Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
-
Chương 16: Mộ Anh Thiên 1
Trán rộng mày dài, giữa mi tâm hiện ra nét sảng khoái cởi mở, mũi cao gọn gàng, hai mắt lạnh lùng, nhân trung rộng mở, làn môi mỏng kết hợp với một chiếc cằm thon gọn.
Nhìn khuôn mặt này, chắc chắn ai cũng đều phải thốt lên một câu: "hảo soái ca!"
Nhờ công dụng của lọ thuốc kia khiến cho các mảng da khẽ co lại, thấm hút cùng sự di chuyển của nước làm cấu tạo của chiếc mặt nạ thay đổi!
Hàn Băng thoa thêm một lớp nước thuốc nữa lên, đợi cho khô rồi mới thử véo mà mình một cái.
Màu đỏ nhanh chóng hiện lên trên làn da trắng hồng đó, Hàn Băng thấy vậy thì khẽ mỉm cười hài lòng.
Hiệu quả tốt, độ đàn hồi tốt, hiện màu tốt! Độ tương phản ánh sáng tốt!
Nhìn mình trong gương một lần nữa, Hàn Băng lại gật đầu thầm khen công dụng của các loại thực vật trên đại lục này cực tốt, sau đó mới thổi tắt nến đi ngủ.
........................!
Hôm nay là hội đố đèn nên các cô nương cùng các công tử đều ra đường.
Các cô nương chưa chồng ra ngoài đều mang một chiếc khăn che mặt mỏng hoặc màn xa che mặt, vì vậy nhìn qua nữ nhân của Minh Thần quốc vô cùng xinh đẹp, quyến rũ và bí ẩn!
Các công tử phóng thoáng phe phẩy cây quạt giấy xếp tạo nên cảnh đẹp ý vui, lại tạo nên một sự thanh lịch thu hút ánh mắt của những cô gái xung quanh.
Hàn Băng hôm nay vẫn như mọi ngày, quần áo trắng đơn, phụ kiện gồm một mảng ngọc bội là di vật, bội kiếm bên hông mọi ngày được thay bằng một chiếc quạt giấy xếp màu trắng gạo in hình hàng tre màu xám.
Mái tóc đen bóng được nàng cột lên bằng một ngọc quan màu trắng, đằng sau có hai sợi dây rơi xuống, nhìn qua vô cùng tao nhã thanh lịch.
Hàn Băng phe phẩy cây quạt trước ngực, thong dong đi qua các quầy hàng bán đồ nhưng lại thu hút vô số ánh mắt của những cô nương gần đó.
Những quầy hàng hôm nay chủ yếu đều là bán các loại đèn giấy theo nhiều hình dáng khác nhau.
Mỗi một chiếc đền đều có một câu thơ đơn giản dán ở bên trong đèn.
Bởi vì hội đố đèn diễn ra vào buổi tối nên Hàn Băng liền nhân cơ hội này đi dạo kinh thành của Minh Thần quốc, tìm hiểu thêm về thiết kế cùng phong tục của nước láng giềng này.
"Cướp! Cướp! Mau bắt hắn lại!" Đang ngắm khung cảnh xung quanh, Hàn Băng bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai này.
Một tiểu hài tử nhanh chóng chạy lại đây, đằng sau là một đám gia đinh đuổi theo, tay người nào người nấy đều cầm gậy gộc khua về phía trước, mặt đằng đằng sát khí.
Khi hài tử đó chạy đến, Hàn Băng liền nhẹ vươn tay ra, chuẩn xác nắm lấy cổ áo hắn và...!nhấc lên.
"Buông ta ra! Buông ta ra! Tên tiểu bạch kiểm kia, mau thả ta ra!" Hài tử oang oang la lên, tay chân khua loạn xạ hòng trốn thoát.
Tiểu bạch kiểm? Là nói mình sao?
Nhóm người phía sau nhanh chóng đuổi đến, dừng lại trước mặt Hàn Băng thở hồng hộc nói:
"Đa tạ công tử đã bắt hộ kẻ cướp này, xin người giao kẻ cướp lại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đem hắn giao cho quan phủ!"
"Hắn trộm đồ gì của ngươi?" Hàn Băng không đưa người mà chỉ hỏi lại.
"Hắn trộm túi bạc của tiểu thư nhà ta! Cái túi đó có màu hồng phấn!" Một gia đinh nhanh chóng nói.
"Túi này à?" Hàn Băng cầm lấy cái túi trong ngực tiểu hài tử ra, vứt về phía gia đinh.
"A! Túi của ta! Tên tiểu bạch kiểm chết tiệt kia, mau trả cho ta!" Tiểu hài tử sờ sờ trước ngực mình rồi nhanh chóng hét lên.
"A, thì ra là của ngươi! Ta không nghĩ ngươi lại thích màu hồng phấn của nữ giới, chẳng lẽ ngươi..." đoạn tụ? Hàn Băng vẻ mặt bất ngờ, hai mắt đầy ý cười nheo lại nhìn về hắn.
"Ta mới không phải đoạn tụ! Ngươi mới đoạn tụ!" Mặt tiểu hài tử nhanh chóng đỏ lên, gào thét cãi lại.
"Ta có nói ngươi đoạn tụ đâu! Chưa đánh mà đã khai, sự thật hẳn là trái ngược lại lời ngươi nói a!" Hàn Băng nhẹ đặt tiểu hài tử xuống đất, nắm chặt tay hắn.
"Ta đoạn tụ mới là lạ!" Đứa bé lại hét lên, vùng vẫy tay.
"A, thì ra ngươi đoạn tụ mới là lạ! Ta thật không biết!" Hàn Băng đưa quạt lên che nửa mặt, hai mắt híp lại.
"Ngươi..."
"Ha ha ha..." Vô số tiếng cười từ xung quanh truyền đến khiến mặt tiểu hài tử này càng đỏ hơn.
"Công tử, mời ngài đưa tên cướp cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đem hắn giao cho quan phủ!" Một trên gia đinh tiến lên muốn bắt tiểu hài tử trong tay nàng lại.
Hàn Băng nhanh mắt nhanh tay, kéo tiểu hài tử về phía mình, ngơ ngác hỏi:
"Hắn trộm gì của ngươi?"
"Hắn trộm túi tiền của tiểu thư nhà tôi!"
"Ơ, thế thứ trên tay ngươi là cái gì thế? Là túi tiền của ngươi à?"
"Này..." Hắn làm sao dám nói đó là túi tiền của hắn chứ! Hắn không muốn bị mắng là đoạn tụ đâu! Bằng chứng thì vẫn kia kìa!
"Thôi, nếu đã lấy lại túi tiền rồi thì bỏ qua đi! Đa tạ công tử đã lấy lại túi tiền giúp tiểu nữ!" Một giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo vang lên.
"Tiểu thư!" Nhóm đinh gia nhanh chóng tách ra hai bên, hô nhỏ một tiếng.
Giai nhân tiên tử lạc xuống trần
Ngắm dáng nàng thơ* đến thất thần!
*nàng thơ: ý chỉ người trong lòng, người mình yêu (thơ tự chế nên đừng hỏi mk nguồn nhé!)^^
Hai câu thơ này đủ để miêu tả nữ tử mới đến và miêu tả tâm trạng người xung quanh đi! Sau đó là vô số lời khen ngợi vang lên, khen nữ tử vừa mới đến là người hiền lương thục đức, lòng vị tha bao la rộng lớn, khoan dung độ lượng...v...v..
Hàn Băng lạnh nhạt nhìn nữ nhân trước mặt, kéo tiểu hài tử đi về phía trước.
"Công tử xin hãy dừng bước! Người có thể cho tiểu nữ biết tên để tạ ơn được không?" Nữ tử mới đến nhanh chóng lên tiếng nói.
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ*!"
*hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: có duyên sẽ gặp lại.
Bỏ lại một câu này Hàn Băng kéo tiểu hài tử kia rời đi.
"Này, tên tiểu bạch kiểm kia, ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
"Ngươi muốn ăn gì, tiểu tử?" Hàn Băng dừng lại ở một quán vẫn đường hỏi.
"Ta không muốn ăn!" Tiểu hài tử quệt miệng nói.
"Ồ, vậy sao?" Hàn Băng cười nhẹ một cái, xoay người nói với chủ bán hàng.
"Ông chủ, làm phiền ngài cho ta mười cái bánh bao nhân thịt!"
"Dạ dạ công tử! Của ngài đây, tổng cộng là hai mươi văn tiền." Chủ quán vui vẻ lấy bánh bao cho Hàn Băng, miệng cười tươi.
Hàn Băng cầm lấy rồi ném ra một thỏi bạc:
"Không cần thối lại!"
"Dạ dạ, công tử lần sau ghé mua tiếp!" Ông chủ cười đến nỗi không khép lại được, đưa tiễn nhiệt tình.
"Ngoàm ngoàm...!ăn ngon quá! Tiểu tử kia, ngươi không ăn sao?" Hàn Băng cắn một miếng nhìn tiểu hài tử bên cạnh.
"Hừ, ta không cần!"
Tiểu hài tử quay mặt sang một bên tỏ vẻ ghét bỏ nhưng bụng lại nhanh chóng sủi bọt, ánh mắt len lén liếc về phía cái bánh Hàn Băng đang ăn.
Hàn Băng lấy ra một cái mới quơ quơ trước mặt hắn, hỏi lại lần nữa:
"Không ăn thật à?"
"Ta không...!ưm!"
Cái bánh chuẩn xác chặn miệng của hắn, Hàn Băng vui vẻ trêu trọc:
"Lại còn mạnh miệng nói không ăn! Mới đưa ra trước mặt mà đã cắn nhanh như vậy, suýt chút nữa là vào tay ta rồi!"
"Ngươi...."
"Ha ha ha..." Hàn Băng hôm nay vô cùng vui vẻ, cực kì vui vẻ vì chuyện ngân châm của mình nên hôm nay tính tình phi thường tốt.
"Tiểu hài tử, ngươi tên gì?"
"Ta mới không phải tiểu hài tử! Ta...!ta tên Mộ Anh Thiên." Mộ Anh Thiên định không nói tên của mình ra nhưng nhìn cái bánh bao trong tay, hắn liền tự động đổi lời..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook