Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước
-
5: Quan Tâm Vô Điều Kiện
"Tôn Từ Y, cô mau buông tay ra!"
Trương Từ Hiểu hất tay cô ra vội vã bỏ chạy.
Lạc Dụng chắp hai tay cúi đầu:
"Thiếu phu nhân, thuộc hạ cáo lui"
Tôn Từ Y nhìn theo bọn họ.
Tì nữ bên cạnh giải thích:
"Thiếu phu nhân, người đừng lo lắng, thiếu gia là pháp sư của kinh thành mà"
Lúc này cô mới nhớ ra thân phận của tên phu quân nhỏ này.
Trương Từ Hiểu mang trong mình băng pháp mạnh mẽ, có thể chống chọi lại với đám quái vật.
Khi còn nhỏ tuổi đã cầm binh đánh trận, vô cùng dũng mãnh.
Nhưng chính vì nguồn ma pháp quá mạnh mà Trương Từ Hiểu đều cảm thấy lạnh lẽo, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, hắn cần một cô gái có pháp thuật lửa để ủ ấm.
Lúc này nữ chính là một lựa chọn tốt vì nàng sở hữu sức mạnh của lửa, một loại pháp thuật hiếm có trong thiên hạ.
Trời đã tối mà Trương Từ Hiểu vẫn chưa về, Tôn Từ Y vội rải chăn ra chuẩn bị đi ngủ.
Ghế sạp bỗng đập vào mắt cô.
"Với tính cách của tên Trương Từ Hiểu này cậu ta sẽ quay lại ghế sạp nằm cho xem"
Nửa đêm Trương Từ Hiểu mới quay về nhưng mà không đi vào từ cửa chính mà là cửa sổ.
Trương Từ Hiểu lại gần giường xem thử, thấy nương tử đang say giấc hắn cũng không muốn khiến người ta giật mình.
Gió buốt khiến Tôn Từ Y tỉnh giấc.
Thấy Trương Từ Hiểu, cô cũng không mấy ngạc nhiên:
"Thiếu gia, huynh về rồi à?" Cô ngồi dậy dụi dụi mắt: "Huynh ăn tối chưa?"
"Ta ăn rồi"
Đột nhiên có tiếng gì đó phát ra, Trương Từ Hiểu đỏ mặt quay đi.
Tôn Từ Y liền hiểu ra đó là bụng của Trương Từ Hiểu đánh trống.
"Để ta gọi hạ nhân bảo họ chuẩn bị đồ ăn"
"Không cần kinh động đến người khác, bọn họ đều đang ngủ"
"Vậy ta nấu cho huynh, dù sao ta cũng tỉnh giấc rồi.
Huynh yên tâm, tay nghề của ta tuy không bằng ai nhưng cũng không đến nỗi thua bất kì ai"
Tôn Từ Y kéo tay Trương Từ Hiểu đến nhà bếp, nhìn nét mặt của cô, hắn không hiểu nổi.
Rõ ràng cô đang rất buồn ngủ mà vẫn muốn nấu ăn cho hắn.
Cô nhìn một lượt nhà bếp, lúc này đã không còn nguyên liệu gì, chỉ còn một ít cơm nguội và mấy quả trứng.
Thấy dáng vẻ chần chừ của cô, Trương Từ Hiểu cũng hiểu ra:
"Sáng sớm mai hạ nhân mới đi mua nguyên liệu, cô cũng không cần cố gắng"
"Ta không thể để phu quân mình mang bụng đói đi ngủ, huynh ngồi yên đó, lúc nữa sẽ có đồ ăn thôi"
Tôn Từ Y miệt mài nhóm bếp, nhưng bếp lại không chịu cháy.
"Trước đây mình luôn dùng bếp ga, không biết dùng bếp củi lại khó khăn thế này"
Trương Từ Hiểu búng tay củi trong lò liền cháy lớn.
Tôn Từ Y nhìn phu quân:
"Cảm ơn huynh"
Sau một lúc miệt mài cuối cùng cũng có đồ ăn, cả căn bếp đều có mùi thơm của món cơm rang trứng:
"Mời huynh" Cô đặt đĩa cơm xuống trước mặt đối phương.
Trương Từ Hiểu nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, mãi mới chịu ăn thử.
Tôn Từ Y chờ đợi lời đánh giá từ chàng.
"Cũng ngon đấy" Trương Từ Hiểu không chút cảm xúc.
"Ta chỉ có thể làm cho huynh món này, tại trong bếp không còn gì cả, nếu không đây sẽ là một bàn đầy thức ăn"
"Hồi nhỏ có món này cũng rất xa xỉ rồi"
Nghe câu nói đó Tôn Từ Y lặng người, cô là kẻ gây ra mọi bão tố trong cuộc đời của Trương Từ Hiểu.
"Cô không thắc mắc sao? Tướng quân đã kể hết rồi?"
"Không có, ta chỉ là không muốn nghe, huynh cũng không muốn nhắc lại, đúng chứ?" Cô mỉm cười.
Trương Từ Hiểu tập trung làm "đại sự".
Tôn Từ Y cũng tranh thủ moi móc thêm một vài thông tin:
"Huynh hay về khuya sao?"
Trương Từ Hiểu gật đầu, cô hỏi thêm:
"Đối phó với đám quái thú có phải vất vả lắm không?"
"Nếu bọn chúng không quá đông đúc, sao cô lại hỏi vậy?"
"Ta chỉ tò mò thôi, ta biết tuy bề ngoài huynh vô tình nhưng lại rất quan tâm người khác."
"Sao cô nghĩ vậy?" Trương Từ Hiểu không khỏi ngạc nhiên
Tôn Từ Y nhìn phu quân mà đưa ra bằng chứng:
"Đêm tân hôn huynh đã cứu ta, trong tình thế bị ép thành thân, nếu ta là huynh thì sẽ để tân nương kia bị giết chết"
Trương Từ Hiểu như bị đoán trúng tim đen, hắn ngẩng lên nhìn cô gái ngồi đối diện với mình:
"Ta chỉ nghĩ nếu cô chết ta sẽ mang danh khắc phu nhân,,
"Cứu người đâu nghĩ được nhiều như vậy.
Huynh quay về lại từ cửa sổ vào phòng, huynh không muốn phá hỏng giấc ngủ của hạ nhân.
Không phải quá rõ ràng khi nghe tin ngôi làng bị quái vật tấn công, huynh đã không nghĩ gì mà chạy đến luôn sao?"
Trương Từ Hiểu im lặng không nói gì, tâm trạng cũng đang bất bình.
Đã nhiều năm không ai quan tâm hắn như vậy.
hắn đang mơ hồ không biết Tôn Từ Y là đang cố lấy lòng hay là thật lòng với muốn đối tốt với mình.
"Ngày mai ta sẽ bảo hạ nhân để lại nhiều nguyên liệu hơn vào ban đêm, nếu sau này huynh bị đói ta có thể nấu ăn cho huynh."
"Ta đang thắc mắc rốt cuộc cô có phải là một đứa trẻ 13 tuổi không? Tại sao cô lại toan tính nhiều đến vậy?"
Câu hỏi của Trương Từ Hiểu khiến cô không biết trả lời thế nào.
Cô thở ra rồi hít lấy một hơi:
"Ta là đang lo lắng cho cuộc sống của mình, không phải huynh cũng là một đứa trẻ nhưng lại suy nghĩ đủ mọi chuyện sao?"
"Tướng quân dạy cô mọi thứ sao? Từ việc chăm sóc người khác cho đến lấy lòng ta?"
Trương Từ Hiểu nghi ngờ, một người bình thường sẽ không có lí do chăm sóc người khác vô điều kiện.
"Nói thật với huynh, ta coi huynh như đệ đệ ruột thịt, huynh đã cứu mạng ta.
Ta không phải là người Tướng quân cài đến cạnh huynh, giám sát huynh, chỉ là đơn thuần bị ép gả cho huynh thôi."
Nhìn đôi mắt trung thực của Tôn Từ Y hắn không thể tin cô ngay.
"Ta đã nói sẽ yêu thương chăm sóc huynh rồi.
Trông ta khả nghi vậy sao?"
"Cũng không giống..." Giọng Trương Từ Hiểu từ từ nhỏ lại.
"Huynh là người ta có thể dựa vào từ giờ cho đến lúc hòa li"
"Ở vị trí của cô rất nguy hiểm, người vợ trước của ta đã chết rất thê thảm đấy" Trương Từ Hiểu cảnh báo.
"Nguy hiểm không phải đã có huynh bảo vệ ta rồi sao?" Tôn Từ Y ngây thơ.
Trương Từ Hiểu không hoàn toàn tin tưởng cô.
Cô chợt nhớ ra chuyện quan trọng:
"Vết thương của huynh sao rồi?"
"Không sao, hôm nay Lạc Dụng đã để đại phu xem cho ta"
"Từ giờ huynh đừng ngủ trên ghế sạp nữa, ở đó vừa cứng vừa lạnh, huynh cũng đang bị thương.
Ta cũng lỡ tay làm đổ nước ra đó ướt hết ghế rồi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook