Chương 2401:

Sau đó, Hà Băng liền ở đây.

Ánh mắt hóng chuyện của dulie đảo quanh trên người Hà Băng và Tiêu Thành, cô ấy sao cứ cảm thấy hai người kia có mờ ám thế nhỉ?

Tất cả mọi người thật không ngờ Hà Băng lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mái tóc đen thanh thuần tản nơi đầu vai, Hà Băng đứng đó, đôi mặt đen sáng nhưng lạnh quét qua đống hỗn độn đầy đắt, lạnh lẽo nhìn bọn họ đang quẫn bách chật vật.

Đám phú nhị đại đó rốt cuộc đã hiểu vì sao nhiều người đàn ông thích Hà Băng như vậy, Đường thái tử gia còn có Triệu đại thiếu vì cô mà đánh nhau, cũng là lý do đến cả Thành gia Hồng Kông phải ra tay, Hà Băng này thật con mẹ nó xinh đẹp.

Nhất là khí chất lạnh lùng tuyệt lệ ấy đích thực là… quá đỉnh.

Đường Ngọc lúc này tiến lên, đi tới trước mặt Hà Băng: “Băng Băng, em hiểu lầm rồi, bọn họ không có nói xấu ĐI”

“Phải không?” Hà Băng đảo mắt qua Đường Ngọc, rơi vào trên người Tiêu Thành phía trước.

Tiêu Thành đã đang nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn bốn mắt nhìn nhau.

Song Hà Băng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, cô thản nhiên nói: “Đường Ngọc, anh đi theo em, chúng ta nói chuyện một chút.”

Thủ hạ đã giải quyết tốt hậu quả trong quầy bar, Tiêu Thành đứng ở trên đường, gió lạnh phía ngoài thổi phình vạt áo sơmi anh, anh từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá, sau đó dùng bật lửa châm, bắt đâu phun ra làn khói trắng.

Anh ngắng đầu, nhìn hai người đối diện đường cái, Hà Băng và Đường Ngọc đứng ở nơi đó, nghe không được hai người đang nói cái gì.

Kỳ thực Hà Băng muốn nói với Đường Ngọc mấy lời rất đơn giản, cô thản nhiên nói: “Đường Ngọc, bọn họ nói đều là thật, em không còn trong trắng nữa, trước đây em từng có người đàn ông.”

Vừa rồi ở trong điện thoại Julie đều đã nói cho cô, nghe nói có người nhìn ra cô không còn trong trắng nữa, cái này chẳng hề gì, cô chưa từng nghĩ tới việc giấu giếm.

Mẹ của cô muôn đê cô gả cho Đường Ngọc, vậy liền mượn cơ hội này nói cho Đường Ngọc, nói rõ ràng hết thảy.

Đường Ngọc cứng đờ, lời này từ trong miệng Triệu Kiệt anh ta khả năng còn không tin, nhưng bây giờ Hà Băng đứng ở trước mặt anh rõ ràng nói cho anh biết, cô gái mình thích thì ra đã sớm thuộc về người khác, bất kỳ người đàn ông nào đều sẽ phát cuồng nổi máu đố kị.

Đường Ngọc vươn tay nắm được vai Hà Băng: “Băng Băng, không sao đâu, em… em nhất định không tự nguyện đúng không? Bằng không ba năm nay cạnh em cũng sẽ không không có bất kỳ ai, người đàn ông kia cũng không ở bên cạnh em.”

Nhắc tới đêm đó, hàng mi dài Hà Băng nhẹ nhàng run lên, cô nhìn Đường Ngọc: “Đường Ngọc, chúng ta quen biết lâu như vậy, lẽ nào anh không hiểu tính cách của em, nếu như… em không tự nguyện, anh ta có thể làm được sao?”

Ngón tay Đường Ngọc cuộn lại, nắm chặt đầu vai Hà Băng: “Ý… gì cơ?”

“Đường Ngọc, em cũng rất muốn nói mình đêm hôm đó không tự nguyện, thế nhưng tính cách của em chúng ta đều biết, không phải người đàn ông em thích, tuyệt đối đụng không được người em, em có một trăm một ngàn cách để thiến anh ta đi, đồng quy vu tận với anh ta!”

Đường Ngọc cảm giác mình bị đánh đòn cảnh cáo, đúng vậy, tính cách Hà Băng anh ta hiểu rõ, cô gái vô tình lại mạnh mẽ như cô, nếu như không phải cam tâm tình nguyện bị chỉnh phục, không người đàn ông nào có thể đụng tới cô.

“Băng Băng, em… em thích người đàn ông kia sao?”

Thích không?

Hà Băng không muốn nói thích, thế nhưng cô đã không thể lừa mình dối người nữa rồi, cô gật đầu, chậm rãi nhẹ giọng nói: “Ừm, em thích anh ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương