Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
-
Chương 144
"Ối kìa, tức giận cũng dễ thương như vậy nữa! Thật là đáng yêu quá đi mất!" Mị Uyên ngồi xổm trước mặt Tiểu Cầu nhìn chăm chú.
Hàn Băng mặc kệ một người một thú, cẩn thận quan sát xung quanh đánh giá.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2.
Thần Long Ở Rể
3.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4.
Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
=====================================
Nơi này có chút u tối ẩm thấp, dưới mặt đất là cỏ răng cưa cao tầm một tấc, lúc đi qua cứa vào chân có chút đau.
Có lẽ do vị trí địa lý thích hợp nên dương xỉ mọc rất nhiều, các loại sâu bọ cũng theo đó mà phát triển, bò đầy trên mặt đất.
Hai người theo Tiểu Cầu tiến vào một khe hở của dãy núi, càng vào sâu bên trong ánh sáng càng yếu ớt.
Hàn Băng lôi ra một viên dạ minh châu, cẩn thận soi sáng đường đi.
Dưới đất là rêu phủ trơn trượt, trên đầu là thạch nhũ lởm chởm sắc nhọn, đường đi vào mỗi lúc một hẹp hơn.
"Đây là lần đầu tiên muội biết đến nơi này! Thật âm u đáng sợ mà!" Mị Uyên cúi thấp đầu đi theo nàng, nhỏ giọng nói.
Hàn Băng không trả lời, cứ im lặng tiến sâu vào bên trong.
Tiểu Cầu yên tĩnh nằm trên vai nàng, hóa thân thành vật trang trí bắt mắt.
Cuối khe hở là một thạch động thoáng đãng, giữa thạch động có để một tinh thạch màu xám tím trôi nổi, khoảng trống dưới chân tinh thạch có khắc một phù văn trận màu vàng.
Hàn Băng cẩn thận tiến tới quan sát.
Trên tinh thạch có một vài vết nứt khá rõ, hoa văn trận pháp khá phức tạp, ánh sáng phát ra có chút yếu ớt.
Có lẽ là sự hi sinh của tổ tiên Mị gia đã tác động đến hai thứ này khiến cho trận pháp suy yếu đi, dẫn đến cục diện của ngày hôm nay.
Bất quá, nhìn trận pháp này, cùng lắm chỉ chống đỡ thêm được năm mươi năm nữa thôi! Đến lúc đó không có nàng, bọn họ vẫn có thể tự thoát ra được.
Sau khi xác định mọi thứ cẩn thận, hai người quay trở lại bộ tộc.
Nhìn tộc nhân xếp hàng ngay ngắn dưới tế đài, Hàn Băng có chút kinh ngạc bởi năng lực quản lý của Mị An.
"Đã đủ hết chưa?" Hàn Băng nhìn lão tộc trưởng hỏi.
"Đã đủ rồi! Những thứ cần mang đi đều đã chuẩn bị đầy đủ ở đây, có thể di chuyển bất cứ lúc nào!"
Hàn Băng nghe lời xác định liền gật đầu, đếm sơ bộ qua một lượt, tổng cộng có một trăm lẻ ba người, có cả trẻ em lẫn người già.
Khẽ động suy nghĩ, tất cả cự nhân liền biến mất, mà Hàn Băng cũng theo đó tiến vào không gian.
"Nơi này là vùng đồng bằng, rất thích hợp để sinh sống! Có thể trồng lương thực như ngô khoai lúa mạch, ta sẽ mua dụng cụ và hạt giống cho mọi người trồng trọt."
"Phía bên kia là vùng đồi núi có gỗ cây, chặt xuống có thể xây dựng nhà cửa.
Ngoài ra còn có một số loại cây có quả ăn được, mọi người có thể hái xuống ăn tạm một vài ngày."
"Đằng kia là bờ sông, có thể dùng để làm nước sinh hoạt, ta sẽ bắt một ít cá thả vào, sau này mọi người sẽ có cá để ăn!"
Sau khi giới thiệu hết một lượt, Hàn Băng liền cởi áo choàng và mặt nạ bạc xuống, từ bên cạnh tai bóc ra miếng da mặt mỏng.
"Ta xin tự giới thiệu lại bản thân, ta là Hàn Băng, mười bốn tuổi, là nữ nhi."
Mọi người bị nàng làm cho ngây ngốc, vô số cự nhân ngơ ngẩn nhìn dung mạo tựa thiên tiên của nàng.
Hàn Băng gật đầu với mọi người một cái, mặc vào áo choàng, đeo lên mặt nạ bạc rồi chớp mắt biến mất.
Sau khi nàng ra khỏi không gian, những tộc nhân kia mới lấy lại được giọng nói của mình.
"Thiên a! Tiểu chủ nhân ngài ấy...!thật đẹp!"
"Đúng vậy! Rất rất đẹp! Không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả nữa!"
"Có ai chú ý không? Tiểu chủ nhân nói nàng mười bốn tuổi! Mới mười bốn đã tài giỏi như vậy, tương lai chắc chắn sẽ vô cùng xuất chúng!"
"Đúng đúng! Tương lai tiểu chủ nhân sẽ vô cùng xuất chúng! Đi theo nàng chúng ta sẽ không lo lắng sợ hãi nữa!"
Mọi người sôi nổi bàn tán, Mị An sau khi hoàn hồn liền ho nhẹ vài tiếng ổn định tộc nhân, sau đó yên tĩnh nghe lão tộc trưởng phân phó công việc.
"Hiện tại chúng ta sẽ cư trú ở đây, bây giờ việc đầu tiên chính là xây dựng nhà ở! Nam nhân theo Mị An tiến vào dãy núi chặt củi.
Nữ thì ở lại nơi này nhổ cỏ làm sạch vị trí, dùng cỏ non đó làm đệm rơm nằm tạm vài ngày.
Những đứa bé thì theo Mị Uyên ra bờ sông nhặt sỏi đá về trải đường đi."
Tộc nhân nghe lệnh nhanh chóng để đổ đạc gọn gàng qua một bên, cầm lấy dụng cụ bắt đầu theo phân phó mà làm việc.
"Các đệ đệ muội muội, mau theo tỷ đi đến bờ sông nhặt đá nào!" Mị Uyên giơ hai tay lên chờ bọn trẻ xếp thành một hàng liền rời đi.
Trên khuôn mặt mỗi người, đều là nụ cười rạng rỡ hi vọng về một tương lai tốt đẹp.
Còn Hàn Băng bên này, sau khi ra khỏi không gian liền leo lên lưng Tiểu Mã, tiến về vị trí của mắt trận.
Bày bố bên ngoài một vài viên đá Tinh Tử nhỏ vụn do Tiểu Cầu cắn nát, lại nhỏ máu lên từng vị trí đặt đá, chậm rãi điều khiển sức mạnh bên trong đá Tinh Tử tiến ra ngoài, tạo thành một trận pháp duy trì chống đỡ.
Sau khi hoàn thành xong, Hàn Băng liền vươn tay cầm lấy tinh thạch xám tím trôi lơ lửng kia, sau khi nắm chắc tinh thạch liền xoay người chạy nhanh ra khỏi khe hở.
Đùng đùng đùng! Rầm rầm!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, âm thanh của những đá tảng nứt vỡ vang lên, mặt đất chia thành những rãnh đen nông sâu không đồng nhất.
Phía sau nàng, những thạch nhũ vì biên độ rung rộng quá lớn mà rơi xuống, tình huống cực kỳ giống như ở Vân Tinh quốc* ngày đó, chỉ khác là hiện tại nàng đã có chuẩn bị từ trước, sẽ không hoảng hốt lo sợ bất kỳ điều gì.
*lần đó ở Vân Tinh quốc chị nhà ta lấy được Băng Nguyên tinh á, ai nhớ hưm nè?!
Ngồi trên lưng Tiểu Mã nhìn xuống cảnh tưởng sụp đổ bên dưới, Hàn Băng bỗng cảm thấy lạnh lòng.
Người hạ trận pháp cũng thật ác tâm! Nếu một ngày nào đó trận pháp mất hết hiệu lực, cả dãy núi liền đổ sụp xuống.
Như vậy, chỉ trong nháy mắt sẽ chôn sống cả cự nhân tộc thật thà lương thiện xuống dưới đất đá lạnh lẽo, xóa sổ tất cả sự sống trong trận pháp.
Hoặc là một ngày nào đấy trong tương lai, một tộc nhân vô tình đi vào mắt trận, không cẩn thận chạm vào tinh thạch duy trì trận pháp, có lẽ sẽ bị chôn vùi trong đống đá đổ nát đáng sợ như bên dưới hiện tại, cũng kéo theo những tộc nhân khác vô cớ tuẫn táng cùng.
Nhìn ngọn núi sụp đổ như bị một lực lượng nào đó nghiền ép, Hàn Băng mím môi yêu cầu Tiểu Mã bay lên cao hơn rồi bay đi.
Trong Mị Vụ sâm lâm đầy rẫy nguy hiểm, tiếng động lớn như này rất nhanh sẽ thu hút linh thú cùng người khác tiến đến dò xét, tốt nhất nên tránh đi thật xa trước khi bị phát hiện!
Bay được một khoảng thật xa, Hàn Băng ở ngay trên không trung thu Tiểu Mã vào khế ước, để cơ thể rơi tự do xuống dưới.
Có một số ghi chú hoặc lời viết riêng không liên quan đến truyện sẽ được mik in đậm và viết nghiêng, nhiều lúc sau khi cập nhật đăng sẽ bị lỗi nên sẽ như chữ thường, mọi người thông cảm cho mình nha, để khi nào mình rảnh sẽ rà lại từ đầu và sửa lại sau ạ!
Chúc mọi người Quốc tế lao động vui vẻ nhoa! Đi chơi nhớ chú ý an toàn nè! ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook