Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước
-
92: Chàng Lại Đẩy Ngã Thê Tử Mình
Tôn Từ Y khó chịu nhăn mặt, vết thương do Trương Từ Hiểu gây ra có chút đau đớn.
Cô mừng vì Cố Đạt không biết nửa đêm cô ra ngoài tìm Trương Từ Hiểu.
Cũng chính sáng hôm đó Cố Đạt gọi Trương Từ Hiểu đến nói chuyện.
"Bệ hạ gọi thần đến là có chuyện quan trọng sao?"
Cố Đạt không vội nói, bàn tay mân mê quân cờ vây màu đen.
Hắn nhìn Trương Tướng quân với vẻ mặt không vui lắm:
"Tôn Từ Y...ngươi biết nàng ấy sẽ là hoàng hậu của Tây Triều chứ?"
"Thần biết"
Việc đêm qua Trương Từ Hiểu không để lộ một chút gì cho Cố Đạt biết, ngay sáng nay hắn gọi chàng đến nói chuyện lẽ nào đã phát hiện ra gì rồi?
Cố Đạt vốn không biết chuyện xảy ra, hắn chỉ là sợ Trương Từ Hiểu nhớ lại, nên muốn tẩy não tiếp thôi:
"Ngươi vốn sinh ra ở Tây Triều, thật sự chưa từng gặp qua Tôn Từ Y."
Trương Từ Hiểu ngờ vực nhìn Cố Đạt, hắn tiếp:
"Nàng ấy tiếp cận ngươi vì ngươi có khuôn mặt giống phu quân đã mất của nàng.
Hắn ta đã chết trên chiến trường, cũng là một người văn võ song toàn.
Khi nhìn thấy ngươi giống hắn ta liền nghĩ ngươi chính là hắn"
"Thần hiểu rồi"
Trương Từ Hiểu nghe đến đây là biết vị quận chúa này đã nhầm chàng với phu quân, tức là phải rất yêu thích.
Tại sao bệ hạ còn thích một nữ nhân đã có phu quân, trái tim cô ấy chắc cũng không có hắn?
"Ngươi vẫn còn uống thuốc đều đặn chứ?"
Thuốc mà Cố Đạt nói là lần trước Trương Từ Hiểu bị đánh trọng thương nên hắn đặc biệt sai thái y kê cho, hắn nói vậy nhưng thực chất là loại thuốc kìm hãm Trương Từ Hiểu, không để chàng nhớ lại.
"Thần vẫn uống đầy đủ"
"Vậy thì tốt, đó là tâm ý của ta, ngươi không được bỏ qua đâu"
Trương Từ Hiểu thấy cơ thể của mình đã rất khỏe, mỗi ngày đều bận bịu nên đã không uống thuốc nữa.
Vậy mà cứ cách 3 ngày lại có người mang thuốc đến, số thuốc chứa trong phòng kho của phủ đã chất lên thành đống.
Trương Thuần Ninh đến xem cho Tôn Từ Y, nhân tiện trị thương luôn.
Cố Du Xuân thấy thật chua chát:
"Tên Trương Từ Hiểu này vậy mà dám ra tay với cô"
"Chàng bị Cố Đạt tẩy não, không nhớ gì cả." Tôn Từ Y đáp
"Đến giờ này mà cô còn nói giúp huynh ấy"
Tôn Từ Y thở dài, vết thương này đau hơn tất cả những vết rạn mà cô đã chịu trong những năm qua.
Vì nó là do Trương Từ Hiểu gây ra.
Cô không ngờ phu quân thật sự động thủ với mình, lại còn ra chiêu độc.
Nếu Đông Quân kiếm không nhận ra cô chắc chắn cô đã chết rồi.
"Công chúa, hai người cha của ta và Thành vương thế nào rồi?"
"Bọn họ đều được chuyển đến phủ lớn ở ngoài cung, đối đãi rất tốt.
Vết thương của Hoàng huynh và hoàng thúc đều đang hồi phục rất tốt, nhưng mà..."
Cố Du Xuân ấp úng, Tôn Từ Y không chịu được tò mò mà hỏi:
"Nhưng mà thế nào?"
"Nhưng vết thương của Trương Thừa tướng khá là nặng, cần thời gian dài để hồi phục, xem ra Trương Từ Hiểu rất căm hận ông ấy.
Những thứ trong phủ đều rất tốt, hạ nhân vô cùng tận tình, thái y luôn túc trực bên cạnh"
Cô nhẹ lòng, vậy thì quá tốt rồi.
Cố Đạt không cho cô xuất cung, chỉ có thể nhờ Cố Du Xuân ra ngoài nghe ngóng tin tức từ bọn họ, nhân tiện trao đổi kế sách.
"Có vẻ Cố Đạt muốn bọn họ đến dự đại điển phong hậu rồi"
Tôn Từ Y ngây người, nhất định không có đại điển phong hậu gì cả.
Nếu từ giờ đến tháng sau Trương Từ Hiểu không thể hồi phục, cô có tự sát cũng không mặc phượng bào đi bên cạnh một người vô sỉ như Cố Đạt.
Tối hôm đó, đợi lúc cung cấm vắng vẻ, Tôn Từ Y lại theo con đường mà Trần Cảnh Liêm đã chỉ dẫn trước đó, đến mật đạo thông với phòng Trương Từ Hiểu.
Lúc cô bước ra thì không thấy người ở đâu, cả căn phòng vắng vẻ, chăn gối gọn gàng:
"Không phải là chuyển phòng rồi chứ?"
Nếu Trương Từ Hiểu chuyển phòng cô biết đi đâu tìm phu quân đây? Chỗ này vẫn là một phủ đệ lớn, có cả mấy tiểu viện, cộng lại phải hàng trăm phòng lớn nhỏ.
"Tôn Từ Y, bình tĩnh đã.
Dù chàng có chuyển đi thì vẫn may mắn, phủ này còn nhỏ hơn Thừa tướng phủ, không làm khó được mình"
Lúc này cánh cửa phòng bỗng mở ra, Tôn Từ Y vội trốn đi.
Thì ra là Trương Từ Hiểu, chàng bận rộn quân vụ nên về muộn.
Cô khẽ ló mặt ra nhìn phu quân, hai mắt trợn tròn, sao người phu quân lại có nhiều vết thương thế? Đã có chuyện gì xảy ra?
"Trương Từ Hiểu!" Cô xông ra
Trương Từ Hiểu giật mình, cơ hồ vẫn đề phòng cô:
"Sao cô lại đến nữa? Nếu để hoàng thượng phát hiện, cả ta và cô đều không yên đâu"
"Chàng bị thương rồi, sao lại bị thương nặng thế này?" Cô lo lắng: "Chàng vậy mà không gọi đại phu? Để ta xem cho chàng"
Tôn Từ Y muốn xem vết thương cho Trương Từ Hiểu nhưng lại bị chàng phũ phàng đẩy ra, còn làm mặt giận dữ:
"Ai cần cô xem cho?"
Lực đẩy quá mạnh, cả người Tôn Từ Y ngã "bịch" xuống sàn gỗ bóng loáng.
Cô ngây ra một lúc rồi bị kéo về hiện tại, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, cô khóc thảm thiết.
Trương Từ Hiểu là bị cô dọa sợ rồi, đây là lần đầu chàng thấy một nữ nhân lớn thế này còn khóc, à không lần đầu khi mất trí nhớ.
Trước đêm hai người thành hôn, Trương Từ Hiểu vì không nghe lời đã bị Trương Thừa tướng đánh một trận.
Lúc đó chàng bị thương cả người đầy máu.
Khi đó Tôn Từ Y muốn băng bó giúp nhưng cũng bị đẩy ngã, lần đó cô cũng khóc, khóc vì một đứa trẻ còn nhỏ như Trương Từ Hiểu phải chịu quá nhiều áp lực từ ngòi bút của cô, cả người đầy sẹo.
Nhưng lần này cô khóc vì chàng không nhớ gì quên hết những kỉ niệm vui vẻ giữa hai người, lại đẩy ngã cô, lần đầu hung dữ.
Những vết thương đang rỉ máu trên người chàng khiến Tôn Từ Y cũng thấy đau đớn.
Đúng là nam nhân khó qua ải nữ nhân, thấy Tôn Từ Y khóc thảm thiết như thế Trương Từ Hiểu cũng lúng túng lắm, lại còn do hắn đẩy ngã.
"Trương Từ Hiểu...ta biết chàng nghi ngờ ta, ta không nên hành xử thế này" Cô nức nở
Trương Từ Hiểu không biết làm sao, đột nhiên thấy không thoải mái, trái tim quặn thắt đau đớn, khi thấy Tôn Từ Y khóc lồng ngực còn đau hơn những vết thương trên người.
"Ta không cố ý đẩy cô, chỉ là không muốn cô nhiều chuyện.
Đừng khóc nữa" Trương Từ Hiểu bối rối cúi xuống đỡ Tôn Từ Y dậy, còn tự mình lau nước mắt cho cô.
Nhưng trong giây lát cô lại bị hành động vụng về này chọc cười, đúng là dù có mất trí nhớ hay không chàng luôn không biết dỗ dành người khác.
Cô phải cố nhịn, nếu không sẽ bị đuổi đi.
Nghĩ rồi cô cố rặn ra vài giọt nước mắt nữa.
"Đừng khóc, cô...nếu cô muốn có thể đến đây khi nào cô muốn." Trương Từ Hiểu mếu máo
"Chàng nói thật sao?"
Trương Từ Hiểu thành thật đáp:
"Ta không lừa cô, nhưng để bệ hạ biết cả hai chúng ta đều không thể thoát tội"
Đạt được ý muốn Tôn Từ Y liền lau nước mắt, cô vui mừng:
"Được, ta không khóc nữa.
Nhưng mà chàng không được đuổi ta đi, ta tuyệt đối không để chàng xảy ra chuyện"
Chàng ngờ vực, liệu có thể tin được cô gái này không? Lỡ như cô ta là người do Cố Đạt phái đến thì sao?
"Đừng đứng đó nữa, ta xem vết thương cho chàng, được không?"
Trương Từ Hiểu kiên quyết từ chối, nam nữ thọ thọ bất thân.
Nhưng mà khi Tôn Từ Y lại rưng rưng nước mắt thì chàng đã tình nguyện cởi y phục để cô băng bó, vốn là lần đầu cởi y phục trước mặt nữ nhân vậy mà chàng không ngại ngùng.
Chỉ biết khi Tôn Từ Y khóc, Trương Từ Hiểu liền thấy khó chịu, tim nhói đau dữ dội.
Vừa bôi thuốc, băng bó, Tôn Từ Y vừa nói chuyện với Trương Từ Hiểu.
Chàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cô mỗi nơi cô đi qua da thịt mình.
"Chàng không nhớ về Thừa tướng phủ chắc cũng phải nhớ nhà mẹ chàng là tiểu viện nhỏ ở thành Cát Lâm.
Lúc trước chúng ta đã đến đó, cùng đi hái mâm xôi, cùng tổ chức đại hôn cho nhị công chúa và Tiểu Lạc"
"Cô đừng nói nữa, ta không nhận ra gì cả, cũng không phải phu quân của cô.
Ta lớn lên ở Tây Triều, mẹ ta là tứ công chúa Tây Triều, cha ta là Tướng quân vệ quốc.
Hoàn toàn không có quan hệ gì với cô"
Tôn Từ Y cười nhạt, thì ra Cố Đạt đã nói với chàng như vậy.
Nhưng mà cô không nhầm người, chẳng qua là chàng không nhớ ra.
"Đông Quân kiếm còn nhận ra ta, vậy mà chàng lại có thể quên đi tất cả.
Đúng là rất biết cách khiến người ta tức giận"
Cô học theo ngữ khí của Trương Thừa tướng, chỉ mong có thể thúc đẩy gì đó trong não bộ Trương Từ Hiểu.
"Đông Quân kiếm có vấn đề rồi, cô từng nói nó là kiếm linh, có lưu giữ một số kí ức giữa chúng ta đúng không?"
"Chàng xem chưa?"
Tất nhiên Trương Từ Hiểu vì tò mò đã từng thử qua, nhưng...
"Nó đã không còn nghe lời ta nữa, mọi hôm luôn nghịch ngợm vậy mà hôm nay lại nằm im không động.
Ta đang nghi ngờ có phải cô đã làm gì không?"
Trương Từ Hiểu lấy ra chiếc vòng xâu ngọc xanh lam, lúc trước khi Trương Từ Hiểu đưa cho cô nó bóng loáng, sáng lên rất đẹp.
Bây giờ chiếc vòng không phát sáng nữa, luôn ảm đạm lạ thường.
"Sao lại thế này?" Tôn Từ Y đã cố đánh thức Đông Quân kiếm nhưng không thể, nó vẫn luôn nằm im
"Nó đã từ chối nhận chủ nhân rồi, không nghe lời ta cũng không nghe lời cô nữa"
Tôn Từ Y nắm lấy chiếc vòng trong tay, nếu nó không tỉnh thì không thể để Trương Từ Hiểu xem những đoạn kí ức đó.
"Từ chối nhận chủ nhân...nó luôn nhớ lời chàng dặn phải bảo vệ ta, có lẽ hôm đó chàng muốn nó giết ta nên nó nghĩ chàng là một người khác, không phải chủ nhân của nó" Tôn Từ Y hốt hoảng
"Còn có chuyện như thế sao?" Trương Từ Hiểu không tin: "Nhưng sức mạnh băng của ta mới thích hợp với nó, băng pháp hiếm thấy"
Tôn Từ Y nói cũng không sai, Trương Từ Hiểu luôn coi Tôn Từ Y quan trọng hơn tính mạng mình, vậy mà hôm đó chàng lại muốn dùng nó kết liễu cô.
Đông Quân kiếm vốn là linh kiếm thuần khiết, tính khí như đứa trẻ, vốn không suy nghĩ được nhiều, chỉ biết người mang khuôn mặt của chủ nhân đã thật sự muốn kết liễu thê tử, nó liền nghĩ bấy lâu nay nó bị khí tức và khuôn mặt này lừa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook