Ôn Cẩn Hiên trên mặt đội một chiếc mặt nạ học sĩ nho nhã , cùng với khí chất tao nhã quanh thân hắn có chút xứng đôi. Vừa rồi hắn xa xa nhìn đến một đám người chật chội ở phía trước, đang muốn vòng qua đi, không nghĩ tới trong lúc vô tình thoáng nhìn, liền liếc đến Thủy Y Họa đứng ở trong xó góc.

Nàng giống như mọi người , hơi hơi ngửa đầu, nhìn tấm lụa trắng buông xuống từ lầu hai . Mặt nạ che lại dung mạo của nàng , lại ngăn không được chiếc cổ trắng nõn bởi vì ngửa đầu mà lộ ra kia .

Hơi hơi dời ánh mắt, Ôn Cẩn Hiên cúi đầu xâm nhập dòng người, đi đến phía sau nàng. Hắn từ trước đến nay không thích chỗ đông người , lúc này đây lại chủ động chen lách chỗ nhiều người , chỉ cần nghĩ như vậy, Ôn Cẩn Hiên liền cười khổ lắc lắc đầu.

Đều là bản thân thiếu cô gái này , ân tình lần đó vẫn còn .

Chính là không nghĩ tới, nàng cũng thích những hoạt động này của dân gian , thế nhưng còn bảo bản thân giúp nàng đối vế dưới. Ôn Cẩn Hiên hơi hơi ngửa đầu nhìn về vế trên, có chút kinh ngạc nhìn chữ viết xinh đẹp này.

"Này, việc này đến cùng huynh có giúp hay không ?"

Thủy Y Họa vụng trộm liếc hắn một cái, đoán không ra người này đến cùng suy nghĩ cái gì.

Ôn Cẩn Hiên quay đầu nhìn nàng, trong lời nói mang theo cười yếu ớt, "Thủy cô nương, đối xong cái này nên đi trở về." Dừng một chút, xem như ứng thừa, "Lần sau không được viện cớ này nữa."

Khóe miệng dưới mặt nạ của Thủy Y Họa cười không có ý tốt , thúc giục nói: "Ôn công tử nhưng là mau chút, rất nhiều người đi lên võ đài viết câu đối rồi."

Mặc Ngọc công tử vừa ra, ai dám tranh . Lúc này đây, thắng tuyệt đối là Ôn Cẩn Hiên.

Trên võ đài có một góc để một cái bàn gỗ, chuyên môn có người hầu hạ bút giấy , có bảy tám công tử nho nhã đã chấp bút viết ra vế dưới, mỗi người mỗi vẻ.

Thấy nữ tử bên người bắt đầu sốt ruột, Ôn Cẩn Hiên thấy buồn cười, quanh thân vừa đề khí, cả người từ trong đám người chật chội bay vút không trung, rồi sau vững vàng dừng ở giữa võ đài .

Cho dù nhìn không tới diện mạo của hắn , nhưng tính tình ôn hòa cũng làm cho người ta nhịn không được ghé mắt nhìn lại.

Thanh âm ồn ào có một lát tạm dừng, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người công tử áo trắng kia, đợi đến công tử kia có động tác, tiếng ồn ào mới lại chậm rãi tăng trở lại.

Ôn Cẩn Hiên liếc nhìn mấy vế đối vừa viết xong kia , kêu vị trung niên nam tử đứng ở một bên , hướng hắn nói nhỏ vài câu.

Vị trung niên nam tử biểu cảm nhất thời trở nên có chút khó xử , do dự một lát mới gật gật đầu, bước nhanh vào Cam Vũ lâu phía sau võ đài, xem bộ dáng là đi tìm chủ nhân của bọn họ rồi.

Chỉ chốc lát sau, trên một cái cửa sổ khác cũng thả xuống một tấm lụa trắng , nhưng là mặt trên trống không.

Chỉ thấy công tử áo trắng vừa mới bay lên võ đài kia từ trên giá bút lấy một chiếc bút , cầm bút nhanh chóng hướng về phía nghiên mực đã mài sẵn thấm đẫm mực . Hai lời chưa nói, hai chân khẽ đạp, thân thể thẳng hướng mà lên, bay đến chỗ tấm lụa trắng mới thả xuống , rồi sau đó bút cầm trong tay bay qua lượn lại, thân mình cũng theo bút bay lên giáng xuống.

Ngắn ngủn vài cái lên xuống , người nọ đã thu tay , bút trong tay hướng xa xa ném đi, nhưng lại không sai chút nào dừng ở trên giá bút .

Mọi người há hốc miệng xem một màn này, đợi cho phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện trên tấm lụa trắng đã có một hàng chữ to . Hơi hơi viết ngoáy cũng không mất cân đối , lực đạo mạnh mẽ lại không mất dịu dàng . Đợi đến khi đọc nội dung trên đó , trong lòng càng là đại thán ra tiếng.

Công tử nhà này ra vế trên là: viễn kiến sơn phong thủy tận đầu, long tàng thủy vĩ.

Mà vị bạch y công tử mới vừa rồi viết ra vế dưới cũng là: minh tri lộ đoạn vân đôi lý, khách thượng vân trung.( Một bài thơ của tác giả La Phong)

Không chỉ đối trận tinh tế, trong này ý cảnh hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Mọi người chính kinh ngạc là lúc, chợt nghe công tử áo trắng kia lại cười nhạt ra tiếng, "Hoành phi này không bằng kêu thủy viễn vân thâm."

Mấy vị nhã sĩ lên đài đến đối vế dưới khác thấy công tử áo trắng đối ra vế dưới, đều bị tâm phục khẩu phục, trong lòng thầm khen . Đêm nay người viết vế đối tốt nhất đó là vị công tử áo trắng trước mắt này là không thể nghi ngờ.

"Có thể có phần thưởng?" Ôn Cẩn Hiên quay đầu liếc nhìn nữ tử đứng trong đám người, rồi sau đó hỏi vị trung niên nam tử đang xử lý câu đối .

Vị trung niên nam tử cười liên tục gật đầu, "Vị công tử này, lão gia nhà ta rất thưởng thức tài hoa của ngài , trong Cam Vũ lâu đã dọn xong một bàn thức ăn và rượu tốt nhất , chuyện khác không bằng đợi lát nữa nói rõ."

Ôn Cẩn Hiên nhíu mày, chưa từng có nhiều do dự liền thản nhiên nói: "Tại hạ lát sau còn có chuyện quan trọng, nếu phần thưởng không thể lập tức thực hiện, tại hạ liền đành phải bỏ qua rồi." Dứt lời, quay đầu bước đi.

Vị trung niên nam tử nóng nảy, vội vàng đi ra ngăn đón, mà lúc này chính chủ nhân đang ngồi ở lầu hai luôn luôn xem diễn cũng đi ra rồi.

"Công tử không biết điều như vậy , chẳng lẽ là khinh thường Cam Vũ lâu ?"

Một vị trung niên nam tử vẻ mặt dữ tợn, to béo từ trong Cam Vũ lâu đi ra, theo sát người là vài người thanh niên hung thần ác sát . Nam nhân này mặc đẹp đẽ quý giá, vừa thấy tư thế của hắn liền biết hắn là ông chủ của Cam Vũ lâu.

"Tại hạ cũng không có ý tứ này, chính là có chuyện quan trọng quấn thân, có thế này mới không thể ở lâu."

Ánh mắt Ôn Cẩn Hiên nhàn nhạt đảo qua mấy người, bước chân chưa ngừng. Chờ hắn lại nhìn xuống trong đám người thì bóng dáng bễ ngễ dễ thấy của nữ tử kia đã sớm biến mất không còn thấy tăm hơi. Quả nhiên. . . . . .

Nữ nhân này vĩnh viễn là không chịu thiệt . Lần trước một mũi tên kia , nàng chắc là ghi ở trong lòng , không có lúc nào là không nghĩ trả thù lại.

Ôn Cẩn Hiên ánh mắt bất đắc dĩ nhắm lại , khi mở mắt ra , bên trong dịu dàng đã sớm bị lạnh lùng che giấu, lạnh nhạt nhìn về phía mấy người thanh niên ngăn chặn lối đi của hắn .

"Tránh ra." Hắn thấp giọng nói, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng , lại làm cho người ta không hiểu cảm thấy lạnh lẽo .

Ông chủ bụng to khệ nệ của Cam Vũ lâu hiển nhiên không có ý muốn thả hắn đi , chuyển ánh mắt, bảy tám gia đinh khỏe mạnh liền đem công tử áo trắng vây lại chật như nêm cối.

Dưới đài mọi người vừa thấy tình huống không đúng, ào ào thối lui thật xa. Có mấy người thần sắc tế nhị bắt đầu nói thầm .

Người qua đường Giáp: nghe nói ông chủ Cam Vũ lâu họ Cổ, gia tài bạc vạn, đáng tiếc dưới gối chỉ có một nữ nhi, coi như bảo bối . Mà ông chủ Cổ có tiếng kiêu ngạo bá đạo, lại keo kiệt .

Người qua đường Ất: chính là bởi vì không có con trai , cho nên ông chủ Cổ chuẩn bị tìm con rể ở rể.

Người qua đường Bính: nhưng là ta nghe nói, nữ nhi của ông chủ Cổ này bộ dạng xấu xí kì dị, thế cho nên năm vừa rồi đã hai mươi còn chưa có gả đi ra ngoài. Các ngươi nói, người keo kiệt như ông chủ Cổ hôm nay vì sao lại tổ chức làm một cái võ đài lớn như vậy , còn quật khởi làm một bộ văn nhân kia ?

Mọi người xung quanh dựng thẳng lỗ tai lắng nghe : . . . . . .

Rồi sau đó , mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ lầu hai kia .

Chỉ thấy trên bậu cửa sổ có một bàn tay tinh tế như ngọc , dáng người ẻo lả ẩn ẩn chiếu vào trên giấy cửa sổ , thoạt nhìn có một phen phong tình khác . Có người ngưỡng dài quá cổ nhìn, đã thấy một đầu tóc dài đen thùi sáng bóng chậm rãi từ bên cửa sổ nghiêng ra, rồi sau đó có nửa cái đầu của thiếu nữ thanh xuân vụng trộm thăm dò và với. . . . . .khuôn mặt của nàng .

Một đôi mắt nhỏ như khe hở , lỗ mũi hướng lên trời , lại có một đôi môi to cực kỳ , mặt trên còn vẽ loạn chu sa hồng hồng . Lúc này, đối với mọi người, thiếu nữ thanh xuân nháy mắt nhỏ đưa tình , miệng lớn hướng lên trên toét ra một cái vòng cung , cười một cái kêu "Nụ hoa sắp nở" , "Đào mận ngượng ngùng" .

Mọi người: nôn!

"Nương a, mọi người chạy mau ! Ông chủ Cổ là muốn chọn rể cho nữ nhi xấu xí !" Trong đám người không biết ai hô một tiếng, nguyên bản đám người tích thành núi nhỏ nhất thời lập tức giải tán, đặc biệt bộ dạng này còn làm cho thiếu gia dưới chân như có gió , chạy so với ai đều nhanh.

Nguyên bản một chỗ phi thường náo nhiệt bỗng chốc trở nên vắng lặng , chỉ còn lại công tử áo trắng bị một đấm người vây quanh .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương