Nghịch Thần Ký
-
Chương 392: Nhẹ Một Chút
Trần Tinh cùng La Khinh Y cả cơ thể hầu như dính sát vào nhau. Miệng đối miệng tham lam mút lấy dư vị đối phương.
La Khinh Y giờ phút này não hải tựa hồ cũng trống rỗng, hoàn toàn không còn biết bất kỳ thứ gì tận tình đáp trả Trần Tinh.
Trần Tinh động tác cẩn thận từng ly từng tý, tay trái giữ chặt bờ eo thon gọn của La Khinh Y tuỳ ý loạn chuyển. Khi thì lướt lên mảnh lưng mượt mà, khi thì lướt xuống kiều đồn mềm mại.
Bất quá thời gian ở phía dưới dừng lại nhiều hơn.
Tay phải vung lên, trống rỗng chiếc giường sắt thép kết cấu cứ thế xuất hiện. Quần áo bên trong Trữ Vật Giới Chỉ đều bị Trần Tinh toàn bộ xuất ra làm đệm chăn lót ở phía dưới.
Trần Tinh lúc này mới nhả ra môi thơm La Khinh Y, động tác không dừng lại, tay trái nhẹ nắm lấy một cái kiều đồn của nàng sau đó cúi người bế nàng lên.
-Ah..
La Khinh Y giật mình kinh hô một tiếng, từ trong mê man bừng tỉnh.
Ánh mắt hàm thuỷ nhìn lấy Trần Tình, vẻ mặt hồng nhuận xấu hổ vạn phần chôn đầu vào trong ngực của hắn, mười phần chim non bộ dáng.
Cái gì mà lạnh lùng băng sơn, cái gì mà cừu hận chất đống. Tất cả đều bị tan chảy bởi động tác vô hạn ôn nhu của Trần Tinh.
Giờ phút này đây, cả hai người chỉ muốn tận hưởng giây phút con tim hoà chung một nhịp đập.
Trần Tinh cũng không khác là bao, hắn nhìn La Khinh Y như thế biểu lộ, nhoẻn miệng cười lên một tiếng, nụ cười tràn đầy ấm áp, bên trong ẩn ẩn còn một tia cưng chiều bộ dáng.
La Khinh Y xuất hiện bên trong ký ức Trần Tinh tựa như mở ra một trang mới của cuộc đời hắn.
Cái trang mới này thập phần giả tạo, bị người mạnh mẽ chèn vào. Thế nhưng điều đó tựa hồ cũng không còn cần thiết phải để tâm làm gì.
Bởi lẽ dù ký ức là giả tạo, nhưng hiện tại nó đã khắc sâu vào trong tâm khảm. Bí mật của đối phương hắn đều thấu triệt rõ ràng.
Mấy nghìn năm nhoáng một cái tựa như mây khói, ký ức đó vẫn còn mới mẻ chưa phai. Hai tâm hồn cô tịch tựa như bắt được cộng minh hoà chung một nhịp đập.
Tiếng thở dốc dồn dập cứ thế vang lên. Trần Tinh cúi người nhẹ nhàng hôn chiếc mũi quỳnh tinh xảo.
Dần dầm rồi lại lướt xuống nhấm nháp bóng loáng cái cổ.
Bàn tay bắt đầu từng chút một xâm nhập vào trong. Từng kiện y phục cứ thế giải khai.
La Khinh Y nào đâu chịu nổi động tác của Trần Tinh, nàng nhịn không được mở miệng rên khẽ một tiếng:
-Ưm~
Tiếng rên kiều mị đến tận xương, Trần Tinh nghe vậy tâm tình cứ thế chập chờn không thôi. Hô hấp bắt đầu trở nên thô trọng mấy phần.
Nếu đổi lại là một phong trần nữ tử phát ra thanh âm này thì có thể lý giải, bất quá một cái cao lạnh nữ tử làm ra loại này sự tình phải nói là cực độ đánh vào thính giác người nghe.
La Khinh Y biểu lộ xấu hổ hai tay che lấy khuôn mặt của mình, cẳng tay đè ép bộ ngực vào giữa khiến nó biến hình. Ẩn ẩn một điểm hồng nhạt bị Trần Tinh nhìn thấy.
Làn da trắng mịn bóng loáng như gương, Trần Tinh bàn tay lướt lên chen vào bên trong nhẹ nhàng nắm lấy.
Cảm giác mềm mại vạn phần hung hăng tàn phá định lực của Trần Tinh.
Hắn nhịn không được gia tăng vài phần lực lượng niết lại khiến chúng biến ảo thành nhiều hình dạng. La Khinh Y cơ thể run lên bần bật, miệng ngâm khẽ:
-Ân~
Một tiếng trong trẻo thanh tao thánh thót như tiếng phượng gáy đầu non làm cho Trần Tinh triệt để rơi vào luân hãm.
Hắn cúi người chen vào giữa hai cẳng tay của La Khinh Y, hít một hơi thật sâu, hương khí thanh thuần theo đó tràn vào phế phủ cọ rửa cảm giác ngột ngạt của tâm hồn.
Trần Tinh nhắm mắt hưởng thụ, miệng mở dần dần tìm tới đích vị trí mật đào ngậm lấy.
Cảm giác tràn ngập lập tức khắc sâu vào Trần Tinh đầu óc.
La Khinh Y tựa hồ cũng không chịu trêu chọc của Trần Tinh, hai tay gắt gao vòng qua sau lưng ôm sát cái cổ của hắn miệng không ngừng phát ra những âm thanh cổ quái.
Trần Tinh quên đi mọi thứ, dựa theo bản năng mà hành động, tay còn lại luồn xuống phía dưới triển khai thế công.
Vượt qua vùng gò đất bằng phẳng, ngay tại trũng nhõ Trần Tinh đưa ngón tay khoáy khoát trêu chọc một chút.
La Khinh Y tựa hồ không chịu nổi vặn vẹo eo thon.
Trần Tinh động tác liền mạch, hai ngón tay phía trên nhẹ nhàng điểm se lấy mật đào, miệng thì không ngừng thưởng thức mùi bị bên còn lại.
Tay phía dưới thì tích cực thám hiểm không ngại nguy nan.
Đi qua trũng nhõ là đến rừng rậm um tùm. Trần Tinh lúc trước đó chứng kiến cho nên một đường vô cùng thông suốt đi đến huyệt động.
Ngay tại lúc này, đầu óc của hắn tựa như bị người khác mạnh mẽ khai thông, thế ngoại đào nguyên mở ra trước mắt. Cảm giác xúc giác thập phần chân thật làm cho Trần Tinh không nhìn được nữa bỏ qua huyệt động tách ra đôi chân dài của La Khinh Y.
Thuận lý thành chương, dưới cơn ý loạn tình mê, Trần Tinh hơi hạ thấp thân mình một chút.
-A...
Một tiếng rên tràn đầy thống khổ vang lên, Trần Tinh hơi dừng lại động tác. La Khinh Y nước mắt trượt xuống, từng giọt long lanh như câu ngọc nhìn lấy Trần Tinh run giọng nói:
-Nhẹ...nhẹ một chút...
Biểu hiện điềm đạm đáng yêu, Trần Tinh không khỏi sinh ra tiếc thương thả chậm tốc độ.
Lạc hồng ấn ký chậm rãi trượt xuống, hai con người chính thức giao thoa về cả thể xác lẫn linh hồn.
Cảnh xuân sắc không ai có thể thưởng thức, Thiên Địa đều không thể. Giai nhân trước mắt, chỉ Trần Tinh mới có thể thưởng thức.
....
Không biết qua bao lâu thời gian, khi mà Trần Tinh thể nội chất lỏng xâm nhập vào bên trong cơ thể La Khinh Y cũng là lúc cảnh xuân kết thúc.
Một lần giao thoa, linh hồn của hai người tựa như đều được cọ rửa lấy. Trở nên tịnh lệ và tràn đầy sức sống hơn trước.
La Khinh Y gương mặt thoả mãn nở nụ cười, nhẹ nhàng chìm vào giấc mộng mờ ảo.
Trần Tinh khoé miệng kéo kéo nở nụ cười xuân phong ấm áp, hắn cẩn thận giúp La Khinh Y khoát lên từng kiện y phục.
Động tác không khác gì khi mà Trần Tinh cởi ra xiêm y của nàng như thế. Đều ẩn chứa tình ý trong đó, sự tôn trọng, yêu thương cùng cưng chiều biểu lộ.
Hoàn toàn trái ngược với mẽ cuồng dã chiếm hữu mà Trần Tinh thể hiện trước đây.
Khuôn mặt trang lạnh lùng dáng vẻ biến mất không còn tăm hơi. Thay vào đó, Trần Tinh tựa như trở về thời kỳ ôn hương như nước trước khi lạc vào tăm tối con đường.
Tâm linh cọ rửa, tâm cảnh tựa hồ cũng phát sinh thuế biến. Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh một khắc thông suốt, giai đoạn Luyện Tạng nhập môn thẳng tiến trung kỳ cánh cửa.
Bất quá điều làm Trần Tinh càng thêm mừng rỡ đó chính là Băng Chi Pháp Tắc tựa hồ bắt đầu kết kén tạo tằm.
Thuỷ Chi Nguyên Anh bên người xuất hiện một thanh băng thương, băng thương khắc hoạ tinh tế hoa văn thần bí, toả ra hàn khí khiếp người. Thuỷ Chi Nguyên Anh tư thế oai phong lẫm lẫm yên lặng tĩnh toạ.
Trần Tinh nhìn một chút rồi cũng thu hồi tâm thần.
-Khục...
Lúc này, một tiếng ho khan cắt đứt Trần Tinh tinh thần. Hắn nhịn không được hơi giật mình một chút. Sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ:
-Dâm long, là ngươi?
*Hết chương.
La Khinh Y giờ phút này não hải tựa hồ cũng trống rỗng, hoàn toàn không còn biết bất kỳ thứ gì tận tình đáp trả Trần Tinh.
Trần Tinh động tác cẩn thận từng ly từng tý, tay trái giữ chặt bờ eo thon gọn của La Khinh Y tuỳ ý loạn chuyển. Khi thì lướt lên mảnh lưng mượt mà, khi thì lướt xuống kiều đồn mềm mại.
Bất quá thời gian ở phía dưới dừng lại nhiều hơn.
Tay phải vung lên, trống rỗng chiếc giường sắt thép kết cấu cứ thế xuất hiện. Quần áo bên trong Trữ Vật Giới Chỉ đều bị Trần Tinh toàn bộ xuất ra làm đệm chăn lót ở phía dưới.
Trần Tinh lúc này mới nhả ra môi thơm La Khinh Y, động tác không dừng lại, tay trái nhẹ nắm lấy một cái kiều đồn của nàng sau đó cúi người bế nàng lên.
-Ah..
La Khinh Y giật mình kinh hô một tiếng, từ trong mê man bừng tỉnh.
Ánh mắt hàm thuỷ nhìn lấy Trần Tình, vẻ mặt hồng nhuận xấu hổ vạn phần chôn đầu vào trong ngực của hắn, mười phần chim non bộ dáng.
Cái gì mà lạnh lùng băng sơn, cái gì mà cừu hận chất đống. Tất cả đều bị tan chảy bởi động tác vô hạn ôn nhu của Trần Tinh.
Giờ phút này đây, cả hai người chỉ muốn tận hưởng giây phút con tim hoà chung một nhịp đập.
Trần Tinh cũng không khác là bao, hắn nhìn La Khinh Y như thế biểu lộ, nhoẻn miệng cười lên một tiếng, nụ cười tràn đầy ấm áp, bên trong ẩn ẩn còn một tia cưng chiều bộ dáng.
La Khinh Y xuất hiện bên trong ký ức Trần Tinh tựa như mở ra một trang mới của cuộc đời hắn.
Cái trang mới này thập phần giả tạo, bị người mạnh mẽ chèn vào. Thế nhưng điều đó tựa hồ cũng không còn cần thiết phải để tâm làm gì.
Bởi lẽ dù ký ức là giả tạo, nhưng hiện tại nó đã khắc sâu vào trong tâm khảm. Bí mật của đối phương hắn đều thấu triệt rõ ràng.
Mấy nghìn năm nhoáng một cái tựa như mây khói, ký ức đó vẫn còn mới mẻ chưa phai. Hai tâm hồn cô tịch tựa như bắt được cộng minh hoà chung một nhịp đập.
Tiếng thở dốc dồn dập cứ thế vang lên. Trần Tinh cúi người nhẹ nhàng hôn chiếc mũi quỳnh tinh xảo.
Dần dầm rồi lại lướt xuống nhấm nháp bóng loáng cái cổ.
Bàn tay bắt đầu từng chút một xâm nhập vào trong. Từng kiện y phục cứ thế giải khai.
La Khinh Y nào đâu chịu nổi động tác của Trần Tinh, nàng nhịn không được mở miệng rên khẽ một tiếng:
-Ưm~
Tiếng rên kiều mị đến tận xương, Trần Tinh nghe vậy tâm tình cứ thế chập chờn không thôi. Hô hấp bắt đầu trở nên thô trọng mấy phần.
Nếu đổi lại là một phong trần nữ tử phát ra thanh âm này thì có thể lý giải, bất quá một cái cao lạnh nữ tử làm ra loại này sự tình phải nói là cực độ đánh vào thính giác người nghe.
La Khinh Y biểu lộ xấu hổ hai tay che lấy khuôn mặt của mình, cẳng tay đè ép bộ ngực vào giữa khiến nó biến hình. Ẩn ẩn một điểm hồng nhạt bị Trần Tinh nhìn thấy.
Làn da trắng mịn bóng loáng như gương, Trần Tinh bàn tay lướt lên chen vào bên trong nhẹ nhàng nắm lấy.
Cảm giác mềm mại vạn phần hung hăng tàn phá định lực của Trần Tinh.
Hắn nhịn không được gia tăng vài phần lực lượng niết lại khiến chúng biến ảo thành nhiều hình dạng. La Khinh Y cơ thể run lên bần bật, miệng ngâm khẽ:
-Ân~
Một tiếng trong trẻo thanh tao thánh thót như tiếng phượng gáy đầu non làm cho Trần Tinh triệt để rơi vào luân hãm.
Hắn cúi người chen vào giữa hai cẳng tay của La Khinh Y, hít một hơi thật sâu, hương khí thanh thuần theo đó tràn vào phế phủ cọ rửa cảm giác ngột ngạt của tâm hồn.
Trần Tinh nhắm mắt hưởng thụ, miệng mở dần dần tìm tới đích vị trí mật đào ngậm lấy.
Cảm giác tràn ngập lập tức khắc sâu vào Trần Tinh đầu óc.
La Khinh Y tựa hồ cũng không chịu trêu chọc của Trần Tinh, hai tay gắt gao vòng qua sau lưng ôm sát cái cổ của hắn miệng không ngừng phát ra những âm thanh cổ quái.
Trần Tinh quên đi mọi thứ, dựa theo bản năng mà hành động, tay còn lại luồn xuống phía dưới triển khai thế công.
Vượt qua vùng gò đất bằng phẳng, ngay tại trũng nhõ Trần Tinh đưa ngón tay khoáy khoát trêu chọc một chút.
La Khinh Y tựa hồ không chịu nổi vặn vẹo eo thon.
Trần Tinh động tác liền mạch, hai ngón tay phía trên nhẹ nhàng điểm se lấy mật đào, miệng thì không ngừng thưởng thức mùi bị bên còn lại.
Tay phía dưới thì tích cực thám hiểm không ngại nguy nan.
Đi qua trũng nhõ là đến rừng rậm um tùm. Trần Tinh lúc trước đó chứng kiến cho nên một đường vô cùng thông suốt đi đến huyệt động.
Ngay tại lúc này, đầu óc của hắn tựa như bị người khác mạnh mẽ khai thông, thế ngoại đào nguyên mở ra trước mắt. Cảm giác xúc giác thập phần chân thật làm cho Trần Tinh không nhìn được nữa bỏ qua huyệt động tách ra đôi chân dài của La Khinh Y.
Thuận lý thành chương, dưới cơn ý loạn tình mê, Trần Tinh hơi hạ thấp thân mình một chút.
-A...
Một tiếng rên tràn đầy thống khổ vang lên, Trần Tinh hơi dừng lại động tác. La Khinh Y nước mắt trượt xuống, từng giọt long lanh như câu ngọc nhìn lấy Trần Tinh run giọng nói:
-Nhẹ...nhẹ một chút...
Biểu hiện điềm đạm đáng yêu, Trần Tinh không khỏi sinh ra tiếc thương thả chậm tốc độ.
Lạc hồng ấn ký chậm rãi trượt xuống, hai con người chính thức giao thoa về cả thể xác lẫn linh hồn.
Cảnh xuân sắc không ai có thể thưởng thức, Thiên Địa đều không thể. Giai nhân trước mắt, chỉ Trần Tinh mới có thể thưởng thức.
....
Không biết qua bao lâu thời gian, khi mà Trần Tinh thể nội chất lỏng xâm nhập vào bên trong cơ thể La Khinh Y cũng là lúc cảnh xuân kết thúc.
Một lần giao thoa, linh hồn của hai người tựa như đều được cọ rửa lấy. Trở nên tịnh lệ và tràn đầy sức sống hơn trước.
La Khinh Y gương mặt thoả mãn nở nụ cười, nhẹ nhàng chìm vào giấc mộng mờ ảo.
Trần Tinh khoé miệng kéo kéo nở nụ cười xuân phong ấm áp, hắn cẩn thận giúp La Khinh Y khoát lên từng kiện y phục.
Động tác không khác gì khi mà Trần Tinh cởi ra xiêm y của nàng như thế. Đều ẩn chứa tình ý trong đó, sự tôn trọng, yêu thương cùng cưng chiều biểu lộ.
Hoàn toàn trái ngược với mẽ cuồng dã chiếm hữu mà Trần Tinh thể hiện trước đây.
Khuôn mặt trang lạnh lùng dáng vẻ biến mất không còn tăm hơi. Thay vào đó, Trần Tinh tựa như trở về thời kỳ ôn hương như nước trước khi lạc vào tăm tối con đường.
Tâm linh cọ rửa, tâm cảnh tựa hồ cũng phát sinh thuế biến. Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh một khắc thông suốt, giai đoạn Luyện Tạng nhập môn thẳng tiến trung kỳ cánh cửa.
Bất quá điều làm Trần Tinh càng thêm mừng rỡ đó chính là Băng Chi Pháp Tắc tựa hồ bắt đầu kết kén tạo tằm.
Thuỷ Chi Nguyên Anh bên người xuất hiện một thanh băng thương, băng thương khắc hoạ tinh tế hoa văn thần bí, toả ra hàn khí khiếp người. Thuỷ Chi Nguyên Anh tư thế oai phong lẫm lẫm yên lặng tĩnh toạ.
Trần Tinh nhìn một chút rồi cũng thu hồi tâm thần.
-Khục...
Lúc này, một tiếng ho khan cắt đứt Trần Tinh tinh thần. Hắn nhịn không được hơi giật mình một chút. Sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ:
-Dâm long, là ngươi?
*Hết chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook