Nghịch Thần Ký
-
Chương 388: Ngươi Không Phải Là Tấm Mộc!
Trần Tinh cùng Bào Tịnh chứng kiến La Khinh Y khuôn mặt biến ảo. Hai người đều không nói cái gì, hiển nhiên cả hai đều có thể cảm nhận La Khinh Y trạng thái không đúng cho lắm.
Bất quá Trần Tinh vẫn không như thế buông tha vấn đề này. Bởi lẽ biết đâu La Khinh Y là đang diễn kỹ thì sao? Nữ nhân sinh ra luôn có một phần thiên phú. Đó chính là khả năng diễn kỹ.
Cả cơ thể nữ nhân hầu như đều làm bằng nước, đụng tới một chút liền sẽ hàm thuỷ uông uông bù lu bù loa bộ dáng. Diễn kỹ có thể nói đều là xuất quỷ nhập thần. Chỉ bằng mắt thường khó có thể phân biệt rõ ràng được.
Do đó, Trần Tinh sẽ không chỉ dựa vào biểu lộ nét mặt liền bỏ qua như thế. Hắn lẳng lặng đứng đấy không nói một lời.
La Khinh Y từ trong hồi ức hồi phục tinh thần, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí. Ánh mắt thanh minh nhìn về phía Trần Tinh, bên trong mang theo một luồn hờ hững hơi thở mở miệng nói:
-Ngươi biết Khương Kiệt thân phận, nói như vậy cũng biết ta cùng Lục Triển Ngưu thân phận chứ?
Trần Tinh nghe vậy điểm đầu không đáp. La Khinh Y phóng nhãn nhìn về phương xa, bình thản phun ra mấy chữ:
-Lục Triển Ngưu đã từng là hôn phu của ta.
Lời nói vừa rơi xuống, Trần Tinh không khỏi cảm thấy phần có phần bất ngờ, thật sự mà nói, Trần Tinh sẽ không nghĩ tới phương diện hai người lại nhắc lên một tầng quan hệ thế này.
Thế nhưng, chung quy hắn chỉ là bất ngờ một chút mà thôi, ngay cả chấp niệm của Trâu Chí Hào cũng không nổi lên gợn sóng.
Trần Tinh không để tâm vấn đề này lắm, bất quá Bào Tịnh tựa hồ cảm thấy hứng thú cho nên mở miệng chen ngang đạo:
-Ôi chao, không nghĩ tới ngươi cùng tên nguỵ quân tử đó lại có một tầng quan hệ như thế. Chỉ là hai người các ngươi đã đến đây mấy trăm năm, chẳng lẽ không có xảy ra xấu hổ sự tình gì sao? Tỷ như....
-Được rồi, đừng làm rộn.
Bào Tịnh còn chưa nói xong, Trần Tinh đã lên tiếng cắt ngang. Bởi lẽ Trần Tinh không rãnh để nghe những chuyện lãng phí thời gian thế này, mặt khác vấn đề đó hắn cũng đã biết.
La Khinh Y vẫn còn tấm thân xử nữ. Hắn có thể xác nhận điều đó, dù sao lúc trong phòng tắm, khoảng cách giữa hai người vẫn là gần trong gang tấc. Thị giác khứu giác đều rõ ràng mồng một, chính hắn rõ nhất.
Trần Tinh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hắn lườm La Khinh Y rồi hỏi:
-Lục Triển Ngưu là hôn phu của ngươi, ngươi lại muốn ta công bố cùng với ngươi có hôn sự. Đây là có ý gì?
Ngữ điệu không mặn không nhạt, bất quá La Khinh Y cùng Bào Tịnh có thể nghe được, giọng điệu Trần Tinh chứa đựng phẫn nộ trong đó. Tuy không đến mức bùng phát loại kia, nhưng cũng phảng phất có thể thiêu đốt nhiệt độ xung quanh.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của hai người. Bào Tịnh thì không cần phải nói, sống chết mặt bây, dửng dưng bộ dáng.
Còn La Khinh Y chỉ một mặt sương lạnh nhìn lấy Trần Tinh. Từng luồn băng hàn hơi thở từ miệng nàng mà ra:
-Đây là trách nhiệm của ngươi. Đối với ngươi mà nói, có thể chỉ nhìn một cái, sờ một cái, thì không tính là cái gì vấn đề. Nhưng đối với ta mà nói thì trinh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống!
La Khinh Y thái độ cứng rắn không chịu thua, khí thế sắc bén không hề khoan nhượng, ẩn ẩn còn có một chút kích động tâm tình trong đó. Phảng phất cứ như nhận phải cực lớn kích thích như thế.
Đương nhiên là vậy, chuyện này cũng dễ hiểu.
Vì trinh tiết này mà phụ mẫu nàng phải chết trong biệt khuất. Nhà tan cửa nát, bản thân thì bị người khác lợi dụng, lưu vong chật vật cuộc sống, huyết hải thâm cừu còn đó chưa báo.
Thử hỏi Trần Tinh vậy mà xem thường nó, La Khinh Y làm sao không kích động cho được?
Trần Tinh nghe được lời này im lặng không lên tiếng phản biện. Đứng trên lập trường của một người nam nhân đến xem thì quả thật không thể hiểu được vấn đề này. Bất quá đạo lý là có thể lý giải.
Không cần biết La Khinh Y lời này có phải hay không là thật, chỉ cần như thế lý do thì Trần Tinh không có tư cách để nổi giận vì bị lợi dụng.
Bởi lẽ suy cho cùng cũng là do hắn nhiều chuyện, nếu như hắn ác độc hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa, lúc đó lựa chọn bỏ mặc La Khinh Y sống chết thì không có chuyện như thế xảy ra.
Cũng bởi vì Trần Tinh lựa chọn cứu nàng thì hắn đã mất đi tư cách phản đối.
Trần Tinh hướng La Khinh Y nghiêm túc nói:
-Ngươi nắm giữ đạo lý thì thế nào? Ta không có thói quen làm người khác tấm mộc. Mục đích của ngươi đã đạt được. Như vậy ngươi có lý do gì để ta tin tưởng đây?
La Khinh Y thần sắc bất động, kiêng nghị nhìn lấy Trần Tinh trả lời:
-Ngươi không phải tấm mộc! Ta cũng không xem ngươi là tấm mộc. Đêm hôm đó, ta không thể giết ngươi đã định sẵn sẽ có ngày hôm nay.
Lời nói chắc chắn như đinh đóng cột, ngữ khí cứng rắn không cách nào phản bác.
Nghe vậy, Trần Tinh trong lòng đột nhiên nổi lên dị dạng tâm tư. Hắn nhịn không được hỏi:
-Ngươi mở cái phương thức nói đùa này không thấy có phần quá đáng hay sao? Ngươi nghĩ nói như vậy ta sẽ buông lỏng cảnh giác chăng?
Đương nhiên, Trần Tinh ngữ khí tỏ ra cổ quái như vậy đều bắt nguồn từ Trâu Chí Hào chấp niệm, bất quá như có như không, cho nên chấp niệm đó của hắn cũng không phải liên quan đến vấn đề này.
La Khinh Y một mặt nhìn lấy Trần Tinh chưa từng rời đi ánh mắt, đôi mắt nàng băng lãnh nhưng đột nhiên loé lên vẻ nhu tình, vẻ nhu tình dù chỉ là nhàn nhạt, phảng phất một làn gió thổi qua như thế, không hề lưu lại dấu vết nhưng vẻ nhu tình này lại bị Trần Tinh vừa vặn bắt được. Bất quá chính bản thân Trần Tinh còn tự nhủ, có lẽ đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Trần Tinh trong lòng yên lặng lắc đầu dẹp bỏ tạp niệm, La Khinh Y thì không để ý hắn biểu hiện mà bình thản nói tiếp:
-Ta đã quan sát ngươi rất lâu, từ cái ngày mà ngươi cùng yêu nữ này huỷ ta tửu quán, lúc đó ta cũng ở đó.
Trần Tinh không nói gì, Bào Tịnh cũng là như thế. La Khinh Y thấy vậy nói tiếp:
-Ban đầu, ta không đặt ở trong lòng, chỉ yên lặng quan sát ngươi mà thôi. Đến tối hôm đó, ngươi từ trên tay ta đào thoát đi thì trong đầu ta bắt đầu nảy lên một ý định...
-Ngươi là có biết, vì cái thân thể này, phụ thân ta bị cừu nhân bêu đầu, xác thịt bị chim muông gặm nhắm hầu như chỉ còn một mảnh be bết. Mẫu thân bị hàng chục cẩu vật lăng nhục đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, khuất nhục đến chết!
-Ngươi có biết, vì trả thù ta đã phải chịu trăm nghìn cay đắng, ẩn nhẫn cho đến hiện tại. Con đường ta trải qua không biết đã bao nhiêu người phải phơi thay đồng hoang.
-Thế nhưng, cừu nhân vẫn còn ung dung, tiêu diêu tự tại. Thế lực sau lưng hắn quá cường đại, ta không có thể nào tự mình trả thù. Ta cần một người có thể dựa vào...
-Lục Triển Ngưu đã từng như thế, bất quá đúng như yêu nữ nói, hắn là một tên nguỵ quân tử không đáng tin cậy. Cho đến khi ngươi có thể từ trên tay ta đào thoát, lúc đó định mệnh đã sắp sẵn. Thân thể này là khởi nguồn mọi chuyện, ta cũng sẽ dùng nó để kết thúc mọi chuyện. Do đó, ngươi thật sự không phải là tấm mộc.
Nói đến đây, La Khinh Y tâm trạng tựa hồ có chút kích động, bất quá nàng vẫn yên lặng quan sát chờ đợi Trần Tinh trả lời.
Trần Tinh hơi cúi nhẹ đầu trầm tư không biết nghĩ gì, Bào Tịnh phức tạp ánh mắt nhìn lấy La Khinh Y sau đó chuyển dời trên thân Trần Tinh muốn nói lại thôi.
Bầu không khí trong chốc lát rơi vào yên ắng lạ thường.
La Khinh Y đã giải bày nỗi lòng, nói ra sự thật. Bất quá Trần Tinh sẽ lựa chọn như thế nào đây?
*Hết chương.
Bất quá Trần Tinh vẫn không như thế buông tha vấn đề này. Bởi lẽ biết đâu La Khinh Y là đang diễn kỹ thì sao? Nữ nhân sinh ra luôn có một phần thiên phú. Đó chính là khả năng diễn kỹ.
Cả cơ thể nữ nhân hầu như đều làm bằng nước, đụng tới một chút liền sẽ hàm thuỷ uông uông bù lu bù loa bộ dáng. Diễn kỹ có thể nói đều là xuất quỷ nhập thần. Chỉ bằng mắt thường khó có thể phân biệt rõ ràng được.
Do đó, Trần Tinh sẽ không chỉ dựa vào biểu lộ nét mặt liền bỏ qua như thế. Hắn lẳng lặng đứng đấy không nói một lời.
La Khinh Y từ trong hồi ức hồi phục tinh thần, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí. Ánh mắt thanh minh nhìn về phía Trần Tinh, bên trong mang theo một luồn hờ hững hơi thở mở miệng nói:
-Ngươi biết Khương Kiệt thân phận, nói như vậy cũng biết ta cùng Lục Triển Ngưu thân phận chứ?
Trần Tinh nghe vậy điểm đầu không đáp. La Khinh Y phóng nhãn nhìn về phương xa, bình thản phun ra mấy chữ:
-Lục Triển Ngưu đã từng là hôn phu của ta.
Lời nói vừa rơi xuống, Trần Tinh không khỏi cảm thấy phần có phần bất ngờ, thật sự mà nói, Trần Tinh sẽ không nghĩ tới phương diện hai người lại nhắc lên một tầng quan hệ thế này.
Thế nhưng, chung quy hắn chỉ là bất ngờ một chút mà thôi, ngay cả chấp niệm của Trâu Chí Hào cũng không nổi lên gợn sóng.
Trần Tinh không để tâm vấn đề này lắm, bất quá Bào Tịnh tựa hồ cảm thấy hứng thú cho nên mở miệng chen ngang đạo:
-Ôi chao, không nghĩ tới ngươi cùng tên nguỵ quân tử đó lại có một tầng quan hệ như thế. Chỉ là hai người các ngươi đã đến đây mấy trăm năm, chẳng lẽ không có xảy ra xấu hổ sự tình gì sao? Tỷ như....
-Được rồi, đừng làm rộn.
Bào Tịnh còn chưa nói xong, Trần Tinh đã lên tiếng cắt ngang. Bởi lẽ Trần Tinh không rãnh để nghe những chuyện lãng phí thời gian thế này, mặt khác vấn đề đó hắn cũng đã biết.
La Khinh Y vẫn còn tấm thân xử nữ. Hắn có thể xác nhận điều đó, dù sao lúc trong phòng tắm, khoảng cách giữa hai người vẫn là gần trong gang tấc. Thị giác khứu giác đều rõ ràng mồng một, chính hắn rõ nhất.
Trần Tinh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hắn lườm La Khinh Y rồi hỏi:
-Lục Triển Ngưu là hôn phu của ngươi, ngươi lại muốn ta công bố cùng với ngươi có hôn sự. Đây là có ý gì?
Ngữ điệu không mặn không nhạt, bất quá La Khinh Y cùng Bào Tịnh có thể nghe được, giọng điệu Trần Tinh chứa đựng phẫn nộ trong đó. Tuy không đến mức bùng phát loại kia, nhưng cũng phảng phất có thể thiêu đốt nhiệt độ xung quanh.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của hai người. Bào Tịnh thì không cần phải nói, sống chết mặt bây, dửng dưng bộ dáng.
Còn La Khinh Y chỉ một mặt sương lạnh nhìn lấy Trần Tinh. Từng luồn băng hàn hơi thở từ miệng nàng mà ra:
-Đây là trách nhiệm của ngươi. Đối với ngươi mà nói, có thể chỉ nhìn một cái, sờ một cái, thì không tính là cái gì vấn đề. Nhưng đối với ta mà nói thì trinh tiết còn quan trọng hơn cả mạng sống!
La Khinh Y thái độ cứng rắn không chịu thua, khí thế sắc bén không hề khoan nhượng, ẩn ẩn còn có một chút kích động tâm tình trong đó. Phảng phất cứ như nhận phải cực lớn kích thích như thế.
Đương nhiên là vậy, chuyện này cũng dễ hiểu.
Vì trinh tiết này mà phụ mẫu nàng phải chết trong biệt khuất. Nhà tan cửa nát, bản thân thì bị người khác lợi dụng, lưu vong chật vật cuộc sống, huyết hải thâm cừu còn đó chưa báo.
Thử hỏi Trần Tinh vậy mà xem thường nó, La Khinh Y làm sao không kích động cho được?
Trần Tinh nghe được lời này im lặng không lên tiếng phản biện. Đứng trên lập trường của một người nam nhân đến xem thì quả thật không thể hiểu được vấn đề này. Bất quá đạo lý là có thể lý giải.
Không cần biết La Khinh Y lời này có phải hay không là thật, chỉ cần như thế lý do thì Trần Tinh không có tư cách để nổi giận vì bị lợi dụng.
Bởi lẽ suy cho cùng cũng là do hắn nhiều chuyện, nếu như hắn ác độc hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa, lúc đó lựa chọn bỏ mặc La Khinh Y sống chết thì không có chuyện như thế xảy ra.
Cũng bởi vì Trần Tinh lựa chọn cứu nàng thì hắn đã mất đi tư cách phản đối.
Trần Tinh hướng La Khinh Y nghiêm túc nói:
-Ngươi nắm giữ đạo lý thì thế nào? Ta không có thói quen làm người khác tấm mộc. Mục đích của ngươi đã đạt được. Như vậy ngươi có lý do gì để ta tin tưởng đây?
La Khinh Y thần sắc bất động, kiêng nghị nhìn lấy Trần Tinh trả lời:
-Ngươi không phải tấm mộc! Ta cũng không xem ngươi là tấm mộc. Đêm hôm đó, ta không thể giết ngươi đã định sẵn sẽ có ngày hôm nay.
Lời nói chắc chắn như đinh đóng cột, ngữ khí cứng rắn không cách nào phản bác.
Nghe vậy, Trần Tinh trong lòng đột nhiên nổi lên dị dạng tâm tư. Hắn nhịn không được hỏi:
-Ngươi mở cái phương thức nói đùa này không thấy có phần quá đáng hay sao? Ngươi nghĩ nói như vậy ta sẽ buông lỏng cảnh giác chăng?
Đương nhiên, Trần Tinh ngữ khí tỏ ra cổ quái như vậy đều bắt nguồn từ Trâu Chí Hào chấp niệm, bất quá như có như không, cho nên chấp niệm đó của hắn cũng không phải liên quan đến vấn đề này.
La Khinh Y một mặt nhìn lấy Trần Tinh chưa từng rời đi ánh mắt, đôi mắt nàng băng lãnh nhưng đột nhiên loé lên vẻ nhu tình, vẻ nhu tình dù chỉ là nhàn nhạt, phảng phất một làn gió thổi qua như thế, không hề lưu lại dấu vết nhưng vẻ nhu tình này lại bị Trần Tinh vừa vặn bắt được. Bất quá chính bản thân Trần Tinh còn tự nhủ, có lẽ đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Trần Tinh trong lòng yên lặng lắc đầu dẹp bỏ tạp niệm, La Khinh Y thì không để ý hắn biểu hiện mà bình thản nói tiếp:
-Ta đã quan sát ngươi rất lâu, từ cái ngày mà ngươi cùng yêu nữ này huỷ ta tửu quán, lúc đó ta cũng ở đó.
Trần Tinh không nói gì, Bào Tịnh cũng là như thế. La Khinh Y thấy vậy nói tiếp:
-Ban đầu, ta không đặt ở trong lòng, chỉ yên lặng quan sát ngươi mà thôi. Đến tối hôm đó, ngươi từ trên tay ta đào thoát đi thì trong đầu ta bắt đầu nảy lên một ý định...
-Ngươi là có biết, vì cái thân thể này, phụ thân ta bị cừu nhân bêu đầu, xác thịt bị chim muông gặm nhắm hầu như chỉ còn một mảnh be bết. Mẫu thân bị hàng chục cẩu vật lăng nhục đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, khuất nhục đến chết!
-Ngươi có biết, vì trả thù ta đã phải chịu trăm nghìn cay đắng, ẩn nhẫn cho đến hiện tại. Con đường ta trải qua không biết đã bao nhiêu người phải phơi thay đồng hoang.
-Thế nhưng, cừu nhân vẫn còn ung dung, tiêu diêu tự tại. Thế lực sau lưng hắn quá cường đại, ta không có thể nào tự mình trả thù. Ta cần một người có thể dựa vào...
-Lục Triển Ngưu đã từng như thế, bất quá đúng như yêu nữ nói, hắn là một tên nguỵ quân tử không đáng tin cậy. Cho đến khi ngươi có thể từ trên tay ta đào thoát, lúc đó định mệnh đã sắp sẵn. Thân thể này là khởi nguồn mọi chuyện, ta cũng sẽ dùng nó để kết thúc mọi chuyện. Do đó, ngươi thật sự không phải là tấm mộc.
Nói đến đây, La Khinh Y tâm trạng tựa hồ có chút kích động, bất quá nàng vẫn yên lặng quan sát chờ đợi Trần Tinh trả lời.
Trần Tinh hơi cúi nhẹ đầu trầm tư không biết nghĩ gì, Bào Tịnh phức tạp ánh mắt nhìn lấy La Khinh Y sau đó chuyển dời trên thân Trần Tinh muốn nói lại thôi.
Bầu không khí trong chốc lát rơi vào yên ắng lạ thường.
La Khinh Y đã giải bày nỗi lòng, nói ra sự thật. Bất quá Trần Tinh sẽ lựa chọn như thế nào đây?
*Hết chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook