Nghịch Thiên Tu Tiên
-
Quyển 2 - Chương 123: Tác Dụng Của Tiểu Hồ
"Tiểu quỷ, ngươi thật là..."
Diệp Khôn thoáng cái trở lại bộ dạng bình thường, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tiểu Bạch âm thầm đánh giá nó một lượt.
Tiểu Bạch bộ dạng vẫn như trước, hai tay gãi đầu cũng đảo mắt nhìn qua thân mình mổi lượt, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.
Sau đó, đột nhiên thanh quang trên người Tiểu Bạch lóe lên nó liền biến mất khỏi mặt hồ, khi xuất hiện đã ngồi chồm chễ trên vai Diệp Khôn rồi.
“Tiểu Bạch, ta thật không ngờ ngươi ở chỗ này lại có thể tấn cấp được đấy, hơn nữa khí tức rất cường hoành, như vậy là sao ta?” Diệp Khôn sờ lên đầu Tiểu Bạch xoa xoa vài cái, hắn cảm thấy việc nó có thể tiến giai ở trong này rất khó hiểu chậm rãi nói.
Tiểu Bạch nghe thấy vậy cũng tỏ ra một thái độ khó khiểu, nó khẽ cúi đầu qua một bên tránh bàn tay của Diệp Khôn, sau đó kêu lên vài tiếng như là muốn nói cái gì đó.
“Ài! Ngươi tuy thông minh nhưng không thể nói được thật là đáng tiếc, nhưng thôi, dù sao cũng chúc mừng ngươi. Chỉ cần sau này chăm chỉ tu luyện, sẽ có một ngày ta và ngươi có thể trực tiếp nói chuyện với nhau được. Lúc đó ngươi nói cho ta biết nguyên nhân cũng chưa muộn a.” Nhìn bộ dạng của Tiểu Bạch, biết nó đang cố gắng diễn đạt cho mình hiểu, nhưng hắn không tài nào hiểu được, sau khi thở dài một tiếng đành ngậm ngùi nói.
“Được rồi, để ta xem nào?” Diệp Khôn đưa hai tay kẹp vào nách Tiểu Bạch nhấc cả người nó giơ lên ở trước mặt, sau đó thả thần thức ra đảo qua người nó dò xét một lượt.
Tiểu Bạch thấy vậy cũng không có phản ứng gì, miệng nó vẫn cười toe toét để mặc cho Diệp Khôn tùy ý hành động.
Một lúc lâu sau, Diệp Khôn thu lại thần thức rồi đêm Tiểu Bạch để lại lên vai, trầm tư suy nghĩ rồi nói.
“Không sai, quả thật ngươi đã tiến giai vào hàng yêu thú cấp hai, tu vi của ngươi lúc này chỉ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ thôi, nhưng khí tức của ngươi phát ra rất cường hoành không khác gì với trình độ của yêu thú cấp bốn, và cũng không sai biệt lắm so với cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ. Rõ ràng ngươi mới vừa tiến giai, không hiểu tại sao lại có khí tức mạnh mẽ đến như vậy.”
Nghỉ một chặp Diệp Khôn nói tiếp.
“Ta nghĩ mãi không ra, tại sao ngươi lại trở lên như vậy đấy, hơn nữa lần này tiến giai không ngờ cơ thể của ngươi có chút biến hóa không tồi. Ta nhìn rất giống với bộ dạng khi ngươi biến thân rồi đấy, không biết lần sau khi ngươi biến thân thì sẽ như thế nào a? Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm thì hiện tại ngươi có thể thi triển thêm những thần thông mới lợi hại hơn a?.”
Tiểu Bạch nghe Diệp Khôn nói vậy thì bộ dạng tỏ ra như là đang suy nghĩ điều gì đó, khi Diệp Khôn nói xong, cái đầu nó gật lia lịa, tỏ ra đồng ý với những gì hắn nói.
Sau đó, Tiểu Bạch từ trên vai Diệp Khôn nhảy tót xuống đất, nó túm lấy tay của hắn kéo lại bên cạnh bờ hồ. Sau đó nó vừa nhìn hắn vừa kêu lên vài tiếng, đồng thời hai tay vung vẩy làm vài động tác lạ, đến cuối cùng thì chỉ thẳng xuống dưới mặt hồ.
Diệp Khôn ngơ ngác đứng một bên không hiểu ý nó muốn nói là gì.
Tiểu Bạch thấy bộ dạng của Diệp Khôn như vậy nhưng không tỏ ra mất kiên nhẫn, sau đó đứng trước mặt hắn đem hai tay giơ lên cao chạm vào nhau vẽ ra một hình vòng tròn, tiếp đó nó xoay người chỉ chỉ xuống mặt hồ.
“Tiểu Bạch, ý ngươi nói là sao? Ta vẫn không hiểu?” Diệp Khôn nhíu mày, nhìn hành động của Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu.
Tiểu Bạch đưa hai tay lên gãi gãi đầu, lần này nó cũng có chút không kiên nhẫn rồi đây. Mặc dù vậy, nó vẫn tỏ ra bình tĩnh không hề nóng vội.
Một khắc sau, Tiểu Bạch hai chân đứng thẳng nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Diệp Khôn kinh ngạc, tự nhiên Tiểu Bạch tỏ thái độ như vậy khiến khắn cảm thấy khó hiểu.
Còn đang suy nghĩ, Diệp Khôn hướng mày, Tiểu Bạch trước mặt hắn đột nhiên toàn thân lục quang đại tố, khí tức trên người nó thoáng cái tăng mạnh khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ, hít thở không thông.
Sau khi thả ra uy áp, Tiểu Bạch hai tay cua lên, vẫn như động tác khi nãy chỉ chỉ xuống dưới mặt hồ.
Thấy hành động của Tiểu Bạch, Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh. Tinh quang trong hai mắt hắn lóe lên, tỏ ra bộ dạng như là đã hiểu điều gì rồi.
“Tiểu Bạch, ý ngươi nói là, tất cả những sự biến hóa trên cơ thể của ngươi, và cả khí tức cường hoành của ngươi nữa. Nguyên nhân tất cả là ở cái hồ này?”
Như đã hiểu biểu thị của hành động mà Tiểu Bạch cố gắng diễn dải cho mình, Diệp Khôn nét mặt giãn ra nhìn nó chậm rãi nói.
Tiểu Bạch nghe vậy thì gật đầu đồng ý, đồng thời thanh quang trên người cùng với khí tức cường hoành của nó chợt tan biến.
“Vèo”
Tiếng gió vang lên, thoáng cái Tiểu Bạch đã ngồi chỗm trệ trên vai Diệp Khôn rồi.
“Ha ha. Bây giờ thì ta đã hiểu rồi, hóa ra là do cái hồ này. Thật không ngờ ngươi hàng ngày ngâm mình ở chỗ này, đến khi tiến giai lại có thực lực mạnh mẽ như vậy. Xem ra từ nay trở đi, ta cũng phải theo ngươi, dành chút thời gian hảo hảo ngâm mình ở chỗ này a?”
Diệp Khôn nhìn xuống cái hồ nhỏ trước mặt với vẻ đam chiêu, ý nghĩ trong đầu hắn liên tục xoay chuyển, cuối cùng như đã hiểu ra vấn đề, vẻ mặt trở lên cuồng hỉ, cười lớn nói.
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn đã hiểu, tỏ ra vui mừng. Hai tay túm chặt cổ hắn liên tục giật giật cổ áo, khiến cho hắn cảm thấy giở khóc giở cười.
Tiếp đó Diệp Khôn và Tiểu Bạch cùng nhau trở lại bên trong động phủ nghỉ ngơi một chút.
Diệp Khôn lấy ra một bình Bồi Dương Đan và hai bình Tẩy Linh Đan đưa cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng không có khách khí, liền nhận lấy ba bình đan dược đó.
Sỡ dĩ Diệp Khôn đưa Bồi Dương Đan và Tẩy Linh Đan cho Tiểu Bạch dùng, cũng là do hắn đã tìm hiểu qua rồi. Tuy yêu thú và nhân tộc có đường lối tu luyện khác nhau, nhưng đều có thể phục dụng đan dược để bổ trợ cho việc tu luyện, cho nên hắn mới đưa đan dược cho nó.
Mặc dù trong này linh khí nồng đậm rất thuận lợi cho việc tu luyện, nhưng nếu có thêm đan dược phụ trợ, thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều. Hơn nữa, Tiểu Bạch như vậy mà ở chỗ này có thể trực tiếp tiến giai được, cho nên Diệp Khôn cũng muốn bồi dưỡng cho nó thật tốt. Tiểu Bạch tiến giai càng nhanh, cảnh giới càng cao, hắn sẽ đạt được càng nhiều chỗ tốt.
Ít nhất thì khi gặp phải kẻ thù cảnh giới cao hơn mình, hắn cũng không phải sợ hãi nữa.
Như hiện tại, nếu như gặp phải cao thủ Trúc Cơ Kỳ, không cần biết đối thủ cảnh giới ra sao, mạnh yếu như thế nào. Bên cạnh Diệp Khôn đã có Tiểu Bạch và Phệ Linh Thiên Quỷ, thì khi đối mặt với cường địch, hắn cũng có đủ tự tin hơn. Cùng lắm thì trốn vào bên trong Lam Ngọc, cũng đã an toàn rồi.
“Được rồi Tiểu Bạch, ngươi cũng mới tiến giai, hiện tại cứ ở chỗ này hảo hảo tu luyện để củng cố cảnh giới đi. Số đan dược ta đưa cho ngươi, ngươi hãy tự giải quyết a. Ta cũng sẽ thường xuyên ra vào chỗ này, cho nên ngươi cứ dùng thoải mái. Bây giờ ta phải ra ngoài có chút chuyện rồi.”
Nói rồi, Diệp Khôn cũng không có chần chừ, toàn thân mơ hồ biến mất tại chỗ.
Trong động phủ còn mỗi mình Tiểu Bạch, nó cầm ba bình đan dược rồi lần lượt mở nắp từng bình ra kiểm tra một lượt. Sau đó nó dốc ra một viên Tẩy Linh Đan bỏ vào mồm nuốt xuống. Rồi ngồi ngay tại chỗ nhắm mắt đi vào nhập định, bắt đầu tu luyện.
***
“Ài! Vẫn không hiểu được tại sao Tiểu Bạch có thể tiến giai ở bên trong Lam Ngọc, trong khi đó mình thì không thể. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, có lẽ là do thể chất của yêu thú khác với con người. Thôi bỏ đi, người ta quý ở chỗ biết đủ, đối với mình như vậy là quá đủ rồi. Trước mắt bây giờ là phải nhanh chóng tiến giai Trúc Cơ, rồi đoạt lấy truyền thừa của Ngũ Hành Phái mới được. Chỉ có điều, hiện tại đã biết được tác dụng của hồ nước nhỏ trong Lam Ngọc, mình cũng phải thường xuyên lui tới ngâm mình đấy.” Trở lại căn nhà nhỏ ở Dược Linh Cốc, Diệp Khôn ngồi bên bàn gỗ cả ngày, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, thì thào nói.
Tiếp tục trở lại dược viên, Diệp Khôn theo như những gì Trương Vĩnh chỉ bảo, đem toàn bộ dược thảo và dược độc trong dược viên, hảo hảo kiểm tra và chăm sóc qua một lượt.
Mặc dù số lượng dược thảo và dược viên khá nhiều, nhưng dựa vào sự hiểu biết cũng như trí thông minh của Diệp Khôn. Chỉ trong vòng ba ngày, hắn cũng đã hoàn thành được công việc đầu tiên của mình.
Cũng may, việc này cũng không phải là ngày nào cũng phải làm. Theo định kỳ, thì cứ nửa tháng mới phải làm một lần. Vì vậy làm xong hết thảy Diệp Khôn vội trở về phòng, lăn ra đó ngủ liền một mạch hai ngày một đêm mới tỉnh dậy.
Diệp Khôn thoáng cái trở lại bộ dạng bình thường, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tiểu Bạch âm thầm đánh giá nó một lượt.
Tiểu Bạch bộ dạng vẫn như trước, hai tay gãi đầu cũng đảo mắt nhìn qua thân mình mổi lượt, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.
Sau đó, đột nhiên thanh quang trên người Tiểu Bạch lóe lên nó liền biến mất khỏi mặt hồ, khi xuất hiện đã ngồi chồm chễ trên vai Diệp Khôn rồi.
“Tiểu Bạch, ta thật không ngờ ngươi ở chỗ này lại có thể tấn cấp được đấy, hơn nữa khí tức rất cường hoành, như vậy là sao ta?” Diệp Khôn sờ lên đầu Tiểu Bạch xoa xoa vài cái, hắn cảm thấy việc nó có thể tiến giai ở trong này rất khó hiểu chậm rãi nói.
Tiểu Bạch nghe thấy vậy cũng tỏ ra một thái độ khó khiểu, nó khẽ cúi đầu qua một bên tránh bàn tay của Diệp Khôn, sau đó kêu lên vài tiếng như là muốn nói cái gì đó.
“Ài! Ngươi tuy thông minh nhưng không thể nói được thật là đáng tiếc, nhưng thôi, dù sao cũng chúc mừng ngươi. Chỉ cần sau này chăm chỉ tu luyện, sẽ có một ngày ta và ngươi có thể trực tiếp nói chuyện với nhau được. Lúc đó ngươi nói cho ta biết nguyên nhân cũng chưa muộn a.” Nhìn bộ dạng của Tiểu Bạch, biết nó đang cố gắng diễn đạt cho mình hiểu, nhưng hắn không tài nào hiểu được, sau khi thở dài một tiếng đành ngậm ngùi nói.
“Được rồi, để ta xem nào?” Diệp Khôn đưa hai tay kẹp vào nách Tiểu Bạch nhấc cả người nó giơ lên ở trước mặt, sau đó thả thần thức ra đảo qua người nó dò xét một lượt.
Tiểu Bạch thấy vậy cũng không có phản ứng gì, miệng nó vẫn cười toe toét để mặc cho Diệp Khôn tùy ý hành động.
Một lúc lâu sau, Diệp Khôn thu lại thần thức rồi đêm Tiểu Bạch để lại lên vai, trầm tư suy nghĩ rồi nói.
“Không sai, quả thật ngươi đã tiến giai vào hàng yêu thú cấp hai, tu vi của ngươi lúc này chỉ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ thôi, nhưng khí tức của ngươi phát ra rất cường hoành không khác gì với trình độ của yêu thú cấp bốn, và cũng không sai biệt lắm so với cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ. Rõ ràng ngươi mới vừa tiến giai, không hiểu tại sao lại có khí tức mạnh mẽ đến như vậy.”
Nghỉ một chặp Diệp Khôn nói tiếp.
“Ta nghĩ mãi không ra, tại sao ngươi lại trở lên như vậy đấy, hơn nữa lần này tiến giai không ngờ cơ thể của ngươi có chút biến hóa không tồi. Ta nhìn rất giống với bộ dạng khi ngươi biến thân rồi đấy, không biết lần sau khi ngươi biến thân thì sẽ như thế nào a? Hơn nữa, nếu ta đoán không nhầm thì hiện tại ngươi có thể thi triển thêm những thần thông mới lợi hại hơn a?.”
Tiểu Bạch nghe Diệp Khôn nói vậy thì bộ dạng tỏ ra như là đang suy nghĩ điều gì đó, khi Diệp Khôn nói xong, cái đầu nó gật lia lịa, tỏ ra đồng ý với những gì hắn nói.
Sau đó, Tiểu Bạch từ trên vai Diệp Khôn nhảy tót xuống đất, nó túm lấy tay của hắn kéo lại bên cạnh bờ hồ. Sau đó nó vừa nhìn hắn vừa kêu lên vài tiếng, đồng thời hai tay vung vẩy làm vài động tác lạ, đến cuối cùng thì chỉ thẳng xuống dưới mặt hồ.
Diệp Khôn ngơ ngác đứng một bên không hiểu ý nó muốn nói là gì.
Tiểu Bạch thấy bộ dạng của Diệp Khôn như vậy nhưng không tỏ ra mất kiên nhẫn, sau đó đứng trước mặt hắn đem hai tay giơ lên cao chạm vào nhau vẽ ra một hình vòng tròn, tiếp đó nó xoay người chỉ chỉ xuống mặt hồ.
“Tiểu Bạch, ý ngươi nói là sao? Ta vẫn không hiểu?” Diệp Khôn nhíu mày, nhìn hành động của Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu.
Tiểu Bạch đưa hai tay lên gãi gãi đầu, lần này nó cũng có chút không kiên nhẫn rồi đây. Mặc dù vậy, nó vẫn tỏ ra bình tĩnh không hề nóng vội.
Một khắc sau, Tiểu Bạch hai chân đứng thẳng nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Diệp Khôn kinh ngạc, tự nhiên Tiểu Bạch tỏ thái độ như vậy khiến khắn cảm thấy khó hiểu.
Còn đang suy nghĩ, Diệp Khôn hướng mày, Tiểu Bạch trước mặt hắn đột nhiên toàn thân lục quang đại tố, khí tức trên người nó thoáng cái tăng mạnh khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ, hít thở không thông.
Sau khi thả ra uy áp, Tiểu Bạch hai tay cua lên, vẫn như động tác khi nãy chỉ chỉ xuống dưới mặt hồ.
Thấy hành động của Tiểu Bạch, Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh. Tinh quang trong hai mắt hắn lóe lên, tỏ ra bộ dạng như là đã hiểu điều gì rồi.
“Tiểu Bạch, ý ngươi nói là, tất cả những sự biến hóa trên cơ thể của ngươi, và cả khí tức cường hoành của ngươi nữa. Nguyên nhân tất cả là ở cái hồ này?”
Như đã hiểu biểu thị của hành động mà Tiểu Bạch cố gắng diễn dải cho mình, Diệp Khôn nét mặt giãn ra nhìn nó chậm rãi nói.
Tiểu Bạch nghe vậy thì gật đầu đồng ý, đồng thời thanh quang trên người cùng với khí tức cường hoành của nó chợt tan biến.
“Vèo”
Tiếng gió vang lên, thoáng cái Tiểu Bạch đã ngồi chỗm trệ trên vai Diệp Khôn rồi.
“Ha ha. Bây giờ thì ta đã hiểu rồi, hóa ra là do cái hồ này. Thật không ngờ ngươi hàng ngày ngâm mình ở chỗ này, đến khi tiến giai lại có thực lực mạnh mẽ như vậy. Xem ra từ nay trở đi, ta cũng phải theo ngươi, dành chút thời gian hảo hảo ngâm mình ở chỗ này a?”
Diệp Khôn nhìn xuống cái hồ nhỏ trước mặt với vẻ đam chiêu, ý nghĩ trong đầu hắn liên tục xoay chuyển, cuối cùng như đã hiểu ra vấn đề, vẻ mặt trở lên cuồng hỉ, cười lớn nói.
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn đã hiểu, tỏ ra vui mừng. Hai tay túm chặt cổ hắn liên tục giật giật cổ áo, khiến cho hắn cảm thấy giở khóc giở cười.
Tiếp đó Diệp Khôn và Tiểu Bạch cùng nhau trở lại bên trong động phủ nghỉ ngơi một chút.
Diệp Khôn lấy ra một bình Bồi Dương Đan và hai bình Tẩy Linh Đan đưa cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng không có khách khí, liền nhận lấy ba bình đan dược đó.
Sỡ dĩ Diệp Khôn đưa Bồi Dương Đan và Tẩy Linh Đan cho Tiểu Bạch dùng, cũng là do hắn đã tìm hiểu qua rồi. Tuy yêu thú và nhân tộc có đường lối tu luyện khác nhau, nhưng đều có thể phục dụng đan dược để bổ trợ cho việc tu luyện, cho nên hắn mới đưa đan dược cho nó.
Mặc dù trong này linh khí nồng đậm rất thuận lợi cho việc tu luyện, nhưng nếu có thêm đan dược phụ trợ, thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều. Hơn nữa, Tiểu Bạch như vậy mà ở chỗ này có thể trực tiếp tiến giai được, cho nên Diệp Khôn cũng muốn bồi dưỡng cho nó thật tốt. Tiểu Bạch tiến giai càng nhanh, cảnh giới càng cao, hắn sẽ đạt được càng nhiều chỗ tốt.
Ít nhất thì khi gặp phải kẻ thù cảnh giới cao hơn mình, hắn cũng không phải sợ hãi nữa.
Như hiện tại, nếu như gặp phải cao thủ Trúc Cơ Kỳ, không cần biết đối thủ cảnh giới ra sao, mạnh yếu như thế nào. Bên cạnh Diệp Khôn đã có Tiểu Bạch và Phệ Linh Thiên Quỷ, thì khi đối mặt với cường địch, hắn cũng có đủ tự tin hơn. Cùng lắm thì trốn vào bên trong Lam Ngọc, cũng đã an toàn rồi.
“Được rồi Tiểu Bạch, ngươi cũng mới tiến giai, hiện tại cứ ở chỗ này hảo hảo tu luyện để củng cố cảnh giới đi. Số đan dược ta đưa cho ngươi, ngươi hãy tự giải quyết a. Ta cũng sẽ thường xuyên ra vào chỗ này, cho nên ngươi cứ dùng thoải mái. Bây giờ ta phải ra ngoài có chút chuyện rồi.”
Nói rồi, Diệp Khôn cũng không có chần chừ, toàn thân mơ hồ biến mất tại chỗ.
Trong động phủ còn mỗi mình Tiểu Bạch, nó cầm ba bình đan dược rồi lần lượt mở nắp từng bình ra kiểm tra một lượt. Sau đó nó dốc ra một viên Tẩy Linh Đan bỏ vào mồm nuốt xuống. Rồi ngồi ngay tại chỗ nhắm mắt đi vào nhập định, bắt đầu tu luyện.
***
“Ài! Vẫn không hiểu được tại sao Tiểu Bạch có thể tiến giai ở bên trong Lam Ngọc, trong khi đó mình thì không thể. Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, có lẽ là do thể chất của yêu thú khác với con người. Thôi bỏ đi, người ta quý ở chỗ biết đủ, đối với mình như vậy là quá đủ rồi. Trước mắt bây giờ là phải nhanh chóng tiến giai Trúc Cơ, rồi đoạt lấy truyền thừa của Ngũ Hành Phái mới được. Chỉ có điều, hiện tại đã biết được tác dụng của hồ nước nhỏ trong Lam Ngọc, mình cũng phải thường xuyên lui tới ngâm mình đấy.” Trở lại căn nhà nhỏ ở Dược Linh Cốc, Diệp Khôn ngồi bên bàn gỗ cả ngày, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, thì thào nói.
Tiếp tục trở lại dược viên, Diệp Khôn theo như những gì Trương Vĩnh chỉ bảo, đem toàn bộ dược thảo và dược độc trong dược viên, hảo hảo kiểm tra và chăm sóc qua một lượt.
Mặc dù số lượng dược thảo và dược viên khá nhiều, nhưng dựa vào sự hiểu biết cũng như trí thông minh của Diệp Khôn. Chỉ trong vòng ba ngày, hắn cũng đã hoàn thành được công việc đầu tiên của mình.
Cũng may, việc này cũng không phải là ngày nào cũng phải làm. Theo định kỳ, thì cứ nửa tháng mới phải làm một lần. Vì vậy làm xong hết thảy Diệp Khôn vội trở về phòng, lăn ra đó ngủ liền một mạch hai ngày một đêm mới tỉnh dậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook