Nghịch Thần Ký
-
Chương 383: Tính toán
Thời cơ như vậy Trần Tinh đương nhiên sẽ không bỏ qua, nếu một đối hai thì Trần Tinh còn có phần e ngại. Thế nhưng trong tình huống hiện tại thì hắn lại cảm thấy giải quyết hai người cứ như lấy đồ từ trong túi, vô cùng đơn giản. Đương nhiên, đây chỉ là cảm nhận của Trần Tinh.
Chỉ là Lục Triển Ngưu dường như cũng không nắm rõ thực lực của Trần Tinh. Cho nên hắn hơi híp mắt, giọng điệu có phần lạnh lẽo nói:
-Đừng tưởng có Bào Tịnh sư muội trợ giúp thì ngươi có thể nói ra những lời càn rỡ như thế. Hai người chúng ta liên thủ, cho dù ngươi có Bào Tịnh sư muội giúp sức thì lại thế nào?
Lục Triển Ngưu có đầy đủ tự tin về thực lực của mình, Trần Tinh cũng là như thế. Hai bên cơ hồ còn chưa hiểu rõ cặn kẽ chiêu số đối phương.
Tuy nhiên dựa theo tình trạng giương cung bạt kiếm như hiện tại thì khó có thể tránh thoát một trận đại chiến.
Bất quá lúc này, một thân hình thon dài, yểu điệu thướt tha bóng lưng cơ hồ chắn trước mặt Trần Tinh.
Nàng nhìn về phía Lục Triển Ngưu, sắc mặt bình tĩnh, ánh nhìn lại vô cùng nghiêm túc mở miệng nói:
-Nếu cộng thêm ta đây?
Lời nói vừa dứt, bầu không khí lập tức đọng lại. Trần Tinh đôi mắt híp lại không nói cái gì, trong lòng bắt đầu suy ngẫm.
Bào Tịnh ở một bên mị nhãn như tơ nhìn lấy Trần Tinh, ẩn ẩn còn có một tia khác thường cảm giác. Tạm thời chưa biết là gì.
Hạng Thiếu Tu âm trầm khuôn mặt, Lục Triển Ngưu thì trừng lớn mắt, lộ ra vẻ dữ tợn tựa như trên đầu đội mấy chục vạn cái nón xanh mơn mởn vậy.
Nào đâu còn vẻ mặt tuấn tú lịch sự, cử chỉ nhã nhặn như trước? Hắn nhìn La Khinh Y có chút nộ ý cắn răng nói:
-Khinh Y, ngươi nên biết trách nhiệm của ngươi. Có những việc đã được định sẵn từ trước, ngươi làm như vậy là đang đi vào tuyệt lộ. Tử vong con đường là không thể quay đầu!!
Chữ chữ nặng tựa nghìn cân, Lục Triển Ngưu cũng không nói ra bí ẩn phía sau, thế nhưng ở đây ai nấy đều có thể nghe ra bên trong nhất định là có cố sự.
Trần Tinh cũng là như thế, hắn đương nhiên cũng nghe ra điều đó, chỉ là từ đầu đến cuối Trần Tinh vẫn không có lên tiếng. Tựa hồ sự việc phát sinh, hắn hoàn toàn không để tâm đến như thế.
La Khinh Y có thể thật sự cùng Lục Triển Ngưu có xích mích, thế nhưng không thể loại trừ khả năng nàng đây là cùng hắn diễn trò. Bởi lẽ trước khi làm rõ quan hệ giữa hai người là gì thì mọi chuyện điều khó có thể đoán định rõ ràng.
-Sư huynh, nói nhiều như vậy làm gì? Cùng nhau động thủ đi!
La Khinh Y còn chưa lên tiếng, một bên Hạng Thiếu Tu đã ngứa mắt vô cùng. Thù mới hận cũ cứ thế chất chồng, cho nên hắn hướng Lục Triển Ngưu mở miệng thúc giục.
Hồ lô được hắn vắt bên hông tựa hồ cũng rung lên nhè nhẹ, tuỳ thời có thể kích phát.
Lục Triển Ngưu nghe vậy ý động, lập tức đưa tay ngăn cản Hạng Thiếu Tu. Dư quang liếc nhìn Trần Tinh không nói, hắn hít một hơi thật sâu hướng La Khinh Y quả quyết đạo:
-Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo lại. Tốt nhất ngươi nên chuẩn bị trước.
Lục Triển Ngưu nói đoạn, thân hình hoá thành đạo lưu quang biến mất. Hạng Thiếu Tu không kịp chuẩn bị, sắc mặt hơi cứng lại, ba đôi mắt chăm chú nhìn hắn, Hạng Thiếu Tu khí thế đột nhiên theo đó giảm xuống không phanh, hắn bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng cũng nhanh chóng rời đi.
Chuyển biến phát sinh quá nhanh, Trần Tinh trong lòng rơi vào mê võng. Hắn liếc mắt La Khinh Y một chút dường như có điều muốn nói. Chỉ là lúc này, Bào Tịnh đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay Trần Tinh giấu vào hung khí của nàng rồi u oán nói:
-Công tử đúng là nhanh tay a, mới mấy ngày đã có người vì công tử ra mặt...
Trần Tinh khoé mắt trực nhảy, có phần không thích ứng nhanh chóng rút tay ra. Chỉ là Bào Tình quả quyết nắm chặt không buông, hắn trong lòng cũng đã có dấu hiệu rục rịch một cái tát đập bay nàng. Bất quá vừa rồi Bào Tịnh lựa chọn đứng về phía hắn cho nên Trần Tinh cũng chỉ vận một hơi điểm lực rút tay về sau đó nói:
-Này không phải đều tại ngươi!
Bào Tịnh bĩu môi, đang dự định phản bác thời điểm thì La Khinh Y đột nhiên cắt đứt:
-Giao ra đây.
Nàng xoè bàn tay trắng nõn đưa tới trước mặt Trần Tinh. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Bất quá Trần Tinh nghe giọng điệu như thế thì lại có chút không vui, hắn lạnh lẽo đáp lại:
-Ngươi đây là có ý gì?
Tình thế bỗng chốc biến hoá không theo một tiết tấu nào cả. La Khinh Y nhíu mày, cảm thấy giọng điệu của mình có phần hơi quá, cho nên nành cũng thu liễm một chút rồi hướng hắn giải thích:
-Khương Kiệt đã chết, Sâm Thuỷ Cự Viên nội đan là bằng chứng tốt nhất để chứng minh cái chết của hắn. Ngươi nếu giữ nó sẽ dẫn tới tai hoạ ngập đầu.
Trần Tinh nghe vậy, trong lòng cũng là ý động, hắn đương nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của La Khinh Y.
Hầu như cái chết của Khương Kiệt đã được Lục Triển Ngưu cùng Hạng Thiếu Tu lên kế hoạch từ trước. Và La Khinh Y cư nhiên cũng đã nhìn thấu điều đó.
Nàng nói như vậy mục đích có thể là tránh cho Trần Tinh gặp phải rắc rối. Đây cũng là một loại thiện ý. Bất quá, La Khinh Y có lẽ không thật sự nắm rõ quan hệ giữa Trần Tinh cùng Ma Thiên Môn.
Giông bão sắp tới không thể nào tránh được. Trần Tinh một sợi ý nghĩ liền thấu tường mọi việc, cho nên hắn cũng không làm sao cùng nàng chấp nhất thái độ của nàng vừa rồi, Trần Tinh nói:
-Chuyện này ta tự có cân nhắc, ngươi nghĩ Lục Triển Ngưu sẽ bỏ qua cho ta nếu ta giao ra Sâm Thuỷ Cự Viên nội đan sao? Ngươi là có biết vì sao tối hôm đó ta lại tới chỗ của ngươi?
La Khinh Y mắt ngọc loé lên một điểm tia sáng, nghe Trần Tinh nói vậy, ngay tức khắc trong lòng nàng liền hiểu rõ vấn đề. Nàng trầm ngâm không nói, không biết hiện tại nàng đang suy nghĩ cái gì. Bầu không khí thoáng yên tĩnh.
Bất quá yên tĩnh không được bao lâu thì Bào Tịnh đột nhiên chen miệng hỏi một câu:
-Không đúng, công tử buổi tối đi mặt đơ chỗ ở để làm cái gì?
Bào Tịnh hỏi xong, ánh mắt lại tăng thêm mấy phần oán khí, Trần Tinh có cảm giác nàng dường như sắp thành vạn năm oán phụ như thế.
La Khinh Y nghe thế cũng không dự định trả lời, vấn đề đó có phần nhạy cảm, làm sao có thể nói rõ ràng đây? La Khinh Y chỉ hướng Bào Tịnh hừ lạnh một tiếng quay mặt đi. Nội tâm vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề gì đó không rõ.
Trần Tinh dĩ nhiên cũng không muốn nói đến vấn đề này, Trần Tinh liếc mắt Bào Tịnh một chút không trả lời mà chuyển sang đề tài khác nói lên:
-Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta giữ Sâm Thuỷ Cự Viên nội đan sẽ dẫn tới tai hoạ sao?
Bào Tịnh nghe vậy dường như cũng bị đề tài này thu hút lấy, ngón trỏ nàng đưa lên môi nhẹ nhàng điểm điểm, ánh mắt phóng điện nhìn lấy Trần Tinh:
-Đúng, vì cái gì đây? Mau nói cho nô gia biết nha.
Trần Tinh không biết Bào Tịnh là giả vờ hay là thật sự không biết, bất quá hắn cũng lên tiếng:
-Khương Kiệt là người của Huyết Đao Bang ngươi biết sao?
Bào Tịnh nghe vậy điểm đầu, cái này đương nhiên là bí mật đối với một số người. Bất quá ở trong vòng Lục Chỉ Hội thì lại chẳng là bí mật cái gì. Bào Tịnh dĩ nhiên cũng biết điều đó.
Trần Tinh nói tiếp:
-Há, nói như vậy ngươi biết Khương Kiệt thân phận thật sự sao?
Nghe vậy, Bào Tịnh chỉ lắc đầu đáp:
-Không, nô gia chỉ biết hắn là người Huyết Đao Bang, còn lại thì không biết.
Trần Tinh nhìn nàng tiếp tục nói:
-Thân phận thật sự của hắn chính là thiếu chủ của Huyết Đao Bang, con trai độc nhất của Huyết Chính Minh, hắn đổi họ trà trộn vào đây, mục đích không cần ta nói có lẽ ngươi cũng biết.
Lời nói vừa dứt, Bào Tịnh biểu tình cũng ngưng trọng hẳn lên. Khương Kiệt là người của Huyết Đao Bang, và hắn là con trai của Huyết Chính Minh lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hắn là người của Huyết Đao Bang bất hạnh chết đi thì Huyết Đao Bang có lẽ sẽ không làm thế nào đối với Ma Thiên Môn.
Bất quá Khương Kiệt cư nhiên lại là con của Huyết Chính Minh thì chuyện này lại vô cùng trọng đại. Huyết Chính Minh dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, rất có thể một trận chiến quy mô lớn giữa hai đại môn phái sẽ nổ ra. Lúc đó rất có thể sẽ liên luỵ rất nhiều người.
*Hết chương.
Chỉ là Lục Triển Ngưu dường như cũng không nắm rõ thực lực của Trần Tinh. Cho nên hắn hơi híp mắt, giọng điệu có phần lạnh lẽo nói:
-Đừng tưởng có Bào Tịnh sư muội trợ giúp thì ngươi có thể nói ra những lời càn rỡ như thế. Hai người chúng ta liên thủ, cho dù ngươi có Bào Tịnh sư muội giúp sức thì lại thế nào?
Lục Triển Ngưu có đầy đủ tự tin về thực lực của mình, Trần Tinh cũng là như thế. Hai bên cơ hồ còn chưa hiểu rõ cặn kẽ chiêu số đối phương.
Tuy nhiên dựa theo tình trạng giương cung bạt kiếm như hiện tại thì khó có thể tránh thoát một trận đại chiến.
Bất quá lúc này, một thân hình thon dài, yểu điệu thướt tha bóng lưng cơ hồ chắn trước mặt Trần Tinh.
Nàng nhìn về phía Lục Triển Ngưu, sắc mặt bình tĩnh, ánh nhìn lại vô cùng nghiêm túc mở miệng nói:
-Nếu cộng thêm ta đây?
Lời nói vừa dứt, bầu không khí lập tức đọng lại. Trần Tinh đôi mắt híp lại không nói cái gì, trong lòng bắt đầu suy ngẫm.
Bào Tịnh ở một bên mị nhãn như tơ nhìn lấy Trần Tinh, ẩn ẩn còn có một tia khác thường cảm giác. Tạm thời chưa biết là gì.
Hạng Thiếu Tu âm trầm khuôn mặt, Lục Triển Ngưu thì trừng lớn mắt, lộ ra vẻ dữ tợn tựa như trên đầu đội mấy chục vạn cái nón xanh mơn mởn vậy.
Nào đâu còn vẻ mặt tuấn tú lịch sự, cử chỉ nhã nhặn như trước? Hắn nhìn La Khinh Y có chút nộ ý cắn răng nói:
-Khinh Y, ngươi nên biết trách nhiệm của ngươi. Có những việc đã được định sẵn từ trước, ngươi làm như vậy là đang đi vào tuyệt lộ. Tử vong con đường là không thể quay đầu!!
Chữ chữ nặng tựa nghìn cân, Lục Triển Ngưu cũng không nói ra bí ẩn phía sau, thế nhưng ở đây ai nấy đều có thể nghe ra bên trong nhất định là có cố sự.
Trần Tinh cũng là như thế, hắn đương nhiên cũng nghe ra điều đó, chỉ là từ đầu đến cuối Trần Tinh vẫn không có lên tiếng. Tựa hồ sự việc phát sinh, hắn hoàn toàn không để tâm đến như thế.
La Khinh Y có thể thật sự cùng Lục Triển Ngưu có xích mích, thế nhưng không thể loại trừ khả năng nàng đây là cùng hắn diễn trò. Bởi lẽ trước khi làm rõ quan hệ giữa hai người là gì thì mọi chuyện điều khó có thể đoán định rõ ràng.
-Sư huynh, nói nhiều như vậy làm gì? Cùng nhau động thủ đi!
La Khinh Y còn chưa lên tiếng, một bên Hạng Thiếu Tu đã ngứa mắt vô cùng. Thù mới hận cũ cứ thế chất chồng, cho nên hắn hướng Lục Triển Ngưu mở miệng thúc giục.
Hồ lô được hắn vắt bên hông tựa hồ cũng rung lên nhè nhẹ, tuỳ thời có thể kích phát.
Lục Triển Ngưu nghe vậy ý động, lập tức đưa tay ngăn cản Hạng Thiếu Tu. Dư quang liếc nhìn Trần Tinh không nói, hắn hít một hơi thật sâu hướng La Khinh Y quả quyết đạo:
-Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo lại. Tốt nhất ngươi nên chuẩn bị trước.
Lục Triển Ngưu nói đoạn, thân hình hoá thành đạo lưu quang biến mất. Hạng Thiếu Tu không kịp chuẩn bị, sắc mặt hơi cứng lại, ba đôi mắt chăm chú nhìn hắn, Hạng Thiếu Tu khí thế đột nhiên theo đó giảm xuống không phanh, hắn bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng cũng nhanh chóng rời đi.
Chuyển biến phát sinh quá nhanh, Trần Tinh trong lòng rơi vào mê võng. Hắn liếc mắt La Khinh Y một chút dường như có điều muốn nói. Chỉ là lúc này, Bào Tịnh đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay Trần Tinh giấu vào hung khí của nàng rồi u oán nói:
-Công tử đúng là nhanh tay a, mới mấy ngày đã có người vì công tử ra mặt...
Trần Tinh khoé mắt trực nhảy, có phần không thích ứng nhanh chóng rút tay ra. Chỉ là Bào Tình quả quyết nắm chặt không buông, hắn trong lòng cũng đã có dấu hiệu rục rịch một cái tát đập bay nàng. Bất quá vừa rồi Bào Tịnh lựa chọn đứng về phía hắn cho nên Trần Tinh cũng chỉ vận một hơi điểm lực rút tay về sau đó nói:
-Này không phải đều tại ngươi!
Bào Tịnh bĩu môi, đang dự định phản bác thời điểm thì La Khinh Y đột nhiên cắt đứt:
-Giao ra đây.
Nàng xoè bàn tay trắng nõn đưa tới trước mặt Trần Tinh. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Bất quá Trần Tinh nghe giọng điệu như thế thì lại có chút không vui, hắn lạnh lẽo đáp lại:
-Ngươi đây là có ý gì?
Tình thế bỗng chốc biến hoá không theo một tiết tấu nào cả. La Khinh Y nhíu mày, cảm thấy giọng điệu của mình có phần hơi quá, cho nên nành cũng thu liễm một chút rồi hướng hắn giải thích:
-Khương Kiệt đã chết, Sâm Thuỷ Cự Viên nội đan là bằng chứng tốt nhất để chứng minh cái chết của hắn. Ngươi nếu giữ nó sẽ dẫn tới tai hoạ ngập đầu.
Trần Tinh nghe vậy, trong lòng cũng là ý động, hắn đương nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của La Khinh Y.
Hầu như cái chết của Khương Kiệt đã được Lục Triển Ngưu cùng Hạng Thiếu Tu lên kế hoạch từ trước. Và La Khinh Y cư nhiên cũng đã nhìn thấu điều đó.
Nàng nói như vậy mục đích có thể là tránh cho Trần Tinh gặp phải rắc rối. Đây cũng là một loại thiện ý. Bất quá, La Khinh Y có lẽ không thật sự nắm rõ quan hệ giữa Trần Tinh cùng Ma Thiên Môn.
Giông bão sắp tới không thể nào tránh được. Trần Tinh một sợi ý nghĩ liền thấu tường mọi việc, cho nên hắn cũng không làm sao cùng nàng chấp nhất thái độ của nàng vừa rồi, Trần Tinh nói:
-Chuyện này ta tự có cân nhắc, ngươi nghĩ Lục Triển Ngưu sẽ bỏ qua cho ta nếu ta giao ra Sâm Thuỷ Cự Viên nội đan sao? Ngươi là có biết vì sao tối hôm đó ta lại tới chỗ của ngươi?
La Khinh Y mắt ngọc loé lên một điểm tia sáng, nghe Trần Tinh nói vậy, ngay tức khắc trong lòng nàng liền hiểu rõ vấn đề. Nàng trầm ngâm không nói, không biết hiện tại nàng đang suy nghĩ cái gì. Bầu không khí thoáng yên tĩnh.
Bất quá yên tĩnh không được bao lâu thì Bào Tịnh đột nhiên chen miệng hỏi một câu:
-Không đúng, công tử buổi tối đi mặt đơ chỗ ở để làm cái gì?
Bào Tịnh hỏi xong, ánh mắt lại tăng thêm mấy phần oán khí, Trần Tinh có cảm giác nàng dường như sắp thành vạn năm oán phụ như thế.
La Khinh Y nghe thế cũng không dự định trả lời, vấn đề đó có phần nhạy cảm, làm sao có thể nói rõ ràng đây? La Khinh Y chỉ hướng Bào Tịnh hừ lạnh một tiếng quay mặt đi. Nội tâm vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề gì đó không rõ.
Trần Tinh dĩ nhiên cũng không muốn nói đến vấn đề này, Trần Tinh liếc mắt Bào Tịnh một chút không trả lời mà chuyển sang đề tài khác nói lên:
-Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta giữ Sâm Thuỷ Cự Viên nội đan sẽ dẫn tới tai hoạ sao?
Bào Tịnh nghe vậy dường như cũng bị đề tài này thu hút lấy, ngón trỏ nàng đưa lên môi nhẹ nhàng điểm điểm, ánh mắt phóng điện nhìn lấy Trần Tinh:
-Đúng, vì cái gì đây? Mau nói cho nô gia biết nha.
Trần Tinh không biết Bào Tịnh là giả vờ hay là thật sự không biết, bất quá hắn cũng lên tiếng:
-Khương Kiệt là người của Huyết Đao Bang ngươi biết sao?
Bào Tịnh nghe vậy điểm đầu, cái này đương nhiên là bí mật đối với một số người. Bất quá ở trong vòng Lục Chỉ Hội thì lại chẳng là bí mật cái gì. Bào Tịnh dĩ nhiên cũng biết điều đó.
Trần Tinh nói tiếp:
-Há, nói như vậy ngươi biết Khương Kiệt thân phận thật sự sao?
Nghe vậy, Bào Tịnh chỉ lắc đầu đáp:
-Không, nô gia chỉ biết hắn là người Huyết Đao Bang, còn lại thì không biết.
Trần Tinh nhìn nàng tiếp tục nói:
-Thân phận thật sự của hắn chính là thiếu chủ của Huyết Đao Bang, con trai độc nhất của Huyết Chính Minh, hắn đổi họ trà trộn vào đây, mục đích không cần ta nói có lẽ ngươi cũng biết.
Lời nói vừa dứt, Bào Tịnh biểu tình cũng ngưng trọng hẳn lên. Khương Kiệt là người của Huyết Đao Bang, và hắn là con trai của Huyết Chính Minh lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hắn là người của Huyết Đao Bang bất hạnh chết đi thì Huyết Đao Bang có lẽ sẽ không làm thế nào đối với Ma Thiên Môn.
Bất quá Khương Kiệt cư nhiên lại là con của Huyết Chính Minh thì chuyện này lại vô cùng trọng đại. Huyết Chính Minh dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, rất có thể một trận chiến quy mô lớn giữa hai đại môn phái sẽ nổ ra. Lúc đó rất có thể sẽ liên luỵ rất nhiều người.
*Hết chương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook