Nghịch Thiên Tu Tiên
-
Quyển 1 - Chương 22: Mãnh Thú Giao Tranh
Đi được hơn hai trăm trượng Diệp Khôn đành phải bỏ lại ngựa để chạy bộ, bở vì cây cối khá rậm rạp nếu ngồi trên lưng ngựa thì không thể đi tiếp được nữa.
Ngoái đầu hìn lại phía sau, sắc mặt Diệp Khôn thay đổi liên tục với bộ dạng khó coi đến cực điểm. Ở phía sau, hai con mãnh thú rõ ràng cũng chuyển hướng tiến về phía hắn, chứ không có đi thẳng theo hướng của Ngọc Như chạy.
Diệp Khôn vò đầu suy nghĩ, nhưng hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi tại sao hai con mãnh thú kia lại bám theo mình như vậy.
Hắn chuyển hướng chạy vào trong rừng thì chúng cũng chuyển hướng theo.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng nhất định là vì mình đến, nhưng ở mình có cái gì để thu hút bọn chúng chứ? Kỳ lạ thật!” Diệp Khôn tự định giá thầm nghĩ.
“Đã thế thì không cần chạy nữa, để xem rốt cuộc chúng muốn gì ở mình nào.” Diệp Khôn quyết định không chạy trốn nữa, hắn muốn xem xem rốt cuộc hai con mãnh thú kia muốn gì ở mình.
Dứt lời, Diệp Khôn liền dừng lại không chạy nữa, hắn tung người trèo lên một cây lớn ở gần đó đứng trên cao nhìn xuống quan sát.
Một lúc sau, hai cái bóng chạy đến đây cũng dừng lại, chúng tụ vào nhau rồi lại phân ra đứng đối diện nhau nhe rằng gầm gừ.
Lúc này nhìn kỹ lại, Diệp Khôn không khỏi rùng mình bởi diện mạo thật sự của hai con mãnh thú.
Một con Bạch Hầu (khỉ trắng) to lớn với khuôn mặt dữ tợn, bên trên lớp lông trắng của nó dính bê bết máu chảy. Nhìn kỹ thì vẫn thấy vài chỗ vệt máu còn ướt đang thấm ra từ vết thương trên người. Tay phải nó còn ôm một con tiểu hầu (khỉ con)toàn thân màu trắng, hai mắt nó nhắm nghiền như đang ngủ say vậy.
Mà vị trí của nó đứng lại ngay phía dưới gốc cây mà Diệp Khôn đang đứng ở trên.
Đứng đối diện với Bạch Hầu với khoảng cách hơn hai mươi trượng là một con Hắc Hùng (gấu đen) to lớn không kém, trên người nó cũng có rất nhiều vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
Khuôn mặt Hắc Hùng tỏ ra vẻ dữ tợn nhìn chằm chằm vào Bạch hầu ở đối diện.
Đột nhiên Bạch Hầu hướng Hắc hùng ngoác miệng ra kêu lên vài tiếng, đồng thời tay nó giơ lên làm vài động tác khó hiểu.
Sau đó nó ngẩng đầu nhìn Diệp Khôn ở phía trên, rồi tung mình nhảy lên.
Hắc Hùng ở phía đối diện dường như hiểu được ý của Bạch Hầu muốn nói gì với nó, cho nên nó không có hành động gì mà chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Diệp Khôn thấy Bạch hầu hướng tới mình nhảy lên thì giật mình kinh hãi, hắn đang định né tránh nhưng không kịp. Tốc độ của Bạch Hầu rất nhanh, nhoáng cái nó đã đứng bên cạnh Diệp Khôn rồi.
Diệp Khôn không kịp có phản ứng gì, nhưng dường như hắn phát hiện ra có điều gì không đúng. Hắn cảm nhận được Bạch Hầu không hề có ác ý với hắn, nó đứng bên cạnh nhìn hắn mới một ánh mắt rất cầu khẩn.
Không hiểu Bạch Hầu biểu hiện như vậy là có ý gì, chớp lấy cơ hội này Diệp Khôn vội nhảy qua cành cây khác ở phía sau đứng.
Thuận tay hắn chụp tay vào bên hông rút kiếm ra giơ lên để ngang trước ngực, đồng thời thả thần thức ra tập chung lên người của Bạch Hầu đề phòng nhất cử nhất động của nó.
Thấy biểu hiện của Bạch Hầu quả thật không có ác ý đối với mình, đôi lông mày của Diệp Khôn hơi giãn ra một chút, hắn đảo mắt đánh giá qua nó một lượt trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Khôn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên Bạch Hầu đã có động tác, hai tay nó ôm lấy tiểu hầu như đang ngủ say trong lòng đưa qua cho Diệp Khôn.
Diệp Khôn kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn Tiểu Hầu rồi nhìn Bạch Hầu á khẩu không nói được gì, chẳng nhẽ nó muốn giao con nó cho mình.
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng theo bản năng tự nhiên Diệp Khôn liền đưa tay ra đón lấy Tiểu Hầu và ôm nó vào trong lòng.
Thấy Diệp Khôn đã tiếp nhận con mình, trên mặt Bạch Hầu chợt hiện lên vẻ vui mừng, dường như tâm nguyện của nó cuối cùng cũng được thực hiện vậy.
Bạch Hầu nhìn Diệp Khôn với ánh mắt mang đầy cảm kích, thấp thoáng thấy ở hai bên khóe mắt nó có chút nước mắt chảy ra. Đưa tay vuốt đầu Tiểu Hầu đang nằm trong lòng Diệp Khôn vài cái, sau đó tay nó dùng sức đập mạnh vào bụng một cái, bụng nó hóp lại tiếp đó miệng nó lôn ra một vật hình tròn bên ngoài màu đen đưa cho Diệp Khôn.
Diệp Khôn lẳng lặng nhìn những hành động của Bạch Hầu trong lòng rất cảm khái, hắn đưa tay nhận lấy vật trên tay nó. Tuy trong lòng có chút hiếu kỳ, nhưng lúc này không phải lúc để tìm hiểu. Không cần biết nó là vật gì, hắn liền cho ngay vào trong ngực cất đi.
Ngay sau đó Bạch Hầu tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn Diệp Khôn ngật đầu một cái, sau đó nó quay xuống nhìn Hắc Hùng phía dưới với ánh mắt tràn đầy đầy oán độc.
Đã làm xong việc cần làm, lúc này Bạch Hầu dường như không còn gì phải bận tâm nữa, hai tay nó vỗ ngực gầm lên một tiếng rồi nhẩy xuống dưới đứng trước mặt Hắc Hùng nhìn đối phương gầm gừ như là chuẩn bị quyết một trận sinh tử vậy.
Nhìn Tiểu Hầu nằm gọn trong lòng mình tâm tình Diệp Khôn chợt nổi lên nhiều điều phức tạp, bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao lúc trước khi hai con mãnh thú đuổi nhau trong rừng tới khi gần tới chỗ hắn thì đột nhiên lại chuyển hướng đi chỗ khác, không lâu sau đó chúng lại quay lại đuổi theo mình bám dai không dứt.
Rõ ràng Bạch Hầu đã nhận ra sự có mặt của hắn, nó đã cố tình nhằm vào hắn để nhờ vả.
Diệp Khôn đem toàn bộ sự việc liên kết lại với nhau để suy diễn ra mọi vấn đề của vụ này, hắn nghĩ Bạch Hầu và Hắc Hùng chắc chắn có thù oán rất sâu phải đánh đến ngươi chết ta sống mới thôi.
Nhưng Bạch Hầu vẫn còn con nhỏ, nên nó không muốn liều mạng mà chỉ chạy trốn Hắc Hùng. Nhưng dù sao chạy mãi cũng không được, đúng lúc đó nó gặp được Diệp Khôn và ý định muốn Diệp Khôn giúp nó chăm sóc cho Tiểu Hầu.
Vì thế nó mới đuổi đến tận đây không buông tha cho Diệp Khôn, để đưa Tiểu Hầu cho hắn.
Bây giờ mục đích đã được toại nguyện, nó có thể an tâm quyết một trận sinh tử với kẻ thủ rồi.
Diệp Khôn suy đoán tới đây có thể nói đã đúng tám chín phần, hắn không ngờ rằng Bạch Hầu này lại thông minh đến vậy.
Vì con của mình nó có thể bất chấp tất cả để cho con được sống, không cần biết kết quả ra sao, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi nó cũng không chịu bỏ qua.
Nó là động vật mà có thể làm ra được chuyện như vậy đã khiến cho Diệp Khôn rất bội phục, trong lòng hắn thầm nhủ sẽ coi Tiểu Hầu như người thân không để nó phải lẻ loi một mình.
Trong lúc Diệp Khôn còn đang suy nghĩ thì bên dưới Bạch Hầu và Hắc Hùng đã bắt đầu triển khai tấn công.
Bạch Hầu gầm lên một tiếng, hai tay nó đấm thùm thụp vào ngực vài cái rồi tung người lên cao lao vào Hắc Hùng đánh ra một quyền như trời giáng xuống đầu đối phương.
Trước đòn tấn công đầy uy lực của Bạch Hầu, Hắc Hùng cũng tỏ ra không hề thua kém.
Nó rống lên một tiếng, cả người lăn sang bên phải tránh đòn của Bạch Hầu, đồng thời một cánh tay vươn ra dùng móng vuốt sắc nhọn vả vào mặt đối phương.
Bạch Hầu cả người còn đang trên không chưa chạp đất, thấy Hắc Hùng đánh tới nó xoay người bám vào một cành cây bên cạnh lấy đà dùng chân đá thẳng vào bụng của Hắc Hùng.
“Bốp”
Một cước như trời giáng vang lên, nhờ có thêm lực đẩy của cành cây Bạch Hầu đã đánh trúng đối phương.
Bị bất ngờ, cả người Hắc Hùng trúng cước văng ra xa hơn mười trượng, trên mặt đất cây cối bị nó đè lên toàn bộ đều gập gẫy la liệt.
Diệp Khôn ở trên quan sát thấy sức mạnh của cú đá này trong lòng cũng khiếp sợ, nếu đổi lại là hắn bị đá trúng một cú như vậy thì không chết cũng bị trọng thương.
Hắc Hùng bị đá một cú như vậy thế mà nó vẫn coi như không có gì, nó lăn người bò dậy gầm lên một tiếng giận giữ. Không hề chần chừ, nó lao vào tấn công Bạch Hầu với tốc độ rất nhanh.
Thoáng cái nó đã tới bên cạnh và ôm lấy Bạch Hầu vật xuống đất.
Trong chiến đấu thì lợi thế của Hắc Hùng là đánh giáp lá cà, cho nên nó chọn cách áp sát đối phương như thế dễ thủ thắng hơn.
Hai mãnh thú quấn lấy nhau vật lộn rung chuyển cả một góc rừng, xung quanh bọn chúng phạm vi hai mươi trượng những gốc cây to bằng cổ chân tất cả đều bị đổ rạp xuống thi thoảng còn có những cây còn bị bật cả rễ lên.
Đất đá xung quang cũng bị cầy xới hết lên, những tiếng gầm gừ, gào rú cất lên liên tục khiến cho Diệp Khôn ở phía trên quan chiến cũng cảm thấy rợn người.
Vật lộn như thế khoảng nửa canh giờ, hai mãnh thú bất chợt tách ra đứng đối diện với nhau. Hai mắt của chúng đỏ ngầu nhìn như hung thần, miệng thì luôn gầm gừ rất đáng sợ.
Lúc này trên người hai mãnh thú vết thương chằng chịt nhìn rất thê thảm, thậm chí có những vết thương còn lòi cả xương ra ngoài .
Diệp Khôn nhìn thấy cảnh này hắn rất muốn ra tay giúp cho Bạch Hầu, dù sao thì nó cũng đã tin tưởng hắn giao Tiểu Hầu lại cho hắn.
Nhưng vì nghĩ đến sự an toàn của Tiểu Hầu nên hắn còn do dự chưa ra tay, nếu chẳng may lại xảy ra xơ xuất gì thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn và Tiểu Hầu.
Hắn chứng kiến sức mạnh của Hắc Hùng thật không hề tầm thường chút nào, mà nó vốn dĩ là động vật với bản tính hung tàn bá đạo rất khó đối phó.
Vì vậy hắn quyết định không vội ra tay cứ đứng một bên quan chiến xem thế nào, khi có cơ hội thì hắn sẽ ray tay giúp Bạch Hầu.
Qua một lúc lâu, Bạch Hầu và Hắc Hùng lại quấn vào nhau tiếp tục quần chiến.
Lần này chúng đã thay đổi chiến thuật chơi kiểu ăn miếng trả miếng, những tiếng gầm giận giữ cùng với những tiếng gầm đau đớn vang lên khiến cho người ta nghe thấy mà kinh sợ.
“Cái này! Bọn chúng làm trò gì vậy?” Diệp Khôn nhìn thấy hành động của hai mãnh thú có chút kinh ngạc lẫn buồn cười.
Thật không thể tưởng tượng được, chỉ là dã thú thế mà bọn chúng cũng nghĩ ra cách này để chiến đấu.
Ngoái đầu hìn lại phía sau, sắc mặt Diệp Khôn thay đổi liên tục với bộ dạng khó coi đến cực điểm. Ở phía sau, hai con mãnh thú rõ ràng cũng chuyển hướng tiến về phía hắn, chứ không có đi thẳng theo hướng của Ngọc Như chạy.
Diệp Khôn vò đầu suy nghĩ, nhưng hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi tại sao hai con mãnh thú kia lại bám theo mình như vậy.
Hắn chuyển hướng chạy vào trong rừng thì chúng cũng chuyển hướng theo.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn chúng nhất định là vì mình đến, nhưng ở mình có cái gì để thu hút bọn chúng chứ? Kỳ lạ thật!” Diệp Khôn tự định giá thầm nghĩ.
“Đã thế thì không cần chạy nữa, để xem rốt cuộc chúng muốn gì ở mình nào.” Diệp Khôn quyết định không chạy trốn nữa, hắn muốn xem xem rốt cuộc hai con mãnh thú kia muốn gì ở mình.
Dứt lời, Diệp Khôn liền dừng lại không chạy nữa, hắn tung người trèo lên một cây lớn ở gần đó đứng trên cao nhìn xuống quan sát.
Một lúc sau, hai cái bóng chạy đến đây cũng dừng lại, chúng tụ vào nhau rồi lại phân ra đứng đối diện nhau nhe rằng gầm gừ.
Lúc này nhìn kỹ lại, Diệp Khôn không khỏi rùng mình bởi diện mạo thật sự của hai con mãnh thú.
Một con Bạch Hầu (khỉ trắng) to lớn với khuôn mặt dữ tợn, bên trên lớp lông trắng của nó dính bê bết máu chảy. Nhìn kỹ thì vẫn thấy vài chỗ vệt máu còn ướt đang thấm ra từ vết thương trên người. Tay phải nó còn ôm một con tiểu hầu (khỉ con)toàn thân màu trắng, hai mắt nó nhắm nghiền như đang ngủ say vậy.
Mà vị trí của nó đứng lại ngay phía dưới gốc cây mà Diệp Khôn đang đứng ở trên.
Đứng đối diện với Bạch Hầu với khoảng cách hơn hai mươi trượng là một con Hắc Hùng (gấu đen) to lớn không kém, trên người nó cũng có rất nhiều vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
Khuôn mặt Hắc Hùng tỏ ra vẻ dữ tợn nhìn chằm chằm vào Bạch hầu ở đối diện.
Đột nhiên Bạch Hầu hướng Hắc hùng ngoác miệng ra kêu lên vài tiếng, đồng thời tay nó giơ lên làm vài động tác khó hiểu.
Sau đó nó ngẩng đầu nhìn Diệp Khôn ở phía trên, rồi tung mình nhảy lên.
Hắc Hùng ở phía đối diện dường như hiểu được ý của Bạch Hầu muốn nói gì với nó, cho nên nó không có hành động gì mà chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Diệp Khôn thấy Bạch hầu hướng tới mình nhảy lên thì giật mình kinh hãi, hắn đang định né tránh nhưng không kịp. Tốc độ của Bạch Hầu rất nhanh, nhoáng cái nó đã đứng bên cạnh Diệp Khôn rồi.
Diệp Khôn không kịp có phản ứng gì, nhưng dường như hắn phát hiện ra có điều gì không đúng. Hắn cảm nhận được Bạch Hầu không hề có ác ý với hắn, nó đứng bên cạnh nhìn hắn mới một ánh mắt rất cầu khẩn.
Không hiểu Bạch Hầu biểu hiện như vậy là có ý gì, chớp lấy cơ hội này Diệp Khôn vội nhảy qua cành cây khác ở phía sau đứng.
Thuận tay hắn chụp tay vào bên hông rút kiếm ra giơ lên để ngang trước ngực, đồng thời thả thần thức ra tập chung lên người của Bạch Hầu đề phòng nhất cử nhất động của nó.
Thấy biểu hiện của Bạch Hầu quả thật không có ác ý đối với mình, đôi lông mày của Diệp Khôn hơi giãn ra một chút, hắn đảo mắt đánh giá qua nó một lượt trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Khôn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên Bạch Hầu đã có động tác, hai tay nó ôm lấy tiểu hầu như đang ngủ say trong lòng đưa qua cho Diệp Khôn.
Diệp Khôn kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn Tiểu Hầu rồi nhìn Bạch Hầu á khẩu không nói được gì, chẳng nhẽ nó muốn giao con nó cho mình.
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng theo bản năng tự nhiên Diệp Khôn liền đưa tay ra đón lấy Tiểu Hầu và ôm nó vào trong lòng.
Thấy Diệp Khôn đã tiếp nhận con mình, trên mặt Bạch Hầu chợt hiện lên vẻ vui mừng, dường như tâm nguyện của nó cuối cùng cũng được thực hiện vậy.
Bạch Hầu nhìn Diệp Khôn với ánh mắt mang đầy cảm kích, thấp thoáng thấy ở hai bên khóe mắt nó có chút nước mắt chảy ra. Đưa tay vuốt đầu Tiểu Hầu đang nằm trong lòng Diệp Khôn vài cái, sau đó tay nó dùng sức đập mạnh vào bụng một cái, bụng nó hóp lại tiếp đó miệng nó lôn ra một vật hình tròn bên ngoài màu đen đưa cho Diệp Khôn.
Diệp Khôn lẳng lặng nhìn những hành động của Bạch Hầu trong lòng rất cảm khái, hắn đưa tay nhận lấy vật trên tay nó. Tuy trong lòng có chút hiếu kỳ, nhưng lúc này không phải lúc để tìm hiểu. Không cần biết nó là vật gì, hắn liền cho ngay vào trong ngực cất đi.
Ngay sau đó Bạch Hầu tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn Diệp Khôn ngật đầu một cái, sau đó nó quay xuống nhìn Hắc Hùng phía dưới với ánh mắt tràn đầy đầy oán độc.
Đã làm xong việc cần làm, lúc này Bạch Hầu dường như không còn gì phải bận tâm nữa, hai tay nó vỗ ngực gầm lên một tiếng rồi nhẩy xuống dưới đứng trước mặt Hắc Hùng nhìn đối phương gầm gừ như là chuẩn bị quyết một trận sinh tử vậy.
Nhìn Tiểu Hầu nằm gọn trong lòng mình tâm tình Diệp Khôn chợt nổi lên nhiều điều phức tạp, bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao lúc trước khi hai con mãnh thú đuổi nhau trong rừng tới khi gần tới chỗ hắn thì đột nhiên lại chuyển hướng đi chỗ khác, không lâu sau đó chúng lại quay lại đuổi theo mình bám dai không dứt.
Rõ ràng Bạch Hầu đã nhận ra sự có mặt của hắn, nó đã cố tình nhằm vào hắn để nhờ vả.
Diệp Khôn đem toàn bộ sự việc liên kết lại với nhau để suy diễn ra mọi vấn đề của vụ này, hắn nghĩ Bạch Hầu và Hắc Hùng chắc chắn có thù oán rất sâu phải đánh đến ngươi chết ta sống mới thôi.
Nhưng Bạch Hầu vẫn còn con nhỏ, nên nó không muốn liều mạng mà chỉ chạy trốn Hắc Hùng. Nhưng dù sao chạy mãi cũng không được, đúng lúc đó nó gặp được Diệp Khôn và ý định muốn Diệp Khôn giúp nó chăm sóc cho Tiểu Hầu.
Vì thế nó mới đuổi đến tận đây không buông tha cho Diệp Khôn, để đưa Tiểu Hầu cho hắn.
Bây giờ mục đích đã được toại nguyện, nó có thể an tâm quyết một trận sinh tử với kẻ thủ rồi.
Diệp Khôn suy đoán tới đây có thể nói đã đúng tám chín phần, hắn không ngờ rằng Bạch Hầu này lại thông minh đến vậy.
Vì con của mình nó có thể bất chấp tất cả để cho con được sống, không cần biết kết quả ra sao, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi nó cũng không chịu bỏ qua.
Nó là động vật mà có thể làm ra được chuyện như vậy đã khiến cho Diệp Khôn rất bội phục, trong lòng hắn thầm nhủ sẽ coi Tiểu Hầu như người thân không để nó phải lẻ loi một mình.
Trong lúc Diệp Khôn còn đang suy nghĩ thì bên dưới Bạch Hầu và Hắc Hùng đã bắt đầu triển khai tấn công.
Bạch Hầu gầm lên một tiếng, hai tay nó đấm thùm thụp vào ngực vài cái rồi tung người lên cao lao vào Hắc Hùng đánh ra một quyền như trời giáng xuống đầu đối phương.
Trước đòn tấn công đầy uy lực của Bạch Hầu, Hắc Hùng cũng tỏ ra không hề thua kém.
Nó rống lên một tiếng, cả người lăn sang bên phải tránh đòn của Bạch Hầu, đồng thời một cánh tay vươn ra dùng móng vuốt sắc nhọn vả vào mặt đối phương.
Bạch Hầu cả người còn đang trên không chưa chạp đất, thấy Hắc Hùng đánh tới nó xoay người bám vào một cành cây bên cạnh lấy đà dùng chân đá thẳng vào bụng của Hắc Hùng.
“Bốp”
Một cước như trời giáng vang lên, nhờ có thêm lực đẩy của cành cây Bạch Hầu đã đánh trúng đối phương.
Bị bất ngờ, cả người Hắc Hùng trúng cước văng ra xa hơn mười trượng, trên mặt đất cây cối bị nó đè lên toàn bộ đều gập gẫy la liệt.
Diệp Khôn ở trên quan sát thấy sức mạnh của cú đá này trong lòng cũng khiếp sợ, nếu đổi lại là hắn bị đá trúng một cú như vậy thì không chết cũng bị trọng thương.
Hắc Hùng bị đá một cú như vậy thế mà nó vẫn coi như không có gì, nó lăn người bò dậy gầm lên một tiếng giận giữ. Không hề chần chừ, nó lao vào tấn công Bạch Hầu với tốc độ rất nhanh.
Thoáng cái nó đã tới bên cạnh và ôm lấy Bạch Hầu vật xuống đất.
Trong chiến đấu thì lợi thế của Hắc Hùng là đánh giáp lá cà, cho nên nó chọn cách áp sát đối phương như thế dễ thủ thắng hơn.
Hai mãnh thú quấn lấy nhau vật lộn rung chuyển cả một góc rừng, xung quanh bọn chúng phạm vi hai mươi trượng những gốc cây to bằng cổ chân tất cả đều bị đổ rạp xuống thi thoảng còn có những cây còn bị bật cả rễ lên.
Đất đá xung quang cũng bị cầy xới hết lên, những tiếng gầm gừ, gào rú cất lên liên tục khiến cho Diệp Khôn ở phía trên quan chiến cũng cảm thấy rợn người.
Vật lộn như thế khoảng nửa canh giờ, hai mãnh thú bất chợt tách ra đứng đối diện với nhau. Hai mắt của chúng đỏ ngầu nhìn như hung thần, miệng thì luôn gầm gừ rất đáng sợ.
Lúc này trên người hai mãnh thú vết thương chằng chịt nhìn rất thê thảm, thậm chí có những vết thương còn lòi cả xương ra ngoài .
Diệp Khôn nhìn thấy cảnh này hắn rất muốn ra tay giúp cho Bạch Hầu, dù sao thì nó cũng đã tin tưởng hắn giao Tiểu Hầu lại cho hắn.
Nhưng vì nghĩ đến sự an toàn của Tiểu Hầu nên hắn còn do dự chưa ra tay, nếu chẳng may lại xảy ra xơ xuất gì thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn và Tiểu Hầu.
Hắn chứng kiến sức mạnh của Hắc Hùng thật không hề tầm thường chút nào, mà nó vốn dĩ là động vật với bản tính hung tàn bá đạo rất khó đối phó.
Vì vậy hắn quyết định không vội ra tay cứ đứng một bên quan chiến xem thế nào, khi có cơ hội thì hắn sẽ ray tay giúp Bạch Hầu.
Qua một lúc lâu, Bạch Hầu và Hắc Hùng lại quấn vào nhau tiếp tục quần chiến.
Lần này chúng đã thay đổi chiến thuật chơi kiểu ăn miếng trả miếng, những tiếng gầm giận giữ cùng với những tiếng gầm đau đớn vang lên khiến cho người ta nghe thấy mà kinh sợ.
“Cái này! Bọn chúng làm trò gì vậy?” Diệp Khôn nhìn thấy hành động của hai mãnh thú có chút kinh ngạc lẫn buồn cười.
Thật không thể tưởng tượng được, chỉ là dã thú thế mà bọn chúng cũng nghĩ ra cách này để chiến đấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook