Bùi Nghiêu hướng họng súng về phía mình, dùng hai tay trả khẩu súng cho Alan, Alan mỉm cười giắt súng về bên hông, quay đầu giải thích với thị vệ trong hành cung vội vã chạy đến, sau khi các thị vệ xác định không có gì ngoài ý muốn thì khom người: “Thất lễ rồi.”

Thị vệ kéo nhau lui ra, Alan nắm tay Bùi Nghiêu, cười nói với các em họ của mình: “Nếu đã thưởng thức kỹ thuật bắn súng của Vương phi Điện hạ, vậy anh dẫn anh ấy đi đây, Vương phi chưa nhìn thấy hoa quỳnh nở bao giờ, tối nay anh hy vọng anh ấy không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.”

“Dạ, dạ được…” Cậu em họ của Alan vừa mới bị tài bắn súng của Bùi Nghiêu làm khiếp sợ, vốn muốn quấn lấy Bùi Nghiêu nói chuyện thêm một lát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Alan chẳng hiểu sao cậu có chút chột dạ, đành phải khom người nói: “Xin cứ tự nhiên, Điện hạ.”

“Đã nói với anh đừng chạy lung tung, tại sao không nghe lời? Lần trước chính là vì anh bướng bỉnh nên mới bị người phụ nữ kia quấn lấy, suýt chút nữa đã chịu thiệt nặng, thế mà vẫn không rút kinh nghiệm, cho rằng em thật sự sẽ không trừng phạt anh à?” Alan đan tay vào tay Bùi Nghiêu, vừa chậm rãi đi đến trung tâm tầng thượng vừa nhẹ giọng dạy dỗ, “Đừng vì em quá sủng ái anh mà anh cứ không biết sợ gì, biết chưa?”

Giọng điệu rõ ràng là đang dạy dỗ trẻ con này làm Bùi Nghiêu xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, xung quanh nhiều người như vậy, Bùi Nghiêu không tiện nói thêm gì, đành phải gật đầu đáp lại, sự ngoan ngoãn của anh lấy lòng Alan, trước mặt mọi người, Alan nghiêng đầu qua hôn lên má Bùi Nghiêu, cười nói: “Biết sai thì tốt, hoa quỳnh sắp nở, đi với em…”

Các anh chị em họ của Alan cách đó không xa hai mặt nhìn nhau, đây còn là Thiếu tướng Bùi Nghiêu mang vẻ mặt nghiêm nghị, cấm dục đến cực hạn ban nãy không?

“Trước mặt người khác con có thể chừa cho mình chút mặt mũi không!” Khu trung tâm tầng thượng, Alston tận mắt nhìn thấy mọi việc vừa nãy, hắn mang giọng điệu bất mãn dạy dỗ Alan, “Tốt xấu gì cũng là một Hoàng tử, phong độ và tao nhã cơ bản nhất đâu? Chẳng khác nào mụ đàn bà ghen tuông!”

Đối với mấy lời la mắng của Alston Alan vẫn luôn coi như gió thoảng bên tai, hắn nếm một ngụm rượu vang đỏ, bình thản nói: “Ờ.”

“Con!” Alston thật sự không muốn nhìn thấy Alan dù chỉ một lần, “Sau này con không để Bùi Nghiêu tiếp xúc với người ngoài à? Có người thích nó là chuyện tốt! Khi giải quyết rất nhiều chuyện để bạn đời của mình ra mặt sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, con có hiểu hay không?!”

Alan cầm ly rượu trong tay nốc một hơi cạn sạch, gật đầu: “Hiểu.”

“Con hiểu cái gì! Một thằng đàn ông, lòng dạ hẹp hòi như vậy!” Alston bị Alan chọc tức đến đau cả ngực, nhịn không được cười lạnh, “Hơn nữa con có từng hỏi chính Bùi Nghiêu hay không? Alan… tuy rằng không muốn đả kích con, nhưng thân là lính gác ta nhất định phải cho con hay, lính gác ghét nhất chính là cảm giác bị người ta trói buộc! Có người ngưỡng mộ nó kính yêu nó, chẳng qua chỉ lễ phép giao lưu với nó bày tỏ lòng yêu thích với nó một chút, con cũng ngăn cản! Con từng suy xét cho Bùi Nghiêu chưa, nó cũng là lính gác, nó cũng cần cảm giác được người ta vây quanh được người ta ngưỡng mộ.”

“Vậy sao.” Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, nói: “Thiếu tướng, ngài ghét bị em trói buộc à?”

Bùi Nghiêu không khỏi nhìn Alston, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Không ghét, Điện hạ.”

Alan nhìn Alston đầy khiêu khích một cái, tiếp tục cười hỏi: “Vậy anh cần được người khác vây quanh được người khác ngưỡng mộ à?”

Đối với Bùi Nghiêu trả lời câu hỏi này cũng không có gì khó, đâu chỉ là không cần, anh rất e ngại mấy loại tình huống bị người ta vây lấy hỏi đông hỏi tây này, Bùi Nghiêu thành thật nói: “Không cần.”

“Ngài thấy chưa?” Alan lấy một ly rượu vang đỏ mới, nho nhã lễ độ nâng chén với Alston, “Nhưng vẫn cảm ơn ngài đã nhắc nhở.”

Alston chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Bùi Nghiêu, nói: “Cậu thật là…”

“Xin đừng dùng cái kiểu của ngài để đánh giá Bùi Nghiêu.” Nếu không phải không muốn để Alston nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Bùi Nghiêu lúc bị hôn môi, Alan gần như không nhịn được muốn cho Bùi Nghiêu một nụ hôn sâu, trong mắt Alan mang ý cười, “Anh ấy chỉ cần tôi.”

Thật ra đối với Alston, quan hệ của hai người càng tốt thì càng có lợi cho hắn, nhưng không biết làm sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đắc ý hả hê của Alan hắn lại nhịn không được bực mình, Alston gật đầu nói: “Tùy con vậy… Bùi Nghiêu quá trẻ, cũng không qua lại với người khác nên nó không biết, đến khi nó tỉnh táo lại nó sẽ rõ, con đối với nó ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng không có!”

Alan cười khẽ: “Vậy à… nói vậy thì tôi cũng không đủ tôn trọng bản thân, có lẽ ngài không biết, tôi cũng yêu cầu bản thân như vậy.”

Alston không hiểu rõ, nhưng Bùi Nghiêu biết, ở phương diện này Alan vô cùng giữ mình trong sạch, thật sự còn hà khắc hơn Bùi Nghiêu.

Từ khi quay về Chủ tinh, danh tiếng Alan vang dội, người ngưỡng mộ hắn, hy vọng có thể qua lại với hắn quả thật nhiều không đếm nổi, đối với việc này lập trường của Alan vô cùng rõ ràng kiên định, không đáp lại, không trả lời, không liên hệ.

Lúc trước phu nhân Jenny còn nhắc nhở Alan, cho dù không thích, nhưng ít nhất cũng phải cho người ta một câu trả lời mềm mỏng, đây vốn là chuyện tốt, không nhất thiết vì vậy mà đắc tội với người ta, không thích thì cũng không sao, xem như bạn bè mà đối đãi là được, sau này có lẽ còn có việc cần đối phương giúp đỡ, mà câu trả lời của Alan đối với chuyện này đến tận bây giờ Bùi Nghiêu vẫn khắc ghi rất sâu sắc.

“Trả lời một lần, chẳng khác nào cho đối phương thêm một cơ hội đáp lại, nhận quà của đối phương, cho dù chỉ là ngại tình cảm thể diện, cũng phải chuẩn bị một món quà tử tế có giá trị tương đương cho đối phương, mà tặng quà cho đối phương, lại cho đối phương cơ hội tiến thêm một bước để qua lại với mình, một khi đã có mở đầu, tiếp theo căn bản không thể dừng lại được, có thể ban đầu chỉ là một câu hỏi thăm, nhưng đến cuối cùng lại diễn biến thành trò hề có thể ảnh hưởng đến quan hệ của nó và Bùi Nghiêu.” Phu nhân Jenny chậm rãi đến gần, lắc đầu cười, “Bệ hạ, đây là nguyên văn của cậu con trai không hiểu phong tình của anh.”

Tuy lần gặp trước ầm ĩ đến mức bế tắc, nhưng rốt cuộc vẫn là anh em ruột, phu nhân Jenny và Alston đều lựa chọn quên đi chuyện không vui trước đó, phu nhân Jenny đúng lúc chen vào hòa giải bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai cha con Alston và Alan, cô bất đắc dĩ cười: “Tuy với thân phận là cô em cũng không đồng ý với loại phương pháp xử lý vấn đề gần như lạnh lùng tàn khốc này của Alan, nhưng là một người phụ nữ, em vẫn rất hâm mộ Thiếu tướng, có một người yêu cự tuyệt mọi ám muội như thế làm người ta yên tâm lắm đấy.”

Bùi Nghiêu ấm áp trong lòng, hơi cúi đầu với phu nhân Jenny: “Điện hạ.”

“Sự khích lệ của ngài làm con có chút chột dạ, thật ra con chỉ lười đối phó với mấy việc phiền phức này mà thôi.” Alan cười nhìn Bùi Nghiêu, “Dùng tất cả thời gian để ở bên Thiếu tướng con còn thấy không đủ, làm gì rảnh rỗi nghĩ mấy chuyện khác.”

Quan trọng nhất là, những việc này còn có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn và Bùi Nghiêu, trong mắt Alan, bất kỳ tai họa nào có thể tổn hại đến cảm tình của hắn và Bùi Nghiêu đều phải bị bóp chết ở trong nôi, cho dù là từ Bùi Nghiêu, hay là từ mình.

Vì có được Bùi Nghiêu Alan đã dốc rất nhiều sức lực, khôn khéo như Alan, làm sao có thể để cho người khác phá hoại tình yêu hắn khó khăn lắm mới có được.

“Được rồi đừng nói chuyện này nữa.” Phu nhân Jenny cười với Alston, “Khen nó trước mặt Bùi Nghiêu, Alan sẽ xấu hổ.”

Alston cười lạnh: “Hừ… nó còn mong sao em có thể khen nó thêm vài câu đấy! Anh không biết tỏng nó à…”

“Được rồi!” Phu nhân Jenny dùng quạt đánh nhẹ lên mu bàn tay của Alston, “Hoa quỳnh sắp nở rồi, mọi người đều đã đi qua, ngài cũng nên đi thôi.”

Alston tức tối liếc Alan một cái, cùng phu nhân Jenny đi qua.

“Bệ hạ, ngài thật tốt với Bùi Nghiêu, Alan ghen tuông vì Bùi Nghiêu, ngài không khuyên Bùi Nghiêu, thế mà lại đi la rầy Alan bụng dạ hẹp hòi.” Phu nhân Jenny cười lắc đầu, “Người không biết chắc sẽ cho rằng Bùi Nghiêu mới là con trai ruột của ngài.”

Alston cười lạnh: “Anh thà là như thế!”

“Ngài thương yêu Bùi Nghiêu như vậy, là vì Bùi Toàn phụ thân cậu ấy à?” Phu nhân Jenny ung dung thản nhiên nói, “Nói ra Bùi Nghiêu thật giống phụ thân cậu ấy.”

Trong lòng Alston chợt lạnh, trầm giọng nói: “Em muốn nói cái gì?”

Phu nhân Jenny khó hiểu nhìn Alston, liếc hắn từ đầu đến chân một lần nói: “Anh sốt ruột cái gì? Vừa nãy trong lúc vô tình em nhìn thấy tấm ảnh người nhà của Bùi Nghiêu trong đồng hồ bỏ túi của cậu ấy, nên thuận miệng hỏi thôi… Hôm nay anh sao đấy? Cãi nhau với Alan chưa đủ, còn muốn trút giận lên người em à?!”

Alston híp mắt lại, ngưng một lát rồi thoáng yên lòng, nhẹ giọng thở dài nói: “Quả thật, nó rất giống phụ thân nó.”

“Em có thể hiểu được ý nghĩ yêu ai yêu cả đường đi của anh, nhưng làm ơn nghĩ cho rõ, cho dù là chúng nó đã kết hôn, thì Bùi Nghiêu cũng chỉ là “con trai trên pháp luật” của anh thôi, dẫu anh không thích Alan thế nào, nó mới là con trai ruột của anh, thế mà phân biệt không rõ trong ngoài, vì người khác bắt lỗi Alan.” Phu nhân Jenny mang vẻ mặt không thể nói lý, lắc đầu, “May mà Bùi Nghiêu không nghe ngài đâm chọt…”

Alston lạnh lùng hừ một cái: “Anh chỉ tùy việc mà xét thôi!”

Phu nhân Jenny thuận lợi chuyển đề tài, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, lúc trước cô còn cảm thấy Alan làm lớn chuyện, giữa Alston và Bùi Toàn có thể có chuyện gì chứ, nhưng hiện giờ xem ra… quả thật là có chút gì đó.

Hoa quỳnh mọi người chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng từ từ nở ra, mọi người hoan hô, nhao nhao nâng chén ăn mừng, các nhiếp ảnh gia chờ đợi nãy giờ vội vàng chụp lại cảnh tượng thành viên Hoàng thất cùng ăn mừng này, chuẩn bị dùng làm trang đầu ngày mai.

“Cảm thấy thế nào?” Alan nghiêng đầu nhìn phản ứng của Bùi Nghiêu, cười nói, “Có khác lắm so với tưởng tượng không?”

Bùi Nghiêu cười: “Đẹp hơn so với tôi tưởng tượng.”

“Vậy xem ra hôm nay vẫn có chút thu hoạch.” Alan cười cưng chiều, “Được rồi, xem cũng xem qua, lúc trước em đã kêu người chuẩn bị cho anh chút trà bánh anh thích, nhân lúc bữa tiệc còn chưa bắt đầu chúng ta đi ăn trước một chút.”

Mỗi lần Bùi Nghiêu cùng Alan tham gia tiệc tùng đều tránh không được bị đói, trường hợp này vốn cũng không thể để mọi người cơm no rượu say, cho nên Alan đã chuẩn bị từ sớm.

Bùi Nghiêu nhìn xung quanh theo bản năng, do dự nói: “Việc này… không tốt lắm đâu.”

“Này có gì đâu, nói chung cũng không thể vì tạo chủ đề Hoàng thất hòa thuận cho Alston mà để anh chịu đói.” Alan nhoẻn miệng cười, “Đặc biệt chuẩn bị thịt xông khói và mousse dâu tây anh thích nhất.”

Trong lòng Bùi Nghiêu đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”

Alan mỉm cười, dắt tay Bùi Nghiêu lặng lẽ xuống lầu đi vào phòng trà nhỏ đã chuẩn bị xong cho bọn họ.



Dạo này phải chia giờ ra xem Trùng Khởi rồi ôn thi, cảm giác 1 ngày 24 tiếng k đủ dùng T^T

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương