Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Chương 15: Phấn ngứa khí thế ngất trời

Ôn Cẩn Hiên hai tay chắp sau lưng , bước chân lớn mà thong dong.

Lý quản gia một đường dẫn hắn hướng Thanh U các, vụng trộm liếc về người bên cạnh , phát hiện lông mày như vẽ của hắn hơi hơi nhăn lên.

"Nhị tiểu thư nhà ngươi luôn luôn ở tại nơi như vậy ?"

Giọng nói của hắn trơn bóng dễ nghe, nhưng là người bên cạnh lại nghe ra một đầu mồ hôi lạnh.

Lý quản gia vội cười ha ha trả lời: "Kỳ thực lão gia đã sớm muốn cho nhị tiểu thư chuyển đến La Diệp các, nhưng là nhị tiểu thư cho rằng Thanh U các tương đối yên tĩnh, cho nên liền luôn luôn ở tại nơi đó."

Ôn Cẩn Hiên hơi hơi gật đầu, không có hoài nghi lí do thoái thác của hắn , mới vừa rồi trong đầu bỗng nhiên liền xẹt qua bộ dáng càn rỡ vô lễ của Thủy Y Họa kia .

Này chính xác là tác phong của nữ nhân kia .

"Ôn công tử, lúc đi vào nhất định phải nhớ gõ cửa." Lý quản gia bỗng nhiên không đầu không đuôi dặn dò một câu.

Xuất phát từ nam nữ chia phòng , nam tử không thể tùy ý tiến vào khuê các nữ tử , mà Ôn Cẩn Hiên từ đầu cũng không tính toán đi vào. Nhưng là ——

Lúc này ánh mắt hơi lóe lên của Lý quản gia . . . . . . Ngược lại gợi lên hứng thú của hắn .

Khóe miệng Ôn Cẩn Hiên có chút hứng thú hơi nhếch lên , thoáng quay mặt dặn dò nói: "Lý quản gia đi xuống trước đi, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với nhị tiểu thư ."

Lý quản gia gật gật đầu, cung kính lui xuống.

Nếu đổi lại là đại tiểu thư hoặc tam tiểu thư , Lý quản gia cũng không dám tùy tiện để một người nam nhân tiến vào khuê các của nữ tử nhưng là nhị tiểu thư thanh danh đã sớm thối đến không được, nên không cần lo lắng này đó. Ôn công tử không ghét bỏ đã là phúc khí của nàng .

Đám người đi xa, ánh mắt Ôn Cẩn Hiên dừng ở trên cửa làm bằng gỗ tử đàn .

Hai ba bước thong thả đến gần, không có gõ cửa , mà là chậm rãi đưa tay đẩy cửa phòng đang đóng .

Két... Một tiếng, cửa bị mở ra đến hơn phân nửa.

Vẫn chưa có cái gì khác thường, Ôn Cẩn Hiên cười nhạt đi vào trong phòng.

Nhưng vào lúc này, trong phòng vang lên một tiếng hưu cực kì ngắn ngủi .

Trước mắt bỗng nhiên xẹt qua một đạo ánh sáng màu bạc tràn đầy hàn khí phá không mà đến.

Bước chân đi tới mạnh dừng lại.

Một cây chủy thủy sắc bén thẳng tắp bay về phía bên này, xẹt qua mặt hắn vững chắc đâm vào trên khung cửa gỗ tử đàn phía sau .

Chủy thủ mang theo dư vị chấn động cấp tốc rung lên, thanh âm ong ong.

"Ai cho ngươi tùy tiện bước vào khuê phòng của ta ? !"

Phòng trong nữ tử thấp quát một tiếng, mắt lạnh trừng Ôn Cẩn Hiên, tay phải ngón tay hơi cong, hiển nhiên là thủ thế vừa ném chủy thủ .

Ôn Cẩn Hiên sững sờ sau, đột nhiên cười, đem chủy thủy phía sau linh hoạt rút ra, không chút nào sợ hàn ý tản mát trên người nàng , cầm chủy thủ chậm rãi đến gần nàng.

"Xem ra, Thủy cô nương tinh thần tốt lắm, ta còn nghĩ đến cô sẽ vì chuyện đám hỏi mà ăn không ngon, ngủ không yên."

Dứt lời, cầm chủy thủy trong tay đưa trả lại cho nàng, ánh mắt lúc lơ đãng đảo qua thân đao , lúc nhìn thấy ký kiệu hoa mai thì hơi hơi sửng sốt , trong mắt rất nhanh xẹt qua một tia sáng , trên tay động tác nhưng không có chút tạm dừng.

Thủy Y Họa tiếp nhận chủy thủ, đặt ở trong tay thưởng thức.

Ngón tay tinh tế mà trắng nõn mỗi lần đều khó khăn xẹt qua lưỡi dao, lại bị nàng linh hoạt vượt qua, động tác lộn thân đao nhanh đến cơ hồ như múa ra ngân hoa.

Một đôi mắt sáng trong linh động không tốt nhìn chằm chằm nam tử trước mắt , "Hoàng thượng phái ngươi tới ?"

Thấy hắn một chút nhướng mày, liền biết bản thân đoán đúng tám, chín không thiếu mười phần , giọng điệu có chút hèn mọn nói: "Chẳng lẽ sợ ta trốn chạy , cho nên cố ý cho ngươi giám thị ta?"

Ôn Cẩn Hiên nghe vậy, ha ha cười sảng khoái hai tiếng, "Thủy cô nương suy nghĩ nhiều, hoàng thượng chính là có việc trước tiên triệu cô vào cung."

Dứt lời, tinh tế đánh giá hai mắt nàng , kinh diễm xẹt qua kinh ngạc, "Bộ quần áo chỉ bạc sợi ngọc này quả nhiên rất xứng với Thủy cô nương, chính là làn váy này khi nào hơn những đóa hoa mẫu đơn đen này ?"

Thật quỷ dị lại rất thần bí mê người, không biết là giống mẫu đơn đen nào. Là Ô Long hay là Mặc Ngọc.

Mẫu đơn đen nở rộ ở trên làn váy màu tím nhạt nhìn như là một đóa mẫu đơn tử ban .

Thủy Y Họa nếu là biết hắn đang nghiên cứu giống hoa mẫu đơn , nhất định sẽ trợn trắng mắt , cái này là lão nương vẽ nguệch ngoạc có được hay không !

Không tính toán giải thích nghi hoặc cho hắn , chính là miễn cưỡng nói: "Ôn công tử ra ngoài cửa chờ , thân là nữ nhân đều cần thời gian trang điểm ."

Ôn Cẩn Hiên mắt lộ ra hoài nghi liếc nàng một cái.

Cô gái này nhìn cứ như không xương cốt nằm ở trên ghế quý phi , tuy rằng đã thay quần áo chỉ bạc sợi ngọc nhưng bởi vì nàng ở trên giường nằm lâu lắm, làn váy đã nổi lên nếp nhăn.

Một đầu tóc dài cũng chỉ là búi sơ rồi cắm một cái lược vào , không có bất kỳ một loại trang sức nào.

. . . . . . Nữ nhân này quả thật cần quản lý một chút.

Ôn Cẩn Hiên vừa mới ra cửa thì nghe được bên trong bùm bùm vang lên một tiếng , một lát sau lại gần như yên lặng.

Không biết nữ nhân kia đến cùng đang làm trò gì .

Ôn Cẩn Hiên lần đầu tiên ở bên ngoài khuê các của nữ tử . Ở trong nhận thức của hắn nữ nhân trang điểm bình thường là muốn tiêu phí ít nhất nửa canh giờ .

Đang lo lắng muốn tìm một chỗ ngồi một lát hay không , ý niệm mới xẹt qua, cửa phòng phía sau liền kẹt một tiếng bị đẩy ra.

Nữ tử như trước mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng linh hoạt , chính là hiện tại dây buộc tóc biến thành một dải tơ lụa màu tím , cùng một thân quần áo chỉ bạc sợi ngọc thập phần tương xứng. Trên đầu thêm một vòng hoa nhỏ màu tím , vành tai đeo một đôi hoa tai dài màu tím hình trăng lưỡi liềm , cả người thoạt nhìn giống như là một tiên tử.

Sạch sẽ, tinh khiết , không nhiễm bụi trần .

Rất nhanh thu hồi ánh mắt, Ôn Cẩn Hiên một bước đi ở phía trước, Thủy Y Họa rất nhanh đuổi kịp.

Ôn Cẩn Hiên chỉ thoáng kinh ngạc nhìn nàng một cái, rồi sau đó im lặng không nói gì tiếp tục đi phía trước.

Dọc theo đường đi, hai người sóng vai mà đi.

Ở trong mắt Thủy Y Họa , không có khiêm nhường , lịch thiệp từ mắt, cho nên sóng vai cùng nam nhân bên người này mà đi cũng không có gì không ổn.

Nhưng là, một màn này dừng ở trong mắt người khác đó là chấn kinh rồi.

Thủy Y Cầm và Thủy Y Thi lại đúng là nhìn đến hai người chuẩn bị cách phủ , hai mắt đồng thời trừng lớn.

Một đôi thủy mâu tràn đầy kinh ngạc: vì sao trên váy chỉ bạc sợi ngọc lại nhiều ra những đóa mẫu đơn đen nở rộ , mực nước mà nàng vụng trộm vẩy lên đi đâu rồi ?

Một đôi mắt hạnh toàn là lửa giận: tiện nhân, cũng dám sóng vai cùng Mặc Ngọc công tử mà đi, quả thực bẩn thanh danh của Mặc Ngọc công tử !

Ôn Cẩn Hiên xa xa quét thấy hai người, ôn hòa cười, hơi hơi vuốt cằm, mà Thủy Y Họa từ đầu làm bộ như không phát hiện hai người.

Nhưng là, có người cũng không tính toán cứ như vậy để nàng đi.

Thủy Y Cầm bỗng nhiên kêu lại Thủy Y Họa, "Nhị muội, quần áo trên người muội sao trông không giống bộ chỉ bạc sợi ngọc mà ta nhìn thấy ?"

"Hả , chỗ nào không giống ?"

Thủy Y Họa giống như đột nhiên đến hưng trí, lập tức dừng bước , quay đầu nhìn nàng.

"Trên váy rõ ràng không có. . . . . . Không có mẫu đơn đen. . . . . ."

Giống như là trong một đêm hiện ra , thần bí mà xinh đẹp.

Khóe miệng Thủy Y Họa cong lên , "Đại tỷ không tin thì để sát vào nhìn xem, hay là lấy tay kiểm tra, này. . . . . . Đến cùng có chỗ nào không giống với đâu?"

Hai mắt Thủy Y Cầm nhìn chằm chằm váy kia , cử chỉ có chút điên rồ , giống như bị mê hoặc thế nhưng lại thật sự lấy tay nâng váy lên . Bàn tay vuốt ve chỗ mấy đóa mẫu đơn đen hơi hơi phát run.

Này rõ ràng là người vẽ lên đi .

Không. . . . . . Không có khả năng, Thủy Y Họa là phế vật làm sao có thể vẽ ra hoa mẫu đơn đen xinh đẹp lại rất thật như vậy !

Thủy Y Họa thu lại ý cười , trên mặt biểu cảm bỗng nhiên trở nên lạnh, một tay giật làn váy từ trong tay nàng ra, khẽ quát một tiếng, "Đây là hoàng thượng ban cho , đại tỉ tính cái gì ? Nhưng lại cũng dám chạm vào!"

Dứt lời, bước chân bừa bãi thảnh thơi đi xa, để lại Thủy Y Cầm và Thủy Y Thi hai người đứng yên tại tại chỗ, tức giận đến giương mắt nhìn.

Ôn Cẩn Hiên đứng chờ ở xa , thấy Thủy Y Họa mặt mày hớn hở đi lại , không khỏi cười hỏi một câu, "Đạt được rồi hả ?"

Thủy Y Họa cũng không nghĩ giấu diếm người khôn khéo trước mắt này , khóe miệng cong lên , đầu ngón tay vòng vòng sợi tóc mai phía trước , ánh mắt lại cực kì nghiêm nghị.

"Là các nàng tự làm tự chịu, không trách người khác được!"

Dính phấn ngứa độc môn đặc chế của ta , xem ta không nóng chết các ngươi ! Ngứa chết các ngươi! Cho các ngươi ở cung yến làm trò hề !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương