do dự một lúc: "Vậy thì... tôi ở lại với anh một lúc."
Quách Úy không từ chối, dáng người thẳng tắp đứng sát bên cửa sổ, tập trung nhìn vào những con đường nhộn nhịp bên ngoài, trong lúc đó, điện thoại di động trong lòng bàn tay anh rung lên, anh cũng không nhìn.
Quý Nghiên tập trung quan sát từng hành động cử chỉ của người đàn ông này. Anh đang nghiêm túc hút thuốc, không biết đang nghĩ về điều gì.
Lòng bàn tay cô nhễ nhại mồ hôi. Hào quang trên người anh quá mạnh mẽ. Là một ông chủ, cô luôn có một chút sợ hãi về anh. Quý Nghiên vuốt tóc và nghĩ rằng cô nên nói gì đó, vì vậy cô làm ra vẻ thoái mái, cảm thán một câu: "Uống một chút rượu, đứng ở đây hóng gió cảm thấy thật dễ chịu."
Sau một lúc, "Đúng vậy." Quách Úy nói.
Anh xoay người ném điếu thuốc vào thùng rác, cúi đầu xuống và mở tin nhắn của Tô Dĩnh. Chỉ có một tin nhắn, cô cũng trả lại cho anh một khuôn mặt cười.
Quách Úy cong khóe môi dưới, không trả lời tin nhắn mà cất điện thoại di, rồi đẩy cửa vào phòng riêng.
Ngày tháng trôi qua như nước, mọi người đều đi đúng hướng, Quách Úy và Tô Dĩnh giống như hai đường thẳng song song và điện thoại di động là điểm giao nhau duy nhất.
Chủ đề của họ bắt đầu bằng việc hỏi về thương tích của Cố Niệm, một số ít là về kinh nghiệm và cuộc sống của nhau, xem nhau như là những người bạn bình thường.
Thỉnh thoảng anh dậy sớm và nhắn tin chào buổi sáng, và chỉ nhận được câu trả lời của cô vào buổi trưa, thường là "Xin lỗi, tôi bận đến chóng mặt.", "Tôi vừa có một khách hàng khó tính, vẫn luôn mặc cả, thật sự quá đau đầu." Nội dung đại loại như thế. Và thường thì vào thời điểm này, Quách Úy đang họp hoặc kiểm tra nhà máy. Anh vội đến sức đầu mẻ trán, vội lấy điện thoại di động ra liếc nhanh một cái trước khi cho lại vào túi. Đợi đến khi nhớ đến thì cũng đã là đêm khuya.
Cứ như vậy, họ không chút hoang mang kết giao và dần dần trở nên quen thuộc. Số lần họ gửi tin nhắn ít đi. Anh sẽ gọi cho cô trong thời gian rảnh và nói một vài lời.
Mối quan hệ như có như không này kéo dài trong vài tháng, hai người ở hai thành phố khác nhau, trừ khi một bên nhân nhượng tìm đến để gặp nhau, bằng không thì sẽ rất khó để phá vỡ trạng thái này.
Một ngày nọ, anh nhận được tin nhắn của Tô Dĩnh.
Vào thời điểm đó, Quách Úy đang phát biểu tại cuộc họp. Anh tùy tiện mở tin nhắn ra. Đó là một bức ảnh của các tòa nhà mang tính biểu tượng của Khâu Hóa. Chất lượng của hình ảnh bị mờ và vẹo, như thể được chụp ở trong xe.
Quách Úy nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc, đến khi đem tâm tư quay trở lại cuộc họp thì lại đột nhiên quên mất mình đã nói đến đâu.
Sau khi được trợ lý nhắc nhở, Quách Úy quay trở lại chủ đề.
Cuộc họp kéo dài một tiếng. Sau đó, anh ở trong văn phòng xử lý hai tài liệu khẩn cấp, và hỏi thư ký về lịch trình ngày hôm nay của anh. Chỉ khi có thời gian rảnh anh mới gọi cho Tô Dĩnh.
Anh hỏi: "Cô đến đây?"
Tô Dĩnh nói: "Đến lấy hàng."
Quách Úy nới lỏng cà vạt một chút, dựa vào ghế và nhìn ra cửa sổ: "Vậy thì, tối nay cùng dùng bữa tối đi."
Hôm nay là ngày cưới của Triệu Húc Viêm. Tiệc đãi khách được tổ chức tại nhà hàng lớn nhất trong thị trấn, có rất nhiều người thân và bạn bè từ cả hai phía.
Ngay sau khi bữa tiệc được khai mạc, khi Triệu Húc Viêm đưa cô dâu đến bàn kính rượu, một tình tiết đã xảy ra đối với Tô Dĩnh. Con trai của cô, Cố Niệm, bị một đứa trẻ khác đẩy ngã, trán bị trầy xước và chảy máu.
Đối phương là một cậu bé mũm mĩm, nhìn rất lạ, không giống người ở trong trấn.
Tô Dĩnh rất sốt ruột, nên đã quở trách vài câu, bố của đứa trẻ kia cũng nhanh chóng chạy đến.
Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, mặc một bộ tây trang màu đen khéo léo chỉnh tề. Người cao chân dài, dáng người đỉnh đạt, lời nói và hành động rất lịch sự. Anh ta chân thành trao danh thiếp và nói rằng nếu đứa trẻ có bất kỳ vấn đề gì, vui lòng thông báo cho anh ta.
Đối phương chân thành xin lỗi, cũng may thay, Cố Niệm không bị tổn thương nặng, sắt mặt của Tô Dĩnh lúc này mới dịu đi đôi chút.
Lúc sau Triệu Húc Viêm vội vã chạy đến giải vây, qua giới thiệu mới biết, bọn họ là bạn tốt cùng trường đại học.
Lúc đầu, Tô Dĩnh không ấn tượng lắm với anh ta, đến khi cô em chồng Cố Tân nói ra một cái tên, thì ngay lập tức có một cái tên hiện lên trong đầu cô.
Tên của người đàn ông này là Quách Uy, cách phát âm rất giống tên Cố Duy. Ngay khi nghe thấy cái tên này, trái tim cô rung lên vài lần. Khi nhìn thấy hai từ trên danh thiếp, cô mới nhận ra rằng đó không phải là cùng một tên. Cũng vì vậy, cô đã có ấn tượng đặc biệt đối với cái tên này.
Cả hai bên đều là người quen biết và Triệu Húc Viêm muốn tác hợp cho bọn họ.
Vấn đề giới thiệu đối tượng cho Tô Dĩnh được Cố Tân đảm đương. Cố Tân nói: "Anh ấy kinh doanh vật liệu xây dựng, 34 tuổi và đã ly hôn được hai năm. Con trai anh ấy so với Niệm Niệm lớn hơn vài tháng, sang năm cũng sẽ đi học tiểu học. Em nghe những người khác nói anh ấy có phẩm chất tốt, không có thói quen xấu, kinh doanh lớn và thu nhập cũng tốt."
Lúc ấy, Tô Dĩnh đang ở trong cửa hàng kiểm kê lại sổ sách, mặt cô không son phấn, tóc búi cao, trên tai vắt một cây bút chì, lôi thôi lếch thếch ngồi giữa một đống quần áo, nhíu mày.
Cố Tân: "Này!"
"Nghe thấy được." Tô Dĩnh viết một vài ghi chú vào cuốn sổ, không chút để ý hỏi: "Tại sao anh ta và vợ cũ lại ly hôn?"
"Nói là tính cách không hợp, tình cảm tan vỡ."
Cố Tân cười và trêu chọc: "Nói chung, hầu như người nào ly hôn cũng đều dùng lý do này."
Cô không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu.
Cố Tân đợi cả buổi mà không thấy cô hé răng, ngập ngừng hỏi: "Chị có muốn thử không?"
"Được thôi."
"Em hỏi nghiêm túc đó."
"Chị cũng không đùa." Cô chớp mắt nhìn cô ấy: "Điều kiện khá tốt, chỉ sợ người ta coi thường chị thôi."
Cố Tân nói: "Anh ấy có con nhỏ."
"Chị cũng có."
"Anh ấy sống ở thành phố Khâu Hóa. Nếu thành, vậy thì chị phải đi theo anh ấy."
Tô Dĩnh buông công việc trên tay xuống, khoanh tay lại, nói: "Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu cả, em cho rằng sức quyến rũ của chị lớn lắm sao?"
Tô Dĩnh đối với việc này không hề nghiêm túc, Cố Tân hơi khó chịu.
Anh trai cô mất sớm, và việc chị dâu tái hôn cũng là điều hiển nhiên, chưa kể rằng chị ấy và Cố Duy vốn không phải là vợ chồng thực sự. Tô Dĩnh cùng lắm thì chỉ được tính là một người mẹ chưa lập gia đình. Làm thế nào để chọn một cuộc hôn nhân cho mình là quyền của chị ấy.
Chung quy là gia đình họ nợ Tô Dĩnh. Nếu không phải vì có Niệm Niệm, thì chị ấy cũng sẽ không đến mức phải cân nhắc đến người kết hôn lần hai. Trong 6 năm này, chị ấy làm thế nào để vượt qua, cô đều đã chứng kiến tất cả. Một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ thật sự không dễ dàng gì, và cô cũng hy vọng chị ấy có được hạnh phúc.
Khi sự ích kỷ của anh trai cô trỗi dậy, anh ấy đã đánh mất đi lợi ích của chính bản thân mình. Chỉ là Cố Tân luyến tiếc cháu trai. Sau khi bước vào cánh cửa kia, thằng bé sẽ không còn là người một nhà với cô nữa, mặc dù nhiều năm nay nó vẫn luôn sống với Tô Dĩnh. Bên cạnh đó cô cũng sợ rằng, hậu duệ duy nhất của nhà họ Cố sẽ bị đổi sang họ khác.
Cố Tân thầm mắng bản thân mình ích kỷ, nhanh chóng xua tan ý tưởng đó và dành chút thời gian để truyền đạt lại ý của Tô Dĩnh cho Triệu Húc Viêm.
Khi Triệu Húc Viêm gọi đến, Quách Úy đang có mặt tại một bữa tiệc.
Anh nhân cơ hội này bước ra ngoài thông khí, châm một điếu thuốc và đứng bên cửa sổ nghe Triệu Húc Viêm nói chuyện. Những người đàn ông đơn giản và trực tiếp hơn nhiều, cuộc gọi kết thúc sau ba phút.
Quách Úy xoay người đem tàn thuốc cho vào thùng rác, sau đó quay lại mở cửa sổ ra. Xen kẽ giữa mùa đông và mùa xuân, gió đêm vẫn không ngừng thổi, lạnh buốt. Anh nhớ lại ngoại hình của Tô Dĩnh, điều đặc biệt ấn tượng của anh về cô là cách ăn mặc của cô ngày hôm đó.
Vào ngày hôm đó, con trai của anh là Quách Chí Thành đã đẫy một cậu bé, trán của đối phương đập vào góc cạnh của cầu thang, có một ít máu đã chảy ra.
Khi anh từ xa bước qua, thì có một người phụ nữ cũng chạy về phía hai đứa trẻ.
Cô mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt ngắn, với lá sen lớn và hoa sen in trên ngực trái, cành cây mỏng kéo dài xuống thắt lưng, làm nổi bật lên những chiếc lá sen màu xanh đậm trên váy. Sườn xám sử dụng ren đen làm viền, cổ áo và đường chéo có một vài nút khóa có cùng họa tiết. Nó được thiết kế để phù hợp với đường cong của cơ thể.
Tư thế của người phụ nữ nhẹ nhàng, vòng eo của cô nhỏ một cách không thể diễn tả được, làn váy tung lên theo nhịp điệu bước chân.
Quách Úy bất giác dừng lại bước chân, trước mắt hiện ra một khoảng sân cũ đơn giản và thanh tịnh. Trong thời tiết mưa phùn kéo dài, một bóng hồng ngồi một mình ở trong đình trên ao, tay cầm một chiếc ô giấy dầu, những đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước.
Chờ sau khi hai người bước vào, Quách Úy đã lấy lại tinh thần.
Xuất phát từ phép lịch sự, ánh mắt của anh chỉ dừng ở trên đường viền cổ áo của cô. Cô cột tóc đuôi ngựa thấp, thoa son đỏ, biểu cảm đang rất khó chịu. Thiết kế của cổ áo sườn xám ôm dọc theo chiếc cổ khiến nó trông thật thon thả.
Khi cô không nói lời nào, cả người đều toát ra khí chất ưu nhã và uyển chuyển, đuôi mắt và đuôi chân mày biểu lộ sự thờ ơ của cô cũng khá ý vị. Nhưng một khi cô nói, lời nói của cô rõ ràng và rành mạch, với một chút khéo léo, một chút thanh lịch, bên cạnh đó cũng có một chút tính cách táo bạo, nóng bỏng.
Ấn tượng đầu tiên có chút đặc biệt. Mặc dù cô hoàn toàn khác xa với mẫu người phụ nữ truyền thống trong tưởng tượng của anh, nhưng anh cảm thấy những đặc điểm mâu thuẫn trên người cô rất thú vị. Sau đó, anh biết được cô chính là người mà Triệu Húc Viêm đã đề cập trước đó, muốn giới thiệu cho anh.
Sau nửa điếu thuốc, chiếc điện thoại di động nằm trên bậu cửa sổ rung lên.
Quách Úy đặt điếu thuốc lên môi, ấn vào màn hình, Triệu Húc Viêm đã gửi số điện thoại qua. Anh ngước mắt lên và nhìn vào màn đêm một lúc, rồi liếc nhìn lại chiếc điện thoại di động của mình, sau đó thêm số điện thoại vào, gửi lời mời kết bạn.
Đối phương phản hồi khá nhanh và yêu cầu đã được chấp nhận.
Đợi một lúc, anh bắt đầu mở đầu bằng việc gửi một khuôn mặt cười, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Cánh cửa phòng riêng đột nhiên được mở ra từ bên trong, một cô gái trẻ bước ra.
Hôm nay Quách Úy dùng bữa với một số ông chủ đại lý, anh đã mang giám đốc kinh doanh và cấp dưới của cô ta, nhân viên kinh doanh Quý Nghiên theo cùng.
Quý Nghiên mặc một bộ đồ tây màu be mỏng vừa vặn. Nút trên cùng của áo sơ mi đã được mở ra. Vòng cổ bạch kim trên cổ thỉnh thoảng nhấp nháy dưới ánh đèn.
"Quách tổng, anh không sao chứ? Lý tổng yêu cầu tôi ra ngoài xem anh thế nào." Trong khi nói chuyện, cô lả lướt bước qua, gót giày dẫm trên mặt đất phát ra những tiếng lộc cộc nhỏ.
Quách Úy nhìn sang, và sau khi cùng ánh mắt cô chạm nhau, Quý Nghiên đột nhiên né tránh.
Mái tóc dài của cô xõa trên vai, với một bên xõa bên má và một bên vén sau tai, đứng ở trước mặt anh có vẻ thẹn thùng e lệ.
Một nụ hôn bất ngờ trong chuyến công tác vài tháng trước đã khiến cho cô cảm thấy mối quan hệ của hai người rất đặc biệt.
Tối hôm đó trong buổi tiệc cô đã uống rất nhiều rượu, tất cả mọi người trong công ty đều đang rất vui vì vừa mới ký được hợp đồng với một doanh nghiệp lớn. Cô đã có cơ hội tiếp xúc với anh, và đủ táo bạo để làm những gì mà cô luôn muốn làm nhưng không dám. Kết thúc nụ hôn, lời "xin lỗi" lịch sự của anh càng khiến cho cô cảm thấy sức quyến rũ của anh càng thêm lớn.
Sau khi trở về, anh đối xử với cô không mặn không nhạt. Mối quan hệ giữa hai người cũng không phát triển sâu thêm, nhưng trong công việc lại có đôi chút khác biệt. Cô biết rằng loại đàn ông này rất giỏi chơi những trò mơ hồ, giống như việc cắt thịt bằng dao cùn, điều đó thực sự tồi tệ. Nhưng người đàn ông khó lường này lại khiến cho cô không thể nào cưỡng lại chính mình. Cái loại cảm giác chân thành và hạnh phúc này so với việc đứng từ xa nhìn anh thì tốt hơn rất nhiều lần.
Đương nhiên là Quách Úy sẽ không biết về nội tâm đang xoay chuyển của cô. Là cô đơn phương có tình cảm với anh, anh nghĩ, việc tôi tình cô nguyện, tuân theo các quy tắc giữa người lớn, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm nào thì làm sao có thể gọi là lạc mềm buộc chặt.
Anh thừa nhận rằng cô gái trẻ đêm đó đã ảnh hưởng đến anh, và chỉ có thể nói rằng, tại thời điểm đó, các yếu tố lý tính trong cơ thể anh đã đánh bại sự tiết ra Dopamine một cách đột ngột. Cùng nhân viên trong công ty phát sinh quan hệ là điều cấm kỵ của Quách Úy, kể cả tình yêu công sở cũng vậy. Một khi nhất thời xúc động, kết quả sẽ rất khó khăn khi giải quyết vấn đề phiền toái sau này. Rất may là anh đã kịp dừng cương trước bờ vực.
Vì trong lòng đang nghĩ về một người nào đó, cho nên lúc này anh cảm thấy, mặc dù người trước mặt anh rất thanh tú và xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn lại không có gì bí ẩn, nhạt nhẽo và vô vị.
Quý Nghiên nhẹ nhàng hỏi: "Anh không thoải mái?"
Quách Úy thu lại ánh mắt và nhả khói vào khoảng không trước mặt, nói: "Có một chút."
"Hay để tôi đi mua cho anh một chai nước?"
"Không cần, cảm ơn cô." Anh giơ tay lên, ý chỉ điếu thuốc dưới đầu ngón tay: "Để hút xong điếu này đã."
Quý Nghiên đứng tại chỗ mà không rời đi, do dự một lúc: "Vậy thì... tôi ở lại với anh một lúc."
Quách Úy không từ chối, dáng người thẳng tắp đứng sát bên cửa sổ, tập trung nhìn vào những con đường nhộn nhịp bên ngoài, trong lúc đó, điện thoại di động trong lòng bàn tay anh rung lên, anh cũng không nhìn.
Quý Nghiên tập trung quan sát từng hành động cử chỉ của người đàn ông này. Anh đang nghiêm túc hút thuốc, không biết đang nghĩ về điều gì.
Lòng bàn tay cô nhễ nhại mồ hôi. Hào quang trên người anh quá mạnh mẽ. Là một ông chủ, cô luôn có một chút sợ hãi về anh. Quý Nghiên vuốt tóc và nghĩ rằng cô nên nói gì đó, vì vậy cô làm ra vẻ thoái mái, cảm thán một câu: "Uống một chút rượu, đứng ở đây hóng gió cảm thấy thật dễ chịu."
Sau một lúc, "Đúng vậy." Quách Úy nói.
Anh xoay người ném điếu thuốc vào thùng rác, cúi đầu xuống và mở tin nhắn của Tô Dĩnh. Chỉ có một tin nhắn, cô cũng trả lại cho anh một khuôn mặt cười.
Quách Úy cong khóe môi dưới, không trả lời tin nhắn mà cất điện thoại di, rồi đẩy cửa vào phòng riêng.
Ngày tháng trôi qua như nước, mọi người đều đi đúng hướng, Quách Úy và Tô Dĩnh giống như hai đường thẳng song song và điện thoại di động là điểm giao nhau duy nhất.
Chủ đề của họ bắt đầu bằng việc hỏi về thương tích của Cố Niệm, một số ít là về kinh nghiệm và cuộc sống của nhau, xem nhau như là những người bạn bình thường.
Thỉnh thoảng anh dậy sớm và nhắn tin chào buổi sáng, và chỉ nhận được câu trả lời của cô vào buổi trưa, thường là "Xin lỗi, tôi bận đến chóng mặt.", "Tôi vừa có một khách hàng khó tính, vẫn luôn mặc cả, thật sự quá đau đầu." Nội dung đại loại như thế. Và thường thì vào thời điểm này, Quách Úy đang họp hoặc kiểm tra nhà máy. Anh vội đến sức đầu mẻ trán, vội lấy điện thoại di động ra liếc nhanh một cái trước khi cho lại vào túi. Đợi đến khi nhớ đến thì cũng đã là đêm khuya.
Cứ như vậy, họ không chút hoang mang kết giao và dần dần trở nên quen thuộc. Số lần họ gửi tin nhắn ít đi. Anh sẽ gọi cho cô trong thời gian rảnh và nói một vài lời.
Mối quan hệ như có như không này kéo dài trong vài tháng, hai người ở hai thành phố khác nhau, trừ khi một bên nhân nhượng tìm đến để gặp nhau, bằng không thì sẽ rất khó để phá vỡ trạng thái này.
Một ngày nọ, anh nhận được tin nhắn của Tô Dĩnh.
Vào thời điểm đó, Quách Úy đang phát biểu tại cuộc họp. Anh tùy tiện mở tin nhắn ra. Đó là một bức ảnh của các tòa nhà mang tính biểu tượng của Khâu Hóa. Chất lượng của hình ảnh bị mờ và vẹo, như thể được chụp ở trong xe.
Quách Úy nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc, đến khi đem tâm tư quay trở lại cuộc họp thì lại đột nhiên quên mất mình đã nói đến đâu.
Sau khi được trợ lý nhắc nhở, Quách Úy quay trở lại chủ đề.
Cuộc họp kéo dài một tiếng. Sau đó, anh ở trong văn phòng xử lý hai tài liệu khẩn cấp, và hỏi thư ký về lịch trình ngày hôm nay của anh. Chỉ khi có thời gian rảnh anh mới gọi cho Tô Dĩnh.
Anh hỏi: "Cô đến đây?"
Tô Dĩnh nói: "Đến lấy hàng."
Quách Úy nới lỏng cà vạt một chút, dựa vào ghế và nhìn ra cửa sổ: "Vậy thì, tối nay cùng dùng bữa tối đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook