Nghịch Thiên - Vô Thiên
-
Chương 10: Năng lực của Nguyễn Kiên
- Bám đuôi? - Võ Hùng kinh ngạc thốt lên.
- Phải, có năm tên, ba tên ở phía ngoài trước và hai tên đang ở xa quan sát. Tôi có thể xử lí ba tên, hai tên đến sau phiền cậu lo liệu. - Nguyễn Kiên bình tĩnh phân chia cho Võ Hùng và vị bác sĩ.
- Khoan đã, đây là bệnh viện, các cậu không thể đánh nhau ở đây được. - Vị bác sĩ vội vàng ngăn cản Nguyễn Kiên.
- Vậy thì hãy đưa tôi vật kia, chúng tôi sẽ rời khỏi bệnh viện xử lí bọn chúng. Mục đích của chúng là manh mối chú Khả để lại, nếu bọn tôi mang đi thì chắc bọn chúng sẽ theo đuổi. - Nguyễn Kiên phân tích và hối thúc vị bác sĩ.
Vị bác sĩ mang một cái hộp sắt cùng chìa khóa ra giao cho Võ Hùng. Ngay khi Võ Hùng nhận được, Nguyễn Kiên đã dẫn đường trước chạy ra khỏi bệnh viện. Quả nhiên bọn bám đuôi khi thấy họ chạy ra liền đuổi theo, tuy nhiên vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Nguyễn Kiên vừa di chuyển, vừa quan sát, tìm kiếm địa phương vắng vẻ mà đi vào. Bọn cướp vốn đang chuẩn bị tiến lên ép họ đi vào chỗ vắng thì đã thấy họ lẩn vào trong một con hẻm vắng, bọn chúng mừng thầm, vội vàng đuổi vào trong hẻm.
Nguyễn Kiên chỉ chờ có thế, dặn dò Võ Hùng cẩn thận rồi tiến lên phía trước. Bọn bám đuôi đi vào trong hẻm, lại quanh co mấy lần thì phát hiện hẻm cụt và một khoảng đất vừa đủ rộng, đồng thời Nguyễn Kiên đang đứng chờ ở đó.
- Sao, không chạy trốn nữa à. Ngươi là muốn nạp mạng? Dù ngươi đã muốn đầu hàng nhưng ta xin chia buồn, các ngươi phải chết tại đây. - Một tên hiểu lầm Nguyễn Kiên muốn buông tay xin tha nên hống hách, tàn nhẫn nói.
Nguyễn Kiên vốn đang phân vân có nên giết sạch hay là để sống thì nghe được lời tên kia, chút ý định nhân từ của hắn bay sạch, “muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện”. Nguyễn Kiên không phải anh hùng chính nghĩa, hắn sẽ không nhân từ với bất cứ ai mang ác ý với hắn hoặc người hắn quan tâm.
Từ sau khi Lâm Nghị dùng thể xác hắn đi chiến đấu và cả lúc nhìn thấy cảnh quay chém giết bọn sát thủ của Lâm Nghị, hắn đã thức tỉnh phần nào bản năng chiến đấu và tính cách sát phạt với kẻ thù của mình. Hắn có cảm giác mình đã chiến đấu từ lúc sinh ra, số sinh mạng mất đi dưới tay hắn là không ít. Vậy nên việc chém giết bọn bám đuôi này không là gì với hắn. Hắn nhận lấy phần xử lí ba tên đầu tiên là vì muốn thử khả năng của mình, vẫn còn chút ý tứ đảm bảo an toàn, đồng thời hắn cũng muốn xem thử trình độ võ đạo của Võ Hùng. Thực sự thì hắn cảm nhận việc đánh gục cả năm tên không là gì với hắn.
- Chịu chết? Đó là các ngươi!- Nguyễn Kiên lạnh lùng nói.
Trong khoảnh khắc này, Từ trên người hắn bốc lên một sát khí kinh khủng rồi nhanh chóng vụt mất. Võ Hùng có cảm giác một cơn gió lạnh thấu xương đã thổi ngang qua hắn, làm hắn phải dựng tóc gáy, nổi da gà. Đấy là do sát khí của Nguyễn Kiên không nhằm hướng Võ Hùng, đồng thời cũng là vì hắn chưa thể tự kiểm soát sát khí của mình. Tuy vậy ba kẻ là mục tiêu của hắn đã chết trân tại chỗ, trong một khoảnh khắc, bọn chúng tưởng như mình đang đối diện thần chết, lưỡi hái tử vong đang vụt ngang qua cổ. Thực tế thì bon chúng đang đối diện với một “tử thần”, mang cái tên Nguyễn Kiên. Bản thân Nguyễn Kiên không biết được mình đã tỏa ra một sát khí kinh khủng đến mức khiến bọn bám đuôi chết cứng tại chỗ, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra cơ hội đã đến.
Nguyễn Kiên lướt nhanh đến trước mặt ba tên kia, tụ thế một quyền, nhắm chuẩn giữa ngực, đấm bay một tên ra ngoài, hai tên kia vừa tỉnh hồn lại thì ra đòn đánh hướng Nguyễn Kiên. Nguyễn Kiên lắc người né tránh, kéo trận đấu sang một bên.
Hai tên đến sau thấy Nguyễn Kiên quần chiến với đồng bọn của mình thì xông vào Võ Hùng. Võ Hùng thả hộp sắt xuống, cất chìa khóa vào người, đứng vào thế thủ tập trung cho trận đánh sinh tử.
Tên đầu tiên bị Nguyễn Kiên một quyền đấm bay, văng xa hơn 5m rồi rơi vào ngay bãi rác. Hắn đau đớn đứng dậy, rồi lại đau đớn quỵ xuống ho khục khục phun ra một ngụm máu. Cú đấm của Nguyễn Kiên mạnh đến mức đánh dập phổi của hắn, xương sườn cũng nứt gãy vài cái trong đó. Hắn lại nhìn hai đồng bạn đang vây đánh Nguyễn Kiên thì hơi bình tĩnh hơn chút, trong lòng nghĩ thầm chắc đó là một đòn toàn lực của Nguyễn Kiên, lại do hắn không đề phòng nên mới bị thương như vậy. Có điều hắn đã quên vì sao hắn lại bị chết đứng tại chỗ, vì gì mà Nguyễn Kiên có thể áp sát nhanh chóng để đánh bay hắn khi hắn chưa kịp tỉnh lại.
Nguyễn Kiên vừa chiến đấu với hai tên bám đuôi, vừa cố gắng tìm tới cảm giác thân quen trong linh hồn mình. Hắn cố tình kéo dài trận chiến, lại kiềm lực khi xuất đòn, cứng rắn chịu đòn để tìm lại bản năng, kí ức của mình. Dần dần, hắn rơi vào một cảm giác huyền diệu, hắn thả lỏng toàn bộ cơ thể và linh hồn mình. Đó không phải là hắn phê cần, mất ý thức hay gì khác, ngược lại hắn tỉnh táo, minh mẫn hơn bao giờ hết.
Hắn đang giác ngộ!
Lâm Nghị ở sâu trong linh giới của Nguyễn Kiên, hắn đang đắm chìm trong việc dung nạp phần hồn mới thu hồi và chữa trị linh hồn. Một cảm giác khác thường bỗng lan tràn trong linh hồn hắn, xuất phát từ sâu bên trong bảo vật của hắn. Lại một sự bất ngờ kéo đến, Lâm Nghị mở mắt, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, với một kẻ như Lâm Nghị thì đôi mắt hắn vẫn luôn là sắc thái bình tĩnh, không quan tâm, vì trên đời không có bao nhiêu thứ khiến hắn phải thực sự để tâm. Vậy mà giờ đây, đôi mắt đó đã diễn tả chân thực sự ngạc nhiên đến kinh hoàng của hắn. Linh giới là thế giới linh hồn, thế giới này luôn phiêu miễu, mờ ảo, thuần một màu sắc đen tối, dù là linh giới của phàm nhân, tu sĩ, tiên nhân, thần thánh, dù ngươi độc ác hơn quỷ dữ, dù ngươi nhân từ hơn bồ tát,… tất cả đều có linh giới như thế và đó là bất biến. Thế mà giờ đây, hai mắt của Lâm Nghị phải mở to, trợn trừng lên, hắn phải lau mắt mình, tự vả mặt mình vài cái để khẳng định mình không mơ, dù xác định rồi mà mắt hắn vẫn trợn lên như muốn lồi ra. Bởi vì sự thật trước mắt hắn bây giờ!
Linh giới của Nguyễn Kiên đang biến đổi! Nó đang sáng lên! Nó đang rực rỡ lên! Nó đang phát triển lên!
Lâm Nghị dần bình tĩnh lại, hắn đang vô cùng mờ mịt khi tận mắt chứng kiến “vạn cổ đệ nhất biến sự” này. Bỗng nhiên, hắn phát hiện, hai phần linh hồn của Nguyễn Kiên không biết từ lúc nào đã di chuyển đến khu vực rực rỡ nhất trong linh giới, dù chưa sát nhập vào nhau nhưng chúng đang chậm chạp giao thoa với nhau. Việc này hoàn toàn đã phá vỡ dự định của hắn, hắn vốn tính toán sau khi linh hồn khôi phục lại được năm phần sẽ trợ giúp Nguyễn Kiên phục hồi trí nhớ, rồi xuất hiện trước mắt Nguyễn Kiên, kể cho hắn nghe chuyện của mình, chỉ dạy cho hắn đi lên con đường tu đạo và để hắn giúp mình khôi phục hoàn toàn, cuối cùng sẽ rời khỏi nơi này, độ Đăng Tiên Lôi Kiếp, bước trên Nghịch Thiên Chi Đạo. Hiện tại thì hay rồi, hắn hoàn toàn vỡ kế hoạch ngay tại bước đầu. Hắn vẫn đang đau đầu tính toán cho tương lai huy hoàng của mình, thì lại có một chấn động làm hắn kinh hoàng. Lần này thì là từ bên trong linh hồn hắn. Một thứ từ bên trong bảo vật của hắn, thoát ly ra ngoài, không hề lay động trước sự kiềm chế của hắn, ngược lại nó còn cưỡng chế đánh ra một lối đi trong linh hồn Lâm Nghị khiến hắn phải kêu đau oai oái như bị chó cắn, thứ đó bay ra ngoài, phiêu phù trong linh giới của Nguyễn Kiên, nó là vô hồn nhưng lại mang đến một cảm giác sinh động vô cùng. Lâm Nghị tò mò lại tiến lại gần, đưa tay thử chạm vào thứ đó. Một cảm giác thư sướng sâu tận linh hồn, cảm giác như linh hồn đã khôi phục. Lâm Nghị đang mừng rỡ thì một sức mạnh vô phương chống cự ập tới, tống hắn bay đi vào trong một góc linh giới. Lâm Nghị cảm giác mình như một con kiến hôi bị người ta dẫm đạp thoải mái, cảm giác này khiến hắn vô cùng cay cú, hắn âm thầm ghi hận, thầm nghĩ đến ngày mình khôi phục sẽ trả thù như thế nào. Tựa như cảm giác được tà tâm của hắn, một trận lũ kéo tới cuốn hắn đi về nơi xa nhất của linh giới, khi hắn thoát ra được mới biết mình đang nằm trong một đống rác rưởi, chính xác là cặn bã trong linh giới.
- Được lắm, lại xem ta như là cặn bã, ta sẽ ghi nhớ mối thù này, Nguyễn Kiên àaaaaaaa.
Lâm Nghị điên cuống gào rú trong một góc xó của linh giới. Một cục cặn bã lại bị thải ra, bay thẳng vào cái mồm đang mở toang hoang gào rú của hắn.
Ở bên ngoài, Nguyễn Kiên không hề hay biết đại biến trong linh giới của mình, cũng không hề hay biết trong vô tình và vô tội, bản thân đã gây thù chuốc oán với một tên điên cường đại đến nghịch thiên. Tuy nhiên, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên với tình huống bây giờ của mình. Hắn vừa thoát khỏi giác ngộ. Vừa rồi khi đang chiến đấu, hắn cố tình kiềm lực để tìm kiếm cảm giác khôi phục bản năng, không ngờ lại rơi vào một cảm giác huyền diệu vô cùng, và sau khi thoát khỏi cảm giác đó, mọi thứ trong mắt hắn không còn như cũ nữa. Lúc này hắn đang đối chiến với ba tên bám đuôi, rõ ràng bọn chúng vẫn chưa ra đòn, nhưng hắn lại nhìn thấy bọn chúng đã tung chiêu. Chính xác thì là những cái bóng hư ảo có hình dạng của bọn bám đuôi, những cái bóng này gắn liền với chủ nhân hình dáng của bọn chúng, và những cái bóng này tung đòn trước chủ thể của chúng khoảng một giây, ngay sau đó chủ thể của chúng sẽ đánh đúng như cái bóng. Không chỉ có thế, không gian xung quanh Nguyễn Kiên cũng hư ảo, tràn đầy sương khói lượn lờ dù hắn biết rằng tuyệt không có như thế vì đây là lúc trưa, mặt trời treo cao thì sương khói đâu ra? Cái khiến hắn kinh ngạc nhất là khi hắn tung chiêu thì những tia sương khói quanh hắn sẽ cuốn vào trong đòn đánh, khi hắn đánh trúng tên bám đuôi, cái bóng của chúng sẽ mờ đi. Khi hắn đánh tan một cái bóng thì tên chủ thể kia cũng gục xuống, tắt thở. Đến lúc này hắn đã mơ hồ hiểu được hắn đang nhìn thấy cái gì và làm được điều gì. Cứ như vậy, Nguyễn Kiên dễ dàng đánh chết hai tên kia mà không hề để lại một dấu vết nào trên xác của bọn chúng.
Nguyễn Kiên quay sang bên Võ Hùng, hắn đã hạ được một tên, vẫn đang triền đấu với tên còn lại. Ngay lúc Nguyễn Kiên muốn qua giúp thì Võ Hùng gầm lên, đánh ra một quyền thẳng vào bụng tên kia, hắn bay xa hơn 10m rồi gục xuống. Nguyễn Kiên lại đến đánh cho mỗi tên một quyền, xóa sổ cái bóng, triệt tiêu mạng của chúng rồi gọi Võ Hùng. Lúc này Nguyễn Kiên mới nhận thấy cái bóng của Võ Hùng đậm màu và có khí tức mạnh hơn những tên bám đuôi nhiều. Khi Nguyễn Kiên muốn tìm hiểu thêm một chút về năng lực mới của mình thì bỗng nhiên mọi thứ lại trở về như cũ. Nguyễn Kiên hơi khó hiểu, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, nếu có một lần thì sẽ có lần sau nữa. Cứ từ từ nghiên cứu, không cần gì phải vội.
- Phải, có năm tên, ba tên ở phía ngoài trước và hai tên đang ở xa quan sát. Tôi có thể xử lí ba tên, hai tên đến sau phiền cậu lo liệu. - Nguyễn Kiên bình tĩnh phân chia cho Võ Hùng và vị bác sĩ.
- Khoan đã, đây là bệnh viện, các cậu không thể đánh nhau ở đây được. - Vị bác sĩ vội vàng ngăn cản Nguyễn Kiên.
- Vậy thì hãy đưa tôi vật kia, chúng tôi sẽ rời khỏi bệnh viện xử lí bọn chúng. Mục đích của chúng là manh mối chú Khả để lại, nếu bọn tôi mang đi thì chắc bọn chúng sẽ theo đuổi. - Nguyễn Kiên phân tích và hối thúc vị bác sĩ.
Vị bác sĩ mang một cái hộp sắt cùng chìa khóa ra giao cho Võ Hùng. Ngay khi Võ Hùng nhận được, Nguyễn Kiên đã dẫn đường trước chạy ra khỏi bệnh viện. Quả nhiên bọn bám đuôi khi thấy họ chạy ra liền đuổi theo, tuy nhiên vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Nguyễn Kiên vừa di chuyển, vừa quan sát, tìm kiếm địa phương vắng vẻ mà đi vào. Bọn cướp vốn đang chuẩn bị tiến lên ép họ đi vào chỗ vắng thì đã thấy họ lẩn vào trong một con hẻm vắng, bọn chúng mừng thầm, vội vàng đuổi vào trong hẻm.
Nguyễn Kiên chỉ chờ có thế, dặn dò Võ Hùng cẩn thận rồi tiến lên phía trước. Bọn bám đuôi đi vào trong hẻm, lại quanh co mấy lần thì phát hiện hẻm cụt và một khoảng đất vừa đủ rộng, đồng thời Nguyễn Kiên đang đứng chờ ở đó.
- Sao, không chạy trốn nữa à. Ngươi là muốn nạp mạng? Dù ngươi đã muốn đầu hàng nhưng ta xin chia buồn, các ngươi phải chết tại đây. - Một tên hiểu lầm Nguyễn Kiên muốn buông tay xin tha nên hống hách, tàn nhẫn nói.
Nguyễn Kiên vốn đang phân vân có nên giết sạch hay là để sống thì nghe được lời tên kia, chút ý định nhân từ của hắn bay sạch, “muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện”. Nguyễn Kiên không phải anh hùng chính nghĩa, hắn sẽ không nhân từ với bất cứ ai mang ác ý với hắn hoặc người hắn quan tâm.
Từ sau khi Lâm Nghị dùng thể xác hắn đi chiến đấu và cả lúc nhìn thấy cảnh quay chém giết bọn sát thủ của Lâm Nghị, hắn đã thức tỉnh phần nào bản năng chiến đấu và tính cách sát phạt với kẻ thù của mình. Hắn có cảm giác mình đã chiến đấu từ lúc sinh ra, số sinh mạng mất đi dưới tay hắn là không ít. Vậy nên việc chém giết bọn bám đuôi này không là gì với hắn. Hắn nhận lấy phần xử lí ba tên đầu tiên là vì muốn thử khả năng của mình, vẫn còn chút ý tứ đảm bảo an toàn, đồng thời hắn cũng muốn xem thử trình độ võ đạo của Võ Hùng. Thực sự thì hắn cảm nhận việc đánh gục cả năm tên không là gì với hắn.
- Chịu chết? Đó là các ngươi!- Nguyễn Kiên lạnh lùng nói.
Trong khoảnh khắc này, Từ trên người hắn bốc lên một sát khí kinh khủng rồi nhanh chóng vụt mất. Võ Hùng có cảm giác một cơn gió lạnh thấu xương đã thổi ngang qua hắn, làm hắn phải dựng tóc gáy, nổi da gà. Đấy là do sát khí của Nguyễn Kiên không nhằm hướng Võ Hùng, đồng thời cũng là vì hắn chưa thể tự kiểm soát sát khí của mình. Tuy vậy ba kẻ là mục tiêu của hắn đã chết trân tại chỗ, trong một khoảnh khắc, bọn chúng tưởng như mình đang đối diện thần chết, lưỡi hái tử vong đang vụt ngang qua cổ. Thực tế thì bon chúng đang đối diện với một “tử thần”, mang cái tên Nguyễn Kiên. Bản thân Nguyễn Kiên không biết được mình đã tỏa ra một sát khí kinh khủng đến mức khiến bọn bám đuôi chết cứng tại chỗ, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra cơ hội đã đến.
Nguyễn Kiên lướt nhanh đến trước mặt ba tên kia, tụ thế một quyền, nhắm chuẩn giữa ngực, đấm bay một tên ra ngoài, hai tên kia vừa tỉnh hồn lại thì ra đòn đánh hướng Nguyễn Kiên. Nguyễn Kiên lắc người né tránh, kéo trận đấu sang một bên.
Hai tên đến sau thấy Nguyễn Kiên quần chiến với đồng bọn của mình thì xông vào Võ Hùng. Võ Hùng thả hộp sắt xuống, cất chìa khóa vào người, đứng vào thế thủ tập trung cho trận đánh sinh tử.
Tên đầu tiên bị Nguyễn Kiên một quyền đấm bay, văng xa hơn 5m rồi rơi vào ngay bãi rác. Hắn đau đớn đứng dậy, rồi lại đau đớn quỵ xuống ho khục khục phun ra một ngụm máu. Cú đấm của Nguyễn Kiên mạnh đến mức đánh dập phổi của hắn, xương sườn cũng nứt gãy vài cái trong đó. Hắn lại nhìn hai đồng bạn đang vây đánh Nguyễn Kiên thì hơi bình tĩnh hơn chút, trong lòng nghĩ thầm chắc đó là một đòn toàn lực của Nguyễn Kiên, lại do hắn không đề phòng nên mới bị thương như vậy. Có điều hắn đã quên vì sao hắn lại bị chết đứng tại chỗ, vì gì mà Nguyễn Kiên có thể áp sát nhanh chóng để đánh bay hắn khi hắn chưa kịp tỉnh lại.
Nguyễn Kiên vừa chiến đấu với hai tên bám đuôi, vừa cố gắng tìm tới cảm giác thân quen trong linh hồn mình. Hắn cố tình kéo dài trận chiến, lại kiềm lực khi xuất đòn, cứng rắn chịu đòn để tìm lại bản năng, kí ức của mình. Dần dần, hắn rơi vào một cảm giác huyền diệu, hắn thả lỏng toàn bộ cơ thể và linh hồn mình. Đó không phải là hắn phê cần, mất ý thức hay gì khác, ngược lại hắn tỉnh táo, minh mẫn hơn bao giờ hết.
Hắn đang giác ngộ!
Lâm Nghị ở sâu trong linh giới của Nguyễn Kiên, hắn đang đắm chìm trong việc dung nạp phần hồn mới thu hồi và chữa trị linh hồn. Một cảm giác khác thường bỗng lan tràn trong linh hồn hắn, xuất phát từ sâu bên trong bảo vật của hắn. Lại một sự bất ngờ kéo đến, Lâm Nghị mở mắt, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, với một kẻ như Lâm Nghị thì đôi mắt hắn vẫn luôn là sắc thái bình tĩnh, không quan tâm, vì trên đời không có bao nhiêu thứ khiến hắn phải thực sự để tâm. Vậy mà giờ đây, đôi mắt đó đã diễn tả chân thực sự ngạc nhiên đến kinh hoàng của hắn. Linh giới là thế giới linh hồn, thế giới này luôn phiêu miễu, mờ ảo, thuần một màu sắc đen tối, dù là linh giới của phàm nhân, tu sĩ, tiên nhân, thần thánh, dù ngươi độc ác hơn quỷ dữ, dù ngươi nhân từ hơn bồ tát,… tất cả đều có linh giới như thế và đó là bất biến. Thế mà giờ đây, hai mắt của Lâm Nghị phải mở to, trợn trừng lên, hắn phải lau mắt mình, tự vả mặt mình vài cái để khẳng định mình không mơ, dù xác định rồi mà mắt hắn vẫn trợn lên như muốn lồi ra. Bởi vì sự thật trước mắt hắn bây giờ!
Linh giới của Nguyễn Kiên đang biến đổi! Nó đang sáng lên! Nó đang rực rỡ lên! Nó đang phát triển lên!
Lâm Nghị dần bình tĩnh lại, hắn đang vô cùng mờ mịt khi tận mắt chứng kiến “vạn cổ đệ nhất biến sự” này. Bỗng nhiên, hắn phát hiện, hai phần linh hồn của Nguyễn Kiên không biết từ lúc nào đã di chuyển đến khu vực rực rỡ nhất trong linh giới, dù chưa sát nhập vào nhau nhưng chúng đang chậm chạp giao thoa với nhau. Việc này hoàn toàn đã phá vỡ dự định của hắn, hắn vốn tính toán sau khi linh hồn khôi phục lại được năm phần sẽ trợ giúp Nguyễn Kiên phục hồi trí nhớ, rồi xuất hiện trước mắt Nguyễn Kiên, kể cho hắn nghe chuyện của mình, chỉ dạy cho hắn đi lên con đường tu đạo và để hắn giúp mình khôi phục hoàn toàn, cuối cùng sẽ rời khỏi nơi này, độ Đăng Tiên Lôi Kiếp, bước trên Nghịch Thiên Chi Đạo. Hiện tại thì hay rồi, hắn hoàn toàn vỡ kế hoạch ngay tại bước đầu. Hắn vẫn đang đau đầu tính toán cho tương lai huy hoàng của mình, thì lại có một chấn động làm hắn kinh hoàng. Lần này thì là từ bên trong linh hồn hắn. Một thứ từ bên trong bảo vật của hắn, thoát ly ra ngoài, không hề lay động trước sự kiềm chế của hắn, ngược lại nó còn cưỡng chế đánh ra một lối đi trong linh hồn Lâm Nghị khiến hắn phải kêu đau oai oái như bị chó cắn, thứ đó bay ra ngoài, phiêu phù trong linh giới của Nguyễn Kiên, nó là vô hồn nhưng lại mang đến một cảm giác sinh động vô cùng. Lâm Nghị tò mò lại tiến lại gần, đưa tay thử chạm vào thứ đó. Một cảm giác thư sướng sâu tận linh hồn, cảm giác như linh hồn đã khôi phục. Lâm Nghị đang mừng rỡ thì một sức mạnh vô phương chống cự ập tới, tống hắn bay đi vào trong một góc linh giới. Lâm Nghị cảm giác mình như một con kiến hôi bị người ta dẫm đạp thoải mái, cảm giác này khiến hắn vô cùng cay cú, hắn âm thầm ghi hận, thầm nghĩ đến ngày mình khôi phục sẽ trả thù như thế nào. Tựa như cảm giác được tà tâm của hắn, một trận lũ kéo tới cuốn hắn đi về nơi xa nhất của linh giới, khi hắn thoát ra được mới biết mình đang nằm trong một đống rác rưởi, chính xác là cặn bã trong linh giới.
- Được lắm, lại xem ta như là cặn bã, ta sẽ ghi nhớ mối thù này, Nguyễn Kiên àaaaaaaa.
Lâm Nghị điên cuống gào rú trong một góc xó của linh giới. Một cục cặn bã lại bị thải ra, bay thẳng vào cái mồm đang mở toang hoang gào rú của hắn.
Ở bên ngoài, Nguyễn Kiên không hề hay biết đại biến trong linh giới của mình, cũng không hề hay biết trong vô tình và vô tội, bản thân đã gây thù chuốc oán với một tên điên cường đại đến nghịch thiên. Tuy nhiên, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên với tình huống bây giờ của mình. Hắn vừa thoát khỏi giác ngộ. Vừa rồi khi đang chiến đấu, hắn cố tình kiềm lực để tìm kiếm cảm giác khôi phục bản năng, không ngờ lại rơi vào một cảm giác huyền diệu vô cùng, và sau khi thoát khỏi cảm giác đó, mọi thứ trong mắt hắn không còn như cũ nữa. Lúc này hắn đang đối chiến với ba tên bám đuôi, rõ ràng bọn chúng vẫn chưa ra đòn, nhưng hắn lại nhìn thấy bọn chúng đã tung chiêu. Chính xác thì là những cái bóng hư ảo có hình dạng của bọn bám đuôi, những cái bóng này gắn liền với chủ nhân hình dáng của bọn chúng, và những cái bóng này tung đòn trước chủ thể của chúng khoảng một giây, ngay sau đó chủ thể của chúng sẽ đánh đúng như cái bóng. Không chỉ có thế, không gian xung quanh Nguyễn Kiên cũng hư ảo, tràn đầy sương khói lượn lờ dù hắn biết rằng tuyệt không có như thế vì đây là lúc trưa, mặt trời treo cao thì sương khói đâu ra? Cái khiến hắn kinh ngạc nhất là khi hắn tung chiêu thì những tia sương khói quanh hắn sẽ cuốn vào trong đòn đánh, khi hắn đánh trúng tên bám đuôi, cái bóng của chúng sẽ mờ đi. Khi hắn đánh tan một cái bóng thì tên chủ thể kia cũng gục xuống, tắt thở. Đến lúc này hắn đã mơ hồ hiểu được hắn đang nhìn thấy cái gì và làm được điều gì. Cứ như vậy, Nguyễn Kiên dễ dàng đánh chết hai tên kia mà không hề để lại một dấu vết nào trên xác của bọn chúng.
Nguyễn Kiên quay sang bên Võ Hùng, hắn đã hạ được một tên, vẫn đang triền đấu với tên còn lại. Ngay lúc Nguyễn Kiên muốn qua giúp thì Võ Hùng gầm lên, đánh ra một quyền thẳng vào bụng tên kia, hắn bay xa hơn 10m rồi gục xuống. Nguyễn Kiên lại đến đánh cho mỗi tên một quyền, xóa sổ cái bóng, triệt tiêu mạng của chúng rồi gọi Võ Hùng. Lúc này Nguyễn Kiên mới nhận thấy cái bóng của Võ Hùng đậm màu và có khí tức mạnh hơn những tên bám đuôi nhiều. Khi Nguyễn Kiên muốn tìm hiểu thêm một chút về năng lực mới của mình thì bỗng nhiên mọi thứ lại trở về như cũ. Nguyễn Kiên hơi khó hiểu, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, nếu có một lần thì sẽ có lần sau nữa. Cứ từ từ nghiên cứu, không cần gì phải vội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook