Nghịch Tập [Tinh Tế]
-
Chương 30
Trong trí nhớ đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Nghiêu chủ động thân thiết với mình, tuy rằng vẫn vì bị mình yêu cầu, nhưng cũng đủ làm cho Alan hưng phấn, hưởng thụ nụ hôn trúc trắc của Bùi Nghiêu làm Alan gần như có chút do dự, hay là bây giờ dấu hiệu anh luôn không.
Cuộc điện thoại đến từ Alston kéo Alan về đến hiện thực, Alan cáu kỉnh tháo thiết bị truyền tin trên cổ tay xuống ném sang một bên, trở tay giữ chặt tay Bùi Nghiêu không cho anh lui về sau, Bùi Nghiêu nhíu mày mơ hồ nói: “Xem xem, là ai…”
Không cần nhìn Alan cũng biết là ai, Alan cắn răng, đứng dậy đi đến trước bàn điều khiển dùng đường dây nội bộ liên lạc với quan lễ nghi của hắn, sau khi xác định các bên truyền thông ở Chủ tinh đều đang cho rằng mình đã gặp nạn mới tiếp truyền tin của Alston.
Thân hình cường tráng của Alston xuất hiện trong màn hình hiển thị, thấy Alan lông tóc vô thương Alston cũng không kinh ngạc lắm, mà là nhíu mày chất vấn: “Tại sao chậm như vậy mới tiếp truyền tin? Ta còn tưởng con đã bị bắt cóc!”
Alan nhướng mày cười: “Hết cách rồi, Thiếu tướng vừa chịu chút sợ hãi, tôi đương nhiên phải trấn an ảnh trước, xin hỏi Bệ hạ có gì cần dặn dò? Nói thật ra, bây giờ tôi hơi bận.”
“Bớt dùng giọng điệu này nói chuyện với ta.” Ánh mắt Alston âm trầm dọa người, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Alan mỉm cười: “Giống như ngài biết đấy, có người mưu đồ gây bất lợi cho tôi, nhưng mà còn may, vào giây phút cuối cùng Thiếu tướng đã cứu tôi một mạng, xin thay tôi biểu đạt lòng cảm tạ với Hoàng Thái tử Điện hạ, nếu không phải anh ta luôn không ngừng đẩy Bùi Nghiêu ra ngoài, tôi cũng không nhặt được món bảo bối này.”
Bùi Nghiêu xấu hổ không thôi, cúi đầu nói: “Bệ hạ.”
Alston mang sắc mặt phức tạp nhìn Bùi Nghiêu, lắc đầu nói: “Cậu lánh đi trước đi, ta có lời muốn nói với Alan.”
“Không cần.” Alan nắm lấy tay Bùi nghiêu, bình thản nói: “Tôi không có gì phải giấu Bùi Nghiêu.”
Alston lười chấp nhất, nếu Alan thật sự không muốn giấu Bùi Nghiêu, lát nữa hoàn toàn có thể kể lại chuyện hai người đã nói cho Bùi Nghiêu, cứ phải nói câu này trước mặt hắn chẳng qua là để dỗ cho Bùi Nghiêu vui, dù cho Bùi Nghiêu có thật sự vì vậy mà cảm động hay không, Alston cũng lười phối hợp với hắn, nói thẳng: “Darren đã nói cái gì? Chuyện lần này rốt cuộc là ai bày ra?”
Alan nhìn Alston, cười nói: “Tôi cho rằng ngài đã đoán ra rồi.”
“Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta!” Alston triệt để bị chọc giận, “Rốt cuộc Darren nói thế nào?!”
Đối mặt với cơn giận dữ của Hoàng đế Bệ hạ Alan chẳng hề có chút sợ hãi, hắn mang theo thâm ý cười: “Chuyện này đã không còn quan trọng nữa, Bệ hạ.”
“Cho dù ngài tin hay không tin, tôi đã nắm được chứng cứ rồi.” Alan nhìn sâu vào mắt Alston, gằn từng chữ một nói, “Mô tả sự kiện lần này như thế nào, hoàn toàn quyết định bởi tâm ý của ngài.”
Alston lạnh lùng nhìn Alan, trầm giọng nói: “Alan… Ta lặp lại một lần nữa, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta.”
“Tôi tuyệt đối không có bất cứ ý nghĩ muốn mạo phạm ngài, cho nên mới để ngài quyết định.” Alan mỉm cười, “Nếu không tôi hoàn toàn có thể trực tiếp công bố chứng cứ trong tay, chính vì tôi không muốn làm cho tình hình thoát khỏi tầm kiểm soát của ngài, mới nhẫn nhịn không công bố, đợi mãi đến khi ngài liên hệ tôi, hiện giờ phải xin ngài cho tôi một câu trả lời thuyết phục, có lẽ chẳng qua bao lâu nữa là tôi phải nhận phỏng vấn rồi, xin hỏi tôi nên ăn nói với mọi người thế nào đây?”
Con ngươi của Alston đỏ lên, nắm tay siết rồi lại buông mấy bận, cuối cùng nói: “Sau này ta sẽ cho con câu trả lời, Alan, con… con tự giải quyết cho tốt.”
“Xin cũng gửi lời này cho Hoàng Thái tử Điện hạ.” Alan nhếch môi cười, “Lần này còn có ngài che chở cho anh ta, vì anh ta mà giải quyết hậu quả, nhưng lần tới sẽ không chắc đâu, nếu tôi đủ kích động, anh ta căn bản sẽ không đợi được đến lúc tôi và ngài đàm phán, mong anh ta tự thu xếp ổn thỏa, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không còn bất cứ đắn đo gì nữa, anh ta muốn chết, tôi sẽ để anh ta chết.”
Alston ngắt truyền tin, xoay người hung hãn cho người phía sau một cái tát!
“Bệ hạ…” Anthony lảo đảo cố ổn định thân hình, cúi đầu run giọng nói: “Con, con…”
Alston trở tay lại cho thêm một cái tát, lạnh lùng nói: “Con cái gì? Lúc này con vẫn còn muốn nói với ta mọi chuyện đều không liên quan đến con?!”
Khi chuyện xảy ra Alston đã gọi Anthony đến, sau khi cho mọi người lui hắn hỏi Anthony chuyện này có liên quan đến hắn không, Anthony thề thốt chắc nịch rằng hắn không hề biết chút sự tình, tuy rằng Alston đã nổi lòng nghi ngờ, nhưng suy xét đến việc Anthony luôn luôn hiền hòa dễ bảo trước mặt mình, Alston vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, nhưng ngay vào lúc nãy, Alan cách xa vạn dặm đã cho hắn một bạt tai vang dội!
Hai má của Anthony sưng đỏ lên, hắn tất nhiên không dám mạnh miệng nữa, không phải hắn không nghe thấy lời của Alan ban nãy, chuyện Alan nói nó đã nắm được chứng cứ hẳn là thật, hơn nữa… Anthony siết chặt nắm tay, Darren đã bị bắt giữ, vì để thoát tội, ai biết ông ta sẽ nói ra những gì? Cho dù lúc nãy Alan chỉ gạt bọn họ, hiện giờ thật sự muốn nắm được chứng cứ cũng không khó.
Anthony đã lên kế hoạch rất chu đáo, đợi sau khi Darren giết Alan, mình lập tức lấy lý do cứu viện Alan để xuất quân, lính đánh thuê dưới tay Darren có hạn, dốc hết binh lực của mình, nhất định có thể diệt khẩu ông ta, như vậy mọi chuyện lúc trước hoàn toàn có thể hóa thành cát bụi trong vũ trụ, không ai biết chính xác nguyên nhân cái chết của Alan, cũng không ai biết giao dịch giữa mình và Darren, nhưng người tính không bằng trời tính, hắn tuyệt đối không nghĩ đến vận số của Alan tốt như thế, vậy mà cũng có thể để nó thoát ra được…
Anthony căn bản không dám nhìn vào mắt của Alston, hắn rất rõ tính tình của Alston, thủ đoạn của mình có hiểm độc hơn nữa cũng không sao, điều kiện tiên quyết là không thể giấu diếm ông ấy điều gì. Anthony căng thẳng tay bắt đầu run lên, trước nay Alston chưa bao giờ là một người tốt tính gì cả…
“Con đang oán hận vận số của Alan tốt?” Alston liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm sự của cậu con lớn, cười nhạo nói, “Con cảm thấy Alan có thể sống tiếp là may mắn?”
Anthony ngẩng đầu nhìn Alston đầy hoảng sợ, Alston chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bớt tự cho là đúng đi! Ta mới nhận được tin tức, mấy trăm dẫn đường vốn muốn đến sao Brooks tham gia thi cử đã sớm quay về Alice bình an, chuyện này chứng minh cái gì?!”
Alston tức đến ngứa răng: “Chuyện này căn bản là Alan đã sớm lập kế hoạch chu đáo! Để con nghĩ rằng trên tinh hạm của nó có dẫn đường! Con đương nhiên muốn ra tay, có thể giết được nó là tốt nhất, nếu không làm bị thương mấy dẫn đường cũng đủ để Alan gánh chịu hậu quả, có đúng không?! Nằm mơ! Alan không hề nghĩ đến việc để các dẫn đường đi ra ngoài!”
“Còn nữa! Con điên rồi à? Tìm Darren giao dịch?! Cái loại người lòng tham không đáy kia con cũng dám tin? Có phải con còn muốn đợi xong chuyện rồi giết người diệt khẩu không?!” Alston bị sự ngu xuẩn của Anthony chọc cười, “Ha, ha… Chuyện con có thể nghĩ đến, người khác không nghĩ đến?! Ngay từ đầu Darren đã không trông đợi gì ở con, gã ta đã sớm bị mấy trăm dẫn đường kia làm mù mắt! Nếu không phải gã khăng khăng muốn kiếm bộn tiền ở phút chót, căn bản sẽ không bị Alan đánh cho thảm như vậy!”
Anthony bị Alston mắng cho một câu cũng không nói ra được, chứng cứ rành rành bày ra trước mắt, hắn chẳng thể nào cãi lại, Alston gắt gỏng đi hai vòng trước bàn làm việc, giận dữ nói: “Còn nữa! Nhìn xem Alan đối đãi Bùi Nghiêu thế nào! Rồi nhìn xem Bùi Nghiêu đối đãi Alan ra sao! Từ 10 năm trước ta đã không ngừng nói với con, đừng mang lòng nghi ngờ với Bùi Nghiêu, nó giống cha mẹ nó, đều là quân nhân có thể dâng hiến mọi thứ vì Đế quốc! Chỉ cần có nó bên cạnh con, chẳng khác nào con có hai cái mạng! Nhưng con đối xử với nó thế nào?! Không nói đến việc con vô cớ bắt nhốt nó, từ trước đến nay còn chưa từng tín nhiệm nó! Bùi Nghiêu một thân công huân, con lại để thằng ngu Matthew cưỡi lên đầu nó, con cũng giỏi giang đấy!”
“Cứ như vậy mà Bùi Nghiêu vẫn trung thành tận tâm cống hiến sức lực cho con nhiều năm đến thế! Vậy mà con lại để Alan tóm người đi rồi! Con còn ngu hơn Matthew!!” Alston càng nghĩ càng tức, chỉ vào mũi Anthony chửi ầm lên, “Có phải con chỉ biết nhìn vào chỗ hào nhoáng của Alan không? Con có nhìn thấy nó đối đãi với người của nó như thế nào không? Không riêng gì Bùi Nghiêu, Alan gần như làm cho mỗi một kỵ sĩ Vinh Quang dưới trướng của nó đều hết lòng trung thành với nó! Bố cục nó thiết lập hôm nay, chỉ cần có một người không đồng lòng cũng không thành công được, nhưng nó làm được rồi, còn làm được đẹp đẽ như vậy! Con làm được không?!”
Mỗi khi nghĩ đến Bùi Nghiêu Alston đều cảm thấy tiếc nuối không thôi, hôm nay cuối cùng cũng phát tiết ra hết phiền não, “Chính bởi vì những điều nghi ngờ vô căn cứ của con! Làm con mất đi một người có thể chịu chết vì con bất cứ lúc nào! Để cho đối thủ của con có thêm một cánh tay đắc lực! Đây chính là chuyện thông minh Hoàng Thái tử Điện hạ của Đế quốc chúng ta làm ra!!”
Ánh mắt Anthony đỏ bừng, cúi đầu xin lỗi không ngừng: “Xin lỗi, đã làm ngài thất vọng, con… con chỉ quá gấp gáp, con muốn làm ngài tự hào, để ngài nhìn thấy nỗ lực của con…”
Nhắc đến chuyện này lửa giận của Alston càng lớn hơn nữa: “Nỗ lực của con chính là hãm hại em trai ruột của mình?!”
Alston nhấc tay lại muốn cho hắn một cái tát, nhưng nghĩ nghĩ vẫn tức tối bỏ tay xuống, nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của Anthony Alston làm sao cũng không đè nén lửa giận xuống được, nhịn không được lại đá hắn một cái, giận dữ nói: “Ta chưa từng trông mong các con có thể anh em hòa thuận thật sự! Ta cũng lười quản mấy trò mưu hại này của các con, nhưng ai nói con có thể giết nó?! Con còn để ta vào mắt không?!”
Cho dù Alan có ngỗ nghịch với Alston thế nào, đó cũng là con trai ruột của hắn, cũng là đứa con duy nhất của Hoàng hậu Marian quá cố, cho dù có một ngày thật sự đến tình cảnh phải giương cung bạt kiếm với Alan, tính mạng của Alan cũng chỉ có thể do Alston tự mình nắm giữ, ánh mắt Alston nhìn Anthony mang theo chút sát ý, khi nào, Anthony có thể vượt lên trên mình, quyết định sống chết của thành viên Hoàng thất?!
Linh miêu của Anthony cảm nhận được sát ý lóe qua của Alston, kêu một tiếng thảm thiết chạy trốn ra ngoài, Anthony sợ đến mức lắc đầu không ngừng, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi… con không nghĩ được nhiều như vậy, con chỉ nhất thời xúc động…”
Alston im lặng nhìn Anthony hồi lâu, mãi một lúc sau nói: “Anthony, lời của Alan ban nãy con đã nghe rồi đấy, nó nói đây là lần cuối cùng, ta cũng muốn cảnh cáo con một lần, đây là lần cuối cùng.”
“Chuyện gây ra sóng to gió lớn lần trước ta có thể không trách con, đó cũng không hoàn toàn là lỗi của con, hơn nữa con không phải cố ý, nhưng lần này hoàn toàn là do tự con bày ra, tính chất không hề giống nhau.” Alston híp mắt đầy nguy hiểm, lạnh giọng nói: “Con trai, đây là lần cuối cùng ta vì con cúi đầu trước Alan, nếu có thêm lần nữa, ta sẽ không nuông chiều con nữa, ta sẽ làm cho con biến mất trước Alan một bước, hiểu chưa?”
Anthony bị Alston dọa đến mức nhũn chân, nghe vậy giống như được đại xá, vội vàng gật đầu, Alston chán ghét liếc hắn một cái, quay đầu liên lạc với Alan lần nữa.
Trong màn hình 3D hình ảnh của Alan rõ nét lên, Alan bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, ngài cố ý tính kỹ thời gian để gọi qua đây à?”
Lần này Alston không nhìn thấy Bùi Nghiêu nữa, có lẽ đã tránh đi rồi, nghĩ thôi cũng biết là vì chuyện gì, Alston mệt tâm vô cùng, thở dài một hơi nói: “Nói đi, con có điều kiện gì?”
Alan cười: “Xem ra ngài đã quyết định xong, thời gian gấp gáp tôi cũng không giả vờ từ chối làm gì, thứ tôi muốn vĩnh viễn rất đơn giản, vẫn là quân quyền.”
Alston nhíu mày: “Nói thẳng muốn bao nhiêu.”
“Gấp 10 lần binh lực Quân đoàn Vinh Quang hiện giờ.” Alan mỉm cười nhìn Alston, “Lý do tôi cũng đã nghĩ xong giúp ngài…. Chuyện lần này khiến ngài rất lo lắng cho sự an nguy của tôi, không thể không phân cho tôi nhiều binh lực chút, quy tắc vẫn như lần trước, người vẫn do tôi tự mình chọn.”
Aslton căn bản không được lựa chọn, đành phải nén giận gật đầu, Alan tiếp tục nói: “Còn nữa, khoảng 1 năm, tôi không hy vọng nhìn thấy Hoàng Thái tử Điện hạ nữa, để khỏi làm tôi nhớ đến chuyện không nên nhớ, nói ra chuyện không nên nói.”
Alston lập tức hiểu được ý của Alan, hắn muốn Anthony rời xa Chủ tinh, rời xa trung tâm chính trị của Đế quốc.
Thật ra cho dù Alan không nói Alston cũng có ý để Anthony rời đi một thời gian, không chỉ là để hắn lánh nạn, chuyện quan trọng hơn là Alston cần làm cho Anthony bình tĩnh lại, thuận tiện chọn lựa cho hắn mấy người thích hợp đặt ở bên cạnh hắn, để hắn chín chắn hơn một chút.
Alston bực bội gật gật đầu, Alan vừa lòng nói: “Rất tốt, tôi tin ngài sẽ không lật lọng, để thể hiện thành ý của tôi, nửa tiếng sau tất cả mọi người sẽ nhận được tin tức Darren sợ tội tự sát, sau đó phải xử lý như thế nào, hoàn toàn dựa vào tâm ý của ngài.”
Anthony né tránh ở một bên nghe vậy như được đại xá, không kiềm được tê liệt ngã xuống đất, Alston liếc mắt nhìn hắn, Alan trong hình ảnh giống như nhìn thấy hắn, cười nói: “Anh Anthony, ngài yên tâm chưa?”
Alan nhếch môi cười: “Hận tôi lắm đúng không? Đừng khách khí, đây chỉ là một món quà đáp lễ nho nhỏ cho việc anh cầm tù dụng hình với Chuẩn Vương phi Điện hạ của tôi lúc trước.”
“Nếu còn muốn chơi, lúc nào tôi cũng phụng bồi, chỉ hy vọng ngài có thể sẵn sàng bị tôi báo thù điên cuồng.”
Nét cười nho nhã lễ độ của Alan biến mất trong hình ảnh 3D, mặt của Anthony vàng như màu đất, đổ ra một thân mồ hôi lạnh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook