Nghịch Ngợm Cổ Phi
-
Chương 742: Chó cắn chó
Không đề phòng một cước đạp trúng một viên trân châu tròn căng.
Trợt té ngửa mặt lên trời, ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, nhất thời té ngã bốn chân chổng lên trời.
Trước mắt Vân phi là sao cùng chim nhỏ bay loạn, xương sống đau đến giống như bị đứt gãy.
Mặt cười lập tức trắng bệch.
Mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vã ba chân bốn cẳng đem bà đở lên.
Mái tóc búi tỉ mỉ của bà nhất thời rời ra, tóc mai rớt ra, chật vật dị thường.
Gần như là bản năng, Bà giận dữ kêu lên: "Là ai? Là ai ám toán Bổn cung?! "
Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: "Đống hỗn độn này lại làm cho Vân phi nương nương ngã, vậy lỗi của tên đầu sỏ gây nên chuyện này càng gia tăng, xem ra lần này không trừng trị cũng không được. Bằng không người ta còn tưởng rằng uy nghiêm của hoàng gia ta chỉ là đùa."
Thủy Diệu m sợ tới mức toàn bộ thân mình đều run rẩy cả lên.
Nàng dù sao cũng theo Phượng Thiên Vũ một thời gian, biết rõ tính cách của hắn.
Bình thường tuy rằng cười vui vẻ, dáng vẻ tà tứ ngạo mạn, không chạm vào hắn thì thế, nhưng một khi chọc vào hắn tuyệt đối phải là dùng từ khủng bố để hình dung.
Nàng ta bỗng nhiên thực hối hận, nàng ta nghĩ đến bằng giao tình cùng Phượng Thiên Vũ hắn sẽ không so đo tiểu tiết này......
Nhưng nàng ta lần này hiển nhiên đoán sai rồi!
Quả thực sai thái quá!
Nàng gần như ngồi phịch trên mặt đất, dập đầu liên tục nói: "Vương gia tha mạng, không phải nô tỳ, không phải nô tỳ. Là các nàng vu hãm cho nô tỳ."
Nụ cười trên mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm sáng lạn, bình thản nhẹ nhàng nói: "Nga, thì ra các nàng là vu hãm ngươi sao?"
Quay đầu nhìn tiểu cung nữ kia liếc mắt một cái: "Ngươi vu hãm nàng ta? À, mà tội vu hãm người khác là phải tội thêm một bậc nha."
Tiểu cung nữ kia sợ tới mức thân mình run lên, đột nhiên từ trong lòng xuất ra một cái bích sắc Lưu Ly vòng ngọc, quỳ xuống: "Khởi bẩm thái tử gia, đây là Thủy cô nương giữa trưa nay đưa cho nô tỳ, nàng bảo nô tỳ vô luận thấy cái gì đều không cần nói."
Huyết sắc trên mặt Thủy Diệu m thoáng chốc biến mất sạch sẽ, bỗng nhiên bò tới, kêu lên: "Thái tử gia đừng nghe nàng ta nói bậy......"
Vươn tay liền đoạt đi vòng tay trong tay tiểu cung nữ.
Nhưng không ngờ dưới chân bị đám vật quý giá vỡ vụn dưới chân làm vướng chân, bịch một tiếng cũng ngã. Đầu gối quỳ xuống ngay những mảnh vỡ của bình hoa. A! một tiếng kêu sợ hãi, máu tươi nhất thời chảy ra, nhiễm đỏ cả quần.
Trợt té ngửa mặt lên trời, ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, nhất thời té ngã bốn chân chổng lên trời.
Trước mắt Vân phi là sao cùng chim nhỏ bay loạn, xương sống đau đến giống như bị đứt gãy.
Mặt cười lập tức trắng bệch.
Mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vã ba chân bốn cẳng đem bà đở lên.
Mái tóc búi tỉ mỉ của bà nhất thời rời ra, tóc mai rớt ra, chật vật dị thường.
Gần như là bản năng, Bà giận dữ kêu lên: "Là ai? Là ai ám toán Bổn cung?! "
Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: "Đống hỗn độn này lại làm cho Vân phi nương nương ngã, vậy lỗi của tên đầu sỏ gây nên chuyện này càng gia tăng, xem ra lần này không trừng trị cũng không được. Bằng không người ta còn tưởng rằng uy nghiêm của hoàng gia ta chỉ là đùa."
Thủy Diệu m sợ tới mức toàn bộ thân mình đều run rẩy cả lên.
Nàng dù sao cũng theo Phượng Thiên Vũ một thời gian, biết rõ tính cách của hắn.
Bình thường tuy rằng cười vui vẻ, dáng vẻ tà tứ ngạo mạn, không chạm vào hắn thì thế, nhưng một khi chọc vào hắn tuyệt đối phải là dùng từ khủng bố để hình dung.
Nàng ta bỗng nhiên thực hối hận, nàng ta nghĩ đến bằng giao tình cùng Phượng Thiên Vũ hắn sẽ không so đo tiểu tiết này......
Nhưng nàng ta lần này hiển nhiên đoán sai rồi!
Quả thực sai thái quá!
Nàng gần như ngồi phịch trên mặt đất, dập đầu liên tục nói: "Vương gia tha mạng, không phải nô tỳ, không phải nô tỳ. Là các nàng vu hãm cho nô tỳ."
Nụ cười trên mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm sáng lạn, bình thản nhẹ nhàng nói: "Nga, thì ra các nàng là vu hãm ngươi sao?"
Quay đầu nhìn tiểu cung nữ kia liếc mắt một cái: "Ngươi vu hãm nàng ta? À, mà tội vu hãm người khác là phải tội thêm một bậc nha."
Tiểu cung nữ kia sợ tới mức thân mình run lên, đột nhiên từ trong lòng xuất ra một cái bích sắc Lưu Ly vòng ngọc, quỳ xuống: "Khởi bẩm thái tử gia, đây là Thủy cô nương giữa trưa nay đưa cho nô tỳ, nàng bảo nô tỳ vô luận thấy cái gì đều không cần nói."
Huyết sắc trên mặt Thủy Diệu m thoáng chốc biến mất sạch sẽ, bỗng nhiên bò tới, kêu lên: "Thái tử gia đừng nghe nàng ta nói bậy......"
Vươn tay liền đoạt đi vòng tay trong tay tiểu cung nữ.
Nhưng không ngờ dưới chân bị đám vật quý giá vỡ vụn dưới chân làm vướng chân, bịch một tiếng cũng ngã. Đầu gối quỳ xuống ngay những mảnh vỡ của bình hoa. A! một tiếng kêu sợ hãi, máu tươi nhất thời chảy ra, nhiễm đỏ cả quần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook