Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
-
Chương 159
Nam Thiên Sang đồng hành với Hàn Băng cũng được gần một năm rồi! Trong khoảng thời gian này, nàng đã cao lên không ít, ngược lại là tiểu tử Nam Thiên Sang vẫn giữ mãi chiều cao ấy, không xê dịch một phân nào!
Mặc dù biết sau biến chứng của Diệu Tinh Thảo, cơ thể bị "ép lớn" tối đa của Nam Thiên Sang sẽ phải mất rất lâu mới phát triển như bình thường nhưng Hàn Băng vẫn muốn hắn nhận được những điều hắn vốn nên nhận.
Lần đó nhận được Diệp Tinh Thảo từ tay của Nhất Tông và biết nguồn gốc của thảo dược xuất phát từ Thiên Linh quốc, Hàn Băng ôm chút tâm tư, muốn tìm thêm một vài gốc mới để chế thuốc.
Nhưng suốt một hành trình đi qua, nàng lại không thể tìm thấy thêm một gốc cây nào!
Diệp Tinh Thảo thật quý hiếm a!
Cho thêm củi vào đống lửa, Hàn Băng cảm thán trong lòng.
Đoạn thời gian này nàng rất ít tiến vào không gian Vô Thần.
Ở thời điểm hiện tại, nàng không muốn người ngoài biết đến bản thân có một không gian thế giới tách biệt.
Không gian ở đại lục Chiêu Ngọc chính là một dạng tồn tại nghịch thiên thần kỳ, bất cứ ai đều mong muốn có được nó! Hàn Băng không muốn thu hút các lão quái vật ở ẩn đến truy đuổi nàng đâu!
Dù sao người xưa có câu "thất phu vô tội, hoài bích có tội*" mà!
*Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Nhưng cũng có một số thời điểm không có ai, ví dụ như một mình trong xe ngựa hoặc ngủ trong túp lều, Hàn Băng sẽ nhân cơ hội tiến vào xem xét tộc cự nhân Mị gia.
Nàng dạy cho Mị Uyên chữ viết và cách đọc, để nàng dạy lại cho những tiểu hài tử trong thôn.
Dạy Mị An cách bắn cung, luyện kiếm, đặt bẫy săn thú, để hắn tự lập nhóm rồi lên rừng đi săn, xuống sông bắt cá.
Chỉ cho một vài thiếu phụ cách thêu thùa may vá, giúp bọn họ thiết kế y phục, nhận biết cách loại rau dưa nấm dại, cải thiện chất lượng cuộc sống.
Những điều có thể làm Hàn Băng đều cố gắng làm thật tốt, luôn nghĩ cách để tộc nhân sống tốt hơn bằng chính bàn tay mình, không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Mà nàng cũng phát hiện một điều, Mị gia rất có năng khiếu trong lĩnh vực y thuật! Chính là kiểu học một ra năm, trí nhớ vô cùng tốt, luyện dược không quá năm lần liền có thể thành công!
Sau khi biết được điều này, Hàn Băng liền để cho bọn họ tự do học tập cùng phát huy, những sách y cùng đan phương nàng có đều đưa cho bọn họ mần mò.
Còn về phần thảo dược để luyện chế, Hàn Băng đều trồng đầy đủ trong dược viên gần nhà gỗ, số lượng đủ để bọn họ luyện chế cả đời.
Dù sao thì dược liệu sau khi bị hái xuống qua ngày hôm sau sẽ mọc lại xanh tốt một cách thần kỳ!
Mà đan dược bọn họ luyện ra Hàn Băng cũng không sử dụng, tộc nhân thấy vậy liền quyết định xây dựng một nhà kho để thuốc, ai có nhu cầu đều có thể đến lấy, và tất nhiên, người cai quản là lão tộc trưởng.
Hàn Băng không biết lò luyện của người khác ra sao, nhưng lò đan của nàng mỗi một lần thành công đều có số lượng rất khá, nên chẳng bao giờ cần dùng đến đan dược của người khác!
Đang suy nghĩ sâu hơn về một số phương pháp cải cách cuộc sống cho cự nhân tộc, phía bên ngoài rìa nơi bọn họ dừng chân nghỉ ngơi vang lên tiếng ma sát di chuyển.
Tiến tới là một đội ngũ nhỏ khoảng bảy tám người, trên người bọn họ bám đầy lá cây cùng sương đêm, đầu tóc ướt nhẹp như vừa tắm xong.
"Mẹ chứ! Thật đúng là xui tận mạng mà! Đều là do các ngươi vô dụng, không bảo vệ tốt bạch mã của bổn thiếu gia mới khiến bổn thiếu gia phải gồng chân mà đi bộ! Trở về ta sẽ nói cha ta trừng trị các ngươi!" Một thiếu niên thân hình mập mạp, khuôn mặt đầy tàn nhang cau có lên tiếng, giọng nói không che giấu sự bực tức cùng kiêu ngạo.
"Dạ dạ dạ! Là bọn tiểu nhân vô dụng! Làm mất tuấn mã quý hiếm của thiếu gia a! Thiếu gia bớt giận, thiếu gia bớt giận! Để tiểu nhân rót nước cho ngài uống, có được không?" Người xưng tiểu nhân có lẽ là thư đồng của thiếu niên kia, vẻ mặt xum xoe gian trá, treo bên môi nụ cười giả tạo.
"Hừ! Ngươi đừng có nghĩ muốn tránh tội, về đến...!" Thiếu niên đẩy thư đồng xum xoe kia qua một bên, nhìn thấy phía trước có ánh lửa lập tức tiến tới.
Thư đồng bị đẩy ra cũng không tỏ vẻ gì là tức giận, lập tức tiến lại muốn tiếp tục lấy lòng tiểu chủ, lại thấy hắn đứng phỗng ra nhìn về một phía, ánh mắt cũng theo đó mà chuyển sang.
Bên cạnh đống lửa, nam tử sườn mặt nghiêng tuấn mĩ đến xinh đẹp, cả người mặc y phục trắng tinh giống như một nam tiên giáng trần, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Ngón tay thon dài xinh đẹp cầm cành gỗ nhỏ nhẹ nhàng gảy tàn đỏ trong bếp lửa, hành động tùy ý toát ra vẻ lười biếng.
"Mỹ...!mỹ nam a!" Kiều Trấn Quy mắt lươn sáng rực lên như hai ngọn đuốc, si mê nhìn nhan sắc phía trước.
Hàn Băng theo tiếng nói nhìn qua, mặc dù thời điểm hiện tại là tối đen nhưng nàng vẫn nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Một khuôn mặt tròn đầy thịt, mắt một mí híp lại vừa gian xảo vừa cay nghiệt, cằm và nọng cổ bởi vì hơi cúi đầu nên có chút ngắn cũn kỳ dị.
Từ chất liệu y phục có thể nhận ra, người này hẳn là con cái quan lại quyền quý.
Chỉ riêng việc hộ vệ gia đinh theo phía sau thôi cũng đủ để chứng minh điều đó.
"Tiên nhân..." Kiều Trấn Quy nhanh chân bước tới gần, hai mắt dán chặt vào thân hình nhỏ nhắn cạnh đống lửa.
"Tiên nhân, ngài...!A!"
A Ngũ thực hiện chức trách cực kỳ nhuần nhuyễn, đá bay cục thịt mỡ chạy tới, ánh mắt lạnh lùng.
"Thiếu gia! Ngài có sao không a thiếu gia!?" Thư đồng nịnh nọt nhanh chóng đỡ Kiều Trấn Quy dậy, nhưng lại vì sức nặng của đối phương quá lớn nên càng kéo càng không được.
"A! Bọn vô dụng! Mau đỡ ta dậy!" Kiều Trấn Quy tay chân khua loạn xạ, giống như con rùa bị lật ngửa không thể làm gì.
Bởi vì hành động múa tay múa đạp chân nên phải mất một lúc, hộ vệ mới có thể nâng hắn lên được.
"Bắt hắn lại cho ta! Ta muốn chặt chân hắn, xẻo thịt hắn cho chó ăn! Mau lên, bắt hắn lại!"
Kiều Trấn Quy gào thét chỉ về phía A Ngũ, đôi mắt vì tức giận mà trừng lên, nhìn càng thêm quái dị.
Bị đẩy lên phía trước, sáu hộ vệ căng thẳng rút đao chỉ về phía đối phương.
Cảnh vừa rồi bọn họ vẫn còn nhớ như in, người kia chỉ nhẹ nhàng giơ chân lên thôi đã đạp bay một người nặng gần hai trăm cân, chắc chắn là một cao thủ!
"Còn chần chờ gì nữa?! Mau xông lên bắt hắn lại cho ta! Một lũ vô dụng, mau lên!" Kiều Trấn Quy giơ chân lên đạp một hộ vệ đứng gần mình nhất mà quát tháo.
Có ai nhớ họ Kiều này không ta? Không nhớ cũng không sao, bởi vì lúc viết mình cũng không nhớ, còn phải đi tra lại nữa cơ, ha ha! Mọi người đọc truyện vui vẻ nè!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook